Khế Ước Nhân Duyên
Chương 7
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trước mắt lại tái diễn cảnh rơi mái bay, mất trọng lực rơi từ trên cao xuống biển, trên ngón tay truyền đến cảm giác đau xé. Minh Thần Duệ hốt hoảng ngồi dậy, dùng tay lao mồ hôi trên trán.
Nhìn qua mới thấy máu trên ngón tay trỏ từng giọt từng giọt rơi xuống chiếc gra trắng tót không thương tiếc, mà Nguyệt Cung Sương vừa vặn tra cây chủy thủ nhỏ xíu bằng một gang tay vào vỏ. Sau đó ném cho Minh Thần Duệ.
"Cho ngươi"
"Ngươi làm cái gì vậy hả?"
"Không thấy sao còn hỏi?"
"Ta thấy nên mới hỏi. Tại sao không dùng máu của cô?"
"Ngươi nghĩ ta sẽ làm điều đó hả?"
Minh Thần Duệ kinh ngạc mở mắt, biểu hiện tức không nói nên lời của Minh Thần Duệ khiên Nguyệt Cung Sương tinh thần vui vẻ. Sau đó lại vỗ mặt Minh Thần Duệ vài cái, xoay người đến bàn trang điểm.
"Mau thu dọn, còn phải dâng trà cho cha, nương"
Minh Thần Duệ khổ sở như một con rối, rõ ràng nếu hôm qua bàn tính kỹ cái chuyện lạc hồng thì mình đã sớm chuẩn bị một ít máu gà, vịt gì rồi. Đâu phải chịu khổ. Đầu ngón tay là nơi nhạy cảm nha, khứa một nhát là đau mấy ngày đó.
Minh Thần Duệ ngồi nán lại nặn hết máu trên ngón tay xuống gra giường. Xong xuôi mới lết người xuống, lúc này Tiểu Xiên Que và Tiểu Mai - Lan cùng mấy thị nữ khác mới mang nước và khăn mặt vào. Cúc - Trúc oai hùng canh trước cửa.
Bên này Minh Thần Duệ để mặc cho TIểu Xiên que vì mình chính y phục, mà bên kia...Ặc, người hầu hạ bên cạnh Nguyệt phu nhân đến giường kiểm tra. Trời! Mấy người này dễ bị dụ như vậy sao?
"Đêm qua làm sao a?" - Tiểu xiên que hỏi nhỏ.
"Ngươi nghĩ gì? Giữa chúng ta làm sao có thể xảy ra chuyện gì?"
"Vậy lạc hồng kia?"
"Từ từ kể cho nghe"
- --
Theo Nguyệt Cung Sương đi đến đại sảnh. Mai-Lan-Cúc-Trúc theo thường lệ vẫn bên người của Nguyệt Cung Sương. Mà Tiểu Xiên que cũng xem như thị nữ hầu hạ bên người của Minh Thần Duệ. Hình ảnh lúc này thật hài hòa.
Nguyệt Cung Sương dường như yêu thích màu trắng, y phục toàn trắng và trắng. Mà Minh Thần Duệ lại yêu thích màu đen, nhưng điều Minh Thần Duệ muốn sẽ không thể xảy ra. Bởi vì chuyện ăn mặc đều do Nguyệt Cung Sương làm chủ. Cho nên, hôm nay Minh Thần Duệ ngoại trừ cái đầu màu đen thì còn lại đều màu trắng.
Nguyệt Cung Sương quấn tóc theo kiểu thiếu phụ đã xuất giá, dù có làm cái gì thì Nguyệt Cung Sương vẫn xinh đẹp. Ông trời thật trớ trêu, mấy tên Vương tôn công tử đó làm sao biết vẻ ngoài thoát tục, yêu kiều của nữ nhân họ ngưỡng mộ lại phúc hắc vô cùng. Không những vậy mà còn ác độc nữa.
"TƯỚNG CÔNG đang nghĩ chuyện xấu gì sao?"
Minh Thần Duệ giật thót cả người không phải vì Nguyệt Cung Sương cất giọng, mà là vì hai chữ "Tướng Công" phát ra rất nhẹ nhàng từ kẽ răng.
"Nương tử nàng thật đa nghi. Ta đang nghĩ NƯƠNG TỬ hôm nay thật xinh đẹp. Ta nhìn đến muốn rớt cả tròng mắt"
"Như vậy thì không nên nha. Nếu Tướng công nhìn đến rớt tròng mắt rồi, sau này không nhìn thấy nữa ta đây phải nuôi Tướng công cả đời sao?"
"Cô!"
Tiểu Xiên que kéo ống tay áo của Minh Thần Duệ, thật sự lúc này Minh Thần Duệ rất cần một người tỉnh táo như Tiểu xiên que bên cạnh nha.
Nguyệt Cung Sương cười thành tiếng, thích thú bước đi. Trong lòng lại phát ra suy nghĩ: "Minh Thần Duệ a, muốn đấu với Nguyệt Cung Sương ta! Ngươi còn non lắm"
- ---
Đại Sảnh Nguyệt Gia
NGuyệt lão gia cùng Nguyệt phu nhân đã ngồi ngay ngắn tại ví trí của mình, thị nữ mang trà đến. Đợi Nguyệt Cung Sương làm qua một lượt, Minh Thần Duệ rất nhanh học hỏi:
"Duệ nhi xin Cha, Nương nhận lấy chung trà của hiền tế"
"Haha. Hảo. Cha và nương của ngươi rất vui vẻ, đây là lì xì của ngươi nha"
"Được rồi, mọi người cùng dùng điểm tâm sáng thôi". Nguyệt mẫu thật biết quan tâm đến bao tử của mọi người trong nhà.
Minh Thần Duệ đang thầm tính toán, ở đây đa phần dùng bạc với ngân lượng, nếu như để trong bao lì xì đỏ, hẳn là tiền giấy. Mà trong tivi, tiền giấy đều có mệnh giá thật lớn a. Có phải hay không một bao lì xì này bằng một tháng lương của ta a? Mộng tưởng xa vời, nụ cười trên mặt tạm thời như hoa cỏ mùa xuân.
"Tướng công còn muốn để cha, nương đợi người dùng bữa sáng"
"Ta lập tức đến"
Nguyệt Cung Sương hôm nay lại phát hiện Minh Thần Duệ có một tính xấu, đó chính là mê tiền. Cô tất nhiên biết trong lòng Minh Thần Duệ tính chuyện gì rồi.
"Duệ nhi đêm qua ngủ có ngon không?" - Nguyệt Mẫu thật tình quan tâm.
"Đa tạ Cha - Nương đã quan tâm. Nhưng Duệ nhi thật sự một đêm ngủ không an ổn"
Minh Thần Duệ vừa ăn một miếng, vô tư trả lời, cũng không có phát hiện trên mặt mọi người lúc đều ngượng ngùng. Không thấy ai nói gì mới ngẩng đầu nhìn. "Ta nói gì không đúng sao?"
"Sương nhi cũng thật là, đêm qua Thần Duệ mệt như vậy!" - Nguyệt Lão gia lại bồi thêm một câu. Khiến không khí ngưng động hơn.
"Nương tử bị sốt hả? sao mặt lại đỏ?"
Nguyệt Cung Sương trong lòng như núi lửa phun trào, nàng đứng dậy: "Cha-Nương chậm rãi dùng bữa, Sương nhi có chỗ không khỏe xin lui trước"
"Nương tử, nàng vẫn chưa ăn gì mà?"
Nguyệt Cung Sương không thèm nhìn, mang theo Mai-Lan-Cúc-Trúc biến mất. Trên bàn còn lại 3 người, Minh Thần Duệ chân run lên, không biết có bị hai lão nhân này chất vấn không nữa.
"Duệ nhi con ăn nhiều một chút a, từ nhỏ Sương nhi tính tình lãnh đạm, sau này ủy khuất cho ngươi rồi"
Trời! Nguyệt mẫu thật sự là Good Mom nha, Yên tâm rất nhiều. Nhìn miếng thịt Nguyệt mẫu gấp cho mình, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống chan thành canh, nói:
"Cha-Nương! Chuyện này có là gì so với ân cứu giúp của Sương nhi. Từ nhỏ Duệ nhi đã không có phụ mẫu bên cạnh, liền xem Cha-Nương như thân phụ mẫu mà phụng dưỡng. Sau này Duệ nhi sẽ học hỏi Sương nhi, đỡ đần phần nào công việc của nàng"
"Quả thật là một hiền tế tốt. Được rồi nhanh ăn đi"
Trong lòng Minh Thần Duệ thầm than, Cha - Nương tốt, lại hiếu khách như thế này sao có thể có một nữ nhi tính tình như Nguyệt Cung Sương chứ? Nếu dung mạo Nguyệt Cung Sương không giống với Nương thì Minh Thần Duệ còn nghi ngờ nàng ta chính là được nhặt ở ngoài đường cơ.
- ---
" Xoảng.........Bốp"
Tách trà trên bàn bị ném xuống đất, nước và miễng văn khắp nơi. Nguyệt Cung Sương sắc mặt lạnh tanh thở dốc:
"Minh Thần Duệ ngươi giỏi lắm, dám ở trước mọi người làm Nguyệt Cung Sương ta không ngẩng đầu nổi"
"Tiểu thư bớt giận a. Cô gia cũng là thật thà, Tiểu Lan nghĩ Cô gia suy nghĩ đơn thuần thôi"
"Ý Tiểu Lan là Nguyệt Cung Sương ta suy nghĩ phức tạp hả? Thật ra ai mới là chủ tử của ngươi?"
Minh Thần Duệ ăn xong liền theo Tiểu xiên que trở lại phòng, Tiểu xiên que nhớ rõ đường đi, thật sự thông minh a. Vừa đến cửa lại nghe đoạn hội thoại này.
"Tiểu Lan có lỗi gì mà Nương tử phải trách nàng. Ta thấy nàng nói rất đúng a"
"Nô tì xin lui" - Mọi người phát hiện cô gia, hành lễ rồi lui ra. Trong phòng giờ còn lại đôi phu thê hữu danh vô thực này.
"Ngươi còn dám nói, có biết lúc này nói lời ẩn ý, ngươi không biết xấu hổ nhưng ta thì có nha"
"Đêm qua ta uống rất nhiều, ngủ được một chút lại mơ thấy ác mộng, ngươi còn cắt tay ta chảy máu. Ta hỏi ngươi không mệt mỏi sao? Ta ngủ an ổn sao? Ngươi là đang nghĩ đi đâu vậy hả?"
Lúc này Nguyệt Cung Sương mới dần bình ổn trở lại, quả thật mình có chút suy nghĩ xa hơn nên mới có hành vi tức giận như thế này.
"Được rồi, sau này không cho phép ngươi ở trước mặt người khác nói những lời không đứng đắn"
"Được được. Ai kiu cô trả lương cho tôi làm chi"
Nhớ tới tiền, mới moi trong ngực áo ra hai bao lì xì lúc sáng Cha-nương phát. Chính là hai tờ giấy có đóng mộc đỏ.
Minh Thần Duệ ngây người, không tìm được con số ghi mệnh giá trên tờ ngân phiếu này. Cho nên ngẩng đầu cầu cứu Nguyệt Cung Sương:
"Nguyệt Cung Sương, cô có biết 2 tờ ngân phiếu này trị giá bao nhiêu không?"
"5000 lượng"
"Hả? Hai tờ 5000 lượng. Ở cổ đại cũng làm tiền lẻ nữa sao?"
"1 tờ 5000 lượng"
"Ặc. 2 tờ là 10.000 lượng. Là 4 tháng lương của mình a!!!! Cha - Nương thật là rộng rãi. haha"
Nguyệt Cung Sương ngồi ở bàn, tay chống đầu nhìn Minh Thần Duệ: "Ngươi yêu tiền đến vậy!"
"Cô có nghe nói [Có tiền mua tiên cũng được không?]. Sau này ta còn phải mang theo Tiểu Xiên que rời đi. NẾu bây giờ không dành dụm thì tới đó sẽ khó khăn nha"
Hai người đối đáp, xem ra không khí hòa nhã hơn lúc sáng rất nhiều, Hạ nhân bên ngoài cũng thở phào nhẹ nhõm. Bởi họ thật lo lắng cho vị cô gia như Minh Thần Duệ đây, chọc tiểu thư giận đến ném cả chung trà thì rất khó mà sống a.
Trước mắt lại tái diễn cảnh rơi mái bay, mất trọng lực rơi từ trên cao xuống biển, trên ngón tay truyền đến cảm giác đau xé. Minh Thần Duệ hốt hoảng ngồi dậy, dùng tay lao mồ hôi trên trán.
Nhìn qua mới thấy máu trên ngón tay trỏ từng giọt từng giọt rơi xuống chiếc gra trắng tót không thương tiếc, mà Nguyệt Cung Sương vừa vặn tra cây chủy thủ nhỏ xíu bằng một gang tay vào vỏ. Sau đó ném cho Minh Thần Duệ.
"Cho ngươi"
"Ngươi làm cái gì vậy hả?"
"Không thấy sao còn hỏi?"
"Ta thấy nên mới hỏi. Tại sao không dùng máu của cô?"
"Ngươi nghĩ ta sẽ làm điều đó hả?"
Minh Thần Duệ kinh ngạc mở mắt, biểu hiện tức không nói nên lời của Minh Thần Duệ khiên Nguyệt Cung Sương tinh thần vui vẻ. Sau đó lại vỗ mặt Minh Thần Duệ vài cái, xoay người đến bàn trang điểm.
"Mau thu dọn, còn phải dâng trà cho cha, nương"
Minh Thần Duệ khổ sở như một con rối, rõ ràng nếu hôm qua bàn tính kỹ cái chuyện lạc hồng thì mình đã sớm chuẩn bị một ít máu gà, vịt gì rồi. Đâu phải chịu khổ. Đầu ngón tay là nơi nhạy cảm nha, khứa một nhát là đau mấy ngày đó.
Minh Thần Duệ ngồi nán lại nặn hết máu trên ngón tay xuống gra giường. Xong xuôi mới lết người xuống, lúc này Tiểu Xiên Que và Tiểu Mai - Lan cùng mấy thị nữ khác mới mang nước và khăn mặt vào. Cúc - Trúc oai hùng canh trước cửa.
Bên này Minh Thần Duệ để mặc cho TIểu Xiên que vì mình chính y phục, mà bên kia...Ặc, người hầu hạ bên cạnh Nguyệt phu nhân đến giường kiểm tra. Trời! Mấy người này dễ bị dụ như vậy sao?
"Đêm qua làm sao a?" - Tiểu xiên que hỏi nhỏ.
"Ngươi nghĩ gì? Giữa chúng ta làm sao có thể xảy ra chuyện gì?"
"Vậy lạc hồng kia?"
"Từ từ kể cho nghe"
- --
Theo Nguyệt Cung Sương đi đến đại sảnh. Mai-Lan-Cúc-Trúc theo thường lệ vẫn bên người của Nguyệt Cung Sương. Mà Tiểu Xiên que cũng xem như thị nữ hầu hạ bên người của Minh Thần Duệ. Hình ảnh lúc này thật hài hòa.
Nguyệt Cung Sương dường như yêu thích màu trắng, y phục toàn trắng và trắng. Mà Minh Thần Duệ lại yêu thích màu đen, nhưng điều Minh Thần Duệ muốn sẽ không thể xảy ra. Bởi vì chuyện ăn mặc đều do Nguyệt Cung Sương làm chủ. Cho nên, hôm nay Minh Thần Duệ ngoại trừ cái đầu màu đen thì còn lại đều màu trắng.
Nguyệt Cung Sương quấn tóc theo kiểu thiếu phụ đã xuất giá, dù có làm cái gì thì Nguyệt Cung Sương vẫn xinh đẹp. Ông trời thật trớ trêu, mấy tên Vương tôn công tử đó làm sao biết vẻ ngoài thoát tục, yêu kiều của nữ nhân họ ngưỡng mộ lại phúc hắc vô cùng. Không những vậy mà còn ác độc nữa.
"TƯỚNG CÔNG đang nghĩ chuyện xấu gì sao?"
Minh Thần Duệ giật thót cả người không phải vì Nguyệt Cung Sương cất giọng, mà là vì hai chữ "Tướng Công" phát ra rất nhẹ nhàng từ kẽ răng.
"Nương tử nàng thật đa nghi. Ta đang nghĩ NƯƠNG TỬ hôm nay thật xinh đẹp. Ta nhìn đến muốn rớt cả tròng mắt"
"Như vậy thì không nên nha. Nếu Tướng công nhìn đến rớt tròng mắt rồi, sau này không nhìn thấy nữa ta đây phải nuôi Tướng công cả đời sao?"
"Cô!"
Tiểu Xiên que kéo ống tay áo của Minh Thần Duệ, thật sự lúc này Minh Thần Duệ rất cần một người tỉnh táo như Tiểu xiên que bên cạnh nha.
Nguyệt Cung Sương cười thành tiếng, thích thú bước đi. Trong lòng lại phát ra suy nghĩ: "Minh Thần Duệ a, muốn đấu với Nguyệt Cung Sương ta! Ngươi còn non lắm"
- ---
Đại Sảnh Nguyệt Gia
NGuyệt lão gia cùng Nguyệt phu nhân đã ngồi ngay ngắn tại ví trí của mình, thị nữ mang trà đến. Đợi Nguyệt Cung Sương làm qua một lượt, Minh Thần Duệ rất nhanh học hỏi:
"Duệ nhi xin Cha, Nương nhận lấy chung trà của hiền tế"
"Haha. Hảo. Cha và nương của ngươi rất vui vẻ, đây là lì xì của ngươi nha"
"Được rồi, mọi người cùng dùng điểm tâm sáng thôi". Nguyệt mẫu thật biết quan tâm đến bao tử của mọi người trong nhà.
Minh Thần Duệ đang thầm tính toán, ở đây đa phần dùng bạc với ngân lượng, nếu như để trong bao lì xì đỏ, hẳn là tiền giấy. Mà trong tivi, tiền giấy đều có mệnh giá thật lớn a. Có phải hay không một bao lì xì này bằng một tháng lương của ta a? Mộng tưởng xa vời, nụ cười trên mặt tạm thời như hoa cỏ mùa xuân.
"Tướng công còn muốn để cha, nương đợi người dùng bữa sáng"
"Ta lập tức đến"
Nguyệt Cung Sương hôm nay lại phát hiện Minh Thần Duệ có một tính xấu, đó chính là mê tiền. Cô tất nhiên biết trong lòng Minh Thần Duệ tính chuyện gì rồi.
"Duệ nhi đêm qua ngủ có ngon không?" - Nguyệt Mẫu thật tình quan tâm.
"Đa tạ Cha - Nương đã quan tâm. Nhưng Duệ nhi thật sự một đêm ngủ không an ổn"
Minh Thần Duệ vừa ăn một miếng, vô tư trả lời, cũng không có phát hiện trên mặt mọi người lúc đều ngượng ngùng. Không thấy ai nói gì mới ngẩng đầu nhìn. "Ta nói gì không đúng sao?"
"Sương nhi cũng thật là, đêm qua Thần Duệ mệt như vậy!" - Nguyệt Lão gia lại bồi thêm một câu. Khiến không khí ngưng động hơn.
"Nương tử bị sốt hả? sao mặt lại đỏ?"
Nguyệt Cung Sương trong lòng như núi lửa phun trào, nàng đứng dậy: "Cha-Nương chậm rãi dùng bữa, Sương nhi có chỗ không khỏe xin lui trước"
"Nương tử, nàng vẫn chưa ăn gì mà?"
Nguyệt Cung Sương không thèm nhìn, mang theo Mai-Lan-Cúc-Trúc biến mất. Trên bàn còn lại 3 người, Minh Thần Duệ chân run lên, không biết có bị hai lão nhân này chất vấn không nữa.
"Duệ nhi con ăn nhiều một chút a, từ nhỏ Sương nhi tính tình lãnh đạm, sau này ủy khuất cho ngươi rồi"
Trời! Nguyệt mẫu thật sự là Good Mom nha, Yên tâm rất nhiều. Nhìn miếng thịt Nguyệt mẫu gấp cho mình, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống chan thành canh, nói:
"Cha-Nương! Chuyện này có là gì so với ân cứu giúp của Sương nhi. Từ nhỏ Duệ nhi đã không có phụ mẫu bên cạnh, liền xem Cha-Nương như thân phụ mẫu mà phụng dưỡng. Sau này Duệ nhi sẽ học hỏi Sương nhi, đỡ đần phần nào công việc của nàng"
"Quả thật là một hiền tế tốt. Được rồi nhanh ăn đi"
Trong lòng Minh Thần Duệ thầm than, Cha - Nương tốt, lại hiếu khách như thế này sao có thể có một nữ nhi tính tình như Nguyệt Cung Sương chứ? Nếu dung mạo Nguyệt Cung Sương không giống với Nương thì Minh Thần Duệ còn nghi ngờ nàng ta chính là được nhặt ở ngoài đường cơ.
- ---
" Xoảng.........Bốp"
Tách trà trên bàn bị ném xuống đất, nước và miễng văn khắp nơi. Nguyệt Cung Sương sắc mặt lạnh tanh thở dốc:
"Minh Thần Duệ ngươi giỏi lắm, dám ở trước mọi người làm Nguyệt Cung Sương ta không ngẩng đầu nổi"
"Tiểu thư bớt giận a. Cô gia cũng là thật thà, Tiểu Lan nghĩ Cô gia suy nghĩ đơn thuần thôi"
"Ý Tiểu Lan là Nguyệt Cung Sương ta suy nghĩ phức tạp hả? Thật ra ai mới là chủ tử của ngươi?"
Minh Thần Duệ ăn xong liền theo Tiểu xiên que trở lại phòng, Tiểu xiên que nhớ rõ đường đi, thật sự thông minh a. Vừa đến cửa lại nghe đoạn hội thoại này.
"Tiểu Lan có lỗi gì mà Nương tử phải trách nàng. Ta thấy nàng nói rất đúng a"
"Nô tì xin lui" - Mọi người phát hiện cô gia, hành lễ rồi lui ra. Trong phòng giờ còn lại đôi phu thê hữu danh vô thực này.
"Ngươi còn dám nói, có biết lúc này nói lời ẩn ý, ngươi không biết xấu hổ nhưng ta thì có nha"
"Đêm qua ta uống rất nhiều, ngủ được một chút lại mơ thấy ác mộng, ngươi còn cắt tay ta chảy máu. Ta hỏi ngươi không mệt mỏi sao? Ta ngủ an ổn sao? Ngươi là đang nghĩ đi đâu vậy hả?"
Lúc này Nguyệt Cung Sương mới dần bình ổn trở lại, quả thật mình có chút suy nghĩ xa hơn nên mới có hành vi tức giận như thế này.
"Được rồi, sau này không cho phép ngươi ở trước mặt người khác nói những lời không đứng đắn"
"Được được. Ai kiu cô trả lương cho tôi làm chi"
Nhớ tới tiền, mới moi trong ngực áo ra hai bao lì xì lúc sáng Cha-nương phát. Chính là hai tờ giấy có đóng mộc đỏ.
Minh Thần Duệ ngây người, không tìm được con số ghi mệnh giá trên tờ ngân phiếu này. Cho nên ngẩng đầu cầu cứu Nguyệt Cung Sương:
"Nguyệt Cung Sương, cô có biết 2 tờ ngân phiếu này trị giá bao nhiêu không?"
"5000 lượng"
"Hả? Hai tờ 5000 lượng. Ở cổ đại cũng làm tiền lẻ nữa sao?"
"1 tờ 5000 lượng"
"Ặc. 2 tờ là 10.000 lượng. Là 4 tháng lương của mình a!!!! Cha - Nương thật là rộng rãi. haha"
Nguyệt Cung Sương ngồi ở bàn, tay chống đầu nhìn Minh Thần Duệ: "Ngươi yêu tiền đến vậy!"
"Cô có nghe nói [Có tiền mua tiên cũng được không?]. Sau này ta còn phải mang theo Tiểu Xiên que rời đi. NẾu bây giờ không dành dụm thì tới đó sẽ khó khăn nha"
Hai người đối đáp, xem ra không khí hòa nhã hơn lúc sáng rất nhiều, Hạ nhân bên ngoài cũng thở phào nhẹ nhõm. Bởi họ thật lo lắng cho vị cô gia như Minh Thần Duệ đây, chọc tiểu thư giận đến ném cả chung trà thì rất khó mà sống a.
Tác giả :
A. Jan