Khi Hồ Ly Biết Yêu
Chương 46
- Con về rồi Jinwoo, con khiến bố mẹ lo quá _ khi thấy con trai trở về, mẹ vui mừng chạy tới ôm lấy cậu, xoa đầu đứa con trai mãi mãi nhỏ bé của mình.Nếu ngày trước được mẹ ôm, cậu sẽ ôm thật chặt mẹ ko muốn dứt nhưng bây giờ tình cảnh đã thay đổi. Cậu ko thèm ôm bà, hai tay buông thõng như bị gãy, cậu cố tình đẩy mẹ ra khiến bà rất sốc liền rớt nước mắt.
- Mẹ xin lỗi, chuyện bố mẹ làm đều là vì con thôi mà.
- Vì con? Con ko cần. Nếu được đổi lại con thà ko chọn ĐH Seoul để được ở bên cạnh người con gái con yêu còn hơn. _ đây là lần đầu tiên trong đời cậu dám lớn tiếng với mẹ.
Ko ngờ bố đứng đằng sau và nghe thấy hết câu nói đầy đau lòng của con trai vì nó giống như một lưỡi dao xuyên thẳng vào tim ông. Hai mươi năm nuôi dạy con thành người, tốn biết bao nhiêu của cải, vật chất, đã rơi ko ít giọt nước mắt để con trai bằng bạn bằng bè. Vì cậu, ông ko tiếc tiền đầu tư cho cậu tham gia CLB bóng đá. Nhưng cuối cùng cái ông đáng được nhận là gì? Chẳng có gì hết, thậm chí con trai ông đã dám quát mắng đấng sinh thành chỉ vì một đứa con gái quen nhau gần hai năm. Vì vậy ông vô cùng phẫn nộ tát một phát vào mặt cậu. " Bốp " - cái tát đau như trời giáng nhưng thể hiện tình thương con vô bờ bến và cũng là nỗi niềm oán trách của người con trai ko hiểu chuyện.
- Thế tao hỏi mày, bố mẹ quan trọng hơn hay Lee Do Kyung quan trọng hơn?
Bị bố đánh, cậu như tỉnh ngộ ra, cậu khóc khóc vì hối hận đã dám cả gan lớn tiếng với mẹ, khóc vì khiến bố thất vọng về mình.
- Bố mẹ con xin lỗi, con thành thật xin lỗi hai người _ cậu quỳ gối và lạy bố mẹ rất nhiều lần.
- Đứng dậy đi con, bố mẹ ko trách con _ mẹ đỡ cậu dậy.
Còn bố, ông vỗ vai cậu an ủi: " nghe lời ta, cố gắng học hành thật tốt rồi sau này tìm Do Kyung vẫn chưa muộn ".
- Vâng thưa bố.
Sáng hôm nay là một ngày đặc biệt bởi Jinwoo sẽ chính thức trở thành sinh viên của ĐH Seoul danh giá, cái danh hiệu đó là ước mơ mà hàng nghìn người mơ tới, rất nhiều bạn bè thầm ngưỡng mộ, ao ước và ghen tỵ với cậu. Tuy nhiên họ đâu biết để có được nó, cậu đã phải đánh đổi những gì, việc mất đi người con gái cậu yêu thương nhất là một mất mát to lớn với cậu và ko chỉ gây ảnh hưởng đến cậu sau này.
Đến cổng trường ĐH, Jinwoo ngỡ ngàng khi nhìn thấy bóng dáng của Changhee, thế mà ko còn hình dáng béo ú, mập mạp ngày trước nữa mà thay vào đó là thân hình thon gọn hơn trước, gương mặt cũng đẹp trai hơn rất nhiều ngày trước ( vẫn ko đẹp trai bằng cậu).
- Jinwoo đằng này _ Changhee gọi to.
- Cậu khác quá, tớ gần ko nhận ra đấy.
- Hừ quá khen, tớ vất vả cày gym mới có được thành quả này đấy _ cậu ấy nói nhỏ vào tai Jinwoo.
- Mà cậu học ở đây sao? _ thú thật lúc nhìn thấy Changhee, cậu rất bất ngờ vì cậu ấy thường nói sẽ thi vào ĐH xây dựng.
- Ừm, tớ đổi ý rồi thi vào ĐH Seoul vẫn tốt nhất.
- Vậy cậu xem học phòng nào chưa? _ Jinwoo chỉ tay vào tờ giấy dán tên các học viên trên bảng tin.
- Chúng ta cùng lớp với nhau.
- Mẹ xin lỗi, chuyện bố mẹ làm đều là vì con thôi mà.
- Vì con? Con ko cần. Nếu được đổi lại con thà ko chọn ĐH Seoul để được ở bên cạnh người con gái con yêu còn hơn. _ đây là lần đầu tiên trong đời cậu dám lớn tiếng với mẹ.
Ko ngờ bố đứng đằng sau và nghe thấy hết câu nói đầy đau lòng của con trai vì nó giống như một lưỡi dao xuyên thẳng vào tim ông. Hai mươi năm nuôi dạy con thành người, tốn biết bao nhiêu của cải, vật chất, đã rơi ko ít giọt nước mắt để con trai bằng bạn bằng bè. Vì cậu, ông ko tiếc tiền đầu tư cho cậu tham gia CLB bóng đá. Nhưng cuối cùng cái ông đáng được nhận là gì? Chẳng có gì hết, thậm chí con trai ông đã dám quát mắng đấng sinh thành chỉ vì một đứa con gái quen nhau gần hai năm. Vì vậy ông vô cùng phẫn nộ tát một phát vào mặt cậu. " Bốp " - cái tát đau như trời giáng nhưng thể hiện tình thương con vô bờ bến và cũng là nỗi niềm oán trách của người con trai ko hiểu chuyện.
- Thế tao hỏi mày, bố mẹ quan trọng hơn hay Lee Do Kyung quan trọng hơn?
Bị bố đánh, cậu như tỉnh ngộ ra, cậu khóc khóc vì hối hận đã dám cả gan lớn tiếng với mẹ, khóc vì khiến bố thất vọng về mình.
- Bố mẹ con xin lỗi, con thành thật xin lỗi hai người _ cậu quỳ gối và lạy bố mẹ rất nhiều lần.
- Đứng dậy đi con, bố mẹ ko trách con _ mẹ đỡ cậu dậy.
Còn bố, ông vỗ vai cậu an ủi: " nghe lời ta, cố gắng học hành thật tốt rồi sau này tìm Do Kyung vẫn chưa muộn ".
- Vâng thưa bố.
Sáng hôm nay là một ngày đặc biệt bởi Jinwoo sẽ chính thức trở thành sinh viên của ĐH Seoul danh giá, cái danh hiệu đó là ước mơ mà hàng nghìn người mơ tới, rất nhiều bạn bè thầm ngưỡng mộ, ao ước và ghen tỵ với cậu. Tuy nhiên họ đâu biết để có được nó, cậu đã phải đánh đổi những gì, việc mất đi người con gái cậu yêu thương nhất là một mất mát to lớn với cậu và ko chỉ gây ảnh hưởng đến cậu sau này.
Đến cổng trường ĐH, Jinwoo ngỡ ngàng khi nhìn thấy bóng dáng của Changhee, thế mà ko còn hình dáng béo ú, mập mạp ngày trước nữa mà thay vào đó là thân hình thon gọn hơn trước, gương mặt cũng đẹp trai hơn rất nhiều ngày trước ( vẫn ko đẹp trai bằng cậu).
- Jinwoo đằng này _ Changhee gọi to.
- Cậu khác quá, tớ gần ko nhận ra đấy.
- Hừ quá khen, tớ vất vả cày gym mới có được thành quả này đấy _ cậu ấy nói nhỏ vào tai Jinwoo.
- Mà cậu học ở đây sao? _ thú thật lúc nhìn thấy Changhee, cậu rất bất ngờ vì cậu ấy thường nói sẽ thi vào ĐH xây dựng.
- Ừm, tớ đổi ý rồi thi vào ĐH Seoul vẫn tốt nhất.
- Vậy cậu xem học phòng nào chưa? _ Jinwoo chỉ tay vào tờ giấy dán tên các học viên trên bảng tin.
- Chúng ta cùng lớp với nhau.
Tác giả :
Quỳnh Mai Anh