Khi Nhị Tiểu Thư Làm Hầu Gái
Chương 3: Nụ cười đó đã trở lại
Vào một buổi sáng đẹp trời, nó đã sửa soạn xong xuôi nhiệm vụ bây giờ nó phải làm là qua gọi cái tên đáng ghét kia dậy.Đến trước của phòng của hắn nó không thèm gõ cửa mà xong vào luôn
-Tên đáng ghét kia dậy mau - nó khiều khiều hắn
-Bây giờ anh mà không dậy đừng trách Huỳnh Nhã Thiên Băng này độc ác nhá - thấy hắn không có động tỉnh gì - được thôi cái này là anh thách tôi đấy hehehe - mặt nó gian hết sức
Bước ra khỏi phòng nó chạy một mạch về phòng mình lấy những thứ cần thiết nhất sau đó lại chạy qua phòng hắn ,4 góc giường nó đều cài 1 quả BOM thời gian là 5 phút sau sẽ nổ.Sau khi đặt xong nó chạy ra khỏi phòng và bịt 2 lỗ tai lại một tiếng nổ thiệt là lớn vang lên
BÙM....RẮC....RẮC.....RẦM....RẦM...
Dạ vâng thưa các vị độc giả đang xem , đang đọc , đang coi truyện này . Hắn bây giờ đã đo đất còn chiếc giường thân yêu của hắn đã banh chành không còn gì hết, căn phòng bây giờ chẳng khác gì 1 bãi chiến trường hổn độn, còn hắn chẳng khác gì một cục than đen thui.Nghe được tiếng nổ lớn ông quản gia chạy lên xem thì thấy nó đang đứng ngoài cửa cười như con điên mới trốn trại, ông quản gia hỏi nó
-Chuyện gì xảy ra vậy? tiếng nổ lúc nẫy
-Không có gì đâu bác đừng có lo - nó nói nhưng vẫn chưa hết cười lần này còn cười lớn hơn nữa
Ông quản gia cảm thấy có chuyện gì kì quái nên đã đi lại mở của phòng của hắn ra bỗng nhiên một làn khói đen bay ra
-Khụ...khụ...khụ - ông quản gia bụm miệng ho khù khụ
-Tôi thấy ông nên đeo khẩu trang vào đi - nó
Khi khói trong phòng đã tan bớt dần nên ông quản gia và nó mới bước vào
-Thiếu gia ngài đang ở đâu vậy? - ông quản gia quơ quơ tay để tránh những làn khói độc do 5 quả bom của nó gây ra
-Ở đây - hắn đang nằm đo đất dưới sàn nhìn vẫn còn khõe chán
-Hello, buổi sáng tốt lành - nó đưa cặp mắt vô tội nhìn hắn ( thật ra là nó đang cố nhịn cười)
-HELLO CÁI CON KHỈ Á, CÔ BỊ ĐIÊN HAY SAO MÀ ĐẶT BOM TRONG PHÒNG TÔI - hắn từ từ ngồi dậy và hét vào mặt nó
-Sr , mà chuyện này không thể trách tôi đk ngen tại tôi kêu hoài anh không dậy nên tôi mới làm vậy chứ bộ mà công nhận cái đồng hồ báo thức tôi vừa chế tạo công hiệu ghê làm một cái thôi là thành như vầy luôn hehe - nó nói xong thì vọt lẹ mắc công ở lại lâu nó sẽ không còn được nhìn thấy ánh bình minh của ngày mai
-Dọn dẹp đi - hắn lạnh lùng ra lệnh
-Dạ - quản gia cúi đầu
Hắn đi qua phòng kế bên tắm rửa thay đồ, không biết nó dùng cái gì chế tạo mà hắn tắm gần 3 tiếng đồng hồ mới sạch. Bước xuống lầu nhìn thấy nó ung dung thư thả nằm đọc truyện hắn không nhịn được mà quát một tiếng
-Cô đến nhà tôi là để làm osin cho tôi chứ không có phải là làm bà chủ đâu nha
-Thì tôi vẫn chăm sóc nghe lời anh mà có làm gì sai đâu - nó vẫn ung dung đọc truyện không thèm để ý gì tới hắn
-Tôi còn chưa xử tội cô ngày hôm qua dám bỏ thuốc xổ vào đồ ăn của tôi mà giờ cô còn trả treo hả?
-OK vậy giờ anh muốn tôi làm gì đây - nó nói nhưng 2 con mắt vẫn dán vào cuốn truyện conan
-Được cái đó là cô nói đó nha cô mau đi lau chùi tolet trên tầng 2 đi - hắn đắc ý nói
1s...2s...3s
-ANH BỊ ĐIÊN HẢẢẢẢẢẢẢ - nó nhảy dựng lên và HÉT
-Tôi là chủ cô là giúp việc ai có quyền hơn - hắn hỏi nó
-Anh có quyền hơn - nó trả lời ỉu xìu
-Tốt còn không mau đi làm đi - hắn khoái chí nhìn nó
-Anh được lắm, nữ nhi báo thù 1000 năm chưa muộn - nó nói rất nhỏ nhưng lỗ tai hắn rất thính nên đã nghe được
-Tôi sẽ đợi - hắn nói nhưng mắt thì vẫn chú tâm đọc báo
****************************************************************************************
-Cái tên đáng ghét dám kêu mình đi chùi rửa tolet cả đời bổn tiểu thư chưa có ngày nào tệ như hôm nay
-Tên khó ưa ta trù ngươi cả đời sống không thoải mái thần kinh có vấn đề con cháu về sau ai cũng khuyết tật không đần cũng ngốc không đi đứng bình thường như người ta
Nó vừa lau chùi vừa rủa hắn còn hắn ở dưới lầu cứ hắt xì liên tục
-Thiếu gia ngài bệnh sao? -ông quản gia hỏi
-Không có việc gì đâu, ông làm việc của mình đi - hắn lạnh lùng ra lệnh -" cái con nhỏ đó chắc đang chửi rủa mình đây mà"
2 tiếng sau.....
-Xong chưa ? -hắn hỏi nó
-Đ...đã...x...xo..xong - nó thở không ra hơi -Nhà gì đâu mà tolet bự khiếp, lau hoài không hết giờ ta mới hiểu được nổi khổ của mấy người giúp việc a - đương nhiên đó là suy nghĩ của nó, ngu dại j mà nói ra
-Thưa thiếu gia bữa trưa đã được chuẩn bị xong rồi à mời ngài dùng bữa- quản gia cung kính nói
-A được ăn rồi -nó chạy thật nhanh vào phòng ăn
Nghe được ăn là 2 mắt của nó sáng như 2 cái đèn pin vậy á,lúc hắn bước vào thấy nó đang ngồi ăn ngấu nghiến giống như ngàn năm rồi chưa được đụng đến đồ ăn
-Ai cho phép cô ngồi đây ăn với tôi - hắn
-pama anh cho - nó không thèm để ý tới hắn vẫn cầm cái đùi gà ăn ngon lành
-Cô chỉ là người giúp việc, pama tôi cớ gì lại cho cô ngồi ăn với tôi - hắn không tin
-Không tin anh gọi hỏi đi - nó
Hắn từ trong túi móc ra cái đt gọi cho pama
-Alo gì đó con trai - giọng mẹ hắn từ đầu dây bên kia truyền qua
-Sao mẹ có thể cho con nhỏ hầu gái đó ngồi ăn với con chứ - hắn nói
-Có sao đâu, nó đâu chỉ ăn cùng con mà còn đi học cùng con nữa mà - mẹ hắn
-what? nhưng đối với người giúp việc như vậy có phải là quá ưu đãi hay không - hắn
-Không sao đâu,con bé mặc dù là người giúp việc nhưng đặc biệt hơn những người khác - mẹ hắn cười mờ ám mà hắn thì không biết
-Phải, đặc biệt lắm , quậy muốn banh nhà con luôn mà - hắn than thở
-Hahaha , thôi mẹ đang tắm nắng con đừng làm phiền , con mà ức hiếp con bé quá là mẹ xử con đó - trước khi cúp máy mẹ hắn còn đe dọa 1 câu
-Đã biết - hắn cúp máy luôn còn hơn là nghe mẹ hắn tra tấn lỗ tai
Hắn đi lại chỗ nó
-Nói đi có phải cô mua chuộc mẹ tôi rồi không
-No no no đừng có ngi oan người tốt vậy chứ
-Chứ sao mẹ tôi đối xử tốt với cô quá vậy
-Chắc tại tôi dễ thương, thông minh ,xinh đẹp ,đáng yêu -nó vừa ăn vừa nói một tràn làm m.ng xung quanh muốn thật nhanh chạy vào tolet để "ÓI"
-Tự cao xuống lẹ mắc công đụng trúng dây điện dựt chết cô luôn
-Xí, khen một câu cũng không được sao - nó trợn mắt phồng má lên nói
Nhìn thấy hành động đáng yêu đó của nó hắn bật cười
Ông quản gia giật mình vì thấy nụ cười đó của hắn,
-haizzz nụ cười của 5 năm trước đã quay trở lại, cô gái đó sẽ giúp thiếu gia nhà chúng ta tạ ơn tổ tiên đã phù hộ - suy ngĩ của ông quản gia
-Điên ,tự nhiên cười mà tôi nói thiệt nha anh nên cười nhiều hơn đi tôi thấy anh cười rất đẹp nha - nó mĩm cười nhìn hắn
-Cô lo chuyện của mình đi - sau câu nói ấy hắn đã thu lại nụ cười của mình
Bữa ăn kết thúc, trong sự cải vả cải lộn của 2 nhân vật chính, nhưng là kết thúc trong vui vẻ vì nó đã được nhìn thấy hắn cười nụ cười đầu tiên và đẹp nhất của hắn từ lúc nó dọn đến đây ở
-Tên đáng ghét kia dậy mau - nó khiều khiều hắn
-Bây giờ anh mà không dậy đừng trách Huỳnh Nhã Thiên Băng này độc ác nhá - thấy hắn không có động tỉnh gì - được thôi cái này là anh thách tôi đấy hehehe - mặt nó gian hết sức
Bước ra khỏi phòng nó chạy một mạch về phòng mình lấy những thứ cần thiết nhất sau đó lại chạy qua phòng hắn ,4 góc giường nó đều cài 1 quả BOM thời gian là 5 phút sau sẽ nổ.Sau khi đặt xong nó chạy ra khỏi phòng và bịt 2 lỗ tai lại một tiếng nổ thiệt là lớn vang lên
BÙM....RẮC....RẮC.....RẦM....RẦM...
Dạ vâng thưa các vị độc giả đang xem , đang đọc , đang coi truyện này . Hắn bây giờ đã đo đất còn chiếc giường thân yêu của hắn đã banh chành không còn gì hết, căn phòng bây giờ chẳng khác gì 1 bãi chiến trường hổn độn, còn hắn chẳng khác gì một cục than đen thui.Nghe được tiếng nổ lớn ông quản gia chạy lên xem thì thấy nó đang đứng ngoài cửa cười như con điên mới trốn trại, ông quản gia hỏi nó
-Chuyện gì xảy ra vậy? tiếng nổ lúc nẫy
-Không có gì đâu bác đừng có lo - nó nói nhưng vẫn chưa hết cười lần này còn cười lớn hơn nữa
Ông quản gia cảm thấy có chuyện gì kì quái nên đã đi lại mở của phòng của hắn ra bỗng nhiên một làn khói đen bay ra
-Khụ...khụ...khụ - ông quản gia bụm miệng ho khù khụ
-Tôi thấy ông nên đeo khẩu trang vào đi - nó
Khi khói trong phòng đã tan bớt dần nên ông quản gia và nó mới bước vào
-Thiếu gia ngài đang ở đâu vậy? - ông quản gia quơ quơ tay để tránh những làn khói độc do 5 quả bom của nó gây ra
-Ở đây - hắn đang nằm đo đất dưới sàn nhìn vẫn còn khõe chán
-Hello, buổi sáng tốt lành - nó đưa cặp mắt vô tội nhìn hắn ( thật ra là nó đang cố nhịn cười)
-HELLO CÁI CON KHỈ Á, CÔ BỊ ĐIÊN HAY SAO MÀ ĐẶT BOM TRONG PHÒNG TÔI - hắn từ từ ngồi dậy và hét vào mặt nó
-Sr , mà chuyện này không thể trách tôi đk ngen tại tôi kêu hoài anh không dậy nên tôi mới làm vậy chứ bộ mà công nhận cái đồng hồ báo thức tôi vừa chế tạo công hiệu ghê làm một cái thôi là thành như vầy luôn hehe - nó nói xong thì vọt lẹ mắc công ở lại lâu nó sẽ không còn được nhìn thấy ánh bình minh của ngày mai
-Dọn dẹp đi - hắn lạnh lùng ra lệnh
-Dạ - quản gia cúi đầu
Hắn đi qua phòng kế bên tắm rửa thay đồ, không biết nó dùng cái gì chế tạo mà hắn tắm gần 3 tiếng đồng hồ mới sạch. Bước xuống lầu nhìn thấy nó ung dung thư thả nằm đọc truyện hắn không nhịn được mà quát một tiếng
-Cô đến nhà tôi là để làm osin cho tôi chứ không có phải là làm bà chủ đâu nha
-Thì tôi vẫn chăm sóc nghe lời anh mà có làm gì sai đâu - nó vẫn ung dung đọc truyện không thèm để ý gì tới hắn
-Tôi còn chưa xử tội cô ngày hôm qua dám bỏ thuốc xổ vào đồ ăn của tôi mà giờ cô còn trả treo hả?
-OK vậy giờ anh muốn tôi làm gì đây - nó nói nhưng 2 con mắt vẫn dán vào cuốn truyện conan
-Được cái đó là cô nói đó nha cô mau đi lau chùi tolet trên tầng 2 đi - hắn đắc ý nói
1s...2s...3s
-ANH BỊ ĐIÊN HẢẢẢẢẢẢẢ - nó nhảy dựng lên và HÉT
-Tôi là chủ cô là giúp việc ai có quyền hơn - hắn hỏi nó
-Anh có quyền hơn - nó trả lời ỉu xìu
-Tốt còn không mau đi làm đi - hắn khoái chí nhìn nó
-Anh được lắm, nữ nhi báo thù 1000 năm chưa muộn - nó nói rất nhỏ nhưng lỗ tai hắn rất thính nên đã nghe được
-Tôi sẽ đợi - hắn nói nhưng mắt thì vẫn chú tâm đọc báo
****************************************************************************************
-Cái tên đáng ghét dám kêu mình đi chùi rửa tolet cả đời bổn tiểu thư chưa có ngày nào tệ như hôm nay
-Tên khó ưa ta trù ngươi cả đời sống không thoải mái thần kinh có vấn đề con cháu về sau ai cũng khuyết tật không đần cũng ngốc không đi đứng bình thường như người ta
Nó vừa lau chùi vừa rủa hắn còn hắn ở dưới lầu cứ hắt xì liên tục
-Thiếu gia ngài bệnh sao? -ông quản gia hỏi
-Không có việc gì đâu, ông làm việc của mình đi - hắn lạnh lùng ra lệnh -" cái con nhỏ đó chắc đang chửi rủa mình đây mà"
2 tiếng sau.....
-Xong chưa ? -hắn hỏi nó
-Đ...đã...x...xo..xong - nó thở không ra hơi -Nhà gì đâu mà tolet bự khiếp, lau hoài không hết giờ ta mới hiểu được nổi khổ của mấy người giúp việc a - đương nhiên đó là suy nghĩ của nó, ngu dại j mà nói ra
-Thưa thiếu gia bữa trưa đã được chuẩn bị xong rồi à mời ngài dùng bữa- quản gia cung kính nói
-A được ăn rồi -nó chạy thật nhanh vào phòng ăn
Nghe được ăn là 2 mắt của nó sáng như 2 cái đèn pin vậy á,lúc hắn bước vào thấy nó đang ngồi ăn ngấu nghiến giống như ngàn năm rồi chưa được đụng đến đồ ăn
-Ai cho phép cô ngồi đây ăn với tôi - hắn
-pama anh cho - nó không thèm để ý tới hắn vẫn cầm cái đùi gà ăn ngon lành
-Cô chỉ là người giúp việc, pama tôi cớ gì lại cho cô ngồi ăn với tôi - hắn không tin
-Không tin anh gọi hỏi đi - nó
Hắn từ trong túi móc ra cái đt gọi cho pama
-Alo gì đó con trai - giọng mẹ hắn từ đầu dây bên kia truyền qua
-Sao mẹ có thể cho con nhỏ hầu gái đó ngồi ăn với con chứ - hắn nói
-Có sao đâu, nó đâu chỉ ăn cùng con mà còn đi học cùng con nữa mà - mẹ hắn
-what? nhưng đối với người giúp việc như vậy có phải là quá ưu đãi hay không - hắn
-Không sao đâu,con bé mặc dù là người giúp việc nhưng đặc biệt hơn những người khác - mẹ hắn cười mờ ám mà hắn thì không biết
-Phải, đặc biệt lắm , quậy muốn banh nhà con luôn mà - hắn than thở
-Hahaha , thôi mẹ đang tắm nắng con đừng làm phiền , con mà ức hiếp con bé quá là mẹ xử con đó - trước khi cúp máy mẹ hắn còn đe dọa 1 câu
-Đã biết - hắn cúp máy luôn còn hơn là nghe mẹ hắn tra tấn lỗ tai
Hắn đi lại chỗ nó
-Nói đi có phải cô mua chuộc mẹ tôi rồi không
-No no no đừng có ngi oan người tốt vậy chứ
-Chứ sao mẹ tôi đối xử tốt với cô quá vậy
-Chắc tại tôi dễ thương, thông minh ,xinh đẹp ,đáng yêu -nó vừa ăn vừa nói một tràn làm m.ng xung quanh muốn thật nhanh chạy vào tolet để "ÓI"
-Tự cao xuống lẹ mắc công đụng trúng dây điện dựt chết cô luôn
-Xí, khen một câu cũng không được sao - nó trợn mắt phồng má lên nói
Nhìn thấy hành động đáng yêu đó của nó hắn bật cười
Ông quản gia giật mình vì thấy nụ cười đó của hắn,
-haizzz nụ cười của 5 năm trước đã quay trở lại, cô gái đó sẽ giúp thiếu gia nhà chúng ta tạ ơn tổ tiên đã phù hộ - suy ngĩ của ông quản gia
-Điên ,tự nhiên cười mà tôi nói thiệt nha anh nên cười nhiều hơn đi tôi thấy anh cười rất đẹp nha - nó mĩm cười nhìn hắn
-Cô lo chuyện của mình đi - sau câu nói ấy hắn đã thu lại nụ cười của mình
Bữa ăn kết thúc, trong sự cải vả cải lộn của 2 nhân vật chính, nhưng là kết thúc trong vui vẻ vì nó đã được nhìn thấy hắn cười nụ cười đầu tiên và đẹp nhất của hắn từ lúc nó dọn đến đây ở
Tác giả :
Pé San