Khi Nhân Thê Thụ Bị Ép Nhận Kịch Bản Cường Thụ
Chương 20
Editor: Nhật Hạ
Chuyện phải kể từ lúc cuộc thi đấu giữa Ôn Uyển và Hồng Long. Ôn Uyển tuy thua nhưng sau đó anh Long lại bị Tống Nhuệ trực tiếp đánh cho vào bệnh viện.
Cái chuyện đã đánh nhau thua mà người dưới đài lại đi gây gổ nếu bị truyền ra ngoài sẽ khiến người khác cực kì khinh thường. Vậy nên lần này lời nói thả ra chỉ đích danh người muốn gây gổ chính là một tên trong đám bạn xấu của Hồng Long, mà mục tiêu đặc biệt nhắm tới không ai khác chính là Ôn Uyển. Tuy nhiên để phòng ngừa Tống Nhuệ nhúng tay vào như lần trước, đêm nay chúng còn gọi riêng tất cả mọi người tới.
Ôn Uyển vừa mới tham gia xong tất cả các trận đấu đêm nay đã nhận được tin tức. Lúc anh vội vàng chạy tới hiện trường, cuộc hỗn chiến trong ngõ nhỏ tối tăm đã kết thúc, chỉ còn có người nằm la liệt tứ tung trên mặt đất. Trong không khí chứa đầy mùi máu tanh.
Ôn Uyển sợ hãi lập tức vọt vào bên trong tìm người. Tuy rằng bây giờ anh đã có thể mặt không đổi sắc đứng trên võ đài quyền anh, nhưng tâm hồn bên trong anh vẫn sẽ lo lắng hoảng sợ như cũ.
Ôn Uyển hoảng hốt vô cùng, anh sợ sẽ nhìn thấy Tống Nhuệ nằm bên trong, anh sợ Tống Nhuệ sẽ gặp chuyện không may.
Tay đứa nhỏ kia lại còn đang bị thương. Lúc Ôn Uyển đang hồng mắt cố gắng phân biệt từng khuôn mặt trong đám người, đột nhiên anh liếc mắt thấy một bóng đen đang ngồi tựa lưng ở góc tường.
Ánh mắt của bóng đen kia vẫn luôn dõi theo Ôn Uyển. Cánh tay hắn giật giật nhưng lại không thể đứng lên được.
“Tống Nhuệ!!"
Ôn Uyển bước lên phía trước, nước mắt suýt chút nữa rơi xuống. Đồ bảo vệ tay của Tống Nhuệ không biết đã bị vứt ở cái xó nào, áo trên của hắn cởi ra, miệng vết thương trên người loang lổ màu xanh tím, có mấy chỗ thậm chí còn đang chảy máu… Ôn Uyển không dám xem tiếp. Anh hít hít mũi, sau đó vội vàng đến đỡ Tống Nhuệ lên đưa hắn đi xem bác sĩ.
….
Trong phòng khám bó xương nhà họ Quách, vị bác sĩ già họ Quách vừa nhìn thấy bọn họ xuất hiện ở chỗ này liền lấy mắt kính đang đeo trên mũi xuống, còn tưởng rằng chính mình nhìn nhầm rồi.
Giỏi thật,mới tối hôm qua còn vừa cố định một ngón tay xong, hôm nay lại đem chính mình đưa vào đây.
Bác sĩ già họ Quách lại một lần nữa đeo mắt kính lên, nghĩ nếu không đợi lát nữa đi chào hàng thẻ hội viên của nơi này cho Ôn Uyển đang đứng cạnh Tống Nhuệ. Có đến có đưa, mua nhiều tặng nhiều, lại còn có lợi ích thực tế.
Ôn Uyển đang lúc sốt ruột, vừa thấy Tống Nhuệ chảy máu anh lại luống cuống, cuối cùng nghiến răng quyết định trước tiên phải tìm chỗ nào gần đây để cầm máu, cứ như vậy mà lại đến phòng khám bó xương nhà họ Quách.
Bác sĩ già họ Quách khám bệnh cho hắn. Hoắc, đập vào mắt chính là cơ thể tràn đầy cơ bắp của người trẻ tuổi, thật là lợi hại mà. Không biết có thể thuê hắn làm mô hình châm cứu trong tiệm được không.
Vết thương trên người dù nhìn đáng sợ, nhưng phần lớn chỉ là bị thương ngoài da. Thằng nhóc này đánh nhau chưa bao giờ làm mình phải chịu thiệt. Chỗ cần cầm máu thì cầm máu, nơi cần bôi thuốc mỡ cũng đã bôi. Ngoại trừ chỗ ngón tay bị thương lúc trước lần này lại trật khớp thêm một cây, xương cốt vừa mới nối xong lại phải nối lại lần nữa.
“Được rồi, đại khái là không có chuyện lớn gì," xử lý xong một lần các miệng vết thương lớn lớn bé bé, bác sĩ già họ Quách bình thản nói: “Chỉ cần sau này không đánh nhau nữa. Trở về nghỉ ngơi cho tốt là được."
Bác sĩ kê đơn thuốc cho Tống Nhuệ mang về. Ôn Uyển cảm ơn hắn, lúc quay người lại, ánh mắt lo lắng rơi xuống trên người Tống Nhuệ đang nằm hôn mê trên giường.
Trợ lí nhỏ vẫn luôn đứng ngoài quan sát cắt đứt nỗi lo lắng của anh: “Được rồi, bây giờ có thể gọi điện thoại cho A Phi được rồi."
Ôn Uyển: “Gọi điện thoại làm gì?"
Trợ lí nhỏ trở nên cảnh giác, nói: “Làm hắn đưa Tống Nhuệ trở về đó."
Ôn Uyển thò đầu kiểm tra miệng vết thương của Tống Nhuệ xem còn chảy máu nữa hay không, nói: “Hắn không quay về nữa đâu. Hôm nay hắn ở cùng với tôi."
Trợ lí nhỏ:……
Thôi được rồi, nó biết ngay sẽ như vậy mà.
Sao lại thế này, cái người tên Tống Nhuệ này cũng quá mức kì lạ. Mỗi lần Ôn Uyển muốn bảo trì khoảng cách với hắn thì hắn đều có thể chuẩn xác cho bọn họ một lối rẽ.
Lúc mới ra khỏi nhà hôm nay Ôn Uyển còn thề thốt rất thành khẩn, vậy mà vừa mới tới buổi tối nhìn xem, hai người này lại ở dưới mí mắt nó dính vào nhau. Lúc này đi ra ngoài nói đây là vai phụ có ai mà tin cho được?
Tất nhiên, thực tập sinh của nó cũng có vấn đề không nhỏ ở đây.
Trợ lí nhỏ càng nghĩ càng nuốt không trôi khẩu khí này. Nó đường đường là một vị trợ lí nhỏ của cốt truyện mà lại không thể làm gì được một cái chướng ngại vật nho nhỏ này? Xùy! Không có khả năng, không tồn tại.
Tâm trạng trợ lí nhỏ bình tĩnh trở lại, lập tức đưa ra quyết định. Nó cảnh báo Ôn Uyển: “Hôm nay anh phải tự mình cẩn thận một chút, tôi phải đi về trụ sở chính một chuyến."
Nó tự mình trở về, điều tra kĩ tên Tống Nhuệ này từ đầu đến chân, nếu như không lột một tầng da của hắn thì hôm nay nó sẽ không gọi là trợ lí nhỏ.
Sau khi Ôn Uyển nghe xong cũng không phản ứng lớn, thậm chí anh còn có chút qua loa lấy lệ: “Được rồi. Trên đường cẩn thận."
Từ nãy tới giờ ánh mắt của anh đều dừng lại trên người Tống Nhuệ đang bị thương hôn mê.
Những người đó đêm nay rõ ràng đến là vì anh, nhửng một mình Tống Nhuệ lại thay anh gánh chịu hết tất cả. Đến bây giờ Ôn Uyển còn không thể nghĩ lại, vừa tưởng tượng trong lòng anh lại không thể nhịn được mà tràn ra chua xót.
Sau khi chia tay với bác sĩ, anh một mình đưa Tống Nhuệ về nhà mình.
Cũng may đường đi cũng không xa, chỉ là lúc lên cầu thang có hơi tốn sức một chút. Ôn Uyển cố gắng không đụng vào miệng vết thương của hắn. Sau khi về đến nhà anh vừa bận rộn thu xếp ổn thỏa mọi thứ, vừa lau nhà, cẩn thận tỉ mỉ từng li từng tí.
Bốn bộ khăn trải giường tơ tằm lăn lên thực thoải mái mà Ôn Uyển mua riêng lúc vừa mới đến vậy mà lại làm Tống Nhuệ hưởng thụ nằm trước.
Sau khi thu dọn như vậy một hồi, lúc xem đồng hồ cũng đã hơn rạng sáng hai giờ. Nhưng anh không hề buồn ngủ. Bởi vì lo lắng quá mức, trong lúc đó anh còn lôi nhiệt kế ra kiểm tra nhiệt độ cho Tống Nhuệ khi đó đang bất tỉnh nhân sự. Nếu trợ lí nhỏ còn ở đây bây giờ sợ rằng sẽ lại mắng anh.
Ôn Uyển vẫn luôn làm việc tới khi thật sự không còn việc gì có thể làm nữa, anh mới ngồi xuống mép giường nhìn Tống Nhuệ phát ngốc.
Ngoài cửa sổ bóng đêm tối đen nặng nề một cách bất thường, không biết lúc nào hừng đông mới đến.
……
Ngay giây đầu tiên Tống Nhuệ mở mắt tỉnh lại, cả người ngay lập tức căng chặt theo bản năng, kí ức của thân thể vẫn còn dừng lại ở lúc đánh nhau, hắn nhanh chóng ngồi dậy. Vốn Ôn Uyển đang ngủ gật cũng trước tiên mở mắt.
“Tống Nhuệ, là tôi đây!"
Trong bóng tối Tống Nhuệ không thấy được khuôn mặt của người kia. Chỉ cảm thấy một bên cánh tay mình được người ta ôm vào trong ngực, là loại cảm giác đang trong lúc vui sướng mà hắn quen thuộc.
Ôn Uyển sợ lúc hắn ngủ lăn lộn lung tung lại nằm đè lên ngón tay yếu ớt vừa mới cố định xong, vậy nên trước khi ngủ gật anh liền thuận tiện cầm tay hắn qua để bảo vệ.
Lúc Tống Nhuệ tỉnh lại thì chân trời cũng bắt đầu sáng. Bốn bề đều tĩnh lặng, ngoài cửa sổ loáng thoáng có vài tiếng chim hót. Dựa vào những tia nắng yếu ớt từ mặt trời, Tống Nhuệ nhận ra bản thân đang nằm ở một nơi hoàn toàn xa lạ.
Đây là giường gì vậy, sao lại có thể mềm mại đến như vây, còn có thể lăn lên khá thoải mái.
“Tống Nhuệ, là tôi đây, cậu đang ở nhà tôi."
Tầm mắt đang quan sát chung quanh của Tống Nhuệ lại bị tiếng nói của anh thu hút. Dưới sự trấn an từ giọng nói của anh, các cơ bắp trên người Tống Nhuệ đều chậm rãi thả lỏng lại.
Cũng giống như ngày đầu tiên bọn họ gặp nhau, Tống Nhuệ vừa mới tỉnh lại, hai con ngươi đen nhánh thâm thúy kia lại bắt đầu nhìn chằm chằm Ôn Uyển đang ở mép giường.
Con ngươi hắn đen đặc. Bởi vì không thể mở miệng được, ánh mắt khi chỉ nhìn chăm chú vào một người như hóa thành thực chất.
Ôn Uyển cẩn thận buông bàn tay hắn đang được anh ủ ấm trong lòng ngực vào trong chăn.
Sau khi nói xong lời nên nói, trong phòng lại chìm vào trong yên lặng.
Loại yên lặng này đối với một người như Ôn Uyển mà nói là nặng nề vô cùng. Giống như một con thuyền đang từ từ chìm vào đáy biển, theo sự chảy trôi của thời gian, yên lặng càng lâu, cái cảm giác tối tăm lạnh giá lại dần dần nuốt sống hắn.
“Thật sự xin lỗi."
Ôn Uyển vừa mở miệng, giọng nói đã khàn khàn.
Anh luôn chỉ được cái ngoài miệng nói chuyện dễ nghe mà thôi. Nhưng trên thực tế chuyện gì anh cũng chưa làm được, chuyện gì cũng đều làm không tốt. Nói phải bảo vệ Tống Nhuệ, chớp mắt một cái lại làm hại hắn cả người đều bị thương; rõ ràng đã nói rõ phải giữ khoảng cách, kết quả bây giờ lại mang người theo trở về.
Anh luôn quá dễ mềm lòng. Rõ ràng anh biết như vậy là sai, nhưng lại vẫn giữ Tống Nhuệ lại.
Sau này Tống Nhuệ sẽ hận anh. Hắn nên hận anh.
Bức màn bị kéo xuống từ bên trong, ngăn cách phần lớn ánh sáng bên ngoài. Tống Nhuệ nhìn không rõ vẻ mặt của anh, hắn nghe thấy anh đang xin lỗi hắn.
Là xin lỗi vì lúc trước không để ý đến hắn hay sao? Hay là xin lỗi vì việc hắn bị thương?
Một lát sau, Ôn Uyển nhẹ giọng nói với hắn: “Bây giờ hãy còn sớm, ngủ tiếp một lát nữa đi."
Giọng nói anh trong trẻo, bởi nói chuyện bằng nửa hơi, thanh âm giống như một bàn tay ôn nhu, thoáng chốc đã khiến tâm tình người khác trở nên bình ổn.
Tống Nhuệ lại nhìn chằm chằm anh một lúc, mới nghe lời mà nhắm mắt lại.
Nghe tiếng hít thở khẽ khàng của anh bên cạnh hắn ở rất gần, nghe anh thật lâu cũng không có phát ra tiếng động. Tống Nhuệ còn tưởng rằng anh lại ở bên cạnh ngủ rồi, nhưng cách một lúc sau, lại có một tiếng bước chân bước nhẹ dần từ mép giường đi xa, tiếp sau đó là một tiếng đóng cửa thực khẽ.
Hiển nhiên Tống Nhuệ cũng không thật sự ngủ như Ôn Uyển vẫn tưởng. Sau khi đi rồi, Tống Nhuệ đem chăn trên người kéo lên trên tới khi che khuất đầu mình. Hắn vùi cả người mình vào trong chiếc giường nhỏ của Ôn Uyển.
Hạnh phúc tới quá bất ngờ.
Dán lên chăn anh, Tống Nhuệ cực kì chậm chạp mà hít sâu một hơi. Tưởng tượng đó là mùi hương trên người người kia.
……Lại càng không thể ngủ được.
Lúc này tất cả các tế bào trên cơ thể đều bị mùi hương yêu thích này kích thích tới mức hưng phấn không ngừng, ngay cả đau đớn từ những miệng vết thương lớn nhỏ trên người đều bị quên hết sạch, trong lòng chỉ lấp đầy một suy nghĩ muốn đắm chìm trong mùi hương dịu dàng của Ôn Uyển.
Tống Nhuệ này ngược lại có thể yên lặng.
Hắn nằm một lúc, sau đó lại từ trên giường bò lên. Hắn mở cửa phòng đi ra ngoài
Căn phòng này chỉ có một mình Ôn Uyển ở, diện tích cũng không lớn, nhưng chỗ nào cũng được dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp. Trong phòng bếp, bóng dáng Ôn Uyển quay lưng về phía hắn đang nấu cơm.
Sáng sớm, nồi sữa bên người anh bốc lên khí nóng màu trắng, ánh sáng trong trẻo chiếu nghiêng vào từ cửa sổ, dừng ở trên người đang mặc tạp dề, làm tô điểm thêm một tầng ánh sáng lên hình dáng người nọ.
Hình ảnh tốt đẹp mà lại tĩnh lặng, chỉ có nồi sữa đang sôi ục ục cùng với một ít tiếng động anh đột nhiên phát ra khi đang nấu cơm.
Mà bước chân Tống Nhuệ tiến đến gần cũng không phát ra âm thanh.
Tống Nhuệ đã đem bóng dáng ăn mặc tạp dề của người này miêu tả một lần trong đầu lại vẫn cứ cảm thấy như vậy không đủ.
Hắn yên lặng đến sát bên cạnh Ôn Uyển để không làm đối phương phát hiện. Hắn cũng không biết hắn muốn làm gì. Chỉ đơn giản là thích nhìn dáng vẻ Ôn Uyển mặc tạp dề.
Tống Nhuệ vươn tay.
Khớp xương của tay thon dài, bàn tay to rộng, bên trên là các vết sẹo lớn lớn bé bé. Cách một tầng không khí, bắt đầu từ mái tóc của bóng hình kia, hắn làm bộ vuốt ve anh.
Động tác vuốt ve chuyển tới sau chiếc cổ trơn bóng, sau đó tay Tống Nhuệ lại chậm rãi trượt tới bờ vai bằng phẳng của anh, đến phần lưng rắn rỏi kia, đi theo vòng eo của anh mà dừng lại ở chỗ độ cung mỹ diệu ngay sau đó, dây tạp dề thắt một cái nơ con bướm tại nơi đó. Dưới vòng eo lại hơi cong lên.
Hắn nghe rất rõ tiếng tim đập trong lồng ngực.
Tuy rằng thoạt nhìn hắn giống như vĩnh viễn không sợ hãi bất cứ điều gì, nhưng trên thực tế cũng không có cái gì là hoàn hảo cả.
Có đôi khi hắn nhìn Ôn Uyển, tựa như đang xem ánh trăng của bản thân.
Ánh trăng cách hắn rất xa, nhưng ánh trăng dù chỉ chiếu xuống dưới cũng đã đủ ôn nhu.
Ánh trăng vẫn luôn chuyển động. Hắn nhìn ánh trăng có đôi khi cách chính mình rất xa, có đôi khi lại cách chính mình rất gần. Nhìn ánh trăng của hắn cười lên cũng đẹp, mà khổ sở cũng đẹp nữa.
Ánh trăng trên bầu trời vĩnh viễn không nghe được lời hắn nói. Trên mặt đất hắn hàng đêm đều ngẩng đầu ngóng trông ánh trăng. Hắn không tin ánh trăng là xa xôi không thể chạm tới.
Tống Nhuệ vươn tay, hành động cũng không được thành thạo mà ôm lấy anh từ phía sau.
Không có kết cấu, chỉ là một cái ôm dùng lực để kề sát vào đơn giản. Nhưng hắn đã ôm người đó thật chặt, cảm giác như ánh trăng của hắn lúc này đang dừng lại trong chính lồng ngực mình.
Không khí hít vào đều không đủ dùng. Hắn cố sức hít thở, cả người đã cứng đờ rồi lại không dám buông tay ra chút nào.
Lúc trước hắn cảm thấy chỉ cần Ôn Uyển chạm vào hắn đã là thoải mái. Nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy bản thân trước kia chỉ sợ một thằng ngốc. Rõ ràng lúc hắn chạm vào Ôn Uyển cũng thoải mái như thế.
Hắn còn quá trẻ tuổi, luôn không có cách nào giải quyết cái loại cảm xúc kích động đấu đá lung tung thế này được, là cảm xúc trực tiếp mà sôi nổi trong cơ thể người trẻ tuổi. Bởi vậy hắn ôm rất chặt, cả người đều vùi vào trên người Ôn Uyển. Nhưng bởi vì dáng người có chút chênh lệch, nên dù Ôn Uyển làm người bị ôm, nhưng cả người anh lại bị trói chặt trong lòng ngực hắn.
Không có trợ lí nhỏ báo động trước, Ôn Uyển thực sự bị hắn dọa sợ. Chỉ tới khi nhìn thấy Tống Nhuệ mới nhẹ nhàng thở ra.
Hắn thử cử động, nhưng người phía sau lại càng ôm chặt anh hơn.
Có lẽ là vì trong lòng Ôn Uyển xem hắn như trẻ con, cho nên đến bây giờ cũng không quá quen với dáng người quá mức cao lớn của hắn. Hắn chỉ do dự một lát, tuy rằng Tống Nhuệ ôm có hơi chặt một chút, nhưng đây lại là thời điểm Ôn Uyển đang thấy hổ thẹn với hắn, cuối cùng anh vẫn quyết định không nói hắn.
Dù sao cũng chỉ có khi trợ lí nhỏ không ở đây Tống Nhuệ mới có thể muốn làm gì thì làm như vậy.
Muốn ôm thì ôm them một lát nữa đi, cũng không phải là chuyện lớn lao gì.
…… Tiền đề là Tống Nhuệ không được lộn xộn. Một lát sau, Ôn Uyển vừa bất đắc dĩ lại vừa ôn nhu mà ngăn trở hành động của hắn: “Tống Nhuệ, ôm tôi cũng không sao cả nhưng cậu có thể không cắn cổ tôi được không?"
Lại một lát sau. Lỗ tai Ôn Uyển đỏ au rồi đẩy hắn ra một cái.
“…… Liếm cũng không được!!"
Chuyện phải kể từ lúc cuộc thi đấu giữa Ôn Uyển và Hồng Long. Ôn Uyển tuy thua nhưng sau đó anh Long lại bị Tống Nhuệ trực tiếp đánh cho vào bệnh viện.
Cái chuyện đã đánh nhau thua mà người dưới đài lại đi gây gổ nếu bị truyền ra ngoài sẽ khiến người khác cực kì khinh thường. Vậy nên lần này lời nói thả ra chỉ đích danh người muốn gây gổ chính là một tên trong đám bạn xấu của Hồng Long, mà mục tiêu đặc biệt nhắm tới không ai khác chính là Ôn Uyển. Tuy nhiên để phòng ngừa Tống Nhuệ nhúng tay vào như lần trước, đêm nay chúng còn gọi riêng tất cả mọi người tới.
Ôn Uyển vừa mới tham gia xong tất cả các trận đấu đêm nay đã nhận được tin tức. Lúc anh vội vàng chạy tới hiện trường, cuộc hỗn chiến trong ngõ nhỏ tối tăm đã kết thúc, chỉ còn có người nằm la liệt tứ tung trên mặt đất. Trong không khí chứa đầy mùi máu tanh.
Ôn Uyển sợ hãi lập tức vọt vào bên trong tìm người. Tuy rằng bây giờ anh đã có thể mặt không đổi sắc đứng trên võ đài quyền anh, nhưng tâm hồn bên trong anh vẫn sẽ lo lắng hoảng sợ như cũ.
Ôn Uyển hoảng hốt vô cùng, anh sợ sẽ nhìn thấy Tống Nhuệ nằm bên trong, anh sợ Tống Nhuệ sẽ gặp chuyện không may.
Tay đứa nhỏ kia lại còn đang bị thương. Lúc Ôn Uyển đang hồng mắt cố gắng phân biệt từng khuôn mặt trong đám người, đột nhiên anh liếc mắt thấy một bóng đen đang ngồi tựa lưng ở góc tường.
Ánh mắt của bóng đen kia vẫn luôn dõi theo Ôn Uyển. Cánh tay hắn giật giật nhưng lại không thể đứng lên được.
“Tống Nhuệ!!"
Ôn Uyển bước lên phía trước, nước mắt suýt chút nữa rơi xuống. Đồ bảo vệ tay của Tống Nhuệ không biết đã bị vứt ở cái xó nào, áo trên của hắn cởi ra, miệng vết thương trên người loang lổ màu xanh tím, có mấy chỗ thậm chí còn đang chảy máu… Ôn Uyển không dám xem tiếp. Anh hít hít mũi, sau đó vội vàng đến đỡ Tống Nhuệ lên đưa hắn đi xem bác sĩ.
….
Trong phòng khám bó xương nhà họ Quách, vị bác sĩ già họ Quách vừa nhìn thấy bọn họ xuất hiện ở chỗ này liền lấy mắt kính đang đeo trên mũi xuống, còn tưởng rằng chính mình nhìn nhầm rồi.
Giỏi thật,mới tối hôm qua còn vừa cố định một ngón tay xong, hôm nay lại đem chính mình đưa vào đây.
Bác sĩ già họ Quách lại một lần nữa đeo mắt kính lên, nghĩ nếu không đợi lát nữa đi chào hàng thẻ hội viên của nơi này cho Ôn Uyển đang đứng cạnh Tống Nhuệ. Có đến có đưa, mua nhiều tặng nhiều, lại còn có lợi ích thực tế.
Ôn Uyển đang lúc sốt ruột, vừa thấy Tống Nhuệ chảy máu anh lại luống cuống, cuối cùng nghiến răng quyết định trước tiên phải tìm chỗ nào gần đây để cầm máu, cứ như vậy mà lại đến phòng khám bó xương nhà họ Quách.
Bác sĩ già họ Quách khám bệnh cho hắn. Hoắc, đập vào mắt chính là cơ thể tràn đầy cơ bắp của người trẻ tuổi, thật là lợi hại mà. Không biết có thể thuê hắn làm mô hình châm cứu trong tiệm được không.
Vết thương trên người dù nhìn đáng sợ, nhưng phần lớn chỉ là bị thương ngoài da. Thằng nhóc này đánh nhau chưa bao giờ làm mình phải chịu thiệt. Chỗ cần cầm máu thì cầm máu, nơi cần bôi thuốc mỡ cũng đã bôi. Ngoại trừ chỗ ngón tay bị thương lúc trước lần này lại trật khớp thêm một cây, xương cốt vừa mới nối xong lại phải nối lại lần nữa.
“Được rồi, đại khái là không có chuyện lớn gì," xử lý xong một lần các miệng vết thương lớn lớn bé bé, bác sĩ già họ Quách bình thản nói: “Chỉ cần sau này không đánh nhau nữa. Trở về nghỉ ngơi cho tốt là được."
Bác sĩ kê đơn thuốc cho Tống Nhuệ mang về. Ôn Uyển cảm ơn hắn, lúc quay người lại, ánh mắt lo lắng rơi xuống trên người Tống Nhuệ đang nằm hôn mê trên giường.
Trợ lí nhỏ vẫn luôn đứng ngoài quan sát cắt đứt nỗi lo lắng của anh: “Được rồi, bây giờ có thể gọi điện thoại cho A Phi được rồi."
Ôn Uyển: “Gọi điện thoại làm gì?"
Trợ lí nhỏ trở nên cảnh giác, nói: “Làm hắn đưa Tống Nhuệ trở về đó."
Ôn Uyển thò đầu kiểm tra miệng vết thương của Tống Nhuệ xem còn chảy máu nữa hay không, nói: “Hắn không quay về nữa đâu. Hôm nay hắn ở cùng với tôi."
Trợ lí nhỏ:……
Thôi được rồi, nó biết ngay sẽ như vậy mà.
Sao lại thế này, cái người tên Tống Nhuệ này cũng quá mức kì lạ. Mỗi lần Ôn Uyển muốn bảo trì khoảng cách với hắn thì hắn đều có thể chuẩn xác cho bọn họ một lối rẽ.
Lúc mới ra khỏi nhà hôm nay Ôn Uyển còn thề thốt rất thành khẩn, vậy mà vừa mới tới buổi tối nhìn xem, hai người này lại ở dưới mí mắt nó dính vào nhau. Lúc này đi ra ngoài nói đây là vai phụ có ai mà tin cho được?
Tất nhiên, thực tập sinh của nó cũng có vấn đề không nhỏ ở đây.
Trợ lí nhỏ càng nghĩ càng nuốt không trôi khẩu khí này. Nó đường đường là một vị trợ lí nhỏ của cốt truyện mà lại không thể làm gì được một cái chướng ngại vật nho nhỏ này? Xùy! Không có khả năng, không tồn tại.
Tâm trạng trợ lí nhỏ bình tĩnh trở lại, lập tức đưa ra quyết định. Nó cảnh báo Ôn Uyển: “Hôm nay anh phải tự mình cẩn thận một chút, tôi phải đi về trụ sở chính một chuyến."
Nó tự mình trở về, điều tra kĩ tên Tống Nhuệ này từ đầu đến chân, nếu như không lột một tầng da của hắn thì hôm nay nó sẽ không gọi là trợ lí nhỏ.
Sau khi Ôn Uyển nghe xong cũng không phản ứng lớn, thậm chí anh còn có chút qua loa lấy lệ: “Được rồi. Trên đường cẩn thận."
Từ nãy tới giờ ánh mắt của anh đều dừng lại trên người Tống Nhuệ đang bị thương hôn mê.
Những người đó đêm nay rõ ràng đến là vì anh, nhửng một mình Tống Nhuệ lại thay anh gánh chịu hết tất cả. Đến bây giờ Ôn Uyển còn không thể nghĩ lại, vừa tưởng tượng trong lòng anh lại không thể nhịn được mà tràn ra chua xót.
Sau khi chia tay với bác sĩ, anh một mình đưa Tống Nhuệ về nhà mình.
Cũng may đường đi cũng không xa, chỉ là lúc lên cầu thang có hơi tốn sức một chút. Ôn Uyển cố gắng không đụng vào miệng vết thương của hắn. Sau khi về đến nhà anh vừa bận rộn thu xếp ổn thỏa mọi thứ, vừa lau nhà, cẩn thận tỉ mỉ từng li từng tí.
Bốn bộ khăn trải giường tơ tằm lăn lên thực thoải mái mà Ôn Uyển mua riêng lúc vừa mới đến vậy mà lại làm Tống Nhuệ hưởng thụ nằm trước.
Sau khi thu dọn như vậy một hồi, lúc xem đồng hồ cũng đã hơn rạng sáng hai giờ. Nhưng anh không hề buồn ngủ. Bởi vì lo lắng quá mức, trong lúc đó anh còn lôi nhiệt kế ra kiểm tra nhiệt độ cho Tống Nhuệ khi đó đang bất tỉnh nhân sự. Nếu trợ lí nhỏ còn ở đây bây giờ sợ rằng sẽ lại mắng anh.
Ôn Uyển vẫn luôn làm việc tới khi thật sự không còn việc gì có thể làm nữa, anh mới ngồi xuống mép giường nhìn Tống Nhuệ phát ngốc.
Ngoài cửa sổ bóng đêm tối đen nặng nề một cách bất thường, không biết lúc nào hừng đông mới đến.
……
Ngay giây đầu tiên Tống Nhuệ mở mắt tỉnh lại, cả người ngay lập tức căng chặt theo bản năng, kí ức của thân thể vẫn còn dừng lại ở lúc đánh nhau, hắn nhanh chóng ngồi dậy. Vốn Ôn Uyển đang ngủ gật cũng trước tiên mở mắt.
“Tống Nhuệ, là tôi đây!"
Trong bóng tối Tống Nhuệ không thấy được khuôn mặt của người kia. Chỉ cảm thấy một bên cánh tay mình được người ta ôm vào trong ngực, là loại cảm giác đang trong lúc vui sướng mà hắn quen thuộc.
Ôn Uyển sợ lúc hắn ngủ lăn lộn lung tung lại nằm đè lên ngón tay yếu ớt vừa mới cố định xong, vậy nên trước khi ngủ gật anh liền thuận tiện cầm tay hắn qua để bảo vệ.
Lúc Tống Nhuệ tỉnh lại thì chân trời cũng bắt đầu sáng. Bốn bề đều tĩnh lặng, ngoài cửa sổ loáng thoáng có vài tiếng chim hót. Dựa vào những tia nắng yếu ớt từ mặt trời, Tống Nhuệ nhận ra bản thân đang nằm ở một nơi hoàn toàn xa lạ.
Đây là giường gì vậy, sao lại có thể mềm mại đến như vây, còn có thể lăn lên khá thoải mái.
“Tống Nhuệ, là tôi đây, cậu đang ở nhà tôi."
Tầm mắt đang quan sát chung quanh của Tống Nhuệ lại bị tiếng nói của anh thu hút. Dưới sự trấn an từ giọng nói của anh, các cơ bắp trên người Tống Nhuệ đều chậm rãi thả lỏng lại.
Cũng giống như ngày đầu tiên bọn họ gặp nhau, Tống Nhuệ vừa mới tỉnh lại, hai con ngươi đen nhánh thâm thúy kia lại bắt đầu nhìn chằm chằm Ôn Uyển đang ở mép giường.
Con ngươi hắn đen đặc. Bởi vì không thể mở miệng được, ánh mắt khi chỉ nhìn chăm chú vào một người như hóa thành thực chất.
Ôn Uyển cẩn thận buông bàn tay hắn đang được anh ủ ấm trong lòng ngực vào trong chăn.
Sau khi nói xong lời nên nói, trong phòng lại chìm vào trong yên lặng.
Loại yên lặng này đối với một người như Ôn Uyển mà nói là nặng nề vô cùng. Giống như một con thuyền đang từ từ chìm vào đáy biển, theo sự chảy trôi của thời gian, yên lặng càng lâu, cái cảm giác tối tăm lạnh giá lại dần dần nuốt sống hắn.
“Thật sự xin lỗi."
Ôn Uyển vừa mở miệng, giọng nói đã khàn khàn.
Anh luôn chỉ được cái ngoài miệng nói chuyện dễ nghe mà thôi. Nhưng trên thực tế chuyện gì anh cũng chưa làm được, chuyện gì cũng đều làm không tốt. Nói phải bảo vệ Tống Nhuệ, chớp mắt một cái lại làm hại hắn cả người đều bị thương; rõ ràng đã nói rõ phải giữ khoảng cách, kết quả bây giờ lại mang người theo trở về.
Anh luôn quá dễ mềm lòng. Rõ ràng anh biết như vậy là sai, nhưng lại vẫn giữ Tống Nhuệ lại.
Sau này Tống Nhuệ sẽ hận anh. Hắn nên hận anh.
Bức màn bị kéo xuống từ bên trong, ngăn cách phần lớn ánh sáng bên ngoài. Tống Nhuệ nhìn không rõ vẻ mặt của anh, hắn nghe thấy anh đang xin lỗi hắn.
Là xin lỗi vì lúc trước không để ý đến hắn hay sao? Hay là xin lỗi vì việc hắn bị thương?
Một lát sau, Ôn Uyển nhẹ giọng nói với hắn: “Bây giờ hãy còn sớm, ngủ tiếp một lát nữa đi."
Giọng nói anh trong trẻo, bởi nói chuyện bằng nửa hơi, thanh âm giống như một bàn tay ôn nhu, thoáng chốc đã khiến tâm tình người khác trở nên bình ổn.
Tống Nhuệ lại nhìn chằm chằm anh một lúc, mới nghe lời mà nhắm mắt lại.
Nghe tiếng hít thở khẽ khàng của anh bên cạnh hắn ở rất gần, nghe anh thật lâu cũng không có phát ra tiếng động. Tống Nhuệ còn tưởng rằng anh lại ở bên cạnh ngủ rồi, nhưng cách một lúc sau, lại có một tiếng bước chân bước nhẹ dần từ mép giường đi xa, tiếp sau đó là một tiếng đóng cửa thực khẽ.
Hiển nhiên Tống Nhuệ cũng không thật sự ngủ như Ôn Uyển vẫn tưởng. Sau khi đi rồi, Tống Nhuệ đem chăn trên người kéo lên trên tới khi che khuất đầu mình. Hắn vùi cả người mình vào trong chiếc giường nhỏ của Ôn Uyển.
Hạnh phúc tới quá bất ngờ.
Dán lên chăn anh, Tống Nhuệ cực kì chậm chạp mà hít sâu một hơi. Tưởng tượng đó là mùi hương trên người người kia.
……Lại càng không thể ngủ được.
Lúc này tất cả các tế bào trên cơ thể đều bị mùi hương yêu thích này kích thích tới mức hưng phấn không ngừng, ngay cả đau đớn từ những miệng vết thương lớn nhỏ trên người đều bị quên hết sạch, trong lòng chỉ lấp đầy một suy nghĩ muốn đắm chìm trong mùi hương dịu dàng của Ôn Uyển.
Tống Nhuệ này ngược lại có thể yên lặng.
Hắn nằm một lúc, sau đó lại từ trên giường bò lên. Hắn mở cửa phòng đi ra ngoài
Căn phòng này chỉ có một mình Ôn Uyển ở, diện tích cũng không lớn, nhưng chỗ nào cũng được dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp. Trong phòng bếp, bóng dáng Ôn Uyển quay lưng về phía hắn đang nấu cơm.
Sáng sớm, nồi sữa bên người anh bốc lên khí nóng màu trắng, ánh sáng trong trẻo chiếu nghiêng vào từ cửa sổ, dừng ở trên người đang mặc tạp dề, làm tô điểm thêm một tầng ánh sáng lên hình dáng người nọ.
Hình ảnh tốt đẹp mà lại tĩnh lặng, chỉ có nồi sữa đang sôi ục ục cùng với một ít tiếng động anh đột nhiên phát ra khi đang nấu cơm.
Mà bước chân Tống Nhuệ tiến đến gần cũng không phát ra âm thanh.
Tống Nhuệ đã đem bóng dáng ăn mặc tạp dề của người này miêu tả một lần trong đầu lại vẫn cứ cảm thấy như vậy không đủ.
Hắn yên lặng đến sát bên cạnh Ôn Uyển để không làm đối phương phát hiện. Hắn cũng không biết hắn muốn làm gì. Chỉ đơn giản là thích nhìn dáng vẻ Ôn Uyển mặc tạp dề.
Tống Nhuệ vươn tay.
Khớp xương của tay thon dài, bàn tay to rộng, bên trên là các vết sẹo lớn lớn bé bé. Cách một tầng không khí, bắt đầu từ mái tóc của bóng hình kia, hắn làm bộ vuốt ve anh.
Động tác vuốt ve chuyển tới sau chiếc cổ trơn bóng, sau đó tay Tống Nhuệ lại chậm rãi trượt tới bờ vai bằng phẳng của anh, đến phần lưng rắn rỏi kia, đi theo vòng eo của anh mà dừng lại ở chỗ độ cung mỹ diệu ngay sau đó, dây tạp dề thắt một cái nơ con bướm tại nơi đó. Dưới vòng eo lại hơi cong lên.
Hắn nghe rất rõ tiếng tim đập trong lồng ngực.
Tuy rằng thoạt nhìn hắn giống như vĩnh viễn không sợ hãi bất cứ điều gì, nhưng trên thực tế cũng không có cái gì là hoàn hảo cả.
Có đôi khi hắn nhìn Ôn Uyển, tựa như đang xem ánh trăng của bản thân.
Ánh trăng cách hắn rất xa, nhưng ánh trăng dù chỉ chiếu xuống dưới cũng đã đủ ôn nhu.
Ánh trăng vẫn luôn chuyển động. Hắn nhìn ánh trăng có đôi khi cách chính mình rất xa, có đôi khi lại cách chính mình rất gần. Nhìn ánh trăng của hắn cười lên cũng đẹp, mà khổ sở cũng đẹp nữa.
Ánh trăng trên bầu trời vĩnh viễn không nghe được lời hắn nói. Trên mặt đất hắn hàng đêm đều ngẩng đầu ngóng trông ánh trăng. Hắn không tin ánh trăng là xa xôi không thể chạm tới.
Tống Nhuệ vươn tay, hành động cũng không được thành thạo mà ôm lấy anh từ phía sau.
Không có kết cấu, chỉ là một cái ôm dùng lực để kề sát vào đơn giản. Nhưng hắn đã ôm người đó thật chặt, cảm giác như ánh trăng của hắn lúc này đang dừng lại trong chính lồng ngực mình.
Không khí hít vào đều không đủ dùng. Hắn cố sức hít thở, cả người đã cứng đờ rồi lại không dám buông tay ra chút nào.
Lúc trước hắn cảm thấy chỉ cần Ôn Uyển chạm vào hắn đã là thoải mái. Nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy bản thân trước kia chỉ sợ một thằng ngốc. Rõ ràng lúc hắn chạm vào Ôn Uyển cũng thoải mái như thế.
Hắn còn quá trẻ tuổi, luôn không có cách nào giải quyết cái loại cảm xúc kích động đấu đá lung tung thế này được, là cảm xúc trực tiếp mà sôi nổi trong cơ thể người trẻ tuổi. Bởi vậy hắn ôm rất chặt, cả người đều vùi vào trên người Ôn Uyển. Nhưng bởi vì dáng người có chút chênh lệch, nên dù Ôn Uyển làm người bị ôm, nhưng cả người anh lại bị trói chặt trong lòng ngực hắn.
Không có trợ lí nhỏ báo động trước, Ôn Uyển thực sự bị hắn dọa sợ. Chỉ tới khi nhìn thấy Tống Nhuệ mới nhẹ nhàng thở ra.
Hắn thử cử động, nhưng người phía sau lại càng ôm chặt anh hơn.
Có lẽ là vì trong lòng Ôn Uyển xem hắn như trẻ con, cho nên đến bây giờ cũng không quá quen với dáng người quá mức cao lớn của hắn. Hắn chỉ do dự một lát, tuy rằng Tống Nhuệ ôm có hơi chặt một chút, nhưng đây lại là thời điểm Ôn Uyển đang thấy hổ thẹn với hắn, cuối cùng anh vẫn quyết định không nói hắn.
Dù sao cũng chỉ có khi trợ lí nhỏ không ở đây Tống Nhuệ mới có thể muốn làm gì thì làm như vậy.
Muốn ôm thì ôm them một lát nữa đi, cũng không phải là chuyện lớn lao gì.
…… Tiền đề là Tống Nhuệ không được lộn xộn. Một lát sau, Ôn Uyển vừa bất đắc dĩ lại vừa ôn nhu mà ngăn trở hành động của hắn: “Tống Nhuệ, ôm tôi cũng không sao cả nhưng cậu có thể không cắn cổ tôi được không?"
Lại một lát sau. Lỗ tai Ôn Uyển đỏ au rồi đẩy hắn ra một cái.
“…… Liếm cũng không được!!"
Tác giả :
KLBB