Khế Ước Quân Hôn
Quyển 2 - Chương 112
Editor: Puck - Diễn đàn
Đàn ông trở nên ác độc còn quá đáng hơn phụ nữ! Đỗ Hâm Lôi bị lời lẽ khắc nghiệt của anh làm tổn thương, trong lòng khổ sở một trận, hốc mắt lập tức đỏ lên. Cô cắn môi, đẩy người đàn ông này tới cửa, cáu giận nói: “Anh đi đi! Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!"
Triệu Bắc Thành bị cô đẩy tới cửa, xưa nay anh không phải là người đàn ông mặt dày mày dạn, lúc này trên mặt dĩ nhiên không nhịn được. Lần đầu tiên trong đời bị Hâm Lôi của anh vô tình xua đuổi như thế, càng thêm đau lòng, hốc mắt cũng đỏ.
“Oa!" Đỗ Hâm Lôi thấy nước mắt trong mắt Triệu Bắc Thành, cô cũng không nhịn được nữa, lớn tiếng khóc.
Triệu Bắc Thành ôm cô vào trong ngực, hai người đứng ở cửa ôm đầu rơi lệ.
“Xin lỗi!" Triệu Bắc Thành điên cuồng hôn lên tóc cô, nước mắt như mưa, “Hâm Lôi, tha thứ cho anh! Tha thứ cho anh có được không? Có được không?"
Không biết từ lúc nào, bọn họ hôn lên, vẫn lửa nóng khó bỏ như trước kia.
Anh ôm cô thật chặt, nhìn lo sợ không yên vô dụng, giống như đứa bé lạc đường.
“Đừng xa cách anh! Hâm Lôi, tha thứ cho anh, trở lại bên cạnh anh!" Anh hết lần này đến lần khác lặp lại những từ này, trong giọng nói lộ ra khát vọng và nhớ nhung cô nồng đậm, “Anh không thể không có em!"
“Gạt người, anh đã không còn yêu em nữa rồi!" Trong đầu Đỗ Hâm Lôi vẫn còn tồn tại lý trí nhắc nhở cô, không thể tiếp tục dây dưa với người đàn ông này, nhưng tình cảm chiến thắng lý trí, cô chất vấn lời của anh, nhưng không đẩy anh ra.
“Yêu em, vĩnh viễn đều yêu! Đến chết đều yêu!" Anh khẽ nhắm mắt lại, giống như lầm bầm lầu bầu, hai bàn tay to lớn thủy chung ôm chặt cô, chỉ sợ thoáng buông ra, cô sẽ bién mất không còn thấy bóng dáng.
“Bắc Thành, em đã không còn xứng với anh!" Đỗ Hâm Lôi thử đẩy nhẹ lồng ngực anh ra, anh ôm cô chặt đến gần như hít thở không thông.
Vậy mà động tác nho nhỏ này kích phát cơn tức còn đang ngầm tồn tại trong anh, anh tăng gấp bội hung ác siết chặt cô vào trong ngực, khàn giọng gầm nhẹ: “Đừng xa cách anh! Vĩnh viễn đừng rời xa anh! Hâm Lôi, không có em anh sẽ chết!"
Anh giống như một đầu thú bị thương, bất kỳ động tĩnh nhỏ nhẹ nào đều có thể dẫn phát cơn nóng nảy của anh. Chỉ có ôm lấy Đỗ Hâm Lôi, anh có thể yên tĩnh lại.
Đỗ Hâm Lôi bỏ qua giãy giụa, mặc cho anh ôm cô vào trong lòng, cam chịu số phận nghĩ: Nếu như trời cao một lần nữa khiến Triệu Bắc Thành tìm được cô, đây là duyên phận của cô và anh chưa đứt đi!
Hai người tình ý dần nồng, nghi ngờ ngăn cách dần hóa nhạt trong cái ôm thật chặt, bọn họ giống như trở về thời điểm tình yêu nồng nhiệt.
Đúng lúc này, một giọng nói rét căm căm bao hàm giọng mỉa mai và trào phúng, giống như gió lạnh thổi qua, không khoan nhượng phá hư bầu không khí khó khăn lắm mới nổi lên. die~nd a4nle^q u21ydo^n
“Đỗ Hâm Lôi, tôi rời đi chưa tới nửa năm, em liền không chịu nổi tịch mịch gặp riêng gian phu!"
Hả? Giọng nói rất quen thuộc! Đây là… Đỗ Hâm Lôi đắm chìm trong cảm xúc kích động trong nháy mắt tỉnh táo lại, cô vội vã đẩy Triệu Bắc Thành ra, quay đầu lại vừa nhìn, quả nhiên –– Hoắc cầm thú đã trở lại!
Hoắc Vân Phi chắp hai tay sau lưng, khuôn mặt tuấn mỹ mỉm cười, khóe miệng chứa đựng vẻ ma quỷ, đôi tròng mắt đen sắc bén liếc nhìn Đỗ Hâm Lôi và Triệu Bắc Thành, mơ hồ lộ ra một tia không vui và hờn giận.
“Anh, anh không phải đến ngày tôi dự sinh mới trở về sao? Sao lại…" Sao lại trở về vào lúc này? Đỗ Hâm Lôi hơi chột dạ, có lẽ ở bên cạnh Hoắc Vân Phi lâu rồi, ảnh hưởng xây dựng còn đó, trong lúc nhất thời cô thậm chí giống như bà xã bị ông xã bắt kẻ thông dâm ngay tại chỗ, tay chân luống cuống.
Không đúng! Cô và Triệu Bắc Thành mới là quan hệ vợ chồng hợp pháp, liên quan gì đến Hoắc Vân Phi? Hừ! Nghĩ tới đây, cô ưỡn ngực, ngạo nghễ nhìn vào ánh mắt mờ mịt không rõ của người đàn ông, không hề yếu thế chút nào.
Hoắc Vân Phi chậm rãi cất bước chân, giống như con báo săn mồi tao nhã tản bộ trong rừng rậm, không nhanh không chậm bước thong thả về phía con mồi.
Đột nhiên thân thiết ôm cô vào trong ngực, tự nhiên giống như ông xã xa cách lấy bà xã, bàn tay đẹp mắt khớp xương rõ ràng nâng cằm xinh đẹp tuyệt trần của cô lên, gian manh nhếch miệng: “Vì cho em một niềm vui bất ngờ, tôi kết thúc buôn bán trước nửa tháng! Bảo bối, không ngờ em cho tôi một niềm vui bất ngờ trước!"
Cái gì chứ! Đỗ Hâm Lôi trừng mắt liếc anh một cái, cả giận nói: “Đừng nói lung tung có được không? Triệu Bắc Thành chủ động tới tìm tôi, tôi không có…"
Ngừng ngừng ngừng, cô gặp quỷ cản đường hay sao? Sao đầy miệng nói hươu nói vượn? Trời ạ! Triệu Bắc Thành mới là ông xã của cô có được không? Hoắc Vân Phi chỉ là cường đạo! Làm vật bị anh phi pháp cướp bóc chiếm làm của riêng, cô có trách nhiệm và nghĩa vụ giải thích rõ với anh sao? Hoàn toàn dư thừa!
“Tôi nói, quan hệ giữa tôi và anh như thế nào cũng không có! Chuyện của tôi không cần anh quan tâm!" Đỗ Hâm Lôi vừa nói vừa dùng sức đẩy Hoắc Vân Phi ra, cô theo bản năng đi về phía Triệu Bắc Thành hai bước, lại vô cùng không có tiền đồ ngoái đầu lại nhìn Hoắc Vân Phi, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú âm trầm của người phía sau, cô lại thấp thỏm dừng bước.
Cứ như vậy, cô đứng giữa Hoắc Vân Phi và Triệu Bắc Thành, tình thế khó xử, xem ra hơi tức cười.
Ngoài mặt Hoắc Vân Phi âm u không rõ ràng, thật ra thì trong lòng đang cười: Vật nhỏ đã có kinh nghiệm, biết kiêng kỵ anh sẽ không tức giận. die nda nle equ ydo nn
Trên gương mặt tuấn tú của Triệu Bắc Thành dần tụ tập tức giận, anh cố hết sức giữ vững bình tĩnh, lạnh lùng nói với Đỗ Hâm Lôi: “Em là bà xã của anh, quan hệ gì với anh ta cũng không có, vậy em còn sợ cái gì?"
“Ừmh." Đỗ Hâm Lôi được khích lệ, liền dũng cảm cất bước về phía Triệu Bắc Thành.
Chỉ nghe giọng nói lạnh nhạt dễ nghe của Hoắc Vân Phi sâu kín vang lên: “Cô ấy là mẹ của con tôi, sao lại không có liên quan gì đến tôi?"
Đỗ Hâm Lôi dừng bước, theo bản năng xoay người nhìn về phía Hoắc Vân Phi, khóe miệng dễ nhìn của anh khẽ mím, tròng mắt đen nhánh giống như hơi giận.
Triệu Bắc Thành vội vàng tỏ thái độ: “Hâm Lôi, anh đồng ý tiếp nhận con của em, sẽ coi thằng bé như chính mình sinh! Chẳng lẽ em quên mới vừa rồi anh nói gì với em rồi sao? Anh không thể không có em! Anh yêu em!"
Đỗ Hâm Lôi theo bản năng quay đầu lại nhìn phản ứng của Hoắc Vân Phi, con cầm thú này giết người như ngóe, cô sợ anh thẹn quá hóa giận sẽ mưu tính Triệu Bắc Thành.
Nụ cười lạnh nơi khóe miệng Hoắc Vân Phi sâu hơn, nhưng không nói gì.
Đỗ Hâm Lôi là một người sảng khoái, đến bước đường ngày hôm nay, cô cũng sẽ không theo bất cứ kẻ nào làm mơ hồ, đi thẳng vào vấn đề nói: “Hôm nay, hai người đều ở đây, có mấy lời tôi muốn nói rõ ràng!"
Triệu Bắc Thành không lên tiếng, Hoắc Vân Phi nhíu mày.
“Trong khoảng thời gian nà, là dì Lưu chăm sóc cho cuộc sống của tôi, Lăng Lang đi theo tôi tới bệnh viện khám thai. Tôi cám ơn bọn họ đã chăm sóc tôi, bọn họ đều nhận ủy thác của Hoắc Vân Phi tới đây chăm sóc tôi, bởi vì tôi mang đứa bé của anh!"
Đỗ Hâm Lôi vuốt ve bụng bự sắp chuyển dạ của mình, trong mắt sáng có bất đắc dĩ cũng có một tia ngọt ngào của người sắp làm mẹ, “Tôi yêu đứa bé này, tôi sẽ sinh đứa bé này ra!" d1en d4nl 3q21y d0n
Vẻ lạnh lùng âm u trong đôi mắt tuấn tú của Triệu Bắc Thành bất đắc dĩ càng đậm, trong tròng mắt đen của Hoắc Vân Phi hiện lên vẻ ấm áp và nụ cười không thể xem xét.
“Lưu Nga và Lăng Lang từng nói với tôi, Hoắc Vân Phi sẽ không ép buộc tôi nữa! Trừ phi tôi tự nguyện trở lại bên cạnh anh, anh tuyệt đối sẽ không có hành vi thổ phỉ cường thủ hào đoạt này nữa!" Đỗ Hâm Lôi nói, ánh mắt chuyển về phía Hoắc Vân Phi, tìm chứng thực, “Bọn họ nói là thật sao?"
Hoắc Vân Phi không biến sắc gật đầu, nói: “Không sai, là thật! Từ sau này trở đi, em là mẹ của con tôi, về phần có muốn làm bà xã của tôi hay không, em có thể tự do lựa chọn quyết định, tôi sẽ không ép buộc em nữa!"
Đỗ Hâm Lôi trở nên kích động, thì ra Lưu Nga và Lăng Lang nói cũng không phải không có căn cứ. Khó trách từ khi cô chuyển đến thành phố A, Hoắc Vân Phi rõ ràng đã sớm nắm giữ tung tích của cô, nhưng chỉ âm thầm chăm sóc cô, cũng không xuất hiện trước mặt cô. Anh chỉ thực hiện trách nhiệm làm cha, cô mang thai đứa bé, cần dinh dưỡng và chăm sóc.
Anh làm việc người làm cha nên làm, cũng không tạo thành bất cứ trở ngại và quấy nhiễu nào với bản thân cô.
Cầm thú cuối cùng thông suốt, tiến hóa theo hướng nhân loại văn minh! Có tiến bộ!
Đỗ Hâm Lôi nhìn Hoắc Vân Phi, lặng lẽ nhếch khóe miệng.
Khuôn mặt tuấn tú của Triệu Bắc Thành trầm xuống, vội vàng nhắc nhở, “Hâm Lôi, nếu như anh ta đã nói như vậy, chúng ta vẫn trở về kinh đô đi! Em là bà xã của anh, đứa bé cũng là đứa bé của anh, anh sẽ phụ trách chăm sóc hai mẹ con em!"
Đỗ Hâm Lôi ngược lại không có ý định về kinh cùng Triệu Bắc Thành, trước khi cô còn chưa làm rõ tình cảm và đầu óc của mình, vẫn quyết định giữ vững nguyên trạng thì tốt hơn.
Nào biết sự trầm mặc của cô nhìn vào trong mắt Hoắc Vân Phi đồng dạng với suy nghĩ –– cô đang suy nghĩ đến đề nghị của Triệu Bắc Thành.
Đàn ông trở nên ác độc còn quá đáng hơn phụ nữ! Đỗ Hâm Lôi bị lời lẽ khắc nghiệt của anh làm tổn thương, trong lòng khổ sở một trận, hốc mắt lập tức đỏ lên. Cô cắn môi, đẩy người đàn ông này tới cửa, cáu giận nói: “Anh đi đi! Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!"
Triệu Bắc Thành bị cô đẩy tới cửa, xưa nay anh không phải là người đàn ông mặt dày mày dạn, lúc này trên mặt dĩ nhiên không nhịn được. Lần đầu tiên trong đời bị Hâm Lôi của anh vô tình xua đuổi như thế, càng thêm đau lòng, hốc mắt cũng đỏ.
“Oa!" Đỗ Hâm Lôi thấy nước mắt trong mắt Triệu Bắc Thành, cô cũng không nhịn được nữa, lớn tiếng khóc.
Triệu Bắc Thành ôm cô vào trong ngực, hai người đứng ở cửa ôm đầu rơi lệ.
“Xin lỗi!" Triệu Bắc Thành điên cuồng hôn lên tóc cô, nước mắt như mưa, “Hâm Lôi, tha thứ cho anh! Tha thứ cho anh có được không? Có được không?"
Không biết từ lúc nào, bọn họ hôn lên, vẫn lửa nóng khó bỏ như trước kia.
Anh ôm cô thật chặt, nhìn lo sợ không yên vô dụng, giống như đứa bé lạc đường.
“Đừng xa cách anh! Hâm Lôi, tha thứ cho anh, trở lại bên cạnh anh!" Anh hết lần này đến lần khác lặp lại những từ này, trong giọng nói lộ ra khát vọng và nhớ nhung cô nồng đậm, “Anh không thể không có em!"
“Gạt người, anh đã không còn yêu em nữa rồi!" Trong đầu Đỗ Hâm Lôi vẫn còn tồn tại lý trí nhắc nhở cô, không thể tiếp tục dây dưa với người đàn ông này, nhưng tình cảm chiến thắng lý trí, cô chất vấn lời của anh, nhưng không đẩy anh ra.
“Yêu em, vĩnh viễn đều yêu! Đến chết đều yêu!" Anh khẽ nhắm mắt lại, giống như lầm bầm lầu bầu, hai bàn tay to lớn thủy chung ôm chặt cô, chỉ sợ thoáng buông ra, cô sẽ bién mất không còn thấy bóng dáng.
“Bắc Thành, em đã không còn xứng với anh!" Đỗ Hâm Lôi thử đẩy nhẹ lồng ngực anh ra, anh ôm cô chặt đến gần như hít thở không thông.
Vậy mà động tác nho nhỏ này kích phát cơn tức còn đang ngầm tồn tại trong anh, anh tăng gấp bội hung ác siết chặt cô vào trong ngực, khàn giọng gầm nhẹ: “Đừng xa cách anh! Vĩnh viễn đừng rời xa anh! Hâm Lôi, không có em anh sẽ chết!"
Anh giống như một đầu thú bị thương, bất kỳ động tĩnh nhỏ nhẹ nào đều có thể dẫn phát cơn nóng nảy của anh. Chỉ có ôm lấy Đỗ Hâm Lôi, anh có thể yên tĩnh lại.
Đỗ Hâm Lôi bỏ qua giãy giụa, mặc cho anh ôm cô vào trong lòng, cam chịu số phận nghĩ: Nếu như trời cao một lần nữa khiến Triệu Bắc Thành tìm được cô, đây là duyên phận của cô và anh chưa đứt đi!
Hai người tình ý dần nồng, nghi ngờ ngăn cách dần hóa nhạt trong cái ôm thật chặt, bọn họ giống như trở về thời điểm tình yêu nồng nhiệt.
Đúng lúc này, một giọng nói rét căm căm bao hàm giọng mỉa mai và trào phúng, giống như gió lạnh thổi qua, không khoan nhượng phá hư bầu không khí khó khăn lắm mới nổi lên. die~nd a4nle^q u21ydo^n
“Đỗ Hâm Lôi, tôi rời đi chưa tới nửa năm, em liền không chịu nổi tịch mịch gặp riêng gian phu!"
Hả? Giọng nói rất quen thuộc! Đây là… Đỗ Hâm Lôi đắm chìm trong cảm xúc kích động trong nháy mắt tỉnh táo lại, cô vội vã đẩy Triệu Bắc Thành ra, quay đầu lại vừa nhìn, quả nhiên –– Hoắc cầm thú đã trở lại!
Hoắc Vân Phi chắp hai tay sau lưng, khuôn mặt tuấn mỹ mỉm cười, khóe miệng chứa đựng vẻ ma quỷ, đôi tròng mắt đen sắc bén liếc nhìn Đỗ Hâm Lôi và Triệu Bắc Thành, mơ hồ lộ ra một tia không vui và hờn giận.
“Anh, anh không phải đến ngày tôi dự sinh mới trở về sao? Sao lại…" Sao lại trở về vào lúc này? Đỗ Hâm Lôi hơi chột dạ, có lẽ ở bên cạnh Hoắc Vân Phi lâu rồi, ảnh hưởng xây dựng còn đó, trong lúc nhất thời cô thậm chí giống như bà xã bị ông xã bắt kẻ thông dâm ngay tại chỗ, tay chân luống cuống.
Không đúng! Cô và Triệu Bắc Thành mới là quan hệ vợ chồng hợp pháp, liên quan gì đến Hoắc Vân Phi? Hừ! Nghĩ tới đây, cô ưỡn ngực, ngạo nghễ nhìn vào ánh mắt mờ mịt không rõ của người đàn ông, không hề yếu thế chút nào.
Hoắc Vân Phi chậm rãi cất bước chân, giống như con báo săn mồi tao nhã tản bộ trong rừng rậm, không nhanh không chậm bước thong thả về phía con mồi.
Đột nhiên thân thiết ôm cô vào trong ngực, tự nhiên giống như ông xã xa cách lấy bà xã, bàn tay đẹp mắt khớp xương rõ ràng nâng cằm xinh đẹp tuyệt trần của cô lên, gian manh nhếch miệng: “Vì cho em một niềm vui bất ngờ, tôi kết thúc buôn bán trước nửa tháng! Bảo bối, không ngờ em cho tôi một niềm vui bất ngờ trước!"
Cái gì chứ! Đỗ Hâm Lôi trừng mắt liếc anh một cái, cả giận nói: “Đừng nói lung tung có được không? Triệu Bắc Thành chủ động tới tìm tôi, tôi không có…"
Ngừng ngừng ngừng, cô gặp quỷ cản đường hay sao? Sao đầy miệng nói hươu nói vượn? Trời ạ! Triệu Bắc Thành mới là ông xã của cô có được không? Hoắc Vân Phi chỉ là cường đạo! Làm vật bị anh phi pháp cướp bóc chiếm làm của riêng, cô có trách nhiệm và nghĩa vụ giải thích rõ với anh sao? Hoàn toàn dư thừa!
“Tôi nói, quan hệ giữa tôi và anh như thế nào cũng không có! Chuyện của tôi không cần anh quan tâm!" Đỗ Hâm Lôi vừa nói vừa dùng sức đẩy Hoắc Vân Phi ra, cô theo bản năng đi về phía Triệu Bắc Thành hai bước, lại vô cùng không có tiền đồ ngoái đầu lại nhìn Hoắc Vân Phi, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú âm trầm của người phía sau, cô lại thấp thỏm dừng bước.
Cứ như vậy, cô đứng giữa Hoắc Vân Phi và Triệu Bắc Thành, tình thế khó xử, xem ra hơi tức cười.
Ngoài mặt Hoắc Vân Phi âm u không rõ ràng, thật ra thì trong lòng đang cười: Vật nhỏ đã có kinh nghiệm, biết kiêng kỵ anh sẽ không tức giận. die nda nle equ ydo nn
Trên gương mặt tuấn tú của Triệu Bắc Thành dần tụ tập tức giận, anh cố hết sức giữ vững bình tĩnh, lạnh lùng nói với Đỗ Hâm Lôi: “Em là bà xã của anh, quan hệ gì với anh ta cũng không có, vậy em còn sợ cái gì?"
“Ừmh." Đỗ Hâm Lôi được khích lệ, liền dũng cảm cất bước về phía Triệu Bắc Thành.
Chỉ nghe giọng nói lạnh nhạt dễ nghe của Hoắc Vân Phi sâu kín vang lên: “Cô ấy là mẹ của con tôi, sao lại không có liên quan gì đến tôi?"
Đỗ Hâm Lôi dừng bước, theo bản năng xoay người nhìn về phía Hoắc Vân Phi, khóe miệng dễ nhìn của anh khẽ mím, tròng mắt đen nhánh giống như hơi giận.
Triệu Bắc Thành vội vàng tỏ thái độ: “Hâm Lôi, anh đồng ý tiếp nhận con của em, sẽ coi thằng bé như chính mình sinh! Chẳng lẽ em quên mới vừa rồi anh nói gì với em rồi sao? Anh không thể không có em! Anh yêu em!"
Đỗ Hâm Lôi theo bản năng quay đầu lại nhìn phản ứng của Hoắc Vân Phi, con cầm thú này giết người như ngóe, cô sợ anh thẹn quá hóa giận sẽ mưu tính Triệu Bắc Thành.
Nụ cười lạnh nơi khóe miệng Hoắc Vân Phi sâu hơn, nhưng không nói gì.
Đỗ Hâm Lôi là một người sảng khoái, đến bước đường ngày hôm nay, cô cũng sẽ không theo bất cứ kẻ nào làm mơ hồ, đi thẳng vào vấn đề nói: “Hôm nay, hai người đều ở đây, có mấy lời tôi muốn nói rõ ràng!"
Triệu Bắc Thành không lên tiếng, Hoắc Vân Phi nhíu mày.
“Trong khoảng thời gian nà, là dì Lưu chăm sóc cho cuộc sống của tôi, Lăng Lang đi theo tôi tới bệnh viện khám thai. Tôi cám ơn bọn họ đã chăm sóc tôi, bọn họ đều nhận ủy thác của Hoắc Vân Phi tới đây chăm sóc tôi, bởi vì tôi mang đứa bé của anh!"
Đỗ Hâm Lôi vuốt ve bụng bự sắp chuyển dạ của mình, trong mắt sáng có bất đắc dĩ cũng có một tia ngọt ngào của người sắp làm mẹ, “Tôi yêu đứa bé này, tôi sẽ sinh đứa bé này ra!" d1en d4nl 3q21y d0n
Vẻ lạnh lùng âm u trong đôi mắt tuấn tú của Triệu Bắc Thành bất đắc dĩ càng đậm, trong tròng mắt đen của Hoắc Vân Phi hiện lên vẻ ấm áp và nụ cười không thể xem xét.
“Lưu Nga và Lăng Lang từng nói với tôi, Hoắc Vân Phi sẽ không ép buộc tôi nữa! Trừ phi tôi tự nguyện trở lại bên cạnh anh, anh tuyệt đối sẽ không có hành vi thổ phỉ cường thủ hào đoạt này nữa!" Đỗ Hâm Lôi nói, ánh mắt chuyển về phía Hoắc Vân Phi, tìm chứng thực, “Bọn họ nói là thật sao?"
Hoắc Vân Phi không biến sắc gật đầu, nói: “Không sai, là thật! Từ sau này trở đi, em là mẹ của con tôi, về phần có muốn làm bà xã của tôi hay không, em có thể tự do lựa chọn quyết định, tôi sẽ không ép buộc em nữa!"
Đỗ Hâm Lôi trở nên kích động, thì ra Lưu Nga và Lăng Lang nói cũng không phải không có căn cứ. Khó trách từ khi cô chuyển đến thành phố A, Hoắc Vân Phi rõ ràng đã sớm nắm giữ tung tích của cô, nhưng chỉ âm thầm chăm sóc cô, cũng không xuất hiện trước mặt cô. Anh chỉ thực hiện trách nhiệm làm cha, cô mang thai đứa bé, cần dinh dưỡng và chăm sóc.
Anh làm việc người làm cha nên làm, cũng không tạo thành bất cứ trở ngại và quấy nhiễu nào với bản thân cô.
Cầm thú cuối cùng thông suốt, tiến hóa theo hướng nhân loại văn minh! Có tiến bộ!
Đỗ Hâm Lôi nhìn Hoắc Vân Phi, lặng lẽ nhếch khóe miệng.
Khuôn mặt tuấn tú của Triệu Bắc Thành trầm xuống, vội vàng nhắc nhở, “Hâm Lôi, nếu như anh ta đã nói như vậy, chúng ta vẫn trở về kinh đô đi! Em là bà xã của anh, đứa bé cũng là đứa bé của anh, anh sẽ phụ trách chăm sóc hai mẹ con em!"
Đỗ Hâm Lôi ngược lại không có ý định về kinh cùng Triệu Bắc Thành, trước khi cô còn chưa làm rõ tình cảm và đầu óc của mình, vẫn quyết định giữ vững nguyên trạng thì tốt hơn.
Nào biết sự trầm mặc của cô nhìn vào trong mắt Hoắc Vân Phi đồng dạng với suy nghĩ –– cô đang suy nghĩ đến đề nghị của Triệu Bắc Thành.
Tác giả :
Yên Mang