Khí Nữ Nghịch Thiên: Phúc Hắc Thái Tử Phi
Chương 1: Tắm lửa trùng sinh
Mở đầu
Bãi cỏ rộng lớn, chim oanh thỏa sức bay lượn. Sắc xuân chợt đến chợt đi, cuối cùng, sau một hồi mưa xuân dễ chịu phủ xuống đại địa, trong đô thành Hiên Viên Thành của Trung Tử quốc hiện ra một mảnh ấm áp của mùa hè, cỏ cây tươi tốt, muôn vàn loại hoa đua nhau tỏa sắc khoe hương.
Mặc dù sương mờ che phủ Hiên Viên Thành, che cả dòng sông uốn lượn chảy xuôi, nhưng nước sông vẫn trong suốt, ánh sáng lấp lánh từ mặt nước vẫn ánh lên hàng liễu xanh hai bên bờ sông, điều đó lại càng tôn lên vẻ kiều diễm của phong cảnh nơi đây.
Giờ phút này, trên sông thuyền hoa qua lại đông nghịt, trên thuyền hoa lớn nhất để đầy điêu lan ngọc triệt(1), quyên sa vũ động, ti trúc lượn lờ. Từ xa đã thấy xa hoa, tiếng ca múa vui vẻ, tiếng nói cười thấp thoáng.
Một nhóm quý công tử tiên y cẩm tú đang ăn uống linh đình, một bên vừa thưởng thức mỹ thực vừa nếm chút rượu thơm, một bên thì ngâm thi làm phú, ngắm nhìn vũ cơ(2) ca múa trước mặt. Phía đối diện bàn tiệc của nhóm quý công tử, vài vị nữ tử quý tộc phong tình vạn chủng đang nói nói cười cười, thỉnh thoảng xấu hổ lén nhìn về phía nhóm nam tử.
Trong đó có một nữ tử mặc áo bào màu tím thêu hoa nổi bên trên, tay áo mềm mại che phủ thắt lưng, váy áo màu xanh điểm chút hoa đào, khuôn mặt trái xoan, dung nhan nghiễm nhiên trở thành mỹ nữ đứng đầu nhóm nữ tử.
Lúc này, nàng có chút không yên lòng, thỉnh thoảng nhìn về phía bờ sông như đang chờ đợi cái gì. Đột nhiên, ánh mắt mềm mại như nước của nàng sáng ngời, nở nụ cười tươi, chỉ vào bờ sông nói: “Di? Điện hạ, vị hôn thê của ngươi tới tìm ngươi kìa! Ngươi còn không mau cho thuyền cập bờ, chào đón nàng nha!"
Mọi người nghe vậy đều theo ánh mắt của nàng nhìn lại, chỉ thấy một nữ tử dáng người mảnh khảnh đang đứng bên bờ sông. Nhìn qua thì đúng là một thiếu nữ trong độ tuổi thanh xuân, trên người mặc một kiện y phục màu lục mỏng manh thường thấy, trong ngày mùa hè lại mặc một kiện y phục bằng lụa mỏng như vậy, khiến người ta khi nhìn nàng đều cảm thấy có chút thú vị. Dáng người tinh tế lung linh mặc một thân y phục mỏng như thế càng đẹp hơn. Nắng trời chiều phía sau như vầng hào quang được tỏa ra từ người nàng, khiến nàng trông càng giống như tiên nữ hạ phàm.
Mái tóc dài của nàng nhẹ nhàng đung đưa, đuôi tóc bay loạn một chút, đen tuyền mềm mại, đón gió mà bay, tôn lên dung nhan như họa, đoan trang thiên thành. Ngũ quan xinh xắn kia như được tỉ mỉ khắc trên khuôn mặt ngọc sáng bóng, mỗi một đường nét đều giống như tụ tập ngàn vạn tinh túy đất trời mà thành, hoàn mỹ khiến người ta vừa nhìn liền không tự chủ được mà nín thở.
Lúc này, nàng đang kiễng chân nhìn về phía bên này, ánh mắt nóng rực dừng trên người nam tử xuất chúng nhất trong nhóm quý công tử – Dực vương.
Dực vương Quân Khanh Duệ nhìn thấy nàng lại nhăn mày kiếm, mặt lộ vẻ chán ghét nói: “Đón nàng làm gì? Chướng mắt!"
Nghe hắn nói như vậy, một vị quý công tử mặc tử y ngồi bên cạnh liền trêu ghẹo: “Đừng như vậy nha, ai mà chẳng biết Dực vương phi chính là đệ nhất mỹ nhân Trung Tử quốc. Lại nói, nàng đối với với vương gia là một mảnh thâm tình. Vương gia gọi lên đây cho chúng ta ngắm một chút nha!"
“Kêu nàng lên làm cái gì, đệ nhất mỹ nhân thì sao? Chẳng qua chỉ là đồ ngu xuẩn ngay cả nói đều không nổi mà thôi, căn bản là không xứng với điện hạ phong thái trác tuyệt của chúng ta. Chỉ có Diệp Nhi tỷ tỷ cùng vương gia mới là một đôi trời sinh!" Bạch Như Ngọc mặc một thân váy dài hồng nhạt thêu trăng cùng hoa nghe vậy, liền lộ ra vẻ hờn giận cùng phẫn uất.
Dực vương tuấn mỹ lại văn võ song toàn, ngoại trừ thái tử ra thì hắn chính là nam tử xuất chúng nhất Trung Tử quốc. Đối với mọi người lại ôn nhu săn sóc, không giống tính tình lạnh nhạt của thái tử, khiến người ta khó có thể tới gần như vậy. Nam nhân giống như Dực vương, nàng còn không dám mơ tưởng, dựa vào cái gì người ngu xuẩn như Thịnh Y Diễm lại chiếm được?
Bạch Như Ngọc vừa dứt lời, người đầu tiên phát hiện ra Thịnh Y Diễm là Tiêu Diệp Nhi lại như oán giận trừng mắt nhìn nàng ta liếc mắt một cái, mặt lại mang ý xấu hổ nhìn Dực vương, nói: “Ngọc nhi muội muội chớ nói bậy, Thịnh tiểu thư là được thái hậu tứ hôn cho Dực vương, ta cũng có hôn ước từ nhỏ, lời này sao có thể nói loạn? Hơn nữa, dung nhan ta xấu như vậy sao có thể cùng Thịnh tiểu thư so sánh?"
“Người ta vốn chính là nói thật thôi! Diệp Nhi tỷ tỷ của chúng ta là đệ nhất tài nữ Trung Tử quốc, sao người ngu xuẩn lại không có tài cán gì như Thịnh Y Diễm có thể so sánh được với tỷ? Vương gia nói có phải không?" Bạch Như Ngọc nói xong, vài vị quý tiểu thư ngồi đây đều phụ họa theo.
“Đúng vậy, Diệp Nhi tỷ tỷ còn tốt hơn cái đồ ngu xuẩn kia. Ai chẳng biết Thịnh Y Diễm chỉ là bình hoa(3)! Cho nàng lên thuyền thì khí chất chúng ta cũng bị hạ thấp!"
“Ai nói không đúng đâu, chẳng qua xem bộ dáng chảy nước miếng của nàng khi nhìn vương gia thật đúng là thú vị, không bằng kêu nàng đi lên giúp chúng ta mua vui?"
Nhóm quý nữ đều cười rộ lên, ngay cả nhóm vũ cơ bên kia cũng ngừng lại, hướng Dực vương nói: “Nhóm vũ cơ chúng ta cũng muốn ngắm qua phong thái của đệ nhất mỹ nhân đâu. Cầu vương gia đón Thịnh tiểu thư lên thuyền cho chúng ta nhìn một cái a!"
Quân Khanh Duệ có chút do dự, lại đúng lúc này, Tiêu Diệp Nhi quay sang phía hắn, nói: “Điện hạ, nhìn vẻ mặt lo lắng của Thịnh tiểu thư hẳn là có việc gấp gì tìm người đi? Ta trông nàng đáng thương như thế, liền đón nàng lên đi thôi."
Thấy nàng ta lộ ra vẻ mặt thỉnh cầu cùng lo lắng, Quân Khanh Duệ ôn hòa cười, nói: “Diệp Nhi thật thiện lương! Vậy, đem thuyền hoa cập bờ đi."
Tiêu Diệp Nhi cúi đầu ngượng ngùng cười, trong mắt lại có tia tính kế âm độc chợt lóe qua.
Một lát sau, Thịnh Y Diễm liền đứng trên thuyền hoa, nàng si ngốc nhìn Quân Khanh Duệ đang được mọi người vây quanh, từ trong lòng run run lấy ra một cái hà bao, cắn môi dưới cố lấy dũng khí, nói: “Vương… Vương gia… Đây… Đây là hà bao… Ta… Ta thêu… Thêu cho vương gia..."
Thanh âm của nàng dễ nghe lại êm tai, nhưng lại lắp bắp, một câu đứt quãng, nói đi nói lại mãi không xong, khẩn trương đến độ chảy mồ hôi đầm đìa. Do khẩn trương nên ngay cả thở cùng nuốt nước miếng cũng quên, vừa dứt lời liền có một chút nước miếng từ khóe môi nàng tràn ra.
Tuy là mỹ nhân, nhưng vì động tác ngây ngốc này, còn có vẻ mặt khiếp nhược cùng si mê kia, lại còn bộ dáng vừa nói với Dực vương vừa chảy nước miếng thực ghê tởm, khiến dung nhan mỹ miều liền bị phá hư hầu như không còn chút nào. Nhất thời, mọi người trên thuyền liền cười ha ha, có hai vị quý nữ còn âm dương quái tính(4) học theo cách nàng nói mà nói chuyện với nhau.
“Ai nha, đây là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân ngay cả nói cũng không nói được, lại muốn đạt được tâm của vương gia, thật sự là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga!"
Nghe âm thanh cười vang của mọi người, vốn gương mặt Thịnh Y Diễm khẩn trương liền đỏ ửng, càng không nói lên lời. Nàng cứ đứng nơi đó, tự ti cúi đầu, nước mắt quanh tròng.
Có điều bộ dáng tự ti này của nàng lại không có người thương tiếc. Tiêu Diệp Nhi hướng vài tên vũ cơ nháy mắt một cái, nhóm vũ cơ liền vây quanh, cười vui vẻ cướp hà bao trong tay nàng.
“Công phu thêu thùa của đệ nhất mỹ nhân Trung Tử quốc như thế nào a?"
“Ai nha, vẫn biết Thịnh tiểu thư thêu được không dễ chút nào, chúng ta liền giúp nàng giao hà bao cho vương gia là được."
“Hà bao gì mà làm như bảo bối, còn sợ chúng ta thấy mới lạ sao!"
…
Đây là hà bao nàng vì vương gia mà vất làm ra. Vì thêu nó, mười ngón tay của nàng đều bị kim đâm thành tổ ong. Sao có thể để đám vũ cơ này đụng vào? Nàng muốn tự tay giao cho hắn.
Thịnh Y Diễm gắt gao nắm chặt hà bao, biết nàng sẽ hành động như thế, nhóm vũ cơ càng tranh nhau giành giật. Các nàng người túm một cái, ta giật một cái, chỉ nghe ‘rẹt rẹt’ một tiếng, nháy mắt quần áo mùa hè trên người Thịnh Y Diễm liền bị xé rách, da thịt trên cánh tay cùng trước ngực bị lộ ra ngoài.
Thịnh Y Diễm cũng bị đám người đẩy đến cạnh thuyền, không biết ai huých nàng một cái, nàng ngã ngồi trên sàn. Nàng hốt hoảng ôm cánh tay che da thịt bị lộ lại. Lại thấy hà bao nắm chặt trong tay đã bị cướp đi từ bao giờ, nàng cả kinh, bất chấp thân mình bị lộ, giống như bị điên rồi, nhảy dựng lên muốn cướp lại hà bao, trong miệng không ngừng hô: “Ngươi… Ngươi… Các ngươi… Còn… Không mau… Trả lại… Trả lại hà bao… Cho ta!"
Ai ngờ nàng vừa bắt được hà bao, liền có ba nữ nhân vây quanh nàng, tiếp đó, nàng bị đẩy một cái, trọng tâm không vững liền hướng phía dưới ngã xuống.
Nàng thậm chí không kịp thét to, ‘tùm’ một tiếng đã rơi xuống nước. Nàng không đề phòng liền uống phải mấy ngụm nước bẩn.
Cũng may, thuyền hoa đang đậu bên bờ, nước gần bờ cũng không sâu lắm. Chỉ là khi nàng thật vất vả đứng lên, lại nhìn thấy nhóm quý công tử cùng quý nữ kia đều đứng trên thuyền cười nhạo nhìn nàng.
“Ha ha, xem bộ dạng chật vật kia của nàng, trên đầu còn có bèo đâu. Một thân đầy nước bẩn, thối hoắc, giờ lại càng giống cóc ghẻ hơn!"
“Ngươi, ngươi, các ngươi, cho ta… Ha ha, hai chữ cũng đều nói không xong, cười chết ta, tiếng kêu của cóc ghẻ chắc cũng không như nàng a!"
“Đệ nhất mỹ nhân quả nhiên không giống người thường a, thật sự là tiếc thay cho dung nhan này!"
…
Bạch Như Ngọc một bên cười nhạo một bên giật lấy hà bao trong tay vũ cơ, khinh bỉ nói: “Thêu thô như này mà không biết xấu hổ lấy ra ngoài, thực không sợ mất mặt a! Còn muốn vương gia đeo trên người? Ngươi không xứng!"
Nàng ta nói xong liền xé rách hà bao, hà bao kia vừa rách, nàng ta liền vứt xuống dưới chân đạp đi đạp lại, vẫn chưa hết giận, lại nhặt lên quăng vào trong nước. Hà bao kia cứ như vậy mà bị ngấm nước sông.
Thịnh Y Diễm muốn đi vớt hà bao, dưới tình thế gấp gáp lại uống hai ngụm nước. Trong lúc nhất thời, tiếng cười trên thuyền lại lớn hơn nữa. Mắt thấy hà bao chìm hẳn xuống nước, nước mắt liền chảy ra, ngẩng đầu uất ức nhìn về phía Quân Khanh Duệ đang đứng trên thuyền.
Các nàng giễu cợt nàng như thế, nàng đều không sao, nhưng nàng chỉ nghĩ tới cảm nhận của hắn, hắn cùng nàng có hôn ước, hắn là phu quân tương lai của nàng a!
Có điều, nàng lại nhìn thấy Quân Khanh Duệ đứng trên thuyền hoa lạnh lùng nhìn nàng. Khuôn mặt tuấn dật vô song kia thậm chí còn lộ ra vẻ trào phúng cùng chán ghét.
Thịnh Y Diễm cả người run run đứng lên, chỉ cảm thấy tâm đều giống như cái hà bao kia, bị xé rách thành từng mảnh nhỏ. Lại đúng lúc đó, Tiêu Diệp Nhi đứng dậy, nhíu mi giương giọng nói: “Thịnh tiểu thư rơi xuống nước, còn không mau kêu người đưa Thịnh tiểu thư lên bờ đi!"
Lát sau, Thịnh Y Diễm được vài tên vũ cơ đưa lên bờ. Tiêu Diệp Nhi đi tới choàng áo ngoài của mình lên người Thịnh Y Diễm, ôn nhu khuyên nhủ: “Thịnh tiểu thư một người chạy tới nơi này, tuy bây giờ là mùa hè nhưng nước sông vẫn khá lạnh, Thịnh tiểu thư vẫn nên mau mau trở về đi thôi."
“Diệp Nhi tỷ tỷ quan tâm nàng làm chi. Mau quay lại thuyền a, vương gia đang chờ tỷ đâu!" Bạch Như Ngọc tiến lên lôi kéo Tiêu Diệp Nhi.
Thịnh Y Diễm sững sờ nhìn Tiêu Diệp Nhi đi lên thuyền, nhìn Quân Khanh Duệ vốn lạnh lùng đứng nơi đó lại nghiễm nhiên cởi áo choàng thêu kỳ lân xuống ôn nhu phủ lên người Tiêu Diệp Nhi. Lại ngây ngẩn nhìn thuyền hoa rẽ nước mà đi, nước mắt rơi thành chuỗi dài. Một đám dân chúng đi ngang qua, hướng nàng chỉ chỉ trỏ trỏ.
Đúng vậy, nàng chính là bình hoa, ngay cả nói đều nói không liền mạch, nào xứng đôi với hắn. Cũng chỉ có người như Tiêu tiểu thư, là đệ nhất tài nữ mới xứng đứng bên người hắn. Có phải nàng trăm đắng ngàn cay thích hắn nhưng lại cứ si ngốc nhìn hắn như vậy đều là sai lầm, đều làm bẩn hắn, nên bị thế nhân chỉ trích. Nhưng… Nàng không thể khống chế lòng mình a, làm sao bây giờ…
Mười ngày sau, vào ban đêm, trăng thanh gió mát, ánh sáng mờ ảo chiếu xuống đình viện yên tĩnh. Trong hoa viên sau phủ thái phó của thái tử, lá cây cùng muôn hoa yên lặng khoe sắc tỏa hương dưới ánh trăng. Không khí tràn ngập hơi nước sau cơn mưa, hương cỏ cây thoang thoảng khiến người ta thư thái. Thỉnh thoảng truyền đến tiếng côn trùng kêu, nhất thời khiến cho người ta cảm thấy an bình.
Nhưng mà lúc này, đột nhiên có một tiếng kêu run run lại bén nhọn, đánh vỡ không gian an tĩnh trong hoa viên này.
“Ngươi… Nói… Nói cái… Cái gì? Là thật sao… Thật sự là Dực vương… Vương gia đưa cho… Đưa cho ta? Không… Không có khả năng… Hắn… Không… Không đưa ta… Đưa ta hưu thư… Ngày mai… Là đại… Đại hôn của… Của chúng ta…"
Thịnh Y Diễm không tin nhìn chằm chằm Tiêu Diệp Nhi trước mặt. Nàng bây giờ kích động cực kỳ, thanh âm run run, gương mặt đỏ bừng, hốc mắt đầy nước, giọng nói tràn đầy vẻ không thể tin nổi, sợ hãi cùng khiếp đảm.
Hai gò má vốn hồng hào giờ đây không còn chút huyết sắc, càng trở nên trắng nõn. Cánh môi hồng nhuận giờ lại nhợt nhạt như hoa hải đường màu trắng run rẩy sau cơn mưa. Đôi mắt to tròn sáng ngời hiện lên vẻ kinh hoàng.
Thấy sắc mặt nàng trắng bệch, Tiêu Diệp Nhi lại khanh khách nở nụ cười, đùa cợt nhìn nàng, nói: “Ngày mai là ngày đại hôn của các ngươi thì như thế nào? Hắn sẽ đến cưới ngươi ư? Không phải là ngươi nghĩ đến bản thân có danh hiệu đệ nhất mỹ nhân Trung Tử quốc liền khiến Dực vương quỳ gối dưới gấu váy của ngươi chứ? Thật buồn cười! Dực vương cũng không phải nam tử nông cạn như vậy. Ngươi ngay cả cầm kỳ thư họa mọi thứ đều không thông, lại nói lắp ba lắp bắp, không nói nổi một câu đầy đủ, mỗi ngày chỉ biết theo sau vương gia chảy nước miếng, ánh mắt như hoa si, vương gia sao có thể xem trọng! Người trong lòng hắn vẫn chỉ có mình Tiêu Diệp Nhi ta. Ngày mai là đại hôn của ta cùng Hiên công tử, ta đã nói với vương gia, nếu ngày mai hắn đến cướp tân nương, ta liền bỏ lại hết thảy cùng hắn đi. Ngươi nói, trước đây hắn đã đem tín vật ngọc bội đại biểu thân phận Dực vương phi tặng cho ta, nghe xong lời này của ta, ngày mai hắn còn có thể đến cưới ngươi cái phế vật này nữa không? Dù cho Thịnh Y Diễm ngươi có đẹp đến mấy, ta cũng đem mỹ mạo của ngươi biến thành trò cười lớn nhất trong thiên hạ, đem danh hiệu đệ nhất mỹ nhân này của ngươi dẫm nát dưới chân!"
Tiêu Diệp Nhi vì kích thích Thịnh Y Diễm mà nói nhiều đến nỗi hơi thở cũng có chút không thông thuận. Một lời nói xong, lạnh lùng nhìn bộ dáng lung lay sắp đổ của Thịnh Y Diễm, trong ánh mắt tràn ra sung sướng cùng tàn nhẫn.
Thịnh Y Diễm lại giống như không nghe thấy nàng ta nói cái gì, chỉ lẩm bẩm: “Không… Sẽ không… Chúng ta… Là thái hậu… Chỉ hôn… Hắn… Hắn sẽ không… Đưa hưu thư… Cho ta… Sẽ đến… Đến cưới… Cưới ta…"
Thấy bộ dáng ngu xuẩn này của Thịnh Y Diễm, Tiêu Diệp Nhi tiến lên hai bước, hung hăng vung một cái tát vào mặt nàng. Túm lấy tóc của nàng, kéo nàng đến bên hồ, chỉ vào hình ảnh trong nước, cười nói: “Nhìn bộ dáng giống quỷ này của ngươi, Duệ vương cưới ngươi mới là lạ. Ngươi đừng ở đây nằm mơ nữa! Có Tiêu Diệp Nhi ta, ngươi đừng mơ tưởng đến vị trí vương phi của Dực vương! Ngày mai, ta liền muốn ngươi trở thành nữ nhân đầu tiên bị chồng ruồng bỏ của Trung Tử quốc!"
Nàng ta nói xong câu đó, lại nở nụ cười đắc ý. Thế này mới buông tóc của Thịnh Y Diễm ra, một phen đoạt lấy ngọc bội trong tay nàng.
Thịnh Y Diễm rớt nước mắt, không còn khí lực té trên mặt đất, lau lau nước mắt, nói: “Ngươi là.. Là đệ nhất tài nữ… Lại cùng Hiên công tử đính hôn… Ngày mai… Ngày mai… Là… Là đại hôn… Của ta… Ta với ngươi… Lại không cừu… Không oán… Ngươi vì sao… Vì sao đoạt vương… Vương gia với ta… Ta… Ta van cầu ngươi… Cầu ngươi… Đem vương… Vương gia cho… Cho ta… Có… Có được hay không? Ta… Ta thật sự… Thật sự rất… Rất thích hắn…" (Vũ Ca: Em cũng van cầu chế, chế đừng nói lắp nữa có được không? Em cũng khổ lắm đó!)
Thịnh Y Diễm lắp bắp cầu xin, rõ ràng là một câu cầu xin đơn giản lại bị nàng nói không nổi. Nói xong, đầu đã đầy mồ hôi, nửa ngày mới chấm dứt được. Thân thể nàng sớm đã quỳ trước người Tiêu Diệp Nhi, đáng thương hề hề túm làn váy nàng ta, không để ý tôn nghiêm cầu xin.
Bởi vì nàng biết, lời Tiêu Diệp Nhi nói đều là sự thật. Dực vương chán ghét nàng, vì nàng vụng về lại nhát gan, luôn nói lắp ba lắp bắp, gương mặt cũng luôn căng thẳng lại còn hay chảy nước miếng. Người giống như nàng, căn bản chính là phế vật bị người người chán ghét, ngay cả dung mạo tuyệt sắc cũng bị chê cười.
Không biết bao nhiêu lần nàng nhìn thấy Dực Vương ôn nhu cười nói với Tiêu Diệp Nhi, nhưng khi hắn nhìn đến nàng thì gương mặt lại lạnh lùng, ánh mắt chứa đầy chán ghét. Ngày mai là ngày Tiêu Diệp Nhi đại hôn, hắn làm sao có thể để nữ tử mình thích gả cho người khác, hắn nhất định sẽ vứt bỏ nàng đi cướp Tiêu Diệp Nhi về.
Thì ra mục đích Tiêu Diệp Nhi chọn ngày thành thân trùng với ngày đại hôn của nàng chỉ vì muốn nhìn thấy nàng bị chê cười. Nàng ta sao có thể tàn nhẫn như vậy? Có điều, chính mình có năng lực gì đâu? Ngoại trừ van cầu Tiêu Diệp Nhi thương cảm chút cho nàng, thì nàng có năng lực gì đâu?
Thịnh Y Diễm khóc, dập đầu cầu xin, trong lòng lại một mảnh bi ai, đầy mặt cầu xin người ta rủ lòng thương xót.
Tiêu Diệp Nhi mắt lạnh mỉm cười nhìn một màn này, nhìn đệ nhất mỹ nhân Trung Tử quốc quỳ sát dưới chân mình cầu xin giống như một con chó nhỏ cầu người thương xót, nàng ta liền thỏa mãn. Hưng trí chờ Thịnh Y Diễm nói xong, nàng ta mới một cước đá văng nàng.
“Cút ngay! Không oán không cừu? Ha, ngươi chiếm mất danh hiệu đệ nhất mỹ nhân Trung Tử quốc đó là cừu! Từ khi sinh ra liền chiếm đi danh phận Dực vương phi đó cũng là cừu! Ngày mai ta muốn nhìn, đệ nhất mỹ nhân Trung Tử quốc sẽ có bộ dáng gì đâu! Vẫn là đệ nhất tài nữ ta đây tốt hơn hay ngươi tốt hơn!"
Tiêu Diệp Nhi nói xong, khanh khách cười. Không thèm ở lâu thêm chút nào nữa, bóng dáng nhanh chóng lướt qua bờ tường trong hoa viên, biến mất vô tung vô ảnh trong bóng đêm.
Hôm sau, trong phủ Thịnh thái phó một mảnh vui mừng. Khuê phòng của nhị tiểu thư con phu nhân thái phó, Thịnh Y Diễm đội mũ phượng, phủ khăn đội đầu của tân nương ngay ngắn ngồi trên giường. Khăn mềm trong tay đã bị nàng vò đến nhăn nhúm, mười ngón tay găm chặt vào lòng bàn tay tạo ra dấu vết thật sâu, có thể thấy rõ giờ phút này nàng lo âu cùng khẩn trương đến mức nào.
Thấy sắc trời đã muộn, nàng lại lần nữa hỏi nha hoàn Tử Nhi bên người: “Vương… Vương gia… Còn… Còn chưa… Chưa tới đón… Đón ta sao?"
“Tiểu thư, người đừng nóng vội, giờ lành đón dâu còn chưa tới đâu. Nếu không, để nô tỳ ra ngoài xem một chút, vương gia mà đến, nô tỳ liền đến nói cho tiểu thư?" Đêm qua, không ai biết Tiêu Diệp Nhi hẹn gặp Thịnh Y Diễm, ngay cả Tử Nhi cũng không. Giờ, Tử Nhi chỉ thấy kỳ quái khi thấy bộ dáng khẩn trương của tiểu thư, từ sáng tới giờ tiểu thư đã hỏi lời này hơn mười lần.
Thấy Thịnh Y Diễm gật đầu, Tử Nhi liền chạy nhanh ra ngoài. Thịnh Y Diễm trong lòng cầu nguyện, nhất định phải tới, hắn nhất định phải tới cưới ta a!
Có điều, lời cầu nguyện của nàng hiển nhiên là vô dụng. Một lát sau, Tử Nhi sắc mặt tái nhợt vọt vào, khóc nói: “Tiểu thư, ô ô, làm sao bây giờ? Vương gia hắn… Hắn mang theo đội ngũ đón dâu hướng Tiêu phủ đi tới! Vương gia muốn làm gì a?"
Thịnh Y Diễm nghe vậy liền tê liệt ngã xuống giường. Thấy nàng sắc mặt trắng bệch, ánh mắt lại vô thần, Tử Nhi sợ tới mức loạng choạng chạy lại đây, khóc hô: “Tiểu thư, người đừng dọa nô tỳ! Hôn ước của tiểu thư cùng vương gia là do thái hậu tứ hôn, hoàng thượng nhất định sẽ vì tiểu thư làm chủ! Tiểu thư a!"
Thịnh Y Diễm nửa ngày mới hồi phục tinh thần, hướng Tử Nhi cười cười, nói: “Tử Nhi… Ngươi… Ngươi trước… Trước hết… Đi ra… Ra ngoài… Ta muốn.. Yên tĩnh một mình…"
Tử Nhi thấy ánh mắt tiểu thư nhà nàng ánh lên vẻ kiên trì chưa bao giờ có, không dám ngỗ nghịch, cẩn thận từng bước, bước ra khỏi phòng, khóc lóc đóng cửa lại.
Tiểu thư của nàng thiện lương như vậy, xinh đẹp như vậy, vì sao trời cao lại như bị mù hai mắt, khiến tiểu thư có tật cấu cà lăm, vì sao người tốt không có kết quả tốt…
Tử Nhi đứng ngoài cửa lặng lẽ khóc, nghe trong hậu viện truyền tới từng trận từng trận rầm rĩ. Biết vài vị tiểu thư thứ xuất khác tìm đến gây khó dễ cho tiểu thư, nàng biến sắc, hoảng sợ đẩy cửa trở lại, hô to: “Tiểu thư, không tốt… A! Tiểu thư!" Nàng còn chưa hô xong, lại thấy Thịnh Y Diễm treo cổ tự tử, thân thể đang lay động giữa không trung, hai tay rủ xuống, hiển nhiên đã không còn hơi thở, nhất thời sợ hãi hét lên.
**********
Ghi chú:
(1) điêu lan ngọc triệt: phù điêu hoa lan bằng ngọc, phù điêu là tranh khắc trên mặt phẳng bằng gỗ, hoặc bằng đồng
(2) vũ cơ: người biểu diễn nhảy múa mua vui thời xưa
(3) nguyên văn: bao cỏ, ý chỉ những người chỉ có vẻ bề ngoài nhưng không có tài cán gì
(4) âm dương quái tính: tính tình quái gở, ở đấy ý nói hai nữ tử kia nổi hứng trêu chọc Thịnh Y Diễm
Chương 1: Tắm lửa trùng sinh
“Ô ô, tiểu thư, sao người có thể ngốc như vậy chứ! Sao lại bỏ Tử Nhi ở lại mà đi như vậy. Ô ô, tiểu thư, người sao có thể nghĩ quẩn như thế…"
Cổ họng đau rát như bị lửa thiêu, bên tai lại vang lên thanh âm ong ong khiến người ta nhức đầu. Ai vậy, sao lại ầm ĩ như thế? Tô Ý Nhan giật giật khóe miệng muốn quát to một tiếng, nhưng lại không phát ra được một tiếng nào.
Từng hình ảnh như một thước phim truyền hình dài tập tràn ngập trong đầu nàng. Trong đống hình ảnh lung tung kia, nàng được người ta gọi là Thịnh Y Diễm, là đệ nhất mỹ nữ Trung Tử quốc, là đích nữ của Thịnh Dịch Dương – thái phó của thái tử.
Chuyện gì đang xảy ra? Rõ ràng nàng đang chấp hành nhiệm vụ, nàng đã đem chủy thủ đâm vào cổ địch thủ Hắc Ưng một nhát, máu tươi từ cổ hắn liền phun ra mãnh liệt khiến nàng cảm thấy thật vui vẻ, máu nóng còn rơi trên đầu ngón tay nàng a!
Nàng đã hoàn thành nhiệm vụ được giao một cách hoàn mỹ như cũ và nàng cũng không bị thương tích gì. Nhưng tình huống hiện tại là sao, vì sao cả người nàng vô lực, cổ họng lại đau rát?
Không đúng, nàng nhớ tới, Hắc Ưng! Khi nàng đến gặp Hắc Ưng, hắn đang đứng trong căn phòng đầy thuốc nổ, nút kích hoạt ở đồng hồ trên cổ tay hắn. Một khi tim hắn ngừng đập, đồng hồ cũng dừng lại, sẽ kích hoạt ngòi nổ trên đồng hồ đó!
Nàng đã giết chết Hắc Ưng, nhưng không tới ba giây sau khi tim Hắc Ưng ngừng đập, thuốc nổ liền phát động, đợi đến lúc nàng phát hiện thì đã muộn rồi!
Lời nói trước khi chết của Hắc Ưng quanh quẩn bên tai, vẻ mặt trước khi chết của hắn lại cực kỳ quỷ dị… Mẹ nó, tên biến thái này, đúng là đồ điên!
Đúng, một tiếng nổ mạnh, nàng không thể né tránh, đáng chết, nói như vậy thì nàng đã chết rồi? Vậy vì sao giờ nàng vẫn còn có ý thức?
Thanh âm bên tai càng thêm hỗn loạn, ý nghĩ của nàng nhanh chóng bị lượng lớn thông tin đánh mạnh vào, đau đầu quá…
“Khóc cái gì! Nàng làm thể diện phủ thái phó mất hết, chết đi càng tốt!"
“Đúng vậy, ngày đại hôn bị người ta vứt bỏ, ta sớm đã muốn nàng chết, sống cũng chỉ làm dơ bẩn cửa nhà chúng ta. Có tỷ muội như vậy thật sự là sỉ nhục tám đời!"
“Nàng ngu xuẩn như vậy còn muốn gả đến Dực vương phủ làm Dực vương phi, ta đã sớm đoán trước sẽ có ngày hôm nay mà!"
“Nàng như vậy mà cũng xứng làm đích nữ sao? Bùn đất dưới chân chúng ta còn cao quý hơn nàng đâu! Vậy mà còn mơ tưởng trở thành Dực vương phi! Phải biết, ngoại trừ thái tử ra thì Dực vương chính là nam tử ưu tú nhất Trung Tử quốc chúng ta, người như nàng cũng dám mơ tưởng, ta nhổ vào!"
…
Trung Tử quốc, phủ thái phó, bị vứt bỏ… Trong tiếng la hét ầm ĩ, Tô Ý Nhan đột nhiên mở to mắt, ánh mắt lạnh lẽo như hàn kiếm đảo qua đám người trong phòng.
Nàng đang nằm trên mặt đất, bị một nha hoàn trên mặt đầy nước mắt mặc một thân xiêm y đỏ tươi ôm vào trong ngực, nha hoàn này hẳn là Tử Nhi đi. Gương mặt trước mắt nhanh chóng dung hợp cùng gương mặt trong đầu, ánh mắt Tô Ý Nhan lại quét về phía vài nữ tử mặc y phục xanh đỏ đủ màu đang sửng sốt khi thấy nàng tỉnh lại.
Mặc xiêm y màu đỏ là đại tiểu thư Thịnh Nguyệt Như, xiêm y màu tím là tam tiểu thư Thịnh Nguyệt Kiều, mặt tròn tròn là tứ tiểu thư Thịnh Nguyệt Hân, mà nữ tử béo nhất chính là lục tiểu thư Thịnh Nguyệt Hồng!
Các nàng đều là muội muội thứ xuất của thân thể này, toàn lấy đệm là Nguyệt. Mà Thịnh phủ chỉ có một đích nữ duy nhất, đó là chủ nhân của thân thể này, nhị tiểu thư Thịnh Y Diễm. Tô Ý Nhan nàng sau khi xuyên qua, giờ phút này nàng chính là Thịnh Y Diễm!
Làm sát thủ bấy lâu, dù bị thông tin trong đầu gây nhiễu loạn, nhưng rất nhanh Tô Ý Nhan nhờ vào sự trầm tĩnh cùng nhạy bén của bản thân mà hiểu rõ mọi chuyện. Ánh mắt lạnh lẽo của nàng như đâm thủng mấy người ở đây, lạnh lùng nói: “Không muốn chết thì cút hết ra ngoài cho ta!"
Thân thể này vừa thắt cổ tự tử, dây thanh quản đã bị tổn thương, thanh âm nàng phát ra khàn khàn khó nghe, kết hợp cùng với ngữ điệu trầm lãnh của nàng, tràn đầy lệ khí, khiến cho lời nói này giống như được phát ra từ lệ quỷ đến từ địa ngục. Hơn nữa, vì thắt cổ mà sắc mặt nàng trắng bệch, giờ cả người nàng lại tỏa ra khí chất trong trẻo lạnh lùng, một đôi mắt sắc lạnh kia như thanh đao sắc bén tản ra một cỗ hàn quang, lại giống như dòng nước hắc ám cuồn cuộn ngập trời, hút hồn người đối diện. Nhất thời, Thịnh Nguyệt Hân mới vừa rồi còn gây ồn ào liền sợ tới mức run run lui về sau một bước.
Lúc nãy rõ ràng Thịnh Y Diễm đã không còn chút hơi thở nào, bây giờ không những đã tỉnh lại, mà còn có thần thái như lệ quỷ, thanh âm cũng như lệ quỷ, lại nói, lời nàng nói ra không hề lắp bắp giống trước. Chuyện này đủ khiến cho mấy người vừa mới châm chọc tỷ muội không còn chút hơi thở của mình phải sợ mất mật, kinh hoảng hét ầm lên.
“A! Xác chết sống lại!"
“Quỷ a!"
Mấy người vừa hét chói tai vừa hoảng loạn xoay người chạy ra ngoài. Kết quả, đều bị ngã xõng xoài ở cửa, ai cũng không ra ngoài được. Tô Ý Nhan lạnh nhạt nhìn, hừ một tiếng liền đứng dậy.
Nghe được động tĩnh phía sau, bốn vị nữ tử này mới vội vàng lần lượt chạy ra. Tô Ý Nhan đẩy Tử Nhi còn đang ngây người ra, nhấc chân theo sát bọn họ.
Khuê phòng này ở lầu hai, nàng đứng nơi gấp khúc của hành lang, thấy bốn nữ tử kia chen chúc ở cửa thang lầu, lập tức cười lạnh một tiếng, tùy tiện rút một cây trâm hoa cài trên tóc ra, phi về phía trước.
Trâm hoa kia như con bướm nhỏ, vui thích phóng nhanh về phía bụi hoa, một đường bay thẳng, cuối cùng đâm vào mắt cá chân của Thịnh Nguyệt Kiều. Thịnh Nguyệt Kiều nhất thời kêu ai nha một tiếng, sau đó liền ngã quỵ xuống.
Nàng ta vốn chạy xuống đầu tiên, ngã quỵ như vậy liền đánh vào người Thịnh Nguyệt Hồng cùng Thịnh Nguyệt Như ở đằng sau. Ba vị nữ tử kia như ba viên thịt tròn, cuộn lại thành một viên to, kêu la thảm thiết, cô lỗ lăn xuống dưới.
Thịnh Nguyệt Hân chạy chậm nhất, giờ phút này mới đến cửa thang lầu, thấy ba người lăn xuống, cũng hét lên một tiếng, theo bản năng dừng bước, kinh hoảng đứng ở cửa thang lầu xoay người nhìn lại, hoảng sợ nhìn Tô Ý Nhan.
Ánh mắt của Tô Ý Nhan như hàn băng, nàng đứng từ trên nhìn xuống, thấy sắc mặt nàng ta trắng bệch, vừa lòng cười cười, chậm rãi bước xuống. Rõ ràng vẫn là gương mặt mà trước kia nàng ta hay khi dễ, nhưng giờ đây toàn thân nàng lại tản ra một cỗ khí lạnh lẽo, một cỗ uy áp dời non lấp biển, một loại khí thế cực kỳ cường đại có thể khiến người đối diện nàng cảm thấy bản thân lập tức hóa thành con kiến.
Thịnh Nguyệt Hân hoảng sợ phát run, thanh âm cũng run rẩy: “Đừng… Đừng tới đây… Ngươi… Ngươi đừng tới đây… Ngươi rốt cuộc là người hay là quỷ? A! Đừng tới đây!"
Nàng ta hoảng sợ nhìn Tô Ý Nhan đến gần. Tô Ý Nhan cười nhẹ, như một đóa hoa bỉ ngạn(1) màu đen đang nở rộ, xinh đẹp tới mức khiến người nhìn hồn xiêu phách lạc, lại tỏa ra nguy cơ vô cùng. Nàng cười nhẹ, nói: “Ta nhớ rõ lúc trước tam muội muội thích nhất là học cách nói chuyện của ta mà? Thế nào? Tam muội muội giờ cũng bị nói lắp bắp rồi hay sao?"
Khi nàng nói chuyện, hô hấp đều đều phun vào gương mặt của Thịnh Nguyệt Hân. Thịnh Nguyệt Hân sợ tới mức lùi về sau mấy bước, cho đến khi lưng chạm phải lan can, mới bỗng nhiên giật mình tỉnh ngộ. Nàng ta mở to hai mắt nhìn chằm chằm Tô Ý Nhan, nâng tay chỉ vào nàng, tức giận nói: “Ngươi có hơi thở! Ngươi là người! Ngươi không chết! Tốt, ngươi cái đồ phế vật này lại dám giả thần giả quỷ dọa chúng ta, đúng là tiểu tiện…A!"
Nàng còn chưa dứt lời, Tô Ý Nhan đột nhiên nâng tay bắt được ngón tay đang chỉ vào mặt mình kia. Sau đó, nàng dùng lực một chút, đồng thời một tiếng thanh thúy vang lên. Thịnh Nguyệt Hân một giây trước còn chỉ tay vào mặt Thịnh Y Diễm, một giây sau, ngón tay mảnh khảnh kia của nàng ta giống như không còn xương, mềm nhũn rủ xuống, hiển nhiên là gân cốt đã bị gãy.
Tô Ý Nhan hừ lạnh một tiếng, ngón tay lướt qua đầu ngón tay mềm nhũn đang rủ xuống kia, năm ngón tay bỗng nhiên co lại một chút, nhẹ nhàng xoa nắn ngón tay mềm nhũn, khanh khách một tiếng, ngón tay kia lập tức bị dập nát, máu tươi trào ra. Động tác này của nàng cực nhanh, làm xong chỉ trong chớp mắt. Thịnh Nguyệt Hân cơ hồ cứ trơ mắt nhìn một ngón tay quý báu của mình trong chớp mắt liền giống như một đống máu bầy nhầy, còn mơ hồ nhìn thấy xương trắng. Lúc này, nàng ta mới cảm nhận được đau nhức truyền tới, kêu thảm thiết một tiếng, ôm ngón tay của mình quỳ rạp xuống mặt đất. Tay đứt ruột xót, hai mắt nhắm nghiền, đau đớn như sắp ngất đi.
Tô Ý Nhan ngồi xuống, đưa tay lau một chút máu dính trên mặt Thịnh Nguyệt Hân, nâng cằm nàng ta lên, ánh mắt sáng bừng hưng trí nhìn nàng ta, nói từng từ: “Ta hận nhất người khác lấy tay chỉ vào ta. Ngươi tốt nhất nhớ kỹ, bằng không về sau ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là mười ngón đều nát!"
Thịnh Nguyệt Hân bị dọa, sợ tới mức ngay cả ngất cũng không dám, nằm yên một chỗ, kinh sợ nhìn Tô Ý Nhan.
Tô Ý Nhan nói xong liền đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Thịnh Nguyệt Hân, lại lần nữa nhẹ giọng nói: “Ngươi tự lăn xuống dưới, hay là để ta giúp ngươi lăn?"
Thịnh Nguyệt Hân dù thế nào cũng không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra. Vì sao Thịnh Y Diễm mà trước kia các nàng tùy ý đánh chửi, đột nhiên lại không lắp bắp nữa, chưa kể, nàng vốn khiếp nhược như thỏ vậy mà đột nhiên lại hóa thân thành lệ quỷ như vậy!
Lúc này, nàng đứng ở trước mặt nàng ta, gương mặt tuyệt sắc phủ kín hàn sương, giống như tiên nữ từ hàn băng bước ra, toàn thân đều tản ra một cỗ uy nghi cùng quyết đoán bức người, khiến người ta không dám chống lại.
Thịnh Nguyệt Hân lạnh run. Khi Tô Ý Nhan tới gần từng bước, Thịnh Nguyệt Hân đã khóc lóc lùi về phía sau.
Giờ đây, nàng ta bị dọa sợ tới mức tâm thần tê liệt, đáng thương hề hề hô: “Nhị tỷ tỷ, ta sai lầm rồi. Trước kia ta không nên khi dễ tỷ tỷ, không nên nhục mạ tỷ tỷ, lại càng không nên lấy kẹp gắp than nóng chọc nhị tỷ tỷ, không nên nhục mạ cách nói chuyện của nhị tỷ tỷ, ta… Ta biết mình sai lầm rồi, nhị tỷ tỷ bỏ qua cho ta,… Ô ô…"
Nàng ta lui về sau từng bước, Tô Ý Nhan liền đến gần từng bước. Sắc mặt nàng lạnh như hàn băng, thấy Thịnh Nguyệt Hân không thể lui về sau nữa, nàng mới mị mị ánh mắt, nói: “Ta nhớ rõ trước kia ta cũng từng khẩn cầu các ngươi như vậy, nhưng các ngươi có buông tha cho ta sao?"
Nàng nói xong, tay áo mềm mại giương lên, ống tay của hỉ bào rộng thùng thình trượt xuống khuỷu tay, lộ ra cánh tay chằng chịt vết thương cũ. Tất cả các vết thương đó đều là kiệt tác của chúng tỷ muội tốt này. Tô Ý Nhan trầm giọng lần nữa: “Đừng để ta nói lần thứ hai!"
Thịnh Nguyệt Hân thấy nàng từng bước ép sát, ánh mắt thị huyết ngoan độc, phảng phất giống như tu la đi ra từ trong gió tanh mưa máu. Nàng ta nào dám phản kháng, mắt nhắm chặt, vội nói: “Đừng tới đây! Ta lăn! Ta tự lăn xuống dưới!"
“A!" Thịnh Nguyệt Hân dứt lời, cắn chặt răng, quyết tâm xoay thắt lưng, hét to một tiếng, từ trên lầu lăn xuống dưới.
Lúc này, trên một thân cây cao lớn sau lầu các, ánh mặt trời rực rỡ như lửa bị tầng tầng lớp lớp lá cây che phủ. Bươm bướm bay ngang bay dọc quanh cây cao, lá xanh mơn mởn xếp chồng lên nhau tạo thành cái ô khổng lồ. Hoa thơm mọc thành từng đám nhỏ, xinh đẹp tuyệt trần, rất khác lạ. Giữa khung cảnh này, một bóng dáng đang vui vẻ nằm hưởng thụ trên chạc cây.
Tiếng hét chói tai của Thịnh Nguyệt Hân truyền đến, khiến bóng dáng kia khẽ nhúc nhích, nâng trường bào đang che trên mặt lên. Y phục màu trắng theo động tác của hắn mà đón gió bay phất phới, giữa lúc lơ đãng thể hiện ra tư thái tao nhã, cao quý cùng hoa mĩ không người sánh kịp. Ánh mắt kia như đóa hoa rực rỡ được ánh mặt trời chiếu rọi, quang hoa diễm diễm.
Phượng Đế Tu dời tay đang ở trên mặt xuống, lộ ra dung nhan tuấn mỹ tuyệt luân. Mày kiếm dưới ánh mặt trời khẽ nhúc nhích, chậm rãi mở mắt ra, lông mi dài cong như cánh bướm, óng ánh như mưa, rung rung một chút, đôi mắt liền thu vào hình ảnh một thân màu đỏ kia.
Ánh mắt của hắn còn mang theo một tia mông lung vì bị người đánh thức khỏi giấc mộng, như mang theo chút sương mù buổi sớm. Đôi mắt đen láy có một cỗ ảo não, như hàn băng phát động, phun ra giá lạnh vạn trượng. Đồng thời, hắn nâng cánh tay nhẹ nhàng vung lên một cái, một đạo mũi nhọn lại thấu xương xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá cây, hướng lầu các bay tới.
Hắn thay đổi tư thế, y phục trắng theo gió tung bay, trên trường bào chứa đầy hoa từ trên cây rớt xuống. Hiển nhiên, hắn nằm ở đây đã lâu. Sau đó, hắn phủi nhẹ đóa hoa rớt xuống mặt mình, ống tay áo rộng thùng thình lại che phủ tuấn nhan cùng một đầu tóc đen tuyền kia, tiếp tục nhắm chặt hai mắt.
Giờ phút này, thân thể Thịnh Nguyệt Hân mới lăn xuống dưới cầu thang. Nàng ta chỉ cảm thấy một cỗ kình lực ập tới thắt lưng, đánh vào khiến nàng ta ngã quỵ về hướng khác, cũng khiến nàng ta hung hăng ngã lên người Thịnh Nguyệt Hồng. Tiếp đó, đầu nàng ta lướt qua thân thể Thịnh Nguyệt Hồng, đập xuống đất.
Cằm đập mạnh xuống đất, máu tươi đầy miệng liền phun ra ngoài. Trừng to mắt nhìn, giữa đống máu đỏ tươi là hai viên gì đó nho nhỏ màu trắng, đó rõ ràng chính là răng nanh của nàng ta!
Nàng ta há miệng thở dốc, chỉ cảm thấy miệng mình có gió thổi vào, khiếp sợ nâng tay lên sờ, giờ chỉ còn lại chỗ lợi trụi lủi thiếu mất hai cái răng. Nhất thời, đau đớn và đả kích cùng lúc ập đến, đánh thẳng vào trái tim nàng ta, khiến nàng ta trực tiếp nhắm chặt hai mắt, hôn mê bất tỉnh.
Mà Thịnh Nguyệt Hồng bị nàng ta đập trúng thắt lưng, vốn muốn thét chói tai, ai ngờ không biết một cỗ kình phong từ đâu ập đến, đánh vào một bên mặt, chặn ngang tiếng kêu của nàng ta. Ngay sau đó, má phải của nàng ta hung hăng đập xuống mặt đất, không chịu nổi lực lượng lớn như thế, cùng Thịnh Nguyệt Hân choáng váng tại chỗ.
**********
Ghi chú:
(1) nguyên văn: mạn đà la hoa
Bãi cỏ rộng lớn, chim oanh thỏa sức bay lượn. Sắc xuân chợt đến chợt đi, cuối cùng, sau một hồi mưa xuân dễ chịu phủ xuống đại địa, trong đô thành Hiên Viên Thành của Trung Tử quốc hiện ra một mảnh ấm áp của mùa hè, cỏ cây tươi tốt, muôn vàn loại hoa đua nhau tỏa sắc khoe hương.
Mặc dù sương mờ che phủ Hiên Viên Thành, che cả dòng sông uốn lượn chảy xuôi, nhưng nước sông vẫn trong suốt, ánh sáng lấp lánh từ mặt nước vẫn ánh lên hàng liễu xanh hai bên bờ sông, điều đó lại càng tôn lên vẻ kiều diễm của phong cảnh nơi đây.
Giờ phút này, trên sông thuyền hoa qua lại đông nghịt, trên thuyền hoa lớn nhất để đầy điêu lan ngọc triệt(1), quyên sa vũ động, ti trúc lượn lờ. Từ xa đã thấy xa hoa, tiếng ca múa vui vẻ, tiếng nói cười thấp thoáng.
Một nhóm quý công tử tiên y cẩm tú đang ăn uống linh đình, một bên vừa thưởng thức mỹ thực vừa nếm chút rượu thơm, một bên thì ngâm thi làm phú, ngắm nhìn vũ cơ(2) ca múa trước mặt. Phía đối diện bàn tiệc của nhóm quý công tử, vài vị nữ tử quý tộc phong tình vạn chủng đang nói nói cười cười, thỉnh thoảng xấu hổ lén nhìn về phía nhóm nam tử.
Trong đó có một nữ tử mặc áo bào màu tím thêu hoa nổi bên trên, tay áo mềm mại che phủ thắt lưng, váy áo màu xanh điểm chút hoa đào, khuôn mặt trái xoan, dung nhan nghiễm nhiên trở thành mỹ nữ đứng đầu nhóm nữ tử.
Lúc này, nàng có chút không yên lòng, thỉnh thoảng nhìn về phía bờ sông như đang chờ đợi cái gì. Đột nhiên, ánh mắt mềm mại như nước của nàng sáng ngời, nở nụ cười tươi, chỉ vào bờ sông nói: “Di? Điện hạ, vị hôn thê của ngươi tới tìm ngươi kìa! Ngươi còn không mau cho thuyền cập bờ, chào đón nàng nha!"
Mọi người nghe vậy đều theo ánh mắt của nàng nhìn lại, chỉ thấy một nữ tử dáng người mảnh khảnh đang đứng bên bờ sông. Nhìn qua thì đúng là một thiếu nữ trong độ tuổi thanh xuân, trên người mặc một kiện y phục màu lục mỏng manh thường thấy, trong ngày mùa hè lại mặc một kiện y phục bằng lụa mỏng như vậy, khiến người ta khi nhìn nàng đều cảm thấy có chút thú vị. Dáng người tinh tế lung linh mặc một thân y phục mỏng như thế càng đẹp hơn. Nắng trời chiều phía sau như vầng hào quang được tỏa ra từ người nàng, khiến nàng trông càng giống như tiên nữ hạ phàm.
Mái tóc dài của nàng nhẹ nhàng đung đưa, đuôi tóc bay loạn một chút, đen tuyền mềm mại, đón gió mà bay, tôn lên dung nhan như họa, đoan trang thiên thành. Ngũ quan xinh xắn kia như được tỉ mỉ khắc trên khuôn mặt ngọc sáng bóng, mỗi một đường nét đều giống như tụ tập ngàn vạn tinh túy đất trời mà thành, hoàn mỹ khiến người ta vừa nhìn liền không tự chủ được mà nín thở.
Lúc này, nàng đang kiễng chân nhìn về phía bên này, ánh mắt nóng rực dừng trên người nam tử xuất chúng nhất trong nhóm quý công tử – Dực vương.
Dực vương Quân Khanh Duệ nhìn thấy nàng lại nhăn mày kiếm, mặt lộ vẻ chán ghét nói: “Đón nàng làm gì? Chướng mắt!"
Nghe hắn nói như vậy, một vị quý công tử mặc tử y ngồi bên cạnh liền trêu ghẹo: “Đừng như vậy nha, ai mà chẳng biết Dực vương phi chính là đệ nhất mỹ nhân Trung Tử quốc. Lại nói, nàng đối với với vương gia là một mảnh thâm tình. Vương gia gọi lên đây cho chúng ta ngắm một chút nha!"
“Kêu nàng lên làm cái gì, đệ nhất mỹ nhân thì sao? Chẳng qua chỉ là đồ ngu xuẩn ngay cả nói đều không nổi mà thôi, căn bản là không xứng với điện hạ phong thái trác tuyệt của chúng ta. Chỉ có Diệp Nhi tỷ tỷ cùng vương gia mới là một đôi trời sinh!" Bạch Như Ngọc mặc một thân váy dài hồng nhạt thêu trăng cùng hoa nghe vậy, liền lộ ra vẻ hờn giận cùng phẫn uất.
Dực vương tuấn mỹ lại văn võ song toàn, ngoại trừ thái tử ra thì hắn chính là nam tử xuất chúng nhất Trung Tử quốc. Đối với mọi người lại ôn nhu săn sóc, không giống tính tình lạnh nhạt của thái tử, khiến người ta khó có thể tới gần như vậy. Nam nhân giống như Dực vương, nàng còn không dám mơ tưởng, dựa vào cái gì người ngu xuẩn như Thịnh Y Diễm lại chiếm được?
Bạch Như Ngọc vừa dứt lời, người đầu tiên phát hiện ra Thịnh Y Diễm là Tiêu Diệp Nhi lại như oán giận trừng mắt nhìn nàng ta liếc mắt một cái, mặt lại mang ý xấu hổ nhìn Dực vương, nói: “Ngọc nhi muội muội chớ nói bậy, Thịnh tiểu thư là được thái hậu tứ hôn cho Dực vương, ta cũng có hôn ước từ nhỏ, lời này sao có thể nói loạn? Hơn nữa, dung nhan ta xấu như vậy sao có thể cùng Thịnh tiểu thư so sánh?"
“Người ta vốn chính là nói thật thôi! Diệp Nhi tỷ tỷ của chúng ta là đệ nhất tài nữ Trung Tử quốc, sao người ngu xuẩn lại không có tài cán gì như Thịnh Y Diễm có thể so sánh được với tỷ? Vương gia nói có phải không?" Bạch Như Ngọc nói xong, vài vị quý tiểu thư ngồi đây đều phụ họa theo.
“Đúng vậy, Diệp Nhi tỷ tỷ còn tốt hơn cái đồ ngu xuẩn kia. Ai chẳng biết Thịnh Y Diễm chỉ là bình hoa(3)! Cho nàng lên thuyền thì khí chất chúng ta cũng bị hạ thấp!"
“Ai nói không đúng đâu, chẳng qua xem bộ dáng chảy nước miếng của nàng khi nhìn vương gia thật đúng là thú vị, không bằng kêu nàng đi lên giúp chúng ta mua vui?"
Nhóm quý nữ đều cười rộ lên, ngay cả nhóm vũ cơ bên kia cũng ngừng lại, hướng Dực vương nói: “Nhóm vũ cơ chúng ta cũng muốn ngắm qua phong thái của đệ nhất mỹ nhân đâu. Cầu vương gia đón Thịnh tiểu thư lên thuyền cho chúng ta nhìn một cái a!"
Quân Khanh Duệ có chút do dự, lại đúng lúc này, Tiêu Diệp Nhi quay sang phía hắn, nói: “Điện hạ, nhìn vẻ mặt lo lắng của Thịnh tiểu thư hẳn là có việc gấp gì tìm người đi? Ta trông nàng đáng thương như thế, liền đón nàng lên đi thôi."
Thấy nàng ta lộ ra vẻ mặt thỉnh cầu cùng lo lắng, Quân Khanh Duệ ôn hòa cười, nói: “Diệp Nhi thật thiện lương! Vậy, đem thuyền hoa cập bờ đi."
Tiêu Diệp Nhi cúi đầu ngượng ngùng cười, trong mắt lại có tia tính kế âm độc chợt lóe qua.
Một lát sau, Thịnh Y Diễm liền đứng trên thuyền hoa, nàng si ngốc nhìn Quân Khanh Duệ đang được mọi người vây quanh, từ trong lòng run run lấy ra một cái hà bao, cắn môi dưới cố lấy dũng khí, nói: “Vương… Vương gia… Đây… Đây là hà bao… Ta… Ta thêu… Thêu cho vương gia..."
Thanh âm của nàng dễ nghe lại êm tai, nhưng lại lắp bắp, một câu đứt quãng, nói đi nói lại mãi không xong, khẩn trương đến độ chảy mồ hôi đầm đìa. Do khẩn trương nên ngay cả thở cùng nuốt nước miếng cũng quên, vừa dứt lời liền có một chút nước miếng từ khóe môi nàng tràn ra.
Tuy là mỹ nhân, nhưng vì động tác ngây ngốc này, còn có vẻ mặt khiếp nhược cùng si mê kia, lại còn bộ dáng vừa nói với Dực vương vừa chảy nước miếng thực ghê tởm, khiến dung nhan mỹ miều liền bị phá hư hầu như không còn chút nào. Nhất thời, mọi người trên thuyền liền cười ha ha, có hai vị quý nữ còn âm dương quái tính(4) học theo cách nàng nói mà nói chuyện với nhau.
“Ai nha, đây là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân ngay cả nói cũng không nói được, lại muốn đạt được tâm của vương gia, thật sự là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga!"
Nghe âm thanh cười vang của mọi người, vốn gương mặt Thịnh Y Diễm khẩn trương liền đỏ ửng, càng không nói lên lời. Nàng cứ đứng nơi đó, tự ti cúi đầu, nước mắt quanh tròng.
Có điều bộ dáng tự ti này của nàng lại không có người thương tiếc. Tiêu Diệp Nhi hướng vài tên vũ cơ nháy mắt một cái, nhóm vũ cơ liền vây quanh, cười vui vẻ cướp hà bao trong tay nàng.
“Công phu thêu thùa của đệ nhất mỹ nhân Trung Tử quốc như thế nào a?"
“Ai nha, vẫn biết Thịnh tiểu thư thêu được không dễ chút nào, chúng ta liền giúp nàng giao hà bao cho vương gia là được."
“Hà bao gì mà làm như bảo bối, còn sợ chúng ta thấy mới lạ sao!"
…
Đây là hà bao nàng vì vương gia mà vất làm ra. Vì thêu nó, mười ngón tay của nàng đều bị kim đâm thành tổ ong. Sao có thể để đám vũ cơ này đụng vào? Nàng muốn tự tay giao cho hắn.
Thịnh Y Diễm gắt gao nắm chặt hà bao, biết nàng sẽ hành động như thế, nhóm vũ cơ càng tranh nhau giành giật. Các nàng người túm một cái, ta giật một cái, chỉ nghe ‘rẹt rẹt’ một tiếng, nháy mắt quần áo mùa hè trên người Thịnh Y Diễm liền bị xé rách, da thịt trên cánh tay cùng trước ngực bị lộ ra ngoài.
Thịnh Y Diễm cũng bị đám người đẩy đến cạnh thuyền, không biết ai huých nàng một cái, nàng ngã ngồi trên sàn. Nàng hốt hoảng ôm cánh tay che da thịt bị lộ lại. Lại thấy hà bao nắm chặt trong tay đã bị cướp đi từ bao giờ, nàng cả kinh, bất chấp thân mình bị lộ, giống như bị điên rồi, nhảy dựng lên muốn cướp lại hà bao, trong miệng không ngừng hô: “Ngươi… Ngươi… Các ngươi… Còn… Không mau… Trả lại… Trả lại hà bao… Cho ta!"
Ai ngờ nàng vừa bắt được hà bao, liền có ba nữ nhân vây quanh nàng, tiếp đó, nàng bị đẩy một cái, trọng tâm không vững liền hướng phía dưới ngã xuống.
Nàng thậm chí không kịp thét to, ‘tùm’ một tiếng đã rơi xuống nước. Nàng không đề phòng liền uống phải mấy ngụm nước bẩn.
Cũng may, thuyền hoa đang đậu bên bờ, nước gần bờ cũng không sâu lắm. Chỉ là khi nàng thật vất vả đứng lên, lại nhìn thấy nhóm quý công tử cùng quý nữ kia đều đứng trên thuyền cười nhạo nhìn nàng.
“Ha ha, xem bộ dạng chật vật kia của nàng, trên đầu còn có bèo đâu. Một thân đầy nước bẩn, thối hoắc, giờ lại càng giống cóc ghẻ hơn!"
“Ngươi, ngươi, các ngươi, cho ta… Ha ha, hai chữ cũng đều nói không xong, cười chết ta, tiếng kêu của cóc ghẻ chắc cũng không như nàng a!"
“Đệ nhất mỹ nhân quả nhiên không giống người thường a, thật sự là tiếc thay cho dung nhan này!"
…
Bạch Như Ngọc một bên cười nhạo một bên giật lấy hà bao trong tay vũ cơ, khinh bỉ nói: “Thêu thô như này mà không biết xấu hổ lấy ra ngoài, thực không sợ mất mặt a! Còn muốn vương gia đeo trên người? Ngươi không xứng!"
Nàng ta nói xong liền xé rách hà bao, hà bao kia vừa rách, nàng ta liền vứt xuống dưới chân đạp đi đạp lại, vẫn chưa hết giận, lại nhặt lên quăng vào trong nước. Hà bao kia cứ như vậy mà bị ngấm nước sông.
Thịnh Y Diễm muốn đi vớt hà bao, dưới tình thế gấp gáp lại uống hai ngụm nước. Trong lúc nhất thời, tiếng cười trên thuyền lại lớn hơn nữa. Mắt thấy hà bao chìm hẳn xuống nước, nước mắt liền chảy ra, ngẩng đầu uất ức nhìn về phía Quân Khanh Duệ đang đứng trên thuyền.
Các nàng giễu cợt nàng như thế, nàng đều không sao, nhưng nàng chỉ nghĩ tới cảm nhận của hắn, hắn cùng nàng có hôn ước, hắn là phu quân tương lai của nàng a!
Có điều, nàng lại nhìn thấy Quân Khanh Duệ đứng trên thuyền hoa lạnh lùng nhìn nàng. Khuôn mặt tuấn dật vô song kia thậm chí còn lộ ra vẻ trào phúng cùng chán ghét.
Thịnh Y Diễm cả người run run đứng lên, chỉ cảm thấy tâm đều giống như cái hà bao kia, bị xé rách thành từng mảnh nhỏ. Lại đúng lúc đó, Tiêu Diệp Nhi đứng dậy, nhíu mi giương giọng nói: “Thịnh tiểu thư rơi xuống nước, còn không mau kêu người đưa Thịnh tiểu thư lên bờ đi!"
Lát sau, Thịnh Y Diễm được vài tên vũ cơ đưa lên bờ. Tiêu Diệp Nhi đi tới choàng áo ngoài của mình lên người Thịnh Y Diễm, ôn nhu khuyên nhủ: “Thịnh tiểu thư một người chạy tới nơi này, tuy bây giờ là mùa hè nhưng nước sông vẫn khá lạnh, Thịnh tiểu thư vẫn nên mau mau trở về đi thôi."
“Diệp Nhi tỷ tỷ quan tâm nàng làm chi. Mau quay lại thuyền a, vương gia đang chờ tỷ đâu!" Bạch Như Ngọc tiến lên lôi kéo Tiêu Diệp Nhi.
Thịnh Y Diễm sững sờ nhìn Tiêu Diệp Nhi đi lên thuyền, nhìn Quân Khanh Duệ vốn lạnh lùng đứng nơi đó lại nghiễm nhiên cởi áo choàng thêu kỳ lân xuống ôn nhu phủ lên người Tiêu Diệp Nhi. Lại ngây ngẩn nhìn thuyền hoa rẽ nước mà đi, nước mắt rơi thành chuỗi dài. Một đám dân chúng đi ngang qua, hướng nàng chỉ chỉ trỏ trỏ.
Đúng vậy, nàng chính là bình hoa, ngay cả nói đều nói không liền mạch, nào xứng đôi với hắn. Cũng chỉ có người như Tiêu tiểu thư, là đệ nhất tài nữ mới xứng đứng bên người hắn. Có phải nàng trăm đắng ngàn cay thích hắn nhưng lại cứ si ngốc nhìn hắn như vậy đều là sai lầm, đều làm bẩn hắn, nên bị thế nhân chỉ trích. Nhưng… Nàng không thể khống chế lòng mình a, làm sao bây giờ…
Mười ngày sau, vào ban đêm, trăng thanh gió mát, ánh sáng mờ ảo chiếu xuống đình viện yên tĩnh. Trong hoa viên sau phủ thái phó của thái tử, lá cây cùng muôn hoa yên lặng khoe sắc tỏa hương dưới ánh trăng. Không khí tràn ngập hơi nước sau cơn mưa, hương cỏ cây thoang thoảng khiến người ta thư thái. Thỉnh thoảng truyền đến tiếng côn trùng kêu, nhất thời khiến cho người ta cảm thấy an bình.
Nhưng mà lúc này, đột nhiên có một tiếng kêu run run lại bén nhọn, đánh vỡ không gian an tĩnh trong hoa viên này.
“Ngươi… Nói… Nói cái… Cái gì? Là thật sao… Thật sự là Dực vương… Vương gia đưa cho… Đưa cho ta? Không… Không có khả năng… Hắn… Không… Không đưa ta… Đưa ta hưu thư… Ngày mai… Là đại… Đại hôn của… Của chúng ta…"
Thịnh Y Diễm không tin nhìn chằm chằm Tiêu Diệp Nhi trước mặt. Nàng bây giờ kích động cực kỳ, thanh âm run run, gương mặt đỏ bừng, hốc mắt đầy nước, giọng nói tràn đầy vẻ không thể tin nổi, sợ hãi cùng khiếp đảm.
Hai gò má vốn hồng hào giờ đây không còn chút huyết sắc, càng trở nên trắng nõn. Cánh môi hồng nhuận giờ lại nhợt nhạt như hoa hải đường màu trắng run rẩy sau cơn mưa. Đôi mắt to tròn sáng ngời hiện lên vẻ kinh hoàng.
Thấy sắc mặt nàng trắng bệch, Tiêu Diệp Nhi lại khanh khách nở nụ cười, đùa cợt nhìn nàng, nói: “Ngày mai là ngày đại hôn của các ngươi thì như thế nào? Hắn sẽ đến cưới ngươi ư? Không phải là ngươi nghĩ đến bản thân có danh hiệu đệ nhất mỹ nhân Trung Tử quốc liền khiến Dực vương quỳ gối dưới gấu váy của ngươi chứ? Thật buồn cười! Dực vương cũng không phải nam tử nông cạn như vậy. Ngươi ngay cả cầm kỳ thư họa mọi thứ đều không thông, lại nói lắp ba lắp bắp, không nói nổi một câu đầy đủ, mỗi ngày chỉ biết theo sau vương gia chảy nước miếng, ánh mắt như hoa si, vương gia sao có thể xem trọng! Người trong lòng hắn vẫn chỉ có mình Tiêu Diệp Nhi ta. Ngày mai là đại hôn của ta cùng Hiên công tử, ta đã nói với vương gia, nếu ngày mai hắn đến cướp tân nương, ta liền bỏ lại hết thảy cùng hắn đi. Ngươi nói, trước đây hắn đã đem tín vật ngọc bội đại biểu thân phận Dực vương phi tặng cho ta, nghe xong lời này của ta, ngày mai hắn còn có thể đến cưới ngươi cái phế vật này nữa không? Dù cho Thịnh Y Diễm ngươi có đẹp đến mấy, ta cũng đem mỹ mạo của ngươi biến thành trò cười lớn nhất trong thiên hạ, đem danh hiệu đệ nhất mỹ nhân này của ngươi dẫm nát dưới chân!"
Tiêu Diệp Nhi vì kích thích Thịnh Y Diễm mà nói nhiều đến nỗi hơi thở cũng có chút không thông thuận. Một lời nói xong, lạnh lùng nhìn bộ dáng lung lay sắp đổ của Thịnh Y Diễm, trong ánh mắt tràn ra sung sướng cùng tàn nhẫn.
Thịnh Y Diễm lại giống như không nghe thấy nàng ta nói cái gì, chỉ lẩm bẩm: “Không… Sẽ không… Chúng ta… Là thái hậu… Chỉ hôn… Hắn… Hắn sẽ không… Đưa hưu thư… Cho ta… Sẽ đến… Đến cưới… Cưới ta…"
Thấy bộ dáng ngu xuẩn này của Thịnh Y Diễm, Tiêu Diệp Nhi tiến lên hai bước, hung hăng vung một cái tát vào mặt nàng. Túm lấy tóc của nàng, kéo nàng đến bên hồ, chỉ vào hình ảnh trong nước, cười nói: “Nhìn bộ dáng giống quỷ này của ngươi, Duệ vương cưới ngươi mới là lạ. Ngươi đừng ở đây nằm mơ nữa! Có Tiêu Diệp Nhi ta, ngươi đừng mơ tưởng đến vị trí vương phi của Dực vương! Ngày mai, ta liền muốn ngươi trở thành nữ nhân đầu tiên bị chồng ruồng bỏ của Trung Tử quốc!"
Nàng ta nói xong câu đó, lại nở nụ cười đắc ý. Thế này mới buông tóc của Thịnh Y Diễm ra, một phen đoạt lấy ngọc bội trong tay nàng.
Thịnh Y Diễm rớt nước mắt, không còn khí lực té trên mặt đất, lau lau nước mắt, nói: “Ngươi là.. Là đệ nhất tài nữ… Lại cùng Hiên công tử đính hôn… Ngày mai… Ngày mai… Là… Là đại hôn… Của ta… Ta với ngươi… Lại không cừu… Không oán… Ngươi vì sao… Vì sao đoạt vương… Vương gia với ta… Ta… Ta van cầu ngươi… Cầu ngươi… Đem vương… Vương gia cho… Cho ta… Có… Có được hay không? Ta… Ta thật sự… Thật sự rất… Rất thích hắn…" (Vũ Ca: Em cũng van cầu chế, chế đừng nói lắp nữa có được không? Em cũng khổ lắm đó!)
Thịnh Y Diễm lắp bắp cầu xin, rõ ràng là một câu cầu xin đơn giản lại bị nàng nói không nổi. Nói xong, đầu đã đầy mồ hôi, nửa ngày mới chấm dứt được. Thân thể nàng sớm đã quỳ trước người Tiêu Diệp Nhi, đáng thương hề hề túm làn váy nàng ta, không để ý tôn nghiêm cầu xin.
Bởi vì nàng biết, lời Tiêu Diệp Nhi nói đều là sự thật. Dực vương chán ghét nàng, vì nàng vụng về lại nhát gan, luôn nói lắp ba lắp bắp, gương mặt cũng luôn căng thẳng lại còn hay chảy nước miếng. Người giống như nàng, căn bản chính là phế vật bị người người chán ghét, ngay cả dung mạo tuyệt sắc cũng bị chê cười.
Không biết bao nhiêu lần nàng nhìn thấy Dực Vương ôn nhu cười nói với Tiêu Diệp Nhi, nhưng khi hắn nhìn đến nàng thì gương mặt lại lạnh lùng, ánh mắt chứa đầy chán ghét. Ngày mai là ngày Tiêu Diệp Nhi đại hôn, hắn làm sao có thể để nữ tử mình thích gả cho người khác, hắn nhất định sẽ vứt bỏ nàng đi cướp Tiêu Diệp Nhi về.
Thì ra mục đích Tiêu Diệp Nhi chọn ngày thành thân trùng với ngày đại hôn của nàng chỉ vì muốn nhìn thấy nàng bị chê cười. Nàng ta sao có thể tàn nhẫn như vậy? Có điều, chính mình có năng lực gì đâu? Ngoại trừ van cầu Tiêu Diệp Nhi thương cảm chút cho nàng, thì nàng có năng lực gì đâu?
Thịnh Y Diễm khóc, dập đầu cầu xin, trong lòng lại một mảnh bi ai, đầy mặt cầu xin người ta rủ lòng thương xót.
Tiêu Diệp Nhi mắt lạnh mỉm cười nhìn một màn này, nhìn đệ nhất mỹ nhân Trung Tử quốc quỳ sát dưới chân mình cầu xin giống như một con chó nhỏ cầu người thương xót, nàng ta liền thỏa mãn. Hưng trí chờ Thịnh Y Diễm nói xong, nàng ta mới một cước đá văng nàng.
“Cút ngay! Không oán không cừu? Ha, ngươi chiếm mất danh hiệu đệ nhất mỹ nhân Trung Tử quốc đó là cừu! Từ khi sinh ra liền chiếm đi danh phận Dực vương phi đó cũng là cừu! Ngày mai ta muốn nhìn, đệ nhất mỹ nhân Trung Tử quốc sẽ có bộ dáng gì đâu! Vẫn là đệ nhất tài nữ ta đây tốt hơn hay ngươi tốt hơn!"
Tiêu Diệp Nhi nói xong, khanh khách cười. Không thèm ở lâu thêm chút nào nữa, bóng dáng nhanh chóng lướt qua bờ tường trong hoa viên, biến mất vô tung vô ảnh trong bóng đêm.
Hôm sau, trong phủ Thịnh thái phó một mảnh vui mừng. Khuê phòng của nhị tiểu thư con phu nhân thái phó, Thịnh Y Diễm đội mũ phượng, phủ khăn đội đầu của tân nương ngay ngắn ngồi trên giường. Khăn mềm trong tay đã bị nàng vò đến nhăn nhúm, mười ngón tay găm chặt vào lòng bàn tay tạo ra dấu vết thật sâu, có thể thấy rõ giờ phút này nàng lo âu cùng khẩn trương đến mức nào.
Thấy sắc trời đã muộn, nàng lại lần nữa hỏi nha hoàn Tử Nhi bên người: “Vương… Vương gia… Còn… Còn chưa… Chưa tới đón… Đón ta sao?"
“Tiểu thư, người đừng nóng vội, giờ lành đón dâu còn chưa tới đâu. Nếu không, để nô tỳ ra ngoài xem một chút, vương gia mà đến, nô tỳ liền đến nói cho tiểu thư?" Đêm qua, không ai biết Tiêu Diệp Nhi hẹn gặp Thịnh Y Diễm, ngay cả Tử Nhi cũng không. Giờ, Tử Nhi chỉ thấy kỳ quái khi thấy bộ dáng khẩn trương của tiểu thư, từ sáng tới giờ tiểu thư đã hỏi lời này hơn mười lần.
Thấy Thịnh Y Diễm gật đầu, Tử Nhi liền chạy nhanh ra ngoài. Thịnh Y Diễm trong lòng cầu nguyện, nhất định phải tới, hắn nhất định phải tới cưới ta a!
Có điều, lời cầu nguyện của nàng hiển nhiên là vô dụng. Một lát sau, Tử Nhi sắc mặt tái nhợt vọt vào, khóc nói: “Tiểu thư, ô ô, làm sao bây giờ? Vương gia hắn… Hắn mang theo đội ngũ đón dâu hướng Tiêu phủ đi tới! Vương gia muốn làm gì a?"
Thịnh Y Diễm nghe vậy liền tê liệt ngã xuống giường. Thấy nàng sắc mặt trắng bệch, ánh mắt lại vô thần, Tử Nhi sợ tới mức loạng choạng chạy lại đây, khóc hô: “Tiểu thư, người đừng dọa nô tỳ! Hôn ước của tiểu thư cùng vương gia là do thái hậu tứ hôn, hoàng thượng nhất định sẽ vì tiểu thư làm chủ! Tiểu thư a!"
Thịnh Y Diễm nửa ngày mới hồi phục tinh thần, hướng Tử Nhi cười cười, nói: “Tử Nhi… Ngươi… Ngươi trước… Trước hết… Đi ra… Ra ngoài… Ta muốn.. Yên tĩnh một mình…"
Tử Nhi thấy ánh mắt tiểu thư nhà nàng ánh lên vẻ kiên trì chưa bao giờ có, không dám ngỗ nghịch, cẩn thận từng bước, bước ra khỏi phòng, khóc lóc đóng cửa lại.
Tiểu thư của nàng thiện lương như vậy, xinh đẹp như vậy, vì sao trời cao lại như bị mù hai mắt, khiến tiểu thư có tật cấu cà lăm, vì sao người tốt không có kết quả tốt…
Tử Nhi đứng ngoài cửa lặng lẽ khóc, nghe trong hậu viện truyền tới từng trận từng trận rầm rĩ. Biết vài vị tiểu thư thứ xuất khác tìm đến gây khó dễ cho tiểu thư, nàng biến sắc, hoảng sợ đẩy cửa trở lại, hô to: “Tiểu thư, không tốt… A! Tiểu thư!" Nàng còn chưa hô xong, lại thấy Thịnh Y Diễm treo cổ tự tử, thân thể đang lay động giữa không trung, hai tay rủ xuống, hiển nhiên đã không còn hơi thở, nhất thời sợ hãi hét lên.
**********
Ghi chú:
(1) điêu lan ngọc triệt: phù điêu hoa lan bằng ngọc, phù điêu là tranh khắc trên mặt phẳng bằng gỗ, hoặc bằng đồng
(2) vũ cơ: người biểu diễn nhảy múa mua vui thời xưa
(3) nguyên văn: bao cỏ, ý chỉ những người chỉ có vẻ bề ngoài nhưng không có tài cán gì
(4) âm dương quái tính: tính tình quái gở, ở đấy ý nói hai nữ tử kia nổi hứng trêu chọc Thịnh Y Diễm
Chương 1: Tắm lửa trùng sinh
“Ô ô, tiểu thư, sao người có thể ngốc như vậy chứ! Sao lại bỏ Tử Nhi ở lại mà đi như vậy. Ô ô, tiểu thư, người sao có thể nghĩ quẩn như thế…"
Cổ họng đau rát như bị lửa thiêu, bên tai lại vang lên thanh âm ong ong khiến người ta nhức đầu. Ai vậy, sao lại ầm ĩ như thế? Tô Ý Nhan giật giật khóe miệng muốn quát to một tiếng, nhưng lại không phát ra được một tiếng nào.
Từng hình ảnh như một thước phim truyền hình dài tập tràn ngập trong đầu nàng. Trong đống hình ảnh lung tung kia, nàng được người ta gọi là Thịnh Y Diễm, là đệ nhất mỹ nữ Trung Tử quốc, là đích nữ của Thịnh Dịch Dương – thái phó của thái tử.
Chuyện gì đang xảy ra? Rõ ràng nàng đang chấp hành nhiệm vụ, nàng đã đem chủy thủ đâm vào cổ địch thủ Hắc Ưng một nhát, máu tươi từ cổ hắn liền phun ra mãnh liệt khiến nàng cảm thấy thật vui vẻ, máu nóng còn rơi trên đầu ngón tay nàng a!
Nàng đã hoàn thành nhiệm vụ được giao một cách hoàn mỹ như cũ và nàng cũng không bị thương tích gì. Nhưng tình huống hiện tại là sao, vì sao cả người nàng vô lực, cổ họng lại đau rát?
Không đúng, nàng nhớ tới, Hắc Ưng! Khi nàng đến gặp Hắc Ưng, hắn đang đứng trong căn phòng đầy thuốc nổ, nút kích hoạt ở đồng hồ trên cổ tay hắn. Một khi tim hắn ngừng đập, đồng hồ cũng dừng lại, sẽ kích hoạt ngòi nổ trên đồng hồ đó!
Nàng đã giết chết Hắc Ưng, nhưng không tới ba giây sau khi tim Hắc Ưng ngừng đập, thuốc nổ liền phát động, đợi đến lúc nàng phát hiện thì đã muộn rồi!
Lời nói trước khi chết của Hắc Ưng quanh quẩn bên tai, vẻ mặt trước khi chết của hắn lại cực kỳ quỷ dị… Mẹ nó, tên biến thái này, đúng là đồ điên!
Đúng, một tiếng nổ mạnh, nàng không thể né tránh, đáng chết, nói như vậy thì nàng đã chết rồi? Vậy vì sao giờ nàng vẫn còn có ý thức?
Thanh âm bên tai càng thêm hỗn loạn, ý nghĩ của nàng nhanh chóng bị lượng lớn thông tin đánh mạnh vào, đau đầu quá…
“Khóc cái gì! Nàng làm thể diện phủ thái phó mất hết, chết đi càng tốt!"
“Đúng vậy, ngày đại hôn bị người ta vứt bỏ, ta sớm đã muốn nàng chết, sống cũng chỉ làm dơ bẩn cửa nhà chúng ta. Có tỷ muội như vậy thật sự là sỉ nhục tám đời!"
“Nàng ngu xuẩn như vậy còn muốn gả đến Dực vương phủ làm Dực vương phi, ta đã sớm đoán trước sẽ có ngày hôm nay mà!"
“Nàng như vậy mà cũng xứng làm đích nữ sao? Bùn đất dưới chân chúng ta còn cao quý hơn nàng đâu! Vậy mà còn mơ tưởng trở thành Dực vương phi! Phải biết, ngoại trừ thái tử ra thì Dực vương chính là nam tử ưu tú nhất Trung Tử quốc chúng ta, người như nàng cũng dám mơ tưởng, ta nhổ vào!"
…
Trung Tử quốc, phủ thái phó, bị vứt bỏ… Trong tiếng la hét ầm ĩ, Tô Ý Nhan đột nhiên mở to mắt, ánh mắt lạnh lẽo như hàn kiếm đảo qua đám người trong phòng.
Nàng đang nằm trên mặt đất, bị một nha hoàn trên mặt đầy nước mắt mặc một thân xiêm y đỏ tươi ôm vào trong ngực, nha hoàn này hẳn là Tử Nhi đi. Gương mặt trước mắt nhanh chóng dung hợp cùng gương mặt trong đầu, ánh mắt Tô Ý Nhan lại quét về phía vài nữ tử mặc y phục xanh đỏ đủ màu đang sửng sốt khi thấy nàng tỉnh lại.
Mặc xiêm y màu đỏ là đại tiểu thư Thịnh Nguyệt Như, xiêm y màu tím là tam tiểu thư Thịnh Nguyệt Kiều, mặt tròn tròn là tứ tiểu thư Thịnh Nguyệt Hân, mà nữ tử béo nhất chính là lục tiểu thư Thịnh Nguyệt Hồng!
Các nàng đều là muội muội thứ xuất của thân thể này, toàn lấy đệm là Nguyệt. Mà Thịnh phủ chỉ có một đích nữ duy nhất, đó là chủ nhân của thân thể này, nhị tiểu thư Thịnh Y Diễm. Tô Ý Nhan nàng sau khi xuyên qua, giờ phút này nàng chính là Thịnh Y Diễm!
Làm sát thủ bấy lâu, dù bị thông tin trong đầu gây nhiễu loạn, nhưng rất nhanh Tô Ý Nhan nhờ vào sự trầm tĩnh cùng nhạy bén của bản thân mà hiểu rõ mọi chuyện. Ánh mắt lạnh lẽo của nàng như đâm thủng mấy người ở đây, lạnh lùng nói: “Không muốn chết thì cút hết ra ngoài cho ta!"
Thân thể này vừa thắt cổ tự tử, dây thanh quản đã bị tổn thương, thanh âm nàng phát ra khàn khàn khó nghe, kết hợp cùng với ngữ điệu trầm lãnh của nàng, tràn đầy lệ khí, khiến cho lời nói này giống như được phát ra từ lệ quỷ đến từ địa ngục. Hơn nữa, vì thắt cổ mà sắc mặt nàng trắng bệch, giờ cả người nàng lại tỏa ra khí chất trong trẻo lạnh lùng, một đôi mắt sắc lạnh kia như thanh đao sắc bén tản ra một cỗ hàn quang, lại giống như dòng nước hắc ám cuồn cuộn ngập trời, hút hồn người đối diện. Nhất thời, Thịnh Nguyệt Hân mới vừa rồi còn gây ồn ào liền sợ tới mức run run lui về sau một bước.
Lúc nãy rõ ràng Thịnh Y Diễm đã không còn chút hơi thở nào, bây giờ không những đã tỉnh lại, mà còn có thần thái như lệ quỷ, thanh âm cũng như lệ quỷ, lại nói, lời nàng nói ra không hề lắp bắp giống trước. Chuyện này đủ khiến cho mấy người vừa mới châm chọc tỷ muội không còn chút hơi thở của mình phải sợ mất mật, kinh hoảng hét ầm lên.
“A! Xác chết sống lại!"
“Quỷ a!"
Mấy người vừa hét chói tai vừa hoảng loạn xoay người chạy ra ngoài. Kết quả, đều bị ngã xõng xoài ở cửa, ai cũng không ra ngoài được. Tô Ý Nhan lạnh nhạt nhìn, hừ một tiếng liền đứng dậy.
Nghe được động tĩnh phía sau, bốn vị nữ tử này mới vội vàng lần lượt chạy ra. Tô Ý Nhan đẩy Tử Nhi còn đang ngây người ra, nhấc chân theo sát bọn họ.
Khuê phòng này ở lầu hai, nàng đứng nơi gấp khúc của hành lang, thấy bốn nữ tử kia chen chúc ở cửa thang lầu, lập tức cười lạnh một tiếng, tùy tiện rút một cây trâm hoa cài trên tóc ra, phi về phía trước.
Trâm hoa kia như con bướm nhỏ, vui thích phóng nhanh về phía bụi hoa, một đường bay thẳng, cuối cùng đâm vào mắt cá chân của Thịnh Nguyệt Kiều. Thịnh Nguyệt Kiều nhất thời kêu ai nha một tiếng, sau đó liền ngã quỵ xuống.
Nàng ta vốn chạy xuống đầu tiên, ngã quỵ như vậy liền đánh vào người Thịnh Nguyệt Hồng cùng Thịnh Nguyệt Như ở đằng sau. Ba vị nữ tử kia như ba viên thịt tròn, cuộn lại thành một viên to, kêu la thảm thiết, cô lỗ lăn xuống dưới.
Thịnh Nguyệt Hân chạy chậm nhất, giờ phút này mới đến cửa thang lầu, thấy ba người lăn xuống, cũng hét lên một tiếng, theo bản năng dừng bước, kinh hoảng đứng ở cửa thang lầu xoay người nhìn lại, hoảng sợ nhìn Tô Ý Nhan.
Ánh mắt của Tô Ý Nhan như hàn băng, nàng đứng từ trên nhìn xuống, thấy sắc mặt nàng ta trắng bệch, vừa lòng cười cười, chậm rãi bước xuống. Rõ ràng vẫn là gương mặt mà trước kia nàng ta hay khi dễ, nhưng giờ đây toàn thân nàng lại tản ra một cỗ khí lạnh lẽo, một cỗ uy áp dời non lấp biển, một loại khí thế cực kỳ cường đại có thể khiến người đối diện nàng cảm thấy bản thân lập tức hóa thành con kiến.
Thịnh Nguyệt Hân hoảng sợ phát run, thanh âm cũng run rẩy: “Đừng… Đừng tới đây… Ngươi… Ngươi đừng tới đây… Ngươi rốt cuộc là người hay là quỷ? A! Đừng tới đây!"
Nàng ta hoảng sợ nhìn Tô Ý Nhan đến gần. Tô Ý Nhan cười nhẹ, như một đóa hoa bỉ ngạn(1) màu đen đang nở rộ, xinh đẹp tới mức khiến người nhìn hồn xiêu phách lạc, lại tỏa ra nguy cơ vô cùng. Nàng cười nhẹ, nói: “Ta nhớ rõ lúc trước tam muội muội thích nhất là học cách nói chuyện của ta mà? Thế nào? Tam muội muội giờ cũng bị nói lắp bắp rồi hay sao?"
Khi nàng nói chuyện, hô hấp đều đều phun vào gương mặt của Thịnh Nguyệt Hân. Thịnh Nguyệt Hân sợ tới mức lùi về sau mấy bước, cho đến khi lưng chạm phải lan can, mới bỗng nhiên giật mình tỉnh ngộ. Nàng ta mở to hai mắt nhìn chằm chằm Tô Ý Nhan, nâng tay chỉ vào nàng, tức giận nói: “Ngươi có hơi thở! Ngươi là người! Ngươi không chết! Tốt, ngươi cái đồ phế vật này lại dám giả thần giả quỷ dọa chúng ta, đúng là tiểu tiện…A!"
Nàng còn chưa dứt lời, Tô Ý Nhan đột nhiên nâng tay bắt được ngón tay đang chỉ vào mặt mình kia. Sau đó, nàng dùng lực một chút, đồng thời một tiếng thanh thúy vang lên. Thịnh Nguyệt Hân một giây trước còn chỉ tay vào mặt Thịnh Y Diễm, một giây sau, ngón tay mảnh khảnh kia của nàng ta giống như không còn xương, mềm nhũn rủ xuống, hiển nhiên là gân cốt đã bị gãy.
Tô Ý Nhan hừ lạnh một tiếng, ngón tay lướt qua đầu ngón tay mềm nhũn đang rủ xuống kia, năm ngón tay bỗng nhiên co lại một chút, nhẹ nhàng xoa nắn ngón tay mềm nhũn, khanh khách một tiếng, ngón tay kia lập tức bị dập nát, máu tươi trào ra. Động tác này của nàng cực nhanh, làm xong chỉ trong chớp mắt. Thịnh Nguyệt Hân cơ hồ cứ trơ mắt nhìn một ngón tay quý báu của mình trong chớp mắt liền giống như một đống máu bầy nhầy, còn mơ hồ nhìn thấy xương trắng. Lúc này, nàng ta mới cảm nhận được đau nhức truyền tới, kêu thảm thiết một tiếng, ôm ngón tay của mình quỳ rạp xuống mặt đất. Tay đứt ruột xót, hai mắt nhắm nghiền, đau đớn như sắp ngất đi.
Tô Ý Nhan ngồi xuống, đưa tay lau một chút máu dính trên mặt Thịnh Nguyệt Hân, nâng cằm nàng ta lên, ánh mắt sáng bừng hưng trí nhìn nàng ta, nói từng từ: “Ta hận nhất người khác lấy tay chỉ vào ta. Ngươi tốt nhất nhớ kỹ, bằng không về sau ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là mười ngón đều nát!"
Thịnh Nguyệt Hân bị dọa, sợ tới mức ngay cả ngất cũng không dám, nằm yên một chỗ, kinh sợ nhìn Tô Ý Nhan.
Tô Ý Nhan nói xong liền đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Thịnh Nguyệt Hân, lại lần nữa nhẹ giọng nói: “Ngươi tự lăn xuống dưới, hay là để ta giúp ngươi lăn?"
Thịnh Nguyệt Hân dù thế nào cũng không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra. Vì sao Thịnh Y Diễm mà trước kia các nàng tùy ý đánh chửi, đột nhiên lại không lắp bắp nữa, chưa kể, nàng vốn khiếp nhược như thỏ vậy mà đột nhiên lại hóa thân thành lệ quỷ như vậy!
Lúc này, nàng đứng ở trước mặt nàng ta, gương mặt tuyệt sắc phủ kín hàn sương, giống như tiên nữ từ hàn băng bước ra, toàn thân đều tản ra một cỗ uy nghi cùng quyết đoán bức người, khiến người ta không dám chống lại.
Thịnh Nguyệt Hân lạnh run. Khi Tô Ý Nhan tới gần từng bước, Thịnh Nguyệt Hân đã khóc lóc lùi về phía sau.
Giờ đây, nàng ta bị dọa sợ tới mức tâm thần tê liệt, đáng thương hề hề hô: “Nhị tỷ tỷ, ta sai lầm rồi. Trước kia ta không nên khi dễ tỷ tỷ, không nên nhục mạ tỷ tỷ, lại càng không nên lấy kẹp gắp than nóng chọc nhị tỷ tỷ, không nên nhục mạ cách nói chuyện của nhị tỷ tỷ, ta… Ta biết mình sai lầm rồi, nhị tỷ tỷ bỏ qua cho ta,… Ô ô…"
Nàng ta lui về sau từng bước, Tô Ý Nhan liền đến gần từng bước. Sắc mặt nàng lạnh như hàn băng, thấy Thịnh Nguyệt Hân không thể lui về sau nữa, nàng mới mị mị ánh mắt, nói: “Ta nhớ rõ trước kia ta cũng từng khẩn cầu các ngươi như vậy, nhưng các ngươi có buông tha cho ta sao?"
Nàng nói xong, tay áo mềm mại giương lên, ống tay của hỉ bào rộng thùng thình trượt xuống khuỷu tay, lộ ra cánh tay chằng chịt vết thương cũ. Tất cả các vết thương đó đều là kiệt tác của chúng tỷ muội tốt này. Tô Ý Nhan trầm giọng lần nữa: “Đừng để ta nói lần thứ hai!"
Thịnh Nguyệt Hân thấy nàng từng bước ép sát, ánh mắt thị huyết ngoan độc, phảng phất giống như tu la đi ra từ trong gió tanh mưa máu. Nàng ta nào dám phản kháng, mắt nhắm chặt, vội nói: “Đừng tới đây! Ta lăn! Ta tự lăn xuống dưới!"
“A!" Thịnh Nguyệt Hân dứt lời, cắn chặt răng, quyết tâm xoay thắt lưng, hét to một tiếng, từ trên lầu lăn xuống dưới.
Lúc này, trên một thân cây cao lớn sau lầu các, ánh mặt trời rực rỡ như lửa bị tầng tầng lớp lớp lá cây che phủ. Bươm bướm bay ngang bay dọc quanh cây cao, lá xanh mơn mởn xếp chồng lên nhau tạo thành cái ô khổng lồ. Hoa thơm mọc thành từng đám nhỏ, xinh đẹp tuyệt trần, rất khác lạ. Giữa khung cảnh này, một bóng dáng đang vui vẻ nằm hưởng thụ trên chạc cây.
Tiếng hét chói tai của Thịnh Nguyệt Hân truyền đến, khiến bóng dáng kia khẽ nhúc nhích, nâng trường bào đang che trên mặt lên. Y phục màu trắng theo động tác của hắn mà đón gió bay phất phới, giữa lúc lơ đãng thể hiện ra tư thái tao nhã, cao quý cùng hoa mĩ không người sánh kịp. Ánh mắt kia như đóa hoa rực rỡ được ánh mặt trời chiếu rọi, quang hoa diễm diễm.
Phượng Đế Tu dời tay đang ở trên mặt xuống, lộ ra dung nhan tuấn mỹ tuyệt luân. Mày kiếm dưới ánh mặt trời khẽ nhúc nhích, chậm rãi mở mắt ra, lông mi dài cong như cánh bướm, óng ánh như mưa, rung rung một chút, đôi mắt liền thu vào hình ảnh một thân màu đỏ kia.
Ánh mắt của hắn còn mang theo một tia mông lung vì bị người đánh thức khỏi giấc mộng, như mang theo chút sương mù buổi sớm. Đôi mắt đen láy có một cỗ ảo não, như hàn băng phát động, phun ra giá lạnh vạn trượng. Đồng thời, hắn nâng cánh tay nhẹ nhàng vung lên một cái, một đạo mũi nhọn lại thấu xương xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá cây, hướng lầu các bay tới.
Hắn thay đổi tư thế, y phục trắng theo gió tung bay, trên trường bào chứa đầy hoa từ trên cây rớt xuống. Hiển nhiên, hắn nằm ở đây đã lâu. Sau đó, hắn phủi nhẹ đóa hoa rớt xuống mặt mình, ống tay áo rộng thùng thình lại che phủ tuấn nhan cùng một đầu tóc đen tuyền kia, tiếp tục nhắm chặt hai mắt.
Giờ phút này, thân thể Thịnh Nguyệt Hân mới lăn xuống dưới cầu thang. Nàng ta chỉ cảm thấy một cỗ kình lực ập tới thắt lưng, đánh vào khiến nàng ta ngã quỵ về hướng khác, cũng khiến nàng ta hung hăng ngã lên người Thịnh Nguyệt Hồng. Tiếp đó, đầu nàng ta lướt qua thân thể Thịnh Nguyệt Hồng, đập xuống đất.
Cằm đập mạnh xuống đất, máu tươi đầy miệng liền phun ra ngoài. Trừng to mắt nhìn, giữa đống máu đỏ tươi là hai viên gì đó nho nhỏ màu trắng, đó rõ ràng chính là răng nanh của nàng ta!
Nàng ta há miệng thở dốc, chỉ cảm thấy miệng mình có gió thổi vào, khiếp sợ nâng tay lên sờ, giờ chỉ còn lại chỗ lợi trụi lủi thiếu mất hai cái răng. Nhất thời, đau đớn và đả kích cùng lúc ập đến, đánh thẳng vào trái tim nàng ta, khiến nàng ta trực tiếp nhắm chặt hai mắt, hôn mê bất tỉnh.
Mà Thịnh Nguyệt Hồng bị nàng ta đập trúng thắt lưng, vốn muốn thét chói tai, ai ngờ không biết một cỗ kình phong từ đâu ập đến, đánh vào một bên mặt, chặn ngang tiếng kêu của nàng ta. Ngay sau đó, má phải của nàng ta hung hăng đập xuống mặt đất, không chịu nổi lực lượng lớn như thế, cùng Thịnh Nguyệt Hân choáng váng tại chỗ.
**********
Ghi chú:
(1) nguyên văn: mạn đà la hoa
Tác giả :
Tố Tố Tuyết