Khế Ước Quân Hôn
Quyển 2 - Chương 88-15: Kết cục cuối cùng 15
Editor: Puck - Diễn đàn
Cô và Lương Tuấn Đào vô cùng thân thiết ngồi chung một chỗ, vừa ăn vừa cười nhẹ, nói thầm tâm tình. Mặc Mặc ngồi trong ghế trẻ con bên cạnh, ăn no bụng nhỏ, vui vẻ chơi đùa súng đồ chơi một phen.
Một nhà ba người, vui vẻ hòa thuận.
“Sao anh lại chạy tới đây? Là mưu kế thần tình sao?" Đây là chỗ Lâm Tuyết nghĩ như thế nào cũng nghĩ không ra.
Ăn được gần xong, cô bắt đầu truy hỏi. Có đôi khi, vẫn cứ cảm thấy Lương Tuấn Đào người kia quá mức âm hiểm, quả thật khó lòng đề phòng. Tào Dịch Côn gặp phải anh, coi như xui xẻo tám đời.
Lương Tuấn Đào buông đũa xuống, cầm khăn ăn lau khóe miệng, khẽ cười nhạt.
Giết Tào Dịch Côn giống như mượn việc công báo thù riêng, thật ra không phải vậy. Anh xưa nay công và tư rõ ràng, cũng sẽ không bởi vì ân oán cá nhân mà tự tiện phá hư kế hoạch quân sự. Bằng không, trước kia ở tam giác vàng và lưỡi liềm vàng, anh cũng không thể nhân nhượng dung túng Thạch Vũ như vậy.
Đã sớm nhìn ra Thạch Vũ có tình cảm không rõ ràng với Lâm Tuyết, anh vẫn luôn tích cực làm việc mượn sức Thạch Vũ, có thể thấy được anh là người đàn ông có thể vì việc quân mà kiềm chế tình riêng.
Trừ bỏ Tào Dịch Côn là mệnh lệnh cơ mật của quân đội, bởi vì quân đội đã sớm bất mãn nghiêm trọng với hành vi càn rỡ ngang ngược này, đồng thời thanh danh của Tào Dịch Côn ở tam giác vàng cực kỳ kém, lạm sát kẻ vô tội cường bạo dân nữ, chuyện như vậy nhiều đếm không xuể, ở phương diện khác làm quả thật còn ác liệt gấp bội nhà họ Hoắc.
Nhưng quân đội tốn thời gian dài như vậy cùng với tinh lực khó khăn lắm mới nuôi trồng được thế lực của Tào Dịch Côn, đương nhiên không muốn thất bại trong gang tấc, trước khi chưa tìm được người thay thế thích hợp sẽ không định động đến Tào lão thất.
Nếu lần này Tào Dịch Côn không có ý đồ háo sắc nhúng chàm Lâm Tuyết, có lẽ anh ta còn có thể sống nhiều thêm hai năm. Anh ta đã dám can đảm ngang nhiên chống lại Lương Tuấn Đào, Lương Tuấn Đào chỉ có thể để cho anh ta về trời trước.
“Nạp Ngõa đã sớm bị quân đội mượn sức qua, chỉ có điều tài năng của anh ta hơi kém, quân đội không hài lòng lắm. Anh cảm thấy được cậu ta không tệ, đầu óc rất khôn khéo ngược lại không tiện khống chế, Nạp Ngõa như vậy thật ra còn càng thêm bớt lo tiết kiệm hơi sức hơn Tào Dịch Côn. Lại nói…" Nói tới đây, Lương Tuấn Đào khẽ dừng lại, hạ giọng, nói tiếp, “Dựa vào mưu lược của Nạp Ngõa, cậu ta vĩnh viễn không uy hiếp được Hoắc Gia Tường!"
Lâm Tuyết nhìn chằm chằm vào anh thật lâu, trong mắt trong veo dâng lên màn sương nước mắt mông lung. Hóa ra anh làm tất cả vì nghĩ cho cô, biết cô lo lắng cho tình cảnh nhà họ Hoắc, liền có ý vô ý trợ giúp cô, nhưng trước giờ lại không chủ động nói ra.
Được chồng như thế, Lâm Tuyết cô còn cầu gì hơn?
“Cô vợ ngốc." Lương Tuấn Đào nâng ngón tay thon dài đẹp mắt lên lau nước mắt nơi khóe mắt cho cô, cười nhẹ nói, “Đừng cảm kích anh, thật ra khối u ác tính ở tam giác vàng vĩnh viễn không thể nhổ bỏ tận gốc. Cho dù không có Hoắc Gia Tường, cũng sẽ có trùm buôn thuốc phiện khác kiểm soát tam giác vàng, nếu giữa các trùm buôn thuốc phiện tranh đoạt địa bàn, kịch chiến hỗn loạn, cục diện càng thêm không ổn định, dân chúng một phương này cũng sẽ càng thêm vô cùng nghiêm trọng!" di3n~d@n`l3q21y"d0n
Nói ngắn gọn, anh đang cân bằng cục diện, đồng thời hợp với tình hình giúp Hoắc Gia Tường một tay.
“Em biết!" Bàn tay mềm mại của Lâm Tuyết che lên môi dễ nhìn của anh, rưng rưng lẩm bẩm nói, “Em đều rõ ràng!"
Hai người thâm tình nhìn nhau, ngàn lời vạn chữ không cần nói. Bọn họ ăn ý như thế, chỉ cần một ánh mắt, có thể rõ ràng tâm tư của đối phương.
Hồi lâu, Lâm Tuyết lưỡng lự mở miệng nói: “Tuấn Đào, còn có một việc em muốn nói cho anh…"
“Có phải định nói Tào Dịch Côn cũng không chân chính chạm vào em không?" Lương Tuấn Đào giành trước chặn lại lời của cô.
Ngạc nhiên trợn trừng mắt, cô lại kinh ngạc, “Sao anh biết?"
“Ha ha." Lương Tuấn Đào yêu thương ôm vợ yêu vào trong ngực, híp mắt lại, thở dài nói, “Anh còn chưa hiểu rõ em sao? Khi Tào Dịch Côn nói câu này, anh liếc mắt nhìn em, thấy vẻ mặt em thật bình tĩnh, nói rõ anh ta vốn bịa đặt. Chỉ có điều anh ta dám có can đảm bôi đen danh dự của em ở trước mặt nhiều người như vậy, đương nhiên phải nghiêm trị. Anh ta tự tìm đường chết, oán được ai?"
Còn có điều gì có thể giấu giếm được ánh mắt của người đàn ông này? Lâm Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu. May mà cô yêu sâu đậm hơn nữa quyết ý ở lại bên cạnh anh. Bằng không, đoán chừng kết quả của cô chỉ biết sẽ thật thê thảm.
Đây là đùa, cô đương nhiên tin tưởng người đàn ông lúc này đang dựa sát vào yêu cô tận xương, sao nỡ tổn thương cô chút nào?
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Việc khác, Lâm Tuyết có thể thuận theo Lương Tuấn Đào, nhưng mà đối với chuyện anh muốn làm bạn với cô đi nhà họ Hoắc, cô kiên trì phản đối.
“Nếu anh kiên trì, em tình nguyện xóa bỏ kế hoạch trực tiếp mang theo Mặc Mặc trở về nước!" Thái độ của Lâm Tuyết kiên quyết trước nay chưa từng có. Cô không thể để Lương Tuấn Đào đi mạo hiểm, bởi vì cô không nắm chắc.
Hiện giờ quan hệ bên trong nhà họ Hoắc có phần vi diệu, Hoắc Gia Tường chậm rãi giao quyền lực ra, con thứ ba của ông Hoắc Vân Phi nắm giữ lấy phần lớn thực quyền của gia tộc Hoắc thị. Ngay cả Đỗ Hâm Lôi bị bắt, Hoắc Gia Tường cầu tình muốn để cho Hoắc Vân Phi thả cô ấy ra cũng không làm được. dieendaanleequuydonn
Lâm Tuyết sợ oán hận của Hoắc Vân Phi với Lương Tuấn Đào chất chứa quá sâu, nhân cơ hội giết hại anh, cô sẽ hối hận cả đời.
“Em không hoài nghi Hoắc Gia Tường, mà không có lòng tin với Hoắc Vân Phi. Anh ta luôn đối địch với em, vốn không có bao nhiêu tình cảm anh em. Em và Mặc Mặc đi nhà họ Hoắc, anh ta không muốn gặp chắc cũng sẽ không tổn thương chúng em. Dù sao em là em gái ruột của anh ta, Mặc Mặc là cháu ngoại ruột của anh ta! Nhưng anh đi cùng thì không được, lỡ như anh ta xuống tay hiểm độc với anh…"
Nhìn vẻ mặt gấp gáp của vợ, Lương Tuấn Đào không kiên trì. Anh nào nhẫn tâm khiến cho cô khó xử? Thôi! “Được rồi, để cho Vân Phàm đi cùng em!"
“Em và Mặc Mặc sẽ bình yên trở về nước, điều kiện đầu tiên chính là bây giờ anh phải lên đường về nước!" Lâm Tuyết đẩy Lương Tuấn Đào về phía máy bay quân dụng dừng ở bên cạnh lô cốt đá, nói cho anh biết, “Bây giờ liền lên máy bay, để cho em nhìn thấy anh bay khỏi tam giác vàng!"
Lương Tuấn Đào dở khóc dở cười, lần đầu tiên trong đời bị người ép buộc lên máy bay rời khỏi nước ngoài trở về tổ quốc. Bởi vì vợ yêu của anh nhất định phải tận mắt nhìn thấy anh lên đường về nước, cô mới bằng lòng hành động.
“Nói cho anh, mấy ngày có thể trở về nước?" Lương Tuấn Đào lưu luyến ôm lấy cô, không chịu rời đi.
Lâm Tuyết nhẫn tâm đẩy anh ra, nghiêm mặt nói: “Ba ngày sau, trước lúc mặt trời lặn, em sẽ về nước!"
“Nếu khi đó anh còn không nhìn thấy em thì làm sao?" Nghĩ đến cô suýt chút nữa rơi vào trong tay Tào Dịch Côn, anh liền như thế nào cũng không yên tâm để cho chính cô hành động.
Người phụ nữ bị lời nói đùa của anh đến mỉm cười nhẹ nhàng, nhịn không được động lòng cười khẽ: “Nếu em không trở về đúng giờ, thủ trưởng Lương có thể tự mình dẫn không quân san bằng tam giác vàng!" die~nd a4nle^q u21ydo^n
“…" Kết quả là, thủ trưởng Lương bị khí phách của cô làm cho kinh ngạc, ngoan ngoãn nghe lời.
Đưa mắt nhìn Lương Tuấn Đào ngồi máy bay rời đi, Lâm Tuyết ôm Mặc Mặc, dưới làm bạn của Vân Phàm bước lên máy bay.
Đã bắt được liên lạc với Hoắc Gia Tường, nói cho ông biết đứa bé bị cảm làm trễ nải chút thời gian, cũng không nói chuyện chấn động lòng người đã xảy ra bên này, không muốn khiến Hoắc Gia Tường lo lắng.
“Không liên lạc được với con cha thật sự sắp phát điên! Khó khăn lắm mới liên lạc được với Lương Tuấn Đào, nó nói với cha rằng có nó bảo đảm tất cả đều bình an. Cha tin tưởng nó là người đàn ông tốt một lời nói đáng giá ngàn vàng, quả nhiên không tin sai nó!" Hoắc Gia Tường thân là người đứng đầu trùm buôn thuốc phiện tam giác vàng, chuyện Tào Dịch Côn nhốt Lâm Tuyết làm sao có thể giấu giếm được ông? Nhưng ông không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ chọc tức Tào Dịch Côn ngược lại làm tổn thương đến con gái và cháu ngoại.
Sự xuất hiện của Lương Tuấn Đào khiến cho ông vui mừng quá mức, lần đầu tiên có cảm kích vô tận từ trong đáy lòng với người thanh niên này. Đợi đến khi xác định mẹ con Lâm Tuyết bình an thoát hiểm, ông tự mình gọi điện thoại nói lời cám ơn với Lương Tuấn Đào.
Nghe nói Lương Tuấn Đào muốn đi cùng mẹ con Lâm Tuyết về nhà mẹ đẻ, Hoắc Gia Tường đương nhiên vui mừng khôn xiết, liên mồm đáp ứng, vẫn còn vì chuyện này mà làm đủ chuẩn bị.
“Đợi bay đến không vực chỉ định, để cho máy bay hoa tiêu của ông bay qua đi!" Lâm Tuyết dặn dò.
“Ừm, không thành vấn đề!" Giọng điệu Hoắc Gia Tường kích động đáp ứng.
Bởi vì đau lòng cháu ngoại mới tám tháng, ông không chịu để cho mẹ con Lâm Tuyết đổi xe, mà trực tiếp để cho bọn họ bay đến mục đích. Phải biết rằng để cho địa điểm ẩn thân của ông lộ ra ngoài, mức độ phiêu lưu thật lớn.
Cô và Lương Tuấn Đào vô cùng thân thiết ngồi chung một chỗ, vừa ăn vừa cười nhẹ, nói thầm tâm tình. Mặc Mặc ngồi trong ghế trẻ con bên cạnh, ăn no bụng nhỏ, vui vẻ chơi đùa súng đồ chơi một phen.
Một nhà ba người, vui vẻ hòa thuận.
“Sao anh lại chạy tới đây? Là mưu kế thần tình sao?" Đây là chỗ Lâm Tuyết nghĩ như thế nào cũng nghĩ không ra.
Ăn được gần xong, cô bắt đầu truy hỏi. Có đôi khi, vẫn cứ cảm thấy Lương Tuấn Đào người kia quá mức âm hiểm, quả thật khó lòng đề phòng. Tào Dịch Côn gặp phải anh, coi như xui xẻo tám đời.
Lương Tuấn Đào buông đũa xuống, cầm khăn ăn lau khóe miệng, khẽ cười nhạt.
Giết Tào Dịch Côn giống như mượn việc công báo thù riêng, thật ra không phải vậy. Anh xưa nay công và tư rõ ràng, cũng sẽ không bởi vì ân oán cá nhân mà tự tiện phá hư kế hoạch quân sự. Bằng không, trước kia ở tam giác vàng và lưỡi liềm vàng, anh cũng không thể nhân nhượng dung túng Thạch Vũ như vậy.
Đã sớm nhìn ra Thạch Vũ có tình cảm không rõ ràng với Lâm Tuyết, anh vẫn luôn tích cực làm việc mượn sức Thạch Vũ, có thể thấy được anh là người đàn ông có thể vì việc quân mà kiềm chế tình riêng.
Trừ bỏ Tào Dịch Côn là mệnh lệnh cơ mật của quân đội, bởi vì quân đội đã sớm bất mãn nghiêm trọng với hành vi càn rỡ ngang ngược này, đồng thời thanh danh của Tào Dịch Côn ở tam giác vàng cực kỳ kém, lạm sát kẻ vô tội cường bạo dân nữ, chuyện như vậy nhiều đếm không xuể, ở phương diện khác làm quả thật còn ác liệt gấp bội nhà họ Hoắc.
Nhưng quân đội tốn thời gian dài như vậy cùng với tinh lực khó khăn lắm mới nuôi trồng được thế lực của Tào Dịch Côn, đương nhiên không muốn thất bại trong gang tấc, trước khi chưa tìm được người thay thế thích hợp sẽ không định động đến Tào lão thất.
Nếu lần này Tào Dịch Côn không có ý đồ háo sắc nhúng chàm Lâm Tuyết, có lẽ anh ta còn có thể sống nhiều thêm hai năm. Anh ta đã dám can đảm ngang nhiên chống lại Lương Tuấn Đào, Lương Tuấn Đào chỉ có thể để cho anh ta về trời trước.
“Nạp Ngõa đã sớm bị quân đội mượn sức qua, chỉ có điều tài năng của anh ta hơi kém, quân đội không hài lòng lắm. Anh cảm thấy được cậu ta không tệ, đầu óc rất khôn khéo ngược lại không tiện khống chế, Nạp Ngõa như vậy thật ra còn càng thêm bớt lo tiết kiệm hơi sức hơn Tào Dịch Côn. Lại nói…" Nói tới đây, Lương Tuấn Đào khẽ dừng lại, hạ giọng, nói tiếp, “Dựa vào mưu lược của Nạp Ngõa, cậu ta vĩnh viễn không uy hiếp được Hoắc Gia Tường!"
Lâm Tuyết nhìn chằm chằm vào anh thật lâu, trong mắt trong veo dâng lên màn sương nước mắt mông lung. Hóa ra anh làm tất cả vì nghĩ cho cô, biết cô lo lắng cho tình cảnh nhà họ Hoắc, liền có ý vô ý trợ giúp cô, nhưng trước giờ lại không chủ động nói ra.
Được chồng như thế, Lâm Tuyết cô còn cầu gì hơn?
“Cô vợ ngốc." Lương Tuấn Đào nâng ngón tay thon dài đẹp mắt lên lau nước mắt nơi khóe mắt cho cô, cười nhẹ nói, “Đừng cảm kích anh, thật ra khối u ác tính ở tam giác vàng vĩnh viễn không thể nhổ bỏ tận gốc. Cho dù không có Hoắc Gia Tường, cũng sẽ có trùm buôn thuốc phiện khác kiểm soát tam giác vàng, nếu giữa các trùm buôn thuốc phiện tranh đoạt địa bàn, kịch chiến hỗn loạn, cục diện càng thêm không ổn định, dân chúng một phương này cũng sẽ càng thêm vô cùng nghiêm trọng!" di3n~d@n`l3q21y"d0n
Nói ngắn gọn, anh đang cân bằng cục diện, đồng thời hợp với tình hình giúp Hoắc Gia Tường một tay.
“Em biết!" Bàn tay mềm mại của Lâm Tuyết che lên môi dễ nhìn của anh, rưng rưng lẩm bẩm nói, “Em đều rõ ràng!"
Hai người thâm tình nhìn nhau, ngàn lời vạn chữ không cần nói. Bọn họ ăn ý như thế, chỉ cần một ánh mắt, có thể rõ ràng tâm tư của đối phương.
Hồi lâu, Lâm Tuyết lưỡng lự mở miệng nói: “Tuấn Đào, còn có một việc em muốn nói cho anh…"
“Có phải định nói Tào Dịch Côn cũng không chân chính chạm vào em không?" Lương Tuấn Đào giành trước chặn lại lời của cô.
Ngạc nhiên trợn trừng mắt, cô lại kinh ngạc, “Sao anh biết?"
“Ha ha." Lương Tuấn Đào yêu thương ôm vợ yêu vào trong ngực, híp mắt lại, thở dài nói, “Anh còn chưa hiểu rõ em sao? Khi Tào Dịch Côn nói câu này, anh liếc mắt nhìn em, thấy vẻ mặt em thật bình tĩnh, nói rõ anh ta vốn bịa đặt. Chỉ có điều anh ta dám có can đảm bôi đen danh dự của em ở trước mặt nhiều người như vậy, đương nhiên phải nghiêm trị. Anh ta tự tìm đường chết, oán được ai?"
Còn có điều gì có thể giấu giếm được ánh mắt của người đàn ông này? Lâm Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu. May mà cô yêu sâu đậm hơn nữa quyết ý ở lại bên cạnh anh. Bằng không, đoán chừng kết quả của cô chỉ biết sẽ thật thê thảm.
Đây là đùa, cô đương nhiên tin tưởng người đàn ông lúc này đang dựa sát vào yêu cô tận xương, sao nỡ tổn thương cô chút nào?
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Việc khác, Lâm Tuyết có thể thuận theo Lương Tuấn Đào, nhưng mà đối với chuyện anh muốn làm bạn với cô đi nhà họ Hoắc, cô kiên trì phản đối.
“Nếu anh kiên trì, em tình nguyện xóa bỏ kế hoạch trực tiếp mang theo Mặc Mặc trở về nước!" Thái độ của Lâm Tuyết kiên quyết trước nay chưa từng có. Cô không thể để Lương Tuấn Đào đi mạo hiểm, bởi vì cô không nắm chắc.
Hiện giờ quan hệ bên trong nhà họ Hoắc có phần vi diệu, Hoắc Gia Tường chậm rãi giao quyền lực ra, con thứ ba của ông Hoắc Vân Phi nắm giữ lấy phần lớn thực quyền của gia tộc Hoắc thị. Ngay cả Đỗ Hâm Lôi bị bắt, Hoắc Gia Tường cầu tình muốn để cho Hoắc Vân Phi thả cô ấy ra cũng không làm được. dieendaanleequuydonn
Lâm Tuyết sợ oán hận của Hoắc Vân Phi với Lương Tuấn Đào chất chứa quá sâu, nhân cơ hội giết hại anh, cô sẽ hối hận cả đời.
“Em không hoài nghi Hoắc Gia Tường, mà không có lòng tin với Hoắc Vân Phi. Anh ta luôn đối địch với em, vốn không có bao nhiêu tình cảm anh em. Em và Mặc Mặc đi nhà họ Hoắc, anh ta không muốn gặp chắc cũng sẽ không tổn thương chúng em. Dù sao em là em gái ruột của anh ta, Mặc Mặc là cháu ngoại ruột của anh ta! Nhưng anh đi cùng thì không được, lỡ như anh ta xuống tay hiểm độc với anh…"
Nhìn vẻ mặt gấp gáp của vợ, Lương Tuấn Đào không kiên trì. Anh nào nhẫn tâm khiến cho cô khó xử? Thôi! “Được rồi, để cho Vân Phàm đi cùng em!"
“Em và Mặc Mặc sẽ bình yên trở về nước, điều kiện đầu tiên chính là bây giờ anh phải lên đường về nước!" Lâm Tuyết đẩy Lương Tuấn Đào về phía máy bay quân dụng dừng ở bên cạnh lô cốt đá, nói cho anh biết, “Bây giờ liền lên máy bay, để cho em nhìn thấy anh bay khỏi tam giác vàng!"
Lương Tuấn Đào dở khóc dở cười, lần đầu tiên trong đời bị người ép buộc lên máy bay rời khỏi nước ngoài trở về tổ quốc. Bởi vì vợ yêu của anh nhất định phải tận mắt nhìn thấy anh lên đường về nước, cô mới bằng lòng hành động.
“Nói cho anh, mấy ngày có thể trở về nước?" Lương Tuấn Đào lưu luyến ôm lấy cô, không chịu rời đi.
Lâm Tuyết nhẫn tâm đẩy anh ra, nghiêm mặt nói: “Ba ngày sau, trước lúc mặt trời lặn, em sẽ về nước!"
“Nếu khi đó anh còn không nhìn thấy em thì làm sao?" Nghĩ đến cô suýt chút nữa rơi vào trong tay Tào Dịch Côn, anh liền như thế nào cũng không yên tâm để cho chính cô hành động.
Người phụ nữ bị lời nói đùa của anh đến mỉm cười nhẹ nhàng, nhịn không được động lòng cười khẽ: “Nếu em không trở về đúng giờ, thủ trưởng Lương có thể tự mình dẫn không quân san bằng tam giác vàng!" die~nd a4nle^q u21ydo^n
“…" Kết quả là, thủ trưởng Lương bị khí phách của cô làm cho kinh ngạc, ngoan ngoãn nghe lời.
Đưa mắt nhìn Lương Tuấn Đào ngồi máy bay rời đi, Lâm Tuyết ôm Mặc Mặc, dưới làm bạn của Vân Phàm bước lên máy bay.
Đã bắt được liên lạc với Hoắc Gia Tường, nói cho ông biết đứa bé bị cảm làm trễ nải chút thời gian, cũng không nói chuyện chấn động lòng người đã xảy ra bên này, không muốn khiến Hoắc Gia Tường lo lắng.
“Không liên lạc được với con cha thật sự sắp phát điên! Khó khăn lắm mới liên lạc được với Lương Tuấn Đào, nó nói với cha rằng có nó bảo đảm tất cả đều bình an. Cha tin tưởng nó là người đàn ông tốt một lời nói đáng giá ngàn vàng, quả nhiên không tin sai nó!" Hoắc Gia Tường thân là người đứng đầu trùm buôn thuốc phiện tam giác vàng, chuyện Tào Dịch Côn nhốt Lâm Tuyết làm sao có thể giấu giếm được ông? Nhưng ông không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ chọc tức Tào Dịch Côn ngược lại làm tổn thương đến con gái và cháu ngoại.
Sự xuất hiện của Lương Tuấn Đào khiến cho ông vui mừng quá mức, lần đầu tiên có cảm kích vô tận từ trong đáy lòng với người thanh niên này. Đợi đến khi xác định mẹ con Lâm Tuyết bình an thoát hiểm, ông tự mình gọi điện thoại nói lời cám ơn với Lương Tuấn Đào.
Nghe nói Lương Tuấn Đào muốn đi cùng mẹ con Lâm Tuyết về nhà mẹ đẻ, Hoắc Gia Tường đương nhiên vui mừng khôn xiết, liên mồm đáp ứng, vẫn còn vì chuyện này mà làm đủ chuẩn bị.
“Đợi bay đến không vực chỉ định, để cho máy bay hoa tiêu của ông bay qua đi!" Lâm Tuyết dặn dò.
“Ừm, không thành vấn đề!" Giọng điệu Hoắc Gia Tường kích động đáp ứng.
Bởi vì đau lòng cháu ngoại mới tám tháng, ông không chịu để cho mẹ con Lâm Tuyết đổi xe, mà trực tiếp để cho bọn họ bay đến mục đích. Phải biết rằng để cho địa điểm ẩn thân của ông lộ ra ngoài, mức độ phiêu lưu thật lớn.
Tác giả :
Yên Mang