Khế Ước Quân Hôn
Quyển 2 - Chương 1: Nước đổ khó hốt lại

Khế Ước Quân Hôn

Quyển 2 - Chương 1: Nước đổ khó hốt lại

Phía sau là vách tường cứng rắn lạnh như băng, Lâm Tuyết muốn lui cũng không thể lui được nữa!

"Đê tiện!" Cô kịch liệt run rẩy , cố gắng khắc chế sự sợ hãi và bối rối của mình, dựa vào hiểu biết nhiều năm về Mạc Sở Hàn, Lâm Tuyết định dùng ngôn ngữ để kiềm chế hắn: "Không phải anh rất yêu Thư Khả sao? Anh yêu cô ta như thế này sao? Sau lưng Thư Khả lại lén lút vô lễ với tôi! Mạc Sở Hàn, cái tên cặn bã này!"

Rốt cục Mạc Sở Hàn cũng xác định được Lâm Tuyết căn bản không vì sự đụng chạm của mình mà cảm thấy mê loạn vui sướng, ngược lại còn tràn ngập sợ hãi và chán ghét. Khóe miệng hắn hé ra ý tứ châm chọc mỉa mai, đó là loại tự giễu đầy chua sót.

Mạc Sở Hàn không biết phải làm thế nào mới biểu đạt được tâm ý của mình nên hắn lựa chọn cách gần gũi da thịt nguyên thủy nhất giữa nam và nữ, đáng tiếc Lâm Tuyệt không biết thời biết thế mà ôm lấy hắn như trong dự đoán , cô chỉ thấy oán hận và phản cảm.

"Tóm lại anh muốn gì?" thanh âm Lâm Tuyết khàn khàn , cô gắt gao trừng mắt hắn, ánh mắt như đang nhìn con rắn độc, khàn giọng hỏi: "Mạc Sở Hàn, kẻ điên này, cuối cùng anh muốn làm gì?"

Lâm Tuyết tình nguyện muốn Mạc Sở Hàn giống như Lâm Thông, cứ trực tiếp động quyền cước với mình, như vậy tổn thương sẽ quang minh hơn một chút, bản thân cô chống đỡ cũng dễ dàng hơn. Nhưng hắn cứ ngấm ngầm giở trò, lại lập mưu bắt cóc cô đến đây! Cái người đàn ông u ám xấu xa này chẳng lẽ hắn nghĩ rằng cầm tù cô là sẽ chiếm được cô sao?

Mạc Sở Hàn liếc Lâm Tuyết, không nói gì cả nhưng trong mắt lại chan chứa một loại thân thiết mệt mỏi và chút thương tâm.

Cô ở trước hắn tựa như một con mèo nhỏ phải đối mặt với sự tấn công của con rắn độc, sợ hãi đến mức cả người tức giận, hít thở dường như cũng tạm ngưng lại nhưng Lâm Tuyết không có ý định đầu hàng hay cầu xin tha thứ, cho dù biết rõ mình sẽ chết cô cũng muốn liều chết một phen.

Bỗng nhiên, Mạc Sở Hàn đứng dậy, dùng giọng điệu lạnh như băng nói với Lâm Tuyết: "Anh đưa em đến đây chỉ muốn để em gặp một người."

"Tôi không có hứng thú!" Lâm Tuyết cài khuy áo, bàn tay run nhè nhẹ, cô sợ thú tính của Mạc Sở Hàn lại đột nhiên phát tác bổ nhào qua đây. Cô từng muốn dành cho hắn tất cả nhưng hiện tại Lâm Tuyết keo kiệt không muốn cho đi chút nào cả!

Món nợ với Lương Tuấn Đào chỉ có cách dùng thân thể này để hoàn lại cho hắn, gặp phải tuyệt cảnh nhưng hắn vẫn cứ tâm tâm niệm niệm muốn cùng cô động phòng, sao cô có thể khiến hắn thất vọng được?

Thân thể băng thanh ngọc khiết này là tài phú duy nhất của Lâm Tuyết cũng là thứ duy nhất cô có thể tặng cho Lương Tuấn Đào!

Sửa sang xong quần áo, Lâm Tuyết mới phát hiện ra Mạc Sở Hàn vẫn chờ mình. Hắn đang che giấu cảm xúc nào đó, không thể ngờ được, khi nói chuyện với cô giọng điệu đã nhẹ nhàng hơn: "Em đừng lo , anh sẽ không ép buộc em đâu."

Lâm Tuyết ngẩng đầu, lạnh lùng liếc hắn. Sau khi đã bình tĩnh trở lại cô cảm thấy rõ ràng Mạc Sở Hàn còn có mưu đồ lớn hơn. Hắn bắt cóc cô đến đây, nếu không phải vì sắc vậy sẽ là vì lợi!

Người đàn ông âm u hèn hạ ngoan độc này để đạt được mục đích chuyện gì hắn cũng làm được.

Miên man suy nghĩ, Lâm Tuyết không tự chủ được đã theo Mạc Sở Hàn ra ngoài, cô thấy so với việc một mình ở cùng hắn trong phòng ngủ thì đi đến đâu cũng có cảm giác an toàn hơn. Rời khỏi phòng ngủ, Mạc Sở Hàn đưa Lâm Tuyết xuyên qua một hành lang hẹp dài dẫn đến một căn phòng ánh sáng mờ mịt.

Trong phòng có một người đeo kính lão đang tựa vào cửa sổ thêu thùa may vá, nghe tiếng người đi vào, người kia liền quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Tuyết, đôi mắt sau cặp kính lão sáng ngời, bà ta đột nhiên đứng dậy, cao hứng chào đón: "Tiểu Tuyết, cuối cùng cũng được gặp con rồi, con không biết ta nhớ con đến cỡ nào đâu!"

Lâm Tuyết như bị trúng đòn phủ đầu, đôi mắt mở lớn bắn ra tia kinh hãi. Khi người kia đến gần muốn vươn tay kéo cô, đột nhiên Lâm Tuyết thét lên một tiếng thê lương long trời lở đất .

Hóa ra kia là mẫu thân của Vân Thư Hoa, không phải bà ấy đã chết rồi sao? Lâm Tuyết còn tham gia tang lễ của bà, bây giờ bỗng nhiên gặp lại, bà còn chân thực tới gần vươn tay định chạm vào cô, chuyện này sao không khiến Lâm Tuyết sợ hãi đến cực độ được chứ?

Vân mẫu bị tiếng thét chói tai của Lâm Tuyết dọa sợ không nhẹ, bà vội rút tay về, biểu tình trên mặt so với Lâm Tuyết còn kinh hoàng hơn , đại khái bà không biết vì sao cô lại phản ứng cực đoan đến vậy.

Lâm Tuyết liên tục lui về phía sau cho đến khi đụng phải gì đó, cô vừa kêu lên sợ hãi, nhìn lại hóa ra là Mạc Sở Hàn đang đứng sau mình. Ổn định lại tinh thần, Lâm Tuyết hít sâu một hơi, ép bản thân phải thật bình tĩnh.

Rõ như ban ngày, chẳng phải thật kỳ lạ sao? Ánh sáng trong phòng mờ mịt nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy bóng Vân mẫu. Nghe nói quỷ sẽ không có bóng, có bóng thế này đã chứng minh được bà ấy là người không phải quỷ!

Trầm mặc một hồi, lá gan của Lâm Tuyết cũng lớn thêm, cô bước nhanh về phía trước, dũng cảm kéo tay người phụ nữ kia , quả nhiên thân thể của đối phương rất ấm áp, Lâm Tuyết đưa bà đến trước cửa sổ, dưới ánh sáng quan sát Vân mẫu thật tỉ mỉ.

Đúng vậy, đây rõ ràng là Vân mẫu, hóa ra bà chưa chết!

"Mẹ nuôi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?" Kinh sợ ban đầu qua đi, vui mừng càng nhiều thêm. Lâm Tuyết từng nhiều lần vì chuyện Vân mẫu qua đời mà đau lòng thương xót, không ngờ người chết có thể sống lại, cô vui sướng đến kinh ngạc.

So với Lâm Tuyết, Vân mẫu càng ngỡ ngàng hơn, bà chỉ nói: "Mẹ mắc bệnh nặng, Thư Hoa đã đưa mẹ ra nước nòoài điều trị. Sau lại có người đón mẹ về, nói rằng người nhà muốn gặp mẹ… Mẹ ở chỗ này cũng 2 ngày rồi, con xem xem, ta đang buồn đến phát hoảng lên đây!"

Lâm Tuyết càng kinh ngạc, đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì?

Trong bụng cô đầy ắp nghi hoặc, rất muốn tìm cho ra đáp án. Mạc Sở Hàn vừa vặn đi tới, hắn không nhìn Vân mẫu mà ltrực tiếp nói với Lâm Tuyết: "Vân Thư Hoa - người đàn ông mà em tin cậy nhất, hắn đã làm ra chuyện tốt này đây, em có thể đi hỏi hắn."

Sao Vân Thư Hoa lại để Vân mẫu giả chết? Vì sao anh ta lại muốn lừa gạt người đời? Lâm Tuyết thập phần không hiểu. Xem ra vấn đề này cô cần phải gặp mặt trực tiếp để hỏi cho rõ..

"Hừ!" Mạc Sở Hàn nhìn thấu ý nghĩ trong lòng cô, hắn dứt khoát cho Lâm Tuyết câu trả lời tốt nhất: "Hắn không có nỗi khổ gì hết chỉ là muốn hãm hại anh thôi. Ngày đó anh hạ lệnh dạy dỗ Vân Thư Hoa một chút, không hề nói tới việc chỉnh chết mẫu thân của hắn, thế nhưng bà ta lại chết ở bệnh viện." Nói tới đây, ánh mắt của Mạc Sở Hàn chuyển sang Vân mẫu đang kinh ngạc, hắn cười lạnh trào phúng : "Xem đi, bà sinh ra một đứa con trai thật xấu xa, vì hãm hại tôi mà không tiếc để mẹ mình giả chết, bà nói coi, bà có nên sinh ra đứa con như hắn không?"

Vân mẫu dường như không tin được con trai mình sẽ làm loại chuyện này, bà lẩm bẩm nói: "Thư Hoa là đứa nhỏ rất ngoan, sao nó có thể làm chuyện này chứ?"

"Mẹ nuôi, đừng xúc động!" Lâm Tuyết vội vàng đỡ lấy bà, an ủi: "Con tin rằng Thư Hoa có nỗi khổ riêng của mình. Cụ thể là nguyên nhân gì, sau này chúng ta tự mình hỏi mới hiểu được, đừng nên tin vào tin vịt."

Mạc Sở Hàn nghe thấy vậy liền phẫn nộ không thôi, hóa ra sự thật và nhân chứng ở ngay trước mắt nhưng Lâm Tuyết vẫn tình nguyện tin cái kẻ ngụy quân tử kia chữ không tin mình. Đang lúc tức giận, hắn liền quên mất dự tính ban đầu, không khỏi mở miệng nói lời ác ý: "Tiện nhân, cô đúng là chưa bị ngược đãi đủ, Vân Thư Hoa đùa bỡn cô như ngốc tử , cô còn không tỉnh ra, con mẹ nó chứ..."

"Thư Hoa có giáo dục như vậy, anh ấy với kẻ điên như anh không giống nhau. Tôi tin anh ấy không có ác ý, nói không chừng Thư Hoa sợ anh vì muốn chỉnh tôi mà hạ độc thủ với mẹ nuôi nên anh ấy mới đưa ra hạ sách này, anh ấy làm như vậy là để bảo vệ mẹ của mình!" Lâm Tuyết thấy bộ dáng hung ác thô bạo của Mạc Sở Hàn liền căm thù đến tận xương tuỷ, đương nhiên cô không chút do dự mà bênh vực Vân Thư Hoa ôn nhuận như ngọc.

Mạc Sở Hàn thiếu chút nữa không nhịn nổi đã cho Lâm Tuyết một cái tát, hắn mất rất nhiều khí lực mới kiềm chế được ý muốn sử dụng bạo lực của mình . Không thể đánh đập Lâm Tuyết lần nữa, làm vậy chỉ khiến sự tình thêm hỏng bét. Mạc Sở Hàn liên tục hít sâu vài cái, hắn hít thở không thôi để cái đầu ong ong rối loạn tỉnh táo trở lại, hắn dứt khoát đi thẳng vào vấn đề quan trọng: "Lúc trước vì sao em muốn cùng hắn kết hôn? Vì cái gì lại quyết định gả cho hắn?"

Mạc Sở Hàn gắt gao nhìn chằm chằm vào Lâm Tuyết, một lòng nhắc tới. Từ khi trở lại thành phố đến nay, bọn họ chưa bao giờ mặt đối mặt mà thảo luận về vấn đề này, nó giống như một mũi nhọn sắc bén chặn ngang giữa trái tim hai người, thoáng chạm vào sẽ bị thương tổn máu chảy đầm đìa.

Hắn hận Lâm Tuyết, thời khắc hắn cần sự an ủi và sự giúp đỡ nhất, cô lại xoay người ngã vào vòng tay Vân Thư Hoa. Mỗi khi nghĩ đến chuyện này, lòng ghen tị và oán hận lại tra tấn Mạc Sở Hàn khiến hắn phát cuồng nổi điên. Mạc Sở Hàn muốn Lâm Tuyết phải trả giá bằng máu, muốn khắc sâu nỗi đau, muốn cô cảm nhận được khi mũi khoan đâm vào tim vào xương sẽ đau đớn kịch liệt cỡ nào!

Cho nên hắn mới lập kế hoạch về bữa tiệc đính hôn. Hắn muốn Lâm Tuyết tận mắt thấy mình ôm nữ nhân khác vào lòng, tận mắt thấy mình và nữ nhân khác ân ái triền miên cùng nhau kết hôn. Nhưng vẫn không đủ, những việc này vẫn chưa đủ, Mạc Sở Hàn còn muốn Lâm Tuyết đau đớn, hắn muốn cô đau đến không muốn sống nữa! Sau đó sẽ tra tấn bức bách, nhất định muốn cô bị suy sụp, muốn biến Lâm Tuyết thành kẻ điên không hơn không kém!

Mạc Sở Hàn suýt chút nữa vì cô mà cũng trở thành một người điên!

Có thể, Lâm Tuyết sẽ không chịu nổi sự tra tấn và sự bức bách của hắn, cô sẽ nhận sai và xin Mạc Sở Hàn tha thứ cho mình nhưng mãi đến khi hắn đã chà đạp đủ, đã tra tấn đủ , trong lòng bỗng tắc nghẹn một cảm giác ghê tởm, lại quyết định có nên tha thứ cho cô hay không?

Ai ngờ được, Lâm Tuyết sau đó đã ngã vào vòng tay Lương Tuấn Đào, được hắn sủng ái và che chở, Mạc Sở Hàn thấy người con gái này ngày càng hờ hững lạnh lùng, cô ấy cách mình ngày càng xa, hắn mới giật mình hoảng hốt.

Rốt cuộc hắn muốn cái gì? Bản thân thân Mạc Sở Hàn cũng không biết nữa. Nếu trở về chỉ để báo thù, vì sao hắn cứ chậm chạp không xuống tay? Rốt cuộc hắn chờ cái gì? Nhiều đêm ngủ mơ, Mạc Sở Hàn cuối cùng cũng hiểu được, cái mình muốn là một đáp án, muốn chính miệng Lâm Tuyết giải thích rõ ràng với mình hoặc là chỉ muốn thấy thái độ thần phục của cô.

Giờ phút này, bọn họ mặt đối mặt nói tới vấn đề kia, Lâm Tuyết có nỗi khổ tâm sao? Vậy chính miệng cô hãy nói cho hắn biết đi.

Lâm Tuyết trầm mặc hồi lâu, cô ngước đôi mắt trong trẻo, thản nhiên nói cho Mạc Sở Hàn biết: "Đó là việc của tôi, không quan hệ gì đến anh!"

Cả người Mạc Sở Hàn bị chấn động mạnh, hắn không tin được trừng mắt nhìn Lâm Tuyết.. Khi chính hắn hỏi đến nguyên nhân thì cô lại không chịu nói cho hắn biết! Hay là, cô cho rằng căn bản có giải thích với hắn cũng không còn thiết yếu nữa?

"Ha ha ha..." Mạc Sở Hàn như mắc bệnh tâm thần cười như điên , trong đôi mắt xinh đẹp bắn ra lệ quang."Lâm Tuyết a Lâm Tuyết, cô cho là ở cạnh Lương Tuấn Đào thì kiếp này không cần lo lắng gì phải không? Tôi cho cô biết, người đàn bà hắn yêu nhất đã đã trở lại rồi, cô ta sẽ thay thế vị trí của cô, bị vứt bỏ lần nữa là kết cục mà vận mệnh đã định sẵn cho cô rồi!"

"Tôi nói rồi, có bất cứ chuyện gì phát sinh đi nữa thì cũng đều là chuyện của tôi, không can hệ gì đến anh!" Lâm Tuyết hợp lẽ, không giận không hờn, thái độ bình thản gần như lạnh lùng đáp lại Mạc Sở Hàn đang cực kì hấp tấp."Nếu anh muốn chia rẽ quan hệ giữa tôi và Vân gia, còn có quan hệ với Lương gia nữa thì tôi cho anh biết, âm mưu của anh thất bại rồi! Nếu muốn giết sạch chúng tôi thì mau động thủ đi, đừng ở đó mà nói mấy lời vô nghĩa!" Lâm Tuyết đưa Vân mẫu rời khỏi nơi bị cầm tù, thế giới bên ngoài vẫn đẹp đẽ sinh động. Sinh mệnh, thật sự rất đẹp! Còn sống thực sự rất tốt!

"Tiểu Tuyết à, ở nước ngoài mẹ không thấy quen, mẹ luôn nhớ các con, ngay cả trong mơ cũng muốn trở về đoàn tụ cùng mấy đứa. Nhưng Thư Hoa không cho mẹ gọi điện về nhà . . . Không ngờ nó lại sắp xếp cho mẹ giả chết, con nói xem, bây giờ mẹ trở về chẳng phải là dọa chết người sống sao?"

Vân mẫu cùng Lâm Tuyết đi dọc theo đường cái, trong lòng bà thấp thỏm bất an. Không phải bà lo lắng chuyện con trai bố trí cho mình giả chết mà Vân mẫu sợ rằng sự xuất hiện của bà không biết có đem lại phiền phức cho các con hay không.

Lâm Tuyết cũng biết đây là một vấn đề nan giải, dù sao Vân Thư Hoa đã cử hành tang lễ cho mẹ mình, toàn thành phố đều biết Vân mẫu đã qua đời, hiện tại bà đột nhiên sống lại, quả thực sẽ gây nhiễu loạn. Nếu chuyện Vân Thư Hoa bố trí Vân mẫu giả chết bị truyền ra ngoài sẽ gây tổn hại rất lớn đến danh dự và nhân cách của anh.

Sau nhiều lần suy nghĩ, Lâm Tuyết nói với Vân mẫu: "Như vậy đi, trước tiên mẹ cứ qua chỗ Đồng Đồng ở vài ngày, đợi con liên lạc với Thư Hoa, hỏi rõ xem anh ấy đinh quyết định thế nào."

Nhắc tới Mã Đồng Đồng, đúng lúc cô gọi điện tới cho Lâm Tuyết, điện thoại vừa thông đã nghe thấy giọng nói quen thuộc đang gào lớn: "Lâm Tuyết, cậu đi đâu vậy? Di động thì luôn ở khu vực không phủ sóng, thiếu chút nữa mình đã báo cảnh sát rồi . ."

Để điện thoại ra xa xa, cho đến khi Mã Đồng Đồng không còn thét lên nữa Lâm Tuyết mới đưa điện thoại sát vào tai, cô nói cho Đồng Đồng biết vị trí mình đang đứng để cô ấy lái xe đến đón.

Chỉ mất chút ít công phu, Mã Đồng Đồng đã đến nơi. Thấy Lâm Tuyết, cô líu ríu nói không ngừng: "Cậu làm gì vậy. Tự dưng chơi trò mất tích , hại Lưu Dương muốn ăn tươi nuốt sống mình, anh ấy nói nếu mình ném cậu vào cái hẻm nào đó thì sẽ để cho Lương Tuấn Đào xử lý mình! Lương Tuấn Đào còn ác hơn, hắn nói muốn nhốt mình vào nhà giam quân sự đấy!"

Lâm Tuyết trong lòng khẽ động, hỏi Mã Đồng Đồng: "Lương Tuấn Đào tìm mình sao?"

"Đương nhiên rồi! Cậu không biết chứ, toàn bộ cảnh sát thành phố đều bị điều động để tìm kiếm cái người đang sống lại đột nhiên bốc hơn khỏi trần gian là cậu!" Mã Đồng Đồng vỗ vỗ ngực, thở dài một hơi."Lúc ấy cậu đang xem trang sức cho nam giới, mình đứng bên cạnh, bỗng dưng có người vỗ vỗ lên vai nói Lưu Dương ở bên kia có việc gấp tìm mình. Ôi, mình tưởng thật, mới bỏ cậu lại . . ."

Hóa ra Mạc Sở Hàn đã thi triển kế điệu hổ ly sơn, lừa Mã Đồng Đồng rời đi sau đó xuống tay với cô.

Lâm Tuyết không nói thêm gì, chỉ nói qua loa "Mình không sao nhưng đồ mua được đều bị mất rồi." Đống túi lớn túi nhỏ đều bị cô dùng để đánh lại kẻ tập kích mình, kết quả đương nhiên là chẳng biết chúng rơi đâu mất rồi.

Nhớ tới chiếc nhẫn kia, Lâm Tuyết lặng lẽ đưa tay vân vê túi áo mình, quả nhiên món trang sức ấy vẫn còn! May mà lúc ấy cô bỏ nó vào túi áo trong, nếu không nó cũng chung số phận bị vứt bỏ như mấy chiếc túi kia.

"Oa!" Lâm Tuyết nghe Mã Đồng Đồng hét lên sợ hãi, cô ấy còn nhảy xa ba thước giống như gặp phải quỷ, Mã Đồng Đồng chỉ chỉ tay vào Vân mẫu lắp bắp hỏi: "Bà, bà là ai?"

Lúc này Lâm Tuyết mới tỉnh ra, cô còn chưa giải thích với Mã Đồng Đồng những chuyện liên quan đến Vân mẫu, cô vội vàng kéo Mã Đồng Đồng, ngăn cô ấy lại gào lên quỷ quỷ: "Đồng Đồng đừng hét lớn, nghe mình nói này, mẹ nuôi của mình chưa chết!"

*

Tìm một quán cà phê yên tĩnh, ba người cùng ngồi xuống nói chuyện kỹ càng với nhau, Mã Đồng Đồng đến bây giờ mới biết hóa ra Vân mẫu còn sống.

Thấy trong mắt cô lộ ra thần sắc nghi hoặc, Vân mẫu vội vàng vì con trai mình giải thích: "Mạc Sở Hàn rất xấu xa, Thư Hoa sợ hắn hạ độc thủ với bác nên mới đưa ra hạ sách nầy. Ôi, nó cũng là bị ép buộc không còn cách nào khác, các con ngàn vạn lần đừng nên trách cứ nó!"

Mã Đồng Đồng ngẫm nghĩ, nói thêm gì cũng không tốt, cô liền an ủi bà: "Chỉ cần bác bình yên vô sự là được rồi, những chuyện khác không sao cả. Nhân sinh trên đời, còn cái gì quan trọng hơn sự sống. Một khi đã như vậy, trước hết bác cứ ở chỗ con đi, đợi Lâm Tuyết và Thư Hoa bàn bạc xem làm thế nào thì tốt sẽ để anh ấy tới đón bác về."

Lâm Tuyết cũng hiểu, hiện giờ đây biện pháp tốt nhất !

Uống cà phê trong chốc lát đã thấy Lương Tuấn Đào tìm tới. Để tránh phiền toái, Lâm Tuyết từ biệt Vân mẫu và Mã Đồng Đồng, một mình rời khỏi quán cà phê, vừa ra đến cửa cô đã thấy Lương Tuấn Đào đỗ xe bên ven đường bấm còi.

Ngồi trên xe hắn, Lâm Tuyết không thèm nhìn hắn, chỉ chậm rãi thắt dây an toàn.

"Em sao vậy?" Xem ra Lương Tuấn Đào có vẻ rất vội vàng, hắn quay đầu lại nhìn Lâm Tuyết một cái, mị mâu hỏi: "Có phải em muốn cùng anh cãi nhau không?"

Lâm Tuyết quan sát hắn, hé miệng mỉm cười: "Đúng vậy! Tối hôm qua anh và mối tình đầu của anh ở cùng nhau cả đêm, tôi có thể không tức giận sao?"

"Khụ!" Lương Tuấn Đào không ngờ cô sẽ bộc trực như vậy, hắn bật cười nói: " Em thẳng thắn thế thì đúng là thật rồi."

Từ từ lái xe, hắn mở nhạc, tiếng đàn dương cầm thanh thúy tràn ngập trong xe. Dưới bầu không khí ấm áp, Lương Tuấn Đào giải thích tỉ mỉ cùng Lâm Tuyết : "... Anh và Hoàng Y Na thực sự không có gì, chuyện trước kia đã qua, hiện tại chúng ta đã kết hôn, ngoài tình bạn, anh không có khả năng phát triển mối quan hệ nào khác với Y Na nữa. Cô ấy vì cứu anh nên bị thương nặng, hiện tại vết thương cũ tái phát rất nghiêm trọng, tinh thần cũng không ổn định, anh không thể mặc kệ không quan tâm đến Y Na, em hãy hiểu cho anh."

Lương Tuấn Đào vừa nói chuyện, một tay đặt trên vô lăng, tay còn lại kéo tay Lâm Tuyết, nhẹ nhàng vuốt ve muốn lấy lòng, hắn bóng gió ám chỉ: "Em phải tin vào lão công của mình, ngoại trừ việc thân thể sẽ tuân thủ theo khế ước, mặt khác anh cũng không thích để tinh thần mình đi quá giới hạn cho phép!" (ý anh Đào là anh không muốn vượt quá giới hạn cho phép cả về thể xác lẫn tinh thần ^^)

Một tia ngọt ngào tràn ra từ trái tim Lâm Tuyết, dạt dào ấm áp mà nhộn nhạo trong lồng ngực. Khóe miệng giương lên cười nhạt, cô để hắn tùy ý nắm tay mình không hề tránh né.

"Bà xã à, " người nào đó bị dáng vẻ ôn nhu như nước của Lâm Tuyết chọc cho ngứa ngáy, bàn tay to hơi hơi dùng sức, kéo cô lại gần: "Để lão công thơm em một cái!"

"Anh lái xe cho tốt đi!" Khuôn mặt Lâm Tuyết đỏ bừng cực kỳ xinh đẹp, cô quở trách: "Cẩn thận không lại bị cảnh sát giao thông tóm đấy."

Lương Tuấn Đào có vẻ khinh thường, ngang ngược hò hét: "Cắt, ai dám bắt anh, trừ phi là kẻ không có mắt..."

Thế mà có ai đó rất không nể mặt hắn, một anh cảnh sát giao thông trẻ tuổi không chút khách khí chặn xe bọn họ lại: "Xin mời xuất trình giấy tờ!"

Hạ kính xe xuống, Lương Tuấn Đào ló đầu ra, cười như không cười hỏi: "Tiểu ca, cậu vừa thất tình đúng không?"

Cái vị cảnh sát giao thông này, rõ ràng nhìn thấy chữ A ở đầu biển số xe là của quân đội, lại nhận ra khí độ bất phàm và thân phận tuyệt đối không đơn giản của người ngồi trên xe nhưng vẫn không biết sợ nhắc lại: "Mời xuất trình giấy tờ chứng nhận! Cám ơn đã hợp tác!"

Lương Tuấn Đào từ từ nheo mắt, hắn đánh giá người trẻ tuổi trước mặt từ trên xuống dưới, lại nhìn vào thẻ nhân viên gắn trên ngực anh ta , sau đó không thèm đếm xỉa gì ném ra bằng lái xe và giấy chứng nhận sĩ quan của mình.

Khi thấy tên trên giấy chứng nhận sĩ quan, hiển nhiên vị cảnh sát giao thông kia giật mình không nhỏ nhưng anh ta vẫn rất có cốt khí, không chút luống cuống. Sau khi cung kính trả lại giấy tờ còn để lại một câu răn dạy ngắn gọn: " Vì sự an toàn của anh và của những người khác, đề nghị anh nghiêm túc lái xe, cám ơn!"

"Được! Tôi nhớ kỹ cậu rồi đấy!" Lương Tuấn Đào nóng lòng liếc anh ta, gật gật đầu, nhận lại giấy chứng nhận của mình rồi nhấn ga rời đi.

*

Dọc đường đi, Lâm Tuyết không nhịn được mà bật cười nhưng khuôn mặt tuấn tú của Lương Tuấn Đào thì đen kịt lại, hắn có vẻ không hài lòng.

Thấy hắn gọi điện cho Cục trưởng cục Giao thông, Lâm Tuyết khinh thường hỏi: "Anh sẽ không hẹp hòi đến mức lấy việc công để trả thù riêng chứ?"

"Cắt, lão gia đây thích gặm loại xương cứng này! Thật vất vả gặp mới gặp được món hợp khẩu vị, đương nhiên phải nâng đỡ rồi." Lương Tuấn Đào là một kẻ nghiện binh, nhìn thấy mầm non tốt liền nghĩ trăm phương nghìn kế kéo lại gần. Cái tay cảnh sát giao thông trẻ tuôi kia xương cốt đủ cứng rắn, tìm cách huấn luyện một phen, nhất định rất có tiềnn đồ!

"..." Lâm Tuyết không nói được gì nữa.

Đương nhiên mỗi người đều sẽ có đam mê và sở thích của mình, chỉ cần ở trong phạm vi bình thường thì có thể chấp nhận.

*

Đã lâu chưa về lại Lương gia, lần này trở về Lâm Tuyết biết sẽ có chuyện khó xử đợi mình, bởi trong nhà đã xuất hiện thêm một Lâm Á Linh!

Nhưng cô cũng không thấy căng thẳng lắm , nguyên nhân chủ yếu là vì có Lương Tuấn Đào bên cạnh. Ánh mắt lửa nóng của hắn không lúc nào không đuổi theo cô, hắn cũng không chút che dấu tình cảm dịu dàng và sự lưu luyến của mình với Lâm Tuyết.

Cho nên cô biết, bất luận là việc khó khăn gì chỉ cần Lương Tuấn Đào chịu đựng được, hắn sẽ thay cô đỡ lấy. Không biết từ bao giờ, Lâm Tuyết dần quen với sự sủng ái và bảo vệ của hắn, cũng quen ỷ lại, tin tưởng vào hắn.

Xe dừng lại trong sân, Lương Tuấn Đào thân mật kéo tay Lâm Tuyết vào trong. Trên đường đi khi gặp quản gia và người giúp việc, cô muốn rút tay về nhưng hắn không cho phép, hắn còn cao giọng tuyên bố rằng mình yêu thích cô.

Hai người tay nắm tay, vai kề vai, vừa đi vừa thấp giọng cười nói: "... Chị em thật sự là cực phẩm a, đã khiến cả nhà anh được mở rộng tầm mắt! Tốt xấu gì em và cô ta cũng cùng cha khác mẹ, sao anh không nhìn ra được hai người có điểm nào giống nhau nhỉ? "

"Để em nói cho anh biết, anh mới là cực phẩm! Nên để Lâm Á Linh ở cùng anh mới thích hợp, đúng là trời sinh một cặp."

"Được nha!" Lương Tuấn Đào lưu manh liếc cô, cười xấu xa: "Anh cũng muốn cùng đại ca một đổi một , em bằng lòng không?"

"Bằng lòng." Lâm Tuyết nghiêm túc hỏi lại: "Khi nào thì đổi?"

Thấy cô có vẻ rất có hứng thú với chuyện này, khuôn mặt tuấn tú của Lương Tuấn Đào không khỏi trầm xuống, hắn hừ lạnh: "Chờ sau khi anh và em động phòng xong!"

"Phì!" Lâm Tuyết che miệng cười rộ lên, cái kẻ bại hoại này lúc nào cũng không quên được chuyện động phòng.

*

Vào nhà mới biết hóa ra Đại tiểu thư Lương gia Lương Ngọc Đồng cũng trở về. Nghe nói, vị này từng là cháu dâu trưởng của Lãnh Lệnh Huy, sau này vì vài nguyên nhân không thể nói ra nên đã ly hôn.

Ly hôn xong, Lương Ngọc Đồng cũng không về Lương gia, cô mang theo con mình và vệ sĩ A Tiêu ra đi, từ đó không thấy xuất hiện nữa

Hôm nay là lần đầu tiên sau khi ly hôn Lương Ngọc Đồng về lại nhà mẹ đẻ, hơn nữa trong lòng còn ôm con gái nhỏ Viện Viện chưa đầy một tuổi, A Tiêu thì dắt tay con trai Hoành Hoành, một nhà bốn người thoạt nhìn thật là vui vẻ hòa thuận.

Trong đại sảnh dùng trà cổ kính, mọi người đang trò chuyện hàn huyên, tất cả đều đã quen thuộc, cùng ngồi xuống uống trà.

Lương Trọng Toàn ôm Viện Viện bé nhỏ, ông ngắm nhìn cháu ngoại đáng yêu xinh đẹp của mình, khuôn mặt co quắp hiện lên nụ cười hiếm gặp. Ông không nhìn con gái mình mà là trực tiếp nói với Lâm Tuyết : "Bao giờ con có thể cho Lương gia chúng ta một trai một gái là ta đã thỏa mãn rồi."

Lâm Tuyết không ngờ Lương Trọng Toàn sẽ nói những lời này với mình khi có mặt cả nhà ở đây, cô lập tức cúi đầu không nói được lời nào.

Lương Tuấn Đào cười hì hì, ở trước mặt mọi người ôm eo nhỏ Lâm Tuyết, bình tĩnh tự tin nói: "Cha yên tâm đi, sẽ rất nhanh thôi!"

Lưu Mỹ Quân bĩu môi, hừ lạnh một tiếng, bà nhắc nhở: "Trước khi mang thai thì đưa Lâm Tuyết đến chỗ bác con kiểm tra một chút, xem tiền sử có mắc bệnh di truyền nào không? Tựa như chị cả con, cứ như vậy mà qua loa ủy thân cho một nam nhân, kết quả sinh ra Hoành Hoành... Sao, các con nhìn đi thì biết!"

Lâm Tuyết giật mình, không ngờLưu Mỹ Quân lại nói thế về Lương Ngọc Đồng, thật không tốt chút nào. Đột nhiên cô nhớ ra Lương Ngọc Đồng không phải do Lưu Mỹ Quân sinh ra, xem chừng quan hệ mẹ kế con riêng này cũng không hòa hợp cho lắm.

Quả nhiên, Lương Ngọc Đồng mất hứng, không khách khí phản kích mẹ kế mình: "Hoành Hoành thế nào? Nó đặc biệt giống A Tiêu! A Tiêu trong mắt các người không tốt nhưng trong mắt tôi, anh ấy so với Lãnh Trí Thần còn tốt hơn vạn lần!"

A Tiêu cũng giống những người giúp việc và cảnh vệ binh ở đây, anh ta cung kính đứng hầu hạ bên cạnh. A Tiêu thật thà ngay thẳng, đối với Lương Ngọc Đồng như trung khuyển (1) một lòng một dạ. Mặc dù là con rể Lương gia nhưng chưa bao giờ có ai đối xử với anh như chủ nhân, ngay cả bản thân anh cũng giữ vững bổn phận, tuân thủ nghiêm ngặt trách nhiệm của vệ sĩ , chưa từng xem mình là con rể Lương gia.

"So với Lãnh Trí Thần còn mạnh hơn gấp bội ư?" Lưu Mỹ Quân châm chọc kêu lên: "Ô, đã như vậy sao lúc trước cô không cùng A Tiêu còn gả cho Lãnh Trí Thần làm gì? Cuối cùng không phải do Lãnh đại thiếu gia không cần cô, mới rời bỏ mà tìm người thứ hai sao."

Không đợi Lương Ngọc Đồng phản bác, Lương Tuấn Đào liền lên tiếng hoà giải: "Mẹ, chuyện đã qua rồi đừng ai nói lại nữa. Hiện giờ chị cả thấy hạnh phúc là tốt rồi!"

Lúc trước Lãnh Trí Thần và Lương Ngọc Đồng là một đôi hữu danh vô thực theo khế ước vợ chồng, như hai người xa lạ sống với nhau dưới một mái nhà. Lương Ngọc Đồng vườn không nhà trống gần mười năm, sau này Lãnh Trí Thần tìm được hai mẹ con Lộ Diêu bị thất lạc, hắn theo đuổi Lộ Diêu lần nữa, cuối cùng đã khiến Lộ Diêu động lòng, hai người lại quay về với nhau.

Để cho Lộ Diêu một danh phận, Lãnh Trí Thần quyết định buông tay cho cuộc hôn nhân khế ước lạnh như băng này, hắn liều lĩnh làm ầm ĩ đòi ly hôn với Lương Ngọc Đồng, vì thế Lương Tuấn Đào còn đặt biệt đi theo đánh cho Lãnh Trí Thần một trận. Nhưng Lãnh Trí Thần vẫn quyết tâm ly hôn, mặc cho ai khuyên nhủ hắn cũng không quay đầu lại. Lương Ngọc Đồng cũng có cốt khí, sau khi ly hôn chưa từng trở lại nhà mẹ đẻ, cô cầm lấy phí nuôi dưỡng Lãnh Trí Thần cấp cho mình mang theo nhi tử Hoành Hoành trực tiếp cùng A Tiêu rời đi! ("danh môn quan phu nhân" Lãnh gia cùng Lương gia gút mắt.) (2)

Lương Ngọc Đồng thấy chỉ có duy nhất Nhị đệ quan tâm giúp mình nói chuyện, từ đôi mắt đẹp rớt xuống một giọt nước mắt vui mừng. Cô gượng cười với Lương Tuấn Đào và Lâm Tuyết: "Một tuần nữa chị muốn cùng A Tiêu di dân sang Canada, sau này có lẽ không có cơ hội tham gia hôn lễ của hai người. Cho nên, lần này chị có lòng mang theo Hoành Hoành và Viện Viện về nhà gặp em dâu, gửi đến hai em một lời chúc phúc."

Lâm Tuyết nhịn không được nâng mắt nhìn Lương Ngọc Đồng, điềm đạm nở nụ cười với cô.

Lương Ngọc Đồng đi tới, kéo tay Lâm Tuyết, cô tháo chiếc vòng ngọc đeo trên cổ tay, tự mình đeo cho Lâm Tuyết. : "Lần đầu gặp mặt chị cả không có cái gì giống quà tặng , đây chỉ là chiếc vòng đã làm bạn với chị rất nhiều năm, xem như là chút ít tâm ý của chị."

Lâm Tuyết không từ chối, cô bình thản tiếp nhận tấm lòng của Lương Ngọc Đồng, "Cảm ơn chị cả!"

Lần này về nhà mẹ đẻ, Lương Ngọc Đồng cũng không tính ở lâu. Trong nhà này , người cô vướng bận duy nhất chỉ có Nhị đệ Lương Tuấn Đào, tận mắt thấy em trai thân yêu của mình tìm được người bạn đời thật lòng yêu thương, cô thấy yên tâm rồi.

Mọi người cùng nói chuyện, không khí đã hòa hoãn đi rất nhiều. Nhưng đúng lúc này, đột nhiên vang lên một giọng nữ lanh lảnh, đột ngột mà chói tai: "Nghe nói đại tỷ có lòng về nhà tặng quà cho em dâu. Em gái của em có, vậy phần của em đâu ?" Theo tiếng giày cao gót đập trên sàn gỗ tếch, chỉ thấy Lâm Á Linh đẩy Lương Thiên Dật lại đây. Cô ta ăn diện hợp mốt, trang điểm nồng đậm, lộ ra một ít hơi thở phong trần, không hợp với con gái Lương gia đoan trang cao quý.

Nhìn thấy Lâm Á Linh, Lưu Mỹ Quân càng thêm chán ghét, quả thực là giận dễ sợ. Bà ta không chút khách khí nói móc: "Nghe đến quà tặng, so với con thỏ cô lao tới còn nhanh hơn đấy, cô có chút khí chất phong độ nào của thiên kim danh môn không vậy? Thật không hiểu Lâm gia nhà các người làm thế nào nuôi dưỡng được con gái đến nửa phần giáo dục cũng không có. Tôi cho cô biết, quà tặng này không có phần cô, muốn thì bảo em gái cô tặng cho cô đi!"

Lâm Á Linh cũng không phải đèn cạn dầu, thấy Lưu Mỹ Quân nói chuyện không khách khí như vậy, cô ta lập tức đáp lại một cách mỉa mai: "Đại tiểu thư không có nhỏ mọn như bà đâu. Đường đường là chủ mẫu danh môn lại không phóng khoáng chút nào. Bất quá tôi cố ý nói đùa thế thôi, vậy mà đã tưởng tôi đấy là con nhà nghèo chưa thấy thấy qua đồ này sao? Ai thèm chứ, bà có cho tôi cũng không mong đâu!"

Lưu Mỹ Quân tức giận, cả người cứng ngắc run rẩy, bà chỉ tay về phía Lâm Á Linh phân phó cho cảnh vệ : "Đuổi cái con bé lỗ mãng vô giáo dục này ra cho tôi!"

"Bà dám!" Lưu Mỹ Quân đã sớm bất mãn vô cùng với tính khí ngang ngược khó sửa được của cô ta, Lâm Á Linh lập tức kéo tay Lương Thiên Dật làm nũng, khóc lóc kể lể: "Thiên Dật, anh xem mẹ anh kìa, bà ấy muốn đuổi em đi. Chẳng lẽ anh không quản sao?"

Gương mặt tuấn tú của Lương Thiên Dật lạnh băng, hắn ngấm ngầm chịu đựng sự chán ghét, lạnh lùng hỏi: "Cô chịu đi sao?"

Lâm Á Linh thấy hắn không chịu giúp mình, không khỏi cả kinh, cũng thu lại sự ngang ngược một chút, bĩu bĩu đôi môi đỏ mọng, cô ta lầu bầu nói: "Đáng ghét, anh chẳng thương người ta gì cả."

"Ngậm miệng lại, càng lâu càng tốt!" Lương Thiên Dật cảnh cáo, ánh mắt rời đi, rốt cuộc hắn cũng lười phải nhìn Lâm Á Linh một cái.

Lâm Tuyết lấy làm kì lạ, cô thấy Lương Thiên Dật thật sự chán ghét Lâm Á Linh đến cực độ, nhưng anh ta vẫn không để ý đến sự phản đối trong nhà, cứ kiên trì giữ lại cô ta. Lương Thiên Dật đang cố tình cùng Lâm Á Linh đưa đẩy khiến Vân Đóa thương tâm sao?

Đàn ông, đúng là kỳ quái!

Lương Ngọc Đồng lạnh lùng quét mắt qua Lâm Á Linh, thái độ đối với cô ta cũng giống như với Lưu Mỹ Quân, không có nửa phần hảo cảm, cô hơi hơi dương môi, kiêu ngạo nói: "Cô ở đâu ra? Tôi không biết cô!"

"Chị!" Lâm Á Linh như dẵm phải đinh nhọn, nhất thời tức giận, cô ta chỉ tay vào Lương Ngọc Đồng muốn mắng vài câu, lại sợ chọc giận khiến người Lương gia sẽ đuổi mình đi, lúc ấy ngay cả Lương Thiên Dật cũng giữ không được. Lâm Á Linh liền chớp chớp đôi mắt, kéo kéo Lương Thiên Dật khóc lóc: "Thiên Dật, anh nhìn đi. Ở nhà anh ngay cả con mèo con chó cũng có thể coi thường em. Chẳng lẽ trong cái nhà này anh không có nửa phần địa vị sao? Cùng là thiếu gia nhà họ Lương, vì sao nữ nhân của em trai anh thì được người người nâng lên cưng chiều kính trọng còn nữ nhân của anh lại đáng bị giày xéo?"

Lương Trọng Toàn không khỏi nhíu mày, Lâm Á Linh thật sự rất có khả năng gây chuyện ầm ĩ, mỗi ngày cô ta đều kêu gào oan khuất, từng giây từng phút đều có chuyện kiện tụng mơ hồ, đúng là một con gia tinh thập phần nhiễu loạn.

Lưu Mỹ Quân chịu đựng không nổi Lâm Á Linh, bà lập tức chỉ vào Lương Thiên Dật rơi lệ : "Rốt cuộc con muốn làm gì? Chẳng lẽ trên đời này nữ nhân chết hết rồi à? Sao lại bị ma quỷ ám vào mà muốn giữ lại người đàn bà này! Ngay cả em gái mình, cô ta cũng không bằng được. Ít nhất Lâm Tuyết còn có giáo dưỡng có khí chất, Lâm Á Linh thì có cái gì? Nói khó nghe một chút, đến khu làng chơi tùy tiện túm lấy một người về đây so ra còn không tệ bằng cô ta!"

Bất luận Lưu Mỹ Quân thương tâm cỡ nào, Lương Thiên Dật vẫn như trước không chịu nhả ra câu nói đuổi Lâm Á Linh đi, hắn ngẩng đầu lên, hờ hững nói: "Là cô ta tự nguyện ở lại. Thiên đường có đường không đi, địa ngục không cửa lại vẫn cứ muốn vào, sao con cản được?"

Lời này nói ra... Giống như thể lưu lại bên cạnh hắn là chuyện thống khổ tàn nhẫn biết bao nhiêu. Lâm Á Linh cũng giật mình, nhưng cô ta mau chóng mím môi, nũng nịu nói : "Thiên Dật, xem anh nói gì kìa. Em không quan tâm anh bị tàn phế, em bằng lòng cả đời ở cạnh bầu bạn chăm sóc cho anh, anh ở đâu thì nơi đó địa ngục cũng biến thành thiên đường!"

Lời này thật là kích động! Khiến Lương Ngọc Đồng thấy ghê tởm quá sức, cô có chút kỳ quái hỏi Lương Thiên Dật: "Cậu bị cái gì kích thích thế? Sao đột nhiên lại tóm lấy một kẻ dở hơi như vậy đặt bên cạnh mình, rốt cuộc giận dỗi ai đây?"

"Tôi giận dỗi với chính tôi." Lương Thiên Dật nói xong liền chuyển động xe lăn, trước ánh mắt chăm chú của mọi người, hắn rời khỏi phòng trà náo nhiệt. Dáng vẻ của Lương Thiên Dật vĩnh viễn như vậy -- cô tịch hiu quạnh, như thể cho tới bây giờ hắn luôn luôn không có duyên với hạnh phúc.

Lâm Á Linh còn muốn ở lại tham gia náo nhiệt nhưng không được nữa rồi, ngoại trừ Lương Thiên Dật ra, bất cứ ai cũng muốn đuổi cô ta đi. Trước khi đi, cô ta còn cố ý tới gần Lương Tuấn Đào, dịu dàng cười với hắn, dùng giọng nói non nớt đến phát run: "Lúc nào rảnh việc, anh qua nói chuyện với anh trai anh nhiều chút, một mình anh ấy thật cô đơn."

Lương Tuấn Đào nhíu nhíu đuôi mắt, tinh mâu xinh đẹp như cười như không nhìn Lâm Á Linh, hắn gật gật đầu.

Thấy đối phương đáp lại , Lâm Á Linh càng dịch chuyển bước chân, nhìn trộm nụ cười của hắn - quyến rũ không thôi: "Tôi chưa từng thấy anh mặc quân trang , nhất định là rất đẹp trai! Hôm nào có dịp, anh có thể đưa tôi tới Quân khu dạo chơi một chút thì tốt quá!"

Lương Tuấn Đào nhợt nhạt câu môi, không ưng thuận cũng không đáp lại

Càng nhìn càng mê mẩn, Lâm Á Linh sợ hãi than thở trong lòng sao một người đàn ông lại có thể đẹp trai mê người đến vậy chứ, thật khiến nhân thần công phẫn. Nói Lương Thiên Dật đẹp nhưng so với em trai anh ta là Lương Tuấn Đào thì còn kém cỏi nhiều lắm! Đương nhiên, quan trọng hơn nữa là thân phận và địa vị, Lương Tuấn Đào hai mươi bảy tuổi đã vinh dự nhâm chức Sư trưởng quân hàm đại tá, so với Lương Thiên Dật tàn phế, không thể nghi ngờ -- khác nhau một trời một vực!

"Đúng là đồ không biết xấu hổ, ở trước mặt già trẻ lớn bé trong nhà, đã chiếm lấy Thiên Dật còn dám câu dẫn Tuấn Đào, cô cho rằng Lương gia chúng tôi đều là người chết sao?" Lưu Mỹ Quân tức giận cầm lấy chén trà hung hăng ném về phía Lâm Á Linh, loảng xoảng một tiếng vỡ nát vang lên, nước trà bắn tung tóe. Lưu Mỹ Quân vẫn chưa hết giận, lại giận chó đánh mèo sang Lâm Tuyết: "Thịt thối kéo tới ruồi bọ, nếu không có cô , nhà chúng tôi thanh trong sạch sẽ sao có thể khoan nhượng lưu lại cái loại hàng này?"

Lâm Tuyết ngước mắt, đúng mực hỏi lại Lưu Mỹ Quân đang phẫn nộ: "Những lời này sao mẹ không nói với con trai mình ?"

"Cô..." Lưu Mỹ Quân không phản bác gì được nữa, bà ta oán giận trừng mắt với Lâm Tuyết, muốn trách chỉ có thể tự trách mình đã sinh ra hai đứa con trai không biết nghe lời này!

Thấy không khí có chút bế tắc, Lương Ngọc Đồng ở bên cạnh liền khuyên giải vài câu: "Dì Quân à, con cái đều có phúc phận của mình, con khuyên dì đừng nên quản nhiều làm gì. Thiên Dật và Tuấn Đào không còn là trẻ con nữa, bọn họ đều có năng lực phân biệt tốt xấu. Nếu đã lựa chọn, thì cứ nghe theo hai đứa đi, tương lai thế nào cũng không oán trách dì được."

Lương Tuấn Đào cười hì hì nói: "Mẹ, xem xem chị cả đã thông suốt rồi kìa , mẹ cũng phải bằng nửa chị ấy đi, con cũng không muốn phải đau đầu vì quan hệ mẹ chồng nàng dâu giữa mẹ và Lâm Tuyết đâu."

Lương Trọng Toàn thấy sức nóng đã giảm bớt liền đúng lúc mở miệng. Ông ta là nhất gia chi chủ (1), lời nói tự nhiên có trọng lượng. Ông không nhìn Lâm Á Linh mà nhìn Lâm Tuyết hiền từ, hơi hơi vuốt cằm, Lương Trọng Toàn nói với Lưu Mỹ Quân : "Lâm Tuyết là một đứa nhỏ hiểu chuyện, con bé không mắc lỗi gì. Tuấn Đào yêu thích con bé như vậy, chứng tỏ con bé có điểm đáng để nó yêu thương. Gia hòa vạn sự hưng (2), sau này đừng bài xích con bé nữa."

Thấy Lương Trọng Toàn lên tiếng vì Lâm Tuyết , Lưu Mỹ Quân cũng không nói thêm gì, bà ta dựa vào lối thoát này, dịu giọng nói: "Tôi cũng không bảo Lâm Tuyết không tốt, chỉ là muốn dạy dỗ nó một chút đạo lý làm vợ thôi, tránh cho sau này nó được sủng mà kiêu. Ông cũng không nên cưng chiều nó như vậy, khiến nó được nuông chiều quá lại không biết trời cao đất rộng ra sao!"

Lương Trọng Toàn lại nói: "Tôi thấy Lâm Tuyết là đứa trẻ hiểu rõ tốt xấu, rất có chừng mực."

Lương Ngọc Đồng cuối cùng vẫn không ở lại dùng cơm, chúc phúc xong Lương Tuấn Đào và Lâm Tuyết, cô liền cùng A Tiêu đưa hai con nhỏ rời đi..

Lâm Tuyết nói một câu mời cô ở lại : "Chị cả, có thể lưu lại ăn bữa cơm này được không?"

Trên mặt Lương Ngọc Đồng hiện ra nụ cười chua sót: "Chúng ta đều ngồi ăn cơm nhưng A Tiêu lại giống hạ nhân đứng ở bên cạnh, trong lòng chị không thấy dễ chịu."

Cho tới hôm nay, dù Lương Ngọc Đồng đã vì A Tiêu sinh hai đứa trẻ nhưng A Tiêu vẫn như cũ không được Lương gia thừa nhận. Ở Lương gia, anh ta trước sau vấn là thân phận vệ sĩ, vĩnh viễn không được coi như cô gia, được mời ngồi xuống dùng cơm..

Sau khi tiễn Lương Ngọc Đồng, cả nhà cùng trở về ăn cơm. Lưu Mỹ Quân nghĩ đến Lương Thiên Dật, bà liền bảo Lương Tuấn Đào lên gọi hắn xuống lầu.

Lương Thiên Dật quái gở lạnh lùng nhưng đối với em trai cũng có vài phần yêu thích, để Lương Tuấn Đào lên gọi, có thể hắn sẽ xuống dùng cơm.

Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, Lương Tuấn Đào đã tự mình đẩy Lương Thiên Dật xuống. Lâm Á Linh đi bên cạnh, cô ta không biết nên tìm đề tài gì nói chuyện để có thể đến gần Lương Tuấn Đào hơn. Thỉnh thoảng, Lương Tuấn Đào lại liếc trộm Lâm Á Linh một cái, trong mắt hắn tràn đầy sự ngạc nhiên —— cùng là con gái Lâm, sao lại có sự khác biệt lớn như vậy chứ?

Người một nhà cuối cùng cũng ngồi xuống ăn cơm, trong bữa ăn, Lương Tuấn Đào không ngừng gắp đồ ăn cho Lâm Tuyết, còn thường xuyên thì thầm với cô, hết thảy sủng ái đều bộc lộ trong lời nói.

Cùng so ra, Lương Thiên Dật đối với Lâm Á Linh rất lạnh nhạt, hắn còn không nhìn đến cô ta, chỉ yên lặng vùi đầu ăn cơm, giống như coi cô gái lảm nhảm cạnh mình là không khí.

Nhìn Lương Tuấn Đào cưng chiều Lâm Tuyết như vậy, mỗi người trong Lương gia đều không thể không coi trọng một cái liếc mắt của Lâm Tuyết, Lâm Á Linh sao có thể nuốt trôi cơn giận này? Từ nhỏ đến lớn, mọi chuyện cô ta đều vượt trên Lâm Tuyết, Lâm Á Linh thường cùng Lâm Thông liên thủ ăn hiếp cô, bây giờ đến Lương gia, Lâm Á Linh không hơn gì món hàng bám dính còn Lâm Tuyết lại trở thành bảo bối được nâng niu trong tay Lương nhị thiếu, vị trí của hai người hoàn toàn thay đổi khiến cô ta ghen tị đến đỏ mắt.

"Thiên Dật, em muốn ăn cua nhỏ, anh lột vỏ cho em ăn được không?" Lâm Á Linh ỏn à ỏn ẻn làm nũng, còn kéo cánh tay Lương Thiên Dật lắc lắc.

Lương Thiên Dật như không có nghe thấy, từ đầu đến cuối vẫn thờ ơ.

Đại khái đã nhìn quen Lâm Á Linh mặt dày, Lưu Mỹ Quân nhìn bằng nửa con mắt khinh thường, không thèm đáp lại cô ta.

Mấy người giúp việc đứng hầu hạ bên cạnh nhịn không được muốn bật cười, họ rất coi thường Lâm Á Linh. Cái cô gái này cứ cố gắng ở bên cạnh dựa dẫm vào đại thiếu gia, cả nhà người ta đều ghét cô ta, cô ta không tự mình hiểu lấy còn làm dáng nũng nịu, thật đáng buồn cười!

Thấy Lương Thiên Dật không thèm nhìn mình, trong mắt mọi người lại lộ ra châm chọc và khinh miệt, Lâm Á Linh rất căm tức. Hơn nữa ở trước mặt Lâm Tuyết, cô ta cường thế bá đạo đã quen đâu chịu lép vế, Lâm Á Linh lập tức với lấy một con cua nhỏ nhét vào tay Lương Thiên Dật, bộc lộ bản tính đáo để, cao giọng ra lệnh : "Bảo anh lột cua cho em ăn, anh không nghe thấy sao?"

Có tiếng thở mạnh vang lên, nhóm người giúp việc đều kinh ngạc trợn to hai mắt, nhìn Lâm Á Linh như nhìn quái vật, không biết cô ta rốt cuộc dựa vào đâu mà dám kiêu căng quát nạt đại thiếu gia như thế.

Tuy Đại thiếu gia tàn phế nhưng địa vị của hắn ở trong nhà cũng không kém đi. Thậm chí vì hắn tàn tật, vợ chồng Lương gia còn phá lệ sủng nịch hơn, chỉ cần lấy được nụ cười của Lương Thiên Dật, bọn họ không tiếc bất cứ giá nào.

Lưu Mỹ Quân tức giận đến nỗi cả người không ngừng run rẩy, bà ném đôi đũa xuống, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, liền nói với Lương Thiên Dật : "Anh đúng là kẻ đáng thất vọng, cứ để mặc cái thứ ngang ngược không coi ai ra gì này làm ầm ĩ lên sao? Rốt cuộc anh trúng tà gì? Định để cô ta làm tôi tức chết sao?"

Lương Thiên Dật ngẩng đầu, đôi mắt đen lạnh lẽo đảo qua Lưu Mỹ Quân rồi chuyển sang Lâm Á Linh, cô ta lập tức cười rộ lên quyến rũ, so với kẻ đanh đá quát tháo lúc nãy cứ như hai người khác nhau, Lâm Á Linh nũng nịu năn nỉ: "Thiên Dật, lột cua cho em ăn đi."

Cô ta không ngốc, biết rõ nếu quá kiêu ngạo sẽ không có lợi với mình, liền hợp thời mà thay đổi chiến lược.

Lương Thiên Dật chậm rãi cầm lên con cua vừa nãy Lâm Á Linh đã kiên quyết đưa cho hắn, dưới ánh mắt tràn trề vui sướng của cô ta, hắn chậm rãi giơ tay lên, sau đó hung hăng đem con cua ném thẳng vào mặt Lâm Á Linh.

"Á!" Lâm Á Linh bưng mặt đau đớn kêu to, cô ta được nuông chiều đã quen lại tuân theo gia phong mạnh mẽ của Lâm gia, lập tức cầm lấy con dao ăn trên bàn đâm về phía Lương Thiên Dật.

"A!" Lưu Mỹ Quân và đám người giúp việc cùng lúc kinh hoảng hét to nhưng Lương Tuấn Đào ngồi gần Lương Thiên Dật nhất giống như không thấy chuyện xảy ra cứ bàng quan đứng ngoài quan sát, hắn cũng không có ý định trợ giúp anh mình.

Lương Thiên Dật ngồi trên xe lăn thân thể không động nhưng phản ứng lại cực kỳ nhanh nhẹn. Hắn ra tay nhanh như điện xẹt, bắt lấy cổ tay đang đâm tới của Lâm Á Linh, hung hăng bóp mạnh.

"A a..." Lâm Á Linh đau đớn oa oa khóc lớn, vừa nhảy lên vừa lùi lại như con cá mắc câu làm thế nào cũng không thoát được lưỡi câu, mồ hôi lạnh, nước mắt, nước mũi đồng loạt chảy ra.

Đừng nhìn Lương Thiên Dật âm thầm như người mắc bệnh tự kỉ, hắn mà nổi giận lên thì cũng rất dọa người. Hơn nữa tính tình lạnh nhạt lại ẩn chứa sự tàn khốc trong đó, hắn vặn cổ tay Lâm Á Linh đến gần như sắp gẫy nhưng cũng có ý định buông ra, Lương Thiên Dật mắt hờ hững nhìn chăm chú vào nữ nhân làm trò hề kia.

Vì sao phải tha thứ cho cái loại ngang ngược thích giương oai trong nhà mình? Vì sao phải khoan nhượng cho cái kẻ ghê tởm không ngừng ẩn hiện trước mắt mình? Vì sao hắn cứ chịu đựng từng cơn đau đầu như muốn nứt ra khi phải nghe cô ta không ngừng lải nhải bên tai?

Lương Thiên Dật căm ghét bản thân mình! Nên hắn càng dùng sức bóp chặt cổ tay Lâm Á Linh, đem tất cả oán hận và tức giận phát tiết ra.

"A a..." Lâm Á Linh đau đến mức ngũ quan vặn vẹo, cô ta quỳ rạp xuống đất cầu xin tha thứ: "Tha cho em đi! Em không dám nữa! Ô ô..."

Hàm răng va vào nhau ken két, Lương Thiên Dật dữ tợn nhìn chằm chằm vào Lâm Á Linh, giống như một đứa trẻ đang nhìn con giun khiến nó thấy buồn nôn, chỉ muốn nghiền cho nát vụn!

"Cứu tôi với!" Rốt cục Lâm Á Linh cũng ý thức được tình cảnh cảnh của mình nguy hiểm đến cỡ nào, cái vị đại thiếu gia khó hiểu này một khi đã phát hỏa quả thực không có nhân tính, hắn sắp bẻ gãy cổ tay cô ta rồi. Đoán chừng dù Lương Thiên Dật có vặn gãy tay Lâm Á Linh cũng không có ai để ý tới, đừng nói hiện giờ cô ta là Nhị tiểu thư Lâm gia đã xuống dốc, cho dù là danh môn cũng không dám chống lại Lương gia. Khỏi cần nói, bây giờ Lâm Á Linh gặp phải tình cảnh nào cũng không có cơ hội đòi lại công đạo.!

"Răng rắc!" Âm thanh giòn giã vang lên, Lâm Á Linh hét thảm một tiếng, cổ tay đã bị gãy, cô ta đau đến mức suýt nữa ngất đi.

Lâm Tuyết thản nhiên ngước mắt chăm chú nhìn vào Lâm Á Linh xụi lơ trên mặt đất, cô lẳng lặng nhìn cô ta thê thảm, không hồi hộp cũng không đắc ý, như thể mình đang xem một vai diễn nín nhịn khôi hài.

"Lâm Tuyết..." Lâm Á Linh cực kì đau đớn thoáng nhìn qua vị cứu tinh duy nhất của mình, cuối cùng bất chấp kiêu ngạo, nước mắt nước mũi ròng ròng, rụt rè đáng thương cầu khẩn Lâm Tuyết: "Cứu chị! Lâm Tuyết, cứu chị với!" Lâm Tuyết nhợt nhạt giương môi hỏi Lâm Á Linh: "Chị đau không?"

"A! Xương gãy rồi... Ô ô... Cứu mạng!" Xương cổ tay của Lâm Á Linh đã gãy nhưng Lương Thiên Dật vẫn nắm chặt không buông, cô ta đau đến mức trước mắt từng đợt biến thành màu đen, hơi quằn quại tác động vào chỗ gãy, xương càng khoét sâu vào thịt, đau đớn khó nhịn.

"Trước kia tại Lâm gia, mỗi lần tôi bị Lâm Thông ra đòn hiểm chị đều là kẻ đồng lõa. Khi anh ta đánh tôi, chị mang roi tới; khi anh ta trói tôi, chị tìm dây thừng; khi anh ta tát tai tôi, chị giữ chặt đầu tôi ..." Nói tới đây Lâm Tuyết hơi hơi ngừng lại, cô không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của những người trong Lương gia mà nói tiếp: "So với chị, tôi thật sự rất nhân từ. Nhìn chị bị đánh, tôi có cảm giác hả lòng hả dạ. Chị còn định nhờ tôi thay chị cầu tình hay sao?"

"Ô ô... Trước kia chị sai rồi... Cứu cứu chị với!" Lâm Á Linh đâu còn dám nóng nảy, cô ta đang đau muốn chết. Từ nhỏ đến lớn Lâm Á Linh chưa từng nếm qua loại khổ sở thế này, đau đến mức hồn vía hỏng hết , lòng can đảm cũng vỡ vụn.

Lâm Tuyết quay đầu nhìn Lương Thiên Dật, cười cười với người đàn ông trong mắt tràn ngập sát khí kia: "Đại ca, xin anh tàn nhẫn chút nữa, mạnh mẽ mà chỉnh đốn chị ta, nhìn chị ta bị chỉnh khổ sở như vậy, em thấy rất phấn chấn."

"A!" Lương Tuấn Đào khẽ cười rộ lên, hắn ôm eo nhỏ của vợ mình, nói với anh trai: "Đại ca nghe thấy không? Bà xã em thích xem anh ngược đãi nữ nhân kia. Anh cứ tiếp tục ngược ác chút nữa để cô ấy xem cho đã đi!"

"Hừ!" Lương Thiên Dật hung hăng thả Lâm Á Linh ra, động tác của hắn giống như quẳng đi một đống rác, cũng chẳng buồn liếc mắt một cái.

Lương Trọng Toàn vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt không nhịn được hơi hơi vuốt cằm khen ngợi: "Có thể khiến Thiên Dật buông cô ta ra, đây là biện pháp hữu hiệu nhất rồi. Lâm Tuyết, quả thật con rất thiện lương."

Đối với lời khen của Lương Trọng Toàn, Lương Tuấn Đào lại thấy khó chịu. Hắn nheo mắt nhìn Lâm Á Linh rên rỉ nằm trên mặt đất kêu đau , cười lạnh nói: "Hóa ra trước đây cô dám ăn hiếp vợ tôi như vậy!"

Lâm Á Linh không còn ra vẻ ta đây được nữa, cổ tay đã gẫy buông thõng, cô ta quỳ rạp trên mặt đất, nước mắt giàn giụa, liên tục xin khoan dung: "Đưa tôi về đi ! Ô ô... Tôi phải về nhà!"

Lưu Mỹ Quân vất vả lắm mới chờ được đến lúc con trai mình chán ghét mà vứt bỏ nữ nhân kia, đương nhiên bà thấy hãnh diện vô cùng, sau khi thưởng thức trà ngon cũng chỉ hé miệng thờ ơ quan sát.

Lương Trọng Toàn ăn no, đặt đũa xuống, người giúp việc đưa lên ống nhổ, sau khi súc miệng ông ta liền đứng dậy rời nhà đến quân bộ làm việc. Từ đầu đến cuối, Lương Trọng Toàn không hề khiển trách, quát mắng con mình phải ngừng hành động bạo ngược lại.

Hai năm qua, ông ta hi vọng cỡ nào con mình có thể trọng chấn hùng phong(1) , cuối cùng hắn cứ sống yên lặng, không có phong ba sóng gió như đầm nước đọng. Hôm nay Thiên Dật lại có tâm huyết phát giận, điều này khiến Lương Trọng Toàn rất vui mừng. Chỉ cần không ầm ĩ gây tai nạn chết người, cứ thoải mái hao tổn cánh tay hay cái chân đi, chỉ cần con trai sảng khoái, ông ta tuyệt đối không nhúng tay ngăn cản.

Thấy Lương Trọng Toàn đi rồi, Lưu Mỹ Quân cũng đứng dậy đúng lúc, bà ta phân phó với cảnh vệ binh: "Như thế này đi, chờ cơn giận của đại thiếu gia tiêu tan, các anh hãy đem cô gái kia ra ngoài, bỏ xa xa chút, đừng để cô ta ô uế cửa nhà chúng ta !"

Trong phòng ăn chỉ còn lại huynh đệ Lương gia và tỷ muội Lâm gia, chưa được Lương Thiên Dật cho phép, những cảnh vệ binh kia không dám hành động thiếu suy nghĩ, dù muốn đưa Lâm Á Linh ra ngoài, cũng phải để chính miệng đại thiếu gia nói ra, hắn không muốn chơi nữa mới có thể đem đi được.

"Ô ô... Đưa tôi về nhà! Tôi phải về nhà! ... Lâm Tuyết, xin em cứu chị!" Lâm Á Linh không dám tỏ ra dũng cảm chống lại cái ác, cũng vứt bỏ cái tính cả vú lấp miệng em của mình, cô ta chỉ đau khổ cầu xin đứa em gái ngày xưa thường bị cô ta bắt nạt.

Không đợi Lâm Tuyết trả lời, Lương Tuấn Đào đứng dậy đi qua đó, hắn tỉ mỉ xem xét nữ nhân quỳ rạp trên mặt đất giống con chó kia, đột nhiên Lương Tuấn Đào nhấc chân giẵm lên chỗ cổ tay bị gãy của Lâm Á Linh, còn hơi hơi dùng sức.

"A! A! Tha cho tôi!" Lâm Á Linh nhất thời như heo bị chọc tiết mà tỉnh dậy, cô ta dùng bàn tay khác kéo kéo ống quần nam tử, khóc lóc cầu xin: "Tôi không dám nữa, tha cho tôi đi!"

"Còn để tôi nghe thấy cô dám ức hiếp vợ tôi lần nữa thì tôi sẽ lấy mạng chó của cô đó!" Ban đầu Lương Tuấn Đào muốn đá Lâm Á Linh một cước nhưng vì nguyên tắc không đánh nữ nhân của mình nên hắm chỉ mạnh mẽ giẵm lên cổ tay cô ta một cái.

Điều này cũng đủ khiến hai mắt Lâm Á Linh trắng dã, hôn mê bất tỉnh.

Cuối cùng bên tai cũng được thanh tĩnh, Lâm Tuyết buông chén trà, cúi đầu xuống như đang suy nghĩ gì đó.

"Bà xã à, anh cùng em ra ngoài hoa viên đi dạo xung quanh được không? Lương Nhị gia săn sóc lão bà của mình rất cẩn thận , cơm nước xong hắn liền muốn dẫn cô đi tản bộ cho tiêu cơm.

Lâm Tuyết nâng mắt, nhìn Lương Thiên Dật đang trầm tư lạnh lùng ngồi trên xe lăn, nhìn những cảnh vệ viên mặc quân trang và vệ sĩ cao lớn vạm vỡ bên cạn, còn có cả Lương Tuấn Đào đang dùng ánh mắt lửa nóng nhìn chăm chú vào cô... Bọn họ đều không nhìn đến Lâm Á Linh đã hôn mê trên mặt đất, giống như cô ta thật sự chỉ là một con chó mà thôi!

Trong lòng Lâm Tuyết dậy lên một nỗi lo sợ không yên, còn có một tia ảm đạm nhỏ bé. Nhìn Lương Tuấn Đào, cô nhỏ giọng nói: "Ở Lương gia các anh, việc giết chết hay hủy hoại một người như thể không phải chuyện gì nhiều nhặn nhỉ."

Thật sự không nhìn thấu được cảm xúc chân thật của Lâm Tuyết, Lương Tuấn Đào cũng không biết cô đang vui vẻ hay tức giận, tim hắn hạ xuống, cẩn thận quan sát Lâm Tuyết, hắn hỏi: "Sao thế? Không vui à?"

Trầm mặc một hồi, Lâm Tuyết nhìn Lương Tuấn Đào, thản nhiên hỏi : "Có phải trong tương lai nếu anh chán ghét em, em cũng sẽ có kết quả như vậy phải không?"

Giật mình, Lương Tu
Tác giả : Yên Mang
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247
Tran 2 năm trước
đã có chap mới nhất rồi nha anh em. link đây nha: bit.ly/mga899

Truyện cùng thể loại