Khi Phụ Nữ Xuyên Đến Thế Giới Thú Nam
Chương 36
Ma Da dùng tư thế bơi chó vác Lý Mộ Tư lên bờ, bọn Lạc Nhĩ lập tức vừa khóc vừa cười chạy tới vây quanh Lý Mộ Tư, vừa vui mừng vừa trách cứ. Chỉ có mấy người trong tộc Thỏ, sau khi phát hiện thân phận bại lộ vẫn luôn kinh hồn bạt vía nhìn xa xa, gương mặt không biết làm sao.
Ma Da liếc mắt liền thấy Lạc Nhĩ giở trò với Lý Mộ Tư, véo cái mặt nhỏ non nớt hồng hào của Lý Mộ Tư, dạy dỗ Lý Mộ Tư đến đáng thương hề hề. Trong cổ họng Ma Da vang lên hai tiếng hừ hừ, từ từ dạo bước qua, chen vào trong đám người, nhún một cái, Lạc Nhĩ lúc nãy còn rất uy phong liền ngã bẹp xuống đất, cái mông chỏng lên cao, cái váy bằng quả ma bị lật lên, lộ ra cái mông trần vừa vểnh vừa cao.
Trong cổ họng Ma Da không kềm được phát ra tiếng cười hí hí, lại chợt nhếch miệng khi Lạc Nhĩ nghiêng đầu căm tức nhìn mình, đôi mắt màu vàng óng của hắn híp một cái, lúc Lạc Nhĩ xắn tay áo xông lên muốn tính sổ với hắn chợt lắc mình làm khô lông, nhất thời, mấy giọt nước màu đỏ liền văng ra bốn phía.
Giống cái xung quanh sững sờ, sau đó cùng nhau hét lên một tiếng, bắt đầu chạy trối chết, Lạc Nhĩ chạy trốn xa xa, vẫn tức không nhịn nổi, lượm bùn lên ném loạn vào Ma Da, trong miệng hận hận mắng to.
Ma Da lắc lắc đầu, không đau không nhột vẫy vẫy cái đuôi, bộ dáng coi rẻ, khiến người xem ngứa ngáy hàm răng.
Lạc Nhĩ nhất thời giận đến hếch gương mặt, chống nạnh dậm chân mắng to: "Cậu muốn chết rồi! Sao không bị cá ăn thịt ăn hết luôn đi?"
Ma Da nghía hắn một cái, chẳng hề để ý hóa thành hình người, trần truồng kéo Lý Mộ Tư đang lộ vẻ áy náy qua, xách lên cánh tay, đưa mắt nhìn mặt nước.
Lý Mộ Tư ngồi trong khuỷu tay của hắn, không dám động đậy, thậm đã chí quên tra xét vết thương trên người Ma Da. Bởi vì chân của cô cong xuống, mủi chân vừa vặn đủ đụng phải cái phần to lớn giữa hai chân Ma Da, cô bị sợ đến cong lại cả mười đầu ngón chân tròn vo béo ụt ịt, cũng không còn cơ hội thấy trên gương mặt phớt tỉnh của Ma Da hiện ra nụ cười xấu xa và vẻ săn sóc.
Ngược lại, Hoắc Khắc thu hồi cánh rơi xuống hóa thành hình người rồi vòng quanh Ma Da hai vòng, vuốt mái tóc màu đỏ mà mình vô cùng yêu quý âm thầm nói: "Bị cắn mà tinh thần vẫn tốt thế. . . ." Rồi nghĩ đến lông vũ mỹ lệ đẹp đẽ của mình, nếu như bị cắn rụng mấy cọng. . . .
Hoắc Khắc bắt đầu đau lòng đến mức nhếch miệng.
Bảo La chỉ cảm thấy thân thể như muốn nổ tung, thân thể to lớn đau đến điên cuồng đong đưa ở trong nước, mấy người thú vây ở bên cạnh hắn nhìn tới nhìn đi bởi vì lòng hiếu kỳ của họ mà bị xúc tua khổng lồ đánh bay, rơi tõm tõm khắp nơi, thật vất vả mới nhe răng trợn mắt nói nhỏ bò lên bờ, cả người nhếch nhác. Cá ăn thịt trong nước càng khổ sở, bị lực lượng cuồng bạo quậy đến tan xương nát thịt.
Lý Mộ Tư ngồi ở trong khuỷu tay Ma Da, tay không tự giác xoa lỗ tai lông mềm trên đầu Ma Da, được người che chở bảo bọc thế này, nên dù đối mặt với bọt sóng cuồn cuộn nổi lên cao hơn mười thước cô cũng không có cảm thấy hoảng sợ, chỉ há tròn miệng lẩm bẩm: "Má. . . . Trời ơi! Đây là sóng thần do người chế tạo ra!" Bị kinh ngạc đến nỗi ngay cả dòng nước chảy dọc xuống theo cái mông cũng quên.
Qua một lúc lâu, mặt nước rốt cuộc bình tĩnh lại. Lý Mộ Tư vội vàng rướn cổ lên nhìn lại, thuận tay còn ấn chặt đầu Ma Da để thuận thế nhảy lên —— lần trước dì cả tới, cô bị một đám người thú chui vào giữa đùi cô hù dọa muốn chết, nào có cơ hội nghiêm túc thấy rõ ràng? Lúc này nói gì cũng không thể bỏ qua cho thời khắc tiến hóa vĩ đại như vậy! Nắm quyền!
Trong lòng Lý Mộ Tư nhiệt huyết sôi trào, không chút nào phát hiện người thú chung quanh thấy Ma Da bị cô ấn chặt đầu như nhấn khoai tây thì làm bộ bàn luận xôn xao nhưng kì thực lại hả hê, càng không phát hiện sắc mặt càng ngày càng đen của Ma Da.
Rốt cuộc, bên bờ cách đó không xa toát ra mấy bọt khí, Lý Mộ Tư thiếu chút nữa ngừng thở, chỉ thấy một mái tóc quăn màu đen lộ ra, sau đó lại vèo rụt trở về như bị giật mình, chốc lát sau, cái đầu kia mới lại cẩn thận cẩn thận lộ nửa cái ra ngoài, lập tức đối mặt đôi mắt sáng trong suốt của Lý Mộ Tư.
"Anh. . . . Cảm thấy như thế nào?" Lý Mộ Tư dùng dáng vẻ mẫu nghi thiên hạ hỏi.
"Mộ Tư!" Cái đầu kia căn bản không có chú ý cô hỏi cái gì, chỉ nhìn một cái liền chui khỏi nước, vui mừng nhìn cô.
Một lát sau, người kia bắt đầu không ngừng gọi tên cô, tựa như một con cún con đang lắc đầu vẫy đuôi: "Mộ Tư Mộ Tư Mộ Tư Mộ Tư. . . . . ."
Lý Mộ Tư nghẹn họng nhìn trân trối: chỉ thấy người nọ có một mái tóc đen xoăn giống như tảo biển, một đôi mắt vừa đen vừa sáng, tràn đầy khấn cầu và vui mừng. Mặc dù hắn cũng khôi ngô cường tráng như người thú khác, nhưng da trên người lại trong veo như nước khiến người ta thích, tràn đầy co dãn như thạch quả, da trắng nõn nà đó nha má nó!
—— Tôi có thể đánh đàn dương cầm ở trên làn da!
Trong đầu Lý Mộ Tư vụt toát ra câu quảng cáo này, nhất thời ước ao ghen tị.
Nhưng, những thứ này đều không phải là trọng điểm, trọng điểm là. . . Gương mặt đó. . . . Gương mặt đó. . . . Hắn rõ ràng chính là Akaya Kirihara[1]! ! !
Má nó đây rốt cuộc là thế giới gì! Có một đại nhân Sephiroth không đủ, thêm một đại nhân Sesshomaru cũng không đủ, còn thêm một Kirihara! ! ! Đây rõ ràng là một thế giới khiến phụ nữ che mặt xấu hổ!
Lý Mộ Tư ưm một tiếng, tiều tụy vỗ trán: "Chúng ta hay là trở về huyệt động trước đi."
Bảo La thấy tất cả mọi người tự nhiên rời đi, sửng sốt một lát sau, rốt cuộc hiểu ra: bọn họ. . . . Bọn họ không có đuổi hắn đi !
Người thú có ý thức về lãnh địa rất mạnh, không có đuổi hắn đi liền chứng tỏ bọn họ tiếp nhận hắn!
Bảo La lộ ra nụ cười vui mừng vui vẻ đi theo, nhưng, đi chưa được mấy bước, liền phát ra một tiếng "bang".
Tất cả người thú và giống cái phía trước đều quay đầu lại, chỉ thấy Bảo La tội nghiệp ngã trên mặt đất, trên người quấn một dây thực vật dài thòn, sau lưng kéo thêm mấy cái xúc tua khổng lồ —— hiển nhiên, người này bị mấy cái xúc tua khổng lồ của hắn liên lụy, sau khi biến hóa căn bản không kéo được.
Hả hả hả? Hóa hình? Người này vì sao còn kéo xúc tua hả trời ơi!
Trong nháy mắt, tất cả người thú đều há to miệng sững sờ tại chỗ: này này chuyện này. . . . Người này rốt cuộc là hóa hình hay chưa hóa hình hả? Này này chuyện này. . . . Bọn họ rốt cuộc nên xem người này là Đọa Lạc Giả hay là đồng bạn?
Nhìn xúc tua mềm mại quơ múa, Lý Mộ Tư rên rỉ che mặt, cảm thấy hạn cuối của mình lại bị đụng mạnh.
Lạc Nhĩ ngó ngó Bảo La, tin chắc thần trí hắn tỉnh táo, lập tức vui mừng chạy tới rà qua rà lại mấy cái xúc tua mềm mại kia, bóp cho khuôn mặt Bảo La đỏ bừng, dùng xúc tua chống đất né tránh thật nhanh.
"Ưmh, tình huống như thế, tôi cũng chưa bao giờ gặp!" Lạc Nhĩ nhéo càm trầm tư một hồi, lập tức kéo Mễ Hiết Nhĩ qua, nháy mắt với hắn, "Đến đây, siết chặt xem, cảm giác rất đã! Thật không hỗ là người thú sống dưới nước, mềm mịn non nớt, hoàn toàn khác với mấy tên có cơ thể cứng rắn kia!"
Mễ Hiết Nhĩ bị dáng vẻ má mì của hắn làm xấu hổ, rúc tay liên tiếp lui về phía sau, Lạc Nhĩ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép liếc hắn một cái, sau đó nghiêm túc vỗ tay: "Đúng nha! Tôi còn chưa thử loại hình này, thật rất muốn. . . . Thử xem một chút đấy!"
Hắn vừa mới dứt lời, Phí Lặc đã gầm nhẹ, khí thế hung hăng vọt tới, khiêng hắn lên vai chạy về huyệt động trên núi, vẫn còn nửa đường, con gấu đuôi ngắn bị xâm phạm tôn nghiêm của giống đực đã nhanh tay chân tháo ra quần vải quả ma trên người Lạc Nhĩ, hò hét tiện tay vứt bỏ, sau đó lật tới lật lui Lạc Nhĩ đang trần truồng để giở trò. Vì vậy, người thú phía dưới cứ như vậy trơ mắt thấy cái quần vải kia từ trên nửa lưng núi lâng lâng đáp xuống. . . .
Chúng người thú cùng nhau ngửa đầu, lộ ra vẻ mặt kính ngưỡng.
Lý Mộ Tư: ". . . . . ."
Cô đang im lặng miệng hít khí, bỗng nhiên cảm thấy cái gì dính dính ướt ướt mềm mềm đang gãi gãi bàn chân cô, Lý Mộ Tư cúi đầu nhìn, chỉ thấy Bảo La sử dụng mắt đen long lanh của hắn nhìn cô, một đám xúc tua mềm mại quấn tới quấn lui tỏ vẻ xin lỗi: "Anh cảm thấy. . . . Nếu như lại được Mộ Tư phun lần nữa, thì có thể hoàn toàn hóa hình rồi."
Lý Mộ Tư: ". . . . . ." Anh đủ chưa! Đã quá lắm rồi anh còn muốn !
Ma Da nhìn chăm chú vào Bảo La.
Xúc tua của Bảo La lập tức cuốn lại lợi hại hơn, mặt cũng đỏ bừng như máu: "Tôi nói thật! Tôi tôi tôi. . . . cảm thấy có lẽ do tôi rơi xuống quá lâu, cho nên. . . hóa hình không hoàn toàn." Nhìn tay chân không thể hoàn toàn hóa hình, hắn hơi đau lòng càng nói càng nhỏ.
Bộ dáng này. . . . Mộ Tư căn bản không thể không thích.
Ma Da nhìn hắn một lát, hòa hoãn sắc mặt: "Dáng vẻ này của cậu, vẫn có thể đến huyệt động chứ?"
Cho dù đoán được bộ lạc Mộ Sắc đã tiếp nhận mình rồi, nhưng chính tai nghe được lời nói của Ma Da, Bảo La vẫn hưng phấn đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên, vội vàng gật đầu không ngừng, mái tóc xoăn đen ướt chèm nhẹp cũng lay động theo động tác của hắn.
"Có thể! Có thể! Mặc dù không thể hoàn toàn hóa hình, nhưng kỳ thật. . . ." Hắn ngượng ngùng đỏ mặt, len lén dùng xúc tua vùi mình, "Thật ra thì tôi đã quen với mấy cái xúc tua này rồi, đột nhiên hóa hình, nói không chừng cả đường cũng không đi được."
Tư Nạp Khắc lập tức lộ vẻ mặt đồng tình: "Tôi hiểu cậu!"
Ma Da bị vẻ mặt nghiêm túc của hắn làm cho cứng lên, quét mắt nhìn hắn một cái, trong lòng mắng to: có một tên ngốc là đủ rồi, lại thêm một tên!
"Như vậy trước tiên trở về huyệt động đi. Cái này của Mộ Tư tới khoảng mấy ngày lận, hôm nay cô ấy cần nghỉ ngơi."
Lý Mộ Tư ngẩn ngơ, chợt phát hiện, bàn tay Ma Da vẫn đặt ở trên bụng của cô —— hắn. . . . . Hắn vẫn nhớ tình cảnh dì cả của cô tới lần trước, biết bụng cô sẽ không thoải mái, hơn nữa bởi vì hôm nay cô rơi xuống nước mà lo lắng.
Lý Mộ Tư đột nhiên cũng cảm động, không khỏi cọ xát cổ Ma Da.
Trong mắt vàng của Ma Da lộ ra vẻ dịu dàng, bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa hai cái ở trên bụng Lý Mộ Tư, thuận tiện đưa mặt tới. Lý Mộ Tư lập tức biết nghe lời nâng lên, hôn mạnh một cái.
Cái hôn này khiến Tư Nạp Khắc và Bảo La bên cạnh liền đồng thời nuốt nước miếng một cái, phát ra một tiếng ực.
Âm thanh kia quá vang dội, hai người đều nghe được phản ứng của đối phương, lập tức liếc nhau một cái, trong mắt bắn ra các loại khiêu khích và tia lửa: thì ra người này cũng là đối thủ sau mùa mưa của mình! Mới sẽ không dễ dàng để Mộ Tư chạy đâu!
Ma Da ôm Lý Mộ Tư chuẩn bị bò lên núi, Bảo La tự giác dùng giác hút hút rất nhiều nước, chuẩn bị đi theo sau lưng Lý Mộ Tư, rửa sạch vết máu chảy xuống phía sau cô, tránh đưa tới phiền toái.
Lý Mộ Tư thấy giống đực Tộc Thỏ đều đứng ở một bên, dáng vẻ muốn tới đây lại không dám tới, lập tức ngoắc bọn họ: "Hi Mễ La, giúp tôi nhìn tảo biển dính trên người anh bạch tuộc, xem có thể ăn hay không, miệng tôi bị nóng nổi mụn hết rồi, không muốn gặm thịt nữa."
Mễ La cảm kích nhìn cô một cái, nhìn trộm Ốc Mỗ, liền nhìn thấy anh ta không quay đầu lại, rút vào sơn động không có lên tiếng ngăn cản hắn. Hắn lập tức cười, nhảy tới, giúp Bảo La gạt mấy tảo biển quấn quanh xuống, gạt gạt, lựa ra một cọng màu tím đậm: "Đây là món ăn hải sản đó, có thể ăn! Tôi. . . . Tôi lấy về giúp cậu."
Hắn giống như sợ người của bộ lạc Mộ Sắc đuổi bọn họ đi, nhanh chóng thu thập món ăn hải sản, nâng ở trên tay, sau đó báo cáo với những người trong tộc, rồi hơi thấp thỏm đi theo Ma Da vào động.
Bảo La thỉnh thoảng vươn xúc tua của hắn qua, giả mượn phun nước để lén đụng bắp chân của Lý Mộ Tư, mỗi lần đụng đều ngắm Lý Mộ Tư một cái, chỉ sợ cô ghét hắn. Nghe được đối thoại của hai người, hắn vội vàng giới thiệu mình với Lý Mộ Tư: "Anh tên là Bảo La, Mộ Tư gọi anh Bảo La đi!"
"Mộ Tư thích tảo này à? Hôm nào anh sẽ vào nước tìm cho Mộ Tư!"
"Mộ Tư em còn thích gì? Trong nước có cá rất xinh đẹp, Mộ Tư em thích không?"
"Mộ Tư. . . . . ."
Ma Da quay đầu lại, hung hăng trừng mắt nhìn hắn: "Câm miệng! Tên bạch tuộc ngốc này!"
Bảo La uất ức lắc lắc xúc tua, mềm oặt nằm trên mặt đất, nói thầm nho nhỏ: "Người ta mới không phải bạch tuộc, người ta là thú nhiều chân chi mềm. . . ."
Ma Da sờ sờ cơ thể hơi lạnh của Lý Mộ Tư, nói: "Anh đi nấu ít nước cho em tắm, nếu không lát nữa em sẽ đau bụng."
Bảo La lập tức huơ xúc tua hoan hô: "Tôi đi tôi đi! Việc này tôi biết!"
Khóe miệng Ma Da vểnh lên: "Tốt. Vậy thì giao cho cậu." Liền ôm Lý Mộ Tư vào động của mình, hơn nữa còn vô tình thả tấm rèm da thú ở cửa động xuống.
Bảo La ngẩn người, dùng xúc tua của hắn gãi gãi đầu: ơ. . . . sao hắn có cảm giác bị lợi dụng?
Ma Da liếc mắt liền thấy Lạc Nhĩ giở trò với Lý Mộ Tư, véo cái mặt nhỏ non nớt hồng hào của Lý Mộ Tư, dạy dỗ Lý Mộ Tư đến đáng thương hề hề. Trong cổ họng Ma Da vang lên hai tiếng hừ hừ, từ từ dạo bước qua, chen vào trong đám người, nhún một cái, Lạc Nhĩ lúc nãy còn rất uy phong liền ngã bẹp xuống đất, cái mông chỏng lên cao, cái váy bằng quả ma bị lật lên, lộ ra cái mông trần vừa vểnh vừa cao.
Trong cổ họng Ma Da không kềm được phát ra tiếng cười hí hí, lại chợt nhếch miệng khi Lạc Nhĩ nghiêng đầu căm tức nhìn mình, đôi mắt màu vàng óng của hắn híp một cái, lúc Lạc Nhĩ xắn tay áo xông lên muốn tính sổ với hắn chợt lắc mình làm khô lông, nhất thời, mấy giọt nước màu đỏ liền văng ra bốn phía.
Giống cái xung quanh sững sờ, sau đó cùng nhau hét lên một tiếng, bắt đầu chạy trối chết, Lạc Nhĩ chạy trốn xa xa, vẫn tức không nhịn nổi, lượm bùn lên ném loạn vào Ma Da, trong miệng hận hận mắng to.
Ma Da lắc lắc đầu, không đau không nhột vẫy vẫy cái đuôi, bộ dáng coi rẻ, khiến người xem ngứa ngáy hàm răng.
Lạc Nhĩ nhất thời giận đến hếch gương mặt, chống nạnh dậm chân mắng to: "Cậu muốn chết rồi! Sao không bị cá ăn thịt ăn hết luôn đi?"
Ma Da nghía hắn một cái, chẳng hề để ý hóa thành hình người, trần truồng kéo Lý Mộ Tư đang lộ vẻ áy náy qua, xách lên cánh tay, đưa mắt nhìn mặt nước.
Lý Mộ Tư ngồi trong khuỷu tay của hắn, không dám động đậy, thậm đã chí quên tra xét vết thương trên người Ma Da. Bởi vì chân của cô cong xuống, mủi chân vừa vặn đủ đụng phải cái phần to lớn giữa hai chân Ma Da, cô bị sợ đến cong lại cả mười đầu ngón chân tròn vo béo ụt ịt, cũng không còn cơ hội thấy trên gương mặt phớt tỉnh của Ma Da hiện ra nụ cười xấu xa và vẻ săn sóc.
Ngược lại, Hoắc Khắc thu hồi cánh rơi xuống hóa thành hình người rồi vòng quanh Ma Da hai vòng, vuốt mái tóc màu đỏ mà mình vô cùng yêu quý âm thầm nói: "Bị cắn mà tinh thần vẫn tốt thế. . . ." Rồi nghĩ đến lông vũ mỹ lệ đẹp đẽ của mình, nếu như bị cắn rụng mấy cọng. . . .
Hoắc Khắc bắt đầu đau lòng đến mức nhếch miệng.
Bảo La chỉ cảm thấy thân thể như muốn nổ tung, thân thể to lớn đau đến điên cuồng đong đưa ở trong nước, mấy người thú vây ở bên cạnh hắn nhìn tới nhìn đi bởi vì lòng hiếu kỳ của họ mà bị xúc tua khổng lồ đánh bay, rơi tõm tõm khắp nơi, thật vất vả mới nhe răng trợn mắt nói nhỏ bò lên bờ, cả người nhếch nhác. Cá ăn thịt trong nước càng khổ sở, bị lực lượng cuồng bạo quậy đến tan xương nát thịt.
Lý Mộ Tư ngồi ở trong khuỷu tay Ma Da, tay không tự giác xoa lỗ tai lông mềm trên đầu Ma Da, được người che chở bảo bọc thế này, nên dù đối mặt với bọt sóng cuồn cuộn nổi lên cao hơn mười thước cô cũng không có cảm thấy hoảng sợ, chỉ há tròn miệng lẩm bẩm: "Má. . . . Trời ơi! Đây là sóng thần do người chế tạo ra!" Bị kinh ngạc đến nỗi ngay cả dòng nước chảy dọc xuống theo cái mông cũng quên.
Qua một lúc lâu, mặt nước rốt cuộc bình tĩnh lại. Lý Mộ Tư vội vàng rướn cổ lên nhìn lại, thuận tay còn ấn chặt đầu Ma Da để thuận thế nhảy lên —— lần trước dì cả tới, cô bị một đám người thú chui vào giữa đùi cô hù dọa muốn chết, nào có cơ hội nghiêm túc thấy rõ ràng? Lúc này nói gì cũng không thể bỏ qua cho thời khắc tiến hóa vĩ đại như vậy! Nắm quyền!
Trong lòng Lý Mộ Tư nhiệt huyết sôi trào, không chút nào phát hiện người thú chung quanh thấy Ma Da bị cô ấn chặt đầu như nhấn khoai tây thì làm bộ bàn luận xôn xao nhưng kì thực lại hả hê, càng không phát hiện sắc mặt càng ngày càng đen của Ma Da.
Rốt cuộc, bên bờ cách đó không xa toát ra mấy bọt khí, Lý Mộ Tư thiếu chút nữa ngừng thở, chỉ thấy một mái tóc quăn màu đen lộ ra, sau đó lại vèo rụt trở về như bị giật mình, chốc lát sau, cái đầu kia mới lại cẩn thận cẩn thận lộ nửa cái ra ngoài, lập tức đối mặt đôi mắt sáng trong suốt của Lý Mộ Tư.
"Anh. . . . Cảm thấy như thế nào?" Lý Mộ Tư dùng dáng vẻ mẫu nghi thiên hạ hỏi.
"Mộ Tư!" Cái đầu kia căn bản không có chú ý cô hỏi cái gì, chỉ nhìn một cái liền chui khỏi nước, vui mừng nhìn cô.
Một lát sau, người kia bắt đầu không ngừng gọi tên cô, tựa như một con cún con đang lắc đầu vẫy đuôi: "Mộ Tư Mộ Tư Mộ Tư Mộ Tư. . . . . ."
Lý Mộ Tư nghẹn họng nhìn trân trối: chỉ thấy người nọ có một mái tóc đen xoăn giống như tảo biển, một đôi mắt vừa đen vừa sáng, tràn đầy khấn cầu và vui mừng. Mặc dù hắn cũng khôi ngô cường tráng như người thú khác, nhưng da trên người lại trong veo như nước khiến người ta thích, tràn đầy co dãn như thạch quả, da trắng nõn nà đó nha má nó!
—— Tôi có thể đánh đàn dương cầm ở trên làn da!
Trong đầu Lý Mộ Tư vụt toát ra câu quảng cáo này, nhất thời ước ao ghen tị.
Nhưng, những thứ này đều không phải là trọng điểm, trọng điểm là. . . Gương mặt đó. . . . Gương mặt đó. . . . Hắn rõ ràng chính là Akaya Kirihara[1]! ! !
Má nó đây rốt cuộc là thế giới gì! Có một đại nhân Sephiroth không đủ, thêm một đại nhân Sesshomaru cũng không đủ, còn thêm một Kirihara! ! ! Đây rõ ràng là một thế giới khiến phụ nữ che mặt xấu hổ!
Lý Mộ Tư ưm một tiếng, tiều tụy vỗ trán: "Chúng ta hay là trở về huyệt động trước đi."
Bảo La thấy tất cả mọi người tự nhiên rời đi, sửng sốt một lát sau, rốt cuộc hiểu ra: bọn họ. . . . Bọn họ không có đuổi hắn đi !
Người thú có ý thức về lãnh địa rất mạnh, không có đuổi hắn đi liền chứng tỏ bọn họ tiếp nhận hắn!
Bảo La lộ ra nụ cười vui mừng vui vẻ đi theo, nhưng, đi chưa được mấy bước, liền phát ra một tiếng "bang".
Tất cả người thú và giống cái phía trước đều quay đầu lại, chỉ thấy Bảo La tội nghiệp ngã trên mặt đất, trên người quấn một dây thực vật dài thòn, sau lưng kéo thêm mấy cái xúc tua khổng lồ —— hiển nhiên, người này bị mấy cái xúc tua khổng lồ của hắn liên lụy, sau khi biến hóa căn bản không kéo được.
Hả hả hả? Hóa hình? Người này vì sao còn kéo xúc tua hả trời ơi!
Trong nháy mắt, tất cả người thú đều há to miệng sững sờ tại chỗ: này này chuyện này. . . . Người này rốt cuộc là hóa hình hay chưa hóa hình hả? Này này chuyện này. . . . Bọn họ rốt cuộc nên xem người này là Đọa Lạc Giả hay là đồng bạn?
Nhìn xúc tua mềm mại quơ múa, Lý Mộ Tư rên rỉ che mặt, cảm thấy hạn cuối của mình lại bị đụng mạnh.
Lạc Nhĩ ngó ngó Bảo La, tin chắc thần trí hắn tỉnh táo, lập tức vui mừng chạy tới rà qua rà lại mấy cái xúc tua mềm mại kia, bóp cho khuôn mặt Bảo La đỏ bừng, dùng xúc tua chống đất né tránh thật nhanh.
"Ưmh, tình huống như thế, tôi cũng chưa bao giờ gặp!" Lạc Nhĩ nhéo càm trầm tư một hồi, lập tức kéo Mễ Hiết Nhĩ qua, nháy mắt với hắn, "Đến đây, siết chặt xem, cảm giác rất đã! Thật không hỗ là người thú sống dưới nước, mềm mịn non nớt, hoàn toàn khác với mấy tên có cơ thể cứng rắn kia!"
Mễ Hiết Nhĩ bị dáng vẻ má mì của hắn làm xấu hổ, rúc tay liên tiếp lui về phía sau, Lạc Nhĩ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép liếc hắn một cái, sau đó nghiêm túc vỗ tay: "Đúng nha! Tôi còn chưa thử loại hình này, thật rất muốn. . . . Thử xem một chút đấy!"
Hắn vừa mới dứt lời, Phí Lặc đã gầm nhẹ, khí thế hung hăng vọt tới, khiêng hắn lên vai chạy về huyệt động trên núi, vẫn còn nửa đường, con gấu đuôi ngắn bị xâm phạm tôn nghiêm của giống đực đã nhanh tay chân tháo ra quần vải quả ma trên người Lạc Nhĩ, hò hét tiện tay vứt bỏ, sau đó lật tới lật lui Lạc Nhĩ đang trần truồng để giở trò. Vì vậy, người thú phía dưới cứ như vậy trơ mắt thấy cái quần vải kia từ trên nửa lưng núi lâng lâng đáp xuống. . . .
Chúng người thú cùng nhau ngửa đầu, lộ ra vẻ mặt kính ngưỡng.
Lý Mộ Tư: ". . . . . ."
Cô đang im lặng miệng hít khí, bỗng nhiên cảm thấy cái gì dính dính ướt ướt mềm mềm đang gãi gãi bàn chân cô, Lý Mộ Tư cúi đầu nhìn, chỉ thấy Bảo La sử dụng mắt đen long lanh của hắn nhìn cô, một đám xúc tua mềm mại quấn tới quấn lui tỏ vẻ xin lỗi: "Anh cảm thấy. . . . Nếu như lại được Mộ Tư phun lần nữa, thì có thể hoàn toàn hóa hình rồi."
Lý Mộ Tư: ". . . . . ." Anh đủ chưa! Đã quá lắm rồi anh còn muốn !
Ma Da nhìn chăm chú vào Bảo La.
Xúc tua của Bảo La lập tức cuốn lại lợi hại hơn, mặt cũng đỏ bừng như máu: "Tôi nói thật! Tôi tôi tôi. . . . cảm thấy có lẽ do tôi rơi xuống quá lâu, cho nên. . . hóa hình không hoàn toàn." Nhìn tay chân không thể hoàn toàn hóa hình, hắn hơi đau lòng càng nói càng nhỏ.
Bộ dáng này. . . . Mộ Tư căn bản không thể không thích.
Ma Da nhìn hắn một lát, hòa hoãn sắc mặt: "Dáng vẻ này của cậu, vẫn có thể đến huyệt động chứ?"
Cho dù đoán được bộ lạc Mộ Sắc đã tiếp nhận mình rồi, nhưng chính tai nghe được lời nói của Ma Da, Bảo La vẫn hưng phấn đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên, vội vàng gật đầu không ngừng, mái tóc xoăn đen ướt chèm nhẹp cũng lay động theo động tác của hắn.
"Có thể! Có thể! Mặc dù không thể hoàn toàn hóa hình, nhưng kỳ thật. . . ." Hắn ngượng ngùng đỏ mặt, len lén dùng xúc tua vùi mình, "Thật ra thì tôi đã quen với mấy cái xúc tua này rồi, đột nhiên hóa hình, nói không chừng cả đường cũng không đi được."
Tư Nạp Khắc lập tức lộ vẻ mặt đồng tình: "Tôi hiểu cậu!"
Ma Da bị vẻ mặt nghiêm túc của hắn làm cho cứng lên, quét mắt nhìn hắn một cái, trong lòng mắng to: có một tên ngốc là đủ rồi, lại thêm một tên!
"Như vậy trước tiên trở về huyệt động đi. Cái này của Mộ Tư tới khoảng mấy ngày lận, hôm nay cô ấy cần nghỉ ngơi."
Lý Mộ Tư ngẩn ngơ, chợt phát hiện, bàn tay Ma Da vẫn đặt ở trên bụng của cô —— hắn. . . . . Hắn vẫn nhớ tình cảnh dì cả của cô tới lần trước, biết bụng cô sẽ không thoải mái, hơn nữa bởi vì hôm nay cô rơi xuống nước mà lo lắng.
Lý Mộ Tư đột nhiên cũng cảm động, không khỏi cọ xát cổ Ma Da.
Trong mắt vàng của Ma Da lộ ra vẻ dịu dàng, bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa hai cái ở trên bụng Lý Mộ Tư, thuận tiện đưa mặt tới. Lý Mộ Tư lập tức biết nghe lời nâng lên, hôn mạnh một cái.
Cái hôn này khiến Tư Nạp Khắc và Bảo La bên cạnh liền đồng thời nuốt nước miếng một cái, phát ra một tiếng ực.
Âm thanh kia quá vang dội, hai người đều nghe được phản ứng của đối phương, lập tức liếc nhau một cái, trong mắt bắn ra các loại khiêu khích và tia lửa: thì ra người này cũng là đối thủ sau mùa mưa của mình! Mới sẽ không dễ dàng để Mộ Tư chạy đâu!
Ma Da ôm Lý Mộ Tư chuẩn bị bò lên núi, Bảo La tự giác dùng giác hút hút rất nhiều nước, chuẩn bị đi theo sau lưng Lý Mộ Tư, rửa sạch vết máu chảy xuống phía sau cô, tránh đưa tới phiền toái.
Lý Mộ Tư thấy giống đực Tộc Thỏ đều đứng ở một bên, dáng vẻ muốn tới đây lại không dám tới, lập tức ngoắc bọn họ: "Hi Mễ La, giúp tôi nhìn tảo biển dính trên người anh bạch tuộc, xem có thể ăn hay không, miệng tôi bị nóng nổi mụn hết rồi, không muốn gặm thịt nữa."
Mễ La cảm kích nhìn cô một cái, nhìn trộm Ốc Mỗ, liền nhìn thấy anh ta không quay đầu lại, rút vào sơn động không có lên tiếng ngăn cản hắn. Hắn lập tức cười, nhảy tới, giúp Bảo La gạt mấy tảo biển quấn quanh xuống, gạt gạt, lựa ra một cọng màu tím đậm: "Đây là món ăn hải sản đó, có thể ăn! Tôi. . . . Tôi lấy về giúp cậu."
Hắn giống như sợ người của bộ lạc Mộ Sắc đuổi bọn họ đi, nhanh chóng thu thập món ăn hải sản, nâng ở trên tay, sau đó báo cáo với những người trong tộc, rồi hơi thấp thỏm đi theo Ma Da vào động.
Bảo La thỉnh thoảng vươn xúc tua của hắn qua, giả mượn phun nước để lén đụng bắp chân của Lý Mộ Tư, mỗi lần đụng đều ngắm Lý Mộ Tư một cái, chỉ sợ cô ghét hắn. Nghe được đối thoại của hai người, hắn vội vàng giới thiệu mình với Lý Mộ Tư: "Anh tên là Bảo La, Mộ Tư gọi anh Bảo La đi!"
"Mộ Tư thích tảo này à? Hôm nào anh sẽ vào nước tìm cho Mộ Tư!"
"Mộ Tư em còn thích gì? Trong nước có cá rất xinh đẹp, Mộ Tư em thích không?"
"Mộ Tư. . . . . ."
Ma Da quay đầu lại, hung hăng trừng mắt nhìn hắn: "Câm miệng! Tên bạch tuộc ngốc này!"
Bảo La uất ức lắc lắc xúc tua, mềm oặt nằm trên mặt đất, nói thầm nho nhỏ: "Người ta mới không phải bạch tuộc, người ta là thú nhiều chân chi mềm. . . ."
Ma Da sờ sờ cơ thể hơi lạnh của Lý Mộ Tư, nói: "Anh đi nấu ít nước cho em tắm, nếu không lát nữa em sẽ đau bụng."
Bảo La lập tức huơ xúc tua hoan hô: "Tôi đi tôi đi! Việc này tôi biết!"
Khóe miệng Ma Da vểnh lên: "Tốt. Vậy thì giao cho cậu." Liền ôm Lý Mộ Tư vào động của mình, hơn nữa còn vô tình thả tấm rèm da thú ở cửa động xuống.
Bảo La ngẩn người, dùng xúc tua của hắn gãi gãi đầu: ơ. . . . sao hắn có cảm giác bị lợi dụng?
Tác giả :
Tư Đồ Yêu Yêu