Khi Nữ Vương Yêu
Chương 57
Diệp Khả Thư ở lại bệnh viện một tuần, sau khi kiểm tra không sai biệt lắm, cô được Diệp mẹ rước về Diệp gia. Thật ra Diệp Khả Thư không muốn đến Diệp gia, nhưng Diệp mẹ một mực muốn chăm sóc cô nên cô đành chìu theo.
Ở Diệp gia được một tuần, Diệp Khả Thư cảm thấy thật nhàm chán, nên đã đến cô nhi viện Hướng Dương. Ở cô nhi viện Hướng Dương được vài ngày lại bị Diệp ba gọi về.
Đi đến thư phòng, Diệp Khả Thư ngồi xuống đối diện Diệp ba.
" Ba gọi con đến có việc gì sao?"
Diệp ba nhìn Diệp Khả Thư thật kỹ mới lên tiếng
" Sức khỏe của con thế nào rồi?"
" Con đã khỏe hẳn rồi "
" Ân. Ta muốn đưa con đến Nhật để huấn luyện. Con thấy thế nào?"
" Đến Nhật huấn luyện?"
" Đúng vậy. Tại Nhật, Diệp gia sở hửu một tiểu đảo. Đó là nơi tạo ra nhân tài làm việc cho Diệp gia."
" Đến đó con sẽ được học rất nhiều thứ. Sau này có thể giúp ích cho Tần tổng."
Nghe đến Tần Hạ Nhiên, Diệp Khả Thư ngẩng đầu lên nhìn Diệp ba
" Vậy còn Tần Đức Huy?"
" Ta đã cho người điều tra kỹ rồi. Trong vòng một năm tới hắn sẽ không làm gì tổn hạn Tần tổng."
Diệp Khả Thư lại cúi đầu, lúc trước cô là một người đầy tự tin nhưng sau hai lần từ quỷ môn quan trở về thì tự tin ấy đã bị giảm đi một nửa. Thêm việc Tần Hạ Nhiên lựa chọn đẩy cô ra xa đã chính thức gián một đòn đánh tan đi tự tin của cô. Sau một lúc đấu tranh tư tưởng, Diệp Khả Thư gật đầu đáp ứng
" Được. Con đi Nhật."
Diệp ba mỉm cười hài lòng
" Cố gắng học tập. Ta tin con có thể tự bảo vệ được người con yêu."
" Ân."
---
Buổi tối trên bàn cơm tại Diệp gia, Diệp ba nghiêm túc nói
Diệp mẹ liếc xéo Diệp ba
" Đi Nhật làm gì?"
" Huấn luyện."
Diệp mẹ nhìn Diệp Khả Thư
" Con muốn đi sao?"
Diệp Khả Thư nhẹ gật đầu
" Dạ."
Diệp Khả Nhi lúc này mới lên tiếng hỏi
" Chị đi bao lâu?"
" Khoảng chừng một năm."
Không khí trên bàn ăn bắt đầu căng thẳng, Diệp mẹ lại liếc Diệp ba
" Nữ nhi bảo bối của tôi mà mất đi ký nào là tôi cắt thịt ông để bù vô a."
Diệp ba rùng mình một cái
" Bà xã. Nữ nhi bảo bối của em tự nguyện đi nha. Sao lại trách anh đây?"
" Hừ!"
Kết thúc bửa ăn, Diệp Khả Thư đến phòng tìm Diệp Khả Nhi. Diệp Khả Nhi đến ngồi cạnh cô lên tiếng hỏi
" Tỷ tỷ, có chuyện gì sao?"
" Em và Hạ Hạ sao rồi?"
Đôi gò má Diệp Khả Nhi đỏ ửng
" A...Cũng bình thường thôi."
" Ừm. Em đừng nói với Hạ Hạ chị đi huấn luyện."
" Nhưng với thế lực của cô ấy..."
" Ân. Em biết rồi."
" Tốt. Không phiền em nghĩ ngơi nữa."
" Tỷ tỷ, chị nhớ giử gìn sức khỏe nha."
" Ân."
Hai ngày tiếp theo Diệp Khả Thư hẹn Đường Hoa và An Vi, nói họ nghe cô đi Nhật Bản. Họ không giử cô, chỉ đơn giản dặn cô giử gìn sức khỏe. Sau đó Diệp Khả Thư đến cô nhi viện Hướng Dương, nhờ Tô viện trưởng chiếu cố Diệp Khả An.
Thông tin Diệp Khả Thư đi Nhật Tần Hạ Nhiên cũng biết. Nhưng nàng chỉ biết Diệp Khả Thư đi Nhật, còn đi làm gì, bao giờ trở lại, thì hoàn toàn không biết. Nàng muốn giử Diệp Khả Thư lại, nhưng bây giờ dùng thân phận gì để giử cô? Giử Diệp Khả Thư bên nàng để cô lại gặp nguy hiểm sao? Mặc dù không muốn nhưng nàng chỉ biết im lặng để Diệp Khả Thư rời đi.
Đến ngày phải đi, Diệp gia muốn đưa Diệp Khả Thư ra sân bay nhưng cô nhất quyết từ chối. Họ đành để cô tự ra sân bay.
Lên máy bay, Diệp Khả Thư đưa mắt nhìn ra cửa sổ. Nơi đây có gia đình, bạn bè và người cô yêu. Nhưng bây giờ cô phải rời đi rồi. Đưa tay lên vuốt hai chiếc nhẫn đã được cô đeo vào sợi dây chuyền, trong tim là muôn vàn cảm xúc. Cô nhất định phải mạnh mẽ để bảo vệ người cô yêu.
Loa phát thanh vang lên tiếng thông báo. Máy bay cất cánh, mang cảm xúc của Diệp Khả Thư sang một vùng trời mới.
Khoảnh khắc Diệp Khả Thư xoay lưng bước lên máy bay, hai hàng nước mắt Tần Hạ Nhiên lặng lẽ rơi, nhưng nàng vội lau đi. Một giờ trước Tần Hạ Nhiên được thông báo Diệp Khả Thư sẽ lên máy bay. Nàng đã bỏ lại hết mọi công việc, vội vã chạy đến sân bay. Nàng muốn nhìn người nàng yêu một lần nữa. Nàng muốn khẳng định rằng Diệp Khả Thư thật sự khỏe mạnh, thật sự vui vẻ khi rời đi.
Nơi sân bay đông đúc người qua lại, một khắc trước có hai trái tim như đang hòa làm một. Nhưng chỉ một khắc sau khi máy bay cất cánh hai trái tim ấy sẽ phải cách nhau một khoảng trời rộng lớn.
---
Diệp Khả Thư đưa mắt nhìn ra bờ biển, tiếng thở dài vang lên trong đêm tối tĩnh lặng. Lấy ra gói thuốc và bật lửa trong túi áo, ngón tay thon dài kẹp lấy điếu thuốc đưa lên miệng, chăm lửa, hít một hơi lại nhả ra làn khói trắng. Khói trắng bao quanh Diệp Khả Thư, mờ mờ ảo ảo, làm người ta cứ nghĩ cảnh tượng nhìn thấy trước mắt là ảo ảnh.
Diệp Khả Thư nhìn bật lửa trên tay thất thần. Cô đã đến tiểu đảo này hai tháng, được học rất nhiều thứ, từ võ thuật, bắn súng, gở bom đến kỹ thuật kinh doanh,...Mỗi ngày cô chỉ có thể ngủ được ba tiếng, lại phải nhờ vào thuốc ngủ mới có thể ngủ được.
Những người ở đây huấn luyện từ ba đến bốn năm. Nhưng phải rút ngắn thời gian lại còn một năm nên Diệp Khả Thư phải cố gắng gấp ba bốn lần họ. Nhiều lúc thật sự mệt mỏi nhưng cô không cho phép bản thân mình gục ngả, cô nhất định phải mạnh mẽ.
Phía sau vang lên tiếng gọi, một nam nhân đi đến nói
" Nhất tỷ, thầy Nam đang tìm tỷ a."
Từ lúc đến đây, Diệp Khả Thư dù học gì cũng luôn đứng nhất nên mọi người ở đây gọi cô là Nhất tỷ.
Diệp Khả Thư gật đầu, đứng dậy
" Được rồi. Tôi đến gặp thầy ấy đây."
Hình ảnh Diệp Khả Thư xa dần, nam nhân kia mới thở dài. Hắn đã đến đây bốn năm, nhưng lần đầu tiên gặp một nữ nhân mạnh mẽ như Nhất tỷ. Hắn rất ngưỡng mộ cô, nhưng cũng xót xa cho cô.