Khí Phi Hồ Sủng
Chương 28
Rót thuốc xong, ba gã thái giám lui về phía sau, chỉ còn Trân phi nằm co rút trên mặt đất, chịu đựng từng cơn đau đớn trong bụng, đôi mắt tràn đầy thù hận nhìn về phía Thuỷ Nguyệt Linh, “Tại ngươi! Tại con hồ ly tinh như ngươi mê hoặc bệ hạ, là ngươi muốn hại chết hài tử của ta!"
Thuỷ Nguyệt Linh nhíu mày, liên quan gì đến nàng? Từ đầu đến cuối nàng không hề lên tiếng!
Sắc mặt Hiên Viên Mị trầm xuống, đôi mắt lạnh như băng nhìn nữ nhân đang đau khổ trên mặt đất, lạnh lùng nói, “Trân phi không tuân theo chuẩn mực đạo đức, sỉ nhục tôn nghiêm của hoàng gia, đày lãnh cung, vĩnh viễn không được ra ngoài!"
Trân phi điên cuồng cười ha ha, “Bệ hạ, hổ dữ không ăn thịt con, ngươi lại vì nữ nhân này mà ngay cả con mình cũng không tha, ngươi sẽ gặp báo ứng…Nữ nhân này nhất định sẽ bỏ ngươi mà đi…Ngươi sẽ bị quả báo!" Hận ý điên cuồng trong mắt Trân phi làm cho trong lòng mọi người xung quanh thấy bất an, không dám nhìn tới cặp mắt kia, nhưng mà vẻ mặt Thuỷ Nguyệt Linh vẫn như cũ, giống như chuyện này không hề có chút liên quan nào với nàng, mà trên thực tế đúng là quan hệ cũng không lớn lắm!
Cảm giác được cánh tay bên hông đột nhiên siết chặt, Thuỷ Nguyệt Linh ngẩng đầu đúng lúc bắt gặp cặp mắt đen thâm thuý, cảm giác được sự lo lắng của hắn, trong lòng Thuỷ Nguyệt Linh mềm nhũn, ngẩng đầu hôn nhẹ lên môi hắn một cái, rồi nhanh chóng lui lại.
Hiên Viên Mị kinh ngạc, đưa tay sờ lên môi mình, lần đầu tiên nàng chủ động hôn hắn, vậy có phải hay không cho thấy…
Nhìn dáng vẻ ngây ngôc của hắn, Thuỷ Nguyệt Linh nhếch miệng, trong lòng đột nhiên cảm thấy thoải mái hơn!
Lúc này Tiêu Mạc cũng không đàng lòng mà dời tầm mắt đi chổ khác để không thấy vẻ mặt tự huỷ hoại hình tượng của bệ hạ, chủ yếu là do hắn sợ bệ hạ sẽ tìm hắn tính sổ!
Nhìn hai người thân mật, hận ý trong mắt Trân phi càng sâu hơn, “Bệ hạ, ngươi nói ta không tuân theo chuẩn mực đạo đức, sỉ nhục tôn nghiêm của hoàng gia, ngươi đừng quên nữ nhân này cũng chỉ là giày rách bị người khác đã dùng qua!"
“Bốp!"
Hiên Viên Mị giơ tay tát nàng một cái, gương mặt Trân phi trong nháy mắt liền cực kỳ sưng đỏ, nhìn thấy sát ý trong mắt hắn, thân thể Trân phi sợ hãi mà run lên, nhưng mà ngay sau đó, hận ý trong lòng đã lấn áp sự sợ hãi, phun máu tươi trong miệng ra, tiếp tục nói, “Con của mình mà cũng có thể nói là nghiệt chủng, Thuỷ Nguyệt Linh, ngươi không sợ có một ngày hắn sẽ đối xử với ngươi giống ta sao?"
Toàn thân Hiên Viên Mị cứng đờ, bởi vì tức giận, cũng bởi vì lo lắng, hắn biết trong lòng Thuỷ Nhi đau thương, Thượng Quan Lăng đối xử với nàng như vậy, nàng không thể nào quên, hôm nay lại để cho nàng thấy được một mặt như vậy của hắn, nàng có thể rời khỏi hắn hay không?
Thuỷ Nguyệt Linh nhẹ nhàng cầm bàn tay bên hông của hắn, ngửa đầu nhìn đang căng thẳng, trong lòng thở dài, thần không biết quỷ không hay đi theo sát ở bên cạnh hắn ba tháng, thấy hắn nhiều hơn so với bất cứ kẻ nào, càng hiểu rõ hắn lãnh khốc cỡ nào, người như vậy, sao lại có thể coi trọng nàng như vậy chứ?
Dường như cảm nhận được sự an ủi của nàng, Hiên Viên Mị dần dần tỉnh táo lại, nhưng vẫn không có đảo mắt nhìn nàng, tầm mắt vẫn rơi vào người Trân phi như cũ, môi mỏng lạnh lùng giương lên, “Trẫm chưa từng chạm vào ngươi, nếu như ngươi có long chủng ngươi nói xem nó từ đâu mà đến?"
Trân phi ngẩn ra, sau đó lại oán hận nhìn hắn, “Ngươi nói láo! Ngươi dám nói từ sau khi về nước ngươi chưng từng tới Lệ Trân Điện?"
“Trẫm tới lấy đồ liền đi!"
“Ngươi trở lại rất nhanh, còn sủng hạnh ta cả đêm, lúc trời sáng ngươi mới đi." Trân phi gắt gao nhìn hắn, trong lòng đột nhiên có chút không xác định, bởi vì đêm đó hắn quá mức dịu dàng, dịu dàng tới nỗi không giống hắn!
Thuỷ Nguyệt Linh nhíu mày, lúc này mới mở miệng nói, “Ta có thể khẳng định nói cho ngươi biết, trong bụng ngươi quả thật là nghiệt chủng!" Ngoại trừ hai ngài trước hắn giận dỗi nên ở ngoài, mỗi đêm Hiên Viên Mị đều nghĩ ngơi ở Ngự Thiên Điện, làm sao có thể cưng chiều nàng ta cả đêm?
Trân phi lắc đầu không ngừng, không muốn tin sự thật, Hiên Viên Mị nhìn nàng, khinh thường nói, “Muốn giết ngươi còn dễ hơn bóp chết một con kiến, ngươi nghĩ rằng trẫm cần thiết phải lừa ngươi sao?"
Căn bản hắn khinh thường giải thích với nàng, nhưng hắn không muốn để lại vướng mắc trong lòng Thuỷ Nhi, bất kỳ khả năng nào khiến nàng phải cách xa hắn đều phải bóp chết!
Nói xong, nhìn bộ dạng ngây ngốc của Trân phi, Hiên Viên Mị cười lạnh một tiếng, phân phó nói, “Tiêu Mạc, căn dặn lãnh cung chăm sóc nàng thật tốt!"
“Dạ!"
Lãnh cung Huyền quốc không giống với lãnh cung của các quốc gia khác, gọi là lãnh cung không bằng nên nói là phòng giam, vào lãnh cung, mỗi ngày đều có hình phạt dành cho ngươi, cho dù là điên rồi, vẫn không thể chạy khỏi như cũ, có thể nói, ngoại trừ chết, nếu không đó là tra tấn vô tận, sẽ không tới nỗi chết, nhưng mà lại đủ để khiến cho người khác nổi điên!
Thuỷ Nguyệt Linh mặc cho hắn ôm, đi về phía Ngự Thiên Điện, tò mò hỏi, “Ngươi tới Lệ Trân Điện lấy đồ gì?"
Hiên Viên Mị nhìn nàng một cái, thấy nàng không có gì khác thường, trong lòng len lén thở phào nhẹ nhõm, nói, “Chính là sách thuốc gốc mà nàng đang xem, Trân phi là cháu ngoại của Mông Lê thần y! Dù sao Trân phi vốn không có hứng thú với y thuật, cho nên ta muốn nàng liền cho!" Chẳng qua nàng ta vốn cho rằng sách thuốc gốc kia có thể khiến cho Hiên Viên Mị có thể sủng ái nhiều hơn một chút, mà dịu dàng đêm đó của hắn cũng bởi vì sách thuốc gốc, không nghĩ tới lại rơi vào kết quả như vậy!
Trong lòng Thuỷ Nguyệt Linh ấm áp, nàng vốn chỉ là thuận miệng nói ra, không ngờ hắn vẫn còn nhớ, ban đầu lúc mà hắn đưa cho nàng sách thuốc gốc, nàng nghĩ rằng đó vốn là tàng thư hoàng thất, bây giờ nghĩ lại, hắn nhất định tốn không ít công sức: thời gian dò xét! Nếu không cũng không qua nhiều ngày mới đưa cho nàng!
Thuỷ Nguyệt Linh nhìn về phía hắn, cười nói, “Ngươi không muốn biết gian phu của Trân phi là ai?"
Hiên Viên Mị cúi đầu nhìn nàng, chỗ sâu nhất trong đáy mắt chứa đầy dịu dàng, “Thuỷ Nhi muốn biết?"
Thuỷ Nguyệt Linh ngây ngốc nhìn đôi mắt kia, cho đến khi cặp mắt đó tràn ngập ý cười, mới phát hiện bản thân lại có thể ngơ ngẩn, trong mắt thoáng qua một vẻ lúng túng, lúc nào thì nàng lại biến thành hoa si rồi?
Miệng Hiên Viên Mị nhếch lên, tâm trạng rõ ràng rất tốt, “Ảnh, đều tra rõ!"
“Dạ!" Không biết âm thanh từ nơi nào truyền tới, làm cho sắc mặt của Thuỷ Nguyệt Linh có chút khó coi, nguyên nhân không phải vì hắn, mà bởi vì nàng chưa bao giờ cảm giác được có người đi theo bên cạnh.
Dường như biết được suy nghĩ của nàng, Hiên Viên Mị sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nói, “Ảnh không phải là người bình thường!" Mặc dù mỗi một vị hoàng tử trong hoàng thất vừa sinh ra sẽ gặp được ảnh vệ tương xứng, nhưng mà không giống Ảnh, hắn không phải là ảnh vệ được huấn luyện trong hoàng cung!
Chuyện Trân phi được truyền ra ngoài rất nhanh, mọi người trong hậu cung liền cảm thấy lo lắng, ngay cả vui sướng khi mất đi uy hiếp cũng không hề có!
Ngày đó Hiên Viên Mị đi cùng với Thuỷ Nguyệt Linh, cho nên làm cho người ta không thể không nghi ngờ Thuỷ Nguyệt Linh, dù sao đó rõ ràng là một chuyện vui, làm sao lại vô duyên vô cớ trở thành như vậy? Nói đúng ra là không tuân theo chuẩn mực đạo đức, nhưng mà có mấy người sẽ tin?
Trước đó, nghe nói Vân phi và Du phi cũng tới Ngự Thiên Điện tìm Thuỷ Nguyệt Linh, mà hoàng hậu sau khi tìm Thuỷ Nguyệt Linh gây phiền toái mới bị phế, tất cả điều này, đều có thể thấy rõ, bệ hạ của bọn hắn bị nàng mê hoặc!
Tin đồn đã sớm truyền ra, Thuỷ Nguyệt Linh là yêu nghiệt, mê hoặc bệ hạ, hại nước hại dân!
Đối với việc lần này, Thuỷ Nguyệt Linh chỉ cười một tiếng mà cho qua, mà Hiên Viên Mị lại cực kỳ tức giận, trong triều đình, ngay trước mặt mọi người nhốt hai đại thần muốn xử phạt Thuỷ Nguyệt Linh vào đại lao, nhưng mà lại càng để mọi người tin chắc, bệ hạ của bọn hắn bị hồ ly tinh mê hoặc, không phân biệt được đúng sai!
Thuỷ Nguyệt Linh nhíu mày, liên quan gì đến nàng? Từ đầu đến cuối nàng không hề lên tiếng!
Sắc mặt Hiên Viên Mị trầm xuống, đôi mắt lạnh như băng nhìn nữ nhân đang đau khổ trên mặt đất, lạnh lùng nói, “Trân phi không tuân theo chuẩn mực đạo đức, sỉ nhục tôn nghiêm của hoàng gia, đày lãnh cung, vĩnh viễn không được ra ngoài!"
Trân phi điên cuồng cười ha ha, “Bệ hạ, hổ dữ không ăn thịt con, ngươi lại vì nữ nhân này mà ngay cả con mình cũng không tha, ngươi sẽ gặp báo ứng…Nữ nhân này nhất định sẽ bỏ ngươi mà đi…Ngươi sẽ bị quả báo!" Hận ý điên cuồng trong mắt Trân phi làm cho trong lòng mọi người xung quanh thấy bất an, không dám nhìn tới cặp mắt kia, nhưng mà vẻ mặt Thuỷ Nguyệt Linh vẫn như cũ, giống như chuyện này không hề có chút liên quan nào với nàng, mà trên thực tế đúng là quan hệ cũng không lớn lắm!
Cảm giác được cánh tay bên hông đột nhiên siết chặt, Thuỷ Nguyệt Linh ngẩng đầu đúng lúc bắt gặp cặp mắt đen thâm thuý, cảm giác được sự lo lắng của hắn, trong lòng Thuỷ Nguyệt Linh mềm nhũn, ngẩng đầu hôn nhẹ lên môi hắn một cái, rồi nhanh chóng lui lại.
Hiên Viên Mị kinh ngạc, đưa tay sờ lên môi mình, lần đầu tiên nàng chủ động hôn hắn, vậy có phải hay không cho thấy…
Nhìn dáng vẻ ngây ngôc của hắn, Thuỷ Nguyệt Linh nhếch miệng, trong lòng đột nhiên cảm thấy thoải mái hơn!
Lúc này Tiêu Mạc cũng không đàng lòng mà dời tầm mắt đi chổ khác để không thấy vẻ mặt tự huỷ hoại hình tượng của bệ hạ, chủ yếu là do hắn sợ bệ hạ sẽ tìm hắn tính sổ!
Nhìn hai người thân mật, hận ý trong mắt Trân phi càng sâu hơn, “Bệ hạ, ngươi nói ta không tuân theo chuẩn mực đạo đức, sỉ nhục tôn nghiêm của hoàng gia, ngươi đừng quên nữ nhân này cũng chỉ là giày rách bị người khác đã dùng qua!"
“Bốp!"
Hiên Viên Mị giơ tay tát nàng một cái, gương mặt Trân phi trong nháy mắt liền cực kỳ sưng đỏ, nhìn thấy sát ý trong mắt hắn, thân thể Trân phi sợ hãi mà run lên, nhưng mà ngay sau đó, hận ý trong lòng đã lấn áp sự sợ hãi, phun máu tươi trong miệng ra, tiếp tục nói, “Con của mình mà cũng có thể nói là nghiệt chủng, Thuỷ Nguyệt Linh, ngươi không sợ có một ngày hắn sẽ đối xử với ngươi giống ta sao?"
Toàn thân Hiên Viên Mị cứng đờ, bởi vì tức giận, cũng bởi vì lo lắng, hắn biết trong lòng Thuỷ Nhi đau thương, Thượng Quan Lăng đối xử với nàng như vậy, nàng không thể nào quên, hôm nay lại để cho nàng thấy được một mặt như vậy của hắn, nàng có thể rời khỏi hắn hay không?
Thuỷ Nguyệt Linh nhẹ nhàng cầm bàn tay bên hông của hắn, ngửa đầu nhìn đang căng thẳng, trong lòng thở dài, thần không biết quỷ không hay đi theo sát ở bên cạnh hắn ba tháng, thấy hắn nhiều hơn so với bất cứ kẻ nào, càng hiểu rõ hắn lãnh khốc cỡ nào, người như vậy, sao lại có thể coi trọng nàng như vậy chứ?
Dường như cảm nhận được sự an ủi của nàng, Hiên Viên Mị dần dần tỉnh táo lại, nhưng vẫn không có đảo mắt nhìn nàng, tầm mắt vẫn rơi vào người Trân phi như cũ, môi mỏng lạnh lùng giương lên, “Trẫm chưa từng chạm vào ngươi, nếu như ngươi có long chủng ngươi nói xem nó từ đâu mà đến?"
Trân phi ngẩn ra, sau đó lại oán hận nhìn hắn, “Ngươi nói láo! Ngươi dám nói từ sau khi về nước ngươi chưng từng tới Lệ Trân Điện?"
“Trẫm tới lấy đồ liền đi!"
“Ngươi trở lại rất nhanh, còn sủng hạnh ta cả đêm, lúc trời sáng ngươi mới đi." Trân phi gắt gao nhìn hắn, trong lòng đột nhiên có chút không xác định, bởi vì đêm đó hắn quá mức dịu dàng, dịu dàng tới nỗi không giống hắn!
Thuỷ Nguyệt Linh nhíu mày, lúc này mới mở miệng nói, “Ta có thể khẳng định nói cho ngươi biết, trong bụng ngươi quả thật là nghiệt chủng!" Ngoại trừ hai ngài trước hắn giận dỗi nên ở ngoài, mỗi đêm Hiên Viên Mị đều nghĩ ngơi ở Ngự Thiên Điện, làm sao có thể cưng chiều nàng ta cả đêm?
Trân phi lắc đầu không ngừng, không muốn tin sự thật, Hiên Viên Mị nhìn nàng, khinh thường nói, “Muốn giết ngươi còn dễ hơn bóp chết một con kiến, ngươi nghĩ rằng trẫm cần thiết phải lừa ngươi sao?"
Căn bản hắn khinh thường giải thích với nàng, nhưng hắn không muốn để lại vướng mắc trong lòng Thuỷ Nhi, bất kỳ khả năng nào khiến nàng phải cách xa hắn đều phải bóp chết!
Nói xong, nhìn bộ dạng ngây ngốc của Trân phi, Hiên Viên Mị cười lạnh một tiếng, phân phó nói, “Tiêu Mạc, căn dặn lãnh cung chăm sóc nàng thật tốt!"
“Dạ!"
Lãnh cung Huyền quốc không giống với lãnh cung của các quốc gia khác, gọi là lãnh cung không bằng nên nói là phòng giam, vào lãnh cung, mỗi ngày đều có hình phạt dành cho ngươi, cho dù là điên rồi, vẫn không thể chạy khỏi như cũ, có thể nói, ngoại trừ chết, nếu không đó là tra tấn vô tận, sẽ không tới nỗi chết, nhưng mà lại đủ để khiến cho người khác nổi điên!
Thuỷ Nguyệt Linh mặc cho hắn ôm, đi về phía Ngự Thiên Điện, tò mò hỏi, “Ngươi tới Lệ Trân Điện lấy đồ gì?"
Hiên Viên Mị nhìn nàng một cái, thấy nàng không có gì khác thường, trong lòng len lén thở phào nhẹ nhõm, nói, “Chính là sách thuốc gốc mà nàng đang xem, Trân phi là cháu ngoại của Mông Lê thần y! Dù sao Trân phi vốn không có hứng thú với y thuật, cho nên ta muốn nàng liền cho!" Chẳng qua nàng ta vốn cho rằng sách thuốc gốc kia có thể khiến cho Hiên Viên Mị có thể sủng ái nhiều hơn một chút, mà dịu dàng đêm đó của hắn cũng bởi vì sách thuốc gốc, không nghĩ tới lại rơi vào kết quả như vậy!
Trong lòng Thuỷ Nguyệt Linh ấm áp, nàng vốn chỉ là thuận miệng nói ra, không ngờ hắn vẫn còn nhớ, ban đầu lúc mà hắn đưa cho nàng sách thuốc gốc, nàng nghĩ rằng đó vốn là tàng thư hoàng thất, bây giờ nghĩ lại, hắn nhất định tốn không ít công sức: thời gian dò xét! Nếu không cũng không qua nhiều ngày mới đưa cho nàng!
Thuỷ Nguyệt Linh nhìn về phía hắn, cười nói, “Ngươi không muốn biết gian phu của Trân phi là ai?"
Hiên Viên Mị cúi đầu nhìn nàng, chỗ sâu nhất trong đáy mắt chứa đầy dịu dàng, “Thuỷ Nhi muốn biết?"
Thuỷ Nguyệt Linh ngây ngốc nhìn đôi mắt kia, cho đến khi cặp mắt đó tràn ngập ý cười, mới phát hiện bản thân lại có thể ngơ ngẩn, trong mắt thoáng qua một vẻ lúng túng, lúc nào thì nàng lại biến thành hoa si rồi?
Miệng Hiên Viên Mị nhếch lên, tâm trạng rõ ràng rất tốt, “Ảnh, đều tra rõ!"
“Dạ!" Không biết âm thanh từ nơi nào truyền tới, làm cho sắc mặt của Thuỷ Nguyệt Linh có chút khó coi, nguyên nhân không phải vì hắn, mà bởi vì nàng chưa bao giờ cảm giác được có người đi theo bên cạnh.
Dường như biết được suy nghĩ của nàng, Hiên Viên Mị sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nói, “Ảnh không phải là người bình thường!" Mặc dù mỗi một vị hoàng tử trong hoàng thất vừa sinh ra sẽ gặp được ảnh vệ tương xứng, nhưng mà không giống Ảnh, hắn không phải là ảnh vệ được huấn luyện trong hoàng cung!
Chuyện Trân phi được truyền ra ngoài rất nhanh, mọi người trong hậu cung liền cảm thấy lo lắng, ngay cả vui sướng khi mất đi uy hiếp cũng không hề có!
Ngày đó Hiên Viên Mị đi cùng với Thuỷ Nguyệt Linh, cho nên làm cho người ta không thể không nghi ngờ Thuỷ Nguyệt Linh, dù sao đó rõ ràng là một chuyện vui, làm sao lại vô duyên vô cớ trở thành như vậy? Nói đúng ra là không tuân theo chuẩn mực đạo đức, nhưng mà có mấy người sẽ tin?
Trước đó, nghe nói Vân phi và Du phi cũng tới Ngự Thiên Điện tìm Thuỷ Nguyệt Linh, mà hoàng hậu sau khi tìm Thuỷ Nguyệt Linh gây phiền toái mới bị phế, tất cả điều này, đều có thể thấy rõ, bệ hạ của bọn hắn bị nàng mê hoặc!
Tin đồn đã sớm truyền ra, Thuỷ Nguyệt Linh là yêu nghiệt, mê hoặc bệ hạ, hại nước hại dân!
Đối với việc lần này, Thuỷ Nguyệt Linh chỉ cười một tiếng mà cho qua, mà Hiên Viên Mị lại cực kỳ tức giận, trong triều đình, ngay trước mặt mọi người nhốt hai đại thần muốn xử phạt Thuỷ Nguyệt Linh vào đại lao, nhưng mà lại càng để mọi người tin chắc, bệ hạ của bọn hắn bị hồ ly tinh mê hoặc, không phân biệt được đúng sai!
Tác giả :
Nhược Thủy Lưu Ly