Khi Nhân Vật Chính Đồng Nhân Xuyên Vào Nguyên Tác
Chương 71: Phát kẹo
Dịch Hi Thần cắn rách ngón tay, nhỏ giọt máu trên mắt trận. Ở giữa linh thạch, dần dần hiện ra một đồ hình bát quái, trong đó một nửa sáng lên hồng quang nhàn nhạt, còn lại nửa dưới vẫn là tối tăm, đang chờ đợi huyết dịch của nửa kia truyền vào.
“Tới phiên ngươi." Dịch Hi Thần nói.
Trưởng Tôn Tử Quân nhìn vẻ mặt nghiêm túc của y, đột nhiên có chút hoảng hốt. Hắn hiểu rõ tâm tình của Dịch Hi Thần, giả như hôm nay là Dịch Hi Thần lợi hại hơn hắn, đi tìm Vô Tương Thiên Ma kia quyết chiến, hắn sẽ có bao nhiêu lo lắng? Kết linh tê khế rồi, hai người linh tê tương thông, ít nhất có thể thời thời khắc khắc biết được đối phương ở nơi nào, tình hình của đối phương ra làm sao. Hắn làm sao lại không muốn nếm thử chứ? Về phần những thứ hoang đường xấu hổ đó… Dù như thế nào, cũng không quan trọng bằng việc hai người bọn họ tâm ý tương thông.
Trưởng Tôn Tử Quân thở dài, rốt cuộc đi lên phía trước.
“Ngươi chắc chắn chứ?" Trưởng Tôn Tử Quân nói, “Ngươi không tức giận…"
“Ít nói nhảm!" Dịch Hi Thần một phen kéo tay hắn qua, trực tiếp cắn rách ngón tay hắn, nhỏ máu vào trong mắt trận.
Nhất thời, toàn bộ bát quái trận đều sáng lên ánh sáng, hai nửa màu đỏ dần dần giao hòa vào nhau, hình thành hình dạng một vòng tròn, không phân chia lẫn nhau nữa…
Bọn họ kìm lòng không đặng nhắm mắt lại, cảm giác kỳ diệu quanh quẩn trong lòng hai người, toàn bộ khu vực mới hiện ra trong thức hải bọn họ, làm cho bọn họ thoả thích rong chơi, một ý niệm liền tác động đến toàn thân.
Một lát sau, khi bọn họ mở mắt ra một lần nữa, lúc nhìn lại nhau, chỉ cảm thấy cảnh vật bốn phía đều phai nhạt, thế gian này tựa như chỉ còn lại đối phương. Rõ ràng như thế.
Sau khi Trưởng Tôn Tử Quân khôi phục tỉnh táo, chuyện thứ nhất hắn làm chính là —— ngâm nga thanh tâm chú!
Linh tê liên kết, quan hệ của hắn và Dịch Hi Thần trở nên càng thêm chặt chẽ, hơi thở của Dịch Hi Thần tựa như quanh quẩn ở chóp mũi hắn, chỉ cần hắn hô hấp một cái, có thể ngửi được hơi thở của đối phương. Mặt mày Dịch Hi Thần trở nên càng sinh động, sóng mắt lưu chuyển, một chút ánh sáng cũng có thể làm cho lòng hắn ngứa ngáy khó nhịn.
Lực lượng hồng hoang sắp nhấn chìm hắn, hắn đột ngột đứng lên, định trước tiên lui ra trăm mét tỉnh táo một chút, lại cảm giác được sức mạnh thuộc về Dịch Hi Thần đang lay động trái tim hắn —— Dịch Hi Thần đang dùng lực linh tê mới vừa kết thành, vì y cũng là lần đầu tiên kết linh tê khế, không biết đến tột cùng linh tê khế có công dụng gì, vì vậy liền lung tung dùng thử.
Những linh khế khác có thể định nhiều lần, ví dụ như nô khế, ví dụ như quỷ khế, một người có thể đồng thời ký kết với nhiều người. Chỉ có linh tê khế này, là chỉ có thể ký kết một với một. Mà người kết linh tê khế, thường thường đều là đạo lữ, bởi vậy linh tê khế có công hiệu thúc tình, chỉ cần một bên động tình, một bên khác sẽ có cảm ứng.
Trưởng Tôn Tử Quân quả thực muốn điên rồi!
Tự chủ mà hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo trong nháy mắt liền bị phá vỡ, thanh tâm chú đã niệm mấy triệu lần ngay cả một chữ cũng không nghĩ ra, đầy đầu đều chỉ có một ý nghĩ: Song tu song tu song tu ta muốn nổ tung song tu song tu song tu…
Dịch Hi Thần có cảm ứng, kinh ngạc nhìn Trưởng Tôn Tử Quân. Cơ mà sau khi kết linh tê khế ý niệm đầu tiên của y cũng là phải song tu, bởi vậy trong lúc nhất thời y cũng không làm rõ ràng được đến tột cùng là y động tình, hay là Trưởng Tôn Tử Quân động tình ảnh hưởng tới y.
Dịch Hi Thần tiếp tục tưới dầu vào lửa: “Được rồi, hiện tại ký khế ước thành công, chúng ta tới thảo luận một chút về việc song tu đi." Vừa nói, y vừa mở túi ra, đổ tất cả đan dược mới mua ngày hôm nay ra.
Nhưng mà y vừa ngẩng đầu, nhìn thấy bộ dạng Trưởng Tôn Tử Quân, lại sợ hết hồn —— hai mắt Trưởng Tôn Tử Quân tràn đầy tơ máu, đỉnh đầu bốc hơi nóng, thở hổn hển như trâu.
“Ngươi không sao chứ Tử Quân…"
Lời còn chưa dứt, y chỉ cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, lại bị Trưởng Tôn Tử Quân khiêng lên giường.
Sau một khắc, môi lưỡi của y đã bị người ta chặn lại, hơi thở tràn ngập tính cướp đoạt lấp đầy khoang mũi y, một đôi tay nóng bỏng dò vào trong vạt áo y!
Dịch Hi Thần bối rối: chờ một chút, dược còn chưa có ăn đây…
Thủ pháp vô cùng thuần thục trong nháy mắt liền cởi đạo bào Dịch Hi Thần ra, ngón tay gần như thô lỗ du tẩu ở trên ngực y, đưa tới từng trận run rẩy. Đôi tay không an phận đó dời về phía dưới, không bao lâu đã đến giữa cặp mông kia.
Thậm chí Dịch Hi Thần còn chưa phản ứng kịp là xảy ra chuyện gì, quần áo trên người đã bị cởi sạch, hai chân bị người ta tách ra, một thứ cứng rắn nóng bỏng đã đặt trên miệng huyệt của y.
Dịch Hi Thần bối rối. Hoàn toàn bối rối.
Mặc dù là y đề xuất muốn song tu, thế nhưng… quá nhanh đi!!! Lẽ nào Trưởng Tôn Tử Quân không phải nên chống đẩy thêm nửa ngày, y lại bức bách nửa ngày, sau đó hai người ngồi xuống thảo luận nên dùng tư thế gì nửa ngày, rồi lại thương lượng chi tiết nhỏ cụ thể nửa ngày… Còn có một đống dược chưa ăn… Tại sao cục diện đã biến thành như vậy!!!
Rốt cuộc ở một bước cuối cùng Trưởng Tôn Tử Quân miễn cưỡng tìm về một chút lý trí, mồ hôi thuận theo hai má hắn chảy xuống, rơi ở trên người Dịch Hi Thần, nóng bỏng đến mức gần như hòa tan y.
Dịch Hi Thần run giọng nói: “Chờ… Chờ một chút… Trước tiên… Trước tiên…"
Trưởng Tôn Tử Quân gắt gao nắm ga trải giường, khớp xương bởi vì dùng sức mà trắng bệch. Hắn cắn răng, thái dương nổi gân xanh: “Nếu như, không được, hoặc là, được. Còn có, lần sau?"
Lời hắn nói không trôi chảy, thế nhưng Dịch Hi Thần nghe hiểu. Lần trước khi bọn họ suýt chút nữa liền thành công song tu, Trưởng Tôn Tử Quân cũng hỏi vấn đề này. Nếu như song tu có thể giải phong ấn trong cơ thể y, hoặc nếu như song tu không thể giải phong ấn trong cơ thể y, như vậy, còn có lần sau không?
Nhưng mà Dịch Hi Thần căn bản không có biện pháp suy nghĩ cái vấn đề lần sau này, chỉ làm thế nào để làm tốt lần này thôi cũng đủ khiến cho y bể đầu sứt trán. Y bởi vì căng thẳng, đầu óc cứng ngắc, thế nhưng lại cố ý dựa theo suy nghĩ trước đó của mình mà tiến tới từng bước một: “Ngươi ngươi ngươi, trước tiên đừng, đừng gấp, ta ta, ta mua dược, trước tiên, ăn dược trước đã…"
Trưởng Tôn Tử Quân im lặng im lặng: “Dược gì?"
Dịch Hi Thần hít sâu một hơi, cật lực để cho mình thoạt nhìn bình tĩnh mà thành khẩn: “Xuân dược, ta sợ…" Ta sợ ngươi không tự tin, cho nên mua dược cho ngươi.
Y còn chưa nói hết lời, Trưởng Tôn Tử Quân liếc nhìn đan dược rực rỡ đủ mọi màu sắc trên bàn, thở dài nhỏ đến mức không thể nghe thấy, khoát tay liền dùng sức gió cuốn hết đan dược đầy bàn tới, nghe lời mà đổ hết vào trong miệng Dịch Hi Thần.
Dịch Hi Thần: “~! #¥%…"
Y muốn nói giảm thọ rồi tất cả những thuốc này đều là cho ngươi tăng cường tự tin đó ngươi làm sao lại đưa hết cho ta ăn hả!! Y muốn nói đòi mạng mà người ta một lần chỉ ăn một viên tại sao ngươi có thể cho ta ăn nhiều như vậy!! Y muốn nói dù là hàng tặng cũng không thể lãng phí như thế nha có thể giữ để dùng lâu dài mà!!! Nhưng mà miệng của y nhét tràn đầy, một chữ cũng không nói ra được.
Trưởng Tôn Tử Quân vỗ ngực y, giúp y thuận khí, khiến đan dược mà y vừa định nhổ ra thuận theo nuốt xuống hết. Sau đó Trưởng Tôn Tử Quân hôn hôn khóe môi y, nói giọng khàn khàn: “Đừng sợ."
Lại hung ác nói: “Ngươi tự tìm!"
Vừa mới dứt lời, ngón tay hắn đã không chút lưu tình đâm vào trong không gian tư mật nhất của Dịch Hi Thần!
Thân thể Dịch Hi Thần nhất thời cứng ngắc, loại cảm giác khu vực tư mật nhất bị xâm chiếm này thật sự là hỏng bét mà, khiến cho y trong nháy mắt có xúc động muốn chạy trốn, không phải vì Trưởng Tôn Tử Quân, mà vì chính y thật ra căn bản chưa chuẩn bị xong đầy đủ. Nhưng đây là chuyện y luôn mong chờ, đến mức này rồi, chẳng lẽ còn muốn đổi ý sao?
Y cắn răng một cái, nhắm mắt lại, bắt đầu nhắm mắt làm ngơ, chỉ cần kết quả như y mong muốn, những thứ khác đều không sao cả!
Trưởng Tôn Tử Quân vừa mới kết linh tê khế với y, hai người tâm ý tương thông, tự nhiên có thể dò xét được y khẩn trương. Nhưng mà có khế ước này, hắn có thể giúp Dịch Hi Thần hòa hoãn tâm tình, dần dần, Dịch Hi Thần quả thật buông lỏng không ít.
Trưởng Tôn Tử Quân không nhịn được hôn y, ngón tay phía sau y dần dần gia tăng, đợi đến lúc không sai biệt lắm, rốt cuộc không cách nào nhẫn nại, nâng thương đâm vào!
Dịch Hi Thần chỉ cảm thấy hậu huyệt bị căng đến mức sắp nổ tung, đau đớn, chua xót, cực kỳ khó chịu. Y khóc không ra nước mắt nắm bả vai Trưởng Tôn Tử Quân: “Tử Quân, sao lại đau như vậy."
Trưởng Tôn Tử Quân cũng bị y kẹp đến sắc mặt đỏ lên: “Chịu đựng!" Dứt lời liền chậm rãi động.
Thứ kia của Trưởng Tôn Tử Quân cực lớn, Dịch Hi Thần mới chỉ chứa một cái đầu, đã cảm thấy bị căng đến mức cực hạn. Trong lòng y còn nghĩ vạn sự thông kia nói quả thật không sai, lớn cũng không tốt, thật khiến người ta khó mà chịu được. Nhưng y lo lắng ảnh hưởng đến “lòng tin" của Trưởng Tôn Tử Quân, chịu đựng đau đớn, vẫn nói: “Tử Quân ngươi thật là lợi hại… “
Toàn tâm toàn ý Trưởng Tôn Tử Quân đều ở trên việc này, làm sao cố gắng đi nghiên cứu tâm tư chân chính của Dịch Hi Thần được. Hắn đã mạnh mẽ áp chế lực hồng hoang mấy tháng, lúc này rốt cuộc được đền bù mong muốn, khôngg đem Dịch Hi Thần ăn sống đã là hắn đủ khắc chế rồi, chậm rãi cọ xát ở trong cơ thể Dịch Hi Thần.
Dần dần, thân thể Dịch Hi Thần buông lỏng, không còn bài xích vật xâm lấn kia nữa. Hơn nữa xuân dược trong cơ thể y cũng bắt đầu có hiệu quả, thân thể y càng ngày càng nóng, càng ngày càng ngứa.
“Ưm!" Dich Hi Thần đột nhiên rên lên một tiếng, ngón chân căng thẳng, khó nhịn quay đầu đi. Y cũng không biết thế nào, một loại cảm giác tê dại mãnh liệt từ nơi tương liên của y với Trưởng Tôn Tử Quân vọt lên, toàn bộ xương sống đều mềm yếu.
Trưởng Tôn Tử Quân thấy vậy, liền chuyên môn đâm vào chỗ kia, tốc độ và biên độ rút ra cắm vào cũng càng lúc càng lớn.
“A!" Dịch Hi Thần lại thét lên một tiếng kinh hãi. Khoái cảm mãnh liệt liên tục như thủy triều vọt tới càng lúc càng nhiều, tràn ngập toàn thân y, khiến y không biết làm sao, gắt gao nắm lấy tay Trưởng Tôn Tử Quân, chỉ sợ vừa buông lỏng y liền chìm vào trong vực sâu vô biên vô tận.
Làm sao lại… làm sao lại có thể có cảm giác như vậy…
Làm sao lại… làm sao lại thích như vậy!
Dịch Hi Thần mở mắt ra, vẻ mặt nghiêm túc của Trưởng Tôn Tử Quân ánh vào tầm mắt y, y chỉ cảm thấy trái tim y bị gảy một chút, vừa mài vừa cọ vừa xót vừa ngứa, mềm đến mức có thể chảy ra nước.
Đây rốt cuộc là cảm giác gì? Y cũng không nói rõ ràng được.
“Hi Thần." Trưởng Tôn Tử Quân cúi người, tỉ mỉ hôn từ trán xuống sống mũi lại tới cằm y. Cuối cùng rơi vào trên môi. Giọng hắn khàn đến mức tựa như dùng móng tay nhẹ nhàng gãi qua vải bông, làm cho lòng người ngứa ngáy, “Dịch Hi Thần."
Hắn tựa như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ kêu tên Dịch Hi Thần.
Dịch Hi Thần ngước cổ lên, trong lồng ngực có cái gì đó đầy đến mức muốn tràn ra. Dường như rốt cuộc y cũng hiểu rõ lúc trước Trưởng Tôn Tử Quân chú ý đến tột cùng là cái gì, nhưng không sao, những việc vặt đó giữa bọn họ vĩnh viễn không cần chú ý nữa.
“Tử Quân… Tử Quân…" Y cũng kêu tên Trưởng Tôn Tử Quân, lời chính là không cần nói rõ, cũng đã có thể tâm ý tương thông.
Nhờ mấy thứ xuân dược kia ban tặng, dục vọng mênh mông trong cơ thể Dịch Hi Thần càng ngày càng mãnh liệt. Đầu tiên y còn không biết làm sao, sau đó liền dần dần thả lỏng, mở hai chân ra quấn lấy hông Trưởng Tôn Tử Quân, chủ động đẩy đưa nghênh đón, trực tiếp khiến cho Trưởng Tôn Tử Quân muốn phát điên!
Phen song tu này, hẳn là ước chừng qua một đêm, xuân dược trong cơ thể Dịch Hi Thần mới dần dần biến mất, mà lực hồng hoang hành hạ Trưởng Tôn Tử Quân đã lâu cuối cùng cũng hóa giải không ít —— cái này cũng khá là khéo, giả như Trưởng Tôn Tử Quân không có thiết định kim thương không ngã kia, chỉ sợ Dịch Hi Thần bị xuân dược khống chế, không thể không ép khô hắn; hoặc giả như Dịch Hi Thần không có ăn vào nhiều xuân dược như vậy, y cũng không thể không bị Trưởng Tôn Tử Quân tươi sống làm đến chết.
Lúc trời vừa sáng, hai người rốt cuộc cũng hài lòng, xụi lơ ở trên giường.
Dịch Hi Thần như từ trong nước bị vớt lên, cả người đều bị mồ hôi ngâm ướt đẫm. Hồi tưởng lại đủ loại vừa rồi, đầu óc của y vẫn là trống rỗng, lại đem lời suy nghĩ trong lòng nói ra: “Ngươi, không phải ngươi không được sao?"
Cánh tay đè ở trên người y rõ ràng cứng đờ, âm thanh Trưởng Tôn Tử Quân hơi đổi: “Không, được?"
Dư vị còn chưa biến mất từ trong cơ thể Dịch Hi Thần, y khóc không ra nước mắt mà xoa xoa hông mình. Cho dù đây là lần đầu tiên y song tu với người ta, nhưng nếu như cái này gọi là không được, vậy rất được có phải sẽ bổ luôn cái phòng này ra không?
Vạn sự thông kia là một tên lừa gạt! Dịch Hi Thần oán hận thầm nghĩ: Lừa ta liền thôi, lại còn dám thu hai miếng linh thạch của ta! Dứt khoát phải lấy linh thạch về!
Y nằm nửa ngày, rốt cuộc khôi phục một ít khí lực, liền ngồi dậy tĩnh tọa, thử vận chuyển linh khí.
Vốn dĩ trong cơ thể y bị thiên hỏa phong ấn, linh lực tích lũy mỏng manh, chuyện song tu vốn dĩ có thể tăng tiến tu vi hai bên, bởi vậy Dịch Hi Thần có thể cảm nhận được tu vi trong cơ thể tăng tiến một chút. Nhưng mà không chỉ như vậy, y vận chuyển linh lực lại có loại cảm giác nhẹ nhàng chưa bao giờ có, thậm chí y có thể cảm giác được linh khí trong đất trời đang ào vào cơ thể y —— cái cảm giác này trước đây y chưa bao giờ có!
Dịch Hi Thần đột nhiên mở mắt ra, mừng rỡ như điên nhìn Trưởng Tôn Tử Quân: “Tử Quân!!! Thật sự có thể!!!"
Trưởng Tôn Tử Quân mím mím môi, vui giận không rõ: “Phong ấn giải rồi à?"
Dịch Hi Thần gật đầu, lại lắc đầu. Y có thể cảm giác được, một ít chướng ngại cản trở y bị giải trừ, nhưng cũng không có đạt đến mức độ hoàn toàn suông sẻ. Nghĩ đến cái thứ phong ấn y mười mấy năm, cũng không dễ dàng như vậy liền được giải ra. Nhưng ít ra y đã biết, song tu là hữu hiệu, y không cần phải tiếp tục đi tìm mấy thứ thiên tài địa bảo đồ bỏ kia nữa, chỉ cần có Trưởng Tôn Tử Quân như vậy là đủ rồi —— à không, nếu có ít thiên tài địa bảo thì vẫn nên, dù sao cũng rất đáng giá mà!!
Dịch Hi Thần nhào tới, dùng sức ôm cổ Trưởng Tôn Tử Quân.
Trưởng Tôn Tử Quân nhẹ nhàng xoa xoa sau gáy y: “Hả?"
Dịch Hi Thần ngẩng đầu lên, lộ ra một khuôn mặt tươi cười xán lạn với hắn, mổ lên miệng hắn một cái, lại chôn đầu xuống: “Mệt mỏi quá, nghỉ ngơi một lúc đi."
Hết chương 71
“Tới phiên ngươi." Dịch Hi Thần nói.
Trưởng Tôn Tử Quân nhìn vẻ mặt nghiêm túc của y, đột nhiên có chút hoảng hốt. Hắn hiểu rõ tâm tình của Dịch Hi Thần, giả như hôm nay là Dịch Hi Thần lợi hại hơn hắn, đi tìm Vô Tương Thiên Ma kia quyết chiến, hắn sẽ có bao nhiêu lo lắng? Kết linh tê khế rồi, hai người linh tê tương thông, ít nhất có thể thời thời khắc khắc biết được đối phương ở nơi nào, tình hình của đối phương ra làm sao. Hắn làm sao lại không muốn nếm thử chứ? Về phần những thứ hoang đường xấu hổ đó… Dù như thế nào, cũng không quan trọng bằng việc hai người bọn họ tâm ý tương thông.
Trưởng Tôn Tử Quân thở dài, rốt cuộc đi lên phía trước.
“Ngươi chắc chắn chứ?" Trưởng Tôn Tử Quân nói, “Ngươi không tức giận…"
“Ít nói nhảm!" Dịch Hi Thần một phen kéo tay hắn qua, trực tiếp cắn rách ngón tay hắn, nhỏ máu vào trong mắt trận.
Nhất thời, toàn bộ bát quái trận đều sáng lên ánh sáng, hai nửa màu đỏ dần dần giao hòa vào nhau, hình thành hình dạng một vòng tròn, không phân chia lẫn nhau nữa…
Bọn họ kìm lòng không đặng nhắm mắt lại, cảm giác kỳ diệu quanh quẩn trong lòng hai người, toàn bộ khu vực mới hiện ra trong thức hải bọn họ, làm cho bọn họ thoả thích rong chơi, một ý niệm liền tác động đến toàn thân.
Một lát sau, khi bọn họ mở mắt ra một lần nữa, lúc nhìn lại nhau, chỉ cảm thấy cảnh vật bốn phía đều phai nhạt, thế gian này tựa như chỉ còn lại đối phương. Rõ ràng như thế.
Sau khi Trưởng Tôn Tử Quân khôi phục tỉnh táo, chuyện thứ nhất hắn làm chính là —— ngâm nga thanh tâm chú!
Linh tê liên kết, quan hệ của hắn và Dịch Hi Thần trở nên càng thêm chặt chẽ, hơi thở của Dịch Hi Thần tựa như quanh quẩn ở chóp mũi hắn, chỉ cần hắn hô hấp một cái, có thể ngửi được hơi thở của đối phương. Mặt mày Dịch Hi Thần trở nên càng sinh động, sóng mắt lưu chuyển, một chút ánh sáng cũng có thể làm cho lòng hắn ngứa ngáy khó nhịn.
Lực lượng hồng hoang sắp nhấn chìm hắn, hắn đột ngột đứng lên, định trước tiên lui ra trăm mét tỉnh táo một chút, lại cảm giác được sức mạnh thuộc về Dịch Hi Thần đang lay động trái tim hắn —— Dịch Hi Thần đang dùng lực linh tê mới vừa kết thành, vì y cũng là lần đầu tiên kết linh tê khế, không biết đến tột cùng linh tê khế có công dụng gì, vì vậy liền lung tung dùng thử.
Những linh khế khác có thể định nhiều lần, ví dụ như nô khế, ví dụ như quỷ khế, một người có thể đồng thời ký kết với nhiều người. Chỉ có linh tê khế này, là chỉ có thể ký kết một với một. Mà người kết linh tê khế, thường thường đều là đạo lữ, bởi vậy linh tê khế có công hiệu thúc tình, chỉ cần một bên động tình, một bên khác sẽ có cảm ứng.
Trưởng Tôn Tử Quân quả thực muốn điên rồi!
Tự chủ mà hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo trong nháy mắt liền bị phá vỡ, thanh tâm chú đã niệm mấy triệu lần ngay cả một chữ cũng không nghĩ ra, đầy đầu đều chỉ có một ý nghĩ: Song tu song tu song tu ta muốn nổ tung song tu song tu song tu…
Dịch Hi Thần có cảm ứng, kinh ngạc nhìn Trưởng Tôn Tử Quân. Cơ mà sau khi kết linh tê khế ý niệm đầu tiên của y cũng là phải song tu, bởi vậy trong lúc nhất thời y cũng không làm rõ ràng được đến tột cùng là y động tình, hay là Trưởng Tôn Tử Quân động tình ảnh hưởng tới y.
Dịch Hi Thần tiếp tục tưới dầu vào lửa: “Được rồi, hiện tại ký khế ước thành công, chúng ta tới thảo luận một chút về việc song tu đi." Vừa nói, y vừa mở túi ra, đổ tất cả đan dược mới mua ngày hôm nay ra.
Nhưng mà y vừa ngẩng đầu, nhìn thấy bộ dạng Trưởng Tôn Tử Quân, lại sợ hết hồn —— hai mắt Trưởng Tôn Tử Quân tràn đầy tơ máu, đỉnh đầu bốc hơi nóng, thở hổn hển như trâu.
“Ngươi không sao chứ Tử Quân…"
Lời còn chưa dứt, y chỉ cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, lại bị Trưởng Tôn Tử Quân khiêng lên giường.
Sau một khắc, môi lưỡi của y đã bị người ta chặn lại, hơi thở tràn ngập tính cướp đoạt lấp đầy khoang mũi y, một đôi tay nóng bỏng dò vào trong vạt áo y!
Dịch Hi Thần bối rối: chờ một chút, dược còn chưa có ăn đây…
Thủ pháp vô cùng thuần thục trong nháy mắt liền cởi đạo bào Dịch Hi Thần ra, ngón tay gần như thô lỗ du tẩu ở trên ngực y, đưa tới từng trận run rẩy. Đôi tay không an phận đó dời về phía dưới, không bao lâu đã đến giữa cặp mông kia.
Thậm chí Dịch Hi Thần còn chưa phản ứng kịp là xảy ra chuyện gì, quần áo trên người đã bị cởi sạch, hai chân bị người ta tách ra, một thứ cứng rắn nóng bỏng đã đặt trên miệng huyệt của y.
Dịch Hi Thần bối rối. Hoàn toàn bối rối.
Mặc dù là y đề xuất muốn song tu, thế nhưng… quá nhanh đi!!! Lẽ nào Trưởng Tôn Tử Quân không phải nên chống đẩy thêm nửa ngày, y lại bức bách nửa ngày, sau đó hai người ngồi xuống thảo luận nên dùng tư thế gì nửa ngày, rồi lại thương lượng chi tiết nhỏ cụ thể nửa ngày… Còn có một đống dược chưa ăn… Tại sao cục diện đã biến thành như vậy!!!
Rốt cuộc ở một bước cuối cùng Trưởng Tôn Tử Quân miễn cưỡng tìm về một chút lý trí, mồ hôi thuận theo hai má hắn chảy xuống, rơi ở trên người Dịch Hi Thần, nóng bỏng đến mức gần như hòa tan y.
Dịch Hi Thần run giọng nói: “Chờ… Chờ một chút… Trước tiên… Trước tiên…"
Trưởng Tôn Tử Quân gắt gao nắm ga trải giường, khớp xương bởi vì dùng sức mà trắng bệch. Hắn cắn răng, thái dương nổi gân xanh: “Nếu như, không được, hoặc là, được. Còn có, lần sau?"
Lời hắn nói không trôi chảy, thế nhưng Dịch Hi Thần nghe hiểu. Lần trước khi bọn họ suýt chút nữa liền thành công song tu, Trưởng Tôn Tử Quân cũng hỏi vấn đề này. Nếu như song tu có thể giải phong ấn trong cơ thể y, hoặc nếu như song tu không thể giải phong ấn trong cơ thể y, như vậy, còn có lần sau không?
Nhưng mà Dịch Hi Thần căn bản không có biện pháp suy nghĩ cái vấn đề lần sau này, chỉ làm thế nào để làm tốt lần này thôi cũng đủ khiến cho y bể đầu sứt trán. Y bởi vì căng thẳng, đầu óc cứng ngắc, thế nhưng lại cố ý dựa theo suy nghĩ trước đó của mình mà tiến tới từng bước một: “Ngươi ngươi ngươi, trước tiên đừng, đừng gấp, ta ta, ta mua dược, trước tiên, ăn dược trước đã…"
Trưởng Tôn Tử Quân im lặng im lặng: “Dược gì?"
Dịch Hi Thần hít sâu một hơi, cật lực để cho mình thoạt nhìn bình tĩnh mà thành khẩn: “Xuân dược, ta sợ…" Ta sợ ngươi không tự tin, cho nên mua dược cho ngươi.
Y còn chưa nói hết lời, Trưởng Tôn Tử Quân liếc nhìn đan dược rực rỡ đủ mọi màu sắc trên bàn, thở dài nhỏ đến mức không thể nghe thấy, khoát tay liền dùng sức gió cuốn hết đan dược đầy bàn tới, nghe lời mà đổ hết vào trong miệng Dịch Hi Thần.
Dịch Hi Thần: “~! #¥%…"
Y muốn nói giảm thọ rồi tất cả những thuốc này đều là cho ngươi tăng cường tự tin đó ngươi làm sao lại đưa hết cho ta ăn hả!! Y muốn nói đòi mạng mà người ta một lần chỉ ăn một viên tại sao ngươi có thể cho ta ăn nhiều như vậy!! Y muốn nói dù là hàng tặng cũng không thể lãng phí như thế nha có thể giữ để dùng lâu dài mà!!! Nhưng mà miệng của y nhét tràn đầy, một chữ cũng không nói ra được.
Trưởng Tôn Tử Quân vỗ ngực y, giúp y thuận khí, khiến đan dược mà y vừa định nhổ ra thuận theo nuốt xuống hết. Sau đó Trưởng Tôn Tử Quân hôn hôn khóe môi y, nói giọng khàn khàn: “Đừng sợ."
Lại hung ác nói: “Ngươi tự tìm!"
Vừa mới dứt lời, ngón tay hắn đã không chút lưu tình đâm vào trong không gian tư mật nhất của Dịch Hi Thần!
Thân thể Dịch Hi Thần nhất thời cứng ngắc, loại cảm giác khu vực tư mật nhất bị xâm chiếm này thật sự là hỏng bét mà, khiến cho y trong nháy mắt có xúc động muốn chạy trốn, không phải vì Trưởng Tôn Tử Quân, mà vì chính y thật ra căn bản chưa chuẩn bị xong đầy đủ. Nhưng đây là chuyện y luôn mong chờ, đến mức này rồi, chẳng lẽ còn muốn đổi ý sao?
Y cắn răng một cái, nhắm mắt lại, bắt đầu nhắm mắt làm ngơ, chỉ cần kết quả như y mong muốn, những thứ khác đều không sao cả!
Trưởng Tôn Tử Quân vừa mới kết linh tê khế với y, hai người tâm ý tương thông, tự nhiên có thể dò xét được y khẩn trương. Nhưng mà có khế ước này, hắn có thể giúp Dịch Hi Thần hòa hoãn tâm tình, dần dần, Dịch Hi Thần quả thật buông lỏng không ít.
Trưởng Tôn Tử Quân không nhịn được hôn y, ngón tay phía sau y dần dần gia tăng, đợi đến lúc không sai biệt lắm, rốt cuộc không cách nào nhẫn nại, nâng thương đâm vào!
Dịch Hi Thần chỉ cảm thấy hậu huyệt bị căng đến mức sắp nổ tung, đau đớn, chua xót, cực kỳ khó chịu. Y khóc không ra nước mắt nắm bả vai Trưởng Tôn Tử Quân: “Tử Quân, sao lại đau như vậy."
Trưởng Tôn Tử Quân cũng bị y kẹp đến sắc mặt đỏ lên: “Chịu đựng!" Dứt lời liền chậm rãi động.
Thứ kia của Trưởng Tôn Tử Quân cực lớn, Dịch Hi Thần mới chỉ chứa một cái đầu, đã cảm thấy bị căng đến mức cực hạn. Trong lòng y còn nghĩ vạn sự thông kia nói quả thật không sai, lớn cũng không tốt, thật khiến người ta khó mà chịu được. Nhưng y lo lắng ảnh hưởng đến “lòng tin" của Trưởng Tôn Tử Quân, chịu đựng đau đớn, vẫn nói: “Tử Quân ngươi thật là lợi hại… “
Toàn tâm toàn ý Trưởng Tôn Tử Quân đều ở trên việc này, làm sao cố gắng đi nghiên cứu tâm tư chân chính của Dịch Hi Thần được. Hắn đã mạnh mẽ áp chế lực hồng hoang mấy tháng, lúc này rốt cuộc được đền bù mong muốn, khôngg đem Dịch Hi Thần ăn sống đã là hắn đủ khắc chế rồi, chậm rãi cọ xát ở trong cơ thể Dịch Hi Thần.
Dần dần, thân thể Dịch Hi Thần buông lỏng, không còn bài xích vật xâm lấn kia nữa. Hơn nữa xuân dược trong cơ thể y cũng bắt đầu có hiệu quả, thân thể y càng ngày càng nóng, càng ngày càng ngứa.
“Ưm!" Dich Hi Thần đột nhiên rên lên một tiếng, ngón chân căng thẳng, khó nhịn quay đầu đi. Y cũng không biết thế nào, một loại cảm giác tê dại mãnh liệt từ nơi tương liên của y với Trưởng Tôn Tử Quân vọt lên, toàn bộ xương sống đều mềm yếu.
Trưởng Tôn Tử Quân thấy vậy, liền chuyên môn đâm vào chỗ kia, tốc độ và biên độ rút ra cắm vào cũng càng lúc càng lớn.
“A!" Dịch Hi Thần lại thét lên một tiếng kinh hãi. Khoái cảm mãnh liệt liên tục như thủy triều vọt tới càng lúc càng nhiều, tràn ngập toàn thân y, khiến y không biết làm sao, gắt gao nắm lấy tay Trưởng Tôn Tử Quân, chỉ sợ vừa buông lỏng y liền chìm vào trong vực sâu vô biên vô tận.
Làm sao lại… làm sao lại có thể có cảm giác như vậy…
Làm sao lại… làm sao lại thích như vậy!
Dịch Hi Thần mở mắt ra, vẻ mặt nghiêm túc của Trưởng Tôn Tử Quân ánh vào tầm mắt y, y chỉ cảm thấy trái tim y bị gảy một chút, vừa mài vừa cọ vừa xót vừa ngứa, mềm đến mức có thể chảy ra nước.
Đây rốt cuộc là cảm giác gì? Y cũng không nói rõ ràng được.
“Hi Thần." Trưởng Tôn Tử Quân cúi người, tỉ mỉ hôn từ trán xuống sống mũi lại tới cằm y. Cuối cùng rơi vào trên môi. Giọng hắn khàn đến mức tựa như dùng móng tay nhẹ nhàng gãi qua vải bông, làm cho lòng người ngứa ngáy, “Dịch Hi Thần."
Hắn tựa như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ kêu tên Dịch Hi Thần.
Dịch Hi Thần ngước cổ lên, trong lồng ngực có cái gì đó đầy đến mức muốn tràn ra. Dường như rốt cuộc y cũng hiểu rõ lúc trước Trưởng Tôn Tử Quân chú ý đến tột cùng là cái gì, nhưng không sao, những việc vặt đó giữa bọn họ vĩnh viễn không cần chú ý nữa.
“Tử Quân… Tử Quân…" Y cũng kêu tên Trưởng Tôn Tử Quân, lời chính là không cần nói rõ, cũng đã có thể tâm ý tương thông.
Nhờ mấy thứ xuân dược kia ban tặng, dục vọng mênh mông trong cơ thể Dịch Hi Thần càng ngày càng mãnh liệt. Đầu tiên y còn không biết làm sao, sau đó liền dần dần thả lỏng, mở hai chân ra quấn lấy hông Trưởng Tôn Tử Quân, chủ động đẩy đưa nghênh đón, trực tiếp khiến cho Trưởng Tôn Tử Quân muốn phát điên!
Phen song tu này, hẳn là ước chừng qua một đêm, xuân dược trong cơ thể Dịch Hi Thần mới dần dần biến mất, mà lực hồng hoang hành hạ Trưởng Tôn Tử Quân đã lâu cuối cùng cũng hóa giải không ít —— cái này cũng khá là khéo, giả như Trưởng Tôn Tử Quân không có thiết định kim thương không ngã kia, chỉ sợ Dịch Hi Thần bị xuân dược khống chế, không thể không ép khô hắn; hoặc giả như Dịch Hi Thần không có ăn vào nhiều xuân dược như vậy, y cũng không thể không bị Trưởng Tôn Tử Quân tươi sống làm đến chết.
Lúc trời vừa sáng, hai người rốt cuộc cũng hài lòng, xụi lơ ở trên giường.
Dịch Hi Thần như từ trong nước bị vớt lên, cả người đều bị mồ hôi ngâm ướt đẫm. Hồi tưởng lại đủ loại vừa rồi, đầu óc của y vẫn là trống rỗng, lại đem lời suy nghĩ trong lòng nói ra: “Ngươi, không phải ngươi không được sao?"
Cánh tay đè ở trên người y rõ ràng cứng đờ, âm thanh Trưởng Tôn Tử Quân hơi đổi: “Không, được?"
Dư vị còn chưa biến mất từ trong cơ thể Dịch Hi Thần, y khóc không ra nước mắt mà xoa xoa hông mình. Cho dù đây là lần đầu tiên y song tu với người ta, nhưng nếu như cái này gọi là không được, vậy rất được có phải sẽ bổ luôn cái phòng này ra không?
Vạn sự thông kia là một tên lừa gạt! Dịch Hi Thần oán hận thầm nghĩ: Lừa ta liền thôi, lại còn dám thu hai miếng linh thạch của ta! Dứt khoát phải lấy linh thạch về!
Y nằm nửa ngày, rốt cuộc khôi phục một ít khí lực, liền ngồi dậy tĩnh tọa, thử vận chuyển linh khí.
Vốn dĩ trong cơ thể y bị thiên hỏa phong ấn, linh lực tích lũy mỏng manh, chuyện song tu vốn dĩ có thể tăng tiến tu vi hai bên, bởi vậy Dịch Hi Thần có thể cảm nhận được tu vi trong cơ thể tăng tiến một chút. Nhưng mà không chỉ như vậy, y vận chuyển linh lực lại có loại cảm giác nhẹ nhàng chưa bao giờ có, thậm chí y có thể cảm giác được linh khí trong đất trời đang ào vào cơ thể y —— cái cảm giác này trước đây y chưa bao giờ có!
Dịch Hi Thần đột nhiên mở mắt ra, mừng rỡ như điên nhìn Trưởng Tôn Tử Quân: “Tử Quân!!! Thật sự có thể!!!"
Trưởng Tôn Tử Quân mím mím môi, vui giận không rõ: “Phong ấn giải rồi à?"
Dịch Hi Thần gật đầu, lại lắc đầu. Y có thể cảm giác được, một ít chướng ngại cản trở y bị giải trừ, nhưng cũng không có đạt đến mức độ hoàn toàn suông sẻ. Nghĩ đến cái thứ phong ấn y mười mấy năm, cũng không dễ dàng như vậy liền được giải ra. Nhưng ít ra y đã biết, song tu là hữu hiệu, y không cần phải tiếp tục đi tìm mấy thứ thiên tài địa bảo đồ bỏ kia nữa, chỉ cần có Trưởng Tôn Tử Quân như vậy là đủ rồi —— à không, nếu có ít thiên tài địa bảo thì vẫn nên, dù sao cũng rất đáng giá mà!!
Dịch Hi Thần nhào tới, dùng sức ôm cổ Trưởng Tôn Tử Quân.
Trưởng Tôn Tử Quân nhẹ nhàng xoa xoa sau gáy y: “Hả?"
Dịch Hi Thần ngẩng đầu lên, lộ ra một khuôn mặt tươi cười xán lạn với hắn, mổ lên miệng hắn một cái, lại chôn đầu xuống: “Mệt mỏi quá, nghỉ ngơi một lúc đi."
Hết chương 71
Tác giả :
Chung Hiểu Sinh