Khế Ước Quân Hôn
Quyển 1 - Chương 33: Thuyên chuyển công tác
Thẩm Doanh Doanh lòng đầy căm phẫn, cô ta rất giận Lâm Tuyết, đầu tiên là đoạt đi người đàn ông mà mình yêu mến, trước mặt đại đội lại làm mình xấu hổ , trong mắt Thẩm Doanh Doanh, Lâm Tuyết là người đàn bà thập phần xấu xa!
Lời nói của cô ta càng khiến mọi người thấy khinh bỉ và phản cảm, trước mắt nhiều người, Lâm Tuyết đã chiến thắng một cách quang minh chính đại, bất kể là năng lực (kĩ thuật bắn súng) hay trí tuệ (đánh nhau) đều không trái với quy định, chỉ trách vị Đại đội trưởng vừa nhậm chức kia quá ngốc nghếch ngây thơ, gần như không có bất cứ kinh nghiệm thực chiến nào.
Lương Tuấn Đào cũng không lập tức bẻ lại lời nói của Thẩm Doanh Doanh, hắn cho người mang khẩu súng Lâm Tuyết đã sử dụng qua, tháo rời ngay tại chỗ lấy ra rãnh nòng súng bị phá hỏng, giơ lên trước mặt Thẩm Doanh Doanh, lạnh giọng trách hỏi: “Chẳng lẽ chính Lâm Tuyết tự động thủ trên súng mình sử dụng sao? Bây giờ cô nói cho tôi biết động cơ dối trá của cô ấy là gì, bắn không trúng bia đối với cô ấy có gì tốt?"
“…" Thẩm Doanh Doanh sợ hãi, cái gì cũng không nói được. Hóa ra súng của Lâm Tuyết đã bị động qua, việc này không che được mắt Lương Tuấn Đào, cô ta liền á khẩu không trả lời nổi.
Chiến sĩ đại đội đều nóng nảy đứng dậy, rốt cuộc đã hiểu vì sao kĩ thuật bắn súng của Lâm Tuyết vô cùng tốt lại bắn không trúng bia, thì ra có người ra tay phá hủy rãnh nòng súng trước đó rồi.
“Thật không biết xấu hổ, không thắng được liền ngầm sử dụng ám chiêu, còn bị đánh úp trở lại, đại đội chúng ta sao lại có loại cực phẩm bại hoại thế này trong quân đoàn chứ!" Nhậm Thiến uất ức quát lên.
Các chiến sĩ cũng đều bất mãn kháng nghị, tranh nhau bàn luận sôi nổi, lần thứ hai đánh giá về Thẩm Doanh Doanh lại càng thấp hơn.
Con ngươi trong trẻo của Lâm Tuyết hiện lên một tia kinh ngạc. Cô cũng phát hiện ra súng lục có vấn đề nhưng tình huống lúc ấy diễn ra quá nhanh không kịp phân tích, không ngờ Lương Tuấn Đào sớm thấy rõ tất cả, có thể khẳng định người này đã đến đây từ sớm, âm thầm ẩn náu quan sát cuộc đấu!
Cái tên phúc hắc, vậy mà vẫn bảo trì được bình thản.
Lương Tuấn Đào đáp lại Lâm Tuyết bằng một ánh mắt thích thú, khóe môi nhếch lên một cái.
Cô quăng cho hắn cái nhìn hờn dỗi thoáng qua, nụ cười trầm xuống.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau trong nháy mắt, rồi rời đi nhanh chóng, không ai nhìn lại đối phương.
Lương Tuấn Đào thuận tay ném cây súng bị phá rãnh nòng cho Triệu Huyên Kì đang ngẩn người bên cạnh, Triệu Huyên Kì giống như nhận được củ khoai nóng bỏng tay, cô ta kinh hãi nhảy dựng lên, kém tí nữa thì ném rãnh nòng súng này ra ngoài.
“Triệu phó Đội trưởng, cô tự mình phá hỏng thì sửa lại đi, sửa không được thì khấu trừ tiền trợ cấp trong quân doanh!" Giọng Lương Tuấn Đào hết sức thản nhiên, nhưng tất cả người ở đại đội đều nghe rõ “Về phần vì mục đích gì mà có hành vi phá hủy quân giới, yêu cầu cô viết một bản kiểm điểm quân sự rõ ràng, gửi lên Quân Ủy, xin chỉ thị xử lý."
“Đinh!" Rãnh súng trên tay Triệu Huyên Kì rốt cuộc cũng rơi xuống đất, mặt cô ta xám như tro, khóc không ra nước mắt. Đã sớm học được vô số lần ở học viện quân sự: súng ống là sinh mệnh của quân nhân, vô cớ phá hoại sẽ bị trừng phạt rất nghiêm khắc, nhẹ thì giáng chức xử phạt, nặng thì khai trừ khỏi danh sách trong quân đội.
Còn lại hai nữ Thiếu úy cũng bị dọa sợ, sắc mặt biến đổi, không dám thở mạnh, bọn họ hận không thể tìm được hầm ngầm nào trốn vào, sợ kế tiếp sẽ đến phiên mình.
Ánh mắt Lương Tuấn Đào dừng lại lần nữa trên khuôn mặt trắng bệch của Thẩm Doanh Doanh, giọng điệu dịu đi, hắn nheo mắt hỏi: “Theo lời cô nói, lần thứ hai Lâm Tuyết dở thủ đoạn bất chính là việc cô ấy bất ngờ tập kích cô? Tôi hỏi cô, khi Lâm Tuyết tấn công mình, có phải cô cũng đã muốn công kích cô ấy không? Vì sao cô xuống tay trước lại không đoạt được trước?"
“…." Thẩm Doanh Doanh quên cả khóc, chỉ ngước mắt đáng thương nhìn hắn.
Thấy Thẩm Doanh Doanh như đứa trẻ gặp rắc rối đang luống cuống, Lương Tuấn Đào thực mệt mỏi. Nữ nhân như vậy lại dám đưa đến quân đội đúng là mất mặt xấu hổ, Thẩm Bộ trưởng càng ngày càng chọc cười.
Đoán chừng nói nhiều đến thế cái đầu xinh đẹp này cũng không chứa nổi, Lương Tuấn Đào dứt khoát nói thẳng cho Thẩm Doanh Doanh hiểu: “Cô thất bại là vì ngu xuẩn, nhìn ra cô ấy đang dụ địch mà vẫn cứ điên điên khùng khùng bổ nhào vào, không đánh cô thì đánh ai? Còn nữa, phản ứng của cô quá chậm chạp, tốc độ và lực tấn công đều không đạt yêu cầu, tay chân mềm yếu, không chịu nổi một đòn, bị đánh cũng chỉ có hai chữ - xứng đáng!"
“Oa!" Từ lúc sinh ra đến giờ Thẩm Doanh Doanh đâu nghe qua lời nói nặng thế này, cô ta không biết lấy làm xấu hổ còn bụm mặt khóc lớn.
Khóe miệng Lâm Tuyết nhếch lên, có chút không nhịn cười được nữa.
Đáng tiếc, không phải tất cả mọi người đều kín đáo như Lâm Tuyết, có rất nhiều người đã hi hi ha ha cười rộ lên, chỉ trỏ Thẩm Doanh Doanh bàn luận.
Kỳ thật, tương đối nhiều sinh viên tốt nghiệp học viện quân sự là con cái các gia đình quân môn quyền quý, bọn họ dường như khá yếu ớt, nhất là con gái, hơi động một tí là rơi nước mắt, sĩ quan huấn luyện cũng không dám nghiêm khắc quá. Đối với chủng loại “đặc biệt" này, Phi Ưng đoàn luôn cự tuyệt từ ngoài cửa, lần này không rõ tại sao lại tuyển vào nhiều như vậy, xem ra mạng lưới quan hệ của Thẩm Bộ trưởng rất lớn mạnh.
“Lâm văn thư!" Lương Tuấn Đào một mặt chỉnh đốn, trầm giọng quát.
“Có!" Lâm Tuyết phản xạ theo điều kiện đáp lại.
Con ngươi đẹp đẽ của Lương Tuấn Đào mang ý cười liếc nhìn cô, khóe miệng cong lên, “Biểu hiện không tồi, huấn luyện lại hoàn toàn đủ tư cách! Bây giờ cô lập tức theo tôi về Sư đoàn 706 báo danh!"
Cái gì? Đến Sư đoàn 706? Tin tức này không khác gì một quả bom, kích động ngàn tầng sóng cuộn. Tâm hồn thiếu nữ của các chiến sĩ trong đại đội nữ binh nhất thời vỡ nát, hóa ra dự cảm không tốt kia đã biến thành sự thật, chiến thần của các nàng thực sự phải rời khỏi Phi Ưng đoàn!
“Thủ …thủ trưởng!" Nhậm Thiến cố lấy dũng khí bước lên trước một bước, trong mắt có ngấn lệ xẹt qua, cô nức nở nói: “Anh muốn … rời khỏi Phi Ưng đoàn sao?"
Nhậm Thiến chỉ là một nữ binh bình thường ở Phi Ưng đoàn, giống như đại đa số nữ binh ở đây, đối với nam tử tuấn mỹ này sinh ra lòng ái mộ, cô cũng hâm mộ Lâm Tuyết được hắn coi trọng và yêu mến nhưng Nhậm Thiến tự mình hiểu được, cũng chưa bao giờ mộng tưởng quá phần. Cô chỉ muốn thường xuyên được thấy hắn từ xa xa, như thế đã cảm thấy thỏa mãn rồi, không ngờ ngay cả cái tâm nguyện nhỏ bé này cũng bị sụp đổ.
“Ừ." Lương Tuấn Đào hơi hơi gật đầu, vừa nói chuyện với Nhậm Thiến cũng vừa là dặn dò ly biệt với đại đội nữ binh: “Tôi vừa mới nhận được lênh điều chuyển, tôi được điều đến sư đoàn 706 nhận chức vụ Sư trưởng, tôi sẽ dẫn một số đồng chí đi theo, bọn họ đều là phụ tá đắc lực của tôi, sẽ cùng tôi tiếp nhận nhiệm vụ và thử thách mới."
Lúc này, mọi người mới chú ý tới sĩ quan cấp tấ Phùng Trường Nghĩa và Lưu Bắc Thành theo bên cạnh Lương Tuấn Đào, còn có hơn mười vị cảnh vệ thân cận cũng đã đổi quân trang, hơn nữa trên quân hàm số sao và vạch cũng tăng thêm.
“A." Hai mắt Thẩm Doanh Doanh đẫm lệ chưa khô, tràn đầy khiếp sợ và thất vọng, “Anh phải rời Phi Ưng đoàn, vì sao không nói cho em biết?" Ngữ khí cô ta tràn đầy khiển trách, giống như giữa mình và Lương Tuấn Đào thật sự có quan hệ gì đặc biệt.
Có vài nữ sĩ quan cũng biểu lộ sự thất vọng, các nàng hao tổn tâm cơ để được điều đến Phi Ưng đoàn, sao có ngờ vầng thái dương của mình lại rời đến chỗ khác.
“Bây giờ tôi nói cho mọi người biết cũng chưa muộn!" Mắt đẹp lành lạnh, Lương Tuấn Đào trầm giọng nói: “Cô đã tự động vứt bỏ chức vụ Đại đội trưởng, trước khi Quân Ủy phái tân Đội trưởng tới, Nhậm Thiến tạm thời là đại Đội trưởng!"
-------
Lời nói của cô ta càng khiến mọi người thấy khinh bỉ và phản cảm, trước mắt nhiều người, Lâm Tuyết đã chiến thắng một cách quang minh chính đại, bất kể là năng lực (kĩ thuật bắn súng) hay trí tuệ (đánh nhau) đều không trái với quy định, chỉ trách vị Đại đội trưởng vừa nhậm chức kia quá ngốc nghếch ngây thơ, gần như không có bất cứ kinh nghiệm thực chiến nào.
Lương Tuấn Đào cũng không lập tức bẻ lại lời nói của Thẩm Doanh Doanh, hắn cho người mang khẩu súng Lâm Tuyết đã sử dụng qua, tháo rời ngay tại chỗ lấy ra rãnh nòng súng bị phá hỏng, giơ lên trước mặt Thẩm Doanh Doanh, lạnh giọng trách hỏi: “Chẳng lẽ chính Lâm Tuyết tự động thủ trên súng mình sử dụng sao? Bây giờ cô nói cho tôi biết động cơ dối trá của cô ấy là gì, bắn không trúng bia đối với cô ấy có gì tốt?"
“…" Thẩm Doanh Doanh sợ hãi, cái gì cũng không nói được. Hóa ra súng của Lâm Tuyết đã bị động qua, việc này không che được mắt Lương Tuấn Đào, cô ta liền á khẩu không trả lời nổi.
Chiến sĩ đại đội đều nóng nảy đứng dậy, rốt cuộc đã hiểu vì sao kĩ thuật bắn súng của Lâm Tuyết vô cùng tốt lại bắn không trúng bia, thì ra có người ra tay phá hủy rãnh nòng súng trước đó rồi.
“Thật không biết xấu hổ, không thắng được liền ngầm sử dụng ám chiêu, còn bị đánh úp trở lại, đại đội chúng ta sao lại có loại cực phẩm bại hoại thế này trong quân đoàn chứ!" Nhậm Thiến uất ức quát lên.
Các chiến sĩ cũng đều bất mãn kháng nghị, tranh nhau bàn luận sôi nổi, lần thứ hai đánh giá về Thẩm Doanh Doanh lại càng thấp hơn.
Con ngươi trong trẻo của Lâm Tuyết hiện lên một tia kinh ngạc. Cô cũng phát hiện ra súng lục có vấn đề nhưng tình huống lúc ấy diễn ra quá nhanh không kịp phân tích, không ngờ Lương Tuấn Đào sớm thấy rõ tất cả, có thể khẳng định người này đã đến đây từ sớm, âm thầm ẩn náu quan sát cuộc đấu!
Cái tên phúc hắc, vậy mà vẫn bảo trì được bình thản.
Lương Tuấn Đào đáp lại Lâm Tuyết bằng một ánh mắt thích thú, khóe môi nhếch lên một cái.
Cô quăng cho hắn cái nhìn hờn dỗi thoáng qua, nụ cười trầm xuống.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau trong nháy mắt, rồi rời đi nhanh chóng, không ai nhìn lại đối phương.
Lương Tuấn Đào thuận tay ném cây súng bị phá rãnh nòng cho Triệu Huyên Kì đang ngẩn người bên cạnh, Triệu Huyên Kì giống như nhận được củ khoai nóng bỏng tay, cô ta kinh hãi nhảy dựng lên, kém tí nữa thì ném rãnh nòng súng này ra ngoài.
“Triệu phó Đội trưởng, cô tự mình phá hỏng thì sửa lại đi, sửa không được thì khấu trừ tiền trợ cấp trong quân doanh!" Giọng Lương Tuấn Đào hết sức thản nhiên, nhưng tất cả người ở đại đội đều nghe rõ “Về phần vì mục đích gì mà có hành vi phá hủy quân giới, yêu cầu cô viết một bản kiểm điểm quân sự rõ ràng, gửi lên Quân Ủy, xin chỉ thị xử lý."
“Đinh!" Rãnh súng trên tay Triệu Huyên Kì rốt cuộc cũng rơi xuống đất, mặt cô ta xám như tro, khóc không ra nước mắt. Đã sớm học được vô số lần ở học viện quân sự: súng ống là sinh mệnh của quân nhân, vô cớ phá hoại sẽ bị trừng phạt rất nghiêm khắc, nhẹ thì giáng chức xử phạt, nặng thì khai trừ khỏi danh sách trong quân đội.
Còn lại hai nữ Thiếu úy cũng bị dọa sợ, sắc mặt biến đổi, không dám thở mạnh, bọn họ hận không thể tìm được hầm ngầm nào trốn vào, sợ kế tiếp sẽ đến phiên mình.
Ánh mắt Lương Tuấn Đào dừng lại lần nữa trên khuôn mặt trắng bệch của Thẩm Doanh Doanh, giọng điệu dịu đi, hắn nheo mắt hỏi: “Theo lời cô nói, lần thứ hai Lâm Tuyết dở thủ đoạn bất chính là việc cô ấy bất ngờ tập kích cô? Tôi hỏi cô, khi Lâm Tuyết tấn công mình, có phải cô cũng đã muốn công kích cô ấy không? Vì sao cô xuống tay trước lại không đoạt được trước?"
“…." Thẩm Doanh Doanh quên cả khóc, chỉ ngước mắt đáng thương nhìn hắn.
Thấy Thẩm Doanh Doanh như đứa trẻ gặp rắc rối đang luống cuống, Lương Tuấn Đào thực mệt mỏi. Nữ nhân như vậy lại dám đưa đến quân đội đúng là mất mặt xấu hổ, Thẩm Bộ trưởng càng ngày càng chọc cười.
Đoán chừng nói nhiều đến thế cái đầu xinh đẹp này cũng không chứa nổi, Lương Tuấn Đào dứt khoát nói thẳng cho Thẩm Doanh Doanh hiểu: “Cô thất bại là vì ngu xuẩn, nhìn ra cô ấy đang dụ địch mà vẫn cứ điên điên khùng khùng bổ nhào vào, không đánh cô thì đánh ai? Còn nữa, phản ứng của cô quá chậm chạp, tốc độ và lực tấn công đều không đạt yêu cầu, tay chân mềm yếu, không chịu nổi một đòn, bị đánh cũng chỉ có hai chữ - xứng đáng!"
“Oa!" Từ lúc sinh ra đến giờ Thẩm Doanh Doanh đâu nghe qua lời nói nặng thế này, cô ta không biết lấy làm xấu hổ còn bụm mặt khóc lớn.
Khóe miệng Lâm Tuyết nhếch lên, có chút không nhịn cười được nữa.
Đáng tiếc, không phải tất cả mọi người đều kín đáo như Lâm Tuyết, có rất nhiều người đã hi hi ha ha cười rộ lên, chỉ trỏ Thẩm Doanh Doanh bàn luận.
Kỳ thật, tương đối nhiều sinh viên tốt nghiệp học viện quân sự là con cái các gia đình quân môn quyền quý, bọn họ dường như khá yếu ớt, nhất là con gái, hơi động một tí là rơi nước mắt, sĩ quan huấn luyện cũng không dám nghiêm khắc quá. Đối với chủng loại “đặc biệt" này, Phi Ưng đoàn luôn cự tuyệt từ ngoài cửa, lần này không rõ tại sao lại tuyển vào nhiều như vậy, xem ra mạng lưới quan hệ của Thẩm Bộ trưởng rất lớn mạnh.
“Lâm văn thư!" Lương Tuấn Đào một mặt chỉnh đốn, trầm giọng quát.
“Có!" Lâm Tuyết phản xạ theo điều kiện đáp lại.
Con ngươi đẹp đẽ của Lương Tuấn Đào mang ý cười liếc nhìn cô, khóe miệng cong lên, “Biểu hiện không tồi, huấn luyện lại hoàn toàn đủ tư cách! Bây giờ cô lập tức theo tôi về Sư đoàn 706 báo danh!"
Cái gì? Đến Sư đoàn 706? Tin tức này không khác gì một quả bom, kích động ngàn tầng sóng cuộn. Tâm hồn thiếu nữ của các chiến sĩ trong đại đội nữ binh nhất thời vỡ nát, hóa ra dự cảm không tốt kia đã biến thành sự thật, chiến thần của các nàng thực sự phải rời khỏi Phi Ưng đoàn!
“Thủ …thủ trưởng!" Nhậm Thiến cố lấy dũng khí bước lên trước một bước, trong mắt có ngấn lệ xẹt qua, cô nức nở nói: “Anh muốn … rời khỏi Phi Ưng đoàn sao?"
Nhậm Thiến chỉ là một nữ binh bình thường ở Phi Ưng đoàn, giống như đại đa số nữ binh ở đây, đối với nam tử tuấn mỹ này sinh ra lòng ái mộ, cô cũng hâm mộ Lâm Tuyết được hắn coi trọng và yêu mến nhưng Nhậm Thiến tự mình hiểu được, cũng chưa bao giờ mộng tưởng quá phần. Cô chỉ muốn thường xuyên được thấy hắn từ xa xa, như thế đã cảm thấy thỏa mãn rồi, không ngờ ngay cả cái tâm nguyện nhỏ bé này cũng bị sụp đổ.
“Ừ." Lương Tuấn Đào hơi hơi gật đầu, vừa nói chuyện với Nhậm Thiến cũng vừa là dặn dò ly biệt với đại đội nữ binh: “Tôi vừa mới nhận được lênh điều chuyển, tôi được điều đến sư đoàn 706 nhận chức vụ Sư trưởng, tôi sẽ dẫn một số đồng chí đi theo, bọn họ đều là phụ tá đắc lực của tôi, sẽ cùng tôi tiếp nhận nhiệm vụ và thử thách mới."
Lúc này, mọi người mới chú ý tới sĩ quan cấp tấ Phùng Trường Nghĩa và Lưu Bắc Thành theo bên cạnh Lương Tuấn Đào, còn có hơn mười vị cảnh vệ thân cận cũng đã đổi quân trang, hơn nữa trên quân hàm số sao và vạch cũng tăng thêm.
“A." Hai mắt Thẩm Doanh Doanh đẫm lệ chưa khô, tràn đầy khiếp sợ và thất vọng, “Anh phải rời Phi Ưng đoàn, vì sao không nói cho em biết?" Ngữ khí cô ta tràn đầy khiển trách, giống như giữa mình và Lương Tuấn Đào thật sự có quan hệ gì đặc biệt.
Có vài nữ sĩ quan cũng biểu lộ sự thất vọng, các nàng hao tổn tâm cơ để được điều đến Phi Ưng đoàn, sao có ngờ vầng thái dương của mình lại rời đến chỗ khác.
“Bây giờ tôi nói cho mọi người biết cũng chưa muộn!" Mắt đẹp lành lạnh, Lương Tuấn Đào trầm giọng nói: “Cô đã tự động vứt bỏ chức vụ Đại đội trưởng, trước khi Quân Ủy phái tân Đội trưởng tới, Nhậm Thiến tạm thời là đại Đội trưởng!"
-------
Tác giả :
Yên Mang