Khi Ác Thiếu Xuyên Qua Thành Hoa Khôi
Chương 30
Cúi đầu nhìn lại mảnh vỡ trên đất, ta chỉ cảm thấy đầy lòng phiền não. Gọi Nhã Ca đi vào. Qua loa thu dọn, cùng Ngô mụ mụ nói, ta liền ra cửa. Trong lòng cũng không xác định phương hướng, chỉ là muốn tùy tiện đi dạo một chút. Phải nói rằng có hai địa phương nam nhân thích nhất, một là thanh lâu, một cái khác chính là sòng bạc. Này thanh lâu, tiểu gia ta mỗi ngày đều ở trong, đã sớm mất đi vui thú. Hôm nay phải đi sòng bạc thử một chút vận may đi.
Vòng vo mãi cũng không tìm được sòng bạc, ta quyết định tìm người hỏi một chút. Đâm đầu vào một bóng dáng vàng nhạt. Bước đi quả thật là mềm mại thướt tha, có lẽ nhất định cũng là một mỹ nhân.
“Cô nương, xin hỏi ngươi có biết sòng bạc nào gần đây không?" Ta đứng thẳng người, cố bày ra tạo hình tự nhận là ngọc thụ lâm phong, khóe môi mang theo nụ cười quyến rũ nói.
“Sòng bạc? Đi về phía nam đến khi nhìn thấy ngõ nhỏ rẽ vào rồi đi thẳng là được." chậc chậc, mỹ nhân này thanh âm thật là êm tai, không biết lớn lên sẽ như thế nào. Ta ngẩng đầu lên, mới vừa nhìn nàng một cái, liền mê mẩn!
Lông mày dài nhỏ như liễu, cười lên hơi cong, còn có lúm đồng tiền như ẩn như hiện hai bên gò má. Không phải là bạn gái Tiểu Nguyệt thanh thuần của ta thì là ai? ! Chẳng lẽ Tiểu Nguyệt cũng là xuyên tới?
“Tiểu Nguyệt! Ngươi thế nào cũng xuyên tới? Ngươi là cố ý tới tìm ta sao?" Không kìm lòng nổi, ta ôm chặt lấy Tiểu Nguyệt. Cảm giác kia, bây giờ ta mới chính thức hiểu, cái gọi là tha hương ngộ cố tri!
“Cô nương, ngươi làm sao? Còn có cô nương làm sao biết tên của ta?" Nàng trợn to mắt nghi hoặc nhìn ta. Ta cũng nhìn mình một cái, bộ dáng yêu mị, Tiểu Nguyệt a, khó trách ngươi không có nhận ra ta! Tội nghiệp Sở thiếu ta ở trong thân thể nữ nhi!
“Tiểu Nguyệt a, ta là Sở Ca a! Sở Ca!"
“Sở Ca?"
Mày hơi nhíu, nàng cúi đầu một chút, rồi sau đó ngẩng đầu đối với ta nói:
“Sở Ca cô nương, ngươi đại khái là nhận lầm người đi, ta vô cùng xác định ta căn bản cũng chưa từng thấy qua ngươi."
Làm sao có thể! Ngươi rõ ràng chính là Tiểu Nguyệt nha, lão tử làm sao có thể nhận lầm? ! Ta ngay cả trên mông trái ngươi có ba nốt ruồi đỏ cũng biết!
“Nguyệt nương, như thế nào theo không kịp?" Một giọng nam trầm thấp vang lên, có chút quen thuộc. Chỉ nghe Tiểu Nguyệt trả lời:
“Gia, sẽ tới!"
Nàng đối với ta nói: “Sở Ca cô nương, ngươi thật sự nhận lầm người. Gia gọi ta, ta phải đi."
Không được! Ta kéo tay áo của nàng, nếu như đây không phải là trên đường cái, có nhiều người như vậy, ta đã sớm ôm lấy bắp đùi của nàng. Tiểu Nguyệt a, khó ở nơi dị thế này gặp được đồng loại, ta làm sao có thể thả ngươi đi.
“Nguyệt nương?" Thanh âm nam tử mơ hồ đã lộ ra không kiên nhẫn. Kháo! Thúc giục gì! Cách lão tử, người nào a! Lại dám cùng lão tử giành nữ nhân!
Ta hướng nơi phát ra thanh âm trợn mắt nhìn, lại đối diện đôi mắt sắc bén lạnh thấu xương, người này, lại là cái kia Hàn vương?
“Xuân Tiêu cô nương." hắn cau mày, nhìn ta kéo tay áo Tiểu Nguyệt nói:
“Cô nương kéo thị tỳ Nguyệt nương nhà ta, là vì chuyện gì?"
Thị tỳ? Hắn thế nhưng gọi Tiểu Nguyệt là Nguyệt nương? Chẳng lẽ thị tỳ đồng nghĩa với thị thiếp? Ta thương xót cho Tiểu Nguyệt, dầu gì ngươi cũng là tư tưởng giáo dục của thế kỷ hai mốt, ngươi thế nào liền cam tâm làm thiếp cho một người cổ đại? Nhất định là đại băng sơn kia ép ngươi!
Ta lại nhìn Tiểu Nguyệt một chút, một nữ tử tốt đẹp cỡ nào a, Tiểu Nguyệt, ta nhất định sẽ cứu ngươi ra khỏi hố lửa!
“Nguyệt nương, ngươi lui xuống trước đi." Hàn vương nói, Tiểu Nguyệt lui xuống, Hàn vương đi tới trước mặt ta, mắt nhìn chằm chằm vào ta nói:
“Xuân Tiêu cô nương, còn năm ngày nữa là đám cưới A Nhan." kháo, như thế nào mọi người ai cũng nói với ta điều này? Cùng ta có quan hệ?
“Cô nương mấy ngày này nên an phận chút đi. Nếu không, thủ đoạn của bổn vương, cô nương là đã biết." Cách lão tử! Này rõ ràng là cảnh cáo thẳng mặt! Hàn vương nói xong, cuối cùng lại nhìn ta một cái, mới cùng Tiểu Nguyệt rời đi.
Phổi của lão tử cũng sắp nổ vì tức! Không đi đến sòng bạc nữa, mất hết tâm tình rồi! Trở lại trong lâu, ta ở trong phòng quẹo trái quẹo phải. Cảm giác, cảm thấy có gai nghẹn trong cổ họng, khiến cho ta nuốt không trôi.
“Xuân Tiêu, chớ lòng vòng, đầu của ta cũng mau bị ngươi làm cho choáng váng!"
Thanh âm của Hành Cửu rầu rĩ, tựa hồ như vừa mới tỉnh ngủ.
“Hàn vương đáng chết! Đầu tiên là người ái mộ hắn buổi sáng đến đây náo loạn, đập bình trà của ta, tiếp theo cư nhiên đoạt nữ nhân của ta! Đáng giận nhất là dám cảnh cáo ta! Cách lão tử, không cho hắn biết tay một chút, hắn thật đúng là đem lão tử thành con tò te! [1]
[1] Đồ nặn bằng đất sét.
“Nga, như vậy Xuân Tiêu, ngươi tính toán cho hắn biết tay như thế nào đây?"
Trong thanh âm của người này rõ ràng lộ ra ý cười. Muốn xem kịch hay? Không có cửa đâu! “Hành Cửu!" Lộ ra nụ cười nham hiểm, ta nói:
“Cái này cần mượn Dạ lang quân phu quân của ngươi dùng một chút."
“Ngươi là muốn?"
“Hành Cửu, ngươi nói xem ngày đại hôn, nếu là tân nương ở trong phòng tân hôn biến mất không thấy, có bao nhiêu kinh hãi?"
“Phương pháp này thật ra có thể làm, chẳng những xả giận còn thuận tiện trả thù Ngôn Chi Thanh. Xuân Tiêu, ngươi quả nhiên là nữ nhân bách phát bách trúng."
Ta nhìn hắn một cái. Cái này cùng nữ nhân có quan hệ gì? Hành Cửu mày kiếm sâu xa nói:
“Ngươi chẳng lẽ không nghe qua một câu? Đắc tội nữ nhân, hài cốt không còn." trừng hắn một cái, ta không thèm để ý đến hắn.
Lại nghe hắn nói: “Xuân Tiêu, chỉ cần trói Tống Nhan lại là có thể giấu đi? Còn ngươi như thế nào chắc chắn, Dạ lang quân liền nhất định làm?"
Hắc hắc, cái này sao, ta nói: “Sơn nhân tự có diệu kế, ngươi chỉ cần mở to hai mắt nhìn là được."
Thảnh thơi qua mấy ngày, Dạ lang quân buổi tối vẫn chưa tới, ngược lại Lục thị lang đã tới hai lần để dạy ta thuật dịch dung. Sau khi kết thúc giảng dạy, vi luật thi lang cả người cũng ngả trên giường.
Ta nói “Làm sao vậy?", chỉ nghe hắn đáng thương nói: “Xuân Tiêu, Đoàn Tu kia gần đây ánh mắt nhìn ta ngày càng không có hảo ý."
Đó là hiển nhiên, nghĩ cách thế nào đem ngươi ăn sống nuốt tươi, còn có thể là hảo ý? Bất quá Đoàn Tu kia cũng coi là có chút công lực. Thiếu niên ngon miệng xinh đẹp như vậy ở bên người, hắn thế nhưng có thể nhịn được không làm gì, cũng coi như là không tệ.
Khoanh tay ngồi nhìn đến ngày thứ năm. Hôm nay Ngôn Chi Thanh sắp lập gia đình, Dạ lang quân tối nay cũng có thể sẽ tới. Hoàng hôn dần buông, Dạ lang quân đúng hẹn tới. Vẫn là từ ngoài cửa sổ bay vào. Hắn hôm nay mặc một thân áo đen. Đen thật là tốt a. Chuyện trộm cắp mặc áo đen làm mới dễ dàng.
“Xuân Tiêu cô nương, Dạ mỗ tới."
Khẽ gật đầu, ta nói: “Mấy buổi tối trước không thấy công tử, Xuân Tiêu còn tưởng rằng công tử coi trọng hoa nhà khác, quên mất A Cửu a."
Hắn mặt mày sâu xa nói: “A Cửu là thê tử ta muốn cưới hỏi đàng hoàng, ta thế nào quên nàng? Cô nương không phải là hẹn Dạ mỗ mười ngày sao? Mười ngày sau chính là đêm nay, Dạ mỗ đúng hẹn tới."
Dạ lang quân như vậy xem ra là người rất giữ chữ tín. Nhưng lại là người bảo thủ, nếu đổi lại là lão tử, nói là mười ngày sau, lão tử nhất định đêm nào cũng tới đây nằm vùng, nói không chừng có thể tìm được hành tung giai nhân, tình chàng ý thiếp.
Lấy lại bình tĩnh, ta nói: “Dạ lang quân cũng biết hai việc là vì cái gì?" Nghe vậy, hắn nhìn chằm chằm vào ta nói: “Cô nương, chỉ cần có thể nhìn thấy A Cửu, Dạ mỗ liền nghe cô nương phân phó."
Hảo! Dạ lang quân a Dạ lang quân, lão tử hiện tại xác thực ngươi đối với Hành Cửu là thật tâm. Nếu người ngươi muốn xem không phải là Hành Cửu, chính là Xuân Kiều ta cũng có thể xách qua cho ngươi. Đáng tiếc a đáng tiếc. Bởi vì đối tượng là Hành Cửu, ngươi cũng chỉ có thể ngoan ngoãn bị ta lừa gạt ~
Ta nói “Dạ lang quân, ngươi biết một nữ tử chọn chồng thì ngoại trừ hắn đối với mình toàn tâm toàn ý hay không, còn là vì cái gì?"
Hắn suy nghĩ một chút nói “Dĩ nhiên là gia thế, Xuân Tiêu cô nương, mặc dù Dạ mỗ sinh ở dân gian, không có gia thế hiển hách, nhưng là Dạ mỗ thề, nhất định sẽ làm cho A Cửu hạnh phúc!"
“Sai! Không phải gia thế, mà là xem vị hôn phu có sức quyến rũ hay không."
“Mị lực?"
“Đúng vậy!" Ta gật đầu, mặt mũi nghiêm túc nói: “Nếu một người đàn ông có sức quyến rũ, lúc đi trên đường sẽ có mĩ nhân len lén nhìn. Như vậy thân là nữ nhân của hắn, thật sự là chuyện lấy làm kiêu hãnh!"
“Thì ra đây chính là sức quyến rũ! Xuân Tiêu cô nương, Dạ mỗ ưu điểm khác không có, nhưng sức quyến rũ lại có mười phần."
Nhìn không ra tiểu tử này còn bị tự kỷ. Ta nói: “Dạ công tử, sức quyến rũ này không phải ngươi tự mình nói có là có, còn phải chứng minh."
“Như thế nào chứng minh?"
“Dạ công tử, ta cùng với A Cửu đã bàn bạc tốt. Tối nay là ngày vui của Ngôn đại học sĩ cùng chi nữ thừa tướng. Chỉ cần ngươi có thể thần không biết quỷ không hay mang Tống tiểu thư ra khỏi phòng tân hôn. Để cho khuê tú cao các đường đường đi theo ngươi, không phải chứng tỏ sức quyến rũ của ngươi sao?"
“Nghe tựa hồ rất có đạo lý."
“Đương nhiên."
Ta tiến lên từng bước nói: “Công tử, Xuân Tiêu cảm thấy đề tài của A Cửu cũng hơi khó khăn. Ta thấy ngươi đối với A Cửu là thật tâm, có nghĩ muốn thầm giúp ngươi."
“Nga?"
“Theo ta được biết, người Tống tiểu thư ngưỡng mộ chính là Hàn vương. Gả cho Ngôn đại nhân thực không phải là nàng muốn. Công tử sau khi ngươi đến, chỉ cần nói là Hàn vương phái ngươi tới, nàng tự nhiên sẽ theo ngươi. Đến lúc đó, ngươi không cần mang nàng về, ngươi chỉ cần đưa nàng đến trên giường Hàn vương ở Hàn vương phủ là được. Như thế nhất cử lưỡng tiện, công tử có thể nhẹ nhõm vượt qua kiểm tra, lại thuận tay làm chuyện tốt."
Chậc chậc, đào mật mỹ nhân, ta giúp ngươi như thế, đại ân cũng không cần cám ơn. Dạ lang quân nghe vậy, mặt mày cảm kích nhìn ta nói:
“Xuân Tiêu cô nương thật sự là khéo hiểu lòng người như tin đồn. Dạ mỗ cảm tạ."
Vừa dứt lời, hắn cả người quỷ dị vọt ra ngoài, biến mất trong màn đêm.
Tối nay Hoàng Thành sẽ đặc biệt náo nhiệt a. . . . . .
Vòng vo mãi cũng không tìm được sòng bạc, ta quyết định tìm người hỏi một chút. Đâm đầu vào một bóng dáng vàng nhạt. Bước đi quả thật là mềm mại thướt tha, có lẽ nhất định cũng là một mỹ nhân.
“Cô nương, xin hỏi ngươi có biết sòng bạc nào gần đây không?" Ta đứng thẳng người, cố bày ra tạo hình tự nhận là ngọc thụ lâm phong, khóe môi mang theo nụ cười quyến rũ nói.
“Sòng bạc? Đi về phía nam đến khi nhìn thấy ngõ nhỏ rẽ vào rồi đi thẳng là được." chậc chậc, mỹ nhân này thanh âm thật là êm tai, không biết lớn lên sẽ như thế nào. Ta ngẩng đầu lên, mới vừa nhìn nàng một cái, liền mê mẩn!
Lông mày dài nhỏ như liễu, cười lên hơi cong, còn có lúm đồng tiền như ẩn như hiện hai bên gò má. Không phải là bạn gái Tiểu Nguyệt thanh thuần của ta thì là ai? ! Chẳng lẽ Tiểu Nguyệt cũng là xuyên tới?
“Tiểu Nguyệt! Ngươi thế nào cũng xuyên tới? Ngươi là cố ý tới tìm ta sao?" Không kìm lòng nổi, ta ôm chặt lấy Tiểu Nguyệt. Cảm giác kia, bây giờ ta mới chính thức hiểu, cái gọi là tha hương ngộ cố tri!
“Cô nương, ngươi làm sao? Còn có cô nương làm sao biết tên của ta?" Nàng trợn to mắt nghi hoặc nhìn ta. Ta cũng nhìn mình một cái, bộ dáng yêu mị, Tiểu Nguyệt a, khó trách ngươi không có nhận ra ta! Tội nghiệp Sở thiếu ta ở trong thân thể nữ nhi!
“Tiểu Nguyệt a, ta là Sở Ca a! Sở Ca!"
“Sở Ca?"
Mày hơi nhíu, nàng cúi đầu một chút, rồi sau đó ngẩng đầu đối với ta nói:
“Sở Ca cô nương, ngươi đại khái là nhận lầm người đi, ta vô cùng xác định ta căn bản cũng chưa từng thấy qua ngươi."
Làm sao có thể! Ngươi rõ ràng chính là Tiểu Nguyệt nha, lão tử làm sao có thể nhận lầm? ! Ta ngay cả trên mông trái ngươi có ba nốt ruồi đỏ cũng biết!
“Nguyệt nương, như thế nào theo không kịp?" Một giọng nam trầm thấp vang lên, có chút quen thuộc. Chỉ nghe Tiểu Nguyệt trả lời:
“Gia, sẽ tới!"
Nàng đối với ta nói: “Sở Ca cô nương, ngươi thật sự nhận lầm người. Gia gọi ta, ta phải đi."
Không được! Ta kéo tay áo của nàng, nếu như đây không phải là trên đường cái, có nhiều người như vậy, ta đã sớm ôm lấy bắp đùi của nàng. Tiểu Nguyệt a, khó ở nơi dị thế này gặp được đồng loại, ta làm sao có thể thả ngươi đi.
“Nguyệt nương?" Thanh âm nam tử mơ hồ đã lộ ra không kiên nhẫn. Kháo! Thúc giục gì! Cách lão tử, người nào a! Lại dám cùng lão tử giành nữ nhân!
Ta hướng nơi phát ra thanh âm trợn mắt nhìn, lại đối diện đôi mắt sắc bén lạnh thấu xương, người này, lại là cái kia Hàn vương?
“Xuân Tiêu cô nương." hắn cau mày, nhìn ta kéo tay áo Tiểu Nguyệt nói:
“Cô nương kéo thị tỳ Nguyệt nương nhà ta, là vì chuyện gì?"
Thị tỳ? Hắn thế nhưng gọi Tiểu Nguyệt là Nguyệt nương? Chẳng lẽ thị tỳ đồng nghĩa với thị thiếp? Ta thương xót cho Tiểu Nguyệt, dầu gì ngươi cũng là tư tưởng giáo dục của thế kỷ hai mốt, ngươi thế nào liền cam tâm làm thiếp cho một người cổ đại? Nhất định là đại băng sơn kia ép ngươi!
Ta lại nhìn Tiểu Nguyệt một chút, một nữ tử tốt đẹp cỡ nào a, Tiểu Nguyệt, ta nhất định sẽ cứu ngươi ra khỏi hố lửa!
“Nguyệt nương, ngươi lui xuống trước đi." Hàn vương nói, Tiểu Nguyệt lui xuống, Hàn vương đi tới trước mặt ta, mắt nhìn chằm chằm vào ta nói:
“Xuân Tiêu cô nương, còn năm ngày nữa là đám cưới A Nhan." kháo, như thế nào mọi người ai cũng nói với ta điều này? Cùng ta có quan hệ?
“Cô nương mấy ngày này nên an phận chút đi. Nếu không, thủ đoạn của bổn vương, cô nương là đã biết." Cách lão tử! Này rõ ràng là cảnh cáo thẳng mặt! Hàn vương nói xong, cuối cùng lại nhìn ta một cái, mới cùng Tiểu Nguyệt rời đi.
Phổi của lão tử cũng sắp nổ vì tức! Không đi đến sòng bạc nữa, mất hết tâm tình rồi! Trở lại trong lâu, ta ở trong phòng quẹo trái quẹo phải. Cảm giác, cảm thấy có gai nghẹn trong cổ họng, khiến cho ta nuốt không trôi.
“Xuân Tiêu, chớ lòng vòng, đầu của ta cũng mau bị ngươi làm cho choáng váng!"
Thanh âm của Hành Cửu rầu rĩ, tựa hồ như vừa mới tỉnh ngủ.
“Hàn vương đáng chết! Đầu tiên là người ái mộ hắn buổi sáng đến đây náo loạn, đập bình trà của ta, tiếp theo cư nhiên đoạt nữ nhân của ta! Đáng giận nhất là dám cảnh cáo ta! Cách lão tử, không cho hắn biết tay một chút, hắn thật đúng là đem lão tử thành con tò te! [1]
[1] Đồ nặn bằng đất sét.
“Nga, như vậy Xuân Tiêu, ngươi tính toán cho hắn biết tay như thế nào đây?"
Trong thanh âm của người này rõ ràng lộ ra ý cười. Muốn xem kịch hay? Không có cửa đâu! “Hành Cửu!" Lộ ra nụ cười nham hiểm, ta nói:
“Cái này cần mượn Dạ lang quân phu quân của ngươi dùng một chút."
“Ngươi là muốn?"
“Hành Cửu, ngươi nói xem ngày đại hôn, nếu là tân nương ở trong phòng tân hôn biến mất không thấy, có bao nhiêu kinh hãi?"
“Phương pháp này thật ra có thể làm, chẳng những xả giận còn thuận tiện trả thù Ngôn Chi Thanh. Xuân Tiêu, ngươi quả nhiên là nữ nhân bách phát bách trúng."
Ta nhìn hắn một cái. Cái này cùng nữ nhân có quan hệ gì? Hành Cửu mày kiếm sâu xa nói:
“Ngươi chẳng lẽ không nghe qua một câu? Đắc tội nữ nhân, hài cốt không còn." trừng hắn một cái, ta không thèm để ý đến hắn.
Lại nghe hắn nói: “Xuân Tiêu, chỉ cần trói Tống Nhan lại là có thể giấu đi? Còn ngươi như thế nào chắc chắn, Dạ lang quân liền nhất định làm?"
Hắc hắc, cái này sao, ta nói: “Sơn nhân tự có diệu kế, ngươi chỉ cần mở to hai mắt nhìn là được."
Thảnh thơi qua mấy ngày, Dạ lang quân buổi tối vẫn chưa tới, ngược lại Lục thị lang đã tới hai lần để dạy ta thuật dịch dung. Sau khi kết thúc giảng dạy, vi luật thi lang cả người cũng ngả trên giường.
Ta nói “Làm sao vậy?", chỉ nghe hắn đáng thương nói: “Xuân Tiêu, Đoàn Tu kia gần đây ánh mắt nhìn ta ngày càng không có hảo ý."
Đó là hiển nhiên, nghĩ cách thế nào đem ngươi ăn sống nuốt tươi, còn có thể là hảo ý? Bất quá Đoàn Tu kia cũng coi là có chút công lực. Thiếu niên ngon miệng xinh đẹp như vậy ở bên người, hắn thế nhưng có thể nhịn được không làm gì, cũng coi như là không tệ.
Khoanh tay ngồi nhìn đến ngày thứ năm. Hôm nay Ngôn Chi Thanh sắp lập gia đình, Dạ lang quân tối nay cũng có thể sẽ tới. Hoàng hôn dần buông, Dạ lang quân đúng hẹn tới. Vẫn là từ ngoài cửa sổ bay vào. Hắn hôm nay mặc một thân áo đen. Đen thật là tốt a. Chuyện trộm cắp mặc áo đen làm mới dễ dàng.
“Xuân Tiêu cô nương, Dạ mỗ tới."
Khẽ gật đầu, ta nói: “Mấy buổi tối trước không thấy công tử, Xuân Tiêu còn tưởng rằng công tử coi trọng hoa nhà khác, quên mất A Cửu a."
Hắn mặt mày sâu xa nói: “A Cửu là thê tử ta muốn cưới hỏi đàng hoàng, ta thế nào quên nàng? Cô nương không phải là hẹn Dạ mỗ mười ngày sao? Mười ngày sau chính là đêm nay, Dạ mỗ đúng hẹn tới."
Dạ lang quân như vậy xem ra là người rất giữ chữ tín. Nhưng lại là người bảo thủ, nếu đổi lại là lão tử, nói là mười ngày sau, lão tử nhất định đêm nào cũng tới đây nằm vùng, nói không chừng có thể tìm được hành tung giai nhân, tình chàng ý thiếp.
Lấy lại bình tĩnh, ta nói: “Dạ lang quân cũng biết hai việc là vì cái gì?" Nghe vậy, hắn nhìn chằm chằm vào ta nói: “Cô nương, chỉ cần có thể nhìn thấy A Cửu, Dạ mỗ liền nghe cô nương phân phó."
Hảo! Dạ lang quân a Dạ lang quân, lão tử hiện tại xác thực ngươi đối với Hành Cửu là thật tâm. Nếu người ngươi muốn xem không phải là Hành Cửu, chính là Xuân Kiều ta cũng có thể xách qua cho ngươi. Đáng tiếc a đáng tiếc. Bởi vì đối tượng là Hành Cửu, ngươi cũng chỉ có thể ngoan ngoãn bị ta lừa gạt ~
Ta nói “Dạ lang quân, ngươi biết một nữ tử chọn chồng thì ngoại trừ hắn đối với mình toàn tâm toàn ý hay không, còn là vì cái gì?"
Hắn suy nghĩ một chút nói “Dĩ nhiên là gia thế, Xuân Tiêu cô nương, mặc dù Dạ mỗ sinh ở dân gian, không có gia thế hiển hách, nhưng là Dạ mỗ thề, nhất định sẽ làm cho A Cửu hạnh phúc!"
“Sai! Không phải gia thế, mà là xem vị hôn phu có sức quyến rũ hay không."
“Mị lực?"
“Đúng vậy!" Ta gật đầu, mặt mũi nghiêm túc nói: “Nếu một người đàn ông có sức quyến rũ, lúc đi trên đường sẽ có mĩ nhân len lén nhìn. Như vậy thân là nữ nhân của hắn, thật sự là chuyện lấy làm kiêu hãnh!"
“Thì ra đây chính là sức quyến rũ! Xuân Tiêu cô nương, Dạ mỗ ưu điểm khác không có, nhưng sức quyến rũ lại có mười phần."
Nhìn không ra tiểu tử này còn bị tự kỷ. Ta nói: “Dạ công tử, sức quyến rũ này không phải ngươi tự mình nói có là có, còn phải chứng minh."
“Như thế nào chứng minh?"
“Dạ công tử, ta cùng với A Cửu đã bàn bạc tốt. Tối nay là ngày vui của Ngôn đại học sĩ cùng chi nữ thừa tướng. Chỉ cần ngươi có thể thần không biết quỷ không hay mang Tống tiểu thư ra khỏi phòng tân hôn. Để cho khuê tú cao các đường đường đi theo ngươi, không phải chứng tỏ sức quyến rũ của ngươi sao?"
“Nghe tựa hồ rất có đạo lý."
“Đương nhiên."
Ta tiến lên từng bước nói: “Công tử, Xuân Tiêu cảm thấy đề tài của A Cửu cũng hơi khó khăn. Ta thấy ngươi đối với A Cửu là thật tâm, có nghĩ muốn thầm giúp ngươi."
“Nga?"
“Theo ta được biết, người Tống tiểu thư ngưỡng mộ chính là Hàn vương. Gả cho Ngôn đại nhân thực không phải là nàng muốn. Công tử sau khi ngươi đến, chỉ cần nói là Hàn vương phái ngươi tới, nàng tự nhiên sẽ theo ngươi. Đến lúc đó, ngươi không cần mang nàng về, ngươi chỉ cần đưa nàng đến trên giường Hàn vương ở Hàn vương phủ là được. Như thế nhất cử lưỡng tiện, công tử có thể nhẹ nhõm vượt qua kiểm tra, lại thuận tay làm chuyện tốt."
Chậc chậc, đào mật mỹ nhân, ta giúp ngươi như thế, đại ân cũng không cần cám ơn. Dạ lang quân nghe vậy, mặt mày cảm kích nhìn ta nói:
“Xuân Tiêu cô nương thật sự là khéo hiểu lòng người như tin đồn. Dạ mỗ cảm tạ."
Vừa dứt lời, hắn cả người quỷ dị vọt ra ngoài, biến mất trong màn đêm.
Tối nay Hoàng Thành sẽ đặc biệt náo nhiệt a. . . . . .
Tác giả :
Tiêu Bạch Luyện