Khi Nhân Vật Chính Đồng Nhân Xuyên Vào Nguyên Tác
Chương 56: Bạo thể
Dịch Hi Thần cùng Trưởng Tôn Tử Quân mang theo đầy bụng nghi hoặc về trong khách điếm.
Đông Xuân trấn này bọn họ vốn không dự định ở lâu, bổ sung chút tiên tài liền đi, đi tìm vật liệu luyện thể cho Dịch Hi Thần, đồng thời tìm kiếm hung thủ sát hại phụ mẫu Dịch Hi Thần và Dược Bất Độc. Lại không nghĩ rằng, Đông Xuân trấn này thế mà lại còn sâu xa như vậy.
Đông Xuân trấn ẩn giấu bí mật gì sao? Tại sao họ muốn tới nơi này gặp mặt? Dịch Hi Thần có chút hối hận lúc đó ở trong thức hải Kiều Giác không thể xem cẩn thận hơn chút. Lúc đó trong biển Hư Vô vì thời gian cấp bách, hơn nữa Kiều Giác làm những chuyện kia Dịch Hi Thần nhìn cũng cảm thấy buồn nôn, không muốn nhìn kỹ, cho nên nhảy vọt qua rất nhiều, có lẽ có vài chi tiết nhỏ liên quan tới ma đầu kia bị y bỏ sót.
Dịch Hi Thần hỏi: “Ma đầu cho Kiều Giác mượn lực tâm ma đó, hắn đã làm gì với ngươi?"
Trưởng Tôn Tử Quân buồn bực đỡ trán.
“Tử Quân, rút kiếm của ngươi ra! Tại sao ngươi không dám cầm kiếm chỉ vào ta?"
“Tử Quân, ngươi sợ ta sao?"
“Tử Quân…"
“Tử Quân…"
Tiềng cười của thiếu nữ vang vọng bên tai hắn.
Dịch Hi Thần thấy trên mặt Trưởng Tôn Tử Quân hiện lên vẻ đau đớn, vội vã nắm chặt tay hắn: “Làm sao vậy, tâm ma của ngươi lại phát tác sao?"
Qua nhiều năm như vậy, Trưởng Tôn Tử Quân chỉ cần vừa nhìn thấy nữ tử có thân hình xấp xỉ, khuôn mặt xấp xỉ thiếu nữ, trước mắt sẽ hiện ra dáng vẻ thiếu nữ năm đó. Thiếu nữ kia thích mặc màu vàng nhạt, sáng sáng chói chói, diễm lệ như mặt trời, vì vậy hắn chỉ cần nhìn thấy thiếu nữ mặc trang phục màu vàng nhạt đều sẽ lòng sinh khiếp ý. Hắn tưởng rằng chính hắn vẫn luôn khó có thể buông xuống chuyện năm đó, mãi đến khi vào biển Hư Vô một chuyến, hắn mới biết hóa ra hắn đã sớm bị người ta gieo tâm ma.
Xưa nay Dịch Hi Thần chưa từng thấy dáng vẻ Trưởng Tôn Tử Quân thất hồn lạc phách như vậy, đau lòng đến cực điểm, mở hai tay ra vòng lấy hắn, vỗ nhẹ lưng hắn.
Vì để cho Trưởng Tôn Tử Quân vui vẻ chút, y nói giỡn: “Nữ hài trong tâm ma là tỷ tỷ của ngươi sao? Ngươi không phải nói ngươi có năm loại huyết thống à, tỷ tỷ của ngươi có mấy loại?"
Trưởng Tôn Tử Quân nói: “Ta là cô nhi, khi còn bé từng được người ta nhận nuôi."
“À." Dịch Hi Thần chờ hắn tiếp tục nói.
Nhưng vào lúc này, ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến tiếng kêu thảm thiết.
“A!! Cứu mạng a!!"
Hai người liếc mắt nhìn nhau, lập tức xông ra ngoài!
Ở ngoài khách điếm, một tu sĩ áo lam đang liên tục lăn lộn mà chạy, phía sau hắn có một tu sĩ cả người bốc ra hắc khí đang cầm kiếm đuổi theo chém hắn.
“Hoàng Việt, ngươi làm sao vậy, là ta mà!" Tu sĩ áo lam miễn cưỡng né được kiếm của hắn ta, kêu thảm thiết, “Ngươi tỉnh táo chút đi!"
Trưởng Tôn Tử Quân cùng Dịch Hi Thần đồng thời biến sắc: Hoàng Việt này, là một ma tu!
Một trận động tĩnh này đã khiến không ít người tụ tập tới đây, mọi người nhìn thấy ma tu lại dám hành hung bên đường, nhất thời dồn dập tiến lên giúp đỡ!
Nhưng mà tu vi của Hoàng Việt kia thâm hậu, hét lớn một tiếng, ma khí bùng nổ, một kiếm đẩy ngã hết thảy những tu sĩ xông lên!
Hắn hoàn toàn đánh mất tâm trí, gặp người liền chém, giống như ăn cháo, huyên náo đến cả con đường gà bay chó sủa!
“A!" Một tu sĩ bị hắn đụng ngã lăn trên mặt đất rít gào nhắm mắt lại. Kiếm Hoàng Việt hướng về đỉnh đầu hắn chém xuống!
Thương Vân bảo kiếm của Trưởng Tôn Tử Quân ra khỏi vỏ, một kiếm đâm thẳng về phía Hoàng Việt kia!
Hoàng Việt nhận ra được nguy hiểm, lập tức quay người đỡ Thương Vân bảo kiếm.
Keng!
Hai thanh kiếm chạm vào nhau, kim quang bắn ra bốn phía!
Hoàng Việt làm sao chống đỡ được uy lực của Thương Vân bảo kiếm, kiếm của hắn bị đánh bay tuột khỏi tay, Thương Vân bảo kiếm đâm vào tim Hoàng Việt! Con ngươi của hắn đột nhiên khuếch đại, tứ chi cứng ngắc. Một lát sau, toàn thân hắn biến thành màu đen, nổ oanh một tiếng!
Bạo thể mà chết!
Thân thể nổ tung, cái chết khốc liệt như vậy khiến mọi người bốn phía sợ đến mức nhắm mắt lại không dám nhìn, ngay cả Dịch Hi Thần cũng theo bản năng mà nhắm mắt lại. Nhưng mà một lát sau, tất cả trở nên tĩnh lặng, khi mọi người mở mắt ra một lần nữa, mỗi một người lại đều trợn mắt ngoác mồm.
Hoàng Việt kia tuy rằng bạo thể, thế nhưng một thân ma khí của hắn thế mà lại hoàn toàn không có tiêu tán, chỉ để lại khối thịt màu đen đầy đất. Những khối thịt màu đen đó vừa bị gió thổi qua, biến thành bột mịn đầy đất, tung bay theo gió.
Mọi người lập tức lùi về sau, chỉ lo dính phấn thi thể kia thì cũng có nguy cơ nhập ma.
Đợi gió ngừng, một người sống sờ sờ cứ như vậy mà cái gì cũng không còn sót lại, tựa như vẫn luôn chưa từng tồn tại ở thế giới này.
Trưởng Tôn Tử Quân xông tới, nhặt Thương Vân bảo kiếm của mình lên. Thân kiếm sắc bén bóng loáng, không dính một giọt máu, từ trên đó không nhìn ra cái gì cả.
“Sao, chuyện gì xảy ra…" Có người mờ mịt nói, “Hắn làm sao lại… biến mất…"
Tẩu hỏa nhập ma, bạo thể mà chết không hề hiếm thấy. Nhưng mà bất luận là tu sĩ hay yêu thú nào tử vong, linh khí của người đó tất nhiên sẽ tiêu tán. Bởi vậy khi mọi người nhận ra được bốn phía có linh lực tiêu tán thì sẽ biết được, gần đó có người chết. Hoàng Việt này mặc dù là ma tu, hắn cũng không nên chết một cách vô thanh vô tức như vậy, tựa như… có người hút đi tất cả của hắn.
“Hoàng, Hoàng Việt…" Tu sĩ áo lam kia đi tới, không thể tin được mà sờ lên phấn thi thể còn sót lại. Biểu tình trên mặt hắn khiếp sợ, khó chịu, phẫn nộ.
Dịch Hi Thần và Trưởng Tôn Tử Quân liếc mắt nhìn nhau, hỏi tu sĩ áo lam kia: “Ngươi quen ma tu đó à? Ngươi với hắn là quan hệ như thế nào?"
Tu sĩ áo lam ngượng ngùng nói: “Chúng ta là bạn tốt. Hắn… vốn không phải bộ dạng này, hắn là tẩu hỏa nhập ma, mới có thể đánh mất tâm trí."
“Tẩu hỏa nhập ma." Dịch Hi Thần nhẹ giọng lặp lại.
Trong thức hải của Kiều Giác, Dịch Hi Thần cũng thấy có người chết đi như thế, cái chết rất tương tự với Hoàng Việt, sau khi bạo thể một chút linh lực cũng không còn lại. Những người kia đều là bị Kiều Giác gieo tâm ma, cho nên linh lực của những người đó cũng đều bị ma đầu kia hút đi. Chỉ có khi Lang Dược chết ma khí tiêu tán, còn tiến vào thân thể Trưởng Tôn Tử Quân, đó là bởi vì biển Hư Vô tương đương với một không gian bị ngăn cách, đồ vật vào bên trong liền không thể ra ngoài, mới có thể như vậy. Cố tình ở nơi này, thời gian này, có người tẩu hỏa nhập ma. Còn chết kỳ quặc như thế, việc này tuyệt đối không tầm thường, rất có thể lại có liên quan với ma đầu kia!
Dịch Hi Thần nói: “Đạo hữu nén bi thương. Ngươi theo chúng ta tìm một chỗ ngồi một chút, có thể nói với chúng ta ngọn nguồn tại sao hắn lại tẩu hỏa nhập ma không?"
Tu sĩ áo lam kia lại cảnh giác đánh giá bọn họ: “Các ngươi là ai?"
Dịch Hi Thần nói: “Trước đây không lâu, chúng ta cũng có bằng hữu tẩu hỏa nhập ma sau đó bạo thể mà chết, cái chết rất giống bằng hữu của ngươi. Chúng ta đang tra xét chuyện này, cho nên hi vọng ngươi biết được gì đó có thể nói với chúng ta."
Tu sĩ áo lam do dự.
Dịch Hi Thần nói: “Đạo hữu, ngươi nhất định nhìn ra được bằng hữu ngươi chết không bình thường, là có người âm thầm làm hại. Ngươi không muốn tra ra là ai hại bằng hữu của ngươi sao? Ngươi không muốn vì bằng hữu của ngươi báo thù sao? Thêm mấy người trợ giúp, chẳng lẽ không phải càng dễ làm việc hơn sao?"
Tu sĩ áo lam xoắn xuýt một hồi, thở dài nói: “Được rồi… Vậy ta liền đem những việc ta biết nói hết cho các ngươi."
Hết chương 56
Đông Xuân trấn này bọn họ vốn không dự định ở lâu, bổ sung chút tiên tài liền đi, đi tìm vật liệu luyện thể cho Dịch Hi Thần, đồng thời tìm kiếm hung thủ sát hại phụ mẫu Dịch Hi Thần và Dược Bất Độc. Lại không nghĩ rằng, Đông Xuân trấn này thế mà lại còn sâu xa như vậy.
Đông Xuân trấn ẩn giấu bí mật gì sao? Tại sao họ muốn tới nơi này gặp mặt? Dịch Hi Thần có chút hối hận lúc đó ở trong thức hải Kiều Giác không thể xem cẩn thận hơn chút. Lúc đó trong biển Hư Vô vì thời gian cấp bách, hơn nữa Kiều Giác làm những chuyện kia Dịch Hi Thần nhìn cũng cảm thấy buồn nôn, không muốn nhìn kỹ, cho nên nhảy vọt qua rất nhiều, có lẽ có vài chi tiết nhỏ liên quan tới ma đầu kia bị y bỏ sót.
Dịch Hi Thần hỏi: “Ma đầu cho Kiều Giác mượn lực tâm ma đó, hắn đã làm gì với ngươi?"
Trưởng Tôn Tử Quân buồn bực đỡ trán.
“Tử Quân, rút kiếm của ngươi ra! Tại sao ngươi không dám cầm kiếm chỉ vào ta?"
“Tử Quân, ngươi sợ ta sao?"
“Tử Quân…"
“Tử Quân…"
Tiềng cười của thiếu nữ vang vọng bên tai hắn.
Dịch Hi Thần thấy trên mặt Trưởng Tôn Tử Quân hiện lên vẻ đau đớn, vội vã nắm chặt tay hắn: “Làm sao vậy, tâm ma của ngươi lại phát tác sao?"
Qua nhiều năm như vậy, Trưởng Tôn Tử Quân chỉ cần vừa nhìn thấy nữ tử có thân hình xấp xỉ, khuôn mặt xấp xỉ thiếu nữ, trước mắt sẽ hiện ra dáng vẻ thiếu nữ năm đó. Thiếu nữ kia thích mặc màu vàng nhạt, sáng sáng chói chói, diễm lệ như mặt trời, vì vậy hắn chỉ cần nhìn thấy thiếu nữ mặc trang phục màu vàng nhạt đều sẽ lòng sinh khiếp ý. Hắn tưởng rằng chính hắn vẫn luôn khó có thể buông xuống chuyện năm đó, mãi đến khi vào biển Hư Vô một chuyến, hắn mới biết hóa ra hắn đã sớm bị người ta gieo tâm ma.
Xưa nay Dịch Hi Thần chưa từng thấy dáng vẻ Trưởng Tôn Tử Quân thất hồn lạc phách như vậy, đau lòng đến cực điểm, mở hai tay ra vòng lấy hắn, vỗ nhẹ lưng hắn.
Vì để cho Trưởng Tôn Tử Quân vui vẻ chút, y nói giỡn: “Nữ hài trong tâm ma là tỷ tỷ của ngươi sao? Ngươi không phải nói ngươi có năm loại huyết thống à, tỷ tỷ của ngươi có mấy loại?"
Trưởng Tôn Tử Quân nói: “Ta là cô nhi, khi còn bé từng được người ta nhận nuôi."
“À." Dịch Hi Thần chờ hắn tiếp tục nói.
Nhưng vào lúc này, ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến tiếng kêu thảm thiết.
“A!! Cứu mạng a!!"
Hai người liếc mắt nhìn nhau, lập tức xông ra ngoài!
Ở ngoài khách điếm, một tu sĩ áo lam đang liên tục lăn lộn mà chạy, phía sau hắn có một tu sĩ cả người bốc ra hắc khí đang cầm kiếm đuổi theo chém hắn.
“Hoàng Việt, ngươi làm sao vậy, là ta mà!" Tu sĩ áo lam miễn cưỡng né được kiếm của hắn ta, kêu thảm thiết, “Ngươi tỉnh táo chút đi!"
Trưởng Tôn Tử Quân cùng Dịch Hi Thần đồng thời biến sắc: Hoàng Việt này, là một ma tu!
Một trận động tĩnh này đã khiến không ít người tụ tập tới đây, mọi người nhìn thấy ma tu lại dám hành hung bên đường, nhất thời dồn dập tiến lên giúp đỡ!
Nhưng mà tu vi của Hoàng Việt kia thâm hậu, hét lớn một tiếng, ma khí bùng nổ, một kiếm đẩy ngã hết thảy những tu sĩ xông lên!
Hắn hoàn toàn đánh mất tâm trí, gặp người liền chém, giống như ăn cháo, huyên náo đến cả con đường gà bay chó sủa!
“A!" Một tu sĩ bị hắn đụng ngã lăn trên mặt đất rít gào nhắm mắt lại. Kiếm Hoàng Việt hướng về đỉnh đầu hắn chém xuống!
Thương Vân bảo kiếm của Trưởng Tôn Tử Quân ra khỏi vỏ, một kiếm đâm thẳng về phía Hoàng Việt kia!
Hoàng Việt nhận ra được nguy hiểm, lập tức quay người đỡ Thương Vân bảo kiếm.
Keng!
Hai thanh kiếm chạm vào nhau, kim quang bắn ra bốn phía!
Hoàng Việt làm sao chống đỡ được uy lực của Thương Vân bảo kiếm, kiếm của hắn bị đánh bay tuột khỏi tay, Thương Vân bảo kiếm đâm vào tim Hoàng Việt! Con ngươi của hắn đột nhiên khuếch đại, tứ chi cứng ngắc. Một lát sau, toàn thân hắn biến thành màu đen, nổ oanh một tiếng!
Bạo thể mà chết!
Thân thể nổ tung, cái chết khốc liệt như vậy khiến mọi người bốn phía sợ đến mức nhắm mắt lại không dám nhìn, ngay cả Dịch Hi Thần cũng theo bản năng mà nhắm mắt lại. Nhưng mà một lát sau, tất cả trở nên tĩnh lặng, khi mọi người mở mắt ra một lần nữa, mỗi một người lại đều trợn mắt ngoác mồm.
Hoàng Việt kia tuy rằng bạo thể, thế nhưng một thân ma khí của hắn thế mà lại hoàn toàn không có tiêu tán, chỉ để lại khối thịt màu đen đầy đất. Những khối thịt màu đen đó vừa bị gió thổi qua, biến thành bột mịn đầy đất, tung bay theo gió.
Mọi người lập tức lùi về sau, chỉ lo dính phấn thi thể kia thì cũng có nguy cơ nhập ma.
Đợi gió ngừng, một người sống sờ sờ cứ như vậy mà cái gì cũng không còn sót lại, tựa như vẫn luôn chưa từng tồn tại ở thế giới này.
Trưởng Tôn Tử Quân xông tới, nhặt Thương Vân bảo kiếm của mình lên. Thân kiếm sắc bén bóng loáng, không dính một giọt máu, từ trên đó không nhìn ra cái gì cả.
“Sao, chuyện gì xảy ra…" Có người mờ mịt nói, “Hắn làm sao lại… biến mất…"
Tẩu hỏa nhập ma, bạo thể mà chết không hề hiếm thấy. Nhưng mà bất luận là tu sĩ hay yêu thú nào tử vong, linh khí của người đó tất nhiên sẽ tiêu tán. Bởi vậy khi mọi người nhận ra được bốn phía có linh lực tiêu tán thì sẽ biết được, gần đó có người chết. Hoàng Việt này mặc dù là ma tu, hắn cũng không nên chết một cách vô thanh vô tức như vậy, tựa như… có người hút đi tất cả của hắn.
“Hoàng, Hoàng Việt…" Tu sĩ áo lam kia đi tới, không thể tin được mà sờ lên phấn thi thể còn sót lại. Biểu tình trên mặt hắn khiếp sợ, khó chịu, phẫn nộ.
Dịch Hi Thần và Trưởng Tôn Tử Quân liếc mắt nhìn nhau, hỏi tu sĩ áo lam kia: “Ngươi quen ma tu đó à? Ngươi với hắn là quan hệ như thế nào?"
Tu sĩ áo lam ngượng ngùng nói: “Chúng ta là bạn tốt. Hắn… vốn không phải bộ dạng này, hắn là tẩu hỏa nhập ma, mới có thể đánh mất tâm trí."
“Tẩu hỏa nhập ma." Dịch Hi Thần nhẹ giọng lặp lại.
Trong thức hải của Kiều Giác, Dịch Hi Thần cũng thấy có người chết đi như thế, cái chết rất tương tự với Hoàng Việt, sau khi bạo thể một chút linh lực cũng không còn lại. Những người kia đều là bị Kiều Giác gieo tâm ma, cho nên linh lực của những người đó cũng đều bị ma đầu kia hút đi. Chỉ có khi Lang Dược chết ma khí tiêu tán, còn tiến vào thân thể Trưởng Tôn Tử Quân, đó là bởi vì biển Hư Vô tương đương với một không gian bị ngăn cách, đồ vật vào bên trong liền không thể ra ngoài, mới có thể như vậy. Cố tình ở nơi này, thời gian này, có người tẩu hỏa nhập ma. Còn chết kỳ quặc như thế, việc này tuyệt đối không tầm thường, rất có thể lại có liên quan với ma đầu kia!
Dịch Hi Thần nói: “Đạo hữu nén bi thương. Ngươi theo chúng ta tìm một chỗ ngồi một chút, có thể nói với chúng ta ngọn nguồn tại sao hắn lại tẩu hỏa nhập ma không?"
Tu sĩ áo lam kia lại cảnh giác đánh giá bọn họ: “Các ngươi là ai?"
Dịch Hi Thần nói: “Trước đây không lâu, chúng ta cũng có bằng hữu tẩu hỏa nhập ma sau đó bạo thể mà chết, cái chết rất giống bằng hữu của ngươi. Chúng ta đang tra xét chuyện này, cho nên hi vọng ngươi biết được gì đó có thể nói với chúng ta."
Tu sĩ áo lam do dự.
Dịch Hi Thần nói: “Đạo hữu, ngươi nhất định nhìn ra được bằng hữu ngươi chết không bình thường, là có người âm thầm làm hại. Ngươi không muốn tra ra là ai hại bằng hữu của ngươi sao? Ngươi không muốn vì bằng hữu của ngươi báo thù sao? Thêm mấy người trợ giúp, chẳng lẽ không phải càng dễ làm việc hơn sao?"
Tu sĩ áo lam xoắn xuýt một hồi, thở dài nói: “Được rồi… Vậy ta liền đem những việc ta biết nói hết cho các ngươi."
Hết chương 56
Tác giả :
Chung Hiểu Sinh