Khi Nào Trăng Sáng Dẫn Lối Anh Về
Chương 25: Đưa tiễn
Chuyến bay của Tạ Vũ là hơn tám giờ tối, cho dù thôn nhỏ trong núi này cách sân bay Hà Hoa có xa hơn nữa, thì thời gian cũng dư dả. Chờ đến mười giờ, khi lớp học nghỉ trưa, cô mới đi tạm biệt mọi người.
Ở đây mấy ngày, cô đã quen gần hết mấy đứa trẻ. Bọn trẻ thấy cô đeo ba lô thì đều chạy tới tạm biệt cô. Đặc biệt là ba chị em nhà họ Hướng, ở chung một đêm trong nhà nghỉ trong làng, rồi đi tới nhà mấy đứa phỏng vấn, ba đứa trẻ kéo tay cô lưu luyến không rời.
Hiểu Hà ngây thơ hỏi: “Con đọc trong sách nói cuối dòng suối nhỏ là biển lớn, vậy có phải cuối Hồng Khê của bọn con chính là Thượng Hải không?"
Tạ Vũ cười gật đầu: “Đúng rồi."
Ở đây Hiểu Quyên coi như là đứa trẻ lớn, ngược lại không ngây thơ như vậy, chỉ nói: “Sau này con thi đại học ở Thượng Hải, đến lúc đó con đi tìm chị."
“Được."
Mấy người đang nói, hiệu trưởng và Trần Tâm Duyệt đi tới.
Trần Tâm Duyệt ôm chầm lấy cô: “Chị Tạ Vũ, em thật không nỡ rời chị, không biết sau này có còn cơ hội gặp lại không nữa."
Tạ Vũ nói: “Tôi thường hay đi Bắc Kinh công tác, có rất nhiều cơ hội gặp lại."
Trần Tâm Duyệt cười buông cô ra.
Tạ Vũ cười nói với cô ấy: “Chăm sóc bản thân mình cho tốt đấy."
“Em biết mà."
Tạ Vũ lại nhìn về phía hiệu trưởng Điền: “Hiệu trưởng, mấy ngày nay phiền thầy và thím Điền rồi."
Hiệu trưởng lắc đầu cười: “Ở đây chúng tôi điều kiện sơ sài, tiếp đãi không chu đáo, đâu có làm phiền gì."
“Hi vọng sau khi bài báo đăng lên, thì những khó khăn của trường sẽ được cải thiện. Cũng hi vọng có thể có nhiều người tài trợ cho những đứa trẻ có điều kiện không tốt hơn."
“Vậy thật sự quá cảm tạ rồi." Ông ấy dừng một chút, hỏi, “Chân cô còn vấn đề gì không?"
Tạ Vũ lắc đầu: “Không sao nữa rồi."
Hiệu trưởng Điền quay đầu tìm kiếm bóng dáng Lục Viễn, thấy người đàn ông ở một góc sân thể dục đưa lưng về phía này hút thuốc. Ông ấy gọi: “Thầy Lục."
Lục Viễn quay đầu nhìn sang bên này.
Hiệu trưởng Điền vẫy tay với anh.
Lục Viễn dụi thuốc đi tới, mặt mày lạnh tanh liếc nhìn Tạ Vũ, rồi nhìn về phía hiệu trưởng: “Có chuyện gì sao?"
Hiệu trưởng Điền nói: “Một mình Tạ Vũ đi vào làng, tôi sợ cô ấy lạ nước lạ cái không biết ngồi xe thế nào, hay là thầy đi tiễn cô ấy đi."
Không chờ Lục Viễn trả lời, Tạ Vũ cười nói: “Tôi biết mà, ra quốc lộ có chiếc xe lôi đậu ven đường, thứ sáu đi tìm Hiểu Quyên tôi có ngồi qua một lần với thầy Lục rồi."
Lục Viễn thản nhiên nhìn sang phía cô: “Hiệu trưởng nói đúng, xe lôi không phải lúc nào cũng có, vẫn là tôi đi tiễn cô, đến tiệm tạp hóa ven đường, tôi mượn chiếc motor của ông chủ là tiện nhất." Đang nói, anh lại nói với hiệu trưởng, “Vậy học sinh trong lớp hiệu trưởng sắp xếp một chút nhé."
Hiệu trưởng xua tay: “Không sao không sao, trước đây chỉ có hai chúng ta cũng có thể chăm sóc được mà. Bây giờ có thêm Tiểu Trần và Tiểu Trương thì còn sợ gì chứ. Thầy đi tiễn phóng viên Tạ đi, cô ấy con gái một mình, ở chỗ hoang vu hẻo lánh chúng ta vẫn nên chú ý thì tốt hơn."
Lục Viễn gật đầu, xoay người bước đi.
Tạ Vũ vẫy vẫy tay, rời khỏi theo Lục Viễn đã đi trước một bước.
Cho đến tận khi giẫm lên đá qua sông, hai người không ai mở miệng nói chuyện.
Sau khi lên con đường nhỏ bên bờ sông, Tạ Vũ ngoảnh lại nhìn ngôi trường tiểu học trong vùng núi hẻo lánh này. Bọn trẻ đã lục tục về lớp học, thỉnh thoảng có tiếng đọc sách truyền tới, làm nổi bật vẻ yên tĩnh xa xôi của ngọn núi.
Dòng suối nhỏ bên cạnh đang chảy ào ào, nước suối trong veo, có cá đang bơi lội.
Cô nghĩ mình sẽ không quên nơi này.
Cô khẽ thở dài, quay đầu nhìn về phía bóng lưng chẳng nói câu nào đi ở đằng trước.
Lục Viễn mặc chiếc áo jacket đơn giản, thân thể cao thẳng, người đàn ông như anh rõ ràng khác biệt với ngọn núi lớn này như thế, nhưng lại giống như đã sớm dung nhập vào đó.
Cô lấy lại tinh thần, khôi phục sự láu lỉnh thông thường, cười mở miệng trêu: “Anh đúng là chẳng có chút phong độ quý ông gì cả, may mà hiệu trưởng nhắc, không thì anh cũng chẳng nghĩ tới việc đưa tôi đến bến xe trong làng nhỉ? Anh không lo tôi con gái một mình gặp phải người xấu gì ở làng quê lạ nước lạ cái à?"
Lục Viễn im lặng chốc lát mới trả lời: “Cô không phải là phóng viên điều tra đi nằm vùng ở nhà máy ác độc gì đó cũng làm qua sao? Nhiều nhất là sợ ma không sợ người, bây giờ ban ngày sẽ không có ma, cho nên có gì mà lo chứ. Cô đâu phải thiếu nữ ngu ngốc còn chưa ra trường như Trần Tâm Duyệt."
Tạ Vũ ồ một tiếng: “Sao anh biết tôi từng nằm vùng ở nhà máy ác độc?"
Lục Viễn không nói, cô cũng không hỏi đến cùng, chỉ đi lên trước một bước, ở bên cạnh nghiêng đầu nhìn về phía anh, “Anh nói tôi giống nữ hán tử, anh nhìn thử xem tôi giống nữ hán tử chỗ nào?"
Vì là con đường nhỏ giữa bờ ruộng, nên một khi hai người đi song song thì hơi chật không đi được. Tạ Vũ như kề sát vào anh, cả khuôn mặt chỉ cách bên mặt anh mười mấy cm.
Vẻ ngoài của cô quả thật không trung tính chút nào, ngược lại có chút tri tính mang theo nét dịu dàng.
Lục Viễn thờ ơ liếc cô một cái, lạnh lùng nói: “Đi cho đàng hoàng, ngã xuống ruộng thì tôi cũng mặc kệ đấy."
Tạ Vũ liếc nhìn ruộng nước bên cạnh, lúc này còn chưa đến mùa cấy mạ, trong ruộng chỉ có nước và bùn. Cô khẽ cười một tiếng, thoáng dừng bước, để anh đi đến trước mặt mình: “Lục Viễn, anh xem bọn trẻ trong trường cũng không nỡ rời tôi kìa? Anh không lưu luyến tôi chút nào sao?"
Lục Viễn hờ hững nói: “Chúng ta chẳng qua quen biết nhau mấy ngày, chỉ là người xa lạ bèo nước gặp nhau. Nếu tôi nói lưu luyến cô, chỉ sợ bản thân cô cũng không tin. Trẻ con ngây thơ, chó con mèo con đến ở hai ngày thì cũng sẽ không nỡ rời thôi."
“Anh đây là đang mắng xéo tôi đấy à?"
“Tôi chỉ ví dụ thôi."
Tạ Vũ ngược lại cũng không để bụng, chỉ cười nói: “Không phải anh có số điện thoại của tôi sao. Nếu sau này đến Thượng Hải thì gọi cho tôi, tôi mời anh ăn cơm."
“Không cần đâu."
Tạ Vũ bất đắc dĩ lắc đầu: “Anh đúng là cứng đầu."
Lục Viễn nói: “Không phải tối qua cô nói sẽ quên nơi này rất nhanh sao?"
Tạ Vũ cười: “Nhưng tôi không nói quên anh."
Lục Viễn cười một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Đột nhiên Tạ Vũ cũng hơi mất hứng. Quãng đường hai mươi phút còn lại, hai người luôn giữ yên lặng, nhưng ở trong núi sâu cách xa sự ồn ào của đô thị, sự yên lặng này ngược lại có vẻ thật tự nhiên.
Ra quốc lộ, Lục Viễn đi đằng trước tự mình đến gần tiệm tạp hóa bên cạnh, không bao lâu, anh đẩy một chiếc motor từ bên trong ra.
Tạ Vũ đứng ven đường cười nói: “Nhân duyên của anh tốt thật. Có người giúp anh gánh đồ đưa đến trường miễn phí, còn tùy ý là có thể mượn được motor của người ta."
Lục Viễn nhìn cô một cái, ngồi lên xe motor: “Người miền núi thẳng thắn nhiệt tình, không lạnh lùng như những người sống trong thành phố các cô."
Tạ Vũ chậm rì ngồi phía sau anh, cười giễu một tiếng: “Tôi có thể lạnh lùng hơn anh à?"
Tuy là nói như vậy, nhưng thật ra cô biết, anh chắc chắn sẽ không lạnh lùng hơn cô. Khi thấy anh cõng những đứa trẻ kia qua sông, thì cô đã biết, nội tâm của anh hoàn toàn khác với bề ngoài.
Lục Viễn lạnh lùng nói: “Ngồi cho vững, tôi sắp chạy đây."
Tạ Vũ ôm hông anh: “Tài lái xe của anh có được không? Đừng có ngã đấy."
“Yên tâm, ngã cũng ngã không chết được."
Tạ Vũ nói: “Sao miệng anh chẳng có mấy câu tốt đẹp vậy."
Lục Viễn lơ đễnh cười khẽ: “Không so được với miệng lưỡi nói khéo như rót của người làm phóng viên các cô."
Chiếc xe chợt nảy lên một cái trên mặt đường không bằng phẳng. Tạ Vũ khẽ la một tiếng, theo bản năng dựa vào lưng anh, tay ôm chặt hơn. Tuy là trời lạnh mặc áo dày, nhưng cảm giác thân thể tiếp xúc với thân thể, một rắn chắc một mềm mại, đôi bên đều cảm nhận được.
Lục Viễn lạnh lùng nói: “Đừng ôm chặt như vậy!"
Tạ Vũ lại càng dựa sát vào người anh hơn, trêu chọc: “Tiếp xúc này của hai chúng ta là tiếp xúc qua lại, không ai thiệt cả, anh sợ cái gì chứ?" Cô dừng một chút, “Hơn nữa, cả người anh từ trên xuống dưới tôi đã thấy qua hết rồi."
Lục Viễn không nói gì nữa.
Tạ Vũ biết anh giận, cười nói sau tai anh: “Anh nói sao một người đàn ông như anh chẳng đùa giỡn gì vậy?"
Lục Viễn gằn từng chữ: “Nếu cô không muốn chúng ta ngã xuống đường thì đàng hoàng một chút cho tôi."
Tạ Vũ ngược lại thật sự đàng hoàng lại, nhưng cô vẫn dựa vào lưng anh, tay vẫn không buông ra. Anh nói không sai, họ chỉ là người xa lạ bèo nước gặp nhau, thỉnh thoảng cô trêu chọc anh chẳng qua cũng là vì người đàn ông khiến người khác tò mò này, lúc nào cũng nghiêm trang đến mức khiến cô có ham muốn trêu ghẹo. Tán tỉnh người đàn ông không muốn tán tỉnh với bạn, ngược lại cảm thấy thú vị.
Nhưng khoảnh khắc này, cô dựa vào lưng anh, tâm trạng đùa giỡn đó chợt tan đi hết theo gió.
Sau này có lẽ họ sẽ không gặp lại. Nhưng cô lại có sự ấm áp vô hình sinh ra từ đáy lòng. Cô phiêu bạc quá lâu, cuộc sống chìm chìm nổi nổi, giấc mộng trước đây trở nên mịt mờ, trong mối quan hệ xã giao có lệ giữa người với người, cũng dần quen với lối sống đùa giỡn với đời.
Thời gian là một con dao trong cuộc sống, gọt dũa một cô gái từng suy nghĩ đơn thuần như Trần Tâm Duyệt thành Tạ Vũ ngày hôm nay. Mà người đàn ông này khác cô hoàn toàn. Cô biết dưới bề ngoài lạnh lùng cứng rắn của anh là một trái tim dịu dàng ấm áp. Cho nên cô dựa vào lưng anh cũng cảm nhận được chút ấm áp ấy.
Lục Viễn thấy cô không cựa quậy nữa, chỉ dựa vào anh thì cũng im lặng. Đối với anh mà nói, sự mềm mại của phụ nữ đã như cách mấy đời. Trong cơn gió này, dù trong lòng anh chưa nảy sinh khao khát, nhưng cũng có chút cảm xúc khó mà phân biệt tràn tới.
Đặc biệt là vì người phụ nữ này.
Người đi đường không nhiều, thỉnh thoảng có ô-tô chạy qua. Sự yên lặng của hai người hình như có chút tĩnh mịch kì dị, vì vậy mà tiếng xe motor chạy trên con đường xóc nảy đặc biệt rõ ràng.
May mà chạy xe motor vào làng chỉ hơn hai mươi phút. Hôm nay không họp chợ, đường phố trong làng rất vắng vẻ. Tạ Vũ buông Lục Viễn trước người ra, xuống xe, cười nói: “Làm phiền anh rồi, tự tôi đi đến bến xe là được, anh không cần tiễn tôi đâu."
Lục Viễn ngồi trên xe nhìn cô một cái, rồi giơ tay nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Không phải chuyến bay của cô là buổi tối sao? Bây giờ cũng gần giờ cơm trưa, cùng ăn bữa cơm rồi đi."
Không chờ cô trả lời, anh lái xe đến trước cửa tiệm bên cạnh, có lẽ là quen chủ tiệm đó, sau khi xuống xe gửi xe, anh lại quay người đi đến trước mặt Tạ Vũ: “Ở đây có một quán nhà vườn, mùi vị ngon lắm, tôi mời cô đi ăn."
Giọng nói anh bình thường, mặt mày lạnh tanh. Nhưng Tạ Vũ lại không kìm được cười hỏi: “Anh mời tôi ư?"
“Ừm, tôi mời cô."
Ở đây mấy ngày, cô đã quen gần hết mấy đứa trẻ. Bọn trẻ thấy cô đeo ba lô thì đều chạy tới tạm biệt cô. Đặc biệt là ba chị em nhà họ Hướng, ở chung một đêm trong nhà nghỉ trong làng, rồi đi tới nhà mấy đứa phỏng vấn, ba đứa trẻ kéo tay cô lưu luyến không rời.
Hiểu Hà ngây thơ hỏi: “Con đọc trong sách nói cuối dòng suối nhỏ là biển lớn, vậy có phải cuối Hồng Khê của bọn con chính là Thượng Hải không?"
Tạ Vũ cười gật đầu: “Đúng rồi."
Ở đây Hiểu Quyên coi như là đứa trẻ lớn, ngược lại không ngây thơ như vậy, chỉ nói: “Sau này con thi đại học ở Thượng Hải, đến lúc đó con đi tìm chị."
“Được."
Mấy người đang nói, hiệu trưởng và Trần Tâm Duyệt đi tới.
Trần Tâm Duyệt ôm chầm lấy cô: “Chị Tạ Vũ, em thật không nỡ rời chị, không biết sau này có còn cơ hội gặp lại không nữa."
Tạ Vũ nói: “Tôi thường hay đi Bắc Kinh công tác, có rất nhiều cơ hội gặp lại."
Trần Tâm Duyệt cười buông cô ra.
Tạ Vũ cười nói với cô ấy: “Chăm sóc bản thân mình cho tốt đấy."
“Em biết mà."
Tạ Vũ lại nhìn về phía hiệu trưởng Điền: “Hiệu trưởng, mấy ngày nay phiền thầy và thím Điền rồi."
Hiệu trưởng lắc đầu cười: “Ở đây chúng tôi điều kiện sơ sài, tiếp đãi không chu đáo, đâu có làm phiền gì."
“Hi vọng sau khi bài báo đăng lên, thì những khó khăn của trường sẽ được cải thiện. Cũng hi vọng có thể có nhiều người tài trợ cho những đứa trẻ có điều kiện không tốt hơn."
“Vậy thật sự quá cảm tạ rồi." Ông ấy dừng một chút, hỏi, “Chân cô còn vấn đề gì không?"
Tạ Vũ lắc đầu: “Không sao nữa rồi."
Hiệu trưởng Điền quay đầu tìm kiếm bóng dáng Lục Viễn, thấy người đàn ông ở một góc sân thể dục đưa lưng về phía này hút thuốc. Ông ấy gọi: “Thầy Lục."
Lục Viễn quay đầu nhìn sang bên này.
Hiệu trưởng Điền vẫy tay với anh.
Lục Viễn dụi thuốc đi tới, mặt mày lạnh tanh liếc nhìn Tạ Vũ, rồi nhìn về phía hiệu trưởng: “Có chuyện gì sao?"
Hiệu trưởng Điền nói: “Một mình Tạ Vũ đi vào làng, tôi sợ cô ấy lạ nước lạ cái không biết ngồi xe thế nào, hay là thầy đi tiễn cô ấy đi."
Không chờ Lục Viễn trả lời, Tạ Vũ cười nói: “Tôi biết mà, ra quốc lộ có chiếc xe lôi đậu ven đường, thứ sáu đi tìm Hiểu Quyên tôi có ngồi qua một lần với thầy Lục rồi."
Lục Viễn thản nhiên nhìn sang phía cô: “Hiệu trưởng nói đúng, xe lôi không phải lúc nào cũng có, vẫn là tôi đi tiễn cô, đến tiệm tạp hóa ven đường, tôi mượn chiếc motor của ông chủ là tiện nhất." Đang nói, anh lại nói với hiệu trưởng, “Vậy học sinh trong lớp hiệu trưởng sắp xếp một chút nhé."
Hiệu trưởng xua tay: “Không sao không sao, trước đây chỉ có hai chúng ta cũng có thể chăm sóc được mà. Bây giờ có thêm Tiểu Trần và Tiểu Trương thì còn sợ gì chứ. Thầy đi tiễn phóng viên Tạ đi, cô ấy con gái một mình, ở chỗ hoang vu hẻo lánh chúng ta vẫn nên chú ý thì tốt hơn."
Lục Viễn gật đầu, xoay người bước đi.
Tạ Vũ vẫy vẫy tay, rời khỏi theo Lục Viễn đã đi trước một bước.
Cho đến tận khi giẫm lên đá qua sông, hai người không ai mở miệng nói chuyện.
Sau khi lên con đường nhỏ bên bờ sông, Tạ Vũ ngoảnh lại nhìn ngôi trường tiểu học trong vùng núi hẻo lánh này. Bọn trẻ đã lục tục về lớp học, thỉnh thoảng có tiếng đọc sách truyền tới, làm nổi bật vẻ yên tĩnh xa xôi của ngọn núi.
Dòng suối nhỏ bên cạnh đang chảy ào ào, nước suối trong veo, có cá đang bơi lội.
Cô nghĩ mình sẽ không quên nơi này.
Cô khẽ thở dài, quay đầu nhìn về phía bóng lưng chẳng nói câu nào đi ở đằng trước.
Lục Viễn mặc chiếc áo jacket đơn giản, thân thể cao thẳng, người đàn ông như anh rõ ràng khác biệt với ngọn núi lớn này như thế, nhưng lại giống như đã sớm dung nhập vào đó.
Cô lấy lại tinh thần, khôi phục sự láu lỉnh thông thường, cười mở miệng trêu: “Anh đúng là chẳng có chút phong độ quý ông gì cả, may mà hiệu trưởng nhắc, không thì anh cũng chẳng nghĩ tới việc đưa tôi đến bến xe trong làng nhỉ? Anh không lo tôi con gái một mình gặp phải người xấu gì ở làng quê lạ nước lạ cái à?"
Lục Viễn im lặng chốc lát mới trả lời: “Cô không phải là phóng viên điều tra đi nằm vùng ở nhà máy ác độc gì đó cũng làm qua sao? Nhiều nhất là sợ ma không sợ người, bây giờ ban ngày sẽ không có ma, cho nên có gì mà lo chứ. Cô đâu phải thiếu nữ ngu ngốc còn chưa ra trường như Trần Tâm Duyệt."
Tạ Vũ ồ một tiếng: “Sao anh biết tôi từng nằm vùng ở nhà máy ác độc?"
Lục Viễn không nói, cô cũng không hỏi đến cùng, chỉ đi lên trước một bước, ở bên cạnh nghiêng đầu nhìn về phía anh, “Anh nói tôi giống nữ hán tử, anh nhìn thử xem tôi giống nữ hán tử chỗ nào?"
Vì là con đường nhỏ giữa bờ ruộng, nên một khi hai người đi song song thì hơi chật không đi được. Tạ Vũ như kề sát vào anh, cả khuôn mặt chỉ cách bên mặt anh mười mấy cm.
Vẻ ngoài của cô quả thật không trung tính chút nào, ngược lại có chút tri tính mang theo nét dịu dàng.
Lục Viễn thờ ơ liếc cô một cái, lạnh lùng nói: “Đi cho đàng hoàng, ngã xuống ruộng thì tôi cũng mặc kệ đấy."
Tạ Vũ liếc nhìn ruộng nước bên cạnh, lúc này còn chưa đến mùa cấy mạ, trong ruộng chỉ có nước và bùn. Cô khẽ cười một tiếng, thoáng dừng bước, để anh đi đến trước mặt mình: “Lục Viễn, anh xem bọn trẻ trong trường cũng không nỡ rời tôi kìa? Anh không lưu luyến tôi chút nào sao?"
Lục Viễn hờ hững nói: “Chúng ta chẳng qua quen biết nhau mấy ngày, chỉ là người xa lạ bèo nước gặp nhau. Nếu tôi nói lưu luyến cô, chỉ sợ bản thân cô cũng không tin. Trẻ con ngây thơ, chó con mèo con đến ở hai ngày thì cũng sẽ không nỡ rời thôi."
“Anh đây là đang mắng xéo tôi đấy à?"
“Tôi chỉ ví dụ thôi."
Tạ Vũ ngược lại cũng không để bụng, chỉ cười nói: “Không phải anh có số điện thoại của tôi sao. Nếu sau này đến Thượng Hải thì gọi cho tôi, tôi mời anh ăn cơm."
“Không cần đâu."
Tạ Vũ bất đắc dĩ lắc đầu: “Anh đúng là cứng đầu."
Lục Viễn nói: “Không phải tối qua cô nói sẽ quên nơi này rất nhanh sao?"
Tạ Vũ cười: “Nhưng tôi không nói quên anh."
Lục Viễn cười một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Đột nhiên Tạ Vũ cũng hơi mất hứng. Quãng đường hai mươi phút còn lại, hai người luôn giữ yên lặng, nhưng ở trong núi sâu cách xa sự ồn ào của đô thị, sự yên lặng này ngược lại có vẻ thật tự nhiên.
Ra quốc lộ, Lục Viễn đi đằng trước tự mình đến gần tiệm tạp hóa bên cạnh, không bao lâu, anh đẩy một chiếc motor từ bên trong ra.
Tạ Vũ đứng ven đường cười nói: “Nhân duyên của anh tốt thật. Có người giúp anh gánh đồ đưa đến trường miễn phí, còn tùy ý là có thể mượn được motor của người ta."
Lục Viễn nhìn cô một cái, ngồi lên xe motor: “Người miền núi thẳng thắn nhiệt tình, không lạnh lùng như những người sống trong thành phố các cô."
Tạ Vũ chậm rì ngồi phía sau anh, cười giễu một tiếng: “Tôi có thể lạnh lùng hơn anh à?"
Tuy là nói như vậy, nhưng thật ra cô biết, anh chắc chắn sẽ không lạnh lùng hơn cô. Khi thấy anh cõng những đứa trẻ kia qua sông, thì cô đã biết, nội tâm của anh hoàn toàn khác với bề ngoài.
Lục Viễn lạnh lùng nói: “Ngồi cho vững, tôi sắp chạy đây."
Tạ Vũ ôm hông anh: “Tài lái xe của anh có được không? Đừng có ngã đấy."
“Yên tâm, ngã cũng ngã không chết được."
Tạ Vũ nói: “Sao miệng anh chẳng có mấy câu tốt đẹp vậy."
Lục Viễn lơ đễnh cười khẽ: “Không so được với miệng lưỡi nói khéo như rót của người làm phóng viên các cô."
Chiếc xe chợt nảy lên một cái trên mặt đường không bằng phẳng. Tạ Vũ khẽ la một tiếng, theo bản năng dựa vào lưng anh, tay ôm chặt hơn. Tuy là trời lạnh mặc áo dày, nhưng cảm giác thân thể tiếp xúc với thân thể, một rắn chắc một mềm mại, đôi bên đều cảm nhận được.
Lục Viễn lạnh lùng nói: “Đừng ôm chặt như vậy!"
Tạ Vũ lại càng dựa sát vào người anh hơn, trêu chọc: “Tiếp xúc này của hai chúng ta là tiếp xúc qua lại, không ai thiệt cả, anh sợ cái gì chứ?" Cô dừng một chút, “Hơn nữa, cả người anh từ trên xuống dưới tôi đã thấy qua hết rồi."
Lục Viễn không nói gì nữa.
Tạ Vũ biết anh giận, cười nói sau tai anh: “Anh nói sao một người đàn ông như anh chẳng đùa giỡn gì vậy?"
Lục Viễn gằn từng chữ: “Nếu cô không muốn chúng ta ngã xuống đường thì đàng hoàng một chút cho tôi."
Tạ Vũ ngược lại thật sự đàng hoàng lại, nhưng cô vẫn dựa vào lưng anh, tay vẫn không buông ra. Anh nói không sai, họ chỉ là người xa lạ bèo nước gặp nhau, thỉnh thoảng cô trêu chọc anh chẳng qua cũng là vì người đàn ông khiến người khác tò mò này, lúc nào cũng nghiêm trang đến mức khiến cô có ham muốn trêu ghẹo. Tán tỉnh người đàn ông không muốn tán tỉnh với bạn, ngược lại cảm thấy thú vị.
Nhưng khoảnh khắc này, cô dựa vào lưng anh, tâm trạng đùa giỡn đó chợt tan đi hết theo gió.
Sau này có lẽ họ sẽ không gặp lại. Nhưng cô lại có sự ấm áp vô hình sinh ra từ đáy lòng. Cô phiêu bạc quá lâu, cuộc sống chìm chìm nổi nổi, giấc mộng trước đây trở nên mịt mờ, trong mối quan hệ xã giao có lệ giữa người với người, cũng dần quen với lối sống đùa giỡn với đời.
Thời gian là một con dao trong cuộc sống, gọt dũa một cô gái từng suy nghĩ đơn thuần như Trần Tâm Duyệt thành Tạ Vũ ngày hôm nay. Mà người đàn ông này khác cô hoàn toàn. Cô biết dưới bề ngoài lạnh lùng cứng rắn của anh là một trái tim dịu dàng ấm áp. Cho nên cô dựa vào lưng anh cũng cảm nhận được chút ấm áp ấy.
Lục Viễn thấy cô không cựa quậy nữa, chỉ dựa vào anh thì cũng im lặng. Đối với anh mà nói, sự mềm mại của phụ nữ đã như cách mấy đời. Trong cơn gió này, dù trong lòng anh chưa nảy sinh khao khát, nhưng cũng có chút cảm xúc khó mà phân biệt tràn tới.
Đặc biệt là vì người phụ nữ này.
Người đi đường không nhiều, thỉnh thoảng có ô-tô chạy qua. Sự yên lặng của hai người hình như có chút tĩnh mịch kì dị, vì vậy mà tiếng xe motor chạy trên con đường xóc nảy đặc biệt rõ ràng.
May mà chạy xe motor vào làng chỉ hơn hai mươi phút. Hôm nay không họp chợ, đường phố trong làng rất vắng vẻ. Tạ Vũ buông Lục Viễn trước người ra, xuống xe, cười nói: “Làm phiền anh rồi, tự tôi đi đến bến xe là được, anh không cần tiễn tôi đâu."
Lục Viễn ngồi trên xe nhìn cô một cái, rồi giơ tay nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Không phải chuyến bay của cô là buổi tối sao? Bây giờ cũng gần giờ cơm trưa, cùng ăn bữa cơm rồi đi."
Không chờ cô trả lời, anh lái xe đến trước cửa tiệm bên cạnh, có lẽ là quen chủ tiệm đó, sau khi xuống xe gửi xe, anh lại quay người đi đến trước mặt Tạ Vũ: “Ở đây có một quán nhà vườn, mùi vị ngon lắm, tôi mời cô đi ăn."
Giọng nói anh bình thường, mặt mày lạnh tanh. Nhưng Tạ Vũ lại không kìm được cười hỏi: “Anh mời tôi ư?"
“Ừm, tôi mời cô."
Tác giả :
Úy Không