Khi Hoàng Tử Băng Yêu Công Chúa Tuyết
Chương 46: Nhà giám đốc
- Who?? – 1 tên hỏi
- Boyfriend, OK?
- Yes, bye bye. – Kèm theo đó là một nụ hôn gió rùng rợn
Bọn người đi, hắn lại gần nó, nhẹ nhàng ngồi xuống
- Cô có sao không?
- Không sao, cảm ơn anh nhiều!
- Không có gì! Đi thôi! – Hắn đứng dậy bước đi nhưng không thấy nó theo sau liền hỏi
- Tính ngồi đó?
- Giám đốc đi trước đi!
Sau câu nói của nó, Quốc Huy thấy nghi vấn vô cùng
- Chân trặc rồi chứ gì?
Nó khẽ gật đầu
- Lên đi – Hắn ra hiệu cho nó lên lưng hắn cõng
- Nhưng…Nhưng – Nó e ngại, dù gì thì đâu quen biết nhiều
- Nhưng nhị gì. Cải lời giám đốc à?
Nó chấp nhận leo lên lưng hắn, gục đầu vào vai hắn. Mùi bạc hà thoang thoảng khiến nó nghĩ đến những kĩ niệm trước đây giữa nó và hắn
Hai con người hạnh phúc cùng nhau đi trên con đường xa hoa của thủ đô. Cảm giác cô đơn đã bị đánh tan nhưng hai người vẫn chỉ im lặng, chẳng ai nói với ai một lời nào cả!
- Nhà cô chỗ nào để tôi đưa về? – Hắn mở lời cho cuộc trò chuyện
- Ờ…ờ tôi không có nhà! – Nó ngập ngừng
- Sao lại không?
- Nhà tôi nghèo lắm, cơ cực nữa sao mà có nhà cửa được. Giám đốc nên tăng lương cho tôi đi! – Nó lấy vẻ mặt đau buồn kể
“ Nghèo. Lại còn chưa chịu nhận?" – hắn khẽ cười
- Này, anh cười gì thế?- Nó hỏi
- Vui thì cười. Để tôi đưa cô về!
- Về đâu, nhà ai?
- Nhà của giám đốc! – Hắn cười nham hiểm
- Bỏ xuống bỏ xuống! – Nó giảy nảy nhưng không thể thoát ra được
- Tôi không ăn thịt cô đâu! Chỉ giúp cô xoa bóp chân thôi
- Ừ, cảm ơn giám đốc vĩ đại! – Nó nịnh nọt
Qua một đoạn đường, cuối cùng cũng đến nhà hắn. Một căn biệt thự rộng, đặc biệt xung quanh nhà có cây thường xuân rất tốt. Quốc Huy hiện tại vẫn còn giữ được sở thích yêu thường xuân
- Sao anh lại trang trí như vậy?
- Hoa tôi thích mà lị! – Hắn gọn gàng trả lời
Cõng nó vào nhà, bên trong nhà gọn gàng, ngăn nắp, màu sơn cũng là gam màu lạnh. Cảm giác thân quen ùa về như trước kia đến nhà hắn. Hắn đặt nó ngồi xuống ghế, chạy xuống bếp bưng lên một thau nước ấm và nhẹ nhàng cườm chân cho nó
- Đau không? – Hắn ân cần hỏi
- Không, cảm ơn giám đốc
- Đừng gọi giám đốc, cứ gọi Quốc Huy được rồi! – Hắn cười nhẹ
- Ok thôi!
- Có một chuyện tôi cứ thắc mắc mãi – Hắn hỏi
- Chuyện gì?
- Tôi có quen cô không?
- Có cũng có, không cũng không – Nó lắc đầu
- Chẳng hiểu gì cả!
- Thôi thì tốt nhất đừng hiểu – Nó đặt tay mình lên vai hắn
- Cô có người yêu chưa?- Tự nhiên hắn đặt câu hỏi hết sức kì cục
- Rồi, anh ta vừa xấu xí, vừa hung dữ, vừa hay nịnh nọt nữa- Nhân lúc này nó nói xấu hắn
- Cô toàn nói ngược, anh ta đẹp trai, lạnh lùng, tốt bụng, hàng tá em theo đó! – Hắn muốn biện minh ai ngờ lỡ miệng nói hết
- Ê, sao biết hay vậy? – Nó nghi ngờ
- A…A… Nhức đầu quá! – Hắn nhận ra mình lỡ lời nên giả vờ ôm đầu tỏ vẻ rất đau đớn
- Thôi thôi…
Nó đau chân nên không thể về được, ngủ gục trên ghế sofa nhà hắn. Hắn bế Bảo Hân lên phòng mình, khẽ vuốt mái tóc cô, hôn nhẹ lên vầng trán xinh xinh của nó. Nửa tỉnh nửa mê nó cả nhận thoảng được điều này và chìm sâu vào giấc ngủ say
Sáng sớm ban mai đã lên, nó thức dậy khá sớm. Mở mắt ra, một anh chàng giám đốc cao cao tại thượng lại vì nhường giường cho nó lại xuống sàn nằm. Nó đánh thức hắn dậy, trong lòng đầy cảm kích vì chuyện tối qua. Làm VSCN xong cả hai người cùng nhau ăn mì gói và đi làm. Quy định công ty bắt buộc nhân viên phải mang đồng phục nếu không sẽ bị đuổi việc, nhưng nó ở lại nhà hắn nên không mang theo đồng phục nên rất khó xử
- Tôi không mang theo đồng phục – Nó e dè nói
- Lên xe tô chở đi, không đồng phục cũng chẳng sao!
- Anh tốt thế ư?
- Tốt từ nhỏ rồi! – Hắn tự tin
- Tôi sẽ trả ơn cho anh mà!
- Nghèo như cô thì tiền đâu trả tôi đây? – Hắn ra vẻ bắt bẽ
- Có là được!
Sau một lúc tranh luận, hắn chở nó đến công ty làm việc. Hai người đi chung xe đến công ty, trông thật hạnh phúc. Hắn còn dùng tay khẽ dìu nó lên vì nó còn “ cà nhắc". Ánh mắt ghen tỵ lẫn ngưỡng mộ của mọi người trỗi dậy
- Quyến rũ giám đốc chứ gì?
- Đi làm mà không mang cả đồng phục, tưởng mình là phu nhân chắc
- Đồ mặt dày
-…
Bao nhiêu người lời qua tiếng lại. Đúng như đời nói miệng thế gian là độc địa nhất
- MUỐN NGHĨ VIỆC KHÔNG?- hắn nói một tiếng thôi thì cả công ty từ trên xuống dưới im lặng, không bàn cãi một lời nào nữa
Cả phòng ngoại giao đang rất thắc mắc chẳng hiểu vì sao nhưng nếu nó với giám đốc thành đôi thì quá đúng tâm nguyện của mọi người!
- Giám đốc có vẻ xem trọng em nhỉ?- chị Hương đùa
- Tại em là con nợ đó chị. Hazi- Nó thở dài
- Tôi đi cô nương, bao nhiêu người ước mà không được đó!
- Em nhường. Cơ mà anh ta cũng có bạn gái rồi.
Hai chị em đang trò chuyện với nhau thì phía phòng giám đốc có âm thanh truyền tới phòng ngoại giao
- Phạm Ngọc Hân bộ phận ngoại giao pha trà mang lên phòng cho giám đốc. 5 phút bắt đầu!
“ Anh ta lại hành hạ mình" – Nó chán nản thực hiện mệnh lệnh của ông chủ
- Boyfriend, OK?
- Yes, bye bye. – Kèm theo đó là một nụ hôn gió rùng rợn
Bọn người đi, hắn lại gần nó, nhẹ nhàng ngồi xuống
- Cô có sao không?
- Không sao, cảm ơn anh nhiều!
- Không có gì! Đi thôi! – Hắn đứng dậy bước đi nhưng không thấy nó theo sau liền hỏi
- Tính ngồi đó?
- Giám đốc đi trước đi!
Sau câu nói của nó, Quốc Huy thấy nghi vấn vô cùng
- Chân trặc rồi chứ gì?
Nó khẽ gật đầu
- Lên đi – Hắn ra hiệu cho nó lên lưng hắn cõng
- Nhưng…Nhưng – Nó e ngại, dù gì thì đâu quen biết nhiều
- Nhưng nhị gì. Cải lời giám đốc à?
Nó chấp nhận leo lên lưng hắn, gục đầu vào vai hắn. Mùi bạc hà thoang thoảng khiến nó nghĩ đến những kĩ niệm trước đây giữa nó và hắn
Hai con người hạnh phúc cùng nhau đi trên con đường xa hoa của thủ đô. Cảm giác cô đơn đã bị đánh tan nhưng hai người vẫn chỉ im lặng, chẳng ai nói với ai một lời nào cả!
- Nhà cô chỗ nào để tôi đưa về? – Hắn mở lời cho cuộc trò chuyện
- Ờ…ờ tôi không có nhà! – Nó ngập ngừng
- Sao lại không?
- Nhà tôi nghèo lắm, cơ cực nữa sao mà có nhà cửa được. Giám đốc nên tăng lương cho tôi đi! – Nó lấy vẻ mặt đau buồn kể
“ Nghèo. Lại còn chưa chịu nhận?" – hắn khẽ cười
- Này, anh cười gì thế?- Nó hỏi
- Vui thì cười. Để tôi đưa cô về!
- Về đâu, nhà ai?
- Nhà của giám đốc! – Hắn cười nham hiểm
- Bỏ xuống bỏ xuống! – Nó giảy nảy nhưng không thể thoát ra được
- Tôi không ăn thịt cô đâu! Chỉ giúp cô xoa bóp chân thôi
- Ừ, cảm ơn giám đốc vĩ đại! – Nó nịnh nọt
Qua một đoạn đường, cuối cùng cũng đến nhà hắn. Một căn biệt thự rộng, đặc biệt xung quanh nhà có cây thường xuân rất tốt. Quốc Huy hiện tại vẫn còn giữ được sở thích yêu thường xuân
- Sao anh lại trang trí như vậy?
- Hoa tôi thích mà lị! – Hắn gọn gàng trả lời
Cõng nó vào nhà, bên trong nhà gọn gàng, ngăn nắp, màu sơn cũng là gam màu lạnh. Cảm giác thân quen ùa về như trước kia đến nhà hắn. Hắn đặt nó ngồi xuống ghế, chạy xuống bếp bưng lên một thau nước ấm và nhẹ nhàng cườm chân cho nó
- Đau không? – Hắn ân cần hỏi
- Không, cảm ơn giám đốc
- Đừng gọi giám đốc, cứ gọi Quốc Huy được rồi! – Hắn cười nhẹ
- Ok thôi!
- Có một chuyện tôi cứ thắc mắc mãi – Hắn hỏi
- Chuyện gì?
- Tôi có quen cô không?
- Có cũng có, không cũng không – Nó lắc đầu
- Chẳng hiểu gì cả!
- Thôi thì tốt nhất đừng hiểu – Nó đặt tay mình lên vai hắn
- Cô có người yêu chưa?- Tự nhiên hắn đặt câu hỏi hết sức kì cục
- Rồi, anh ta vừa xấu xí, vừa hung dữ, vừa hay nịnh nọt nữa- Nhân lúc này nó nói xấu hắn
- Cô toàn nói ngược, anh ta đẹp trai, lạnh lùng, tốt bụng, hàng tá em theo đó! – Hắn muốn biện minh ai ngờ lỡ miệng nói hết
- Ê, sao biết hay vậy? – Nó nghi ngờ
- A…A… Nhức đầu quá! – Hắn nhận ra mình lỡ lời nên giả vờ ôm đầu tỏ vẻ rất đau đớn
- Thôi thôi…
Nó đau chân nên không thể về được, ngủ gục trên ghế sofa nhà hắn. Hắn bế Bảo Hân lên phòng mình, khẽ vuốt mái tóc cô, hôn nhẹ lên vầng trán xinh xinh của nó. Nửa tỉnh nửa mê nó cả nhận thoảng được điều này và chìm sâu vào giấc ngủ say
Sáng sớm ban mai đã lên, nó thức dậy khá sớm. Mở mắt ra, một anh chàng giám đốc cao cao tại thượng lại vì nhường giường cho nó lại xuống sàn nằm. Nó đánh thức hắn dậy, trong lòng đầy cảm kích vì chuyện tối qua. Làm VSCN xong cả hai người cùng nhau ăn mì gói và đi làm. Quy định công ty bắt buộc nhân viên phải mang đồng phục nếu không sẽ bị đuổi việc, nhưng nó ở lại nhà hắn nên không mang theo đồng phục nên rất khó xử
- Tôi không mang theo đồng phục – Nó e dè nói
- Lên xe tô chở đi, không đồng phục cũng chẳng sao!
- Anh tốt thế ư?
- Tốt từ nhỏ rồi! – Hắn tự tin
- Tôi sẽ trả ơn cho anh mà!
- Nghèo như cô thì tiền đâu trả tôi đây? – Hắn ra vẻ bắt bẽ
- Có là được!
Sau một lúc tranh luận, hắn chở nó đến công ty làm việc. Hai người đi chung xe đến công ty, trông thật hạnh phúc. Hắn còn dùng tay khẽ dìu nó lên vì nó còn “ cà nhắc". Ánh mắt ghen tỵ lẫn ngưỡng mộ của mọi người trỗi dậy
- Quyến rũ giám đốc chứ gì?
- Đi làm mà không mang cả đồng phục, tưởng mình là phu nhân chắc
- Đồ mặt dày
-…
Bao nhiêu người lời qua tiếng lại. Đúng như đời nói miệng thế gian là độc địa nhất
- MUỐN NGHĨ VIỆC KHÔNG?- hắn nói một tiếng thôi thì cả công ty từ trên xuống dưới im lặng, không bàn cãi một lời nào nữa
Cả phòng ngoại giao đang rất thắc mắc chẳng hiểu vì sao nhưng nếu nó với giám đốc thành đôi thì quá đúng tâm nguyện của mọi người!
- Giám đốc có vẻ xem trọng em nhỉ?- chị Hương đùa
- Tại em là con nợ đó chị. Hazi- Nó thở dài
- Tôi đi cô nương, bao nhiêu người ước mà không được đó!
- Em nhường. Cơ mà anh ta cũng có bạn gái rồi.
Hai chị em đang trò chuyện với nhau thì phía phòng giám đốc có âm thanh truyền tới phòng ngoại giao
- Phạm Ngọc Hân bộ phận ngoại giao pha trà mang lên phòng cho giám đốc. 5 phút bắt đầu!
“ Anh ta lại hành hạ mình" – Nó chán nản thực hiện mệnh lệnh của ông chủ
Tác giả :
Ngọc ExO