Khi Hoàng Hậu Nổi Giận!!!
Chương 46: Kim – Thổ liên hợp (2)
Địa chấn đã tạm dừng, trên mặt đất là hàng vạn những khe nứt lớn nhỏchia cắt một vùng đất bằng phẳng thành những ô đất bị cô lập. Thậm chícó những nơi đất đã lún hẳn xuống tạo thành vực sâu thăm thẳm.
Chỉ có vùng đất nơi mọi người đang đứng là còn nguyên vẹn không bị tàn phá. Hiện tại địa phận này giống như một hòn đảo bị vực sâu xung quanh côlập.
Không gian tản mạn mùi chết chóc ghê người, gió hiu hiu thổi xuyên qua từng lớp y phục khiến người ta bất giác lạnh sống lưng.
Dần dần có một chuỗi âm thanh kỳ dị vang lên, nghe như là những tiếng "Rạorạo" của côn trùng, mà những âm thanh này lại phát ra từ lòng đất. Nàngđã từng nghe thấy âm thanh này ở đâu đó nhưng nhất thời chưa nhớ ra.
Thanh âm ngày càng lớn, lúc này có vài con xà độc bò lên khỏi khe nứt trườn người về phía địa phận mọi người đang đứng.
Kim Long vung tay áo tạo thành một cơn gió mạnh hất bay lũ xà độc vừa ngoilên. Dám đến làm hại Kim Phụng, tuyệt nhiên chỉ có con đường chết!
Lũ xà độc bị đánh văng ra xa liền có lũ xà khác thay thế. Trên mặt đất lúc này là hàng vạn con xà độc hung hăng thè lưỡi lao về phía bọn họ. Tứphía bị bao vây, nguy hiểm ngập trời, không có đường thoát!
Chết tiệt!
Tất cả đều là mưu kế của bọn chúng, lợi dụng địa chấn để dồn tất cả mọingười đến địa phận này, sau đó dùng xà độc tấn công khiến người trongđịa phận không có đường lui.
Khoảng an toàn ngày càng bị thu hẹp,lũ xà độc ngày càng lấn tới, thậm chí đã có con lao người đến ý định cắn bọn họ. Cũng may mọi người đều thân thủ phi phàm nên chưa bị trúng độc. Chỉ e lúc sau xà độc quá nhiều họ muốn tránh cũng không được.
Bây giờ thì nàng đã nhớ ra khi nàng giao đấu với Lãnh Tuyết trong rừng đàocũng đã nghe thấy thanh âm này khi ả cắm cây trâm xuống đất. Ngày đó xàđộc ít hơn rất nhiều vì vậy nàng mới có thể dùng "Chiêu Sinh Dạ Khúc" để dụ chim ưng đến. Hiện tại là đang ở trong Sát Huyết Hồn trận, nàng muốn dụ chim ưng đến cũng không có khả năng.
Lãnh Tuyết cũng có mặt ở đây, rất có thể ả và Kim hộ pháp đã liên thủ với nhau bày trận pháp này.
Kim Long một tay ôm Kim Phụng, tay còn lại đánh vài chưởng liên tiếp vào lũ xà độc đang tấn công. Một cỗ khí tức tối không ngừng dâng lên, bọnchúng lại còn không biết trước đây Kim Long từng là vương cai quản muông thú dưới mặt đất hay sao lại to gan lớn mật tấn công.
Xà độcchẳng qua cũng là một loài vật bé nhỏ nằm dưới sự cai trị của Kim Longmà thôi, đã là như thế thì chẳng có lý do gì không có biện pháp trừngtrị chúng cả.
Kim Long thi triển nội lực, một luồng khí sáng chói phát ra từ lòng bàn tay khiến xà độc lùi lại phía sau vài thước.
Trấn Vũ Càn Khôn của Kim Long một khi xuất ra sẽ khiến mông thú khiếp sợ, lũ xà độc này đương nhiên không phải ngoại lệ.
Từng luồng khí nhanh như chớp bắn ra khiến từng lớp xà độc bắn về phía sau,đất đá vỡ tung tóe tạo thành cảnh tượng hủy diệt kinh hoàng.
KimLong đã thực sự tức giận, con ngươi nhói lên ánh mắt đỏ như máu, hỏa khí bốc lên ngùn ngụt khiến không gian xung quanh sáng rực vài phần.
Xác xà độc ngổn ngang trên mặt đất nhưng cũng không khiến Kim Long ra taynhẹ hơn, thậm chí còn tăng thêm lực đạo. Chẳng mấy chốc lũ xà độc đã bịtiêu diệt hết, không gian lại trở về yên tĩnh nguyên thủy.
Tuynguy hiểm đã qua nhưng thời gian còn lại không nhiều, có lẽ hiện giờ bọn chúng đang muốn kéo dài thời gian để Sát Huyết Hồn trận hình thành.
Không được, cửa ải này phải nhanh chóng vượt qua.
Không gian mênh mang tịch mịch, không biết Lãnh Tuyết và Kim hộ pháp đang ẩnthân ở nơi nào. Nàng chắc chắn rằng bọn họ đang đứng gần đây quan sátcục diện đang diễn ra.
- Thiên Kỳ, chàng đến đây.
Hắn nhẹ nhàng bước đến bên cạnh nàng, tuy không đoán được nha đầu nàng muốn làm gì nhưng hắn không có khước từ.
Chưa kị đợi hắn có phản ứng gì nàng đã vòng hai tay qua cổ hắn, đôi môi anhđào chạm nhẹ vào bờ môi lạnh của hắn. Hành động bất ngờ của nàng khiếnhắn khẽ giật người một cái.
Mọi người xung quanh nhìn họ với ánhmắt đầy ai oán, đặc biệt là Kim Long, giờ đã là giây phút nào mà còn cóthể phu thê ân ái như vậy.
Không gian yên tĩnh ngay lập tức bị phá vỡ bởi tiếng nổ rung trời của tảng đá phía xa, khói bụi mù mịt chekhuất tầm nhìn, cơ hồ không thể xác định được chuyện gì đang xảy ra.
Phải mất một thời gian khói bụi tản đi mới nhìn thấy hai hắc y nhân vừa mớixuất hiện. Đương nhiên nàng không khó khăn để nhận ra hai người này làai, một người là kẻ thù truyền kiếp của đương kim hoàng hậu khi ở trongcung, kẻ còn lại là kẻ thù của Hoàng Song Nhật Dương ở Tuyết Sơn. Nếunhư đã giao đấu nhiều lần mà không nhận ra há chẳng phải là coi thườngđối thủ hay sao.
"Cuối cùng cũng dụ được các ngươi ra".
Hắncười khổ một tiếng, sự xuất hiện của hai hắc y nhân khiến hắn bừng tỉnh, vừa rồi nàng cố tình làm vậy để dụ họ ra, và chính thức hắn đã bị nhảyhố.
Nhận thấy ánh mắt không mấy thiện cảm của ai kia, nàng cười một cái ngây ngô để lấp liếm mọi tội lỗi.
Hắn nhìn cái gì mà nhìn, nàng mới là người chịu thiệt, là người bị chiếmtiện nghi mà. Chẳng qua nàng chỉ lợi dụng tình cảm Lãnh Tuyết dành chohắn để tính kế thôi, tất cả đều được lời, chỉ mình nàng bị hại, vậy màcũng bị hỏi tội nữa.
Lãnh Tuyết lần trước bị nàng cho dùng dược do chính mình bào chế, tính thời gian cũng đã đến lúc phát tác. Độc nàykhi phát tác sẽ khiến người ta tứ chi tê liệt, trong xương không ngừngcó cảm giác ngàn vạn con kiến đang bò bên trong. Bản chất của độc khônghại chết người, nhưng khi người ta không có cách nào khống chế được sựkhó chịu thuốc gây ra bèn phải tự sát để giải thoát.
Lãnh Tuyết cầm trường kiếm trong tay chĩa thẳng vào nàng quát lớn.
- Tiện nhân, đã đến nước này mà còn dụ dỗ Kỳ ca ca, ngươi đúng là con ả lẳng lơ ở lầu xanh!
Kim hộ pháp cũng xen vào phụ họa theo.
- Ai da, Thổ hộ pháp, dù gì người ta cũng là hoàng hậu, dù có là kỹ nữ lầu xanh tỷ cũng không nên nói vậy.
Quả nhiên là muốn hùa với nhau hạ nhục nàng, nhưng nàng là ai cơ chứ, sao lại có thể dễ dàng để mấy kẻ này ức hiếp.
Nàng toan xông lên cùng địch giao chiến thì bất ngờ bị hắn kéo tay lại. Lúcnày nàng mới nhận ra con ngươi hắn đã sớm lãnh đạm lạnh lùng, trên người hàn khí không ngừng tỏa ra.
Hắn bước lên đứng ngang hàng với nàng, tay khẽ động kéo thân hình bé nhỏ nép vào ngực mình. Thanh âm phát ra không hề có độ ấm.
- Dù nàng là người thế nào các ngươi cũng không có tư cách bình phẩm. Các ngươi nhục mạ nàng có nghĩa là nhục mạ ta.
Những lời nói của hắn cơ hồ giống như mũi tên bén nhọn bắn trúng vào tim Lãnh Tuyết. Ả không thể che dấu nổi vẻ tức giận, trường kiếm trong tay vunglên cao.
- Thiên Kỳ ca ca, rốt cuộc vì sao huynh lại luôn bảo vệcon tiện nhân này, muội mới là người từ nhỏ lớn lên cùng huynh. Vậy vìsao ngay từ khi ả xuất hiện huynh đã dành hết sự chú ý cho ả, muội thua ả ở điểm nào? Muội nói cho huynh biết, hôm nay không phải muội chết thì ả ta chết.
Hắn im lặng một chút, sau đó tiếp tục lên tiếng.
- Lãnh Tuyết, nể tình muội đã theo sư phụ nhiều năm, nếu hôm nay muội buông tay đầu hàng ta sẽ tha cho muội một mạng.
- Đúng rồi đó Tuyết nhi, dù sư phụ biết con đã gây nhiều tội lỗi nhưnghôm nay con biết hối cải ta và nhị sư huynh nhất định sẽ không làm khócon.
Coi như đây là những lời cuối họ muốn nói, Lãnh Tuyết dù gì cũng là người thân quen, muốn ra tay cũng khó khăn hơn người thường.
Nhưng đối với nàng thì lại khác, nàng không tính là thân quen với ả ta, dùhôm nay ả có chọn lựa thế nào thì cũng chỉ có con đường chết, bởi vì độc nàng cho ả uống chưa có thuốc giải.
- Trong hai ngươi, ai là người đã đả thương Kim Phụng?
Kim Long nãy giờ giữ một mảnh im lặng bất ngờ lên tiếng thay đổi bầu khôngkhí. Kim hộ pháp nhìn về nữ nhân đang nằm trong tay Kim Long không khỏicười lớn.
- Ha ha, đáng đời. Ả hiện giờ chưa chết là còn may,nhưng cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa đâu, Thiên Ma Mộc của ta cũng không phải chỉ là hư danh.
- Tiện nhân đáng chết!
Kim Longchửi lớn một câu, cước bộ không ngừng gia tăng hướng về phía Kim hộpháp. Ả ta dám làm như vậy với Kim Phụng, nhất định sẽ chết thê thảmdưới tay hắn.
Hai bên trực tiếp giao đấu, tuy chỉ sử dụng một taynhưng Kim Long tỏ ra không hề thua kém. Tay trái đã hiên nguyên hình một bàn chân rồng, móng vuốt sắc bén liên tiếp đánh về phía trước, một cước bên trên rồi lại đánh về phía dưới.
Kim hộ pháp vung kiếm đỡ từng chiêu thức của Kim Long. Trường kiếm nhanh chớp nhoáng vung lên chémthẳng vào móng vuốt rồng sắc bén.
"Rắc....rắc....rắc".
Chuỗi thanh âm liên tiếp vang lên, chẳng mấy chốc sự tình đã lọt vào mắt mọingười. Không ai tránh khỏi bất ngờ, móng vuốt của Kim Long lại bị kiếmcủa Kim hộ pháp chặt đứt.
Sau khi đánh Kim Long một chưởng, Kim hộ pháp vui mừng cười lớn.
- Ha ha, ngươi cho là ta có Thiên Ma Mộc trị ả ta mà lại không có Thiên Ma Kim trị ngươi sao. Ngươi chết chắc rồi. Ha ha!!!
Nói xong Kim hộ pháp lại tiếp tục tấn công liên hồi không nhường cho Kim Long một cơ hội phản kháng nào.
Tình hình trước mắt không ổn, Kim hộ pháp tuy thân thủ không bằng nhưng lạicó Thiên Ma Kim, mà Kim Long lại còn bận một tay ôm Kim Phụng, cục diệnkhó có thể nói trước được điều gì.
Lãnh Tuyết từ bên ngoài xôngvào hỗ trợ Kim hộ pháp, giáo chủ đã có lệnh phải tiêu diệt cả Kim Longvà Kim Phụng để uy lực của Sát Huyết Hồn trận không bị khống chế.
Vì đối phương có thêm người nên cục diện đang nghiêng về phía địch, dù Kim Long có gia tăng tốc độ vẫn không đảo ngược được tình hình.
Trước tình thế đó hắn liền thi triển khinh công bay đến hỗ trợ Kim Long. Đôibên dằng co qua lại liên tiếp tạo thành cục diện rối ren.
Nàng đứng một bên lặng lẽ quan sát tình hình trước mắt.
"Kim và Thổ hộ pháp liên thủ cùng nhau nhất định có mục đích, Tà Thần chắcchắn không làm chuyện gì mà không tính toán trước. Kim và Thổ có tínhtương sinh, rất có khả năng sẽ hỗ trợ gia tăng sức mạnh của nhau".
Quả nhiên là vậy, cục diện vẫn không có gì thay đổi ngay cả khi hắn xuấthiện. Bình thường nếu một đấu một thì chắc chắn Kim hộ pháp và Thổ hộpháp không thể đánh thẳng hắn và Kim Long, nhưng khi liên hợp lại có thể tạo ra cục diện như vậy quả không đơn giản.
Lão hoang đồng và Hỏa vương đã vào cuộc, thế sự bây giờ lại còn rối ren hơn. Nàng không vàohỗ trợ mọi người mà đứng bên ngoài quan sát, phải tìm ra mấu chốt vấn đề mới có thể giành phần thắng.
Nàng đã từng giao đấu với cả hai,thực lực của họ cũng hiểu rất rõ, cho dù trong vòng một tháng có luyệntập thường xuyên cũng không thể nào đạt đến mức này. Mỗi một chiêu LãnhTuyết đánh ra có lực công phá gấp mười lần trước đây, còn của Kim hộpháp thì dường như không có gì thay đổi.
Rất có khả năng Tà Thầnđã lợi dụng ngũ hành tương sinh đảo ngược "Kim sinh Thổ" để gia tăng sức mạnh của Thổ hộ pháp. Nếu đã như vậy thì phải tiêu diệt Kim hộ pháp mới có thể cắt đứt nguồn nội lực chuyển sang người lãnh Tuyết.
Nàngchăm chú quan sát từng chiêu thức của Kim hộ pháp, mục tiêu cuối cùng là tìm ra tử huyệt của ả. Trước đây nàng có giao đấu với ả vài lần nhưnglại chưa lần nào tìm tử huyệt của ả, trong cục diện rối ren trước mắt erằng muốn tìm được là điều hết sức khó khăn, cần phải trông chờ vào vậnmay một phần.
Đôi bên đánh qua đánh lại cũng đã gần một khắc, thếtrận cân bằng khiến cả hai tiêu tốn khá nhiều sức lực, việc này đối vớimọi người tuyệt đối hại chứ không có lợi.
Cuối cùng cũng có chúttin vui, tử huyệt của ả nằm ở mạn sườn bên trái cách xương sườn số mườimột đốt ngón tay. Nếu có thể tấn công một đòn vào đó chắc chắn ả sẽ mấtmạng ngay lập tức. Trong tình huống này nàng không có cách nào báo tincho mọi người biết được, vì vậy tất cả phải trông chờ vào nàng.
Chủy thủ bén nhọn trong tay được nàng đưa lên tầm mắt, nàng nhất định phảinhắm thật chuẩn, tốc độ cũng phải vô cùng chính xác, nếu không sẽ có thể làm mọi người bị thương hoặc dứt dây động rừng.
Bản năng sát thủkhông cho phép nàng do dự, một người muốn đạt được mục đích thì khôngbao giờ được nghi ngờ khả năng của chính mình.
Nhất định sẽ trúng!
Chủy thủ xuất ra với tốc độ chớp nhoáng, xé đôi đôi không khí, bén nhọn vàlạnh lùng lao thẳng đến mục tiêu, tất cả diễn ra chưa đầy một cái chớpmắt.
Kim hộ pháp ngay lập tức ngã xuống, tứ chi bất động, đôi mắtmở to toát ra căm phẫn tột cùng, thậm chí máu từ vết thương chưa kịpchảy ra.
Trận chiến vì vậy mà tạm thời ngừng lại. Mọi người đồngnhất một dạng biểu tình không hiểu chuyện gì xả ra, chỉ nhìn về phíanàng tìm kiếm câu trả lời thỏa đáng.
Lãnh Tuyết vì đột ngột khôngnhận được nguồn nội lực do Kim hộ pháp truyền sang nên khí huyết bị rốiloạn nghiêm trọng, cũng là thời điểm dược trong người phát tác.
Lãnh Tuyết buông kiếm trên tay, toàn thân vô lực ngã xuống mặt đất, tứ chilực đạo suy giảm rồi dần dần bất động. Vẻ mặt ả vô cùng thống khổ, toànthân như bị hàng vạn con kiến phá rối bên trong.
Bản thân vô cùngkhó chịu nhưng toàn thân lại không có cách nào cử động, đây có lẽ chínhlà nỗi thống khổ tột cùng, muốn chết không được muốn sống không xong. Ảvô lực cố gắng cất lên thanh âm yếu ớt.
- Thiên Kỳ ca ca, sư phụ,nếu con chết thì mọi người không thể thoát ra khỏi trận pháp này được,hai người nhất định phải cứu con. Con đã hối hận rồi, sau này con sẽkhông đi theo tà đạo nữa, chỉ cần giải độc cho con thì chuyện gì concũng đồng ý.
Nàng nhận thấy được nét bối rối trên mặt Hỏa vương,cũng nhìn ra nét cầu tình trên mặt người, nhưng nàng chỉ có thể nói mộttừ "Xin lỗi!".
Nàng bước đến bên cạnh xác Kim hộ pháp, rút chủythủy từ trên người ả ra, sau đó bước đến bên cạnh Lãnh Tuyết. Tuy toànthân không thể cử động nhưng ả vẫn trừng lớn đôi mắt nhìn nàng, ánh mắtấy chứa đựng nỗi sợ hãi nhưng vẫn không thể dấu đi vài tia căm hận.
Nàng lãnh khốc, nàng vô tình, không hề có một tia do dự đưa chủy thủ trêntay lên cao rồi đâm mạnh xuống tử huyệt của Lãnh Tuyết.
Nàng hànhđộng quá nhanh, nhanh đến mức mọi người còn chưa kịp phản ứng được gìvới mọi chuyện diễn ra trước mắt ngoại trừ dương mắt dõi theo.
Không gian lúc này trôi qua thật chậm, nặng tựa ngàn cân, đè nén sâu lồngngực khiến người ta không thở nổi. Nàng rút chủy thủ đang cắm trên ngựcLãnh Tuyết ra, nhẹ nhàng dùng khăn lau sạch vết máu còn chưa kịp khô.
Từ đầu đến cuối nàng chỉ đồng nhất một dạng biểu tình, lãnh huyết và lạnhlùng. Nàng không muốn cho ai nhìn thấu tâm tư, cách duy nhất là phảingụy trang cho mình đôi mắt không biết nói. Nàng không lên tiếng giảithích, cũng chẳng quan tâm mọi người sẽ nghĩ gì. Nếu bọn họ muốn nàngđền mạng cho ả ta thì cũng được thôi, nhưng giờ không phải lúc.
Nàng không mong hắn sẽ hiểu, có thể hắn sẽ hận nàng. Lãnh Tuyết dù gì cũnglà sư muội của hắn, lại chết dưới tay nàng, hắn có căm hận cũng là lẽthường tình. Hắn cũng đang im lặng nhìn nàng đấy thôi, có lẽ hắn hiệntại không còn lời nào để nói với nàng nữa chẳng hạn.
Nàng nhắm mắt hít một hơi sâu, vô thức cười khổ trong lòng một tiếng, nhất định lúcnày không được phân tâm. Đôi chân vô thức bước đi trong không trung,nàng giống như một oan hồn đơn độc giữa chốn hồng trần này vậy.
Nàng định làm gì? Nàng có biết phía trước là khe vực sâu thăm thẳm hay không mà còn ngang nhiên bước tới. Hắn vội vã phi thân đến, kịp lúc kéo nàngquay trở lại. May mà hắn nhanh tay, nếu không thì......Nghĩ đến hắnkhông thể kìm nén được cơn tức giận trong lòng. Bàn tay xiết chặt cổ tay nàng, đôi mắt nhìn thẳng vào nữ tử trước mặt mà quát lớn.
- Nàng đang làm gì vậy?
Cuối cùng hắn cũng lên tiếng, là hắn đang bực tức, có thể sắp tới đây sẽ ratay đánh nàng để trả thù cho sư muội, có thể lắm chứ.
- Chàng hận ta rồi phải không?
Hắn vòng tay ra sau lưng nàng, kéo thân ảnh nhỏ bé vào trong lòng mình, thanh âm không dấu nổi tâm tư cùng lo lắng.
- Nương tử, đừng dấu cô đơn trong lòng có được không? Nàng còn có ta bêncạnh, vì vậy đừng tự chịu đau khổ uất ức một mình. Nàng lại còn muốnnhảy xuống vực kia, biến mất khỏi cuộc đời ta một lần nữa hay sao? Ta sẽ không chịu nổi một lần nữa đâu.
Nàng thừa nhận đã bị hắn nóitrúng tâm tư, là nàng muốn một mình gánh chịu, một mình nàng chịu tổnthương là đủ rồi, nhưng nàng không hề có ý nghĩ nhảy xuống khe vực kia.
E rằng tất cả mọi người đều hiểu lầm giống hắn, nghĩ rằng nàng sợ bị mọi người trách móc nên đã nghĩ liều.
- Nha đầu, chũng ta không hề có ý trách con. Lãnh Tuyết chết đi không hẳn đã là chuyện xấu, kiếp này nó đã chịu đau khổ, lầm lỗi nhiều rồi, quakiếp sau có thể sẽ có cơ hội sống hạnh phúc hơn.
Lời Hỏa vương khiến nàng nhẹ nhõm hơn phần nào, ý lạnh toát ra trên đôi mắt cũng giảm phân nửa.
- Con không hề có ý muốn tự sát, con là đang muốn rời khỏi trận này.
- Lại còn có cách nhảy xuống khe sâu để thoát khỏi nơi này sao, làm gì có khả năng? Ta nghĩ là để thăng thiên thì đúng hơn.
Kim Long lạnh lùng lên tiếng, dù gì cũng không phải là người hay đồng ý kiến với nàng, hơn nữa điều nàng nói là quá vô lý.
- Nhất định là được, bởi vì chúng ta đang ở trong Vô Ảnh trận.
Vô Ảnh trận chính là một trận pháp đánh lừa thị giác của con người. Lúctrước nàng đã từng đọc qua trận pháp này trong sách sư phụ đưa cho, cách phá trận chỉ có một câu "Thực thực hư hư, hữu nhãn vô lộ, vô nhãn hữulộ".
Kỳ thực lúc đầu nàng chưa nghĩ đến trận pháp này, nhưng cómột điểm bất thường khiến nàng nghi ngờ. Thời điểm trong vòng vây kiếmkẻ thù đã che khuất đi ánh trăng, vậy tại sao lúc xảy ra địa chấn lại để ánh trăng chiếu sáng trở lại, nếu như vẫn che khuất ánh trăng thì sẽ dễ dàng tiêu diệt mọi người hơn chứ.
Một điểm nữa là trước khi chếtLãnh Tuyết có nói nếu không có ả thì mọi người không biết cách thoátkhỏi trận, vì vậy nàng mới có thể nhận ra nơi này đang bày trận.
Lại một lần nữa Tà Thần dựa vào tâm lý bản năng của con người để bày kế, có người nào lại tình nguyện nhắm mắt lại trong khi đang tìm kiếm đường ra chứ. Điểm mấu chốt của Vô Ảnh trận đó chính là "không nhìn sẽ thấyđường, nhìn sẽ không thấy đường". Vì vậy vừa rồi nàng chính là nhắm mắtđể tìm đường thoát ra khỏi trận, không ngờ lại bị hiểu lầm thành muốnnhảy xuống vực tự sát.
Chỉ có vùng đất nơi mọi người đang đứng là còn nguyên vẹn không bị tàn phá. Hiện tại địa phận này giống như một hòn đảo bị vực sâu xung quanh côlập.
Không gian tản mạn mùi chết chóc ghê người, gió hiu hiu thổi xuyên qua từng lớp y phục khiến người ta bất giác lạnh sống lưng.
Dần dần có một chuỗi âm thanh kỳ dị vang lên, nghe như là những tiếng "Rạorạo" của côn trùng, mà những âm thanh này lại phát ra từ lòng đất. Nàngđã từng nghe thấy âm thanh này ở đâu đó nhưng nhất thời chưa nhớ ra.
Thanh âm ngày càng lớn, lúc này có vài con xà độc bò lên khỏi khe nứt trườn người về phía địa phận mọi người đang đứng.
Kim Long vung tay áo tạo thành một cơn gió mạnh hất bay lũ xà độc vừa ngoilên. Dám đến làm hại Kim Phụng, tuyệt nhiên chỉ có con đường chết!
Lũ xà độc bị đánh văng ra xa liền có lũ xà khác thay thế. Trên mặt đất lúc này là hàng vạn con xà độc hung hăng thè lưỡi lao về phía bọn họ. Tứphía bị bao vây, nguy hiểm ngập trời, không có đường thoát!
Chết tiệt!
Tất cả đều là mưu kế của bọn chúng, lợi dụng địa chấn để dồn tất cả mọingười đến địa phận này, sau đó dùng xà độc tấn công khiến người trongđịa phận không có đường lui.
Khoảng an toàn ngày càng bị thu hẹp,lũ xà độc ngày càng lấn tới, thậm chí đã có con lao người đến ý định cắn bọn họ. Cũng may mọi người đều thân thủ phi phàm nên chưa bị trúng độc. Chỉ e lúc sau xà độc quá nhiều họ muốn tránh cũng không được.
Bây giờ thì nàng đã nhớ ra khi nàng giao đấu với Lãnh Tuyết trong rừng đàocũng đã nghe thấy thanh âm này khi ả cắm cây trâm xuống đất. Ngày đó xàđộc ít hơn rất nhiều vì vậy nàng mới có thể dùng "Chiêu Sinh Dạ Khúc" để dụ chim ưng đến. Hiện tại là đang ở trong Sát Huyết Hồn trận, nàng muốn dụ chim ưng đến cũng không có khả năng.
Lãnh Tuyết cũng có mặt ở đây, rất có thể ả và Kim hộ pháp đã liên thủ với nhau bày trận pháp này.
Kim Long một tay ôm Kim Phụng, tay còn lại đánh vài chưởng liên tiếp vào lũ xà độc đang tấn công. Một cỗ khí tức tối không ngừng dâng lên, bọnchúng lại còn không biết trước đây Kim Long từng là vương cai quản muông thú dưới mặt đất hay sao lại to gan lớn mật tấn công.
Xà độcchẳng qua cũng là một loài vật bé nhỏ nằm dưới sự cai trị của Kim Longmà thôi, đã là như thế thì chẳng có lý do gì không có biện pháp trừngtrị chúng cả.
Kim Long thi triển nội lực, một luồng khí sáng chói phát ra từ lòng bàn tay khiến xà độc lùi lại phía sau vài thước.
Trấn Vũ Càn Khôn của Kim Long một khi xuất ra sẽ khiến mông thú khiếp sợ, lũ xà độc này đương nhiên không phải ngoại lệ.
Từng luồng khí nhanh như chớp bắn ra khiến từng lớp xà độc bắn về phía sau,đất đá vỡ tung tóe tạo thành cảnh tượng hủy diệt kinh hoàng.
KimLong đã thực sự tức giận, con ngươi nhói lên ánh mắt đỏ như máu, hỏa khí bốc lên ngùn ngụt khiến không gian xung quanh sáng rực vài phần.
Xác xà độc ngổn ngang trên mặt đất nhưng cũng không khiến Kim Long ra taynhẹ hơn, thậm chí còn tăng thêm lực đạo. Chẳng mấy chốc lũ xà độc đã bịtiêu diệt hết, không gian lại trở về yên tĩnh nguyên thủy.
Tuynguy hiểm đã qua nhưng thời gian còn lại không nhiều, có lẽ hiện giờ bọn chúng đang muốn kéo dài thời gian để Sát Huyết Hồn trận hình thành.
Không được, cửa ải này phải nhanh chóng vượt qua.
Không gian mênh mang tịch mịch, không biết Lãnh Tuyết và Kim hộ pháp đang ẩnthân ở nơi nào. Nàng chắc chắn rằng bọn họ đang đứng gần đây quan sátcục diện đang diễn ra.
- Thiên Kỳ, chàng đến đây.
Hắn nhẹ nhàng bước đến bên cạnh nàng, tuy không đoán được nha đầu nàng muốn làm gì nhưng hắn không có khước từ.
Chưa kị đợi hắn có phản ứng gì nàng đã vòng hai tay qua cổ hắn, đôi môi anhđào chạm nhẹ vào bờ môi lạnh của hắn. Hành động bất ngờ của nàng khiếnhắn khẽ giật người một cái.
Mọi người xung quanh nhìn họ với ánhmắt đầy ai oán, đặc biệt là Kim Long, giờ đã là giây phút nào mà còn cóthể phu thê ân ái như vậy.
Không gian yên tĩnh ngay lập tức bị phá vỡ bởi tiếng nổ rung trời của tảng đá phía xa, khói bụi mù mịt chekhuất tầm nhìn, cơ hồ không thể xác định được chuyện gì đang xảy ra.
Phải mất một thời gian khói bụi tản đi mới nhìn thấy hai hắc y nhân vừa mớixuất hiện. Đương nhiên nàng không khó khăn để nhận ra hai người này làai, một người là kẻ thù truyền kiếp của đương kim hoàng hậu khi ở trongcung, kẻ còn lại là kẻ thù của Hoàng Song Nhật Dương ở Tuyết Sơn. Nếunhư đã giao đấu nhiều lần mà không nhận ra há chẳng phải là coi thườngđối thủ hay sao.
"Cuối cùng cũng dụ được các ngươi ra".
Hắncười khổ một tiếng, sự xuất hiện của hai hắc y nhân khiến hắn bừng tỉnh, vừa rồi nàng cố tình làm vậy để dụ họ ra, và chính thức hắn đã bị nhảyhố.
Nhận thấy ánh mắt không mấy thiện cảm của ai kia, nàng cười một cái ngây ngô để lấp liếm mọi tội lỗi.
Hắn nhìn cái gì mà nhìn, nàng mới là người chịu thiệt, là người bị chiếmtiện nghi mà. Chẳng qua nàng chỉ lợi dụng tình cảm Lãnh Tuyết dành chohắn để tính kế thôi, tất cả đều được lời, chỉ mình nàng bị hại, vậy màcũng bị hỏi tội nữa.
Lãnh Tuyết lần trước bị nàng cho dùng dược do chính mình bào chế, tính thời gian cũng đã đến lúc phát tác. Độc nàykhi phát tác sẽ khiến người ta tứ chi tê liệt, trong xương không ngừngcó cảm giác ngàn vạn con kiến đang bò bên trong. Bản chất của độc khônghại chết người, nhưng khi người ta không có cách nào khống chế được sựkhó chịu thuốc gây ra bèn phải tự sát để giải thoát.
Lãnh Tuyết cầm trường kiếm trong tay chĩa thẳng vào nàng quát lớn.
- Tiện nhân, đã đến nước này mà còn dụ dỗ Kỳ ca ca, ngươi đúng là con ả lẳng lơ ở lầu xanh!
Kim hộ pháp cũng xen vào phụ họa theo.
- Ai da, Thổ hộ pháp, dù gì người ta cũng là hoàng hậu, dù có là kỹ nữ lầu xanh tỷ cũng không nên nói vậy.
Quả nhiên là muốn hùa với nhau hạ nhục nàng, nhưng nàng là ai cơ chứ, sao lại có thể dễ dàng để mấy kẻ này ức hiếp.
Nàng toan xông lên cùng địch giao chiến thì bất ngờ bị hắn kéo tay lại. Lúcnày nàng mới nhận ra con ngươi hắn đã sớm lãnh đạm lạnh lùng, trên người hàn khí không ngừng tỏa ra.
Hắn bước lên đứng ngang hàng với nàng, tay khẽ động kéo thân hình bé nhỏ nép vào ngực mình. Thanh âm phát ra không hề có độ ấm.
- Dù nàng là người thế nào các ngươi cũng không có tư cách bình phẩm. Các ngươi nhục mạ nàng có nghĩa là nhục mạ ta.
Những lời nói của hắn cơ hồ giống như mũi tên bén nhọn bắn trúng vào tim Lãnh Tuyết. Ả không thể che dấu nổi vẻ tức giận, trường kiếm trong tay vunglên cao.
- Thiên Kỳ ca ca, rốt cuộc vì sao huynh lại luôn bảo vệcon tiện nhân này, muội mới là người từ nhỏ lớn lên cùng huynh. Vậy vìsao ngay từ khi ả xuất hiện huynh đã dành hết sự chú ý cho ả, muội thua ả ở điểm nào? Muội nói cho huynh biết, hôm nay không phải muội chết thì ả ta chết.
Hắn im lặng một chút, sau đó tiếp tục lên tiếng.
- Lãnh Tuyết, nể tình muội đã theo sư phụ nhiều năm, nếu hôm nay muội buông tay đầu hàng ta sẽ tha cho muội một mạng.
- Đúng rồi đó Tuyết nhi, dù sư phụ biết con đã gây nhiều tội lỗi nhưnghôm nay con biết hối cải ta và nhị sư huynh nhất định sẽ không làm khócon.
Coi như đây là những lời cuối họ muốn nói, Lãnh Tuyết dù gì cũng là người thân quen, muốn ra tay cũng khó khăn hơn người thường.
Nhưng đối với nàng thì lại khác, nàng không tính là thân quen với ả ta, dùhôm nay ả có chọn lựa thế nào thì cũng chỉ có con đường chết, bởi vì độc nàng cho ả uống chưa có thuốc giải.
- Trong hai ngươi, ai là người đã đả thương Kim Phụng?
Kim Long nãy giờ giữ một mảnh im lặng bất ngờ lên tiếng thay đổi bầu khôngkhí. Kim hộ pháp nhìn về nữ nhân đang nằm trong tay Kim Long không khỏicười lớn.
- Ha ha, đáng đời. Ả hiện giờ chưa chết là còn may,nhưng cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa đâu, Thiên Ma Mộc của ta cũng không phải chỉ là hư danh.
- Tiện nhân đáng chết!
Kim Longchửi lớn một câu, cước bộ không ngừng gia tăng hướng về phía Kim hộpháp. Ả ta dám làm như vậy với Kim Phụng, nhất định sẽ chết thê thảmdưới tay hắn.
Hai bên trực tiếp giao đấu, tuy chỉ sử dụng một taynhưng Kim Long tỏ ra không hề thua kém. Tay trái đã hiên nguyên hình một bàn chân rồng, móng vuốt sắc bén liên tiếp đánh về phía trước, một cước bên trên rồi lại đánh về phía dưới.
Kim hộ pháp vung kiếm đỡ từng chiêu thức của Kim Long. Trường kiếm nhanh chớp nhoáng vung lên chémthẳng vào móng vuốt rồng sắc bén.
"Rắc....rắc....rắc".
Chuỗi thanh âm liên tiếp vang lên, chẳng mấy chốc sự tình đã lọt vào mắt mọingười. Không ai tránh khỏi bất ngờ, móng vuốt của Kim Long lại bị kiếmcủa Kim hộ pháp chặt đứt.
Sau khi đánh Kim Long một chưởng, Kim hộ pháp vui mừng cười lớn.
- Ha ha, ngươi cho là ta có Thiên Ma Mộc trị ả ta mà lại không có Thiên Ma Kim trị ngươi sao. Ngươi chết chắc rồi. Ha ha!!!
Nói xong Kim hộ pháp lại tiếp tục tấn công liên hồi không nhường cho Kim Long một cơ hội phản kháng nào.
Tình hình trước mắt không ổn, Kim hộ pháp tuy thân thủ không bằng nhưng lạicó Thiên Ma Kim, mà Kim Long lại còn bận một tay ôm Kim Phụng, cục diệnkhó có thể nói trước được điều gì.
Lãnh Tuyết từ bên ngoài xôngvào hỗ trợ Kim hộ pháp, giáo chủ đã có lệnh phải tiêu diệt cả Kim Longvà Kim Phụng để uy lực của Sát Huyết Hồn trận không bị khống chế.
Vì đối phương có thêm người nên cục diện đang nghiêng về phía địch, dù Kim Long có gia tăng tốc độ vẫn không đảo ngược được tình hình.
Trước tình thế đó hắn liền thi triển khinh công bay đến hỗ trợ Kim Long. Đôibên dằng co qua lại liên tiếp tạo thành cục diện rối ren.
Nàng đứng một bên lặng lẽ quan sát tình hình trước mắt.
"Kim và Thổ hộ pháp liên thủ cùng nhau nhất định có mục đích, Tà Thần chắcchắn không làm chuyện gì mà không tính toán trước. Kim và Thổ có tínhtương sinh, rất có khả năng sẽ hỗ trợ gia tăng sức mạnh của nhau".
Quả nhiên là vậy, cục diện vẫn không có gì thay đổi ngay cả khi hắn xuấthiện. Bình thường nếu một đấu một thì chắc chắn Kim hộ pháp và Thổ hộpháp không thể đánh thẳng hắn và Kim Long, nhưng khi liên hợp lại có thể tạo ra cục diện như vậy quả không đơn giản.
Lão hoang đồng và Hỏa vương đã vào cuộc, thế sự bây giờ lại còn rối ren hơn. Nàng không vàohỗ trợ mọi người mà đứng bên ngoài quan sát, phải tìm ra mấu chốt vấn đề mới có thể giành phần thắng.
Nàng đã từng giao đấu với cả hai,thực lực của họ cũng hiểu rất rõ, cho dù trong vòng một tháng có luyệntập thường xuyên cũng không thể nào đạt đến mức này. Mỗi một chiêu LãnhTuyết đánh ra có lực công phá gấp mười lần trước đây, còn của Kim hộpháp thì dường như không có gì thay đổi.
Rất có khả năng Tà Thầnđã lợi dụng ngũ hành tương sinh đảo ngược "Kim sinh Thổ" để gia tăng sức mạnh của Thổ hộ pháp. Nếu đã như vậy thì phải tiêu diệt Kim hộ pháp mới có thể cắt đứt nguồn nội lực chuyển sang người lãnh Tuyết.
Nàngchăm chú quan sát từng chiêu thức của Kim hộ pháp, mục tiêu cuối cùng là tìm ra tử huyệt của ả. Trước đây nàng có giao đấu với ả vài lần nhưnglại chưa lần nào tìm tử huyệt của ả, trong cục diện rối ren trước mắt erằng muốn tìm được là điều hết sức khó khăn, cần phải trông chờ vào vậnmay một phần.
Đôi bên đánh qua đánh lại cũng đã gần một khắc, thếtrận cân bằng khiến cả hai tiêu tốn khá nhiều sức lực, việc này đối vớimọi người tuyệt đối hại chứ không có lợi.
Cuối cùng cũng có chúttin vui, tử huyệt của ả nằm ở mạn sườn bên trái cách xương sườn số mườimột đốt ngón tay. Nếu có thể tấn công một đòn vào đó chắc chắn ả sẽ mấtmạng ngay lập tức. Trong tình huống này nàng không có cách nào báo tincho mọi người biết được, vì vậy tất cả phải trông chờ vào nàng.
Chủy thủ bén nhọn trong tay được nàng đưa lên tầm mắt, nàng nhất định phảinhắm thật chuẩn, tốc độ cũng phải vô cùng chính xác, nếu không sẽ có thể làm mọi người bị thương hoặc dứt dây động rừng.
Bản năng sát thủkhông cho phép nàng do dự, một người muốn đạt được mục đích thì khôngbao giờ được nghi ngờ khả năng của chính mình.
Nhất định sẽ trúng!
Chủy thủ xuất ra với tốc độ chớp nhoáng, xé đôi đôi không khí, bén nhọn vàlạnh lùng lao thẳng đến mục tiêu, tất cả diễn ra chưa đầy một cái chớpmắt.
Kim hộ pháp ngay lập tức ngã xuống, tứ chi bất động, đôi mắtmở to toát ra căm phẫn tột cùng, thậm chí máu từ vết thương chưa kịpchảy ra.
Trận chiến vì vậy mà tạm thời ngừng lại. Mọi người đồngnhất một dạng biểu tình không hiểu chuyện gì xả ra, chỉ nhìn về phíanàng tìm kiếm câu trả lời thỏa đáng.
Lãnh Tuyết vì đột ngột khôngnhận được nguồn nội lực do Kim hộ pháp truyền sang nên khí huyết bị rốiloạn nghiêm trọng, cũng là thời điểm dược trong người phát tác.
Lãnh Tuyết buông kiếm trên tay, toàn thân vô lực ngã xuống mặt đất, tứ chilực đạo suy giảm rồi dần dần bất động. Vẻ mặt ả vô cùng thống khổ, toànthân như bị hàng vạn con kiến phá rối bên trong.
Bản thân vô cùngkhó chịu nhưng toàn thân lại không có cách nào cử động, đây có lẽ chínhlà nỗi thống khổ tột cùng, muốn chết không được muốn sống không xong. Ảvô lực cố gắng cất lên thanh âm yếu ớt.
- Thiên Kỳ ca ca, sư phụ,nếu con chết thì mọi người không thể thoát ra khỏi trận pháp này được,hai người nhất định phải cứu con. Con đã hối hận rồi, sau này con sẽkhông đi theo tà đạo nữa, chỉ cần giải độc cho con thì chuyện gì concũng đồng ý.
Nàng nhận thấy được nét bối rối trên mặt Hỏa vương,cũng nhìn ra nét cầu tình trên mặt người, nhưng nàng chỉ có thể nói mộttừ "Xin lỗi!".
Nàng bước đến bên cạnh xác Kim hộ pháp, rút chủythủy từ trên người ả ra, sau đó bước đến bên cạnh Lãnh Tuyết. Tuy toànthân không thể cử động nhưng ả vẫn trừng lớn đôi mắt nhìn nàng, ánh mắtấy chứa đựng nỗi sợ hãi nhưng vẫn không thể dấu đi vài tia căm hận.
Nàng lãnh khốc, nàng vô tình, không hề có một tia do dự đưa chủy thủ trêntay lên cao rồi đâm mạnh xuống tử huyệt của Lãnh Tuyết.
Nàng hànhđộng quá nhanh, nhanh đến mức mọi người còn chưa kịp phản ứng được gìvới mọi chuyện diễn ra trước mắt ngoại trừ dương mắt dõi theo.
Không gian lúc này trôi qua thật chậm, nặng tựa ngàn cân, đè nén sâu lồngngực khiến người ta không thở nổi. Nàng rút chủy thủ đang cắm trên ngựcLãnh Tuyết ra, nhẹ nhàng dùng khăn lau sạch vết máu còn chưa kịp khô.
Từ đầu đến cuối nàng chỉ đồng nhất một dạng biểu tình, lãnh huyết và lạnhlùng. Nàng không muốn cho ai nhìn thấu tâm tư, cách duy nhất là phảingụy trang cho mình đôi mắt không biết nói. Nàng không lên tiếng giảithích, cũng chẳng quan tâm mọi người sẽ nghĩ gì. Nếu bọn họ muốn nàngđền mạng cho ả ta thì cũng được thôi, nhưng giờ không phải lúc.
Nàng không mong hắn sẽ hiểu, có thể hắn sẽ hận nàng. Lãnh Tuyết dù gì cũnglà sư muội của hắn, lại chết dưới tay nàng, hắn có căm hận cũng là lẽthường tình. Hắn cũng đang im lặng nhìn nàng đấy thôi, có lẽ hắn hiệntại không còn lời nào để nói với nàng nữa chẳng hạn.
Nàng nhắm mắt hít một hơi sâu, vô thức cười khổ trong lòng một tiếng, nhất định lúcnày không được phân tâm. Đôi chân vô thức bước đi trong không trung,nàng giống như một oan hồn đơn độc giữa chốn hồng trần này vậy.
Nàng định làm gì? Nàng có biết phía trước là khe vực sâu thăm thẳm hay không mà còn ngang nhiên bước tới. Hắn vội vã phi thân đến, kịp lúc kéo nàngquay trở lại. May mà hắn nhanh tay, nếu không thì......Nghĩ đến hắnkhông thể kìm nén được cơn tức giận trong lòng. Bàn tay xiết chặt cổ tay nàng, đôi mắt nhìn thẳng vào nữ tử trước mặt mà quát lớn.
- Nàng đang làm gì vậy?
Cuối cùng hắn cũng lên tiếng, là hắn đang bực tức, có thể sắp tới đây sẽ ratay đánh nàng để trả thù cho sư muội, có thể lắm chứ.
- Chàng hận ta rồi phải không?
Hắn vòng tay ra sau lưng nàng, kéo thân ảnh nhỏ bé vào trong lòng mình, thanh âm không dấu nổi tâm tư cùng lo lắng.
- Nương tử, đừng dấu cô đơn trong lòng có được không? Nàng còn có ta bêncạnh, vì vậy đừng tự chịu đau khổ uất ức một mình. Nàng lại còn muốnnhảy xuống vực kia, biến mất khỏi cuộc đời ta một lần nữa hay sao? Ta sẽ không chịu nổi một lần nữa đâu.
Nàng thừa nhận đã bị hắn nóitrúng tâm tư, là nàng muốn một mình gánh chịu, một mình nàng chịu tổnthương là đủ rồi, nhưng nàng không hề có ý nghĩ nhảy xuống khe vực kia.
E rằng tất cả mọi người đều hiểu lầm giống hắn, nghĩ rằng nàng sợ bị mọi người trách móc nên đã nghĩ liều.
- Nha đầu, chũng ta không hề có ý trách con. Lãnh Tuyết chết đi không hẳn đã là chuyện xấu, kiếp này nó đã chịu đau khổ, lầm lỗi nhiều rồi, quakiếp sau có thể sẽ có cơ hội sống hạnh phúc hơn.
Lời Hỏa vương khiến nàng nhẹ nhõm hơn phần nào, ý lạnh toát ra trên đôi mắt cũng giảm phân nửa.
- Con không hề có ý muốn tự sát, con là đang muốn rời khỏi trận này.
- Lại còn có cách nhảy xuống khe sâu để thoát khỏi nơi này sao, làm gì có khả năng? Ta nghĩ là để thăng thiên thì đúng hơn.
Kim Long lạnh lùng lên tiếng, dù gì cũng không phải là người hay đồng ý kiến với nàng, hơn nữa điều nàng nói là quá vô lý.
- Nhất định là được, bởi vì chúng ta đang ở trong Vô Ảnh trận.
Vô Ảnh trận chính là một trận pháp đánh lừa thị giác của con người. Lúctrước nàng đã từng đọc qua trận pháp này trong sách sư phụ đưa cho, cách phá trận chỉ có một câu "Thực thực hư hư, hữu nhãn vô lộ, vô nhãn hữulộ".
Kỳ thực lúc đầu nàng chưa nghĩ đến trận pháp này, nhưng cómột điểm bất thường khiến nàng nghi ngờ. Thời điểm trong vòng vây kiếmkẻ thù đã che khuất đi ánh trăng, vậy tại sao lúc xảy ra địa chấn lại để ánh trăng chiếu sáng trở lại, nếu như vẫn che khuất ánh trăng thì sẽ dễ dàng tiêu diệt mọi người hơn chứ.
Một điểm nữa là trước khi chếtLãnh Tuyết có nói nếu không có ả thì mọi người không biết cách thoátkhỏi trận, vì vậy nàng mới có thể nhận ra nơi này đang bày trận.
Lại một lần nữa Tà Thần dựa vào tâm lý bản năng của con người để bày kế, có người nào lại tình nguyện nhắm mắt lại trong khi đang tìm kiếm đường ra chứ. Điểm mấu chốt của Vô Ảnh trận đó chính là "không nhìn sẽ thấyđường, nhìn sẽ không thấy đường". Vì vậy vừa rồi nàng chính là nhắm mắtđể tìm đường thoát ra khỏi trận, không ngờ lại bị hiểu lầm thành muốnnhảy xuống vực tự sát.
Tác giả :
Tử Dạ