Khí Phi Hồ Sủng
Chương 70: Cầu xin
Editor: Puck - Diễn đàn
Thủy nhi nghiêng người vén một góc tấm màn lên, nhìn hoàng liễn trực tiếp đi tới Hoàng cung Diệp quốc, quay đầu cười nói, “Mị, mặt mũi của chàng thật lớn!"
Hiên Viên Mị kéo nàng về trong lòng, “Mặt mũi của ta lớn bao nhiêu, mặt mũi của nàng sẽ lớn bấy nhiêu."
“Thật là được sủng mà kinh sợ!" Thủy nhi nằm trong ngực hắn, ngón tay quấn vòng quanh tóc hắn, ngửa đầu lười biếng nói, “Chàng giết công chúa nhà người ta, chàng nói Thượng Quan Lăng có thể hưng sư vấn tội không?"
Hiên Viên Mị cho nàng một nụ hôn nóng bỏng triền miên, mới ngạo mạn nói, “Hắn dám!"
Thủy nhi cười khẽ một tiếng, “Vậy chàng nói hắn có thể cho chàng thêm mấy công chúa nữa không?"
Hiên Viên Mị trầm ngâm nói: “Chuyện này cũng có thể." Dù sao hiện giờ nếu Huyền quốc làm khó dễ, Diệp quốc không chịu nổi, mà thủ đoạn sử dụng để xúc tiến quan hệ hai nước chính là hòa thân.
Khi hai người đang vành tai và tóc mai chạm vào nhau, hoàng liễn đã ngừng lại, Hiên Viên Mị dẫn đầu xuống hoàng liễn trước, nhìn thấy người tới trước nghênh tiếp, nhíu nhíu mày, có phần không vui, mặc dù quan hệ hai nước tế nhị, nhưng theo quy củ cho tới nay, Thượng Quan Lăng vốn không cần tự mình đến nghênh đón hắn, bởi vì buổi tối sẽ đặc biệt cử hành bữa tiệc đón gió tẩy trần cho hắn, vậy mà lúc này Thượng Quan Lăng xuất hiện ở đây, là nguyên nhân gì đã không nói mà biết rồi!"
Thượng Quan Lăng không biết lúc này trong lòng có cảm nhận gì, đến bây giờ hắn mới biết mình muốn gặp nàng bao nhiêu, thì ra trong tim của hắn sớm không oán hận nàng, chỉ còn lại nhớ nhung giày vò người.
Hai quả đấm trong tay áo đã sớm nắm chặt, nghe nói Hiên Viên đế có niềm vui mới, giam nàng vào địa lao, cho nên khi hắn muốn mời Hiên Viên đế, mới cố ý thêm tên tuổi nàng vào, thứ nhất là nhớ nàng, thứ hai có thể cứu nàng ra khỏi địa lao.
Bởi vì tâm tình trong lòng Thượng Quan Lăng cuồn cuộn, nhất thời không mở miệng, Hiên Viên Mị cũng không nói gì, xoay người đưa cánh tay vào bên trong Hoàng liễn, đỡ người ở bên trong ra. d1en d4nl 3q21y d0n
Thượng Quan Lăng dò xét cẩn thận người trong ngực hắn, đây là niềm vui mới của hắn? Đúng là xinh đẹp hơn Linh nhi.
Lúc này phía sau xe ngựa, Thủy Nguyệt Linh cũng xuống xe, tầm mắt Thượng Quan Lăng rơi vào trên người nàng, trong mắt xẹt qua một tia đau lòng, nhìn qua nàng rất tiều tụy.
Thủy Nguyệt Linh chú ý tới tầm mắt của Thượng Quan Lăng, nhanh chóng cúi đầu, không ai nhìn thấy trong mắt nàng có một vẻ sợ hãi lóe lên rồi mất, hai đoạn ký ức không chịu nổi kia khiến cho nàng có bản năng sợ hãi Thượng Quan Lăng, khóe mắt quét mắt hai người thân mật, trong lòng càng thêm không cam lòng.
Thượng Quan Lăng chú ý tới trên trán Thủy Nguyệt Linh và Thủy nhi đều có nốt ruồi son, trong mắt xẹt qua tia suy nghĩ sâu xa, lúc trước hắn còn thấy kỳ quái sao Thủy Nguyệt Linh lại có qua lại với Hiên Viên Mị, bây giờ xem ra… Chẳng lẽ lúc ấy Hiên Viên đế nhận lầm người? Cho nên mới có một dạo sủng ái Linh nhi như vậy, lại đột nhiên giam nàng vào địa lao, sủng ái một nữ nhân khác? Nếu là như vậy, không phải hắn còn có cơ hội cứu vãn sao?
Tầm mắt nhìn về phía Thủy Nguyệt Linh, lại thấy nàng vẫn nhìn Hiên Viên Mị, ánh mắt như vậy, Thượng Quan Lăng căng thẳng trong lòng, nàng yêu nam nhân kia rồi hả?
Không khí trầm mặc đến có phần quỷ dị, Thủy nhi thành thật tựa vào trong ngực Hiên Viên Mị, khó được khéo léo, chủ yếu là sợ một khi không chú ý, người nào đó lại đổ bình dấm chua.
Nhưng cố tình người nào đó vốn không vui với sự xuất hiện của Thượng Quan Lăng, lúc này càng thêm bất mãn với nàng khéo léo, lại ở trước mặt mọi người, ngay trước mặt Hoàng đế Diệp quốc cùng đại thần hừ lạnh một tiếng, chặn miệng của nàng, tuyên bố quyền sở hữu của mình.
Thủy nhi chớp mắt mấy cái, trong lòng bất đắc dĩ thở dài một tiếng, ôm hông của hắn, mặc hắn hôn đủ.
Thủy Nguyệt Linh nhìn hai người, không cam lòng đồng thời, trong lòng cũng cảm thấy bi thương, nàng không có gì cả, chỉ muốn một người yêu bản thân mình cũng không được sao? Sững sờ nhìn hai người môi lưỡi quấn quít, ánh mắt bi thương dần trở nên kiên định, lần này nàng nhất định không thể mềm yếu nữa.
Thượng Quan Lăng vẫn nhìn chăm chú vào nàng, thu hết vẻ mặt của nàng vào mắt, khổ sở vô tận lan tràn trong lòng, hắn hối hận…
Môi đỏ mọng hơi sưng, Thủy nhi thở khẽ nhìn về phía hắn, ánh mắt dò hỏi, bớt giận?
Hiên Viên Mị duỗi ngón tay ra nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi sưng đỏ của nàng … Trong mắt xuất hiện một nụ cười, coi như là hài lòng.
Trải qua cú nhạc đệm này, Hiên Viên Mị đã thành công tôn lên tạo dựng hình tượng phong lưu ở trong lòng đại thần Diệp quốc, dù sao tận mắt nhìn thấy càng có tính chân thật hơn tin đồn nghe thấy, ấn tượng càng thêm khắc sâu.
“Cái gì? Ngươi nói nữ nhân kia cũng tới?" Lăng Mạn Điệp kích động đứng lên, trong lòng không biết là khẩn trương, tức giận, hay bất an.
Cung nữ bị nàng làm cho sợ hết hồn, khẩn trương đáp, “Đúng vậy… Đi cùng Hiên Viên bệ hạ có hai nữ nhân, một nghe nói là tân sủng của Hiên Viên bệ hạ, một người khác chính là Lăng Vương phi trước kia." dinendian.lơqid]on
Lăng Mạn Điệp dần bình tĩnh lại, khoát khoát tay, để cho nàng ta lui ra, một mình chán chường ngồi, vốn cho rằng không có nữ nhân kia, biểu ca sẽ toàn tâm toàn ý mà đối tốt với nàng, nhưng mà nàng sai lầm rồi, nữ nhân kia đi, lại cũng mang lòng của biểu ca đi, trong khoảng thời gian này nàng và Thủy Doanh Doanh tranh đấu gay gắt, nàng thật cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng lại chỉ có thể tiếp tục đấu, không có cách nào dừng lại, một khi nàng dừng lại, Thủy Doanh Doanh sẽ hoàn toàn phá hủy nàng.
Nàng ghen tỵ Thủy Doanh Doanh có thể lấy được sủng ái của Thượng Quan Lăng, mặc dù chỉ là một thế thân, khóe miệng nâng lên nụ cười đau khổ, chỉ vì diện mạo của Thủy Doanh Doanh có mấy phần tương tự, hắn đã sủng ái như vậy, bây giờ nữ nhân kia trở lại, hắn sẽ như thế nào? Ban đầu nghe nói nữ nhân kia thất sủng bị nhốt vào địa lao, trong lòng nàng chỉ cảm thấy thở ra một ngụm căm hận, nhưng bây giờ nàng ta thất sủng, có thể trở thành hi vọng để biểu ca đòi nàng ta về không?
Nàng mất đi con của mình, mất đi tư cách làm mẹ mới đuổi được nữ nhân kia đi, nhưng quay đầu lại nàng lại không lấy được gì cả, nàng thật sự rất mệt mỏi! Tại sao hắn thì không thể yêu nàng?
“Hoàng hậu nương nương…"
Nghe được giọng nói này, chán chường trên mặt Lăng Mạn Điệp biến mất trong nháy mắt, lại khôi phục uy nghiêm Hoàng hậu nên có, nhìn nữ nhân cười đến quyến rũ cau mày nói, “Muội muội, nơi này dù sao cũng là tẩm cung của bổn cung, muội muội như thế có phải có phần vô lễ rồi không?" Trong mắt lóe lên vẻ ngoan độc, người trong cung của nàng từ khi nào không dùng được như vậy, tùy tiện để cho người vào tẩm cung của nàng?
Thủy Doanh Doanh tuyệt đối không sợ nàng hỏi tội, cười duyên nói, “Hoàng hậu nương nương không cần quá nghiêm túc, muội muội lần này tới là vì muốn hợp tác với Hoàng hậu nương nương."
Lăng Mạn Điệp cau mày, “Bổn cung không cảm thấy bổn cung có chuyện gì cần hợp tác với ngươi!"
Thủy Doanh Doanh dù sao từng là Hoàng hậu của Thượng Quan Văn, mặc dù lấy được sủng ái của Thượng Quan Lăng, nhưng không thể phong Phi, cho nên nàng cũng không có thân phận gì, hơn nữa bây giờ phía sau nàng cũng không có một chút thế lực, tất cả mọi thứ của nàng chỉ đều dựa vào sủng ái của Thượng Quan Lăng, cho nên nàng càng thêm không thể mất đi sủng ái của Thượng Quan Lăng, mặc dù sủng ái kia chỉ bởi vì dáng dấp của nàng tương tự một nữ nhân khác.
Thủy Doanh Doanh cắm đầu cắm cổ ngồi xuống bên cạnh, hoàn toàn không thấy Lăng Mạn Điệp quắc mắt nhìn, chậm rãi phun ra ba chữ “Thủy Nguyệt Linh." Khi nói đến cái tên này, trong mắt nàng rõ ràng xuất hiện một tia căm hận… Từ nhỏ đến lớn, nàng hưởng thụ tất cả vầng sáng, đại tiểu thư phủ Thừa Tướng, Hoàng hậu Diệp quốc, còn Thủy Nguyệt Linh chẳng qua chỉ là một tiểu quỷ nhát gan liên tiếp bị mọi người tùy ý có thể bắt nạt, nàng phi bị vứt bỏ của Lăng Vương phủ, nhưng bây giờ nàng lại phải dựa vào dung mạo có mấy phần tương tự Thủy Nguyệt Linh để nhận được sủng ái của Thượng Quan Lăng, thậm chí lúc ý loạn tình mê, trong miệng nam nhân kia gọi đều là tên của nàng ta, điều này khiến cho nàng làm sao cam tâm được? Hiện giờ bởi vì Thủy Nguyệt Linh xuất hiện lần nữa, càng làm cho địa vị của nàng bị uy hiếp, nàng nhất định phải diệt trừ nàng ta!
Tiệc tối rất náo nhiệt, tất cả Hoàng đế nước nhỏ đều có mặt đầy đủ, ai cũng không dám không nể mặt mũi hai vị Đế Vương này.
Hiên Viên Mị hoàn toàn không phân trường hợp, ôm Thủy nhi vào trong ngực, giống như đang ở trong cung điện của mình, không hề không được tự nhiên chút nào, cúi đầu ngậm vành tai trắng nõn kia, tỉ mỉ liếm mút, đề nghị, “Thủy nhi, nàng nói ta trả Lăng Vương phi lại cho Lăng Đế được không?"
Thủy nhi liếc nhìn Lăng Mạn Điệp và Triển Tuyết Nhạn treo nụ cười hoàn mỹ, mắt liếc nhìn hắn nói, “Chàng muốn nhìn thiên hạ đại loạn?" Hai nữ nhân này không nói, bây giờ còn có một Thủy Doanh Doanh, Lăng Mạn Điệp và Thủy Doanh Doanh cũng là người có chút tài năng, mặc dù Triển Tuyết Nhạn không tính là thông minh, nhưng Thủy Nguyệt Linh không khá hơn nàng ta bao nhiêu, nhìn biểu hiện hôm nay của Thượng Quan Lăng, nếu thật sự trả Thủy Nguyệt Linh lại cho Thượng Quan Lăng, hậu cung Diệp quốc tuyệt đối sẽ rối một nùi. diee ndda fnleeq uysd doon
Hiên Viên Mị bất mãn cắn cắn vành tai khéo léo trong miệng, “Thủy nhi không đồng ý?" Tròng mắt đỏ như máu tập trung khóa chặt vào nàng, rất có ý tứ nếu nàng không đồng ý, liền hành quyết nàng ngay tại chỗ.
Thủy nhi khẽ cười sờ mặt của hắn, “Chàng cao hứng là được rồi." Hậu cung Diệp quốc đại loạn như thế nào không liên quan đến nàng.
Đáy mắt Hiên Viên Mị mềm mỏng, nhẹ nhàng dán vào mặt của nàng, “Thủy nhi… Ta yêu nàng…"
Thủy nhi buồn cười lắc đầu một cái, vào thời điểm này nói lời ân ái, cũng chỉ có Hiên Viên Mị làm ra được, nhưng cảm nhận được thỏa mãn sâu trong đáy lòng, thần sắc trong mắt lại càng thêm dịu dàng, đó là thỏa mãn thuộc về hắn, kể từ sau khi thay tim, mỗi lần tâm tình của hắn vô cùng mãnh liệt thì nàng liền có thể cảm nhận thấy.
Hiên Viên Mị là hạ quyết tâm muốn ném Thủy Nguyệt Linh về … Đã lâu như vậy, nàng ta vẫn không có thai, giữ nàng ta lại cũng vô dụng, vừa đúng Thượng Quan Lăng muốn, liền trả lại cho hắn là được, chỉ cần hắn không đánh chủ ý lên Thủy nhi là được rồi, nhưng chuyện như vậy, tự nhiên không tiện nói ra trước mặt nhiều người như vậy, mặc dù chuyện này vốn là bí mật công khai, hắn là không sao cả, chỉ sợ Thượng Quan Lăng e ngại mặt mũi không chịu tiếp nhận.
Thượng Quan Lăng rõ ràng có phần không yên lòng, khách sáo đôi câu liền không nói thêm gì nữa, Hiên Viên Mị cũng chỉ cố thân thiết với Thủy nhi, những người khác cũng không tiện mở miệng, cho nên này bữa tiệc này thật đúng là trầm mặc trước nay chưa từng có.
Ai cũng không dám bất mãn với hành động của Hiên Viên Mị, trên thực tế không ít người rất hâm mộ, nam nhân mà! Ai không muốn có mỹ nhân trong ngực, bất đắc dĩ bọn họ nào dám làm càn ở trước mặt hai vị ngay tại đây?
Âu Dương Mặc thấy tầm mắt của Thượng Quan Lăng vẫn liếc về phía Thủy Nguyệt Linh… Cau mày thở dài một tiếng, mặc dù không rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn xác định Lăng yêu phải là mỹ nhân mới đúng, nhưng mỹ nhân dường như không có khả năng lại cho Lăng thêm cơ hội.
Trở lại Cảnh Tuyên điện ở tạm, Hiên Viên Mị xoay người liếc nhìn Thủy Nguyệt Linh yên lặng đi theo phía sau bọn họ, phân phó nói, “Tiêu Mạc, tặng nàng ta cho Lăng Đế."
Thủy Nguyệt Linh chợt ngẩng đầu lên, không dám tin nhìn hắn, “Đừng… Van cầu ngài đừng đưa ta cho người…" Sao hắn có thể thờ ơ như vậy nói ra lời muốn đưa nàng cho người khác?
Hiên Viên Mị nhíu nhíu mày, không vui lần nữa kêu, “Tiêu Mạc…"
“Dạ, bệ hạ!" Tiêu Mạc liếc nhìn Thủy Nguyệt Linh, lại liếc nhìn Thủy nhi, cũng đoán được một chút, cho dù như thế nào, hắn chỉ cần nghe phân phó của bệ hạ là được rồi.
Thủy Nguyệt Linh né tránh tới kéo tay của nàng, nhìn Thủy nhi nói, “Ta có lời muốn nói với ngươi."
Thủy nhi nhíu mày, “Nói đi!"
Tiêu Mạc tự giác lui về sau, Thủy Nguyệt Linh nhìn Hiên Viên Mị một cái, vừa nhìn về phía Thủy nhi, trong mắt mang theo cầu xin, “Ta muốn nói riêng với ngươi."
Thủy nhi quay đầu nhìn về phía Hiên Viên Mị, “Mị…"
Hiên Viên Mị nhíu nhíu mày, cúi đầu nhỏ giọng cảnh cáo bên tai nàng nói, “Cẩn thận một chút cho ta, nếu còn dám để cho mình bị thương, ta liền để cho nàng vĩnh viễn không xuống giường được!"
Nói xong, xoay người đi ra ngoài, Tiêu Mạc tự giác đuổi theo, trong lòng cảm thán, chỉ có nương nương mới dám để cho bệ hạ nhường chỗ.
Thủy nhi lắc đầu một cái, hắn sao lại chuyện gì cũng có thể liên lạc với cùng giường được? Liếc nhìn Thủy Nguyệt Linh, nhàn nhạt nói, “Nói đi!"
Thủy Nguyệt Linh “Phịch…" một tiếng quỳ xuống với nàng, khóc cầu xin, “Van cầu ngươi nhường hắn cho ta, ta cái gì cũng không có, ta chỉ muốn hắn là được rồi, ngươi còn có Diêm La điện, còn có Minh Thiên lâu, còn có nhiều người quan tâm ngươi như vậy, van cầu ngươi đừng giành với ta có được không?"
Thủy nhi nghiêng người vén một góc tấm màn lên, nhìn hoàng liễn trực tiếp đi tới Hoàng cung Diệp quốc, quay đầu cười nói, “Mị, mặt mũi của chàng thật lớn!"
Hiên Viên Mị kéo nàng về trong lòng, “Mặt mũi của ta lớn bao nhiêu, mặt mũi của nàng sẽ lớn bấy nhiêu."
“Thật là được sủng mà kinh sợ!" Thủy nhi nằm trong ngực hắn, ngón tay quấn vòng quanh tóc hắn, ngửa đầu lười biếng nói, “Chàng giết công chúa nhà người ta, chàng nói Thượng Quan Lăng có thể hưng sư vấn tội không?"
Hiên Viên Mị cho nàng một nụ hôn nóng bỏng triền miên, mới ngạo mạn nói, “Hắn dám!"
Thủy nhi cười khẽ một tiếng, “Vậy chàng nói hắn có thể cho chàng thêm mấy công chúa nữa không?"
Hiên Viên Mị trầm ngâm nói: “Chuyện này cũng có thể." Dù sao hiện giờ nếu Huyền quốc làm khó dễ, Diệp quốc không chịu nổi, mà thủ đoạn sử dụng để xúc tiến quan hệ hai nước chính là hòa thân.
Khi hai người đang vành tai và tóc mai chạm vào nhau, hoàng liễn đã ngừng lại, Hiên Viên Mị dẫn đầu xuống hoàng liễn trước, nhìn thấy người tới trước nghênh tiếp, nhíu nhíu mày, có phần không vui, mặc dù quan hệ hai nước tế nhị, nhưng theo quy củ cho tới nay, Thượng Quan Lăng vốn không cần tự mình đến nghênh đón hắn, bởi vì buổi tối sẽ đặc biệt cử hành bữa tiệc đón gió tẩy trần cho hắn, vậy mà lúc này Thượng Quan Lăng xuất hiện ở đây, là nguyên nhân gì đã không nói mà biết rồi!"
Thượng Quan Lăng không biết lúc này trong lòng có cảm nhận gì, đến bây giờ hắn mới biết mình muốn gặp nàng bao nhiêu, thì ra trong tim của hắn sớm không oán hận nàng, chỉ còn lại nhớ nhung giày vò người.
Hai quả đấm trong tay áo đã sớm nắm chặt, nghe nói Hiên Viên đế có niềm vui mới, giam nàng vào địa lao, cho nên khi hắn muốn mời Hiên Viên đế, mới cố ý thêm tên tuổi nàng vào, thứ nhất là nhớ nàng, thứ hai có thể cứu nàng ra khỏi địa lao.
Bởi vì tâm tình trong lòng Thượng Quan Lăng cuồn cuộn, nhất thời không mở miệng, Hiên Viên Mị cũng không nói gì, xoay người đưa cánh tay vào bên trong Hoàng liễn, đỡ người ở bên trong ra. d1en d4nl 3q21y d0n
Thượng Quan Lăng dò xét cẩn thận người trong ngực hắn, đây là niềm vui mới của hắn? Đúng là xinh đẹp hơn Linh nhi.
Lúc này phía sau xe ngựa, Thủy Nguyệt Linh cũng xuống xe, tầm mắt Thượng Quan Lăng rơi vào trên người nàng, trong mắt xẹt qua một tia đau lòng, nhìn qua nàng rất tiều tụy.
Thủy Nguyệt Linh chú ý tới tầm mắt của Thượng Quan Lăng, nhanh chóng cúi đầu, không ai nhìn thấy trong mắt nàng có một vẻ sợ hãi lóe lên rồi mất, hai đoạn ký ức không chịu nổi kia khiến cho nàng có bản năng sợ hãi Thượng Quan Lăng, khóe mắt quét mắt hai người thân mật, trong lòng càng thêm không cam lòng.
Thượng Quan Lăng chú ý tới trên trán Thủy Nguyệt Linh và Thủy nhi đều có nốt ruồi son, trong mắt xẹt qua tia suy nghĩ sâu xa, lúc trước hắn còn thấy kỳ quái sao Thủy Nguyệt Linh lại có qua lại với Hiên Viên Mị, bây giờ xem ra… Chẳng lẽ lúc ấy Hiên Viên đế nhận lầm người? Cho nên mới có một dạo sủng ái Linh nhi như vậy, lại đột nhiên giam nàng vào địa lao, sủng ái một nữ nhân khác? Nếu là như vậy, không phải hắn còn có cơ hội cứu vãn sao?
Tầm mắt nhìn về phía Thủy Nguyệt Linh, lại thấy nàng vẫn nhìn Hiên Viên Mị, ánh mắt như vậy, Thượng Quan Lăng căng thẳng trong lòng, nàng yêu nam nhân kia rồi hả?
Không khí trầm mặc đến có phần quỷ dị, Thủy nhi thành thật tựa vào trong ngực Hiên Viên Mị, khó được khéo léo, chủ yếu là sợ một khi không chú ý, người nào đó lại đổ bình dấm chua.
Nhưng cố tình người nào đó vốn không vui với sự xuất hiện của Thượng Quan Lăng, lúc này càng thêm bất mãn với nàng khéo léo, lại ở trước mặt mọi người, ngay trước mặt Hoàng đế Diệp quốc cùng đại thần hừ lạnh một tiếng, chặn miệng của nàng, tuyên bố quyền sở hữu của mình.
Thủy nhi chớp mắt mấy cái, trong lòng bất đắc dĩ thở dài một tiếng, ôm hông của hắn, mặc hắn hôn đủ.
Thủy Nguyệt Linh nhìn hai người, không cam lòng đồng thời, trong lòng cũng cảm thấy bi thương, nàng không có gì cả, chỉ muốn một người yêu bản thân mình cũng không được sao? Sững sờ nhìn hai người môi lưỡi quấn quít, ánh mắt bi thương dần trở nên kiên định, lần này nàng nhất định không thể mềm yếu nữa.
Thượng Quan Lăng vẫn nhìn chăm chú vào nàng, thu hết vẻ mặt của nàng vào mắt, khổ sở vô tận lan tràn trong lòng, hắn hối hận…
Môi đỏ mọng hơi sưng, Thủy nhi thở khẽ nhìn về phía hắn, ánh mắt dò hỏi, bớt giận?
Hiên Viên Mị duỗi ngón tay ra nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi sưng đỏ của nàng … Trong mắt xuất hiện một nụ cười, coi như là hài lòng.
Trải qua cú nhạc đệm này, Hiên Viên Mị đã thành công tôn lên tạo dựng hình tượng phong lưu ở trong lòng đại thần Diệp quốc, dù sao tận mắt nhìn thấy càng có tính chân thật hơn tin đồn nghe thấy, ấn tượng càng thêm khắc sâu.
“Cái gì? Ngươi nói nữ nhân kia cũng tới?" Lăng Mạn Điệp kích động đứng lên, trong lòng không biết là khẩn trương, tức giận, hay bất an.
Cung nữ bị nàng làm cho sợ hết hồn, khẩn trương đáp, “Đúng vậy… Đi cùng Hiên Viên bệ hạ có hai nữ nhân, một nghe nói là tân sủng của Hiên Viên bệ hạ, một người khác chính là Lăng Vương phi trước kia." dinendian.lơqid]on
Lăng Mạn Điệp dần bình tĩnh lại, khoát khoát tay, để cho nàng ta lui ra, một mình chán chường ngồi, vốn cho rằng không có nữ nhân kia, biểu ca sẽ toàn tâm toàn ý mà đối tốt với nàng, nhưng mà nàng sai lầm rồi, nữ nhân kia đi, lại cũng mang lòng của biểu ca đi, trong khoảng thời gian này nàng và Thủy Doanh Doanh tranh đấu gay gắt, nàng thật cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng lại chỉ có thể tiếp tục đấu, không có cách nào dừng lại, một khi nàng dừng lại, Thủy Doanh Doanh sẽ hoàn toàn phá hủy nàng.
Nàng ghen tỵ Thủy Doanh Doanh có thể lấy được sủng ái của Thượng Quan Lăng, mặc dù chỉ là một thế thân, khóe miệng nâng lên nụ cười đau khổ, chỉ vì diện mạo của Thủy Doanh Doanh có mấy phần tương tự, hắn đã sủng ái như vậy, bây giờ nữ nhân kia trở lại, hắn sẽ như thế nào? Ban đầu nghe nói nữ nhân kia thất sủng bị nhốt vào địa lao, trong lòng nàng chỉ cảm thấy thở ra một ngụm căm hận, nhưng bây giờ nàng ta thất sủng, có thể trở thành hi vọng để biểu ca đòi nàng ta về không?
Nàng mất đi con của mình, mất đi tư cách làm mẹ mới đuổi được nữ nhân kia đi, nhưng quay đầu lại nàng lại không lấy được gì cả, nàng thật sự rất mệt mỏi! Tại sao hắn thì không thể yêu nàng?
“Hoàng hậu nương nương…"
Nghe được giọng nói này, chán chường trên mặt Lăng Mạn Điệp biến mất trong nháy mắt, lại khôi phục uy nghiêm Hoàng hậu nên có, nhìn nữ nhân cười đến quyến rũ cau mày nói, “Muội muội, nơi này dù sao cũng là tẩm cung của bổn cung, muội muội như thế có phải có phần vô lễ rồi không?" Trong mắt lóe lên vẻ ngoan độc, người trong cung của nàng từ khi nào không dùng được như vậy, tùy tiện để cho người vào tẩm cung của nàng?
Thủy Doanh Doanh tuyệt đối không sợ nàng hỏi tội, cười duyên nói, “Hoàng hậu nương nương không cần quá nghiêm túc, muội muội lần này tới là vì muốn hợp tác với Hoàng hậu nương nương."
Lăng Mạn Điệp cau mày, “Bổn cung không cảm thấy bổn cung có chuyện gì cần hợp tác với ngươi!"
Thủy Doanh Doanh dù sao từng là Hoàng hậu của Thượng Quan Văn, mặc dù lấy được sủng ái của Thượng Quan Lăng, nhưng không thể phong Phi, cho nên nàng cũng không có thân phận gì, hơn nữa bây giờ phía sau nàng cũng không có một chút thế lực, tất cả mọi thứ của nàng chỉ đều dựa vào sủng ái của Thượng Quan Lăng, cho nên nàng càng thêm không thể mất đi sủng ái của Thượng Quan Lăng, mặc dù sủng ái kia chỉ bởi vì dáng dấp của nàng tương tự một nữ nhân khác.
Thủy Doanh Doanh cắm đầu cắm cổ ngồi xuống bên cạnh, hoàn toàn không thấy Lăng Mạn Điệp quắc mắt nhìn, chậm rãi phun ra ba chữ “Thủy Nguyệt Linh." Khi nói đến cái tên này, trong mắt nàng rõ ràng xuất hiện một tia căm hận… Từ nhỏ đến lớn, nàng hưởng thụ tất cả vầng sáng, đại tiểu thư phủ Thừa Tướng, Hoàng hậu Diệp quốc, còn Thủy Nguyệt Linh chẳng qua chỉ là một tiểu quỷ nhát gan liên tiếp bị mọi người tùy ý có thể bắt nạt, nàng phi bị vứt bỏ của Lăng Vương phủ, nhưng bây giờ nàng lại phải dựa vào dung mạo có mấy phần tương tự Thủy Nguyệt Linh để nhận được sủng ái của Thượng Quan Lăng, thậm chí lúc ý loạn tình mê, trong miệng nam nhân kia gọi đều là tên của nàng ta, điều này khiến cho nàng làm sao cam tâm được? Hiện giờ bởi vì Thủy Nguyệt Linh xuất hiện lần nữa, càng làm cho địa vị của nàng bị uy hiếp, nàng nhất định phải diệt trừ nàng ta!
Tiệc tối rất náo nhiệt, tất cả Hoàng đế nước nhỏ đều có mặt đầy đủ, ai cũng không dám không nể mặt mũi hai vị Đế Vương này.
Hiên Viên Mị hoàn toàn không phân trường hợp, ôm Thủy nhi vào trong ngực, giống như đang ở trong cung điện của mình, không hề không được tự nhiên chút nào, cúi đầu ngậm vành tai trắng nõn kia, tỉ mỉ liếm mút, đề nghị, “Thủy nhi, nàng nói ta trả Lăng Vương phi lại cho Lăng Đế được không?"
Thủy nhi liếc nhìn Lăng Mạn Điệp và Triển Tuyết Nhạn treo nụ cười hoàn mỹ, mắt liếc nhìn hắn nói, “Chàng muốn nhìn thiên hạ đại loạn?" Hai nữ nhân này không nói, bây giờ còn có một Thủy Doanh Doanh, Lăng Mạn Điệp và Thủy Doanh Doanh cũng là người có chút tài năng, mặc dù Triển Tuyết Nhạn không tính là thông minh, nhưng Thủy Nguyệt Linh không khá hơn nàng ta bao nhiêu, nhìn biểu hiện hôm nay của Thượng Quan Lăng, nếu thật sự trả Thủy Nguyệt Linh lại cho Thượng Quan Lăng, hậu cung Diệp quốc tuyệt đối sẽ rối một nùi. diee ndda fnleeq uysd doon
Hiên Viên Mị bất mãn cắn cắn vành tai khéo léo trong miệng, “Thủy nhi không đồng ý?" Tròng mắt đỏ như máu tập trung khóa chặt vào nàng, rất có ý tứ nếu nàng không đồng ý, liền hành quyết nàng ngay tại chỗ.
Thủy nhi khẽ cười sờ mặt của hắn, “Chàng cao hứng là được rồi." Hậu cung Diệp quốc đại loạn như thế nào không liên quan đến nàng.
Đáy mắt Hiên Viên Mị mềm mỏng, nhẹ nhàng dán vào mặt của nàng, “Thủy nhi… Ta yêu nàng…"
Thủy nhi buồn cười lắc đầu một cái, vào thời điểm này nói lời ân ái, cũng chỉ có Hiên Viên Mị làm ra được, nhưng cảm nhận được thỏa mãn sâu trong đáy lòng, thần sắc trong mắt lại càng thêm dịu dàng, đó là thỏa mãn thuộc về hắn, kể từ sau khi thay tim, mỗi lần tâm tình của hắn vô cùng mãnh liệt thì nàng liền có thể cảm nhận thấy.
Hiên Viên Mị là hạ quyết tâm muốn ném Thủy Nguyệt Linh về … Đã lâu như vậy, nàng ta vẫn không có thai, giữ nàng ta lại cũng vô dụng, vừa đúng Thượng Quan Lăng muốn, liền trả lại cho hắn là được, chỉ cần hắn không đánh chủ ý lên Thủy nhi là được rồi, nhưng chuyện như vậy, tự nhiên không tiện nói ra trước mặt nhiều người như vậy, mặc dù chuyện này vốn là bí mật công khai, hắn là không sao cả, chỉ sợ Thượng Quan Lăng e ngại mặt mũi không chịu tiếp nhận.
Thượng Quan Lăng rõ ràng có phần không yên lòng, khách sáo đôi câu liền không nói thêm gì nữa, Hiên Viên Mị cũng chỉ cố thân thiết với Thủy nhi, những người khác cũng không tiện mở miệng, cho nên này bữa tiệc này thật đúng là trầm mặc trước nay chưa từng có.
Ai cũng không dám bất mãn với hành động của Hiên Viên Mị, trên thực tế không ít người rất hâm mộ, nam nhân mà! Ai không muốn có mỹ nhân trong ngực, bất đắc dĩ bọn họ nào dám làm càn ở trước mặt hai vị ngay tại đây?
Âu Dương Mặc thấy tầm mắt của Thượng Quan Lăng vẫn liếc về phía Thủy Nguyệt Linh… Cau mày thở dài một tiếng, mặc dù không rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn xác định Lăng yêu phải là mỹ nhân mới đúng, nhưng mỹ nhân dường như không có khả năng lại cho Lăng thêm cơ hội.
Trở lại Cảnh Tuyên điện ở tạm, Hiên Viên Mị xoay người liếc nhìn Thủy Nguyệt Linh yên lặng đi theo phía sau bọn họ, phân phó nói, “Tiêu Mạc, tặng nàng ta cho Lăng Đế."
Thủy Nguyệt Linh chợt ngẩng đầu lên, không dám tin nhìn hắn, “Đừng… Van cầu ngài đừng đưa ta cho người…" Sao hắn có thể thờ ơ như vậy nói ra lời muốn đưa nàng cho người khác?
Hiên Viên Mị nhíu nhíu mày, không vui lần nữa kêu, “Tiêu Mạc…"
“Dạ, bệ hạ!" Tiêu Mạc liếc nhìn Thủy Nguyệt Linh, lại liếc nhìn Thủy nhi, cũng đoán được một chút, cho dù như thế nào, hắn chỉ cần nghe phân phó của bệ hạ là được rồi.
Thủy Nguyệt Linh né tránh tới kéo tay của nàng, nhìn Thủy nhi nói, “Ta có lời muốn nói với ngươi."
Thủy nhi nhíu mày, “Nói đi!"
Tiêu Mạc tự giác lui về sau, Thủy Nguyệt Linh nhìn Hiên Viên Mị một cái, vừa nhìn về phía Thủy nhi, trong mắt mang theo cầu xin, “Ta muốn nói riêng với ngươi."
Thủy nhi quay đầu nhìn về phía Hiên Viên Mị, “Mị…"
Hiên Viên Mị nhíu nhíu mày, cúi đầu nhỏ giọng cảnh cáo bên tai nàng nói, “Cẩn thận một chút cho ta, nếu còn dám để cho mình bị thương, ta liền để cho nàng vĩnh viễn không xuống giường được!"
Nói xong, xoay người đi ra ngoài, Tiêu Mạc tự giác đuổi theo, trong lòng cảm thán, chỉ có nương nương mới dám để cho bệ hạ nhường chỗ.
Thủy nhi lắc đầu một cái, hắn sao lại chuyện gì cũng có thể liên lạc với cùng giường được? Liếc nhìn Thủy Nguyệt Linh, nhàn nhạt nói, “Nói đi!"
Thủy Nguyệt Linh “Phịch…" một tiếng quỳ xuống với nàng, khóc cầu xin, “Van cầu ngươi nhường hắn cho ta, ta cái gì cũng không có, ta chỉ muốn hắn là được rồi, ngươi còn có Diêm La điện, còn có Minh Thiên lâu, còn có nhiều người quan tâm ngươi như vậy, van cầu ngươi đừng giành với ta có được không?"
Tác giả :
Nhược Thủy Lưu Ly