Khi Những Tiểu Thư Là Hotboy
Chương 2
Sáng hôm sau trước cổng trường Angel có 3 chàng trai bước vào khiến cho toàn thể học sinh phải ngước nhìn vì vẻ đẹp trai của họ và các cô nàng mê trai tập trung lại và khiến 3 chàng phải ngạc thở và 1 trong số đó có 1 chàng trai lên tiếng:
-Xin lỗi các bạn có thể cho mình đi qua ko.
Nghe vậy nhưng đám đông ko chịu dãn ra và hình như còn nhiều hơn trước khiến cho 3 chàng trai này cảm thấy khó chịu vì lúc nãy đi trên đường đã thấy ánh mắt của các cô gái cứ nhìn mình và 1 chàng trai tự nhiên chồm lên hôm vào má của 1 chàng trai và cười nhẹ với đám học sinh nữ nói:
-Tụi này là của nhau rồi các bạn có thể cho mình đi được chưa.
Nhìn vậy cả đám học sinh nữ nghe vậy thì đầu óc bắt đầu mơ mộng và ko biết họ nghĩ gì mà đồng loạt sịt máu mũi ,đang mừng vì đám nữ sinh đứng sững lại đang định bước đi ,thì một nhóm 3 chàng trai khác chạy những chiếc xe BMW đi vào và 3 chàng bước xuống đi lại và nói:
-Ko ngờ các cậu đẹp trai mà bị gay thật là tiếc quá.
Nghe vậy 3 chàng nhìn lại và giật mình khi thấy họ thì tự động hét lên :
-Là các anh à
Nghe vậy đám đông tự nhiên nhìn và bắt đầu nói xì xào:
-Chết các chàng này rồi tự nhiên đụng vào hoàng tử của trường này
-Ôi tội nghiệp các chàng trai này quá.
-!@@#$$$$%%$$%%$(nhưng lời đó bắt đầu càng nhiều hơn khi thấy tình cảnh trước mắt)
Nghe vậy 3 chàng trai nhà ta vẫn ung dung nhìn 3 chàng trai kia với anh mắt thách thức ,còn 3 chàng trai kia thì nhìn 3 chàng với 1 ánh mắt khó hiểu và nói:
-Các cậu trong quen lắm
Nghe vậy 3 chàng này có chút bối rối nhưng rất nhanh lấp liếm:
-Các cậu nói gì vậy tụi này còn chưa biết mặt 3 cậu nữa là.
Nhưng 3 chàng trai vẫn nhìn chằm chằm và nói :
-Quen lắm chắc chắc tụi này đã gặp các cậu rồi.
Bổng 1 chàng trai trong nhóm hoàng tử ồ lên:
-Đúng rồi gương mặt này đã gặp ở sân bay hôm chúng ta đi đón mẹ nè .
Nghe vậy 1 anh chàng trong lãng tử với mái tóc màu vàng nói:
-Ý cậu là mấy con nhỏ đanh đá chúng ta đã gặp ở sân bay hả.
Nghe vậy 1 anh chàng đứng nãy giờ ko nói gì nhưng nghe nhắc đến 3 con nhỏ kia thì liếc mắt nhìn 3 ng trước mắt nói:
-Nhưng họ là con gái còn đây là con trai nha,hay họ là anh em nhỉ._tỏ ra suy nghĩ và rút ngay ra 1 câu kết luận rất logic.
Nhìn 3 chàng trai kia đang bình luận về mình 3 chàng hơi giật mình khi thấy họ nhận ra mình nhưng may ở câu cuối là họ còn nghi ngờ lên chàng trai tóc đen gương mặt lạnh lùng lên tiếng:
-Tụi này ko có quen với những ng các cậu quen giờ có thể cho tụi này đi ko.
Sau đó mặt kệ họ nói gì 3 chàng trai đi qua với thái độ bình thản mặt kệ những anh mắt xoi mói của mọi ng .
Còn 3 chàng trai kia sau khi đứng sững vì có ng ko sợ mình và 1 chàng lên tiếng:
-Quân ,Huy các cậu thấy mấy thằng đó có nét quen nhỉ .
Nghe vậy trong 2 anh chàng đó lên tiếng:
-Lâm cậu nói đúng đó ,rõ ràng là rất giống mấy con nhỏ đó ,mà nhắc đến mấy con nhỏ đó là mình chỉ muốn cho các con nhỏ đó sống ko bằng chết thôi.
Nhìn xa xa 1 chàng giọng lạnh lùng nói (đó ko ai khác chính là Quân nha)
-Ừm nhớ lại mình cũng thấy tức nếu gặp lại tớ sẽ phải trả thù cú giẫm chân tớ .
Nghe vậy 2 chàng trai cười to trước thái độ của Quân ;
-Hà hà ko ngờ công tử lạnh lùng mà cũng có ng đụng vào .
Thấy thái độ của thằng bạn thì Quân bỏ đi với gương mặt lạnh tanh.Để lại 2 ng đứng đó cười 1 lúc sau thì cũng ung dung bước đi trong ánh mắt của đám nữ sinh dành cho với những hình trái tim có ng còn xịt máu mũi.
Còn 3 chàng trai kia thì đi xa đám ng kia 1 chút thì 1 chàng lên tiếng:
-hú hồn tưởng 3 ng kia biết mình là ai rồi chứ.
Nghe vậy 2 ng kia gật gù và noi:
-Thì tớ cũng xém xỉu lè ai ngờ gặp họ chứ ,mà cũng tại cậu đó Lam nhắc họ chi để giờ thành oan gia rồi.
Đang nói thì 1 chàng tóc đen lên tiếng:
-Nhỏ nhỏ thôi chúng ta đang giả trai đó nhớ giùm cái sử dụng tên giả.
Nghe vậy 2 ng kia nhìn và nói nhỏ:
-Yer sir Lan
Lan nghe vậy bật cười và nói:
-Thôi lên phòng hiệu trưởng thôi ở đây lâu là chết đó,nhớ là đừng lộ sơ hở gì để cho mụ đàn ba đó biết nha.
Sau đó 3 chàng trở lại dáng vẻ lạnh lùng và bước đi.
3 chàng lên văn phòng hiệu trưởng gõ cửa họ thay ngay nét mặt trở thành những chàng trai có vẻ hiền lành nhưng vẫn có nét gì đó lãnh khốc và từ trong văn phòng có tiếng nói của 1 ng phụ nữ mà tụi nó biết rằng đây là ng mà mình phải điều tra:
-Vào đi
Và 2 chàng trai trong số đó vỗ lên vai 1 chàng nói:
-Phương cậu hãy bình tỉnh nha.
Nghe vậy Phương mỉm cười nói:
-Ừm tớ sẽ cố nhiệm vụ mà phải ko _nhìn sang 2 ng bạn nở nụ cười nói.
Và tụi nó hít 1 hơi sâu và mở cửa bước vào
Tụi nó vừa mới vào thì thấy một ng phụ nữ 30t nhưng son phấn và thấy tụi nó vào thì nhìn tụi nó với ánh mắt mê trai cực kì ,khiến cho tụi nó rùng mình và nghĩ:mình đi học chứ đâu phải vào động hồ ly đâu.
Xong đâu đấy lấy lại vẻ mạnh mẽ Phương lên tiếng:
-Thưa cô hiệu trưởng chúng em là học sinh mới ạ
Nghe vậy cô hiệu trưởng con nhìn tụi nó đắm đuối nói:
-Lần sau đừng gọi là cô gọi là chị cho thân mật.
Nghe vậy 3 chàng nhìn nhau đưa mắt ý nói:thôi rồi nhiệm vụ này của chúng ta khó yên khi gặp 1 ng như thế này,mà cô ta có gì mà khiến ba Phương phải bỏ vợ con nhỉ đó là suy nghĩ của 2 ng.
Nhưng 3 nàng phải cố bình thản nói;
-Dạ xin hiệu trưởng nói lớp của tụi em đi ạ
Tụi nó cố tình ko nói chữ chị vì nói xong chắc tụi nó chỉ có thể ói thôi .
Nghe vậy ng phụ nữ đó cười nói:
-Từ nay gọi là chị My nha ,mà các em có triển vọng làm hotboy trường này đấy_nhìn với anh mắt trái tim.
Thấy vậy tụi nó ko nói gì nhưng cùng có suy nghĩ:chết rồi gặp 1 ng mê trai trời ơi khổ cho mình rồi.
Sau đó tụi nó đứng đó cho ng phụ nữ này nhìn ,một lúc sau tụi nó chịu ko đc phải lên tiếng;
-Tụi em học phòng nào ạ.
Nghe vậy ng phụ nữ đó đưa cho 1 tấm bản đồ trường và kèm theo lời nói:
-các em học lớp 10A1 và đây là sơ đồ kí túc xá các em biết rồi đấy trường này yêu cầu học sinh phải ở kí túc xá chắc các em đã nghe.
Tụi nó nói:
-Dạ.
Nghe vậy ng phụ nữ đó nói;
-Thôi các em về kí túc xá sắp xếp đi mai học.
Trước khi ra cửa tụi nó vẫn cảm thấy ánh mắt ng phụ nữ đó nhìn theo làm tụi nó nỗi hết da gà và nghĩ:nhiệm vụ tai ác qua hix hix.
3 chàng vừa đi tìm kí túc xá và nhìn sơ đồ thì 1 trong 3 chàng nên tiếng:
-Sao tớ thấy phòng trọ của chúng ta khác nhau vậy .
Nghe vậy 2 chàng kia nhìn lại và nói:
-Ừm sao kì vậy rõ dàng chúng ta đăng kí phòng ở cùng nhau mà.
Nhìn chăm chú vào tờ giấy sơ đồ 3 chàng nhìn nhau nghĩ;thôi chết chúng ta rồi nguy to nếu ai đỏ biết mình là con gái thì trời và ko nói gì cả 3 chàng nhìn lên trời và than:
-Ông trời đừng oái ăm vậy chứ.
Thật ra thì các nàng nhà ta có thể đổi nhưng sợ gặp lại bà hiệu trưởng mê trai kia và có khi khiến cho bà ta nghi ngờ lên 3 chàng lúc này chỉ có cách kêu trời thôi .
Và sau đó 1 trong 2 chàng trai lên tiếng:
-Giờ ko thể nào thay ôi thôi thì chúng ta cần phải cận thận kẻo thân phận thật bị bại lộ thì ko thể giúp mẹ chúng ta vì thế chúng ta sẽ đánh nhanh rút gọn ko để thời gian lâu .
Nghe vậy 2 chàng trai kia gật gù và nói:
-Đúng cố lên vì tương lai phía trước.
Trước phòng 201 ,Thắng nhìn của phòng và hít một hơi khi biết mình phải ở với 1 chàng .
Sau khi lấy cam đảm Thắng gõ cửa và 1 ng ra mở Thắng nhìn khuôn mặt trước mắt lắp bắp nói:
-Là cậu à
Thắng đỏ mặt khi nhìn thấy ng trước mặt chỉ mặc 1 chiếc quần đùi,"vì dù giả trai nhưng nhìn vậy ko đỏ mặt mới lạ nhỉ".
Còn ng trước mắt nhìn thấy Thắng như vậy thì nhận ra ng hồi sang gây sự với mình nên nói giọng chọc ghẹo:
-Ko ngờ 1 ng bị gay mà cũng đỏ mặt à
Nghe vậy Thắng tức mình hét lên:
-ai nói cậu tôi bị gay.
Thấy thái độ đó chàng trai kia cười và nói:
-Thì sang ai ôm ấp nhau trước mặt các cô gái kia.
Nghe vậy Thắng đỏ mặt ko phải vì ngượng mà vì tức nha vì ko thể nói đc và Thắng nói:
-Tránh ra cho tôi vào phòng
Nghe vậy chàng trai kia đứng trước cửa nói:
-Phòng này của tôi cậu ko có quyền vào.
Nghe vậy Thắng nhún vai nói:
-Tôi cũng ko thèm nhưng hiệu trưởng sắp xếp cho tôi ở phòng này ,nếu cậu muốn thay đổi thì nói hiệu trưởng đi.
Nghe vậy chàng trai kia nói:
-Ko ngu nên gặp ng mê trai đó đâu.
Nghe vậy Thắng thất vọng vì ko đc chuyển phòng và lê từng bước mệt nhọc vào và" nghĩ ông trời thật biết trêu ng ",sau khi thấy hắn ta bỏ vào phòng.
Sau khi nhìn căn phòng Thắng nói:
-Tôi ở giường bên cạnh và cấm cậu sang đó ko là chết với tôi_giọng đe dọa .
Nghe vậy anh chàng kia nói:
-Tùy tôi chả quan tâm .
Sau đó Thắng ngồi xuống giường và chàng kia nên tiếng khi thấy
Thắng ko giới thiệu tên lên nhìn và hỏi:
-Cậu tên gì nói đi để tiện xưng hô ,mình tên Minh Lâm_giọng bình thản
Nghe vậy Thắng chỉ nói 1 câu :
-Thắng.
Lâm nghe vậy thì ngớ ng trước sự thay đổi nhanh chóng vậy ,trước cửa là ng hay cãi nhau khi vào phòng thì trở lên lạnh lùng ,khiến Lâm bất ngờ trước con ng của Thắng .
Phòng 202
Trần Thiên đứng trước canh phòng nhìn Nhật với ánh mắt muốn khóc nói:
-Cậu tớ ko muốn vào đâu ,ko muốn xa cậu à
Thấy thái độ đó Nhật bật cười và nói:
-Cậu con nít quá đấy.
Nghe Nhật nói vậy Thiên tấm tức nói:
-Cậu ko biết chứ có câu nam nữ thụ thụ bất thân nha.
Nhật nghe xong ko kìm chế đc nữa bật cười còn to hơn ,cười đến khi chảy nước mắt rồi nhìn Thiên đang tỏ ngạc nhiên và vẻ mặt ấm ức nói:
-Trời ai mà giám đụng cậu chắc kẻ đó muốn xuống gặp diêm vương .
Nhìn Nhật với ánh mặt mong đời Thiên nói:
-Hay cậu gõ cửa giúp tớ đi ,tớ run quá à.
Càng nghe Thiên nói Nhật càng muốn bật cười nhưng biết cười thêm nữa là Thiên sẽ giận mình lên nói:
-Ừm để tớ.
Đang định lại gõ cửa thì cách của tự động mở và 2 nàng nhà ta nhìn và há hốc miệng ngạc nhiên quá mà và ko hẹn cả Thiên và anh chàng đó thốt lên ;
-Là cậu à
Xong đó 2 ng đồng thời chỉ vào mặt nhau,nhìn thấy cảnh này Nhật biết là có chuyện nên tìm kế chạy trước :
-Thôi mình về phòng nha.
Và trước khi 2 ng kia nói gì Nhật đã phóng với tốc độ 100km/1s mất hút làm cho Thiên vừa định nhìn thì ko có bóng dáng đâu nữa .Còn anh chàng đó thì ngỡ ngàng ,sốc quá mà .
Sau đó nhìn nhau với cặp mắt tóe lữa và ng đầu tiên lên tiếng trước dành thế chủ động và nói giọng lạnh nhưng mang đậm vẻ dịu dàng có thể dể dàng nhận ra đó là giọng con gái nhưng anh chàng này lại rất ngốc ko nhận ra:
-Cậu có thể lé sang cho tôi vào ko.
Thiên thấy anh chàng ko chịu xe dịch tự động lách ng đi vào và buông 1 câu :
-Rõ là ng ko lịch sự .
Nghe vậy anh chàng kia tức mình rủa thầm nhưng ko nói gì và nhìn tên trên thẻ học sinh mà Thiên đặt ở trên bàn và nghĩ :Trần Thiên cậu chết với Nam này .
Còn cô nàng nhà ta trước ánh mắt muốn giết ng của Nam thì ung dung dọn dẹp sau đó lấy cuốn sách ra đọc 1 cách rất chi thản nhiên.
Phòng 203 .
Nhật vừa chạy vừa nghĩ tội nghiệp anh chàng kia quá tự nhiên ko ngờ đụng vào Thiên và vừa mở cửa phòng , vừa cười ko may đụng trúng 1 ng vừa nhìn lên Nhật giật mình và chưa kịp nói gì thì anh chàng đó lên tiếng:
-Đúng là gặp ng khùng mà vừa đi vừa cười ko đụng trúng ng khác mới lạ anh chàng bê đê._giọng lạnh lùng xen một chút chọc ghẹo
Nghe vậy Nhật sau một lúc bất ngờ thì nghe câu đó đầu bóc khói và hét lên:
-Anh kia ko biết anh là ai nhưng ko đc nói ng khác như vậy.
Nghe vậy anh chàng kia cười nhẹ 1 nụ cười thoáng qua và nói:
-Tôi chưa gặp 1 ng nào như cậu ko thèm xin lỗi ng khác khi dụng vào mà lại hét như vậy.
Nhật nghe vậy nhún vai bình thản nói:
-Mắc gì tôi phải xin lỗi cậu khi cậu mắng **** tôi
Sau đó ko để anh chàng đó nói gì Nhật phóng như bay vào phòng để lại cho chàng trai đó 1 nụ cười dù chỉ thoáng qua nhưng ai nhìn thấy có thể ngạc nhiên vì đối với mọi ng luôn dùng một khuôn mặt lạnh tanh có thể nói là lãnh khốc và nghĩ:hừ cậu là ng đầu tiên dám lên tiếng với tôi thú vị đó.
Sau đó anh chàng cũng bước vào phòng ,thấy vậy Nhật nên tiếng đuổi:
-Đây là phòng của tôi cậu vào đây làm gì_giong gây hấn
Nghe vậy anh chàng kia nói:
-Phòng đây là của tôi à
Nhật nghe xong như sét đánh ngang tai và nhìn ông trời than thầm:
-Mình vừa mới cười Thiên giờ lại đến mình xui quá .
Còn anh chàng kia thì thấy rất thú vị ,vì từ nay cuộc sống ko còn tẻ nhạt nữa .
Sau đó một lúc lâu Nhật lên tiếng:
-cậu tên gì ,tôi xin tự giới thiệu tên tôi là Nhật _nở nụ cười khó ai đoán đc suy nghĩ
Và dĩ nhiên anh chàng kia cũng ko để ý mà nói giọng lạnh lùng như cũ:
-Nhật Quân.
Nghe vậy Nhật nhún vai giọng vui nói:
-Hóa ra tên tôi là tên đệm cậu,vậy mong cậu đừng nhún vào chuyện nào của tôi._từ cuối mang 1 chút lanh lùng, nhưng xen vào đó là nụ cười nên Quân ko thể biết nhưng cũng khiến Quân có chút gì đó lạnh xương gáy, nhưng Quân cho là mình bị ảo giác mà thôi.
Tối hôm đấy có 3 cái bóng lẻn ra khỏi phòng ko 1 ai biết họ sử dụng tuyệt kĩ của 1 ninra bước đi 1 cách nhẹ nhành rời khỏi phòng .
Lúc này cả 3 ng đó tập trung trước 1 khu vườn ngồi trước ghế đá nhìn ánh trăng tròn tỏa ra 1 thứ ánh sáng mê hoặc lòng ng và 1 trong số đó nên tiếng :
-Sao mà ai cũng buồn vậy .
Nghe vậy 1 ng mặc 1 bộ quần áo màu trắng tựa như tiên nữ hạ phàm nói;
-Phương ko biết đâu mình ở với ng mà chúng ta là những anh chàng tớ gặp ở sân bay đó.
Nghe vậy Phương cũng lên tiếng với 1 nụ cười với sắc áo màu vàng càng khiến nụ cười dó có 1 chút mê hoặc lòng ng :
-Thì tớ cũng có khác gì cậu đâu.
Nghe vậy 2 ng cũng thở dài và nhìn ng áo đen đang ngồi một bên với vẻ mặt ko thể đoán ra nhưng càng nhìn thì càng khiến lòng ng mê hoặc hỏi:
-Lan còn cậu thì sao.
Nghe vậy Lan nhìn 2 ng bạn mình nở 1 nụ cười có thể ví như tuyệt sắc giai nhân nói:
-Mình cũng như các cậu thôi.
Nghe vậy cả 3 nhìn nhau và ng nên tiếng để không khí bớt buồn tẻ:
-Đành chịu thôi chúng ta hứa tìm sự thật cho mẹ của Phương thì tốt nhất chúng ta phải chịu thôi .
Nghe lời nói từ Lan 2 ng gật đầu và trong suy nghĩ của họ tình cảm bạn bè ko thay đổi có thể vì bạn bè mà hi sinh như lời thề khi họ kết giao bạn bè.
Sau đó ko ai nói gì chỉ nhìn nhau nhưng trong ánh mắt họ như hiểu rã lòng nhau.
Và khi mặt trăng chiếu xuống bóng của họ thì Lam nên tiếng:
-Thôi chúng ta về phòng mai chúng ta sẽ phải đi học đó_mang ý giễu cợt nhau.
Và ko ai nói gì những chiếc bóng 1 lần nữa biến mất như họ ko hề tồn tại trong cuộc trò chuyện nãy giờ.
-Xin lỗi các bạn có thể cho mình đi qua ko.
Nghe vậy nhưng đám đông ko chịu dãn ra và hình như còn nhiều hơn trước khiến cho 3 chàng trai này cảm thấy khó chịu vì lúc nãy đi trên đường đã thấy ánh mắt của các cô gái cứ nhìn mình và 1 chàng trai tự nhiên chồm lên hôm vào má của 1 chàng trai và cười nhẹ với đám học sinh nữ nói:
-Tụi này là của nhau rồi các bạn có thể cho mình đi được chưa.
Nhìn vậy cả đám học sinh nữ nghe vậy thì đầu óc bắt đầu mơ mộng và ko biết họ nghĩ gì mà đồng loạt sịt máu mũi ,đang mừng vì đám nữ sinh đứng sững lại đang định bước đi ,thì một nhóm 3 chàng trai khác chạy những chiếc xe BMW đi vào và 3 chàng bước xuống đi lại và nói:
-Ko ngờ các cậu đẹp trai mà bị gay thật là tiếc quá.
Nghe vậy 3 chàng nhìn lại và giật mình khi thấy họ thì tự động hét lên :
-Là các anh à
Nghe vậy đám đông tự nhiên nhìn và bắt đầu nói xì xào:
-Chết các chàng này rồi tự nhiên đụng vào hoàng tử của trường này
-Ôi tội nghiệp các chàng trai này quá.
-!@@#$$$$%%$$%%$(nhưng lời đó bắt đầu càng nhiều hơn khi thấy tình cảnh trước mắt)
Nghe vậy 3 chàng trai nhà ta vẫn ung dung nhìn 3 chàng trai kia với anh mắt thách thức ,còn 3 chàng trai kia thì nhìn 3 chàng với 1 ánh mắt khó hiểu và nói:
-Các cậu trong quen lắm
Nghe vậy 3 chàng này có chút bối rối nhưng rất nhanh lấp liếm:
-Các cậu nói gì vậy tụi này còn chưa biết mặt 3 cậu nữa là.
Nhưng 3 chàng trai vẫn nhìn chằm chằm và nói :
-Quen lắm chắc chắc tụi này đã gặp các cậu rồi.
Bổng 1 chàng trai trong nhóm hoàng tử ồ lên:
-Đúng rồi gương mặt này đã gặp ở sân bay hôm chúng ta đi đón mẹ nè .
Nghe vậy 1 anh chàng trong lãng tử với mái tóc màu vàng nói:
-Ý cậu là mấy con nhỏ đanh đá chúng ta đã gặp ở sân bay hả.
Nghe vậy 1 anh chàng đứng nãy giờ ko nói gì nhưng nghe nhắc đến 3 con nhỏ kia thì liếc mắt nhìn 3 ng trước mắt nói:
-Nhưng họ là con gái còn đây là con trai nha,hay họ là anh em nhỉ._tỏ ra suy nghĩ và rút ngay ra 1 câu kết luận rất logic.
Nhìn 3 chàng trai kia đang bình luận về mình 3 chàng hơi giật mình khi thấy họ nhận ra mình nhưng may ở câu cuối là họ còn nghi ngờ lên chàng trai tóc đen gương mặt lạnh lùng lên tiếng:
-Tụi này ko có quen với những ng các cậu quen giờ có thể cho tụi này đi ko.
Sau đó mặt kệ họ nói gì 3 chàng trai đi qua với thái độ bình thản mặt kệ những anh mắt xoi mói của mọi ng .
Còn 3 chàng trai kia sau khi đứng sững vì có ng ko sợ mình và 1 chàng lên tiếng:
-Quân ,Huy các cậu thấy mấy thằng đó có nét quen nhỉ .
Nghe vậy trong 2 anh chàng đó lên tiếng:
-Lâm cậu nói đúng đó ,rõ ràng là rất giống mấy con nhỏ đó ,mà nhắc đến mấy con nhỏ đó là mình chỉ muốn cho các con nhỏ đó sống ko bằng chết thôi.
Nhìn xa xa 1 chàng giọng lạnh lùng nói (đó ko ai khác chính là Quân nha)
-Ừm nhớ lại mình cũng thấy tức nếu gặp lại tớ sẽ phải trả thù cú giẫm chân tớ .
Nghe vậy 2 chàng trai cười to trước thái độ của Quân ;
-Hà hà ko ngờ công tử lạnh lùng mà cũng có ng đụng vào .
Thấy thái độ của thằng bạn thì Quân bỏ đi với gương mặt lạnh tanh.Để lại 2 ng đứng đó cười 1 lúc sau thì cũng ung dung bước đi trong ánh mắt của đám nữ sinh dành cho với những hình trái tim có ng còn xịt máu mũi.
Còn 3 chàng trai kia thì đi xa đám ng kia 1 chút thì 1 chàng lên tiếng:
-hú hồn tưởng 3 ng kia biết mình là ai rồi chứ.
Nghe vậy 2 ng kia gật gù và noi:
-Thì tớ cũng xém xỉu lè ai ngờ gặp họ chứ ,mà cũng tại cậu đó Lam nhắc họ chi để giờ thành oan gia rồi.
Đang nói thì 1 chàng tóc đen lên tiếng:
-Nhỏ nhỏ thôi chúng ta đang giả trai đó nhớ giùm cái sử dụng tên giả.
Nghe vậy 2 ng kia nhìn và nói nhỏ:
-Yer sir Lan
Lan nghe vậy bật cười và nói:
-Thôi lên phòng hiệu trưởng thôi ở đây lâu là chết đó,nhớ là đừng lộ sơ hở gì để cho mụ đàn ba đó biết nha.
Sau đó 3 chàng trở lại dáng vẻ lạnh lùng và bước đi.
3 chàng lên văn phòng hiệu trưởng gõ cửa họ thay ngay nét mặt trở thành những chàng trai có vẻ hiền lành nhưng vẫn có nét gì đó lãnh khốc và từ trong văn phòng có tiếng nói của 1 ng phụ nữ mà tụi nó biết rằng đây là ng mà mình phải điều tra:
-Vào đi
Và 2 chàng trai trong số đó vỗ lên vai 1 chàng nói:
-Phương cậu hãy bình tỉnh nha.
Nghe vậy Phương mỉm cười nói:
-Ừm tớ sẽ cố nhiệm vụ mà phải ko _nhìn sang 2 ng bạn nở nụ cười nói.
Và tụi nó hít 1 hơi sâu và mở cửa bước vào
Tụi nó vừa mới vào thì thấy một ng phụ nữ 30t nhưng son phấn và thấy tụi nó vào thì nhìn tụi nó với ánh mắt mê trai cực kì ,khiến cho tụi nó rùng mình và nghĩ:mình đi học chứ đâu phải vào động hồ ly đâu.
Xong đâu đấy lấy lại vẻ mạnh mẽ Phương lên tiếng:
-Thưa cô hiệu trưởng chúng em là học sinh mới ạ
Nghe vậy cô hiệu trưởng con nhìn tụi nó đắm đuối nói:
-Lần sau đừng gọi là cô gọi là chị cho thân mật.
Nghe vậy 3 chàng nhìn nhau đưa mắt ý nói:thôi rồi nhiệm vụ này của chúng ta khó yên khi gặp 1 ng như thế này,mà cô ta có gì mà khiến ba Phương phải bỏ vợ con nhỉ đó là suy nghĩ của 2 ng.
Nhưng 3 nàng phải cố bình thản nói;
-Dạ xin hiệu trưởng nói lớp của tụi em đi ạ
Tụi nó cố tình ko nói chữ chị vì nói xong chắc tụi nó chỉ có thể ói thôi .
Nghe vậy ng phụ nữ đó cười nói:
-Từ nay gọi là chị My nha ,mà các em có triển vọng làm hotboy trường này đấy_nhìn với anh mắt trái tim.
Thấy vậy tụi nó ko nói gì nhưng cùng có suy nghĩ:chết rồi gặp 1 ng mê trai trời ơi khổ cho mình rồi.
Sau đó tụi nó đứng đó cho ng phụ nữ này nhìn ,một lúc sau tụi nó chịu ko đc phải lên tiếng;
-Tụi em học phòng nào ạ.
Nghe vậy ng phụ nữ đó đưa cho 1 tấm bản đồ trường và kèm theo lời nói:
-các em học lớp 10A1 và đây là sơ đồ kí túc xá các em biết rồi đấy trường này yêu cầu học sinh phải ở kí túc xá chắc các em đã nghe.
Tụi nó nói:
-Dạ.
Nghe vậy ng phụ nữ đó nói;
-Thôi các em về kí túc xá sắp xếp đi mai học.
Trước khi ra cửa tụi nó vẫn cảm thấy ánh mắt ng phụ nữ đó nhìn theo làm tụi nó nỗi hết da gà và nghĩ:nhiệm vụ tai ác qua hix hix.
3 chàng vừa đi tìm kí túc xá và nhìn sơ đồ thì 1 trong 3 chàng nên tiếng:
-Sao tớ thấy phòng trọ của chúng ta khác nhau vậy .
Nghe vậy 2 chàng kia nhìn lại và nói:
-Ừm sao kì vậy rõ dàng chúng ta đăng kí phòng ở cùng nhau mà.
Nhìn chăm chú vào tờ giấy sơ đồ 3 chàng nhìn nhau nghĩ;thôi chết chúng ta rồi nguy to nếu ai đỏ biết mình là con gái thì trời và ko nói gì cả 3 chàng nhìn lên trời và than:
-Ông trời đừng oái ăm vậy chứ.
Thật ra thì các nàng nhà ta có thể đổi nhưng sợ gặp lại bà hiệu trưởng mê trai kia và có khi khiến cho bà ta nghi ngờ lên 3 chàng lúc này chỉ có cách kêu trời thôi .
Và sau đó 1 trong 2 chàng trai lên tiếng:
-Giờ ko thể nào thay ôi thôi thì chúng ta cần phải cận thận kẻo thân phận thật bị bại lộ thì ko thể giúp mẹ chúng ta vì thế chúng ta sẽ đánh nhanh rút gọn ko để thời gian lâu .
Nghe vậy 2 chàng trai kia gật gù và nói:
-Đúng cố lên vì tương lai phía trước.
Trước phòng 201 ,Thắng nhìn của phòng và hít một hơi khi biết mình phải ở với 1 chàng .
Sau khi lấy cam đảm Thắng gõ cửa và 1 ng ra mở Thắng nhìn khuôn mặt trước mắt lắp bắp nói:
-Là cậu à
Thắng đỏ mặt khi nhìn thấy ng trước mặt chỉ mặc 1 chiếc quần đùi,"vì dù giả trai nhưng nhìn vậy ko đỏ mặt mới lạ nhỉ".
Còn ng trước mắt nhìn thấy Thắng như vậy thì nhận ra ng hồi sang gây sự với mình nên nói giọng chọc ghẹo:
-Ko ngờ 1 ng bị gay mà cũng đỏ mặt à
Nghe vậy Thắng tức mình hét lên:
-ai nói cậu tôi bị gay.
Thấy thái độ đó chàng trai kia cười và nói:
-Thì sang ai ôm ấp nhau trước mặt các cô gái kia.
Nghe vậy Thắng đỏ mặt ko phải vì ngượng mà vì tức nha vì ko thể nói đc và Thắng nói:
-Tránh ra cho tôi vào phòng
Nghe vậy chàng trai kia đứng trước cửa nói:
-Phòng này của tôi cậu ko có quyền vào.
Nghe vậy Thắng nhún vai nói:
-Tôi cũng ko thèm nhưng hiệu trưởng sắp xếp cho tôi ở phòng này ,nếu cậu muốn thay đổi thì nói hiệu trưởng đi.
Nghe vậy chàng trai kia nói:
-Ko ngu nên gặp ng mê trai đó đâu.
Nghe vậy Thắng thất vọng vì ko đc chuyển phòng và lê từng bước mệt nhọc vào và" nghĩ ông trời thật biết trêu ng ",sau khi thấy hắn ta bỏ vào phòng.
Sau khi nhìn căn phòng Thắng nói:
-Tôi ở giường bên cạnh và cấm cậu sang đó ko là chết với tôi_giọng đe dọa .
Nghe vậy anh chàng kia nói:
-Tùy tôi chả quan tâm .
Sau đó Thắng ngồi xuống giường và chàng kia nên tiếng khi thấy
Thắng ko giới thiệu tên lên nhìn và hỏi:
-Cậu tên gì nói đi để tiện xưng hô ,mình tên Minh Lâm_giọng bình thản
Nghe vậy Thắng chỉ nói 1 câu :
-Thắng.
Lâm nghe vậy thì ngớ ng trước sự thay đổi nhanh chóng vậy ,trước cửa là ng hay cãi nhau khi vào phòng thì trở lên lạnh lùng ,khiến Lâm bất ngờ trước con ng của Thắng .
Phòng 202
Trần Thiên đứng trước canh phòng nhìn Nhật với ánh mắt muốn khóc nói:
-Cậu tớ ko muốn vào đâu ,ko muốn xa cậu à
Thấy thái độ đó Nhật bật cười và nói:
-Cậu con nít quá đấy.
Nghe Nhật nói vậy Thiên tấm tức nói:
-Cậu ko biết chứ có câu nam nữ thụ thụ bất thân nha.
Nhật nghe xong ko kìm chế đc nữa bật cười còn to hơn ,cười đến khi chảy nước mắt rồi nhìn Thiên đang tỏ ngạc nhiên và vẻ mặt ấm ức nói:
-Trời ai mà giám đụng cậu chắc kẻ đó muốn xuống gặp diêm vương .
Nhìn Nhật với ánh mặt mong đời Thiên nói:
-Hay cậu gõ cửa giúp tớ đi ,tớ run quá à.
Càng nghe Thiên nói Nhật càng muốn bật cười nhưng biết cười thêm nữa là Thiên sẽ giận mình lên nói:
-Ừm để tớ.
Đang định lại gõ cửa thì cách của tự động mở và 2 nàng nhà ta nhìn và há hốc miệng ngạc nhiên quá mà và ko hẹn cả Thiên và anh chàng đó thốt lên ;
-Là cậu à
Xong đó 2 ng đồng thời chỉ vào mặt nhau,nhìn thấy cảnh này Nhật biết là có chuyện nên tìm kế chạy trước :
-Thôi mình về phòng nha.
Và trước khi 2 ng kia nói gì Nhật đã phóng với tốc độ 100km/1s mất hút làm cho Thiên vừa định nhìn thì ko có bóng dáng đâu nữa .Còn anh chàng đó thì ngỡ ngàng ,sốc quá mà .
Sau đó nhìn nhau với cặp mắt tóe lữa và ng đầu tiên lên tiếng trước dành thế chủ động và nói giọng lạnh nhưng mang đậm vẻ dịu dàng có thể dể dàng nhận ra đó là giọng con gái nhưng anh chàng này lại rất ngốc ko nhận ra:
-Cậu có thể lé sang cho tôi vào ko.
Thiên thấy anh chàng ko chịu xe dịch tự động lách ng đi vào và buông 1 câu :
-Rõ là ng ko lịch sự .
Nghe vậy anh chàng kia tức mình rủa thầm nhưng ko nói gì và nhìn tên trên thẻ học sinh mà Thiên đặt ở trên bàn và nghĩ :Trần Thiên cậu chết với Nam này .
Còn cô nàng nhà ta trước ánh mắt muốn giết ng của Nam thì ung dung dọn dẹp sau đó lấy cuốn sách ra đọc 1 cách rất chi thản nhiên.
Phòng 203 .
Nhật vừa chạy vừa nghĩ tội nghiệp anh chàng kia quá tự nhiên ko ngờ đụng vào Thiên và vừa mở cửa phòng , vừa cười ko may đụng trúng 1 ng vừa nhìn lên Nhật giật mình và chưa kịp nói gì thì anh chàng đó lên tiếng:
-Đúng là gặp ng khùng mà vừa đi vừa cười ko đụng trúng ng khác mới lạ anh chàng bê đê._giọng lạnh lùng xen một chút chọc ghẹo
Nghe vậy Nhật sau một lúc bất ngờ thì nghe câu đó đầu bóc khói và hét lên:
-Anh kia ko biết anh là ai nhưng ko đc nói ng khác như vậy.
Nghe vậy anh chàng kia cười nhẹ 1 nụ cười thoáng qua và nói:
-Tôi chưa gặp 1 ng nào như cậu ko thèm xin lỗi ng khác khi dụng vào mà lại hét như vậy.
Nhật nghe vậy nhún vai bình thản nói:
-Mắc gì tôi phải xin lỗi cậu khi cậu mắng **** tôi
Sau đó ko để anh chàng đó nói gì Nhật phóng như bay vào phòng để lại cho chàng trai đó 1 nụ cười dù chỉ thoáng qua nhưng ai nhìn thấy có thể ngạc nhiên vì đối với mọi ng luôn dùng một khuôn mặt lạnh tanh có thể nói là lãnh khốc và nghĩ:hừ cậu là ng đầu tiên dám lên tiếng với tôi thú vị đó.
Sau đó anh chàng cũng bước vào phòng ,thấy vậy Nhật nên tiếng đuổi:
-Đây là phòng của tôi cậu vào đây làm gì_giong gây hấn
Nghe vậy anh chàng kia nói:
-Phòng đây là của tôi à
Nhật nghe xong như sét đánh ngang tai và nhìn ông trời than thầm:
-Mình vừa mới cười Thiên giờ lại đến mình xui quá .
Còn anh chàng kia thì thấy rất thú vị ,vì từ nay cuộc sống ko còn tẻ nhạt nữa .
Sau đó một lúc lâu Nhật lên tiếng:
-cậu tên gì ,tôi xin tự giới thiệu tên tôi là Nhật _nở nụ cười khó ai đoán đc suy nghĩ
Và dĩ nhiên anh chàng kia cũng ko để ý mà nói giọng lạnh lùng như cũ:
-Nhật Quân.
Nghe vậy Nhật nhún vai giọng vui nói:
-Hóa ra tên tôi là tên đệm cậu,vậy mong cậu đừng nhún vào chuyện nào của tôi._từ cuối mang 1 chút lanh lùng, nhưng xen vào đó là nụ cười nên Quân ko thể biết nhưng cũng khiến Quân có chút gì đó lạnh xương gáy, nhưng Quân cho là mình bị ảo giác mà thôi.
Tối hôm đấy có 3 cái bóng lẻn ra khỏi phòng ko 1 ai biết họ sử dụng tuyệt kĩ của 1 ninra bước đi 1 cách nhẹ nhành rời khỏi phòng .
Lúc này cả 3 ng đó tập trung trước 1 khu vườn ngồi trước ghế đá nhìn ánh trăng tròn tỏa ra 1 thứ ánh sáng mê hoặc lòng ng và 1 trong số đó nên tiếng :
-Sao mà ai cũng buồn vậy .
Nghe vậy 1 ng mặc 1 bộ quần áo màu trắng tựa như tiên nữ hạ phàm nói;
-Phương ko biết đâu mình ở với ng mà chúng ta là những anh chàng tớ gặp ở sân bay đó.
Nghe vậy Phương cũng lên tiếng với 1 nụ cười với sắc áo màu vàng càng khiến nụ cười dó có 1 chút mê hoặc lòng ng :
-Thì tớ cũng có khác gì cậu đâu.
Nghe vậy 2 ng cũng thở dài và nhìn ng áo đen đang ngồi một bên với vẻ mặt ko thể đoán ra nhưng càng nhìn thì càng khiến lòng ng mê hoặc hỏi:
-Lan còn cậu thì sao.
Nghe vậy Lan nhìn 2 ng bạn mình nở 1 nụ cười có thể ví như tuyệt sắc giai nhân nói:
-Mình cũng như các cậu thôi.
Nghe vậy cả 3 nhìn nhau và ng nên tiếng để không khí bớt buồn tẻ:
-Đành chịu thôi chúng ta hứa tìm sự thật cho mẹ của Phương thì tốt nhất chúng ta phải chịu thôi .
Nghe lời nói từ Lan 2 ng gật đầu và trong suy nghĩ của họ tình cảm bạn bè ko thay đổi có thể vì bạn bè mà hi sinh như lời thề khi họ kết giao bạn bè.
Sau đó ko ai nói gì chỉ nhìn nhau nhưng trong ánh mắt họ như hiểu rã lòng nhau.
Và khi mặt trăng chiếu xuống bóng của họ thì Lam nên tiếng:
-Thôi chúng ta về phòng mai chúng ta sẽ phải đi học đó_mang ý giễu cợt nhau.
Và ko ai nói gì những chiếc bóng 1 lần nữa biến mất như họ ko hề tồn tại trong cuộc trò chuyện nãy giờ.
Tác giả :
Rose - Lee na