Khế Ước Quân Hôn
Quyển 2 - Chương 3: Lưu lại cho em chút kỉ niệm
Chẳng lẽ... tính tình đàn ông đều như vậy?
Lâm Tuyết không thèm để ý tới Lương Tuấn Đào cứ sáp lại lấy lòng mình nữa, cô xoay lưng rồi trực tiếp quăng ra một câu: "Ngày mai anh đưa cô ta về bệnh viện đi!"
"Rõ,thưa Thủ trưởng phu nhân!" Lương Tuấn Đào nằm trên giường đánh tay chào theo nghi thức quân đội.
"Anh đùa giỡn ít thôi." rốt cục Lâm Tuyết cũng hết giận, cô mà mỉm cười, còn chủ động quay người lại.
Xem ra nữ nhân này thật sự muốn dụ dỗ mình tiến đến gần, còn phải xem xem có đủ kiên nhẫn không đã. Người nào đó vô cùng kích động, vội vàng kéo Lâm Tuyết vào ngực, giở trò sờ mó không ngừng.
"Anh ngừng lại chút đi. Chỗ đó không đau nữa sao?" Lâm Tuyết cố ý chế nhạo Lương Tuấn Đào, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ.
Quả nhiên, hắn bớt phóng túng hẳn, vuốt ve Nhị đệ còn đau đớn, cuối cùng Lương Tuấn Đào cũng thành thành thật thật mà ôm cô ngủ.
*
Sáng sớm hôm sau, khi cùng Lâm Tuyết đến nhà ăn dùng bữa, Lương Tuấn Đào tươi cười, tinh thần rất sảng khoái.
Đồ ăn ở nhà ăn chuyên dụng là đồ đạt tiêu chuẩn cao nhất, đương nhiên thập phần phong phú. Lương Tuấn Đào không ngừng gắp thức ăn cho Lâm Tuyết giúp cô ăn nhiều một chút, "Bà xã à, em gầy quá, ngoại trừ địa phương meo meo kia (1) những chố khác đều không có tí thịt nào."
"Anh im miệng đi!" Lâm Tuyết xấu hổ vô cùng, không ngừng cấu véo hắn. Cái tên quân nhân lưu manh này, trước mặt đông người như vậy hắn có thể bớt phóng túng chút được không?
"Thủ trưởng, tối hôm qua cùng chị dâu nói chuyện thế nào rồi?" Phùng Trường Nghĩa cười châm biếm hỏi.
Lương Tuấn Đào da mặt thật dày, chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ, hắn thoải mái mà nói: "Còn phải hỏi sao? Tôi với chị dâu cậu là tình đầu ý hợp, lưỡng tình tương duyệt, cầm sắt hợp minh!"
"Ha ha. Đằm thắm vậy à." Phùng Trường Nghĩa nháy nháy mắt với Lưu Bắc Thành đứng bên cạnh.
Lưu Bắc Thành chỉ mỉm cười, cũng không sàm ngôn.
Vài vị sĩ quan cấp tá ồn ào đi theo bên cạnh chế nhạo nói: "Thủ trưởng lại bắt đầu thân thiết nồng nàn gọi 'Bà xã' rồi, xem ra tối qua đã nói chuyện thật tốt với chị dâu, làm cũng rất được."
Lâm Tuyết xấu hổ không dám ngẩng đầu lên, liền ở dưới gầm bàn dùng sức giẵm giẵm mũi chân Lương Tuấn Đào . Lương Tuấn Đào da dày thịt béo, cũng không né tránh, chỉ cần vợ hắn vui vẻ thì cứ để cô ấy dẵm đi.
Bữa ăn tối qua thật khiêu tâm động phách, mọi người nhớ rõ Lương Tuấn Đào đã một cước đá đổ cái bàn, toàn bộ nhà ăn sợ tới mức không ai dám hé răng nửa lời, cơm ăn chưa no đã mau chóng chuồn mất. Vốn tưởng rằng tối qua nhất định sẽ có một hồi cuồng phong bão táp, ai ngờ ngày hôm sau lại trời quang mây tạnh, cảnh sắc tươi đẹp. Xem ra không chỉ có đàn ông đang yêu hỉ nộ vô thường mà ngay cả đàn ông đã kết hôn cũng mắc chứng này.
"Đi đi, đi đi! Đợi các cậu lấy vợ xong hẵng đến nói chuyện với tôi nhé, hiện giờ chúng ta không cùng đẳng cấp!" Đối mặt với những binh viên "chưa lập gia đình" này, Lương Tuấn Đào bày ra cái mác ưu việt "đã kết hôn rồi" rất là ghê gớm.
Vất vả lắm mới ăn xong bữa sáng, Lâm Tuyết chỉ muốn nhanh nhanh chuồn khỏi nhà ăn, tìm một chỗ để trốn nhưng lại bị Tiểu Cao kéo lại.
"Ha ha, chiêu tôi chỉ cho cô đó có hiệu quả chứ?" Tiểu Cao cười đến là sáng lạn, "Lâm văn thư, cô đến cám ơn tôi đi!"
"Đáng ghét!" Lâm Tuyết dậm chân với anh ta, xoay người bỏ chạy.
*
Sau khi khai mạc ngắn gọn hội nghị huấn luyện , Lương Tuấn Đào tiếp tục xử lý một ít quân vụ. Lâm Tuyết được thăng quân hàm nhưng vẫn làm văn thư riêng bên cạnh hắn.
Cô thành thạo trình lên các văn kiện quân sự cơ mật, xin chữ kí Thủ trưởng, giúp đóng dấu, sao chép, phân loại và lưu giữ cẩn thận.
Hai người hợp tác thập phần ăn ý, hiệu suất công việc đương nhiên rất cao. Điều này khiến vị Thủ trưởng đại nhân luôn phản đối việc sử dụng nữ văn thư dần dần phải công nhận câu châm ngôn "Nam nữ phối hợp làm việc không phiền lụy" của danh nhân rất đúng.
Đừng thấy Lương lưu manh bình thường không chịu đứng đắn, lúc làm việc, hắn tuyệt đối nói một là một, hai là hai, nghiêm túc đâu ra đấy. Ngồi ở văn phòng, hắn không hề giống lúc đùa giỡn lưu manh, trừ phi có tình huống đặc biệt, ví dụ như ngày nào đó bị tình địch kịch động, vậy cần xem xét lại.
Trong bầu không khí hòa hợp, đang lúc tâm tình của Thủ trưởng đại nhân thoải mái thì phiền toái bắt đầu gõ cửa. Nói cách khác, có người nào đó đã gieo nhân nào thì đến nay phải gặp quả ấy.
Vân Phàm gõ cửa bước vào, trước tiên đánh tay chào, rồi xin chỉ thị của Lương Tuấn Đào: "Thủ trưởng, tôi có chuyện quan trọng muốn thông báo, có thể nói được không?"
Bởi sự kiện xấu hổ tối qua đã bị Vân Phàm nắm trong lòng bàn tay, trước mặt anh ta, Lương Tuấn Đào có chút xấu hổ,hắn dùng giọng điệu khi làm việc nói: "Việc công có thể nói, việc tư nói thầm thôi."
"Có thể coi như là việc công." Vân Phàm đáp.
"Nói đi!" Lương Tuấn Đào cúi đầu, tiếp tục làm việc.
"Hoàng Y Na từ chối trở về Bệnh viện Quân khu để an dưỡng, cô ta yêu cầu được ở lại nơi này, chờ thương thế hoàn toàn khỏi hẳn sẽ chính thức gia nhập Sư đoàn 706."
"Cái gì?" Lương Tuấn Đào ngẩng đầu, trong mắt biến sắc mãnh liệt, hắn trầm giọng hỏi : "Cô ấy nói vậy sao?"
"Đúng vậy!" Vân Phàm gật đầu: "Cô ta còn nói, nếu anh kiên quyết ép buộc cô ta rời đi, Hoàng Y Na sẽ cắt cổ tay lần nữa, quyết chết ở nơi này!"
"..." Được lắm, dám lấy cái chết ra để uy hiếp hắn. Mí mắt Lương Tuấn Đào giật giật, trong nháy mắt chợt thấy không có cách nào nắm chắc được Hoàng Y Na. Mời đến thì dễ, đuổi đi lại khó, sai là ở bản thân mình, hắn không nên vì giận dỗi với Lâm Tuyết mà đưa Hoàng Y Na tới đây, đã không quyết được vấn đề gì, ngược lại còn khiến mọi chuyện càng phức tạp hơn.
Lâm Tuyết đứng bên cạnh không nói lời nào, lạnh lùng liếc Lương Tuấn Đào một cái, ngụ ý thật rõ ràng: chính mình rước lấy phiền toái thì tự nghĩ cách mà giải quyết đi!
Trầm mặc một hồi, Lương Tuấn Đào lên tiêngs: "Để tôi đến nói chuyện với cô ấy."
“Không cần, em đã đến rồi." Lời còn chưa dứt đã thấy Hoàng Y Na sắc mặt đau ốm, thở hổn hển đi tới. Cô ta lắc lư như thể bất kì lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Lương Tuấn Đào đành phải qua đó, bước nhanh lại đỡ lấy Hoàng Y Na. “Làm thế nào mà em tới được?"
"Đương nhiên là em đi tới." Hoàng Y Na vất vả thở hổn hển, hai mắt không có thần khí, cả người mềm nhũn, cô ta nhân cơ hội này mà dựa vào lồng ngực Lương Tuấn Đào, sau lại giả vờ đẩy hắn ra. "Không cần trông coi em, làm vậy phu nhân anh sẽ hiểu lầm mất."
Lâm Tuyết cười lạnh, nếu sợ cô hiểu lầm thì sao cô ta còn lấy cái chết và sự thúc ép ra để được ở lại Sư đoàn? Cô lại gặp phải một nữ nhân thích làm bộ làm tịch nữa rồi! Lâm Tuyết rất hận Thư Khả, hận ô cập ô, cô ghét những nữ nhân hay cố làm ra vẻ.
Khi đã mất hứng, Lâm Tuyết cũng không thích giả vờ vui vẻ làm gì, đang lúc Lương Tuấn Đào không có cách nào đẩy được Hoàng Y Na ra, cô bình thản đi đến cạnh họ, nhìn nữ nhân thoạt trông bệnh đến sắp tắt thở, hỏi: "Bệnh của cô thực sự rất nặng sao?"
Hoàng Y Na dựa sát vào Lương Tuấn Đào giả vờ như không nghe thấy lời Lâm Tuyết nói, cô ta vụng trộm quan sát sắc mặt cô, cảm thấy cô không dễ đối phó cho lắm, trong lòng bắt đầu suy tính cách xử lý.
"Không nghe rõ tôi nói gì sao, xem ra bệnh tình thực sự quá nghiêm trọng rồi." Lâm Tuyết xoay người nói với Vân Phàm: "Bác sĩ Vân, xin anh đưa cô ấy tới bệnh viện khám chữa ngay. Bằng không,nếu có vấn đề gì xảy ra, cả tôi và anh đều không gánh nổi trách nhiệm đâu."
Vân Phàm mỉm cười, núm đồng tiền trên má hiện lên rất động lòng người, anh ta nhìn Lâm Tuyết, lại nhìn nhìn Hoàng Y Na, cuối cùng ánh mắt đặt trên bàn tay đang đỡ lấy Hoàng Y Na nhưng lại như cầm phải con nhím đầy gai nhọn của Lương Tuấn Đào, "khụ" một tiếng, sau đó gật đầu nói: "Được."
"Không!" Hoàng Y Na nghe hai người kia nói muốn tống tiễn mình đi mà Lương Tuấn Đào không hề phản đối, cô ta vội mở to mắt, đưa cổ tay phải tới trước mắt hắn, nơi đó quấn băng gạc màu trắng rất dày, Hoàng Y Na buồn bã nói: "Em nói rồi, cho dù chết em cũng muốn chết bên cạnh anh. Nếu anh ép em, ngay bây giờ anh sẽ thấy em cắt một đao!"
Cô ta giật ra lớp băng gạc quấn trên cổ tay mình, lớp vải rơi xuống, trong nháy mắt lộ ra vết dao cứa chưa lành trôn thật rợn người, trên cổ tay Hoàn Y Na còn khắc rõ vết sẹo, thoáng nhìn qua vết cắt rất sâu.
"Y Na, em bình tĩnh chút đi!" Dù gì lòng dạ của Lương Tuấn Đào cũng không phải sắt đá, lúc trước Hoàng Y Na vì cứu hắn mà thiếu chút nữa đã bỏ mạng, hiện tại lại một thân bệnh tật, bất luận thế nào hắn cũng không thể mở mắt đứng nhìn cô ta vì hắn mà đau lòng tổn hại sức khỏe lần nữa. "Anh không nói sẽ đuổi em đi... Như thế này nhé, tạm thời em ở lại đây điều dưỡng, chờ cơ thể hồi phục rồi hẵng quyết định sau."
Trong đôi mắt đẹp của Hoàng Y Na hiện ra một tia vui sướng, Lương Tuấn Đào rốt cuộc vẫn đối xử với cô ta như vậy. Liếc mắt về phía Lâm Tuyết đang trầm mặc bên cạnh, cô ta đắc ý hơi nhướng môi. Cả người Hoàng Y Na đột nhiên mềm oặt, yếu đuối ôm lấy người đàn ông kia. "Tuấn Đào, đầu em choáng váng quá."
Lương Tuấn Đào đành phải đỡ lấy cô ta, trong chớp mắt hắn cảm thấy xấu hổ không được tự nhiên. Chờ đến lúc vất vả lắm mới đưa được nữ nhân mềm nhũn không xương trong lòng đến được ghế sô pha thì bóng dáng Lâm Tuyết đã biến đâu mất rồi? Lâm Tuyết trốn trong phòng ngủ, ngồi trước gương trang điểm thoa thuốc, vết rách trên môi đã có từ trước, nay lại bị tên cầm thú kia cắn mạnh lần nữa, vết thương thật không nhẹ.
Miệng không ngừng đau, sâu trong cơ thể cũng đau. Đó là nội thương, chỉ cần đi đường hoặc nghiêng người đều có thể tác động tới, Lâm Tuyết nhẫn nại chịu đựng không nói cho ai biết, cô sợ bị người khác nhìn thấy hơn.
Cửa phòng ngủ nhẹ nhàng mở ra, bóng dáng cao lớn của Lương Tuấn Đào tiến vào. Hắn thấy cô co mình trong góc như có tâm sự nặng nề, trong lòng không khỏi thương xót, nhẹ nhàng đi tới cạnh cô.
"Bà xã à." Lương Tuấn Đào rất thích cái nick name này, từ miệng hắn kêu lên bằng giọng nói dễ nghe, gọi ra càng thêm phần ý cảnh và thú vị. Hắn cúi đầu đánh giá tiểu nữ nhân đang yên lặng không lên tiếng, nhỏ giọng cười hỏi: "Lại ăn dấm sao?"
Mặc kệ hắn, Lâm Tuyết ôm mình chuyển hướng, tiếp tục bôi thuốc.
"Anh biết lỗi rồi, anh xin kiểm điểm!" Người nào đó mắc phải sai lầm nghiêm trọng, thành khẩn bày tỏ nguyện vọng của mình.
"Em phạt anh đi. Trừ đánh vào mặt ra, tùy em xử trí thế nào cũng được."
Cầm hộp thuốc ném một phát, Lâm Tuyết tiếp tục đứng dậy lấy tạp chí quân sự từ giá sách, tùy tiện ném vào người Lương Tuấn Đào.
Cả ngày hôm nay cô không ra khỏi cửa, vừa sợ người khác chê cười miệng mình bị thương vừa không muốn đối mặt với những ánh mắt nghi ngờ hay bị đám chiến hữu lén lút bình luận.
Sáng sớm, Lâm Tuyết cùng Lương Tuấn Đào ân ân ái ái tới nhà ăn dùng bữa, khi mọi người trêu ghẹo bọn họ, tuy cô rất ngượng ngùng nhưng cũng không dám già mồm cãi láo. Dù sao cô và Lương Tuấn Đào đã lĩnh giấy đăng kí kết hôn, hai người cãi lộn quá mức, đưa ra một ít màn chắn để che lại cũng chưa đủ.
Nhưng hiện tại còn tính toán gì nữa? Hắn đã đưa người yêu đầu tiên của mình đến, còn thả ở đây, không dâm loạn cũng không thuần khiết khiến cả Sư đoàn bàn luận sôi nổi, chuyện này càng làm Lâm Tuyết thấy mất thể diện.
Trong lòng tức giận, cô dứt khoát trốn trong phòng ngủ, xem tv, xem sách giết thời gian.
Người nào đó đuối lý, không dám truy cứu việc Lâm Tuyết chưa xin phép đã tự ý rời khỏ cương vị, bây giờ vừa bận rộn xong công việc không phải hắn liền đến tìm Lâm Tuyết giải thích sao?
"Bà xã à, em đại nhân đại lượng đừng so đo với anh. Anh quên mất mình là người đã kết hôn rồi, quên mất mình đã tìm được tổ chức, đã làm việc thì không thể nào lại vô tổ chức vô kỉ luật như thế nữa. Anh xin kiểm điểm nhận lỗi, sau này cam đoan không dám tái phạm!" Thái độ của Thủ trưởng đại nhân rất thành khẩn, ở trước mặt vợ yêu tiến hành kiểm điểm sâu sắc, bộ dáng so với khi tuyên thệ nhập ngũ còn thấy nghiêm túc hơn.
Nhưng Lương Tuấn Đào cũng lén lút lau mồ hôi trong lòng: nếu bị nhóm binh lính sĩ quan, thuộc hạ của hắn nhìn thấy, thì hắn đâu còn uy tín để lãnh đạo Sư đoàn nữa.
Nhìn thái độ nhận lỗi thành khẩn của hắn, Lâm Tuyết cũng chuyển biến tốt hơn . Cô nâng mắt, lạnh lùng liếc Lương Tuấn Đào một cái, thẳng thắn hỏi: "Anh định làm gì?"
Lương Tuấn Đào không giả ngu, hắn biết Lâm Tuyết đang muốn hỏi mình sẽ thu xếp cho Hoàng Y Na thế nào, thoáng suy nghĩ, sau đó dứt khoát trả lời : "Trước hết để cô ấy ở lại Sư đoàn dưỡng bệnh, chờ thân thể tốt lên, anh sẽ an bài tiếp. Vợ à, em yên tâm, anh lấy tư cách của quân nhân ra thề: sẽ trông coi thân thể mình thật tốt!"
Hơi hơi hé miệng nhỏ, Lâm Tuyết nhìn hắn, cô gái thanh lệ nhưng bộ dáng nhỏ nhắn thật cám dỗ người ta phạm tội.
Người nào đó thấy trong lòng ngứa ngáy không yên, theo thường lệ liền không chút khách khí lại gần Lâm Tuyết như ác hổ chụp bắt con mồi.
"Anh có thể đừng cầm thú như vậy được không?" Lâm Tuyết đúng là không chịu nổi hắn, hai người mà đơn độc ở cùng một chỗ, rất ít khi thấy hắn không động tình."Lương Tuấn Đào, anh còn xằng bậy em sẽ giận đấy!"
Lời này quả nhiên hữu hiệu, người nào đó thật sự kiềm chế được bản thân mình, huống chi Nhị đệ của hắn đang bệnh nhẹ, phải tĩnh dưỡng vài ngày mới có khả năng khai chiến.
Lương Tuấn Đào siêu siêu vẹo vẹo quấn quýt lấy cô trong chốc lát, khẳng khái nói: "Ngày mai lão gia được nghỉ, anh sẽ đưa em đi xem xe."
*
"Mấy thứ này đều phải nhẹ tay đặt xuống. Chú ý đừng làm vỡ." Thư Khả tự mình chỉ huy công nhân khuân vác, đưa một số đồ dùng gia đình xa xỉ mới tinh đến bài trí trong phòng ngủ ấm áp rộng lớn.
Căn phòng này được đặc biệt chuẩn bị cho Lâm Tuyết , rất nhiều đồ đạc bên trong đều do Thư Khả tự mình mua về và bày biện, giữa phòng lộ ra xa hoa, ấm áp nhưng không khoa trương, đúng phong cách mà Lâm Tuyết yêu thích.
Cô ta hiểu rõ Lâm Tuyết nên toàn bộ nơi này đều được bài trí phù hợp với con mắt thẩm mỹ và sở thích của cô. Mạc Sở Hàn nhìn qua cảm thấy khá là hài lòng, liền gật đầu khen ngợi: "Vất vả cho em quá."
"Sở Hàn, anh không nên nói mấy lời khách sáo này với em. Chỉ cần anh vui vẻ, em tình nguyện làm bất cứ chuyện gì." Thư Khả rộng lượng kéo tay Mạc Sở Hàn, cười ngọt ngào nói: "Anh yên tâm, em sẽ chung sống với Lâm Tuyết thật tốt, tuyệt đối không tranh giành tình cảm cùng cô ấy."
Mạc Sở Hàn giật mình, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Thật ra, hắn định sau khi quay lại với Lâm Tuyết sẽ chia tay Thư Khả trong hòa bình. Hắn sẽ bồi thường vật chất gấp bội cho cô ta nhưng thấy Thư Khả hiền lương độ lượng, không so đo tính toán chút nào, Mạc Sở Hàn làm thế nào cũng không nói ra được lời chia tay!
Nếu Lâm Tuyết có được một nửa sự hiền lương rộng lượng của Thư Khả hoặc có thể thâm tình hậu ý bằng nửa cô ta thì đã không khiến hắn phải khó xử thống khổ như bây giờ
Đôi khi, Mạc Sở Hàn cũng muốn thỏa hiệp, cùng Thư Khả kết hôn sinh con, nương tựa bên nhau đến lúc đầu bạc, dù sao cô ta cũng yêu hắn, mọi thứ đều dành hết cho hắn. Nhưng sâu trong nội tâm, Mạc Sở Hàn vẫn chưa chịu cam lòng.
Dù thế nào hắn cũng không thể bỏ qua cho Lâm Tuyết, nếu thật sự hết cách cứu vãn, hắn tình nguyện dùng một viên đạn bắn chết cô chứ không thể khoan dung chấp nhận việc cô tươi cười hạnh phúc bên cạnh người đàn ông khác.
"Yên tâm đi, cô ta không thể so sánh với em được." Mạc Sở Hàn đưa cho Thư Khả một viên thuốc giải sầu, dựa vào thực tế thành thật nói: "Mặc kệ ra sao, cô ta vẫn là con gái của Lâm Văn Bác, trong quá khứ còn từng phản bội anh, trong lòng anh, hai việc này đã khiến thân phận cô ta vĩnh viễn thấp kém hơn em. Thư Khả, anh nói rồi, nếu Lâm Tuyết không thức thời, anh sẽ biến cô ta thành nữ nô phục vụ chúng ta."
Trong lòng Thư Khả vui vẻ, dựa vào sự hiểu biết của mình về người đàn ông này, cô ta tin nhất định mình sẽ trở thành người cuối cùng chiến thắng. Còn Lâm Tuyết, dù thanh khiết thông minh thì đã sao? Thật ra đàn ông cũng không thích nữ nhân cứng cỏi. Lâm Tuyết không thông thạo tình thú, không biết cách điều đình, không biết lấy lui làm tiến... Nữ nhân này sẽ không dùng mánh khóe giữ lấy nam nhân, hoặc cô ta sẽ rất khinh thường những thủ đoạn ấy.
Vậy cứ để Lâm Tuyết kiêu ngạo đi! Trong lòng Thư Khả hò hét: Lâm Tuyết, cô vĩnh viễn không thể cướp được Mạc Sở Hàn từ tay tôi đâu!
*
Dựa vào mối quan hệ của mình, Lương Tuấn Đào đã thành công mua được chiếc Ferrari mới tinh số lượng có hạn. Màu vàng kim chói lóa rất xinh đẹp, dưới ánh mặt trời quả thực bức mắt. Hắn vốn nhìn trúng chiếc xe màu lửa đỏ, phong cách nổi bật nhưng không hiểu tại sao Lâm Tuyết đặc biệt ghét màu này. Lão bà đã ghét thì Lương Tuấn Đào cũng không thể thích, hắn đành bỏ việc yêu cầu, chọn lấy chiếc xe vàng kim này!
Cuối cùng cũng thấy được nụ cười của người đẹp, Lương lão nhị càng hăng say hơn."Bà xã à, chúng ta thử xe thôi."
"Được a!" Lâm Tuyết không từ chối, người không cuồng nhiệt sẽ uổng phí tuổi trẻ, cứ thả sức một lần, nếm thử chút cảm giác được nuông chiều xem sao.
Đáng tiếc, phong cảnh tốt đẹp như vậy lại bị chặt đứt, vừa lên xe, không đợi Lương Tuấn Đào kịp thắt dây an toàn, di động đã đột nhiên vang lên như muốn đòi mạng.
Hắn biết đa số cuộc gọi đều là thúc giục mình trở lại quân khu nhưng cũng không thể không nhận điện thoại. Lương Tuấn Đào cầm điện thoại lên, là Vân Phàm gọi. Chính xác, phải nói là Hoàng Y Na gọi mới đúng. Hai ngày nay, hắn thật sự bị cô ta quấy nhiễu đến phiền toái, nữ thần trước kia phóng khoáng gợi cảm là vậy, hiện tại sao lại gần giống với oán phụ đến mười phần thế này? Thực khiến hắn thấy có chút bệnh thần kinh.
Lương Tuấn Đào bĩu môi nhưng vẫn kiên trì tiếp điện thoại, "Alo, lại có chuyện gì thế?"
"Thủ trưởng, không tốt rồi!" Bên trong di động truyền ra thanh âm hơi lo lắng của Vân Phàm: "Hoàng Y Na lại cắt cổ tay, vết thương rất nghiêm trọng, phải đưa đến bệnh viện. Cô ta không chịu đi, anh hãy trở về làm chút công tác ..."
Lâm Tuyết ở bên cạnh nghe thấy rõ ràng, cô biết kế hoạch thử xe hôm nay đã gặp trở ngại!
Khi Lương Tuấn Đào ngắt điện thoại, không đợi hắn kịp mở miệng, Lâm Tuyết thức thời nói: "Anhi mau đi đi!"
Lương Tuấn Đào đành xuống xe, mới đi được một bước, như nghĩ ra gì đó, hắn liền quay lại hỏi: "Em không về sao?"
"Không về!" Lâm Tuyết sung sướng nói cho hắn biết: "Vừa mua xe mới, em muốn lái xe đi hóng gió."
"Ô!" Lương Tuấn Đào thấy con quỷ nhỏ này càng ngày càng ỷ được nuông chiều mà kiêu căng, nhưng hắn không cách nào nắm được cô. Ai bảo gần đây ai đó mắc sai lầm chứ, thành ra ở trước mặt Lâm Tuyết, Lương Tuấn Đào như bị thấp đi một cái đầu, không thể tức giận cũng không thể cứng rắn, trong lòng chung quy vẫn thấy xấu hổ.
Hắn muốn cương quyết ra lệnh cho cô phải cùng mình trở về quân khu nhưng cũng sợ chọc giận người đẹp; để cô tùy ý thì lại lo lắng về vấn đề an toà..
"Mau đi đi! Mối tình đầu của anh đang rất nguy cấp, cát cổ tay đấy! Máu từ mạch máu bên trong chảy ra đâu giống hệ thống nước máy, cứ chậm chân thì coi chừng không được nhìn mặt lần cuối đâu." Lâm Tuyết nửa thật nửa giả chê cười hắn.
Không phải cô lạnh lùng vô tình hay cảm thấy vui sướng khi người khác gặp họa, mà theo bản năng, Lâm Tuyết rất hoài nghi hành động "cắt cổ tay" của Hoàng Y Na. Bị Thư Khả đâm cho một dao quá sâu từ sau lưng, từ đó trở đi cô liền đề phòng ba phần đối với những nữ nhân thích đóng vai yếu đuối, giả bộ đáng thương.
"Em nha, không ngờ sức ghen lại lớn như vậy." Lương Tuấn Đào vươn bàn tay to véo véo má ngọc, dặn dò tỉ mỉ: "Lái xe chậm một chút. Trước khi trời tối nhất định phải trở lại quân khu."
"Biết rồi!" Lâm Tuyết xuống xe, sau đó chuyển sang ngồi ở ghế lái, đem Lương Tuấn Đào còn đang do dự vứt sang bên, "Nhanh đi thôi. Người yêu đầu của anh đang chống đỡ tới hơi thở cuối cùng để chờ gặp anh đó."
"Em..." Lương Tuấn Đào nhéo nhéo tay cô, không biết tại sao, có lẽ hắn đã bị cảm xúc lạnh nhạt của Lâm Tuyết cuốn hút, lần đầu tiên trong lòng Lương Tuấn Đào không nóng như lửa đốt mà gấp gáp chạy đến chỗ Hoàng Y Na, bởi vẻ mặt của Lâm Tuyết dường như nói cho hắn biết —— Hoàng Y Na sẽ không chết, cũng sẽ không có việc gì xảy ra!
*
Một người phóng xe trên đường cao tốc, khả năng tăng tốc của Ferrari vượt trội lạ thường. Lâm Tuyết nhấn chân ga hết mức, chiếc xe chạy như bay như tên bắn khỏi cung.
Nhưng cô cảm thấy nghiện cảm giác này, dứt khoát hạ mui xe xuống, cảm nhận tốc độ cực hạn chao nghiêng đón gió.
Dọc đường đi, Lâm Tuyết vượt qua vô số xe, càng vượt càng nghiện, căn bản đã sớm đem lời dặn dò của Lương lưu manh vứt đến chín tầng mây. Có lẽ tâm tư buồn bực trong thời gian dài cuối cùng cũng tìm được nơi phát tác, Lâm Tuyết đâu đồng ý dừng lại.
Đối mặt với tốc độ điên cuồng của cô, chủ xe bị cô vượt qua có kẻ kéo kính xuống tức giận mắng chửi, lại có kẻ tranh thủ trêu chọc:
"Móa, vội vàng đi đầu thai sao?"
"Quỷ nhỏ lái xe thật mãnh liệt, ở trên giường có phải em cũng vậy không ..."
...
Tất cả đều không đáng để Lâm Tuyết quan tâm, cô nhanh như chớp vứt lại những âm thanh ồn ã sau lưng, tiếp tục dũng cảm phóng như điên về phía trước.
Quá sung sướng, hôm nay không chạy hết bình xăng, cô thề không ngừng nghỉ.
Nhưng .... lúc cô định vượt qua một chiếc xe Maybach màu đen thoạt nhìn rất kém, ai ngờ đụng tới lại cứng như gốc rạ, lúc này thật giống với câu nói 'ngoài núi có núi xanh, bên ngoài còn có cao nhân'.
Ferrari vừa mới muốn vượt lên, Maybach kia liền tăng tốc, hơn nữa không nghiêng lệch chút nào còn chắn ngang xe Lâm Tuyết, ngăn cản đường đi của cô, như thể cố tình muốn chọc giận cô.
Tính tình ngang bướng bị khơi lên , Lâm Tuyết khăng khăng không chịu thua, cô nín thở chờ cơ hội, hung hãn nhấn ga.
Lần thứ hai bị vượt lên, Maybach ngược lại không cản trở Ferrari nữa mà cùng chạy song song, mặc kệ Lâm Tuyết ra sức nhấn ga thế nào cũng không thể vượt qua nó được.
Ferrari đã hạ mui xe xuống, Lâm Tuyết ở ngoài sáng bị nhìn không xót cái gì. Có thể thấy trên Ferrari là một cô gái nhưng tất cả kính xe của Maybach đều kéo cao một cách kín đáo chặt chẽ, kính thủy tinh chống nhìn trộm, từ góc độ nào cũng không thấy được tình hình trong xe.
Một sáng một tối đối lập khiến Lâm Tuyết cảm thấy có chút thiệt thòi, cô cũng nhận ra điểm ấy, liền động thủ nâng mui xe lên, chiếc Ferrari mới nhất số lượng có hạn trong nháy mắt được đắp nặn tạo dáng hoàn mỹ.
Đợi cô kéo tốt mui xe, cũng nâng kính thủy tinh lên như ban đầu, ngẩng đầu lênliền phát hiện ra chiếc xe kia vẫn chạy song song với mình như cũ.
Có vấn đề, Lâm Tuyết có thể khẳng định như vậy, khi cô giảm tốc độ định nâng mui xe, chiếc Maybach hoàn toàn có thể vượt qua Ferrari nhưng dường như nó cố ý chờ Lâm Tuyết, vẫn duy trì tốc độ đều đều với cô chứ không vội vã vượt lên.
Nhìn đồng hồ đo lường trên xe, bất giác đã vượt hơn 300 km, trong lòng Lâm Tuyết có chút sợ hãi, cô muốn rút lui không đi tiếp nữa.
Maybach thấy cô đi sát lề đường muốn ngoặt vào ngã rẽ bên cạnh liền vượt lên chiếm trụ phía trước, giảm tốc độ xe, diễn lại trò cũ chặn ngang xe Lâm Tuyết.
Làm cách nào cũng không vượt được, chiếc xe kia cố tình cản cô, khi tốc độ của nó nhanh chóng giảm xuống chạm mức 40km/giờ,Lâm Tuyết không nhịn được cũng phải giảm tốc độ theo, nếu không, đi phía sau, có khả năng cô sẽ tông phải đuôi xe.
Lâm Tuyết tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, cô hơi hối hận sao lại cùng kẻ biến thái kia hăng hái so đo làm gì? Phía trước gặp trở ngại, cô nhạy bén khẽ động, dứt khoát rằng hảo nữ không đấu với tiểu nhân, quay đầu xe, xoay người chạy trốn.
Không thể đi ngược chiều trên đường cao tốc, Lâm Tuyết đành tiếp tục quay lại đường cũ, tìm kiếm bên ven đường một chỗ có thể giảm tốc độ rẽ ngoặt vào.
Không đợi cô tìm được ngã rẽ, chiếc Maybach chết tiệt đã lại theo kịp rồi.
Nghe nói, đi đêm lắm có ngày gặp ma, Lâm Tuyết lần đầu tiên thử xe liền gặp ngay một tên âm hồn bất tán. Trong lòng có chút hốt hoảng nhưng cô vẫn cố gắng nhắc nhở bản thân phải vững vàng, không thể rối loạn.
Lần này, không hiểu tại sao, chiếc Maybach luôn bám sát đuôi xe cô không còn cùng chạy song song, không ngăn trở Ferrari nữa, điều này khiến Lâm Tuyết càng đề cao cảnh giác. Dù không thấy rõ người đang cầm lái nhưng Lâm Tuyết có thể khẳng định đối phương nhất định là kẻ quỷ kế đa đoan, so với Lương Tuấn Đào không kém hơn là mấy. Cô mau chóng đánh giá đối thủ, khuôn mặt xinh đẹp trầm xuống,
Làm cách nào để cắt đuôi kẻ kia ? Xem ra hơi khó khăn một chút, có nên cầu viện Lương Tuấn Đào không nhỉ? Không được! Dù mình gây họa cũng không thể để hắn theo sau dọn dẹp.
Hít sâu một hơi, Lâm Tuyết hung hăng nhấn ga, dốc toàn lực hướng về đầu đường có ngã rẽ cách đó 500 mét.
Khi giảm tốc độ, xe đang chạy nhanh xóc nảy mãnh liệt, hai tay Lâm Tuyết sít sao giữ chặt tay lái, không chút nào buông lỏng chân ga..
Nhìn vào kính chiếu hậu không còn thấy bóng dáng chiếc xe màu đen như u linh đâu nữa, cuối cùng cô đã cắt được nó rồi!
Đáng tiếc, Lâm Tuyết cao hứng chưa lâu thì đằng trước bất ngờ xuất hiện song sắt chắn ngang cản đường, bên cạnh còn có người cầm cờ hồng nhỏ, đưa tay vẫy vẫy , ý bảo cô dừng lại.
Giao lộ trên đường cao tốc cũng có trạm thu phí sao? Chuyện này Lâm Tuyết chưa từng nghe qua.
Cô đành giảm tốc độ, chậm rãi phanh xe nhưng chưa dừng hẳn. Xe tiến đến gần lan can phía trước, không tìm ra cách nào khả thi Lâm Tuyết mới hạ kính thủy tinh xuống, lạnh lùng hỏi : "Có chuyện gì vậy?"
Người đàn ông cầm lá cờ nhỏ nhếch miệng cười, nói cho cô biết: "Tam thiếu gia muốn chúng tôi chặn cô lại, về phần lý do, cô tự tìm anh ta hỏi đi."
"Tam thiếu gia?" Lâm Tuyết cẩn thận dò xét trí nhớ một chút, cái tên này thật sự không có ấn tượng gì với cô, khuôn mặt thanh tú trầm xuống, "Tôi không biết Tam thiếu là ai, giữa ban ngày ban mặt, các người ép buộc chặn xe, nếu Cục Quốc lộ tóm được... tội danh không nhẹ đâu!" Nói xong lời cuối, giọng Lâm Tuyết cũng nhỏ lại.
Nhìn những gã đàn ông trước mặt ai cũng cao lớn vạm vỡ, mắt lộ hung sắc, nói là nhân viên thu phí quốc lộ quả là có chút miễn cưỡng, ngược lại, bảo là thổ phỉ chặn đường cướp bóc thì giống đến tám phần.
Trong chốc lát giằng co, chóp mũi Lâm Tuyết rịn mồ hôi, cô thấy những người này rõ ràng không định để mình rời đi. Không muốn cùng bọn họ tiếp tục lãng phí thời gian, cô đành quay đầu xe lần nữa, trở lại con đường cũ.
Nhưng lần này vận khí kém hơn, đợi Lâm Tuyết quay được một nửa , đúng lúc xe nằm ngang giữa đường thì chiếc Maybach màu đen như âm hồn bất tán kia đã im lặng trườn tới trước mặt, không gây ra bất cứ tiếng động nào, hơn nữa, đầu xe còn kiêu ngạo dí sát vào cửa xe cô.
Ferrari nằm ngang, tiến lên trước hay lui về sau cũng không có đường. Mà cửa xe còn bị đầu xe đối phương chế trụ, Lâm Tuyết chỉ có thể phanh lại, yên lặng theo dõi tình hình.
Những người này định làm gì? Cô không cẩn thận nên mới chọc phải một đám yêu nhân sao?
Cửa xe Maybach thần bí vẫn không hé ra, Lâm Tuyết ở bên cạnh oán hận nhìn chằm chằm vào kính trước của đối phương, nhưng kính thủy tinh chống nhìn lén chất lượng thực sự quá tốt, dù ở khoảng cách gần như vậy, cô cũng chỉ mơ hồ thấy được bóng dáng đối phương, hình như đó là một nam tử trẻ tuổi dáng người cao lớn.
Lúc này, người đàn ông quấn băng ở tay không chút khách khí gõ gõ vào xe Lâm Tuyết , thét lệnh : "Xuống xe!"
Lâm Tuyết nâng mắt nhìn hắn một cái, lạnh nhạt nói: "Cửa xe bị chắn, tôi xuống kiểu gì?"
Vừa dứt lời đã thấy chiếc Maybach từ từ lui về sau, nhường chỗ cho cửa xe Ferrari mở ra.
Bốn phía xung quanh là bầy lang sói, thật sự chắp cánh cũng khó thoát. Chuyện tới bây giờ, liều mạng cũng không phải biện pháp tốt, sau khi cân nhắc lợi hại, Lâm Tuyết dũng cảm quyết định mạnh mẽ xuống xe.
Cô không nhìn mấy người đàn ông như lang như hổ trước mặt mà lập tức nói với người ngồi trên chiếc Maybach kia : "Tài nghệ không bằng người, tôi đã đắc tội rồi, xin tiên sinh đại nhân rộng lượng đừng so đo với tiểu nữ tử được không?"
"Ha ha." Chỉ thấy từ bên trong vọng ra tiếng cười đàn ông trầm thấp êm tai khiến người nghe tim đập thình thịch. Tiếp đó, một gã vóc người vạm vỡ liền cung kính đi tới trước mở cửa xe.
Lâm Tuyết biết chính chủ sắp xuất hiện, nói không căng thẳng là giả, hai tay cô nắm chặt lại theo bản năng, trong lòng thầm tính toán xem phải làm sao để ứng phó với quan kiếp trước mắt.
Quả nhiên, bước xuống xe là một nam tử dáng người cao lớn, to cao anh tuấn, da ngăm đen, khuôn mặt cuồng ngạo không kềm chế được lộ ra khí phách cuồng dã, tiêu sái.
"Phanh!" Một cước đá lên cửa xe, người đàn ông nheo mắt , bộ dáng tức giận cực kì đẹp trai. Hắn có mái tóc nâu vàng rất đẹp , trên tai phải đeo một viên kim cương cực lớn tỏa ra tia quang mang rực rỡ lóa mắt. Không còn gì phải nghi ngờ nữa, nam nhân này và viên kim cương kia đều chói mắt như nhau nhưng cũng có điểm bất đồng, viên kim cương đã qua mài giũa còn hắn là viên ngọc chưa qua gia công mao phôi, vẫn mang theo dã tính nguyên thủy góc cạnh.
"Cô nhóc, em thật hoang dã nha!" Hắn nhìn chằm chằm vào Lâm Tuyết đến nửa ngày, vén môi cười rộ, lộ ra tám cái răng trắng chỉnh tề.
Ánh mặt trời và hắc ám có thể dung hợp thành một thể thống nhất hay không? Tốt đẹp và tà ác có thể cùng nhau tồn tại sao? Gặp Hoắc lão tam rồi mới hiểu được: hai thứ hoàn toàn bất đồng đến cực hạn cũng có thể dung hợp tại một điểm, ngưng kết thành một loại mê hoặc trí mạng, như hoa anh túc gieo trồng ở Tam Giác Vàng, tràn đầy sự quyến rũ tà ác.
Lâm Tuyết quan sát người đàn ông đối diện, đôi mắt trong trẻo hiện lên một tia rung động. Chắn chắn rằng nam tử này rất anh tuấn, nhưng đó không phải điểm khiến cô xúc động nhất. Lần đầu tiên thấy hắn, Lâm Tuyết tựa hồ có cảm giác rất quen thuộc với mình. Đời này họ từng gặp nhau sao? Dám chắc là không thể! Người đàn ông xuất sắc như vậy, chỉ liếc mắt qua một cái là nhớ mãi. Như Lãnh Bân và Vân Phàm, nữ nhân gặp qua bọn họ, dù chỉ là kinh động lướt qua cũng rất khó quên.
Lâm Tuyết chắc chắn từ trước đến nay cô chưa từng thấy hắn, vậy loại cảm giác quen biết thân thuộc kia xuất phát từ đâu?
Hoắc Vân Phi sải bước đi tới, hắn giống động vật ăn thịt nguy hiểm, cả người tràn ngập sát khí và khí phách của kẻ cướp đoạt. Nheo mắt thoáng nhìn qua, tất cả mọi việc đều trong bàn tay hắn.
Dù biết nam nhân này cực kì nguy hiểm, tình cảnh của mình hiện giờ cũng cực kì không ổn nhưng Lâm Tuyết không lui bước. Vào giờ phút này khiếp đảm lui về phía sau thì sẽ thế nào? Giữa đám lang sói, cô chỉ là một thiếu nữ, có thể trốn đi đâu? Sợ sệt có tác dụng gì? Có khi lại càng kích động thú tính của đám lang sói này thêm.
Hoắc Vân Phi chăm chú nhìn Lâm Tuyết khoảng một phút đồng hồ, cô gái trước mắt không bị dọa khóc cũng không tránh né, không cầu xin tha thứ cũng không giống những nữ nhân háo sắc tầm thường bị vẻ ngoài xuất chúng của hắn mê hoặc. Sắc mặt cô vẫn thanh lãnh bình tĩnh, khí chất tao nhã lịch sự, không rụt rè ,không bừa bãi, cô lẳng lặng dùng con ngươi trong trẻo như suối nhìn hắn như muốn hỏi ý đồ của hắn là gì?
"Không tồi, cũng có vài phần can đảm!" Hoắc Vân Phi gật gật đầu, trong con ngươi đen bóng như sơn hiện lên một tia lượng sắc, hắn cúi xuống sát vào Lâm Tuyết, cố ý để hơi thở của mình phẩy nhẹ trên mặt cô, muốn nhìn xem vẻ trấn định kia đến bao giở sẽ bị phá vỡ.
Lâm Tuyết biết, hiện giờ trong mắt đối phương, cô như con chuột đã rơi vào móng vuốt con mèo, hắn không lập tức động thủ chẳng qua là muốn hưởng thụ sự giãy giụa và sợ hãi của con môi mà thôi. Cô cố tình không để hắn được như ý nhưng miệng kẻ kia càng sáp càng gần, cơ hồ dán vào trán cô rồi, muốn bình tĩnh trở lại cũng thật khó khăn.
"Đề nghị anh tự trọng một chút." Cuối cùng, Lâm Tuyết vẫn phải lui ra sau một bước, bởi nếu không lùi lại, Hoắc Vân Phi sẽ hôn cô. Dù nhìn ra được, đám này rõ ràng không phải người lương thiện nhưng cô vẫn muốn cố gắng nói chuyện đạo lý với họ. Đâu còn cách nào khác, yếu không địch được mạnh, có thể giải quyết vấn đề trong sự bình ổn mới là kế sách tốt nhất."Trên đường chạy xe tôi không phạm luật, cũng không động chạm gì đến anh, sao anh lại huy động nhiều người như vậy để chặn xe của một người đàn bà hả?"
"Đàn bà?" Hoắc Vân Phi bắt được lỗi trong lời nói của Lâm Tuyết, hắn nhướng mày đầy hứng thú, ngoài cười nhưng trong lòng không cười: "Hóa ra cô đã thành đàn bà. Không thử thì thật đúng là nhìn mà gào thét."
Khuôn mặt Lâm Tuyết đỏ lên, trong lòng thầm mắng hắn biến thái. Nhưng cũng chỉ thuận miệng nói trong lòng vậy thôi, người này có thể nghĩ đến phương diện thâm sâu như vậy, xem ra cũng liều mạng như Lương sắc phôi!
Những nam tử bưu hãn xung quanh đều cười ha ha sôi nổi, tiếng cười phóng đãng, ánh mắt chăm chăm nhìn vào Lâm Tuyết tràn ngập dâm tà.
Hai bên thái dương đổ mồ hôi, Lâm Tuyết hiểu rõ, nếu trở mặt cãi nhau, kết quả đợi cô là gì.
Từ lúc quẹo vào con đường này đến bây giờ, thời gian thấm thoắt trôi qua đã hơn hai mươi phút, nhưng không có chiếc xe nào đi qua đây, như vậy ý tưởng nhờ xe qua đường giúp đỡ cũng thất bại. Cô đoán rằng những người này hẳn đã lập kế hoạch che đi kí hiệu rẽ vào nên không chiếc xe nào trên đường cao tốc ngoặt vào đây.
Lâm Tuyết lần nữa lui về sau một bước, bởi cái móng heo của đối phương đang dò xét trước ngực như thể định sờ mó cô. Khuôn mặt xinh đẹp trầm thấp, khinh thường cười lạnh, nói: "Anh ỷ mạnh hiếp yếu thì thôi, còn muốn cậy đông bắt nạt ít sao?"
Lâm Tuyết nhận ra người đàn ông khí độ bất phàm này ở phương diện nào đó cũng mơ hồ giống với Lương Tuấn Đào, cô biết phần lớn kiểu đàn ông này đều tự đánh giá mình rất cao, phép khích tướng hẳn là dùng được.
Quả nhiên, Hoắc Vân Phi có chút kinh ngạc nhìn cô. Rõ ràng bột nhão đã nằm trong tay hắn, có thể tùy ý vuốt ve, nhưng gặp kiểu con gái thấy nguy không loạn, can đảm kiên cường, thong dong bình tĩnh, núi băng ở trước mắt mà tinh thần không hỗn loạn, riêng sự khí phách và gan dạ sáng suốt này đã hơn hẳn những cô gái tầm thường khác.
Hoắc Vân Phi càng cảm thấy thú vị, hắn tà tứ dương môi, cười nói: "Vậy em nói xem, thế nào được tính là công bằng đây?"
Trên thế giới này, vốn là cá lớn nuốt cá bé, có chuyện gì tuyệt đối công bằng đây? Lâm Tuyết đã tham gia trò chơi này thì phải tuân thủ quy tắc cuộc chơi, mà quy tắc thì chỉ có kẻ mạnh mơi đủ tư cách đặt ra.
Cô chỉ chờ đối phương nói ra những lời này, khuôn mặt thanh lệ nở nụ cười, giống hoa mai vàng nở rộ trong gió lạnh, mát rượi động lòng người."Kĩ thuật lái xe của anh rất tuyệt, tài nghệ tôi không bằng anh, xin cam bái hạ phong (chịu thua)!"
Lâm Tuyết lời thật nói thật, tuyệt đối không có ý bợ đỡ xu nịnh,thái độ đúng mức, thoạt nhìn đương nhiên rất hợp nhãn.
Được nữ nhân khen ngợi luôn là chuyện khiến người ta hớn hở, khóe môi khêu gợi của Hoắc Vân Phi hơi biến động, hắn xoa xoa cái cằm hoàn mỹ, mỉm cười tiếp tục chăm chú nhìn cô, chờ câu sau.
"Nhưng ... " Lâm Tuyết vừa vặn đi vào vấn đề chính: "Sở trường ngắn dài gì thì cũng đều có khuyết điểm, lấy điểm mạnh của anh so với điểm yếu của tôi, đương nhiên anh thắng rồi!"
"Hả?" Hoắc Vân Phi nheo mắt cảm thấy có hứng thú, như nhìn thấu dụng ý của Lâm Tuyết, hắn hé miệng cười nói: "Em nói xem, sở trường của em là gì? Định so tài bằng việc sinh nở sao? Vậy thì anh khẳng định mình không bằng em rồi!"
"Ha ha ha..." Đám cường bạo xung quanh lập tức bùng nổ một trận cười lớn dữ dội, thậm chí còn có kẻ nhân lúc ồn ào nói: "Cô nhóc, cô có muốn so ngực ai lớn hơn không, nhất định là các anh đây không sánh được với em!"
Mặt Lâm Tuyết đỏ bừng, đúng là miệng của cái đám nam nhân lưu manh thổ phỉ này không nói được điều gì hay ho, cô đành giả bộ như không nghe thấy, nhanh nhẹn dứt khoát nói với Hoắc Vân Phi: "Tôi với anh so về kĩ thuật bắn sung đi, anh dám không?"
Tiếng cười nhất thời ngừng lại, mọi người thoáng kinh ngạc nhìn cô. Nữ tử này không hề tầm thường, vừa rồi cũng được chứng kiến kỹ thuật lái xe vượt trội của cô, nếu không có chút tài năng, hẳn cô sẽ không dám nói lung tung.
Hoắc Vân Phi cười lạnh, dám đọ súng với hắn, cô nàng này lá gan đúng là lớn!
"Cắt, từ trước tới nay thiếu gia của chúng tôi thường đi đường nghịch súng. Cô nhóc, cô kém vậy, không thể so với cậu ấy được đâu!" Một kẻ có vết sẹo lớn do đao chém trên mặt mở miệng trêu chọc.
"Cứ so về kĩ thuật bắn súng đi, một ván định thắng bại! Tôi là một nữ lưu còn dám, chẳng lẽ anh sợ thua sao?" Lâm Tuyết không thèm đáp lại những tên lưu manh ầm ĩ kia, thẳng thắn nói chuyện với chính chủ: "Anh có dám so tài hay không?"
Hoắc Vân Phi đương nhiên đâu thể nói không , hơn nữa hắn nắm chắc phần thắng, căn bản cũng không muốn vòng vo nhiều. So kĩ huật bắn sung sao? Hoắc Vân Phi tin rằng khắp thiên hạ cũng khó tìm được vài người thắng nổi hắn.
"Được, thi thì thi!" Hoắc Vân Phi vui vẻ đồng ý nhưng hắn quan tâm tới vấn đề khác hơn: "Nếu em thua thì sao đây?"
"Tôi thua thì tùy anh xử trí. Anh thua thì thả tôi đi!" Lâm Tuyết lưu loát nói. Búng tay một cái, hứng thú tăng cao, Hoắc Vân Phi nóng lòng muốn tỉ thí luôn,"Đã tình nguyện đánh cuộc, nếu thua thì khi cùng anh chơi đùa, em cũng phải chủ động chút đừng làm như thể bị cưỡng gian, thế thật mất hứng." Lời này nói ra như thể hắn chắc chắn rằng mình sẽ thắng được Lâm Tuyết.
Lâm Tuyết tức giận đến đỏ mặt, cũng may cô ở cùng Lương Tuấn Đào cũng khá lâu, đối với loại sắc phôi này đã sớm có sức miễn dịch, Lâm Tuyết chỉ bình tĩnh đáp lại hắn: "Ai nuốt lời chứ?"
"Ai nuốt lời sẽ là đồ cặn bã tìm cứt chó trong thùng rác ăn!" Hoắc Vân Phi một thân cường đạo, lập tức rút ra hai khẩu súng lục, hắn tháo rời băng đạn, mỗi khẩu súng chỉ lưu lại một viên, sau đó lắp ráp lại như cũ.
Tiện tay quăng cho Lâm Tuyết một khẩu, hắn nhướng mày hỏi: "Nói đi, so tài kiểu gì?"
Tốt lắm, kẻ kia quả nhiên giống Lương Tuấn Đào, đều thích rắm thúi túm túm, Lâm Tuyết đã luyện được chiêu ứng phó với loại mánh khóe xấu xa này rồi. Nhìn quanh bốn phía, đôi mắt trong trẻo của cô lướt qua một gã có thân hình vạm vỡ, những gã khác đều thu hồi ánh mắt mê đắm, dường như có chút căng thẳng.
Không phải cô nhóc ấy sẽ bảo bọn họ làm bia ngắm bắn chứ? Nhìn bộ dáng yếu đuối của cô nàng, ngay cả súng cũng không thể cầm chắc, đạn bắn ra thì đâu có mắt, ngộ nhỡ... Hoắc tam thiếu có thể cười châm biếm, trên người bọn họ nhiều thêm mấy lỗ cũng đành thôi nhưng chỉ sợ cái mạng nhỏ của mình cũng không giữ được.
Hàng mi dày buông xuống, Lâm Tuyết ngẫm nghĩ trong chốc lát, từ trên người mình lấy ra một cái cặp tóc, cô đi đến trước mặt gã đàn ông có vết đao lớn trên mặt, đưa cho hắn rồi dặn dò: "Anh cầm nó cho tốt, nâng tay lên, sau đó lui về phía sau năm mươi thước!"
Thật rõ ràng, Lâm Tuyết dự định so tài bắn súng trong cự ly ngắn 50 thước, mục tiêu chính là chiếc kẹp tóc trong tay mặt thẹo. Mục tiêu nhỏ như vậy, bắn trúng quả thực rất khó nhưng càng khó thì càng tăng tính thách thức mà Hoắc lão tam vốn là người rất thích việc có tính thử thách cao!
"Luật lệ ra sao? Em nói đi." Hoắc Vân Phi kiêu ngạo hò hét, hắn căn bản không đặt trò trẻ con này vào mắt. Năm mươi thước ngắm bắn ngắn ngủn, quan sát mục tiêu cho tốt, bịt mắt cũng có thể bắn được.
Lâm Tuyết đương nhiên không dám lơ là, cô cười nhạt, thừa dịp đối phương đang ngây người liền giơ tay chỉ chỉ vào chiếc kẹp mặt theo đang cầm, hỏi Hoắc Vân Phi: "Anh thấy đóa hoa gắn trên kẹp tóc kia không?"
"Ừ, có gì nói thẳng ra." Hoắc lão tam chỉ tập trung quan sát gương mặt thanh lệ bên cạnh, càng nhìn càng có hưng trí, thậm chí nơi nào đó đã muốn hiên ngang đứng thẳng , nóng lòng muốn thử
"Quen biết một hồi, lưu lại cho em ít kỷ niệm. Khi về, nếu người đàn ông của em hỏi, em cứ nói thẳng ra là bị một người tên Hoắc Vân Phi cường hôn, hắn không phục thì bảo hắn đến tìm anh luyện tập một chút." Hoắc Vân Phi buông lỏng cô ra , còn xoay người rất lịch sự mở cửa cho Lâm Tuyết, đưa tay mời cô lên xe.
Lâm Tuyết không thèm để ý tới Lương Tuấn Đào cứ sáp lại lấy lòng mình nữa, cô xoay lưng rồi trực tiếp quăng ra một câu: "Ngày mai anh đưa cô ta về bệnh viện đi!"
"Rõ,thưa Thủ trưởng phu nhân!" Lương Tuấn Đào nằm trên giường đánh tay chào theo nghi thức quân đội.
"Anh đùa giỡn ít thôi." rốt cục Lâm Tuyết cũng hết giận, cô mà mỉm cười, còn chủ động quay người lại.
Xem ra nữ nhân này thật sự muốn dụ dỗ mình tiến đến gần, còn phải xem xem có đủ kiên nhẫn không đã. Người nào đó vô cùng kích động, vội vàng kéo Lâm Tuyết vào ngực, giở trò sờ mó không ngừng.
"Anh ngừng lại chút đi. Chỗ đó không đau nữa sao?" Lâm Tuyết cố ý chế nhạo Lương Tuấn Đào, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ.
Quả nhiên, hắn bớt phóng túng hẳn, vuốt ve Nhị đệ còn đau đớn, cuối cùng Lương Tuấn Đào cũng thành thành thật thật mà ôm cô ngủ.
*
Sáng sớm hôm sau, khi cùng Lâm Tuyết đến nhà ăn dùng bữa, Lương Tuấn Đào tươi cười, tinh thần rất sảng khoái.
Đồ ăn ở nhà ăn chuyên dụng là đồ đạt tiêu chuẩn cao nhất, đương nhiên thập phần phong phú. Lương Tuấn Đào không ngừng gắp thức ăn cho Lâm Tuyết giúp cô ăn nhiều một chút, "Bà xã à, em gầy quá, ngoại trừ địa phương meo meo kia (1) những chố khác đều không có tí thịt nào."
"Anh im miệng đi!" Lâm Tuyết xấu hổ vô cùng, không ngừng cấu véo hắn. Cái tên quân nhân lưu manh này, trước mặt đông người như vậy hắn có thể bớt phóng túng chút được không?
"Thủ trưởng, tối hôm qua cùng chị dâu nói chuyện thế nào rồi?" Phùng Trường Nghĩa cười châm biếm hỏi.
Lương Tuấn Đào da mặt thật dày, chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ, hắn thoải mái mà nói: "Còn phải hỏi sao? Tôi với chị dâu cậu là tình đầu ý hợp, lưỡng tình tương duyệt, cầm sắt hợp minh!"
"Ha ha. Đằm thắm vậy à." Phùng Trường Nghĩa nháy nháy mắt với Lưu Bắc Thành đứng bên cạnh.
Lưu Bắc Thành chỉ mỉm cười, cũng không sàm ngôn.
Vài vị sĩ quan cấp tá ồn ào đi theo bên cạnh chế nhạo nói: "Thủ trưởng lại bắt đầu thân thiết nồng nàn gọi 'Bà xã' rồi, xem ra tối qua đã nói chuyện thật tốt với chị dâu, làm cũng rất được."
Lâm Tuyết xấu hổ không dám ngẩng đầu lên, liền ở dưới gầm bàn dùng sức giẵm giẵm mũi chân Lương Tuấn Đào . Lương Tuấn Đào da dày thịt béo, cũng không né tránh, chỉ cần vợ hắn vui vẻ thì cứ để cô ấy dẵm đi.
Bữa ăn tối qua thật khiêu tâm động phách, mọi người nhớ rõ Lương Tuấn Đào đã một cước đá đổ cái bàn, toàn bộ nhà ăn sợ tới mức không ai dám hé răng nửa lời, cơm ăn chưa no đã mau chóng chuồn mất. Vốn tưởng rằng tối qua nhất định sẽ có một hồi cuồng phong bão táp, ai ngờ ngày hôm sau lại trời quang mây tạnh, cảnh sắc tươi đẹp. Xem ra không chỉ có đàn ông đang yêu hỉ nộ vô thường mà ngay cả đàn ông đã kết hôn cũng mắc chứng này.
"Đi đi, đi đi! Đợi các cậu lấy vợ xong hẵng đến nói chuyện với tôi nhé, hiện giờ chúng ta không cùng đẳng cấp!" Đối mặt với những binh viên "chưa lập gia đình" này, Lương Tuấn Đào bày ra cái mác ưu việt "đã kết hôn rồi" rất là ghê gớm.
Vất vả lắm mới ăn xong bữa sáng, Lâm Tuyết chỉ muốn nhanh nhanh chuồn khỏi nhà ăn, tìm một chỗ để trốn nhưng lại bị Tiểu Cao kéo lại.
"Ha ha, chiêu tôi chỉ cho cô đó có hiệu quả chứ?" Tiểu Cao cười đến là sáng lạn, "Lâm văn thư, cô đến cám ơn tôi đi!"
"Đáng ghét!" Lâm Tuyết dậm chân với anh ta, xoay người bỏ chạy.
*
Sau khi khai mạc ngắn gọn hội nghị huấn luyện , Lương Tuấn Đào tiếp tục xử lý một ít quân vụ. Lâm Tuyết được thăng quân hàm nhưng vẫn làm văn thư riêng bên cạnh hắn.
Cô thành thạo trình lên các văn kiện quân sự cơ mật, xin chữ kí Thủ trưởng, giúp đóng dấu, sao chép, phân loại và lưu giữ cẩn thận.
Hai người hợp tác thập phần ăn ý, hiệu suất công việc đương nhiên rất cao. Điều này khiến vị Thủ trưởng đại nhân luôn phản đối việc sử dụng nữ văn thư dần dần phải công nhận câu châm ngôn "Nam nữ phối hợp làm việc không phiền lụy" của danh nhân rất đúng.
Đừng thấy Lương lưu manh bình thường không chịu đứng đắn, lúc làm việc, hắn tuyệt đối nói một là một, hai là hai, nghiêm túc đâu ra đấy. Ngồi ở văn phòng, hắn không hề giống lúc đùa giỡn lưu manh, trừ phi có tình huống đặc biệt, ví dụ như ngày nào đó bị tình địch kịch động, vậy cần xem xét lại.
Trong bầu không khí hòa hợp, đang lúc tâm tình của Thủ trưởng đại nhân thoải mái thì phiền toái bắt đầu gõ cửa. Nói cách khác, có người nào đó đã gieo nhân nào thì đến nay phải gặp quả ấy.
Vân Phàm gõ cửa bước vào, trước tiên đánh tay chào, rồi xin chỉ thị của Lương Tuấn Đào: "Thủ trưởng, tôi có chuyện quan trọng muốn thông báo, có thể nói được không?"
Bởi sự kiện xấu hổ tối qua đã bị Vân Phàm nắm trong lòng bàn tay, trước mặt anh ta, Lương Tuấn Đào có chút xấu hổ,hắn dùng giọng điệu khi làm việc nói: "Việc công có thể nói, việc tư nói thầm thôi."
"Có thể coi như là việc công." Vân Phàm đáp.
"Nói đi!" Lương Tuấn Đào cúi đầu, tiếp tục làm việc.
"Hoàng Y Na từ chối trở về Bệnh viện Quân khu để an dưỡng, cô ta yêu cầu được ở lại nơi này, chờ thương thế hoàn toàn khỏi hẳn sẽ chính thức gia nhập Sư đoàn 706."
"Cái gì?" Lương Tuấn Đào ngẩng đầu, trong mắt biến sắc mãnh liệt, hắn trầm giọng hỏi : "Cô ấy nói vậy sao?"
"Đúng vậy!" Vân Phàm gật đầu: "Cô ta còn nói, nếu anh kiên quyết ép buộc cô ta rời đi, Hoàng Y Na sẽ cắt cổ tay lần nữa, quyết chết ở nơi này!"
"..." Được lắm, dám lấy cái chết ra để uy hiếp hắn. Mí mắt Lương Tuấn Đào giật giật, trong nháy mắt chợt thấy không có cách nào nắm chắc được Hoàng Y Na. Mời đến thì dễ, đuổi đi lại khó, sai là ở bản thân mình, hắn không nên vì giận dỗi với Lâm Tuyết mà đưa Hoàng Y Na tới đây, đã không quyết được vấn đề gì, ngược lại còn khiến mọi chuyện càng phức tạp hơn.
Lâm Tuyết đứng bên cạnh không nói lời nào, lạnh lùng liếc Lương Tuấn Đào một cái, ngụ ý thật rõ ràng: chính mình rước lấy phiền toái thì tự nghĩ cách mà giải quyết đi!
Trầm mặc một hồi, Lương Tuấn Đào lên tiêngs: "Để tôi đến nói chuyện với cô ấy."
“Không cần, em đã đến rồi." Lời còn chưa dứt đã thấy Hoàng Y Na sắc mặt đau ốm, thở hổn hển đi tới. Cô ta lắc lư như thể bất kì lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Lương Tuấn Đào đành phải qua đó, bước nhanh lại đỡ lấy Hoàng Y Na. “Làm thế nào mà em tới được?"
"Đương nhiên là em đi tới." Hoàng Y Na vất vả thở hổn hển, hai mắt không có thần khí, cả người mềm nhũn, cô ta nhân cơ hội này mà dựa vào lồng ngực Lương Tuấn Đào, sau lại giả vờ đẩy hắn ra. "Không cần trông coi em, làm vậy phu nhân anh sẽ hiểu lầm mất."
Lâm Tuyết cười lạnh, nếu sợ cô hiểu lầm thì sao cô ta còn lấy cái chết và sự thúc ép ra để được ở lại Sư đoàn? Cô lại gặp phải một nữ nhân thích làm bộ làm tịch nữa rồi! Lâm Tuyết rất hận Thư Khả, hận ô cập ô, cô ghét những nữ nhân hay cố làm ra vẻ.
Khi đã mất hứng, Lâm Tuyết cũng không thích giả vờ vui vẻ làm gì, đang lúc Lương Tuấn Đào không có cách nào đẩy được Hoàng Y Na ra, cô bình thản đi đến cạnh họ, nhìn nữ nhân thoạt trông bệnh đến sắp tắt thở, hỏi: "Bệnh của cô thực sự rất nặng sao?"
Hoàng Y Na dựa sát vào Lương Tuấn Đào giả vờ như không nghe thấy lời Lâm Tuyết nói, cô ta vụng trộm quan sát sắc mặt cô, cảm thấy cô không dễ đối phó cho lắm, trong lòng bắt đầu suy tính cách xử lý.
"Không nghe rõ tôi nói gì sao, xem ra bệnh tình thực sự quá nghiêm trọng rồi." Lâm Tuyết xoay người nói với Vân Phàm: "Bác sĩ Vân, xin anh đưa cô ấy tới bệnh viện khám chữa ngay. Bằng không,nếu có vấn đề gì xảy ra, cả tôi và anh đều không gánh nổi trách nhiệm đâu."
Vân Phàm mỉm cười, núm đồng tiền trên má hiện lên rất động lòng người, anh ta nhìn Lâm Tuyết, lại nhìn nhìn Hoàng Y Na, cuối cùng ánh mắt đặt trên bàn tay đang đỡ lấy Hoàng Y Na nhưng lại như cầm phải con nhím đầy gai nhọn của Lương Tuấn Đào, "khụ" một tiếng, sau đó gật đầu nói: "Được."
"Không!" Hoàng Y Na nghe hai người kia nói muốn tống tiễn mình đi mà Lương Tuấn Đào không hề phản đối, cô ta vội mở to mắt, đưa cổ tay phải tới trước mắt hắn, nơi đó quấn băng gạc màu trắng rất dày, Hoàng Y Na buồn bã nói: "Em nói rồi, cho dù chết em cũng muốn chết bên cạnh anh. Nếu anh ép em, ngay bây giờ anh sẽ thấy em cắt một đao!"
Cô ta giật ra lớp băng gạc quấn trên cổ tay mình, lớp vải rơi xuống, trong nháy mắt lộ ra vết dao cứa chưa lành trôn thật rợn người, trên cổ tay Hoàn Y Na còn khắc rõ vết sẹo, thoáng nhìn qua vết cắt rất sâu.
"Y Na, em bình tĩnh chút đi!" Dù gì lòng dạ của Lương Tuấn Đào cũng không phải sắt đá, lúc trước Hoàng Y Na vì cứu hắn mà thiếu chút nữa đã bỏ mạng, hiện tại lại một thân bệnh tật, bất luận thế nào hắn cũng không thể mở mắt đứng nhìn cô ta vì hắn mà đau lòng tổn hại sức khỏe lần nữa. "Anh không nói sẽ đuổi em đi... Như thế này nhé, tạm thời em ở lại đây điều dưỡng, chờ cơ thể hồi phục rồi hẵng quyết định sau."
Trong đôi mắt đẹp của Hoàng Y Na hiện ra một tia vui sướng, Lương Tuấn Đào rốt cuộc vẫn đối xử với cô ta như vậy. Liếc mắt về phía Lâm Tuyết đang trầm mặc bên cạnh, cô ta đắc ý hơi nhướng môi. Cả người Hoàng Y Na đột nhiên mềm oặt, yếu đuối ôm lấy người đàn ông kia. "Tuấn Đào, đầu em choáng váng quá."
Lương Tuấn Đào đành phải đỡ lấy cô ta, trong chớp mắt hắn cảm thấy xấu hổ không được tự nhiên. Chờ đến lúc vất vả lắm mới đưa được nữ nhân mềm nhũn không xương trong lòng đến được ghế sô pha thì bóng dáng Lâm Tuyết đã biến đâu mất rồi? Lâm Tuyết trốn trong phòng ngủ, ngồi trước gương trang điểm thoa thuốc, vết rách trên môi đã có từ trước, nay lại bị tên cầm thú kia cắn mạnh lần nữa, vết thương thật không nhẹ.
Miệng không ngừng đau, sâu trong cơ thể cũng đau. Đó là nội thương, chỉ cần đi đường hoặc nghiêng người đều có thể tác động tới, Lâm Tuyết nhẫn nại chịu đựng không nói cho ai biết, cô sợ bị người khác nhìn thấy hơn.
Cửa phòng ngủ nhẹ nhàng mở ra, bóng dáng cao lớn của Lương Tuấn Đào tiến vào. Hắn thấy cô co mình trong góc như có tâm sự nặng nề, trong lòng không khỏi thương xót, nhẹ nhàng đi tới cạnh cô.
"Bà xã à." Lương Tuấn Đào rất thích cái nick name này, từ miệng hắn kêu lên bằng giọng nói dễ nghe, gọi ra càng thêm phần ý cảnh và thú vị. Hắn cúi đầu đánh giá tiểu nữ nhân đang yên lặng không lên tiếng, nhỏ giọng cười hỏi: "Lại ăn dấm sao?"
Mặc kệ hắn, Lâm Tuyết ôm mình chuyển hướng, tiếp tục bôi thuốc.
"Anh biết lỗi rồi, anh xin kiểm điểm!" Người nào đó mắc phải sai lầm nghiêm trọng, thành khẩn bày tỏ nguyện vọng của mình.
"Em phạt anh đi. Trừ đánh vào mặt ra, tùy em xử trí thế nào cũng được."
Cầm hộp thuốc ném một phát, Lâm Tuyết tiếp tục đứng dậy lấy tạp chí quân sự từ giá sách, tùy tiện ném vào người Lương Tuấn Đào.
Cả ngày hôm nay cô không ra khỏi cửa, vừa sợ người khác chê cười miệng mình bị thương vừa không muốn đối mặt với những ánh mắt nghi ngờ hay bị đám chiến hữu lén lút bình luận.
Sáng sớm, Lâm Tuyết cùng Lương Tuấn Đào ân ân ái ái tới nhà ăn dùng bữa, khi mọi người trêu ghẹo bọn họ, tuy cô rất ngượng ngùng nhưng cũng không dám già mồm cãi láo. Dù sao cô và Lương Tuấn Đào đã lĩnh giấy đăng kí kết hôn, hai người cãi lộn quá mức, đưa ra một ít màn chắn để che lại cũng chưa đủ.
Nhưng hiện tại còn tính toán gì nữa? Hắn đã đưa người yêu đầu tiên của mình đến, còn thả ở đây, không dâm loạn cũng không thuần khiết khiến cả Sư đoàn bàn luận sôi nổi, chuyện này càng làm Lâm Tuyết thấy mất thể diện.
Trong lòng tức giận, cô dứt khoát trốn trong phòng ngủ, xem tv, xem sách giết thời gian.
Người nào đó đuối lý, không dám truy cứu việc Lâm Tuyết chưa xin phép đã tự ý rời khỏ cương vị, bây giờ vừa bận rộn xong công việc không phải hắn liền đến tìm Lâm Tuyết giải thích sao?
"Bà xã à, em đại nhân đại lượng đừng so đo với anh. Anh quên mất mình là người đã kết hôn rồi, quên mất mình đã tìm được tổ chức, đã làm việc thì không thể nào lại vô tổ chức vô kỉ luật như thế nữa. Anh xin kiểm điểm nhận lỗi, sau này cam đoan không dám tái phạm!" Thái độ của Thủ trưởng đại nhân rất thành khẩn, ở trước mặt vợ yêu tiến hành kiểm điểm sâu sắc, bộ dáng so với khi tuyên thệ nhập ngũ còn thấy nghiêm túc hơn.
Nhưng Lương Tuấn Đào cũng lén lút lau mồ hôi trong lòng: nếu bị nhóm binh lính sĩ quan, thuộc hạ của hắn nhìn thấy, thì hắn đâu còn uy tín để lãnh đạo Sư đoàn nữa.
Nhìn thái độ nhận lỗi thành khẩn của hắn, Lâm Tuyết cũng chuyển biến tốt hơn . Cô nâng mắt, lạnh lùng liếc Lương Tuấn Đào một cái, thẳng thắn hỏi: "Anh định làm gì?"
Lương Tuấn Đào không giả ngu, hắn biết Lâm Tuyết đang muốn hỏi mình sẽ thu xếp cho Hoàng Y Na thế nào, thoáng suy nghĩ, sau đó dứt khoát trả lời : "Trước hết để cô ấy ở lại Sư đoàn dưỡng bệnh, chờ thân thể tốt lên, anh sẽ an bài tiếp. Vợ à, em yên tâm, anh lấy tư cách của quân nhân ra thề: sẽ trông coi thân thể mình thật tốt!"
Hơi hơi hé miệng nhỏ, Lâm Tuyết nhìn hắn, cô gái thanh lệ nhưng bộ dáng nhỏ nhắn thật cám dỗ người ta phạm tội.
Người nào đó thấy trong lòng ngứa ngáy không yên, theo thường lệ liền không chút khách khí lại gần Lâm Tuyết như ác hổ chụp bắt con mồi.
"Anh có thể đừng cầm thú như vậy được không?" Lâm Tuyết đúng là không chịu nổi hắn, hai người mà đơn độc ở cùng một chỗ, rất ít khi thấy hắn không động tình."Lương Tuấn Đào, anh còn xằng bậy em sẽ giận đấy!"
Lời này quả nhiên hữu hiệu, người nào đó thật sự kiềm chế được bản thân mình, huống chi Nhị đệ của hắn đang bệnh nhẹ, phải tĩnh dưỡng vài ngày mới có khả năng khai chiến.
Lương Tuấn Đào siêu siêu vẹo vẹo quấn quýt lấy cô trong chốc lát, khẳng khái nói: "Ngày mai lão gia được nghỉ, anh sẽ đưa em đi xem xe."
*
"Mấy thứ này đều phải nhẹ tay đặt xuống. Chú ý đừng làm vỡ." Thư Khả tự mình chỉ huy công nhân khuân vác, đưa một số đồ dùng gia đình xa xỉ mới tinh đến bài trí trong phòng ngủ ấm áp rộng lớn.
Căn phòng này được đặc biệt chuẩn bị cho Lâm Tuyết , rất nhiều đồ đạc bên trong đều do Thư Khả tự mình mua về và bày biện, giữa phòng lộ ra xa hoa, ấm áp nhưng không khoa trương, đúng phong cách mà Lâm Tuyết yêu thích.
Cô ta hiểu rõ Lâm Tuyết nên toàn bộ nơi này đều được bài trí phù hợp với con mắt thẩm mỹ và sở thích của cô. Mạc Sở Hàn nhìn qua cảm thấy khá là hài lòng, liền gật đầu khen ngợi: "Vất vả cho em quá."
"Sở Hàn, anh không nên nói mấy lời khách sáo này với em. Chỉ cần anh vui vẻ, em tình nguyện làm bất cứ chuyện gì." Thư Khả rộng lượng kéo tay Mạc Sở Hàn, cười ngọt ngào nói: "Anh yên tâm, em sẽ chung sống với Lâm Tuyết thật tốt, tuyệt đối không tranh giành tình cảm cùng cô ấy."
Mạc Sở Hàn giật mình, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Thật ra, hắn định sau khi quay lại với Lâm Tuyết sẽ chia tay Thư Khả trong hòa bình. Hắn sẽ bồi thường vật chất gấp bội cho cô ta nhưng thấy Thư Khả hiền lương độ lượng, không so đo tính toán chút nào, Mạc Sở Hàn làm thế nào cũng không nói ra được lời chia tay!
Nếu Lâm Tuyết có được một nửa sự hiền lương rộng lượng của Thư Khả hoặc có thể thâm tình hậu ý bằng nửa cô ta thì đã không khiến hắn phải khó xử thống khổ như bây giờ
Đôi khi, Mạc Sở Hàn cũng muốn thỏa hiệp, cùng Thư Khả kết hôn sinh con, nương tựa bên nhau đến lúc đầu bạc, dù sao cô ta cũng yêu hắn, mọi thứ đều dành hết cho hắn. Nhưng sâu trong nội tâm, Mạc Sở Hàn vẫn chưa chịu cam lòng.
Dù thế nào hắn cũng không thể bỏ qua cho Lâm Tuyết, nếu thật sự hết cách cứu vãn, hắn tình nguyện dùng một viên đạn bắn chết cô chứ không thể khoan dung chấp nhận việc cô tươi cười hạnh phúc bên cạnh người đàn ông khác.
"Yên tâm đi, cô ta không thể so sánh với em được." Mạc Sở Hàn đưa cho Thư Khả một viên thuốc giải sầu, dựa vào thực tế thành thật nói: "Mặc kệ ra sao, cô ta vẫn là con gái của Lâm Văn Bác, trong quá khứ còn từng phản bội anh, trong lòng anh, hai việc này đã khiến thân phận cô ta vĩnh viễn thấp kém hơn em. Thư Khả, anh nói rồi, nếu Lâm Tuyết không thức thời, anh sẽ biến cô ta thành nữ nô phục vụ chúng ta."
Trong lòng Thư Khả vui vẻ, dựa vào sự hiểu biết của mình về người đàn ông này, cô ta tin nhất định mình sẽ trở thành người cuối cùng chiến thắng. Còn Lâm Tuyết, dù thanh khiết thông minh thì đã sao? Thật ra đàn ông cũng không thích nữ nhân cứng cỏi. Lâm Tuyết không thông thạo tình thú, không biết cách điều đình, không biết lấy lui làm tiến... Nữ nhân này sẽ không dùng mánh khóe giữ lấy nam nhân, hoặc cô ta sẽ rất khinh thường những thủ đoạn ấy.
Vậy cứ để Lâm Tuyết kiêu ngạo đi! Trong lòng Thư Khả hò hét: Lâm Tuyết, cô vĩnh viễn không thể cướp được Mạc Sở Hàn từ tay tôi đâu!
*
Dựa vào mối quan hệ của mình, Lương Tuấn Đào đã thành công mua được chiếc Ferrari mới tinh số lượng có hạn. Màu vàng kim chói lóa rất xinh đẹp, dưới ánh mặt trời quả thực bức mắt. Hắn vốn nhìn trúng chiếc xe màu lửa đỏ, phong cách nổi bật nhưng không hiểu tại sao Lâm Tuyết đặc biệt ghét màu này. Lão bà đã ghét thì Lương Tuấn Đào cũng không thể thích, hắn đành bỏ việc yêu cầu, chọn lấy chiếc xe vàng kim này!
Cuối cùng cũng thấy được nụ cười của người đẹp, Lương lão nhị càng hăng say hơn."Bà xã à, chúng ta thử xe thôi."
"Được a!" Lâm Tuyết không từ chối, người không cuồng nhiệt sẽ uổng phí tuổi trẻ, cứ thả sức một lần, nếm thử chút cảm giác được nuông chiều xem sao.
Đáng tiếc, phong cảnh tốt đẹp như vậy lại bị chặt đứt, vừa lên xe, không đợi Lương Tuấn Đào kịp thắt dây an toàn, di động đã đột nhiên vang lên như muốn đòi mạng.
Hắn biết đa số cuộc gọi đều là thúc giục mình trở lại quân khu nhưng cũng không thể không nhận điện thoại. Lương Tuấn Đào cầm điện thoại lên, là Vân Phàm gọi. Chính xác, phải nói là Hoàng Y Na gọi mới đúng. Hai ngày nay, hắn thật sự bị cô ta quấy nhiễu đến phiền toái, nữ thần trước kia phóng khoáng gợi cảm là vậy, hiện tại sao lại gần giống với oán phụ đến mười phần thế này? Thực khiến hắn thấy có chút bệnh thần kinh.
Lương Tuấn Đào bĩu môi nhưng vẫn kiên trì tiếp điện thoại, "Alo, lại có chuyện gì thế?"
"Thủ trưởng, không tốt rồi!" Bên trong di động truyền ra thanh âm hơi lo lắng của Vân Phàm: "Hoàng Y Na lại cắt cổ tay, vết thương rất nghiêm trọng, phải đưa đến bệnh viện. Cô ta không chịu đi, anh hãy trở về làm chút công tác ..."
Lâm Tuyết ở bên cạnh nghe thấy rõ ràng, cô biết kế hoạch thử xe hôm nay đã gặp trở ngại!
Khi Lương Tuấn Đào ngắt điện thoại, không đợi hắn kịp mở miệng, Lâm Tuyết thức thời nói: "Anhi mau đi đi!"
Lương Tuấn Đào đành xuống xe, mới đi được một bước, như nghĩ ra gì đó, hắn liền quay lại hỏi: "Em không về sao?"
"Không về!" Lâm Tuyết sung sướng nói cho hắn biết: "Vừa mua xe mới, em muốn lái xe đi hóng gió."
"Ô!" Lương Tuấn Đào thấy con quỷ nhỏ này càng ngày càng ỷ được nuông chiều mà kiêu căng, nhưng hắn không cách nào nắm được cô. Ai bảo gần đây ai đó mắc sai lầm chứ, thành ra ở trước mặt Lâm Tuyết, Lương Tuấn Đào như bị thấp đi một cái đầu, không thể tức giận cũng không thể cứng rắn, trong lòng chung quy vẫn thấy xấu hổ.
Hắn muốn cương quyết ra lệnh cho cô phải cùng mình trở về quân khu nhưng cũng sợ chọc giận người đẹp; để cô tùy ý thì lại lo lắng về vấn đề an toà..
"Mau đi đi! Mối tình đầu của anh đang rất nguy cấp, cát cổ tay đấy! Máu từ mạch máu bên trong chảy ra đâu giống hệ thống nước máy, cứ chậm chân thì coi chừng không được nhìn mặt lần cuối đâu." Lâm Tuyết nửa thật nửa giả chê cười hắn.
Không phải cô lạnh lùng vô tình hay cảm thấy vui sướng khi người khác gặp họa, mà theo bản năng, Lâm Tuyết rất hoài nghi hành động "cắt cổ tay" của Hoàng Y Na. Bị Thư Khả đâm cho một dao quá sâu từ sau lưng, từ đó trở đi cô liền đề phòng ba phần đối với những nữ nhân thích đóng vai yếu đuối, giả bộ đáng thương.
"Em nha, không ngờ sức ghen lại lớn như vậy." Lương Tuấn Đào vươn bàn tay to véo véo má ngọc, dặn dò tỉ mỉ: "Lái xe chậm một chút. Trước khi trời tối nhất định phải trở lại quân khu."
"Biết rồi!" Lâm Tuyết xuống xe, sau đó chuyển sang ngồi ở ghế lái, đem Lương Tuấn Đào còn đang do dự vứt sang bên, "Nhanh đi thôi. Người yêu đầu của anh đang chống đỡ tới hơi thở cuối cùng để chờ gặp anh đó."
"Em..." Lương Tuấn Đào nhéo nhéo tay cô, không biết tại sao, có lẽ hắn đã bị cảm xúc lạnh nhạt của Lâm Tuyết cuốn hút, lần đầu tiên trong lòng Lương Tuấn Đào không nóng như lửa đốt mà gấp gáp chạy đến chỗ Hoàng Y Na, bởi vẻ mặt của Lâm Tuyết dường như nói cho hắn biết —— Hoàng Y Na sẽ không chết, cũng sẽ không có việc gì xảy ra!
*
Một người phóng xe trên đường cao tốc, khả năng tăng tốc của Ferrari vượt trội lạ thường. Lâm Tuyết nhấn chân ga hết mức, chiếc xe chạy như bay như tên bắn khỏi cung.
Nhưng cô cảm thấy nghiện cảm giác này, dứt khoát hạ mui xe xuống, cảm nhận tốc độ cực hạn chao nghiêng đón gió.
Dọc đường đi, Lâm Tuyết vượt qua vô số xe, càng vượt càng nghiện, căn bản đã sớm đem lời dặn dò của Lương lưu manh vứt đến chín tầng mây. Có lẽ tâm tư buồn bực trong thời gian dài cuối cùng cũng tìm được nơi phát tác, Lâm Tuyết đâu đồng ý dừng lại.
Đối mặt với tốc độ điên cuồng của cô, chủ xe bị cô vượt qua có kẻ kéo kính xuống tức giận mắng chửi, lại có kẻ tranh thủ trêu chọc:
"Móa, vội vàng đi đầu thai sao?"
"Quỷ nhỏ lái xe thật mãnh liệt, ở trên giường có phải em cũng vậy không ..."
...
Tất cả đều không đáng để Lâm Tuyết quan tâm, cô nhanh như chớp vứt lại những âm thanh ồn ã sau lưng, tiếp tục dũng cảm phóng như điên về phía trước.
Quá sung sướng, hôm nay không chạy hết bình xăng, cô thề không ngừng nghỉ.
Nhưng .... lúc cô định vượt qua một chiếc xe Maybach màu đen thoạt nhìn rất kém, ai ngờ đụng tới lại cứng như gốc rạ, lúc này thật giống với câu nói 'ngoài núi có núi xanh, bên ngoài còn có cao nhân'.
Ferrari vừa mới muốn vượt lên, Maybach kia liền tăng tốc, hơn nữa không nghiêng lệch chút nào còn chắn ngang xe Lâm Tuyết, ngăn cản đường đi của cô, như thể cố tình muốn chọc giận cô.
Tính tình ngang bướng bị khơi lên , Lâm Tuyết khăng khăng không chịu thua, cô nín thở chờ cơ hội, hung hãn nhấn ga.
Lần thứ hai bị vượt lên, Maybach ngược lại không cản trở Ferrari nữa mà cùng chạy song song, mặc kệ Lâm Tuyết ra sức nhấn ga thế nào cũng không thể vượt qua nó được.
Ferrari đã hạ mui xe xuống, Lâm Tuyết ở ngoài sáng bị nhìn không xót cái gì. Có thể thấy trên Ferrari là một cô gái nhưng tất cả kính xe của Maybach đều kéo cao một cách kín đáo chặt chẽ, kính thủy tinh chống nhìn trộm, từ góc độ nào cũng không thấy được tình hình trong xe.
Một sáng một tối đối lập khiến Lâm Tuyết cảm thấy có chút thiệt thòi, cô cũng nhận ra điểm ấy, liền động thủ nâng mui xe lên, chiếc Ferrari mới nhất số lượng có hạn trong nháy mắt được đắp nặn tạo dáng hoàn mỹ.
Đợi cô kéo tốt mui xe, cũng nâng kính thủy tinh lên như ban đầu, ngẩng đầu lênliền phát hiện ra chiếc xe kia vẫn chạy song song với mình như cũ.
Có vấn đề, Lâm Tuyết có thể khẳng định như vậy, khi cô giảm tốc độ định nâng mui xe, chiếc Maybach hoàn toàn có thể vượt qua Ferrari nhưng dường như nó cố ý chờ Lâm Tuyết, vẫn duy trì tốc độ đều đều với cô chứ không vội vã vượt lên.
Nhìn đồng hồ đo lường trên xe, bất giác đã vượt hơn 300 km, trong lòng Lâm Tuyết có chút sợ hãi, cô muốn rút lui không đi tiếp nữa.
Maybach thấy cô đi sát lề đường muốn ngoặt vào ngã rẽ bên cạnh liền vượt lên chiếm trụ phía trước, giảm tốc độ xe, diễn lại trò cũ chặn ngang xe Lâm Tuyết.
Làm cách nào cũng không vượt được, chiếc xe kia cố tình cản cô, khi tốc độ của nó nhanh chóng giảm xuống chạm mức 40km/giờ,Lâm Tuyết không nhịn được cũng phải giảm tốc độ theo, nếu không, đi phía sau, có khả năng cô sẽ tông phải đuôi xe.
Lâm Tuyết tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, cô hơi hối hận sao lại cùng kẻ biến thái kia hăng hái so đo làm gì? Phía trước gặp trở ngại, cô nhạy bén khẽ động, dứt khoát rằng hảo nữ không đấu với tiểu nhân, quay đầu xe, xoay người chạy trốn.
Không thể đi ngược chiều trên đường cao tốc, Lâm Tuyết đành tiếp tục quay lại đường cũ, tìm kiếm bên ven đường một chỗ có thể giảm tốc độ rẽ ngoặt vào.
Không đợi cô tìm được ngã rẽ, chiếc Maybach chết tiệt đã lại theo kịp rồi.
Nghe nói, đi đêm lắm có ngày gặp ma, Lâm Tuyết lần đầu tiên thử xe liền gặp ngay một tên âm hồn bất tán. Trong lòng có chút hốt hoảng nhưng cô vẫn cố gắng nhắc nhở bản thân phải vững vàng, không thể rối loạn.
Lần này, không hiểu tại sao, chiếc Maybach luôn bám sát đuôi xe cô không còn cùng chạy song song, không ngăn trở Ferrari nữa, điều này khiến Lâm Tuyết càng đề cao cảnh giác. Dù không thấy rõ người đang cầm lái nhưng Lâm Tuyết có thể khẳng định đối phương nhất định là kẻ quỷ kế đa đoan, so với Lương Tuấn Đào không kém hơn là mấy. Cô mau chóng đánh giá đối thủ, khuôn mặt xinh đẹp trầm xuống,
Làm cách nào để cắt đuôi kẻ kia ? Xem ra hơi khó khăn một chút, có nên cầu viện Lương Tuấn Đào không nhỉ? Không được! Dù mình gây họa cũng không thể để hắn theo sau dọn dẹp.
Hít sâu một hơi, Lâm Tuyết hung hăng nhấn ga, dốc toàn lực hướng về đầu đường có ngã rẽ cách đó 500 mét.
Khi giảm tốc độ, xe đang chạy nhanh xóc nảy mãnh liệt, hai tay Lâm Tuyết sít sao giữ chặt tay lái, không chút nào buông lỏng chân ga..
Nhìn vào kính chiếu hậu không còn thấy bóng dáng chiếc xe màu đen như u linh đâu nữa, cuối cùng cô đã cắt được nó rồi!
Đáng tiếc, Lâm Tuyết cao hứng chưa lâu thì đằng trước bất ngờ xuất hiện song sắt chắn ngang cản đường, bên cạnh còn có người cầm cờ hồng nhỏ, đưa tay vẫy vẫy , ý bảo cô dừng lại.
Giao lộ trên đường cao tốc cũng có trạm thu phí sao? Chuyện này Lâm Tuyết chưa từng nghe qua.
Cô đành giảm tốc độ, chậm rãi phanh xe nhưng chưa dừng hẳn. Xe tiến đến gần lan can phía trước, không tìm ra cách nào khả thi Lâm Tuyết mới hạ kính thủy tinh xuống, lạnh lùng hỏi : "Có chuyện gì vậy?"
Người đàn ông cầm lá cờ nhỏ nhếch miệng cười, nói cho cô biết: "Tam thiếu gia muốn chúng tôi chặn cô lại, về phần lý do, cô tự tìm anh ta hỏi đi."
"Tam thiếu gia?" Lâm Tuyết cẩn thận dò xét trí nhớ một chút, cái tên này thật sự không có ấn tượng gì với cô, khuôn mặt thanh tú trầm xuống, "Tôi không biết Tam thiếu là ai, giữa ban ngày ban mặt, các người ép buộc chặn xe, nếu Cục Quốc lộ tóm được... tội danh không nhẹ đâu!" Nói xong lời cuối, giọng Lâm Tuyết cũng nhỏ lại.
Nhìn những gã đàn ông trước mặt ai cũng cao lớn vạm vỡ, mắt lộ hung sắc, nói là nhân viên thu phí quốc lộ quả là có chút miễn cưỡng, ngược lại, bảo là thổ phỉ chặn đường cướp bóc thì giống đến tám phần.
Trong chốc lát giằng co, chóp mũi Lâm Tuyết rịn mồ hôi, cô thấy những người này rõ ràng không định để mình rời đi. Không muốn cùng bọn họ tiếp tục lãng phí thời gian, cô đành quay đầu xe lần nữa, trở lại con đường cũ.
Nhưng lần này vận khí kém hơn, đợi Lâm Tuyết quay được một nửa , đúng lúc xe nằm ngang giữa đường thì chiếc Maybach màu đen như âm hồn bất tán kia đã im lặng trườn tới trước mặt, không gây ra bất cứ tiếng động nào, hơn nữa, đầu xe còn kiêu ngạo dí sát vào cửa xe cô.
Ferrari nằm ngang, tiến lên trước hay lui về sau cũng không có đường. Mà cửa xe còn bị đầu xe đối phương chế trụ, Lâm Tuyết chỉ có thể phanh lại, yên lặng theo dõi tình hình.
Những người này định làm gì? Cô không cẩn thận nên mới chọc phải một đám yêu nhân sao?
Cửa xe Maybach thần bí vẫn không hé ra, Lâm Tuyết ở bên cạnh oán hận nhìn chằm chằm vào kính trước của đối phương, nhưng kính thủy tinh chống nhìn lén chất lượng thực sự quá tốt, dù ở khoảng cách gần như vậy, cô cũng chỉ mơ hồ thấy được bóng dáng đối phương, hình như đó là một nam tử trẻ tuổi dáng người cao lớn.
Lúc này, người đàn ông quấn băng ở tay không chút khách khí gõ gõ vào xe Lâm Tuyết , thét lệnh : "Xuống xe!"
Lâm Tuyết nâng mắt nhìn hắn một cái, lạnh nhạt nói: "Cửa xe bị chắn, tôi xuống kiểu gì?"
Vừa dứt lời đã thấy chiếc Maybach từ từ lui về sau, nhường chỗ cho cửa xe Ferrari mở ra.
Bốn phía xung quanh là bầy lang sói, thật sự chắp cánh cũng khó thoát. Chuyện tới bây giờ, liều mạng cũng không phải biện pháp tốt, sau khi cân nhắc lợi hại, Lâm Tuyết dũng cảm quyết định mạnh mẽ xuống xe.
Cô không nhìn mấy người đàn ông như lang như hổ trước mặt mà lập tức nói với người ngồi trên chiếc Maybach kia : "Tài nghệ không bằng người, tôi đã đắc tội rồi, xin tiên sinh đại nhân rộng lượng đừng so đo với tiểu nữ tử được không?"
"Ha ha." Chỉ thấy từ bên trong vọng ra tiếng cười đàn ông trầm thấp êm tai khiến người nghe tim đập thình thịch. Tiếp đó, một gã vóc người vạm vỡ liền cung kính đi tới trước mở cửa xe.
Lâm Tuyết biết chính chủ sắp xuất hiện, nói không căng thẳng là giả, hai tay cô nắm chặt lại theo bản năng, trong lòng thầm tính toán xem phải làm sao để ứng phó với quan kiếp trước mắt.
Quả nhiên, bước xuống xe là một nam tử dáng người cao lớn, to cao anh tuấn, da ngăm đen, khuôn mặt cuồng ngạo không kềm chế được lộ ra khí phách cuồng dã, tiêu sái.
"Phanh!" Một cước đá lên cửa xe, người đàn ông nheo mắt , bộ dáng tức giận cực kì đẹp trai. Hắn có mái tóc nâu vàng rất đẹp , trên tai phải đeo một viên kim cương cực lớn tỏa ra tia quang mang rực rỡ lóa mắt. Không còn gì phải nghi ngờ nữa, nam nhân này và viên kim cương kia đều chói mắt như nhau nhưng cũng có điểm bất đồng, viên kim cương đã qua mài giũa còn hắn là viên ngọc chưa qua gia công mao phôi, vẫn mang theo dã tính nguyên thủy góc cạnh.
"Cô nhóc, em thật hoang dã nha!" Hắn nhìn chằm chằm vào Lâm Tuyết đến nửa ngày, vén môi cười rộ, lộ ra tám cái răng trắng chỉnh tề.
Ánh mặt trời và hắc ám có thể dung hợp thành một thể thống nhất hay không? Tốt đẹp và tà ác có thể cùng nhau tồn tại sao? Gặp Hoắc lão tam rồi mới hiểu được: hai thứ hoàn toàn bất đồng đến cực hạn cũng có thể dung hợp tại một điểm, ngưng kết thành một loại mê hoặc trí mạng, như hoa anh túc gieo trồng ở Tam Giác Vàng, tràn đầy sự quyến rũ tà ác.
Lâm Tuyết quan sát người đàn ông đối diện, đôi mắt trong trẻo hiện lên một tia rung động. Chắn chắn rằng nam tử này rất anh tuấn, nhưng đó không phải điểm khiến cô xúc động nhất. Lần đầu tiên thấy hắn, Lâm Tuyết tựa hồ có cảm giác rất quen thuộc với mình. Đời này họ từng gặp nhau sao? Dám chắc là không thể! Người đàn ông xuất sắc như vậy, chỉ liếc mắt qua một cái là nhớ mãi. Như Lãnh Bân và Vân Phàm, nữ nhân gặp qua bọn họ, dù chỉ là kinh động lướt qua cũng rất khó quên.
Lâm Tuyết chắc chắn từ trước đến nay cô chưa từng thấy hắn, vậy loại cảm giác quen biết thân thuộc kia xuất phát từ đâu?
Hoắc Vân Phi sải bước đi tới, hắn giống động vật ăn thịt nguy hiểm, cả người tràn ngập sát khí và khí phách của kẻ cướp đoạt. Nheo mắt thoáng nhìn qua, tất cả mọi việc đều trong bàn tay hắn.
Dù biết nam nhân này cực kì nguy hiểm, tình cảnh của mình hiện giờ cũng cực kì không ổn nhưng Lâm Tuyết không lui bước. Vào giờ phút này khiếp đảm lui về phía sau thì sẽ thế nào? Giữa đám lang sói, cô chỉ là một thiếu nữ, có thể trốn đi đâu? Sợ sệt có tác dụng gì? Có khi lại càng kích động thú tính của đám lang sói này thêm.
Hoắc Vân Phi chăm chú nhìn Lâm Tuyết khoảng một phút đồng hồ, cô gái trước mắt không bị dọa khóc cũng không tránh né, không cầu xin tha thứ cũng không giống những nữ nhân háo sắc tầm thường bị vẻ ngoài xuất chúng của hắn mê hoặc. Sắc mặt cô vẫn thanh lãnh bình tĩnh, khí chất tao nhã lịch sự, không rụt rè ,không bừa bãi, cô lẳng lặng dùng con ngươi trong trẻo như suối nhìn hắn như muốn hỏi ý đồ của hắn là gì?
"Không tồi, cũng có vài phần can đảm!" Hoắc Vân Phi gật gật đầu, trong con ngươi đen bóng như sơn hiện lên một tia lượng sắc, hắn cúi xuống sát vào Lâm Tuyết, cố ý để hơi thở của mình phẩy nhẹ trên mặt cô, muốn nhìn xem vẻ trấn định kia đến bao giở sẽ bị phá vỡ.
Lâm Tuyết biết, hiện giờ trong mắt đối phương, cô như con chuột đã rơi vào móng vuốt con mèo, hắn không lập tức động thủ chẳng qua là muốn hưởng thụ sự giãy giụa và sợ hãi của con môi mà thôi. Cô cố tình không để hắn được như ý nhưng miệng kẻ kia càng sáp càng gần, cơ hồ dán vào trán cô rồi, muốn bình tĩnh trở lại cũng thật khó khăn.
"Đề nghị anh tự trọng một chút." Cuối cùng, Lâm Tuyết vẫn phải lui ra sau một bước, bởi nếu không lùi lại, Hoắc Vân Phi sẽ hôn cô. Dù nhìn ra được, đám này rõ ràng không phải người lương thiện nhưng cô vẫn muốn cố gắng nói chuyện đạo lý với họ. Đâu còn cách nào khác, yếu không địch được mạnh, có thể giải quyết vấn đề trong sự bình ổn mới là kế sách tốt nhất."Trên đường chạy xe tôi không phạm luật, cũng không động chạm gì đến anh, sao anh lại huy động nhiều người như vậy để chặn xe của một người đàn bà hả?"
"Đàn bà?" Hoắc Vân Phi bắt được lỗi trong lời nói của Lâm Tuyết, hắn nhướng mày đầy hứng thú, ngoài cười nhưng trong lòng không cười: "Hóa ra cô đã thành đàn bà. Không thử thì thật đúng là nhìn mà gào thét."
Khuôn mặt Lâm Tuyết đỏ lên, trong lòng thầm mắng hắn biến thái. Nhưng cũng chỉ thuận miệng nói trong lòng vậy thôi, người này có thể nghĩ đến phương diện thâm sâu như vậy, xem ra cũng liều mạng như Lương sắc phôi!
Những nam tử bưu hãn xung quanh đều cười ha ha sôi nổi, tiếng cười phóng đãng, ánh mắt chăm chăm nhìn vào Lâm Tuyết tràn ngập dâm tà.
Hai bên thái dương đổ mồ hôi, Lâm Tuyết hiểu rõ, nếu trở mặt cãi nhau, kết quả đợi cô là gì.
Từ lúc quẹo vào con đường này đến bây giờ, thời gian thấm thoắt trôi qua đã hơn hai mươi phút, nhưng không có chiếc xe nào đi qua đây, như vậy ý tưởng nhờ xe qua đường giúp đỡ cũng thất bại. Cô đoán rằng những người này hẳn đã lập kế hoạch che đi kí hiệu rẽ vào nên không chiếc xe nào trên đường cao tốc ngoặt vào đây.
Lâm Tuyết lần nữa lui về sau một bước, bởi cái móng heo của đối phương đang dò xét trước ngực như thể định sờ mó cô. Khuôn mặt xinh đẹp trầm thấp, khinh thường cười lạnh, nói: "Anh ỷ mạnh hiếp yếu thì thôi, còn muốn cậy đông bắt nạt ít sao?"
Lâm Tuyết nhận ra người đàn ông khí độ bất phàm này ở phương diện nào đó cũng mơ hồ giống với Lương Tuấn Đào, cô biết phần lớn kiểu đàn ông này đều tự đánh giá mình rất cao, phép khích tướng hẳn là dùng được.
Quả nhiên, Hoắc Vân Phi có chút kinh ngạc nhìn cô. Rõ ràng bột nhão đã nằm trong tay hắn, có thể tùy ý vuốt ve, nhưng gặp kiểu con gái thấy nguy không loạn, can đảm kiên cường, thong dong bình tĩnh, núi băng ở trước mắt mà tinh thần không hỗn loạn, riêng sự khí phách và gan dạ sáng suốt này đã hơn hẳn những cô gái tầm thường khác.
Hoắc Vân Phi càng cảm thấy thú vị, hắn tà tứ dương môi, cười nói: "Vậy em nói xem, thế nào được tính là công bằng đây?"
Trên thế giới này, vốn là cá lớn nuốt cá bé, có chuyện gì tuyệt đối công bằng đây? Lâm Tuyết đã tham gia trò chơi này thì phải tuân thủ quy tắc cuộc chơi, mà quy tắc thì chỉ có kẻ mạnh mơi đủ tư cách đặt ra.
Cô chỉ chờ đối phương nói ra những lời này, khuôn mặt thanh lệ nở nụ cười, giống hoa mai vàng nở rộ trong gió lạnh, mát rượi động lòng người."Kĩ thuật lái xe của anh rất tuyệt, tài nghệ tôi không bằng anh, xin cam bái hạ phong (chịu thua)!"
Lâm Tuyết lời thật nói thật, tuyệt đối không có ý bợ đỡ xu nịnh,thái độ đúng mức, thoạt nhìn đương nhiên rất hợp nhãn.
Được nữ nhân khen ngợi luôn là chuyện khiến người ta hớn hở, khóe môi khêu gợi của Hoắc Vân Phi hơi biến động, hắn xoa xoa cái cằm hoàn mỹ, mỉm cười tiếp tục chăm chú nhìn cô, chờ câu sau.
"Nhưng ... " Lâm Tuyết vừa vặn đi vào vấn đề chính: "Sở trường ngắn dài gì thì cũng đều có khuyết điểm, lấy điểm mạnh của anh so với điểm yếu của tôi, đương nhiên anh thắng rồi!"
"Hả?" Hoắc Vân Phi nheo mắt cảm thấy có hứng thú, như nhìn thấu dụng ý của Lâm Tuyết, hắn hé miệng cười nói: "Em nói xem, sở trường của em là gì? Định so tài bằng việc sinh nở sao? Vậy thì anh khẳng định mình không bằng em rồi!"
"Ha ha ha..." Đám cường bạo xung quanh lập tức bùng nổ một trận cười lớn dữ dội, thậm chí còn có kẻ nhân lúc ồn ào nói: "Cô nhóc, cô có muốn so ngực ai lớn hơn không, nhất định là các anh đây không sánh được với em!"
Mặt Lâm Tuyết đỏ bừng, đúng là miệng của cái đám nam nhân lưu manh thổ phỉ này không nói được điều gì hay ho, cô đành giả bộ như không nghe thấy, nhanh nhẹn dứt khoát nói với Hoắc Vân Phi: "Tôi với anh so về kĩ thuật bắn sung đi, anh dám không?"
Tiếng cười nhất thời ngừng lại, mọi người thoáng kinh ngạc nhìn cô. Nữ tử này không hề tầm thường, vừa rồi cũng được chứng kiến kỹ thuật lái xe vượt trội của cô, nếu không có chút tài năng, hẳn cô sẽ không dám nói lung tung.
Hoắc Vân Phi cười lạnh, dám đọ súng với hắn, cô nàng này lá gan đúng là lớn!
"Cắt, từ trước tới nay thiếu gia của chúng tôi thường đi đường nghịch súng. Cô nhóc, cô kém vậy, không thể so với cậu ấy được đâu!" Một kẻ có vết sẹo lớn do đao chém trên mặt mở miệng trêu chọc.
"Cứ so về kĩ thuật bắn súng đi, một ván định thắng bại! Tôi là một nữ lưu còn dám, chẳng lẽ anh sợ thua sao?" Lâm Tuyết không thèm đáp lại những tên lưu manh ầm ĩ kia, thẳng thắn nói chuyện với chính chủ: "Anh có dám so tài hay không?"
Hoắc Vân Phi đương nhiên đâu thể nói không , hơn nữa hắn nắm chắc phần thắng, căn bản cũng không muốn vòng vo nhiều. So kĩ huật bắn sung sao? Hoắc Vân Phi tin rằng khắp thiên hạ cũng khó tìm được vài người thắng nổi hắn.
"Được, thi thì thi!" Hoắc Vân Phi vui vẻ đồng ý nhưng hắn quan tâm tới vấn đề khác hơn: "Nếu em thua thì sao đây?"
"Tôi thua thì tùy anh xử trí. Anh thua thì thả tôi đi!" Lâm Tuyết lưu loát nói. Búng tay một cái, hứng thú tăng cao, Hoắc Vân Phi nóng lòng muốn tỉ thí luôn,"Đã tình nguyện đánh cuộc, nếu thua thì khi cùng anh chơi đùa, em cũng phải chủ động chút đừng làm như thể bị cưỡng gian, thế thật mất hứng." Lời này nói ra như thể hắn chắc chắn rằng mình sẽ thắng được Lâm Tuyết.
Lâm Tuyết tức giận đến đỏ mặt, cũng may cô ở cùng Lương Tuấn Đào cũng khá lâu, đối với loại sắc phôi này đã sớm có sức miễn dịch, Lâm Tuyết chỉ bình tĩnh đáp lại hắn: "Ai nuốt lời chứ?"
"Ai nuốt lời sẽ là đồ cặn bã tìm cứt chó trong thùng rác ăn!" Hoắc Vân Phi một thân cường đạo, lập tức rút ra hai khẩu súng lục, hắn tháo rời băng đạn, mỗi khẩu súng chỉ lưu lại một viên, sau đó lắp ráp lại như cũ.
Tiện tay quăng cho Lâm Tuyết một khẩu, hắn nhướng mày hỏi: "Nói đi, so tài kiểu gì?"
Tốt lắm, kẻ kia quả nhiên giống Lương Tuấn Đào, đều thích rắm thúi túm túm, Lâm Tuyết đã luyện được chiêu ứng phó với loại mánh khóe xấu xa này rồi. Nhìn quanh bốn phía, đôi mắt trong trẻo của cô lướt qua một gã có thân hình vạm vỡ, những gã khác đều thu hồi ánh mắt mê đắm, dường như có chút căng thẳng.
Không phải cô nhóc ấy sẽ bảo bọn họ làm bia ngắm bắn chứ? Nhìn bộ dáng yếu đuối của cô nàng, ngay cả súng cũng không thể cầm chắc, đạn bắn ra thì đâu có mắt, ngộ nhỡ... Hoắc tam thiếu có thể cười châm biếm, trên người bọn họ nhiều thêm mấy lỗ cũng đành thôi nhưng chỉ sợ cái mạng nhỏ của mình cũng không giữ được.
Hàng mi dày buông xuống, Lâm Tuyết ngẫm nghĩ trong chốc lát, từ trên người mình lấy ra một cái cặp tóc, cô đi đến trước mặt gã đàn ông có vết đao lớn trên mặt, đưa cho hắn rồi dặn dò: "Anh cầm nó cho tốt, nâng tay lên, sau đó lui về phía sau năm mươi thước!"
Thật rõ ràng, Lâm Tuyết dự định so tài bắn súng trong cự ly ngắn 50 thước, mục tiêu chính là chiếc kẹp tóc trong tay mặt thẹo. Mục tiêu nhỏ như vậy, bắn trúng quả thực rất khó nhưng càng khó thì càng tăng tính thách thức mà Hoắc lão tam vốn là người rất thích việc có tính thử thách cao!
"Luật lệ ra sao? Em nói đi." Hoắc Vân Phi kiêu ngạo hò hét, hắn căn bản không đặt trò trẻ con này vào mắt. Năm mươi thước ngắm bắn ngắn ngủn, quan sát mục tiêu cho tốt, bịt mắt cũng có thể bắn được.
Lâm Tuyết đương nhiên không dám lơ là, cô cười nhạt, thừa dịp đối phương đang ngây người liền giơ tay chỉ chỉ vào chiếc kẹp mặt theo đang cầm, hỏi Hoắc Vân Phi: "Anh thấy đóa hoa gắn trên kẹp tóc kia không?"
"Ừ, có gì nói thẳng ra." Hoắc lão tam chỉ tập trung quan sát gương mặt thanh lệ bên cạnh, càng nhìn càng có hưng trí, thậm chí nơi nào đó đã muốn hiên ngang đứng thẳng , nóng lòng muốn thử
"Quen biết một hồi, lưu lại cho em ít kỷ niệm. Khi về, nếu người đàn ông của em hỏi, em cứ nói thẳng ra là bị một người tên Hoắc Vân Phi cường hôn, hắn không phục thì bảo hắn đến tìm anh luyện tập một chút." Hoắc Vân Phi buông lỏng cô ra , còn xoay người rất lịch sự mở cửa cho Lâm Tuyết, đưa tay mời cô lên xe.
Tác giả :
Yên Mang