Khi Thế Giới Không Còn Ánh Sáng (Tôi Đã Chết Rồi)
Chương 21
Quý Ngôn không dám trở về gặp Tần Vị, nhưng cũng không thể bỏ Tần Vị lại. Cuối cùng nhìn Quý Trạch lái xe đi rồi, Quý Ngôn cứ thế ngồi trong góc bãi đỗ xe chờ đợi, sau đó mẹ Tần Vị xuống, vành mắt vẫn đỏ khuôn mặt vẫn tiều tuỵ. Mà Mạc Ngạn Thành thì đi theo ngay sau, tay đỡ cô Tần, không ngừng an ủi.
Mạc Ngạn Thành thực sự rất tốt, giống như anh ta đã nói, anh ta làm anh em với Tần Vị nhiều năm như vậy, họ thậm chí có thể trực tiếp ở bên nhau mà không cần thời gian tìm hiểu. Mà Mạc Ngạn Thành sẽ luôn che chở cho Tần Vị, dù xảy ra chuyện gì cũng phải che trước mặt Tần Vị. Hơn nữa, Mạc Ngạn Thành cũng sẽ lo nghĩ cho mẹ Tần Vị, sau đó dùng cách của mình để tiếp tục che chở Tần Vị.
Quý Ngôn rất mệt, đó không giống sự mệt mỏi trên tinh thần, mà là sự uể oải mà linh hồn không thể xoá nhoà.
Tần Vị đã có con, mẹ Tần Vị chắc cũng sẽ không ngăn cản Tần Vị ở bên ai, chỉ cần Tần Vị có thể hạnh phúc là được. Mà Quý Ngôn cũng tin tưởng, Mạc Ngạn Thành yêu Tần Vị, nếu như họ có thể ở bên nhau, Mạc Ngạn Thành có thể chăm sóc tốt cho Tần Vị và Tiểu Đỗ Tử.
Quý Ngôn cũng không muốn xoắn xuýt về mối quan hệ giữa Tần Vị và Mạc Ngạn Thành nữa. Tần Vị đã rối loạn rồi. Hiện giờ Quý Ngôn chỉ hy vọng Mạc Ngạn Thành có thể ở bên Tần Vị, sống một cuộc sống tốt đẹp, cho đến khi có thể hoàn toàn đá con người tên Quý Ngôn vừa ích kỷ vừa ngu xuẩn kia ra khỏi thế giới của Tần Vị.
Nhưng bây giờ, tất cả đều dừng lại ở trước mắt.
Rõ ràng Quý Ngôn đã không còn tồn tại trên thế giới thực này, nhưng anh vẫn bị thế giới này trói buộc lại, không thể giãy giụa, cũng không thể thoát thân.
Quý Ngôn sửng sốt, Mạc Ngạn Thành và mẹ Tần Vị đi, thế Tần Vị thì sao?
Họ cứ thế bỏ lại một mình Tần Vị trong căn phòng trống rỗng đó? Không có ai ở bên cạnh cậu ấy?
Quý Ngôn lập tức cuống lên, quay trở về phòng. Nghĩ cũng biết là Tần Vị bảo họ đi, nhưng mà sao có thể cứ thế mà đi chứ!
Mới vừa bước qua cửa, anh lập tức trông thấy Tần Vị đang ngồi dưới đất, hệt như một tảng đá, chỉ ngây người ngồi đó, vẻ mặt cứng nhắc cúi đầu nhìn tranh. Mà những bức tranh kia của Quý Ngôn được Tần Vị bày ra đất, còn Tần Vị thì cứ lẳng lặng nhìn với đôi mắt không hề có cảm xúc.
Tần Vị đã từng nói, hắn thích xem Quý Ngôn vẽ tranh, thích tranh của Quý Ngôn. Nhưng giờ đây, khi nhìn vào tranh, trong mắt Tần Vị đã không còn sắc thái và niềm yêu thích của quá khứ, chỉ còn lại mê mang và trống rỗng.
Quý Ngôn không biết Tần Vị đang suy nghĩ gì, anh không thể hỏi không thể nói, chỉ có thể ngồi trong góc, tiếp tục trông chừng Tần Vị.
Tần Vị nhìn tranh của Quý Ngôn, mà Quý Ngôn thì đang nhìn Tần Vị.
Giữa họ dường như là một trò đùa của ông trời, rõ ràng liên kết chặt chẽ với nhau, nhưng rồi lại lệch khỏi quỹ đạo.
Rốt cuộc đến hai rưỡi sáng, Quý Ngôn cảm nhận được độ cứng của tường và mặt đất. Quý Ngôn đứng lên, đi từng bước về phía Tần Vị.
“Tôi vẫn không nhớ ra cậu ấy là ai."
Bước chân của Quý Ngôn dừng lại, không cần nghĩ cũng biết Tần Vị đang nói với anh.
“Mỗi bức tranh đều rất quen thuộc, nhưng tôi vẫn không thể nào nhớ ra cậu ấy." Tần Vị giơ tay vuốt ve bức tranh cuối cùng của Quý Ngôn, ấp tay phải lên bàn tay của Quý Ngôn trong tranh, như thể làm vậy là có thể cảm nhận được nhiệt độ của Quý Ngôn.
“Tần Vị, cậu đã quên cậu ta hơn năm năm, chẳng phải vẫn có thể sống tốt hay sao." Quý Ngôn nhìn bóng lưng lẻ loi của Tần Vị, chỉ muốn nhào đến ôm lấy Tần Vị từ phía sau. Nhưng Quý Ngôn không thể.
“Tiếp tục quên cậu ta, vứt hết những bức tranh này đi."
“Tôi yêu cậu ấy."
Như một giai điệu đột ngột ngưng bặt, Quý Ngôn đột nhiên mở to đôi mắt nhìn Tần Vị. Nếu lúc này Tần Vị quay đầu lại, hắn sẽ thấy sự cô đơn và bi ai vô tận trong mắt Quý Ngôn.
Rốt cuộc Tần Vị cũng biết chỗ trống vẫn luôn không thể lấp đầy trong sinh mệnh của hắn là gì, chỉ là tất cả đều đã quá muộn.
“Tôi biết tôi yêu cậu ấy, tôi biết." Tần Vị chỉ liên tục lẩm bẩm. Hắn cũng không giải thích, chỉ nói hắn yêu Quý Ngôn. Quý Ngôn không biết sao Tần Vị đã quên mình rồi mà vẫn có thể biết hắn yêu mình, nhưng Tần Vị chính là như thế, nói yêu chính là yêu.
“Quý Ngôn đã chết." Quý Ngôn đứng sau lưng Tần Vị, chậm rãi lên tiếng, nhắc đến cái chết của mình với thân phận một người xem. Dù Tần Vị đã nghe bao nhiêu lần, cơ thể Tần Vị vẫn run rẩy không ngừng vì câu nói này.
“Là tôi hại chết cậu ấy." Yên lặng thật lâu, rốt cuộc Tần Vị cũng lên tiếng.
Dường như tất cả mọi chuyện mà Quý Ngôn không muốn xảy ra đều xảy ra từng chuyện vào hôm nay. Tần Vị đã biết sự tồn tại của Quý Ngôn, biết Quý Ngôn đã chết, nhận được tranh của Quý Ngôn. Hắn vẫn yêu Quý Ngôn. Mà cuối cùng, Tần Vị vẫn tự ôm lấy tội lỗi về cái chết của Quý Ngôn về phía mình.
Vui đến thế à? Thú vị đến thế à?
Quý Ngôn đã chết, là tự tử, vì sao mọi người – bao gồm cả Tần Vị – đều đổ lỗi về cái chết của Quý Ngôn lên đầu Tần Vị? Quý Ngôn vẽ tranh chỉ là vì để mình tiếp tục nhớ lấy Tần Vị, hoàn toàn không phải vì để những người khác dằn vặt Tần Vị. Nếu biết trước có một ngày này, Quý Ngôn tuyệt đối sẽ đốt hết tranh thành tro bụi.
“Tần Vị, Quý Ngôn và cậu đã xa nhau bảy năm. Cậu ta muốn chết thì đã chết từ lâu rồi. Bảy năm trôi qua, cậu hại chết cậu ta cái gì chứ!" Quý Ngôn không thể kiềm chế mà bước về phía trước, sau đó đi đến bên cạnh Tần Vị, giơ tay giật bức tranh khỏi tay Tần Vị.
“Chỉ là một người chết không quen biết mà thôi, cậu còn giữ lại những thứ này làm gì!" Quý Ngôn giơ tay lên trước mặt Tần Vị, xé toạc bức tranh cuối cùng của mình, “xoẹt" một tiếng, bức tranh hoàn chỉnh bị chia đôi.
Tần Vị trợn to mắt, ngay giây sau đó đôi mắt hắn tràn đầy hốt hoảng và nôn nóng, sâu trong con ngươi ẩn hiện bão tố phẫn nộ. Ngay lập tức, đôi mắt hắn toát ra sự tàn nhẫn như một dã thú bị thương, giơ tay siết chặt cổ Quý Ngôn, sau đó tức giận đè Quý Ngôn xuống sàn nhà, nắm tay phải run rẩy đập xuống mặt Quý Ngôn.
“Đánh đi, vì sao không đánh!" Quý Ngôn gào thét. Nhìn nắm đấm của Tần Vị dừng lại ngay sát khuôn mặt mình, Quý Ngôn kêu gào như ngại thiếu: “Dù sao tôi cũng chết rồi, cậu cũng không thể đánh chết tôi, đánh đi, tiếp tục đi!"
“Cút!" Dường như không thể đè nén tức giận được nữa, Tần Vị gào lên với Quý Ngôn, sau đó nắm lấy cổ áo Quý Ngôn, ném mạnh anh xuống sàn nhà. Hắn không nhìn Quý Ngôn thêm một cái nào nữa: “Mày cút khỏi đây cho tao!"
Quý Ngôn đứng dậy, đau thương nhìn Tần Vị, cuối cùng nhếch khoé môi cười cười.
Quý Ngôn phải đi từ lâu rồi, nên rời khỏi thế giới này từ khi anh tự sát, biến mất hoàn toàn.
Vì sao vẫn còn ở đây, vì sao còn nghỉ chân bên cạnh Tần Vị? Quý Ngôn không nghĩ ra. Quý Ngôn và Tần Vị quen nhau một năm, tìm hiểu nhau bốn năm, yêu nhau bốn năm, sau đó chia lìa bảy năm, cuối cùng lặng lẽ chấm dứt.
Dù thực sự giống như lời Quý Ngôn nói, thời gian bảy năm đã mài mòn tất cả hy vọng của Quý Ngôn về Tần Vị, nhưng chấp niệm với Tần Vị được sinh ra trong yên lặng trong suốt bảy năm này khiến Quý Ngôn đến cuối cùng vẫn không chịu buông tha cho mình, buông tha cho Tần Vị.
Quý Ngôn nghĩ, nếu như anh thực sự nghĩ thoáng như vậy, có lẽ tối nay ra ngoài đi dạo một vòng, sáng sớm mai anh sẽ tiêu tán bằng sạch.
Như vậy cũng tốt, cứ như vậy đi.
Quý Ngôn thực sự là một người ích kỷ, trước đây có thể bỏ lại mọi người để đi tự sát, hiện giờ cũng có thể bỏ lại tất cả hỗn loạn mà đi.
“Đừng đi."
Gần đến cửa, Quý Ngôn đột nhiên nghe thấy âm thanh vang lên sau lưng.
Vừa rồi Tần Vị còn thề muốn giết mình, giận dữ đuổi mình cút khỏi đây, hiện giờ lại bảo mình đừng đi?
Quý Ngôn muốn cười, nhưng anh không cười nổi.
“Xin lỗi, đừng đi."
Trước kia Quý Ngôn và Tần Vị hay cãi nhau, cũng không biết là vì việc vặt lông gà vỏ tỏi gì, hầu như đều kết thúc bằng lời cãi chày cãi cối của Tần Vị, sau đó chiến tranh lạnh. Tần Vị không chịu đựng được, muốn giả bộ như chưa xảy ra chuyện gì, nhưng Quý Ngôn không chịu, muốn Tần Vị phải xin lỗi đàng hoàng.
Sau đó, không biết bắt đầu từ khi nào, chỉ cần Tần Vị nói xin lỗi đàng hoàng, Quý Ngôn đều không thể không để ý đến. Sau khi Tần Vị cúi đầu nhận lỗi, Quý Ngôn nhất định phải chấp nhận.
Mà giờ đây, Tần Vị nói đừng đi, có vẻ như Quý Ngôn cũng chỉ có thể ở lại.
Quý Ngôn chậm rãi xoay người lại, vẻ mặt ảm đạm nhìn Tần Vị. Quý Ngôn không khỏi tự trào phúng bản thân.
Nếu như trước khi anh tự sát, Tần Vị gọi điện cho anh, nói xin lỗi anh, bảo anh đi tìm hắn, liệu Quý Ngôn có trực tiếp vứt dao đi, sau đó mua vé máy bay trở về bên cạnh Tần Vị? Chính Quý Ngôn cũng không biết, nhưng anh đã không cần biết.
“Tần Vị, cậu nghe rõ cho tôi." Quý Ngôn đi đến bên cạnh Tần Vị, hai tay kéo cổ áo Tần Vị, khiến tầm mắt của Tần Vị nhìn thẳng vào mình không thể trốn tránh.
“Nếu Quý Ngôn muốn tìm cậu, cậu ta có hẳn năm năm để tìm. Nhưng cậu ta không."
“Nếu như Quý Ngôn muốn chết, cậu ta có năm năm để chết. Nhưng cậu ta không."
“Quý Ngôn thậm chí không có dũng cảm để gặp cậu, ngay cả niềm tin mình có thể mang lại hạnh phúc cho cậu, cậu ta cũng không có. Quý Ngôn là một người vô cùng ích kỷ, chỉ biết đến cảm nhận của riêng mình, trốn trong thế giới riêng vẽ những bức tranh của cậu ta. Đi đến bước này hoàn toàn là do chính Quý Ngôn tự làm tự chịu."
“Tần Vị, cậu không sai! Là tình yêu của Quý Ngôn dành cho cậu quá yếu đuối!"
Quý Ngôn nói từng chữ rõ ràng rành mạch, cũng không biết là nói cho Tần Vị nghe, hay là nói cho mình nghe.
“Tất cả đều là lỗi của Quý Ngôn."
Đúng vậy, đều là lỗi của Quý Ngôn.
Mạc Ngạn Thành thực sự rất tốt, giống như anh ta đã nói, anh ta làm anh em với Tần Vị nhiều năm như vậy, họ thậm chí có thể trực tiếp ở bên nhau mà không cần thời gian tìm hiểu. Mà Mạc Ngạn Thành sẽ luôn che chở cho Tần Vị, dù xảy ra chuyện gì cũng phải che trước mặt Tần Vị. Hơn nữa, Mạc Ngạn Thành cũng sẽ lo nghĩ cho mẹ Tần Vị, sau đó dùng cách của mình để tiếp tục che chở Tần Vị.
Quý Ngôn rất mệt, đó không giống sự mệt mỏi trên tinh thần, mà là sự uể oải mà linh hồn không thể xoá nhoà.
Tần Vị đã có con, mẹ Tần Vị chắc cũng sẽ không ngăn cản Tần Vị ở bên ai, chỉ cần Tần Vị có thể hạnh phúc là được. Mà Quý Ngôn cũng tin tưởng, Mạc Ngạn Thành yêu Tần Vị, nếu như họ có thể ở bên nhau, Mạc Ngạn Thành có thể chăm sóc tốt cho Tần Vị và Tiểu Đỗ Tử.
Quý Ngôn cũng không muốn xoắn xuýt về mối quan hệ giữa Tần Vị và Mạc Ngạn Thành nữa. Tần Vị đã rối loạn rồi. Hiện giờ Quý Ngôn chỉ hy vọng Mạc Ngạn Thành có thể ở bên Tần Vị, sống một cuộc sống tốt đẹp, cho đến khi có thể hoàn toàn đá con người tên Quý Ngôn vừa ích kỷ vừa ngu xuẩn kia ra khỏi thế giới của Tần Vị.
Nhưng bây giờ, tất cả đều dừng lại ở trước mắt.
Rõ ràng Quý Ngôn đã không còn tồn tại trên thế giới thực này, nhưng anh vẫn bị thế giới này trói buộc lại, không thể giãy giụa, cũng không thể thoát thân.
Quý Ngôn sửng sốt, Mạc Ngạn Thành và mẹ Tần Vị đi, thế Tần Vị thì sao?
Họ cứ thế bỏ lại một mình Tần Vị trong căn phòng trống rỗng đó? Không có ai ở bên cạnh cậu ấy?
Quý Ngôn lập tức cuống lên, quay trở về phòng. Nghĩ cũng biết là Tần Vị bảo họ đi, nhưng mà sao có thể cứ thế mà đi chứ!
Mới vừa bước qua cửa, anh lập tức trông thấy Tần Vị đang ngồi dưới đất, hệt như một tảng đá, chỉ ngây người ngồi đó, vẻ mặt cứng nhắc cúi đầu nhìn tranh. Mà những bức tranh kia của Quý Ngôn được Tần Vị bày ra đất, còn Tần Vị thì cứ lẳng lặng nhìn với đôi mắt không hề có cảm xúc.
Tần Vị đã từng nói, hắn thích xem Quý Ngôn vẽ tranh, thích tranh của Quý Ngôn. Nhưng giờ đây, khi nhìn vào tranh, trong mắt Tần Vị đã không còn sắc thái và niềm yêu thích của quá khứ, chỉ còn lại mê mang và trống rỗng.
Quý Ngôn không biết Tần Vị đang suy nghĩ gì, anh không thể hỏi không thể nói, chỉ có thể ngồi trong góc, tiếp tục trông chừng Tần Vị.
Tần Vị nhìn tranh của Quý Ngôn, mà Quý Ngôn thì đang nhìn Tần Vị.
Giữa họ dường như là một trò đùa của ông trời, rõ ràng liên kết chặt chẽ với nhau, nhưng rồi lại lệch khỏi quỹ đạo.
Rốt cuộc đến hai rưỡi sáng, Quý Ngôn cảm nhận được độ cứng của tường và mặt đất. Quý Ngôn đứng lên, đi từng bước về phía Tần Vị.
“Tôi vẫn không nhớ ra cậu ấy là ai."
Bước chân của Quý Ngôn dừng lại, không cần nghĩ cũng biết Tần Vị đang nói với anh.
“Mỗi bức tranh đều rất quen thuộc, nhưng tôi vẫn không thể nào nhớ ra cậu ấy." Tần Vị giơ tay vuốt ve bức tranh cuối cùng của Quý Ngôn, ấp tay phải lên bàn tay của Quý Ngôn trong tranh, như thể làm vậy là có thể cảm nhận được nhiệt độ của Quý Ngôn.
“Tần Vị, cậu đã quên cậu ta hơn năm năm, chẳng phải vẫn có thể sống tốt hay sao." Quý Ngôn nhìn bóng lưng lẻ loi của Tần Vị, chỉ muốn nhào đến ôm lấy Tần Vị từ phía sau. Nhưng Quý Ngôn không thể.
“Tiếp tục quên cậu ta, vứt hết những bức tranh này đi."
“Tôi yêu cậu ấy."
Như một giai điệu đột ngột ngưng bặt, Quý Ngôn đột nhiên mở to đôi mắt nhìn Tần Vị. Nếu lúc này Tần Vị quay đầu lại, hắn sẽ thấy sự cô đơn và bi ai vô tận trong mắt Quý Ngôn.
Rốt cuộc Tần Vị cũng biết chỗ trống vẫn luôn không thể lấp đầy trong sinh mệnh của hắn là gì, chỉ là tất cả đều đã quá muộn.
“Tôi biết tôi yêu cậu ấy, tôi biết." Tần Vị chỉ liên tục lẩm bẩm. Hắn cũng không giải thích, chỉ nói hắn yêu Quý Ngôn. Quý Ngôn không biết sao Tần Vị đã quên mình rồi mà vẫn có thể biết hắn yêu mình, nhưng Tần Vị chính là như thế, nói yêu chính là yêu.
“Quý Ngôn đã chết." Quý Ngôn đứng sau lưng Tần Vị, chậm rãi lên tiếng, nhắc đến cái chết của mình với thân phận một người xem. Dù Tần Vị đã nghe bao nhiêu lần, cơ thể Tần Vị vẫn run rẩy không ngừng vì câu nói này.
“Là tôi hại chết cậu ấy." Yên lặng thật lâu, rốt cuộc Tần Vị cũng lên tiếng.
Dường như tất cả mọi chuyện mà Quý Ngôn không muốn xảy ra đều xảy ra từng chuyện vào hôm nay. Tần Vị đã biết sự tồn tại của Quý Ngôn, biết Quý Ngôn đã chết, nhận được tranh của Quý Ngôn. Hắn vẫn yêu Quý Ngôn. Mà cuối cùng, Tần Vị vẫn tự ôm lấy tội lỗi về cái chết của Quý Ngôn về phía mình.
Vui đến thế à? Thú vị đến thế à?
Quý Ngôn đã chết, là tự tử, vì sao mọi người – bao gồm cả Tần Vị – đều đổ lỗi về cái chết của Quý Ngôn lên đầu Tần Vị? Quý Ngôn vẽ tranh chỉ là vì để mình tiếp tục nhớ lấy Tần Vị, hoàn toàn không phải vì để những người khác dằn vặt Tần Vị. Nếu biết trước có một ngày này, Quý Ngôn tuyệt đối sẽ đốt hết tranh thành tro bụi.
“Tần Vị, Quý Ngôn và cậu đã xa nhau bảy năm. Cậu ta muốn chết thì đã chết từ lâu rồi. Bảy năm trôi qua, cậu hại chết cậu ta cái gì chứ!" Quý Ngôn không thể kiềm chế mà bước về phía trước, sau đó đi đến bên cạnh Tần Vị, giơ tay giật bức tranh khỏi tay Tần Vị.
“Chỉ là một người chết không quen biết mà thôi, cậu còn giữ lại những thứ này làm gì!" Quý Ngôn giơ tay lên trước mặt Tần Vị, xé toạc bức tranh cuối cùng của mình, “xoẹt" một tiếng, bức tranh hoàn chỉnh bị chia đôi.
Tần Vị trợn to mắt, ngay giây sau đó đôi mắt hắn tràn đầy hốt hoảng và nôn nóng, sâu trong con ngươi ẩn hiện bão tố phẫn nộ. Ngay lập tức, đôi mắt hắn toát ra sự tàn nhẫn như một dã thú bị thương, giơ tay siết chặt cổ Quý Ngôn, sau đó tức giận đè Quý Ngôn xuống sàn nhà, nắm tay phải run rẩy đập xuống mặt Quý Ngôn.
“Đánh đi, vì sao không đánh!" Quý Ngôn gào thét. Nhìn nắm đấm của Tần Vị dừng lại ngay sát khuôn mặt mình, Quý Ngôn kêu gào như ngại thiếu: “Dù sao tôi cũng chết rồi, cậu cũng không thể đánh chết tôi, đánh đi, tiếp tục đi!"
“Cút!" Dường như không thể đè nén tức giận được nữa, Tần Vị gào lên với Quý Ngôn, sau đó nắm lấy cổ áo Quý Ngôn, ném mạnh anh xuống sàn nhà. Hắn không nhìn Quý Ngôn thêm một cái nào nữa: “Mày cút khỏi đây cho tao!"
Quý Ngôn đứng dậy, đau thương nhìn Tần Vị, cuối cùng nhếch khoé môi cười cười.
Quý Ngôn phải đi từ lâu rồi, nên rời khỏi thế giới này từ khi anh tự sát, biến mất hoàn toàn.
Vì sao vẫn còn ở đây, vì sao còn nghỉ chân bên cạnh Tần Vị? Quý Ngôn không nghĩ ra. Quý Ngôn và Tần Vị quen nhau một năm, tìm hiểu nhau bốn năm, yêu nhau bốn năm, sau đó chia lìa bảy năm, cuối cùng lặng lẽ chấm dứt.
Dù thực sự giống như lời Quý Ngôn nói, thời gian bảy năm đã mài mòn tất cả hy vọng của Quý Ngôn về Tần Vị, nhưng chấp niệm với Tần Vị được sinh ra trong yên lặng trong suốt bảy năm này khiến Quý Ngôn đến cuối cùng vẫn không chịu buông tha cho mình, buông tha cho Tần Vị.
Quý Ngôn nghĩ, nếu như anh thực sự nghĩ thoáng như vậy, có lẽ tối nay ra ngoài đi dạo một vòng, sáng sớm mai anh sẽ tiêu tán bằng sạch.
Như vậy cũng tốt, cứ như vậy đi.
Quý Ngôn thực sự là một người ích kỷ, trước đây có thể bỏ lại mọi người để đi tự sát, hiện giờ cũng có thể bỏ lại tất cả hỗn loạn mà đi.
“Đừng đi."
Gần đến cửa, Quý Ngôn đột nhiên nghe thấy âm thanh vang lên sau lưng.
Vừa rồi Tần Vị còn thề muốn giết mình, giận dữ đuổi mình cút khỏi đây, hiện giờ lại bảo mình đừng đi?
Quý Ngôn muốn cười, nhưng anh không cười nổi.
“Xin lỗi, đừng đi."
Trước kia Quý Ngôn và Tần Vị hay cãi nhau, cũng không biết là vì việc vặt lông gà vỏ tỏi gì, hầu như đều kết thúc bằng lời cãi chày cãi cối của Tần Vị, sau đó chiến tranh lạnh. Tần Vị không chịu đựng được, muốn giả bộ như chưa xảy ra chuyện gì, nhưng Quý Ngôn không chịu, muốn Tần Vị phải xin lỗi đàng hoàng.
Sau đó, không biết bắt đầu từ khi nào, chỉ cần Tần Vị nói xin lỗi đàng hoàng, Quý Ngôn đều không thể không để ý đến. Sau khi Tần Vị cúi đầu nhận lỗi, Quý Ngôn nhất định phải chấp nhận.
Mà giờ đây, Tần Vị nói đừng đi, có vẻ như Quý Ngôn cũng chỉ có thể ở lại.
Quý Ngôn chậm rãi xoay người lại, vẻ mặt ảm đạm nhìn Tần Vị. Quý Ngôn không khỏi tự trào phúng bản thân.
Nếu như trước khi anh tự sát, Tần Vị gọi điện cho anh, nói xin lỗi anh, bảo anh đi tìm hắn, liệu Quý Ngôn có trực tiếp vứt dao đi, sau đó mua vé máy bay trở về bên cạnh Tần Vị? Chính Quý Ngôn cũng không biết, nhưng anh đã không cần biết.
“Tần Vị, cậu nghe rõ cho tôi." Quý Ngôn đi đến bên cạnh Tần Vị, hai tay kéo cổ áo Tần Vị, khiến tầm mắt của Tần Vị nhìn thẳng vào mình không thể trốn tránh.
“Nếu Quý Ngôn muốn tìm cậu, cậu ta có hẳn năm năm để tìm. Nhưng cậu ta không."
“Nếu như Quý Ngôn muốn chết, cậu ta có năm năm để chết. Nhưng cậu ta không."
“Quý Ngôn thậm chí không có dũng cảm để gặp cậu, ngay cả niềm tin mình có thể mang lại hạnh phúc cho cậu, cậu ta cũng không có. Quý Ngôn là một người vô cùng ích kỷ, chỉ biết đến cảm nhận của riêng mình, trốn trong thế giới riêng vẽ những bức tranh của cậu ta. Đi đến bước này hoàn toàn là do chính Quý Ngôn tự làm tự chịu."
“Tần Vị, cậu không sai! Là tình yêu của Quý Ngôn dành cho cậu quá yếu đuối!"
Quý Ngôn nói từng chữ rõ ràng rành mạch, cũng không biết là nói cho Tần Vị nghe, hay là nói cho mình nghe.
“Tất cả đều là lỗi của Quý Ngôn."
Đúng vậy, đều là lỗi của Quý Ngôn.
Tác giả :
Mộng Thường Uyển