Khi Hoàng Tử Băng Yêu Công Chúa Tuyết
Chương 14: Tỏ tình thất bại
Hoàng Anh đang trên đường đưa nó đi về biệt thự
Trên xe:
-Bảo Hân à. Anh thật sự rất thích em – H.Anh không kiềm chế được, anh đã bộc lộ tình cảm của mình
Nó nghe nhưng không tin vào tai mình. Thật sự cô chỉ xem H.Anh như một người anh trai tốt, không có tình cảm nam nữ gì hết
-Em không cần phải nói gì hết. Cứ suy nghĩ đi đã – H.Anh
- H.Anh à. Em thật sự không thể chấp nhận anh được!- Nó nhẹ nhàng trả lời
-Tại sao chứ? Tại hắn ta ư? – Hoàng Anh hơi to tiếng
-Anh nghe em nói. Anh rất tốt với em, từ lâu em đã xem anh là một người anh tốt nhất, luôn che chở, an ủi em. Em không nghĩ mình sẽ có tình cảm với anh. Còn về Quốc Huy, em cũng không biết sao nữa. Anh và em là anh em tốt được không? – Nó nói
-Anh hiểu rồi. Chúng ta vẫn là anh em- Hoàng Anh có chút đau lòng
-Anh không giận em chứ? Anh đồng ý là anh trai tốt của em? – Nó nghi ngờ
-Ừ. Thằng Huy có bắt nạt em thì cứ nói với người anh trai này! – H.Anh đã vui vẻ
-Hihi, cảm ơn anh nhiều ạ! Anh trai…- Nó cười nhẹ rồi quay sang nhìn H.Anh vs ánh mắt âu yếm
Hoàng Anh quay sang nhìn nó. Anh ôm nó vào lòng, một cái ôm trong sáng cho tình anh em bất diệt
____________________________-
Nó trở lại với căn nhà yêu dấu
-hân, con hết hiểu lầm thằng Huy rồi chứ?
-Dạ ba…-
- Hai con trông xứng đôi lắm. Haha – Ba nó trêu nó
-Ba nói bậy bạ gì đấy. Ai xứng với tảng băng như anh ta- Nó chạy thẳng lên phòng
~~~~~~~~~~~
Lớp học là phòng. Cái bàn là giường ngủ của nó. Hôm nay nó lại lên trường
Thứ ba thật sự khác biệt đối với nó…
Vắng bóng hắn, nó cảm thấy trống vắng hơn. Nó đã quen với cái cảm giác có hắn bên cạnh, có tiếng đôi có với hắn!...
“ Tại sao hắn lại không đi học chứ?" – Nó tự hỏi
Nó nhớ đến chuyện hôm qua. Chẵng lẽ là vì nó ư?
Nó lén rút chiếc smart phone bấm “ Băng Hác Ám" tính gọi cho hắn xem thử như thế nào … nhưng rồi lại thôi.
Ngồi học mà nó cứ thấp thỏm không yên, nó quyết định tan học sẽ đến nhà hắn xem có chuyện gì không?
Đứng trước cổng nhà hắn, nó phân vân kh có nên bấm chuông hay không và quyết định cuối cùng: Bấm chuông
“ KÍNH COONG…KÍNH COONG…KÍNH COONG…"
Trên xe:
-Bảo Hân à. Anh thật sự rất thích em – H.Anh không kiềm chế được, anh đã bộc lộ tình cảm của mình
Nó nghe nhưng không tin vào tai mình. Thật sự cô chỉ xem H.Anh như một người anh trai tốt, không có tình cảm nam nữ gì hết
-Em không cần phải nói gì hết. Cứ suy nghĩ đi đã – H.Anh
- H.Anh à. Em thật sự không thể chấp nhận anh được!- Nó nhẹ nhàng trả lời
-Tại sao chứ? Tại hắn ta ư? – Hoàng Anh hơi to tiếng
-Anh nghe em nói. Anh rất tốt với em, từ lâu em đã xem anh là một người anh tốt nhất, luôn che chở, an ủi em. Em không nghĩ mình sẽ có tình cảm với anh. Còn về Quốc Huy, em cũng không biết sao nữa. Anh và em là anh em tốt được không? – Nó nói
-Anh hiểu rồi. Chúng ta vẫn là anh em- Hoàng Anh có chút đau lòng
-Anh không giận em chứ? Anh đồng ý là anh trai tốt của em? – Nó nghi ngờ
-Ừ. Thằng Huy có bắt nạt em thì cứ nói với người anh trai này! – H.Anh đã vui vẻ
-Hihi, cảm ơn anh nhiều ạ! Anh trai…- Nó cười nhẹ rồi quay sang nhìn H.Anh vs ánh mắt âu yếm
Hoàng Anh quay sang nhìn nó. Anh ôm nó vào lòng, một cái ôm trong sáng cho tình anh em bất diệt
____________________________-
Nó trở lại với căn nhà yêu dấu
-hân, con hết hiểu lầm thằng Huy rồi chứ?
-Dạ ba…-
- Hai con trông xứng đôi lắm. Haha – Ba nó trêu nó
-Ba nói bậy bạ gì đấy. Ai xứng với tảng băng như anh ta- Nó chạy thẳng lên phòng
~~~~~~~~~~~
Lớp học là phòng. Cái bàn là giường ngủ của nó. Hôm nay nó lại lên trường
Thứ ba thật sự khác biệt đối với nó…
Vắng bóng hắn, nó cảm thấy trống vắng hơn. Nó đã quen với cái cảm giác có hắn bên cạnh, có tiếng đôi có với hắn!...
“ Tại sao hắn lại không đi học chứ?" – Nó tự hỏi
Nó nhớ đến chuyện hôm qua. Chẵng lẽ là vì nó ư?
Nó lén rút chiếc smart phone bấm “ Băng Hác Ám" tính gọi cho hắn xem thử như thế nào … nhưng rồi lại thôi.
Ngồi học mà nó cứ thấp thỏm không yên, nó quyết định tan học sẽ đến nhà hắn xem có chuyện gì không?
Đứng trước cổng nhà hắn, nó phân vân kh có nên bấm chuông hay không và quyết định cuối cùng: Bấm chuông
“ KÍNH COONG…KÍNH COONG…KÍNH COONG…"
Tác giả :
Ngọc ExO