Khi Đầu Bếp Xuyên Vào "Xạ Điêu"
Chương 8-2
Quả thực Diệp Hướng Vãn vốn muốn nói mình không biết võ công, nhưng thấy lời của mình đã bị Nhị sư phụ nói ra trước, hơn nữa lời hắn nói cũng khiến nàng nhiệt huyết sôi trào, nhất là hai câu “bằng không thì Nhị sư phụ liền xem thường con" cùng với “muốn rời khỏi nơi đây chỉ cần có hai cái chân là đủ" kia.
Hoàn toàn chính xác, đây là một lần khảo nghiệm dành cho nàng. Nếu nàng muốn được sống tự tại, không muốn bị bất kỳ ai trói buộc, không thể tìm bất kỳ cái lý do gì để tiến hành giải thích cho việc không hành động của mình.
Hoặc là rời khỏi đây bằng năng lực của mình.
Hoặc là ngoan ngoãn Bắc thượng cùng mấy vị sư phụ, bắt đầu tiến vào nội dung truyện.
Đây là hai con đường đang bày ra ở trước mặt nàng, đi hướng nào, đều do chính nàng lựa chọn.
“Vâng! Nhị sư phụ." Diệp Hướng Vãn nói vang dội.
Nhìn mặt của nàng, Chu Thông khẽ cười.
“Vãn nhi, tuy rằng con không thích học công phu, thế nhưng Nhị sư phụ cảm giác được, ngộ tính của con rất cao, tâm địa lại tốt. Thực sự, Vãn nhi, Nhị sư phụ thực sự tự hào vì con." Chu Thông vỗ nhẹ vai Diệp Hướng Vãn, nói khẽ.
Diệp Hướng Vãn giật mình, trong lúc nhất thời xúc động thật lâu.
Nàng đã tự ý thức được ngay từ lúc mình vừa rơi vào “Xạ điêu", liền chỉ một lòng muốn chạy trốn ra xa, không muốn có bất kỳ một mối liên quan nào với nội dung truyện, cũng không muốn học công phu gì cả, càng không muốn có liên hệ gì với người khác.
Thế nhưng, Chu Thông lại nói với nàng, hắn tự hào vì nàng.
Một trận gió thổi tới, nhẹ nhàng thổi tóc Diệp Hướng Vãn lên.
Mái tóc thật dài của Diệp Hướng Vãn tung bay theo gió, nàng cười khẽ, “Nhị sư phụ, buổi tối hôm nay con nhất định sẽ thuận lời rời khỏi đây. Nhưng mà, người yên tâm, một ngày làm sư phụ, suốt đời làm đồ đệ, sau này Hướng Vãn nhất định sẽ không làm mất mặt bảy vị sư phụ."
Chu Thông được an ủi mà cười.
Buổi tối, Diệp Hướng Vãn nghiêm túc đi lên chợ mua nguyên liệu nấu ăn, làm một bàn tiệc buổi tối lớn mà phong phú. Giang Nam thất quái cũng đã biết rõ Chu Thông đã nói gì với Diệp Hướng Vãn, nhưng bất kỳ người nào trong bọn hắn cũng đều không phản đối. Sáu người ngồi bên cạnh bàn, nghe thấy trong phòng bếp truyền tới tiếng thái thịt chặt thịt. Từng đợt mùi thơm lạ lùng chậm rãi bay ra, sáu người đều không có ai nói gì.
Ở chung lâu như vậy, bọn họ đã có cảm tình rất sâu với Diệp Hướng Vãn, loại cảm tình này không giống với tình thầy trò của họ với Quách Tĩnh. Bọn họ đã đem Diệp Hướng Vãn trở thành nữ nhi (con gái) của mình, thoáng cái đã nói phải rời đi, làm sao có thể cam lòng?
“Nếu không… Để ta đi khuyên nhủ Vãn nhi đi?" Cuối cùng Hàn Tiểu Oánh cũng không chống đỡ nổi sự trầm mặc, mở miệng nói.
“Thất muội, bất kể như thế nào cũng không được." Người mở miệng không phải là Chu Thông, ngược lại lại là Kha Trấn Ác.
“Vì sao?" Hàn Tiểu Oánh khó hiểu.
“Thất muội, chúng ta cũng giống muội, đều rất quý Vãn nhi. Tâm địa nàng thuần lương, tuổi còn nhỏ lại có sự ổn trọng hiếm có, làm việc biết rõ nặng nhẹ, điểm này quả thực là khó có được. Nhưng mỗi lần Vãn nhi ở cùng một chỗ với chúng ta, dường như đều có tâm sự. Trên mặt cảm tình, nàng yêu quý chúng ta, ỷ lại chúng ta. Nhưng mà trên mặt lý trí, nàng lại muốn xa cách chúng ta, không muốn chung sống với chúng ta. Điều này, muội vẫn chưa cảm giác được sao?" Chu Thông giải thích thay đại ca nhà mình.
Hàn Bảo Câu gật đầu, “Quả thực là như vậy. So sánh với Tĩnh nhi, Vãn nhi tuy là một cô nương gia, nhưng suy nghĩ lại linh hoạt, thông minh sáng láng, căn cốt lại là thượng thừa, thực sự là một đệ tử có khiếu học võ tốt, lại không biết vì sao, nàng lại không muốn học, hơn nữa dường như trong lòng vẫn luôn kháng cự lại. Tuy rằng nàng thường ở chung một chỗ với nhị ca, nhưng ta tin tưởng, nếu như Diệu thủ không không là một môn công phu công kích người khác, nàng nhất định sẽ không học."
Hàn Tiểu Oánh thấy mấy vị huynh trưởng đều nói như vậy, liền thở dài, cũng không nói thêm gì nữa.
Một hồi trôi qua, Diệp Hướng Vãn đi ra, bưng một mâm gỗ lớn, trên mâm là mấy món ăn, mắt Kha Trấn Ác không thể nhìn thấy, không thấy được hình dạng của đồ ăn, chỉ ngửi thấy từng tia mùi thơm hỗn hợp lạ lùng xông vào mũi, lại không giống với những đồ ăn mà Diệp Hướng Vãn làm lúc bình thường, những tia mùi thơm kia dường như huyễn hóa thành từng bàn tay nhỏ bé, chui vào từ mũi mỗi người, gãi xuống đáy lòng của họ.
Năm người còn lại nhìn thấy Diệp Hướng Vãn bưng ra mấy mâm đồ ăn lớn, một mâm trong đó toàn là vịt, da vịt hơi đỏ trơn mềm bóng láng, lộ ra rau quả xanh mơn mởn xung quanh, tăng thêm cảm giác thèm ăn cho người khác; một mâm khác là chân giò hun khói đang bốc hơi, nhưng ruột từng khúc chân giò hun khói này lại bị móc ra để đút những thứ khác. Mâm thứ ba thì là đồ chay, thoạt nhìn là củ cải trắng xào.
Diệp Hướng Vãn bày đồ ăn lên bàn, cười nói, “Các sư phụ, ăn cơm tối thôi."
Chu Thông rung đùi đắc ý nói, “Vãn nhi, ăn đồ ăn này vào sẽ không tiêu chảy chứ?"
Hắn vừa nói như vậy, Diệp Hướng Vãn liền nhớ tới chuyện trừng trị người áo trắng lần đó, không khỏi “xì" một tiếng bật cười, vội hỏi, “Làm sao có thể đây? Cho dù Vãn nhi không ra thể thống gì cũng không thể làm ra chuyện đố đối với các sư phụ được. Vịt bát bảo này là thứ hôm qua ta định cho các sư phụ nếm đấy, đã dùng gia vị ướp một đêm, hôm nay chỉ cần lấy ra làm thôi. Nhồi trong bụng vịt có gạo nếp, lạp xưởng, nấm hương, hạt dẻ, bạch quả, măng mùa đông được phơi khô, trộn với cà rốt và mấy loại rau củ quả nữa làm nhân; về phần chân giò hun khói này, trước tay là phết dầu qua chân giò hun khói, cắt thành khúc, lại đào rỗng ruột, dùng bột mì bọc lấy nhân mới chế biến xong nhét vào, rồi cho lên nồi chưng. Hai món này tuy rằng hơi mất thời gian chuẩn bị, nhưng lúc chính thức làm cũng không mất công, ngược lại mất công nhất lại là mâm cải trắng xào này, chọn nghìn tuyển vạn mới lấy được cải trắng vừa ý, chỉ lấy phần ruột cải, băm chân vịt trộn vào làm nguyên liệu, ướp cải trắng đến nửa canh giờ (canh giờ = 2 tiếng), sau đó lại xào bằng mỡ gà. Lúc xào phải chú ý nắm giữ sức lửa, để đảm bạo giữ cho đồ ăn tươi ngon lại phải thấm lấy mỹ vị của chân vịt và mỡ gà, bởi vậy tương đối khó làm, thật sự là món mất rất nhiều công phu."
Lúc nàng nói chuyện, sự thèm ăn của Giang Nam thất quái đã bị mùi thơm cùng với lời giới thiệu của nàng khơi lên, từng người một đã sớm giơ cao đũa bắt đầu ăn. Đợi nàng nói xong bên này, ba loại đồ ăn kia đã bị ăn chỉ còn thừa chút xíu.
Giang Nam thất quái vốn cũng không chú trọng vẻ bề ngoài, hơn nữa trù nghệ của Diệp Hướng Vãn thật sự quá cao siêu, tướng ăn của bọn họ quả thực giống như mấy ngày chưa được ăn cơm vậy, ngay cả Hàn Tiếu Oánh bình thường vẫn luôn chú ý hình tượng cũng không nhịn được mà cầm một cái chân vịt lên tay mà gặm.
Hoàn toàn chính xác, đây là một lần khảo nghiệm dành cho nàng. Nếu nàng muốn được sống tự tại, không muốn bị bất kỳ ai trói buộc, không thể tìm bất kỳ cái lý do gì để tiến hành giải thích cho việc không hành động của mình.
Hoặc là rời khỏi đây bằng năng lực của mình.
Hoặc là ngoan ngoãn Bắc thượng cùng mấy vị sư phụ, bắt đầu tiến vào nội dung truyện.
Đây là hai con đường đang bày ra ở trước mặt nàng, đi hướng nào, đều do chính nàng lựa chọn.
“Vâng! Nhị sư phụ." Diệp Hướng Vãn nói vang dội.
Nhìn mặt của nàng, Chu Thông khẽ cười.
“Vãn nhi, tuy rằng con không thích học công phu, thế nhưng Nhị sư phụ cảm giác được, ngộ tính của con rất cao, tâm địa lại tốt. Thực sự, Vãn nhi, Nhị sư phụ thực sự tự hào vì con." Chu Thông vỗ nhẹ vai Diệp Hướng Vãn, nói khẽ.
Diệp Hướng Vãn giật mình, trong lúc nhất thời xúc động thật lâu.
Nàng đã tự ý thức được ngay từ lúc mình vừa rơi vào “Xạ điêu", liền chỉ một lòng muốn chạy trốn ra xa, không muốn có bất kỳ một mối liên quan nào với nội dung truyện, cũng không muốn học công phu gì cả, càng không muốn có liên hệ gì với người khác.
Thế nhưng, Chu Thông lại nói với nàng, hắn tự hào vì nàng.
Một trận gió thổi tới, nhẹ nhàng thổi tóc Diệp Hướng Vãn lên.
Mái tóc thật dài của Diệp Hướng Vãn tung bay theo gió, nàng cười khẽ, “Nhị sư phụ, buổi tối hôm nay con nhất định sẽ thuận lời rời khỏi đây. Nhưng mà, người yên tâm, một ngày làm sư phụ, suốt đời làm đồ đệ, sau này Hướng Vãn nhất định sẽ không làm mất mặt bảy vị sư phụ."
Chu Thông được an ủi mà cười.
Buổi tối, Diệp Hướng Vãn nghiêm túc đi lên chợ mua nguyên liệu nấu ăn, làm một bàn tiệc buổi tối lớn mà phong phú. Giang Nam thất quái cũng đã biết rõ Chu Thông đã nói gì với Diệp Hướng Vãn, nhưng bất kỳ người nào trong bọn hắn cũng đều không phản đối. Sáu người ngồi bên cạnh bàn, nghe thấy trong phòng bếp truyền tới tiếng thái thịt chặt thịt. Từng đợt mùi thơm lạ lùng chậm rãi bay ra, sáu người đều không có ai nói gì.
Ở chung lâu như vậy, bọn họ đã có cảm tình rất sâu với Diệp Hướng Vãn, loại cảm tình này không giống với tình thầy trò của họ với Quách Tĩnh. Bọn họ đã đem Diệp Hướng Vãn trở thành nữ nhi (con gái) của mình, thoáng cái đã nói phải rời đi, làm sao có thể cam lòng?
“Nếu không… Để ta đi khuyên nhủ Vãn nhi đi?" Cuối cùng Hàn Tiểu Oánh cũng không chống đỡ nổi sự trầm mặc, mở miệng nói.
“Thất muội, bất kể như thế nào cũng không được." Người mở miệng không phải là Chu Thông, ngược lại lại là Kha Trấn Ác.
“Vì sao?" Hàn Tiểu Oánh khó hiểu.
“Thất muội, chúng ta cũng giống muội, đều rất quý Vãn nhi. Tâm địa nàng thuần lương, tuổi còn nhỏ lại có sự ổn trọng hiếm có, làm việc biết rõ nặng nhẹ, điểm này quả thực là khó có được. Nhưng mỗi lần Vãn nhi ở cùng một chỗ với chúng ta, dường như đều có tâm sự. Trên mặt cảm tình, nàng yêu quý chúng ta, ỷ lại chúng ta. Nhưng mà trên mặt lý trí, nàng lại muốn xa cách chúng ta, không muốn chung sống với chúng ta. Điều này, muội vẫn chưa cảm giác được sao?" Chu Thông giải thích thay đại ca nhà mình.
Hàn Bảo Câu gật đầu, “Quả thực là như vậy. So sánh với Tĩnh nhi, Vãn nhi tuy là một cô nương gia, nhưng suy nghĩ lại linh hoạt, thông minh sáng láng, căn cốt lại là thượng thừa, thực sự là một đệ tử có khiếu học võ tốt, lại không biết vì sao, nàng lại không muốn học, hơn nữa dường như trong lòng vẫn luôn kháng cự lại. Tuy rằng nàng thường ở chung một chỗ với nhị ca, nhưng ta tin tưởng, nếu như Diệu thủ không không là một môn công phu công kích người khác, nàng nhất định sẽ không học."
Hàn Tiểu Oánh thấy mấy vị huynh trưởng đều nói như vậy, liền thở dài, cũng không nói thêm gì nữa.
Một hồi trôi qua, Diệp Hướng Vãn đi ra, bưng một mâm gỗ lớn, trên mâm là mấy món ăn, mắt Kha Trấn Ác không thể nhìn thấy, không thấy được hình dạng của đồ ăn, chỉ ngửi thấy từng tia mùi thơm hỗn hợp lạ lùng xông vào mũi, lại không giống với những đồ ăn mà Diệp Hướng Vãn làm lúc bình thường, những tia mùi thơm kia dường như huyễn hóa thành từng bàn tay nhỏ bé, chui vào từ mũi mỗi người, gãi xuống đáy lòng của họ.
Năm người còn lại nhìn thấy Diệp Hướng Vãn bưng ra mấy mâm đồ ăn lớn, một mâm trong đó toàn là vịt, da vịt hơi đỏ trơn mềm bóng láng, lộ ra rau quả xanh mơn mởn xung quanh, tăng thêm cảm giác thèm ăn cho người khác; một mâm khác là chân giò hun khói đang bốc hơi, nhưng ruột từng khúc chân giò hun khói này lại bị móc ra để đút những thứ khác. Mâm thứ ba thì là đồ chay, thoạt nhìn là củ cải trắng xào.
Diệp Hướng Vãn bày đồ ăn lên bàn, cười nói, “Các sư phụ, ăn cơm tối thôi."
Chu Thông rung đùi đắc ý nói, “Vãn nhi, ăn đồ ăn này vào sẽ không tiêu chảy chứ?"
Hắn vừa nói như vậy, Diệp Hướng Vãn liền nhớ tới chuyện trừng trị người áo trắng lần đó, không khỏi “xì" một tiếng bật cười, vội hỏi, “Làm sao có thể đây? Cho dù Vãn nhi không ra thể thống gì cũng không thể làm ra chuyện đố đối với các sư phụ được. Vịt bát bảo này là thứ hôm qua ta định cho các sư phụ nếm đấy, đã dùng gia vị ướp một đêm, hôm nay chỉ cần lấy ra làm thôi. Nhồi trong bụng vịt có gạo nếp, lạp xưởng, nấm hương, hạt dẻ, bạch quả, măng mùa đông được phơi khô, trộn với cà rốt và mấy loại rau củ quả nữa làm nhân; về phần chân giò hun khói này, trước tay là phết dầu qua chân giò hun khói, cắt thành khúc, lại đào rỗng ruột, dùng bột mì bọc lấy nhân mới chế biến xong nhét vào, rồi cho lên nồi chưng. Hai món này tuy rằng hơi mất thời gian chuẩn bị, nhưng lúc chính thức làm cũng không mất công, ngược lại mất công nhất lại là mâm cải trắng xào này, chọn nghìn tuyển vạn mới lấy được cải trắng vừa ý, chỉ lấy phần ruột cải, băm chân vịt trộn vào làm nguyên liệu, ướp cải trắng đến nửa canh giờ (canh giờ = 2 tiếng), sau đó lại xào bằng mỡ gà. Lúc xào phải chú ý nắm giữ sức lửa, để đảm bạo giữ cho đồ ăn tươi ngon lại phải thấm lấy mỹ vị của chân vịt và mỡ gà, bởi vậy tương đối khó làm, thật sự là món mất rất nhiều công phu."
Lúc nàng nói chuyện, sự thèm ăn của Giang Nam thất quái đã bị mùi thơm cùng với lời giới thiệu của nàng khơi lên, từng người một đã sớm giơ cao đũa bắt đầu ăn. Đợi nàng nói xong bên này, ba loại đồ ăn kia đã bị ăn chỉ còn thừa chút xíu.
Giang Nam thất quái vốn cũng không chú trọng vẻ bề ngoài, hơn nữa trù nghệ của Diệp Hướng Vãn thật sự quá cao siêu, tướng ăn của bọn họ quả thực giống như mấy ngày chưa được ăn cơm vậy, ngay cả Hàn Tiếu Oánh bình thường vẫn luôn chú ý hình tượng cũng không nhịn được mà cầm một cái chân vịt lên tay mà gặm.
Tác giả :
Cam Bút