Khi Những Tiểu Thư Là Hotboy
Chương 25
Câu nói đó đụng chạm đến tự ái của Lâm khiến cho Lâm tức giận nhưng biết chắc rằng nếu đối phó bằng miệng sẽ thua như những lần trước ,nên Lâm chỉ nhếch môi nói:
-Hừ chỉ là cậu cảm thấy thua tớ chứ gì ,tớ biết mà tớ có một bạn gái rất giỏi mà _nói với giọng ta đây .
Nhưng vào trong tai Phương chỉ như muỗi kêu Phương cười nói :
-Sao cậu tính khóe tài năng của bạn gái cậu chứ gì ,ọe tôi đây ko hứng thú à nha _ở những câu cuối Phương làm động tác ôm cổ cuối buồn nôn .
Lâm biết mình ko thể là đối thủ về đối phó bằng miệng với người con trai trước mặt nhưng có 1 suy nghĩ lóe ra và Lâm vui mừng nói :
-Chà có lúc tôi đây tưởng cậu là con gái đó .
Phương nghe vậy trong lòng có chút chột dạ ,nhưng nhanh chóng thay bằng vẻ mặt bình thường hỏi :
-Sao cậu có thể nói như vậy tôi là con trai ,con trai đó nha _nhận mạnh những từ cuối .
Lâm đứng đó và ung dung nói :
-Vì tôi thấy cậu ăn nói giống con gái đó chứ _ánh mắt vạn lần như chế giễu Phương .
Càng nghe Phương càng tức giận nhưng ngoài mặt ko biểu hiện một tia tức giận chỉ nói :
-Vậy hả ,vậy cậu cũng cãi nhau với tôi cũng đâu vừa ,hay cậu cũng là con gái nhỉ .
Nghe vậy Lâm lần này tức giận điên người mặt đen hẳn lại ,và nói giọng nhấn mạnh :
-Cậu nói gì đó ,ngon thì nói lại 1 lần nữa coi .
Phương nghe vậy lập tức vui vẻ vì câu nói giải vây kèm theo làm cho Lâm tức điên người ,đạc biệt là khi thấy mặt Lâm đen lại vì tức kia ,và Phương nhắc lại với thái độ ung dung :
-Thì tôi nói cậu là con gái đó .Hà hà sao tức sao vậy thì đừng nói người khác là con gái nữa ._ánh mắt nhìn thẳng vào Lâm với sự khiêu khích .
Lâm nghe vậy chỉ còn tức điên người và nghĩ hừ Thắng cậu là người đầu tiên dám dùng giọng điệu đó nói chuyện với tôi đó .Xem ra tôi đây cũng có thể lễ cậu rồi đó .
Và Lâm nói :
-Được thôi coi như lần này tôi thua .
Phương nghe vậy tâm trạng cực vui và nghĩ trong bụng :cậu chưa phải là đối thủ của tôi đâu .
Đang định nói thì tiếng nói của Lam chợt vang nên :
-Thắng cậu lại con nè .
Theo giọng nói đó Phương đi lại và nên tiếng :
-Có gì vậy ko Thiên ?_giọng quan tâm .
Và theo đó là cảnh Lam đang đứng cùng Huy trong đám đông đó ,và
Phương nhìn theo và chờ câu trả lời của Lam .
-Cậu xem mình có phải đang mơ ko vậy Thắng .
Nghe vậy Phương chen vào đám đông đang xem gì đó ,và thấy cảnh 2 người Mỹ Thư,Ánh Tuyết kẻ thù của mình đang cắm hoa ngạc nhiên và nhìn xung quanh nghe những lời thán phục của mọi người xung quanh :
-Trời đẹp quá ,ko hổ danh là công chúa của chúng ta .
-Ừm họ đẹp quá ,hoa còn thua à .
Cứ thế đám con trai nhìn với ánh mắt hâm mộ .
Phương nghe vậy nói :
-Cậu ko nằm mơ đâu .
Huy lúc này mới nhìn Thiên nói :
-Cậu sao vậy 2 người đó năm nào trả thi cắm hoa ,à mà quên các cậu là học sinh mới .
Đúng lúc đó tiếng nói của người tổ chức thi bắt đầu vang nên:
-Các em cuộc thi còn 30′ nữa là kết thúc đó .
Nghe Huy nói vậy Thiên ngạc nhiên :
-Ủa sao có con trai lớp mình tham gia kìa .
Huy nghe vậy giải thích :
-Đây là cuộc thi đầu tiên coi như trước lễ khai mạc lễ hội ,nhưng mà lớp chúng ta năm nào cũng thua về mục này nên tụi này ko đạc mục tiêu cắm hoa làm quan trọng mà có thua cũng ko sao ,chủ yếu là các tiết mục khác thôi .
Nghe Huy nói vậy Lam tỏ vẻ thắc mắc nói :
-Vậy hàng năm ai thắng vậy hả Huy ?_nhìn Huy với ánh mắt chăm chú .
Thấy vậy Phương lúc này tự nhiên xen vào nói :
-Cậu ko thể đoán đc à ,đương nhiên là 2 cô gái kìa rồi .
Huy nghe vậy thì nói :
-Đúng vậy đó Thắng .
Lam đang định nên tiếng thì tự nhiên tiếng của Lâm xen vào :
-Thật …._Lam đang nói đến đây thì Lâm xen vào nói :
_Sao cậu thấy bạn gái của tôi giỏi ko ?
Nghe vậy Lam tức giận khi có người xen vào và nói :
-Bình thường thôi mà với lại cắm kiểu đó cũng rất ư bình thường à .
Nghe vậy Huy ko đợi Lâm nên tiếng hỏi :
-Ủa bộ cậu biết cắm hoa hả ?
Lam nghe vậy làm động tác lắc đầu nói :
-Ko ..
Đang định nói tiếp thì Lâm đã xen vào khi nghe thấy vậy :
-Ko biết thì đừng nói hừ tôi tưởng cậu biết mới nói chứ .
Phương thấy Lam bị nói như vậy thì tức giận nói :
-Tụi này ko biết cắm ,nhưng ko có nghĩ rằng trong nhóm tụi này là ko có à nha .
Sau đó nhìn xung quanh ko thấy người cần tìm ,Phương chen qua đám người và thấy người cần tìm ….
Và mục tiêu mà Phương tìm kiếm đã thấy ,rất tự nhiên Phương chạy đến chỗ Lan nói :
-Nhật cậu có thích cắm hoa ko ?
Lan đang trong mớ suy nghĩ vì cái nhìn của Quân ,nghe thấy vậy ngạc nhiên hỏi :
-Có chuyện gì ko vậy Thắng /
Phương nghe vậy cười nhẹ nói :
-Thì cậu thi cắm hoa kìa .
Lần này thì Lan thật sự thoát ra khỏi mơ suy nghĩ hỗn loạn,nhìn chăm chú Phương và hỏi :
-Tại sao cậu nạy nói vậy hả ?_vì Lan biết Phương biết mình cắm hoa đc thôi vì đấy là truyền thống của 1 cô gái Nhật Bản mà ,chứ chưa hề biết Lan là nghệ nhân về môn nghệ thuật cắm hoa truyền thống của Nhật (đây cũng là 1 trong những nguyên nhân Lan đc mệnh danh là công chúa hoa anh đào _biểu tượng của Nhật )
Phương thì ko biết Lan đang suy nghĩ chỉ cười nhẹ nhành nói :
-Thì tại có người khinh thường chúng ta thôi _nói rất chân thật .
Lan nghe vậy ngẩn người ra sau 1 lúc thì tự nhiên Lan cười nên và nói :
-Cậu thật là …._nói đến đây thì tự dưng Lan dừng lại ko nói tiếp cũng như điều chỉnh khuôn mặt của mình về nên lạnh cảm vô cảm xúc như ban đầu nói :
-Cậu thật là kệ bọn người dỗi hơi đó đi .
Nghe vậy Phương biết mình nói thật quá nên cười nói :
-Vậy cậu ko thích hả ?
Nghe vậy tự dưng Lam từ trong đám đông đó đi ra nghe vậy nhìn
Lan nói :
-Nhật cậu tham gia đi ,có 2 chúng tớ ủng hộ mà .
Lan nói :
-Tớ ko thích .(thật ra thì Lan chỉ trừ trường hợp bất đắc dĩ lắm thì mới chỗ tài với lại Lan cũng ko thích để lộ thân phận thật sự của mình đấy là sợ người khác biết thông qua cách cắm hoa mà chỉ dành riêng cho gia tộc của mình )
Nhưng Lam và Phương nào hiểu đc nỗi khổ của Lan nên vẫn kiên chì khuyên :
-Cậu tham gia đi ,tụi tớ muốn xem mà năn nỉ đó .
Lan nghe vậy thì do dự nếu là người khác thì Lan có thể ko nhận lời ngay tức khắc ,nhưng giờ là trước mặt 2 con bạn thân người mà Lan có thể nói là cũng dành 1 tình cảm quá lớn ,còn là trước mắt là 2 ánh mắt nhìn mình như năn nỉ thế này thì quả là ko biết nên từ chối hay là nhận lời .
Trong khi Lan đang do dự như thế và 2 cô bạn ko nói gì ,thì bỗng nhiên có tiếng nói của Quân :
-Cậu thì làm gì biết cắm hoa cơ chứ ?
Lan nghe vậy thì nhếch miệng nên nói :
-Ê cậu có thể làm đc ko mà nên giọng khinh thường người khác như vậy .
Nghe vậy Lam xen vào nhưng giọng nói thì có phần ko đc vui :
-Nhật ,cậu ko biết chứ lúc nãy Lâm cũng nói vậy đối với tụi tớ đó ,họ ỷ vào bạn gái họ biết cắm hoa nên ra giọng ta đây đó .Nhật cậu phải cho họ thấy nhóm chúng ta cũng ko vừa đi .
Nghe vậy Lan nhìn 2 con bạn như muốn nhận định lại lời nói đó và đc cái gật đầu của 2 người ,thì trong tư tưởng của Lan là ko nhận lời khiêu khích này .
Và chưa kịp nói ra ý kiến thì giọng nói của Lâm chợt vang nên :
-Sao các cậu ko có ai sao ,tôi biết mà các cậu chỉ có thể giỏi nói bằng miệng thôi .
Lan lúc này nghe vậy nhìn lại thấy 2 con bạn đang nhìn Lâm với ánh mắt tức giận rồi quay sang nhìn mình với ánh mắt năn nỉ ,nhưng Lan vẫn giữ suy nghĩ trước đó của mình nói :
-Tụi này đâu nhất thiết phải thể hiện tài năng cho các cậu biết đâu _giọng nói mang hoàn toàn vẻ lạnh lùng còn có thể nói là lạnh nhạt như ko có gì có thể ảnh hưởng đến mình.
Nghe thấy Lan nói vậy Lam và Phương nhìn nhau và ko biết Lan đang ám chỉ điều gì đối với bọn người kia ,nhưng họ có thể nhận ra là Lan sẽ ko tham gia và khi Lan đã quyết định rồi thì ko ai có thể thay thế suy nghĩ của Lan nữa .
Vừa suy nghĩ đến đây 2 người nhìn nhau và Phương đã nói bằng mắt với Lam :cái đó thì giờ chỉ trong chờ vào sự thay đổi của Lan thôi ,nhưng điều đó còn rất khó chỉ có thể trong chờ vào ông trời thôi .
Còn riêng bọn hắn thì lại khác ,nghe thấy lời nói có phần kiêu ngạo cùng vẻ mặt ko chú ý xung quanh của Nhật thì lại cho dành người trước mắt mình là 1 con người đầy vẻ bí ẩn nhưng cũng là người rất khó để đối phó ,và so với 2 người kia nhìn Thiên và Thắng thì lại nghĩ tiếp :khó đối phó hơn rất nhiều .Mà họ có thể khẳng định đc điều đó vì họ nhìn người ko bao giờ sai dù sao họ cũng từng tiếp xúc với nhiều người trong giới Thượng lưu rồi .
Nhưng Quân khi thấy 2 thằng bạn ko thể nói lại Nhật thì lúc này đành nên tiếng :
-Thì ai có nói đâu nếu cậu ko muốn thì thôi .
Đúng lúc đó thì có một nhóm người đi đến và họ nhận xét về những người đang cắm hoa ,trong đó có bà Hà (hiệu trưởng ) cũng ở đó và nói với đám đông đương nhiên cũng có ba mẹ Phương rồi (dù sao trước mặt người khác thì họ vẫn là vợ chồng mà )
-Mọi người thấy sao 2 cô gái đó giỏi chứ ?
Và mọi người trong đám đông đó ai cũng hào hứng nói :
-Cháu Ánh Tuyết thật sự giỏi nha ,quả ko hổ danh là cháu gái của em đó Hà ._một người đàn ông trong nhóm nhìn và nói với bà hiệu trưởng .
Cứ thể mọi người bàn tán khen thưởng ,trong khi đó tụi nó lại thấy mẹ mình có vẻ buồn .
Lam đang nhìn biểu cảm của mẹ Phương thì chợt nhớ lời của đám đông đó thì hỏi :
-Các cậu Tuyết là cháu gái của hiệu trưởng kìa .
Và Lan chưa kịp nói thì Lâm đã nói giọng từ hào :
-Thì đúng rồi mà .
Nghe vậy Lam và Phương hết sức ngạc nhiên và họ nhìn nhau trong khi đó thì Lan lại nói :
-Các cậu này đó chỉ là chuyện bình thường thôi mà ,làm gì ngạc nhiên vậy _lời nói đó khiến cho Lam và Phương nhớ mình đang đứng ở đâu và ko thể để cho những người như bọn nhắn nghi ngờ nên cười nói :
-Ừm đúng đúng hả ,Nhật _Lời nói có chút ngượng ngập nhưng may mà bọn hắn nghe chưa xong đã kéo nhau đến chỗ đám đông xem tiếp rồi .
Còn ở ngoài này thì tụi nó túm lại và Lam là người nên tiếng đầu tiên :
-Nhật cậu biết rồi hả .
Lan cười và giải thích :
-Ừm ,trong đợt mình đột nhập phòng hiệu trưởng mình đã thấy và biết nhưng quên nói vì sau đó có nhiều việc xảy ra quá .
Nghe vậy Phương nói :
-Ừm ,giờ chúng ta làm gì đây ?
Nói đến đây Phương nhìn xung quanh và thấy dành mọi người đang tập trung vào những người đang cắm hoa ,chỉ riêng mẹ mình là đang nhìn nhưng ánh mắt lại mang vẻ buồn buồn và có đôi khi ánh mắt đó lại nhìn tụi nó .
Lan nghe vậy thì nói :
-Chúng ta ở lại xem ,dù sao chúng ta cũng là vệ sĩ của mẹ cậu mà đúng ko ?_nói 1 giọng dí dõm .
Nghe vậy Phương gật đầu và nhìn sang Lam và đc câu trả lời :
-Mình cũng đồng ý với ý kiến của Nhật .
Và thế là bọn nó tiến lại chỗ đám đông và đang đưng xem thì tự nhiên có 1 thành viên trong cuộc thi lỡ tay làm vỡ lọ hoa và ngững bông hoa trong bình thì bị gãy.
Thấy thế đám người đó nói :
-Trời xem kìa _cứ chỉ vào người đó .
Bà Hà (hiệu trưởng ) thì nói :
-Dở quá xem ra ko có bông để cắm đủ bình hoa rồi ,chặc học sinh gì mà vụng về quá .
Nghe vậy lúc này mẹ Phương mới nên tiếng :>
_Sao mọi người lại nói vậy đây chỉ là sự cố ngoài ý muốn thôi mà .
Và lời nói đó đc mọi người trong đám đông xem thường ,vì mẹ Phương ngoài trừ làm thư kí cho ba Phương thì ít ra ngoài nên lời nói ko có trọng dụng lắm .
Lan nhìn và thấy học sinh đó đang xấu hổ vì mọi người cứ chỉ chõ chê bai và nhìn thấy mẹ Phương đang khó xử ,thì tự nhiên nên tiếng :
-Hoa đó có thể cắm theo phong cách khác mà .
Lời nói đó vừa nói ra khiến cho đám người đó chú ý và Lan nhìn mẹ Phương như nói :
-Mẹ yên tâm đi .
Và sau đó nhìn mọi người nói chủ yếu là đánh vào tâm lý của họ :
-Bà đây nói rất đúng (chỉ vào mẹ Phương đương nhiên là Lan phải giả bộ như ko biết tên ) ,mọi người nói vậy là rất quá đáng ,đây là trường hợp ngoài ý muốn và ko ai trong đợi nhưng đâu cần các bác nói như vậy _giọng nói vẫn lễ phép .
Nghe Lan nói vậy mẹ Phương và Phương ,Lam đều ngạc nhiên và lo lắng .
-Hừ chỉ là cậu cảm thấy thua tớ chứ gì ,tớ biết mà tớ có một bạn gái rất giỏi mà _nói với giọng ta đây .
Nhưng vào trong tai Phương chỉ như muỗi kêu Phương cười nói :
-Sao cậu tính khóe tài năng của bạn gái cậu chứ gì ,ọe tôi đây ko hứng thú à nha _ở những câu cuối Phương làm động tác ôm cổ cuối buồn nôn .
Lâm biết mình ko thể là đối thủ về đối phó bằng miệng với người con trai trước mặt nhưng có 1 suy nghĩ lóe ra và Lâm vui mừng nói :
-Chà có lúc tôi đây tưởng cậu là con gái đó .
Phương nghe vậy trong lòng có chút chột dạ ,nhưng nhanh chóng thay bằng vẻ mặt bình thường hỏi :
-Sao cậu có thể nói như vậy tôi là con trai ,con trai đó nha _nhận mạnh những từ cuối .
Lâm đứng đó và ung dung nói :
-Vì tôi thấy cậu ăn nói giống con gái đó chứ _ánh mắt vạn lần như chế giễu Phương .
Càng nghe Phương càng tức giận nhưng ngoài mặt ko biểu hiện một tia tức giận chỉ nói :
-Vậy hả ,vậy cậu cũng cãi nhau với tôi cũng đâu vừa ,hay cậu cũng là con gái nhỉ .
Nghe vậy Lâm lần này tức giận điên người mặt đen hẳn lại ,và nói giọng nhấn mạnh :
-Cậu nói gì đó ,ngon thì nói lại 1 lần nữa coi .
Phương nghe vậy lập tức vui vẻ vì câu nói giải vây kèm theo làm cho Lâm tức điên người ,đạc biệt là khi thấy mặt Lâm đen lại vì tức kia ,và Phương nhắc lại với thái độ ung dung :
-Thì tôi nói cậu là con gái đó .Hà hà sao tức sao vậy thì đừng nói người khác là con gái nữa ._ánh mắt nhìn thẳng vào Lâm với sự khiêu khích .
Lâm nghe vậy chỉ còn tức điên người và nghĩ hừ Thắng cậu là người đầu tiên dám dùng giọng điệu đó nói chuyện với tôi đó .Xem ra tôi đây cũng có thể lễ cậu rồi đó .
Và Lâm nói :
-Được thôi coi như lần này tôi thua .
Phương nghe vậy tâm trạng cực vui và nghĩ trong bụng :cậu chưa phải là đối thủ của tôi đâu .
Đang định nói thì tiếng nói của Lam chợt vang nên :
-Thắng cậu lại con nè .
Theo giọng nói đó Phương đi lại và nên tiếng :
-Có gì vậy ko Thiên ?_giọng quan tâm .
Và theo đó là cảnh Lam đang đứng cùng Huy trong đám đông đó ,và
Phương nhìn theo và chờ câu trả lời của Lam .
-Cậu xem mình có phải đang mơ ko vậy Thắng .
Nghe vậy Phương chen vào đám đông đang xem gì đó ,và thấy cảnh 2 người Mỹ Thư,Ánh Tuyết kẻ thù của mình đang cắm hoa ngạc nhiên và nhìn xung quanh nghe những lời thán phục của mọi người xung quanh :
-Trời đẹp quá ,ko hổ danh là công chúa của chúng ta .
-Ừm họ đẹp quá ,hoa còn thua à .
Cứ thế đám con trai nhìn với ánh mắt hâm mộ .
Phương nghe vậy nói :
-Cậu ko nằm mơ đâu .
Huy lúc này mới nhìn Thiên nói :
-Cậu sao vậy 2 người đó năm nào trả thi cắm hoa ,à mà quên các cậu là học sinh mới .
Đúng lúc đó tiếng nói của người tổ chức thi bắt đầu vang nên:
-Các em cuộc thi còn 30′ nữa là kết thúc đó .
Nghe Huy nói vậy Thiên ngạc nhiên :
-Ủa sao có con trai lớp mình tham gia kìa .
Huy nghe vậy giải thích :
-Đây là cuộc thi đầu tiên coi như trước lễ khai mạc lễ hội ,nhưng mà lớp chúng ta năm nào cũng thua về mục này nên tụi này ko đạc mục tiêu cắm hoa làm quan trọng mà có thua cũng ko sao ,chủ yếu là các tiết mục khác thôi .
Nghe Huy nói vậy Lam tỏ vẻ thắc mắc nói :
-Vậy hàng năm ai thắng vậy hả Huy ?_nhìn Huy với ánh mắt chăm chú .
Thấy vậy Phương lúc này tự nhiên xen vào nói :
-Cậu ko thể đoán đc à ,đương nhiên là 2 cô gái kìa rồi .
Huy nghe vậy thì nói :
-Đúng vậy đó Thắng .
Lam đang định nên tiếng thì tự nhiên tiếng của Lâm xen vào :
-Thật …._Lam đang nói đến đây thì Lâm xen vào nói :
_Sao cậu thấy bạn gái của tôi giỏi ko ?
Nghe vậy Lam tức giận khi có người xen vào và nói :
-Bình thường thôi mà với lại cắm kiểu đó cũng rất ư bình thường à .
Nghe vậy Huy ko đợi Lâm nên tiếng hỏi :
-Ủa bộ cậu biết cắm hoa hả ?
Lam nghe vậy làm động tác lắc đầu nói :
-Ko ..
Đang định nói tiếp thì Lâm đã xen vào khi nghe thấy vậy :
-Ko biết thì đừng nói hừ tôi tưởng cậu biết mới nói chứ .
Phương thấy Lam bị nói như vậy thì tức giận nói :
-Tụi này ko biết cắm ,nhưng ko có nghĩ rằng trong nhóm tụi này là ko có à nha .
Sau đó nhìn xung quanh ko thấy người cần tìm ,Phương chen qua đám người và thấy người cần tìm ….
Và mục tiêu mà Phương tìm kiếm đã thấy ,rất tự nhiên Phương chạy đến chỗ Lan nói :
-Nhật cậu có thích cắm hoa ko ?
Lan đang trong mớ suy nghĩ vì cái nhìn của Quân ,nghe thấy vậy ngạc nhiên hỏi :
-Có chuyện gì ko vậy Thắng /
Phương nghe vậy cười nhẹ nói :
-Thì cậu thi cắm hoa kìa .
Lần này thì Lan thật sự thoát ra khỏi mơ suy nghĩ hỗn loạn,nhìn chăm chú Phương và hỏi :
-Tại sao cậu nạy nói vậy hả ?_vì Lan biết Phương biết mình cắm hoa đc thôi vì đấy là truyền thống của 1 cô gái Nhật Bản mà ,chứ chưa hề biết Lan là nghệ nhân về môn nghệ thuật cắm hoa truyền thống của Nhật (đây cũng là 1 trong những nguyên nhân Lan đc mệnh danh là công chúa hoa anh đào _biểu tượng của Nhật )
Phương thì ko biết Lan đang suy nghĩ chỉ cười nhẹ nhành nói :
-Thì tại có người khinh thường chúng ta thôi _nói rất chân thật .
Lan nghe vậy ngẩn người ra sau 1 lúc thì tự nhiên Lan cười nên và nói :
-Cậu thật là …._nói đến đây thì tự dưng Lan dừng lại ko nói tiếp cũng như điều chỉnh khuôn mặt của mình về nên lạnh cảm vô cảm xúc như ban đầu nói :
-Cậu thật là kệ bọn người dỗi hơi đó đi .
Nghe vậy Phương biết mình nói thật quá nên cười nói :
-Vậy cậu ko thích hả ?
Nghe vậy tự dưng Lam từ trong đám đông đó đi ra nghe vậy nhìn
Lan nói :
-Nhật cậu tham gia đi ,có 2 chúng tớ ủng hộ mà .
Lan nói :
-Tớ ko thích .(thật ra thì Lan chỉ trừ trường hợp bất đắc dĩ lắm thì mới chỗ tài với lại Lan cũng ko thích để lộ thân phận thật sự của mình đấy là sợ người khác biết thông qua cách cắm hoa mà chỉ dành riêng cho gia tộc của mình )
Nhưng Lam và Phương nào hiểu đc nỗi khổ của Lan nên vẫn kiên chì khuyên :
-Cậu tham gia đi ,tụi tớ muốn xem mà năn nỉ đó .
Lan nghe vậy thì do dự nếu là người khác thì Lan có thể ko nhận lời ngay tức khắc ,nhưng giờ là trước mặt 2 con bạn thân người mà Lan có thể nói là cũng dành 1 tình cảm quá lớn ,còn là trước mắt là 2 ánh mắt nhìn mình như năn nỉ thế này thì quả là ko biết nên từ chối hay là nhận lời .
Trong khi Lan đang do dự như thế và 2 cô bạn ko nói gì ,thì bỗng nhiên có tiếng nói của Quân :
-Cậu thì làm gì biết cắm hoa cơ chứ ?
Lan nghe vậy thì nhếch miệng nên nói :
-Ê cậu có thể làm đc ko mà nên giọng khinh thường người khác như vậy .
Nghe vậy Lam xen vào nhưng giọng nói thì có phần ko đc vui :
-Nhật ,cậu ko biết chứ lúc nãy Lâm cũng nói vậy đối với tụi tớ đó ,họ ỷ vào bạn gái họ biết cắm hoa nên ra giọng ta đây đó .Nhật cậu phải cho họ thấy nhóm chúng ta cũng ko vừa đi .
Nghe vậy Lan nhìn 2 con bạn như muốn nhận định lại lời nói đó và đc cái gật đầu của 2 người ,thì trong tư tưởng của Lan là ko nhận lời khiêu khích này .
Và chưa kịp nói ra ý kiến thì giọng nói của Lâm chợt vang nên :
-Sao các cậu ko có ai sao ,tôi biết mà các cậu chỉ có thể giỏi nói bằng miệng thôi .
Lan lúc này nghe vậy nhìn lại thấy 2 con bạn đang nhìn Lâm với ánh mắt tức giận rồi quay sang nhìn mình với ánh mắt năn nỉ ,nhưng Lan vẫn giữ suy nghĩ trước đó của mình nói :
-Tụi này đâu nhất thiết phải thể hiện tài năng cho các cậu biết đâu _giọng nói mang hoàn toàn vẻ lạnh lùng còn có thể nói là lạnh nhạt như ko có gì có thể ảnh hưởng đến mình.
Nghe thấy Lan nói vậy Lam và Phương nhìn nhau và ko biết Lan đang ám chỉ điều gì đối với bọn người kia ,nhưng họ có thể nhận ra là Lan sẽ ko tham gia và khi Lan đã quyết định rồi thì ko ai có thể thay thế suy nghĩ của Lan nữa .
Vừa suy nghĩ đến đây 2 người nhìn nhau và Phương đã nói bằng mắt với Lam :cái đó thì giờ chỉ trong chờ vào sự thay đổi của Lan thôi ,nhưng điều đó còn rất khó chỉ có thể trong chờ vào ông trời thôi .
Còn riêng bọn hắn thì lại khác ,nghe thấy lời nói có phần kiêu ngạo cùng vẻ mặt ko chú ý xung quanh của Nhật thì lại cho dành người trước mắt mình là 1 con người đầy vẻ bí ẩn nhưng cũng là người rất khó để đối phó ,và so với 2 người kia nhìn Thiên và Thắng thì lại nghĩ tiếp :khó đối phó hơn rất nhiều .Mà họ có thể khẳng định đc điều đó vì họ nhìn người ko bao giờ sai dù sao họ cũng từng tiếp xúc với nhiều người trong giới Thượng lưu rồi .
Nhưng Quân khi thấy 2 thằng bạn ko thể nói lại Nhật thì lúc này đành nên tiếng :
-Thì ai có nói đâu nếu cậu ko muốn thì thôi .
Đúng lúc đó thì có một nhóm người đi đến và họ nhận xét về những người đang cắm hoa ,trong đó có bà Hà (hiệu trưởng ) cũng ở đó và nói với đám đông đương nhiên cũng có ba mẹ Phương rồi (dù sao trước mặt người khác thì họ vẫn là vợ chồng mà )
-Mọi người thấy sao 2 cô gái đó giỏi chứ ?
Và mọi người trong đám đông đó ai cũng hào hứng nói :
-Cháu Ánh Tuyết thật sự giỏi nha ,quả ko hổ danh là cháu gái của em đó Hà ._một người đàn ông trong nhóm nhìn và nói với bà hiệu trưởng .
Cứ thể mọi người bàn tán khen thưởng ,trong khi đó tụi nó lại thấy mẹ mình có vẻ buồn .
Lam đang nhìn biểu cảm của mẹ Phương thì chợt nhớ lời của đám đông đó thì hỏi :
-Các cậu Tuyết là cháu gái của hiệu trưởng kìa .
Và Lan chưa kịp nói thì Lâm đã nói giọng từ hào :
-Thì đúng rồi mà .
Nghe vậy Lam và Phương hết sức ngạc nhiên và họ nhìn nhau trong khi đó thì Lan lại nói :
-Các cậu này đó chỉ là chuyện bình thường thôi mà ,làm gì ngạc nhiên vậy _lời nói đó khiến cho Lam và Phương nhớ mình đang đứng ở đâu và ko thể để cho những người như bọn nhắn nghi ngờ nên cười nói :
-Ừm đúng đúng hả ,Nhật _Lời nói có chút ngượng ngập nhưng may mà bọn hắn nghe chưa xong đã kéo nhau đến chỗ đám đông xem tiếp rồi .
Còn ở ngoài này thì tụi nó túm lại và Lam là người nên tiếng đầu tiên :
-Nhật cậu biết rồi hả .
Lan cười và giải thích :
-Ừm ,trong đợt mình đột nhập phòng hiệu trưởng mình đã thấy và biết nhưng quên nói vì sau đó có nhiều việc xảy ra quá .
Nghe vậy Phương nói :
-Ừm ,giờ chúng ta làm gì đây ?
Nói đến đây Phương nhìn xung quanh và thấy dành mọi người đang tập trung vào những người đang cắm hoa ,chỉ riêng mẹ mình là đang nhìn nhưng ánh mắt lại mang vẻ buồn buồn và có đôi khi ánh mắt đó lại nhìn tụi nó .
Lan nghe vậy thì nói :
-Chúng ta ở lại xem ,dù sao chúng ta cũng là vệ sĩ của mẹ cậu mà đúng ko ?_nói 1 giọng dí dõm .
Nghe vậy Phương gật đầu và nhìn sang Lam và đc câu trả lời :
-Mình cũng đồng ý với ý kiến của Nhật .
Và thế là bọn nó tiến lại chỗ đám đông và đang đưng xem thì tự nhiên có 1 thành viên trong cuộc thi lỡ tay làm vỡ lọ hoa và ngững bông hoa trong bình thì bị gãy.
Thấy thế đám người đó nói :
-Trời xem kìa _cứ chỉ vào người đó .
Bà Hà (hiệu trưởng ) thì nói :
-Dở quá xem ra ko có bông để cắm đủ bình hoa rồi ,chặc học sinh gì mà vụng về quá .
Nghe vậy lúc này mẹ Phương mới nên tiếng :>
_Sao mọi người lại nói vậy đây chỉ là sự cố ngoài ý muốn thôi mà .
Và lời nói đó đc mọi người trong đám đông xem thường ,vì mẹ Phương ngoài trừ làm thư kí cho ba Phương thì ít ra ngoài nên lời nói ko có trọng dụng lắm .
Lan nhìn và thấy học sinh đó đang xấu hổ vì mọi người cứ chỉ chõ chê bai và nhìn thấy mẹ Phương đang khó xử ,thì tự nhiên nên tiếng :
-Hoa đó có thể cắm theo phong cách khác mà .
Lời nói đó vừa nói ra khiến cho đám người đó chú ý và Lan nhìn mẹ Phương như nói :
-Mẹ yên tâm đi .
Và sau đó nhìn mọi người nói chủ yếu là đánh vào tâm lý của họ :
-Bà đây nói rất đúng (chỉ vào mẹ Phương đương nhiên là Lan phải giả bộ như ko biết tên ) ,mọi người nói vậy là rất quá đáng ,đây là trường hợp ngoài ý muốn và ko ai trong đợi nhưng đâu cần các bác nói như vậy _giọng nói vẫn lễ phép .
Nghe Lan nói vậy mẹ Phương và Phương ,Lam đều ngạc nhiên và lo lắng .
Tác giả :
Rose - Lee na