Khi Những Tiểu Thư Là Hotboy
Chương 107
“Con không đính hôn!"
Lam ngồi trên ghế, ánh mắt kiên định nhìn ba mẹ mình. Lam không nổi giận hay quát tháo, cô chỉ cần ngồi yên một chỗ, bình tĩnh mà nói nhưng đó lại là một công kích rất lớn đến mọi người. Điều này cô đã rút ra từ Lan, Lan không tốn một tí công sức nào nhưng cũng làm người ta sợ, cái khí thế đã đến nay đã rèn đến mức chỉ cần người ta nhìn vào đã thấy toàn thân chợt có dòng nước lạnh chạy qua
“Con nói cái gì?"
Mẹ Lam rít lên, nhưng đối mặt với sự giận giữ ấy Lam cũng không một chút mảy may lo sợ
“Con sẽ không đính hôn hay kết hôn gì cả!"
“Chát!" Một tiếng kêu thanh vang lên, Lam đã biết trước cơn giận dữ này của ba mẹ nên bị họ tát, Lam cũng chẳng có bàng hoàng, sững sờ hay ngạc nhiên gì cả. Đối với cô, họ không có một tí trọng lượng nào cả, dù một chút cũng không
“Đánh hay lắm!"
Lam nhếch phấn môi, ý cười tự giễu
“Con…"
Mẹ Lam ngỡ ngàng, con gái bà dù bà không nuôi lớn nhưng ít nhất Lam chưa bao giờ đối xử với bà như vậy, mỗi lần về tuy Lam ít nói nhưng vẫn rất lễ phép, không làm trái ý bà bao giờ. Thế nhưng bây giờ Lam đến một chút tôn trọng giành cho bà cũng không có, trái lại còn tỏ ra rất quật cường.
“Trước giờ các người có xem tôi là con sao? Các người có bao giờ sang Mỹ thăm tôi không? có không? Khi tôi về nhà, các người có chào đón tôi không? Đừng nhắc đến chữ ba mẹ với tôi, các người không đáng!"
Lam không nhịn được nữa, Lam học theo cách của Lan nhưng Lam không phải là Lan, cô không mạnh mẽ như Lan, cô không thể kiềm chế được cảm xúc của bản thân
“Con…ta…"
Ba mẹ Lam nghe Lam trách móc, trong lòng dâng lên cảm giác tội lỗi nhưng trước nay đã sai thì hôm nay có sai thêm nữa thì vẫn là như vậy thôi. Họ vẫn là một tội đồ trong mắt Lam thôi
“Nói thế nào chúng ta cũng không thể hủy hôn được, con biết rõ tính tình ông con mà!"
“Tôi không biết, tôi và ông ta có nói chuyện với nhau lần nào đâu, ông ta như thế nào tôi cũng không biết!"
Lam kích động, lắc đầu lia lịa, cô biết rất rõ nhưng cô không chấp nhận, cũng không thừa nhận huyết thống. Có những người thân độc ác như thế trên đời này sao?
“Con không được nói như thế! Đó là ông con!"
Ông? Cô có sao?
Lam bất mãn ngước đôi mắt xanh rờn nhìn ba mẹ mình, trong mắt cô là phẫn uất, là trách móc, là căm hờn, không có yêu thương, không có dịu dàng, tất cả chỉ là một mảnh hỗn độn
“Các người muốn bức tôi, vậy chờ ngày nhận xác tôi đi!"
Lam mạnh mẽ quay đi, từ đầu đến cuối không rơi dù chỉ một giọt nước mắt, nếu là thường ngày có lẽ Lam đã nước mắt nước mũi tèm lem, nhưng hôm nay Lam lại rất mạnh mẽ, rất cứng cỏi
“Giỏi lắm!"
Lan cùng mọi người đang đứng ngoài cổng đợi cô, họ sợ cô cùng ba mẹ sẽ xảy ra xung đột nhưng xem ra họ không cần lo nữa rồi
“Họ sẽ không bỏ qua dễ dàng như thế!"
Lam ngước đôi mắt trong veo lên nhìn Lan, ngay lập tức cô nhận ngay một nụ cười khích lệ từ Lan. Ánh mắt chứa chan tình cảm kia của Lan làm Lam cảm động, khóe mắt chốc lát rưng rưng vài giọt nước óng ánh. Đây mới chính là thứ tình cảm cô cần, Thứ mà những người cô gọi là ba mẹ không thể nào cho được
“Tớ sẽ luôn ở cạnh cậu!"
Huy xâu bàn tay mình vào mười ngón tay của Lam, ánh mắt là nhu tình, là ấm áp, là tất thảy những yêu thương. Những người bạn này vì hai người mà không ngừng ủng hộ, không ngừng đấu tranh, cậu là người trong cuộc không thể nào buông xuôi dễ dàng, đó còn chưa nói đến người con gái này quan trọng với cậu đến nhường nào
“Này, mọi chuyện vừa mới bắt đầu thôi! Chúng ta nên đi chơi để lấy khí thế chiến đấu chứ!"
Lâm hồ hởi lên tiếng, giọng ngập tràn sự hứng thú.
“Chỉ biết ăn chơi!"
Phương bĩu môi, dù Lâm có hành động tốt, xấu hay như thế nào đi chăng nữa thì vào trong mắt Phương cũng thành những cử chỉ không ra gì. Người ta nói ghét ai ghét cả tông ti họ hàng cơ mà!
Duy chỉ có mình Phương không đồng ý, còn lại ai cũng hưởng ứng. Lan dù không nói nhưng cũng nhẹ gật đầu. Phương giờ đây mới thấy mình bị bỏ rơi, không một ai đồng tình với cô cả, không một ai ủng hộ cô!
Phương khóc ròng trong lòng nhưng sau khi mọi người lên xe, cô cũng vội vã lên theo, bản thân không ngừng liếc mắt hằm hè người ngồi bên cạnh. Đồ khó ưa!
Lam ngồi trên ghế, ánh mắt kiên định nhìn ba mẹ mình. Lam không nổi giận hay quát tháo, cô chỉ cần ngồi yên một chỗ, bình tĩnh mà nói nhưng đó lại là một công kích rất lớn đến mọi người. Điều này cô đã rút ra từ Lan, Lan không tốn một tí công sức nào nhưng cũng làm người ta sợ, cái khí thế đã đến nay đã rèn đến mức chỉ cần người ta nhìn vào đã thấy toàn thân chợt có dòng nước lạnh chạy qua
“Con nói cái gì?"
Mẹ Lam rít lên, nhưng đối mặt với sự giận giữ ấy Lam cũng không một chút mảy may lo sợ
“Con sẽ không đính hôn hay kết hôn gì cả!"
“Chát!" Một tiếng kêu thanh vang lên, Lam đã biết trước cơn giận dữ này của ba mẹ nên bị họ tát, Lam cũng chẳng có bàng hoàng, sững sờ hay ngạc nhiên gì cả. Đối với cô, họ không có một tí trọng lượng nào cả, dù một chút cũng không
“Đánh hay lắm!"
Lam nhếch phấn môi, ý cười tự giễu
“Con…"
Mẹ Lam ngỡ ngàng, con gái bà dù bà không nuôi lớn nhưng ít nhất Lam chưa bao giờ đối xử với bà như vậy, mỗi lần về tuy Lam ít nói nhưng vẫn rất lễ phép, không làm trái ý bà bao giờ. Thế nhưng bây giờ Lam đến một chút tôn trọng giành cho bà cũng không có, trái lại còn tỏ ra rất quật cường.
“Trước giờ các người có xem tôi là con sao? Các người có bao giờ sang Mỹ thăm tôi không? có không? Khi tôi về nhà, các người có chào đón tôi không? Đừng nhắc đến chữ ba mẹ với tôi, các người không đáng!"
Lam không nhịn được nữa, Lam học theo cách của Lan nhưng Lam không phải là Lan, cô không mạnh mẽ như Lan, cô không thể kiềm chế được cảm xúc của bản thân
“Con…ta…"
Ba mẹ Lam nghe Lam trách móc, trong lòng dâng lên cảm giác tội lỗi nhưng trước nay đã sai thì hôm nay có sai thêm nữa thì vẫn là như vậy thôi. Họ vẫn là một tội đồ trong mắt Lam thôi
“Nói thế nào chúng ta cũng không thể hủy hôn được, con biết rõ tính tình ông con mà!"
“Tôi không biết, tôi và ông ta có nói chuyện với nhau lần nào đâu, ông ta như thế nào tôi cũng không biết!"
Lam kích động, lắc đầu lia lịa, cô biết rất rõ nhưng cô không chấp nhận, cũng không thừa nhận huyết thống. Có những người thân độc ác như thế trên đời này sao?
“Con không được nói như thế! Đó là ông con!"
Ông? Cô có sao?
Lam bất mãn ngước đôi mắt xanh rờn nhìn ba mẹ mình, trong mắt cô là phẫn uất, là trách móc, là căm hờn, không có yêu thương, không có dịu dàng, tất cả chỉ là một mảnh hỗn độn
“Các người muốn bức tôi, vậy chờ ngày nhận xác tôi đi!"
Lam mạnh mẽ quay đi, từ đầu đến cuối không rơi dù chỉ một giọt nước mắt, nếu là thường ngày có lẽ Lam đã nước mắt nước mũi tèm lem, nhưng hôm nay Lam lại rất mạnh mẽ, rất cứng cỏi
“Giỏi lắm!"
Lan cùng mọi người đang đứng ngoài cổng đợi cô, họ sợ cô cùng ba mẹ sẽ xảy ra xung đột nhưng xem ra họ không cần lo nữa rồi
“Họ sẽ không bỏ qua dễ dàng như thế!"
Lam ngước đôi mắt trong veo lên nhìn Lan, ngay lập tức cô nhận ngay một nụ cười khích lệ từ Lan. Ánh mắt chứa chan tình cảm kia của Lan làm Lam cảm động, khóe mắt chốc lát rưng rưng vài giọt nước óng ánh. Đây mới chính là thứ tình cảm cô cần, Thứ mà những người cô gọi là ba mẹ không thể nào cho được
“Tớ sẽ luôn ở cạnh cậu!"
Huy xâu bàn tay mình vào mười ngón tay của Lam, ánh mắt là nhu tình, là ấm áp, là tất thảy những yêu thương. Những người bạn này vì hai người mà không ngừng ủng hộ, không ngừng đấu tranh, cậu là người trong cuộc không thể nào buông xuôi dễ dàng, đó còn chưa nói đến người con gái này quan trọng với cậu đến nhường nào
“Này, mọi chuyện vừa mới bắt đầu thôi! Chúng ta nên đi chơi để lấy khí thế chiến đấu chứ!"
Lâm hồ hởi lên tiếng, giọng ngập tràn sự hứng thú.
“Chỉ biết ăn chơi!"
Phương bĩu môi, dù Lâm có hành động tốt, xấu hay như thế nào đi chăng nữa thì vào trong mắt Phương cũng thành những cử chỉ không ra gì. Người ta nói ghét ai ghét cả tông ti họ hàng cơ mà!
Duy chỉ có mình Phương không đồng ý, còn lại ai cũng hưởng ứng. Lan dù không nói nhưng cũng nhẹ gật đầu. Phương giờ đây mới thấy mình bị bỏ rơi, không một ai đồng tình với cô cả, không một ai ủng hộ cô!
Phương khóc ròng trong lòng nhưng sau khi mọi người lên xe, cô cũng vội vã lên theo, bản thân không ngừng liếc mắt hằm hè người ngồi bên cạnh. Đồ khó ưa!
Tác giả :
Rose - Lee na