Khí Phách Thành Chủ Sỏa Đại Phu
Chương 38
Vu Nguyệt Khánh không vì lời nói của Huyền Nhược sở động, tiếp tục nói: “Kẻ giết chết Thiên Duyến đại sư, đồng thời cũng là người tản lời đồn về ‘Thương Nguyệt Thần Công’, đó là muốn khiến võ lâm trở nên rung chuyển bất an, bức ta mang thần công đến Trung Nguyên, tham gia võ lâm đại hội."
“Hắn là ai vậy?" Thiên Vô đại sư có phần kích động.
“Hắn chính là kẻ tổ chức võ lâm đại hội lần này, chưởng môn phái Vũ Đương."
“Cái gì?" Đám đông kinh hô, ngược lại Thiên Vô đại sư không nói gì.
“Ha ha ha, Vu Nguyệt Khánh, ngươi nói lời này buồn cười quá đi? Không nói đến ta luôn luôn bế quan tu luyện, hơn nữa Thiên Duyến đại sư võ công cao cường, trừ ngươi ra, vốn không còn người có năng lực như thế giết hắn. Lại nói ta bế quan bốn tháng hơn, căn bản không biết chuyện có liên quan đến Thương Nguyệt Thần Công, vẫn là sau khi xuất quan sư đệ Huyền Vô nói cho bần đạo. Ngươi vu oan ta như thế, có ý gì?"
“Ngươi cố ý giấu diếm tin tức ‘Thương Nguyệt Thần Công’ có thể tẩu hỏa nhập ma, mượn danh bế quan nhân cơ hội xuống núi bịa đặt khắp nơi, hy vọng làm cho chúng phái trước tiên tìm được thần công này, rồi ngươi mới đoạt lại, đỡ tốn thời gian lại dùng ít sức. Chính là ngươi không nghĩ tới người của các phái có đi không có về. Nhưng không quan hệ, còn có võ lâm đại hội, ngươi phái người đến mời ta tham gia, cũng viết thư dùng ngôn ngữ chọc giận ta… Thậm chí phái nội gian mà mười tám năm trước ngươi xếp vào Vu Nguyệt Minh tới thăm dò ta, vì hắn, ta muốn nhìn xem ngươi là loại người như thế nào, cho nên ta mới tới đây." Nói rồi, mắt mang theo tiếu ý nhìn xuống Hùng Đại, Hùng Đại nghe mà chưa hiểu rõ hết, thấy Vu Nguyệt Khánh nhìn hắn, cũng không quản là tâm tư biểu tình gì cũng cười theo.
“Nếu không phải xem ở phân thượng nội gian kia là đứa con của ngươi, còn có lần này ta thu hoạch rất khá, ngươi nếu tự mình nhận thức, ta cũng tha cho ngươi một mạng."
Mọi người thấy Vu Nguyệt Khánh nói đến hữu mô hữu dạng (rõ ràng gãy gọn), không khỏi đều có vài phần hoài nghi, nhưng Huyền Nhược ở trên võ lâm cũng là người có danh khí, cho nên còn chưa thấy rõ tình thế, ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Vu Nguyệt Khánh, ngươi đang nói bậy cái gì? Cái gì đứa con, cái gì nội gian? Ta niệm tình ngươi là đứng đầu một phái, không cùng ngươi so đo, ngươi đừng quá mức, nếu không…"
“Nếu không thì sao? Dùng một thân tà công kia của ngươi cùng ta đánh sao?" Vu Nguyệt Khánh cười lạnh: “Hơn nữa ta có chứng cớ, ngươi nói dối cái gì?"
Không khí lập tức trầm nặng rất nhiều, ánh mắt của mọi người không hẹn mà toàn bộ cùng liếc về phía Huyền Nhược.
“Hừ, ta đây có thể nhìn xem ngươi có chứng cớ gì?" Huyền Nhược có phần tức giận nói, bày ra bộ dáng trong sạch.
“Chứng cớở chỗ Phù Dật Kiếm."
“A? Sao lại ở đó?" Mọi người cả kinh, thời điểm nào Vu Nguyệt Khánh cùng minh chủ võ lâm hợp tác?
Huyền Nhược cũng là cả kinh, nếu Phù Dật Kiếm làm chứng cho lời của hắn, tình huống sẽ rất bất lợi a…
Phù Dật Kiếm dưới sự chú mục của mọi người đi lên phía trước, thanh thanh yết hầu nói: “Không sai, kỳ thật lúc Vu Nguyệt Khánh cùng kẻ chủ mưu kia đánh nhau, ta cũng có ở đó, bọn họ đánh suốt mấy trăm chiêu. Hơn nữa vừa khéo, lúc đánh nhau, từ trên người Hắc y nhân rơi ra thứ giống thế này, ta trùng hợp nhìn thấy, liền nhặt lên."
Xuất ra chiếc khăn kia, mọi người tất cả đều ngạc nhiên.
“Đây là…"
“Là dây cột tóc của chưởng môn Vũ Đương?"
Dây cột tóc của chưởng môn, không chỉ có màu sắc không đồng nhất, còn có chứa đồ án đặc biệt dùng để biểu lộ thân phận.
Huyền Nhược cả kinh, vừa định giả bộ trong sạch giải thích, đã bị Vu Nguyệt Khánh chận miệng: “Sao vậy? Muốn nói là ngươi làm rơi? Hừ, vậy xin hỏi đạo trưởng, trong lúc ngươi đang bế quan, khăn trùm đầu này sao lại rơi ra chứ?"
“Này… Thời điểm ta xuất quan liền không thấy nó …"
“Chẳng lẽ bị rớt mất bốn tháng, ngươi cũng không biết? Đây chính là một trong các tín vật của chưởng môn a, nếu là bị người lấy đi… Ha hả, Huyền Nhược đạo trưởng có nên đưa ra một lời giải thích không?"
“Hừ, mặc kệ dây cột tóc này là sao không thấy, tin rằng nhất định là có kẻ vu oan ta! Hơn nữa lời nói của một kẻ phẩm chất vô sỉ cực kỳ như ngươi, mọi người sẽ tin sao?"
“Uy, ngươi sao nói như thế?" Hùng Đại nổi giận: “Rõ ràng chính là ngươi lừa nhiều người, lại hết lần này tới lần khác bảo Nguyệt nói bậy."
“Hùng Đại…" Vu Nguyệt Khánh kéo hắn qua, trong mắt hiện lên một tia khó hiểu.
Huyền Nhược lớn tiếng cười, tiếng cười kia giống như là đang châm biếm bọn họ: “Trạm Lam, đem người dẫn vào."
Tất cả mọi người nhất tề quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nam tử mặc áo lam tuấn nhã mang theo một đôi vợ chồng chừng năm mươi tuổi đi đến.
“Cha, mẹ?" Hùng Đại trợn tròn mắt: “Các ngươi sao lại đến đây?"
Hai vị lão nhân vẻ mặt khẩn trương thoáng cái sụp đổ, chạy tới ôm lấy Hùng Đại khóc lớn kêu gào: “Ngươi đứa con bất hiếu này, đến một phong thơ cũng không thấy bóng dáng, bảo hai lão chúng ta làm sao sống a!"
“Vị này là một trong tứ đại hộ vệ của Vu Nguyệt Minh ── Trạm Lam, sáng nay hắn tìm tới ta, bởi vì chịu không nổi tính cách tàn nhẫn bạo liệt của Vu Nguyệt Khánh, cho nên nguyện thú nhận tội hắn đã phạm."
“Tại hạ Trạm Lam, từ nhỏ liền đi theo bên người Vu Nguyệt Khánh, hắn tính tình luôn luôn bất hảo, ai muốn chọc giận hắn, chớ nói thi thể hoàn chỉnh, mà ngay cả thân nhân của hắn cũng bị hạ độc thủ. Đến trộm ‘Thương Nguyệt Thần Công’ tuy rằng không đúng, nhưng tất cả đều chết dưới tay Vu Nguyệt Khánh, bị chết cực kinh khủng, tất cả diện mục đều hoàn toàn thay đổi, tay chân đứt lìa nát vụn. Vu Nguyệt Khánh lại còn luôn miệng mắng chửi người Trung Nguyên dối trá, muốn đem tất cả mọi người đều giết chết. Không chỉ như vậy, hắn còn đem đại phu không có võ công lừa theo bên người, cưỡng ép chiếm hữu hắn, cũng uy hiếp hắn nếu không theo, liền giết cả nhà hắn."
“Không, không phải!" Hùng Đại cực lực phủ nhận, thần tình lo lắng.
“Chẳng lẽ hắn không có uy hiếp muốn giết cả nhà ngươi?" Trạm Lam mỉm cười tra hỏi, khí chất tao nhã có chút âm hàn.
“Có thì có, bất quá…"
“Hắn không có cưỡng ép chiếm hữu ngươi?"
“Kỳ thật không tính…"
“Tất cả mọi người nghe thấy rõ đi?" Huyền Nhược cắt lời Hùng Đại: “Kẻ không bằng loài cầm thú như Vu Nguyệt Khánh, ai còn có thể tin tưởng lời của hắn, hắn không chỉ có sát hại vô tội người, lại càng muốn giết chết toàn bộ chúng ta."
“Không, không phải, Nguyệt hắn không phải người như thế! !" Hùng Đại khẩn trương, vừa định nói gì nữa liền bị phụ thân lôi kéo, chỉ thấy Hùng phụ thân thần tình đỏ bừng, hướng Hùng Đại đánh một bạt tai.
‘ba’ một tiếng, làm cho toàn trường lặng ngắt như tờ.
“Ngươi đứa con đáng khinh này, cư nhiên vì loại người như thế biện hộ, ngươi… Đầu óc ngươi là làm sao phát triển a? Ngươi thậm chí bị hắn… Bị hắn… Cái kia, ngươi còn… Ngươi, ngươi, ta đánh chết ngươi tên ngu ngốc này…"
Hùng phụ giơ tay lên, Hùng Đại theo phản xạ tránh đi, khóe mắt chỉ thấy ngân quang chợt lóe, đánh chửi của phụ thân nửa ngày không có động tĩnh. Hùng Đại vừa mở mắt nhìn, chỉ thấy Vu Nguyệt Khánh dùng kiếm chỉ vào cha mẹ, hai vị lão nhân khiếp sợ ngay cả miệng cũng chưa khép lại, đứng run rẩy ngay tại chỗ.
Hùng Đại cả kinh, vội nắm cánh tay của Nguyệt: “Đừng, Nguyệt, bọn họ là cha mẹ ta a!"
“Hắn là ai vậy?" Thiên Vô đại sư có phần kích động.
“Hắn chính là kẻ tổ chức võ lâm đại hội lần này, chưởng môn phái Vũ Đương."
“Cái gì?" Đám đông kinh hô, ngược lại Thiên Vô đại sư không nói gì.
“Ha ha ha, Vu Nguyệt Khánh, ngươi nói lời này buồn cười quá đi? Không nói đến ta luôn luôn bế quan tu luyện, hơn nữa Thiên Duyến đại sư võ công cao cường, trừ ngươi ra, vốn không còn người có năng lực như thế giết hắn. Lại nói ta bế quan bốn tháng hơn, căn bản không biết chuyện có liên quan đến Thương Nguyệt Thần Công, vẫn là sau khi xuất quan sư đệ Huyền Vô nói cho bần đạo. Ngươi vu oan ta như thế, có ý gì?"
“Ngươi cố ý giấu diếm tin tức ‘Thương Nguyệt Thần Công’ có thể tẩu hỏa nhập ma, mượn danh bế quan nhân cơ hội xuống núi bịa đặt khắp nơi, hy vọng làm cho chúng phái trước tiên tìm được thần công này, rồi ngươi mới đoạt lại, đỡ tốn thời gian lại dùng ít sức. Chính là ngươi không nghĩ tới người của các phái có đi không có về. Nhưng không quan hệ, còn có võ lâm đại hội, ngươi phái người đến mời ta tham gia, cũng viết thư dùng ngôn ngữ chọc giận ta… Thậm chí phái nội gian mà mười tám năm trước ngươi xếp vào Vu Nguyệt Minh tới thăm dò ta, vì hắn, ta muốn nhìn xem ngươi là loại người như thế nào, cho nên ta mới tới đây." Nói rồi, mắt mang theo tiếu ý nhìn xuống Hùng Đại, Hùng Đại nghe mà chưa hiểu rõ hết, thấy Vu Nguyệt Khánh nhìn hắn, cũng không quản là tâm tư biểu tình gì cũng cười theo.
“Nếu không phải xem ở phân thượng nội gian kia là đứa con của ngươi, còn có lần này ta thu hoạch rất khá, ngươi nếu tự mình nhận thức, ta cũng tha cho ngươi một mạng."
Mọi người thấy Vu Nguyệt Khánh nói đến hữu mô hữu dạng (rõ ràng gãy gọn), không khỏi đều có vài phần hoài nghi, nhưng Huyền Nhược ở trên võ lâm cũng là người có danh khí, cho nên còn chưa thấy rõ tình thế, ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Vu Nguyệt Khánh, ngươi đang nói bậy cái gì? Cái gì đứa con, cái gì nội gian? Ta niệm tình ngươi là đứng đầu một phái, không cùng ngươi so đo, ngươi đừng quá mức, nếu không…"
“Nếu không thì sao? Dùng một thân tà công kia của ngươi cùng ta đánh sao?" Vu Nguyệt Khánh cười lạnh: “Hơn nữa ta có chứng cớ, ngươi nói dối cái gì?"
Không khí lập tức trầm nặng rất nhiều, ánh mắt của mọi người không hẹn mà toàn bộ cùng liếc về phía Huyền Nhược.
“Hừ, ta đây có thể nhìn xem ngươi có chứng cớ gì?" Huyền Nhược có phần tức giận nói, bày ra bộ dáng trong sạch.
“Chứng cớở chỗ Phù Dật Kiếm."
“A? Sao lại ở đó?" Mọi người cả kinh, thời điểm nào Vu Nguyệt Khánh cùng minh chủ võ lâm hợp tác?
Huyền Nhược cũng là cả kinh, nếu Phù Dật Kiếm làm chứng cho lời của hắn, tình huống sẽ rất bất lợi a…
Phù Dật Kiếm dưới sự chú mục của mọi người đi lên phía trước, thanh thanh yết hầu nói: “Không sai, kỳ thật lúc Vu Nguyệt Khánh cùng kẻ chủ mưu kia đánh nhau, ta cũng có ở đó, bọn họ đánh suốt mấy trăm chiêu. Hơn nữa vừa khéo, lúc đánh nhau, từ trên người Hắc y nhân rơi ra thứ giống thế này, ta trùng hợp nhìn thấy, liền nhặt lên."
Xuất ra chiếc khăn kia, mọi người tất cả đều ngạc nhiên.
“Đây là…"
“Là dây cột tóc của chưởng môn Vũ Đương?"
Dây cột tóc của chưởng môn, không chỉ có màu sắc không đồng nhất, còn có chứa đồ án đặc biệt dùng để biểu lộ thân phận.
Huyền Nhược cả kinh, vừa định giả bộ trong sạch giải thích, đã bị Vu Nguyệt Khánh chận miệng: “Sao vậy? Muốn nói là ngươi làm rơi? Hừ, vậy xin hỏi đạo trưởng, trong lúc ngươi đang bế quan, khăn trùm đầu này sao lại rơi ra chứ?"
“Này… Thời điểm ta xuất quan liền không thấy nó …"
“Chẳng lẽ bị rớt mất bốn tháng, ngươi cũng không biết? Đây chính là một trong các tín vật của chưởng môn a, nếu là bị người lấy đi… Ha hả, Huyền Nhược đạo trưởng có nên đưa ra một lời giải thích không?"
“Hừ, mặc kệ dây cột tóc này là sao không thấy, tin rằng nhất định là có kẻ vu oan ta! Hơn nữa lời nói của một kẻ phẩm chất vô sỉ cực kỳ như ngươi, mọi người sẽ tin sao?"
“Uy, ngươi sao nói như thế?" Hùng Đại nổi giận: “Rõ ràng chính là ngươi lừa nhiều người, lại hết lần này tới lần khác bảo Nguyệt nói bậy."
“Hùng Đại…" Vu Nguyệt Khánh kéo hắn qua, trong mắt hiện lên một tia khó hiểu.
Huyền Nhược lớn tiếng cười, tiếng cười kia giống như là đang châm biếm bọn họ: “Trạm Lam, đem người dẫn vào."
Tất cả mọi người nhất tề quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nam tử mặc áo lam tuấn nhã mang theo một đôi vợ chồng chừng năm mươi tuổi đi đến.
“Cha, mẹ?" Hùng Đại trợn tròn mắt: “Các ngươi sao lại đến đây?"
Hai vị lão nhân vẻ mặt khẩn trương thoáng cái sụp đổ, chạy tới ôm lấy Hùng Đại khóc lớn kêu gào: “Ngươi đứa con bất hiếu này, đến một phong thơ cũng không thấy bóng dáng, bảo hai lão chúng ta làm sao sống a!"
“Vị này là một trong tứ đại hộ vệ của Vu Nguyệt Minh ── Trạm Lam, sáng nay hắn tìm tới ta, bởi vì chịu không nổi tính cách tàn nhẫn bạo liệt của Vu Nguyệt Khánh, cho nên nguyện thú nhận tội hắn đã phạm."
“Tại hạ Trạm Lam, từ nhỏ liền đi theo bên người Vu Nguyệt Khánh, hắn tính tình luôn luôn bất hảo, ai muốn chọc giận hắn, chớ nói thi thể hoàn chỉnh, mà ngay cả thân nhân của hắn cũng bị hạ độc thủ. Đến trộm ‘Thương Nguyệt Thần Công’ tuy rằng không đúng, nhưng tất cả đều chết dưới tay Vu Nguyệt Khánh, bị chết cực kinh khủng, tất cả diện mục đều hoàn toàn thay đổi, tay chân đứt lìa nát vụn. Vu Nguyệt Khánh lại còn luôn miệng mắng chửi người Trung Nguyên dối trá, muốn đem tất cả mọi người đều giết chết. Không chỉ như vậy, hắn còn đem đại phu không có võ công lừa theo bên người, cưỡng ép chiếm hữu hắn, cũng uy hiếp hắn nếu không theo, liền giết cả nhà hắn."
“Không, không phải!" Hùng Đại cực lực phủ nhận, thần tình lo lắng.
“Chẳng lẽ hắn không có uy hiếp muốn giết cả nhà ngươi?" Trạm Lam mỉm cười tra hỏi, khí chất tao nhã có chút âm hàn.
“Có thì có, bất quá…"
“Hắn không có cưỡng ép chiếm hữu ngươi?"
“Kỳ thật không tính…"
“Tất cả mọi người nghe thấy rõ đi?" Huyền Nhược cắt lời Hùng Đại: “Kẻ không bằng loài cầm thú như Vu Nguyệt Khánh, ai còn có thể tin tưởng lời của hắn, hắn không chỉ có sát hại vô tội người, lại càng muốn giết chết toàn bộ chúng ta."
“Không, không phải, Nguyệt hắn không phải người như thế! !" Hùng Đại khẩn trương, vừa định nói gì nữa liền bị phụ thân lôi kéo, chỉ thấy Hùng phụ thân thần tình đỏ bừng, hướng Hùng Đại đánh một bạt tai.
‘ba’ một tiếng, làm cho toàn trường lặng ngắt như tờ.
“Ngươi đứa con đáng khinh này, cư nhiên vì loại người như thế biện hộ, ngươi… Đầu óc ngươi là làm sao phát triển a? Ngươi thậm chí bị hắn… Bị hắn… Cái kia, ngươi còn… Ngươi, ngươi, ta đánh chết ngươi tên ngu ngốc này…"
Hùng phụ giơ tay lên, Hùng Đại theo phản xạ tránh đi, khóe mắt chỉ thấy ngân quang chợt lóe, đánh chửi của phụ thân nửa ngày không có động tĩnh. Hùng Đại vừa mở mắt nhìn, chỉ thấy Vu Nguyệt Khánh dùng kiếm chỉ vào cha mẹ, hai vị lão nhân khiếp sợ ngay cả miệng cũng chưa khép lại, đứng run rẩy ngay tại chỗ.
Hùng Đại cả kinh, vội nắm cánh tay của Nguyệt: “Đừng, Nguyệt, bọn họ là cha mẹ ta a!"
Tác giả :
Thanh Vũ U Vũ