Khế Ước Hôn Nhân Cưới Một Tặng Một
Chương 26: Đàn ông không có ai là người tốt
Cố tiên sinh trầm mặc, định xem như không nhìn thấy, cứ thế bước qua, nhưng người phụ nữ kia cứ thế lao vào người anh, khóc như mưa như gió.
Ngày thường, Đại Boss mồm mép vô cùng lanh lợi, đặc biệt rất giỏi trêu trọc cô. Nhưng hôm nay, nhìn bộ dạng cô đang bù lu bù loa khóc, khiến cho Đại Boss không thể nào chịu được, để mặc cho cô ôm mình, giọng anh trầm thấp, khàn khàn: " Sao thế?"
Cô dựa vào trong ngực anh, ngoan ngoãn đến lạ, tủi thân khóc.
" Ai bắt nạt cô?"
Cô nức nở, vừa khóc vừa kể: " Lão ta bắt tôi uống nhiều rượu.. Ánh mắt đắm đuối nhìn tôi.. Còn muốn tôi phải "qua đêm".." Càng nói, càng nghẹn ngào: "Tống thị là mạng sống của dì tôi.. tôi không thể trơ mắt nhìn nó phá sản.." Cô túm chặt áo anh: " Anh nói tôi phải làm gì bây giờ?"
Ánh mắt Cố tiên sinh u ám một mảng, tâm tình khó chịu đến cực điểm. Cô vốn là người con gái vô cùng xinh đẹp, trang điểm vào nhìn lại thêm phần sắc xảo, quyến rũ. Cô như vậy, bị trêu chọc là chuyện đương nhiên. Huống chi, cô lại đang cần người khác giúp đỡ, vì thế những kẻ háo sắc sao lại không nhân cơ hội này ra điều kiện.
Nhìn cô đã say mèm, anh chỉ biết thở dài. Thật là ngốc mà. Tìm nhà đầu tư có nhiều cách, không nhất thiết phải đi uống rượu. Nhưng cô say thành ra thế này rồi, anh sao nỡ nhẫn tâm trách cứ?
" Đàn ông không có ai là người tốt." Cô say quá hóa liều.
Ách! Đại Boss bị trúng đạn.
" Rõ ràng tôi đã quên anh." Cô nhìn anh: " Sao anh lại xuất hiện.. tôi chán ghét anh!."
Hừ! Tâm tình Đại Boss bay lơ lửng trên trời, lời nói trong lúc say mới là lời nói thật. Cô gái này, thực sự là một tiểu yêu tinh rắc rối. Cô nói muốn cùng anh vạch rõ danh giới, khiến cho nửa tháng qua trong lòng anh khó chịu. Lúc này, cô mượn say để nói ra sự thật, ngắn ngủi mộtcâu, nhưng cái bộ dạng say rượu này có chút đáng yêu, làm cho mây đen trong lòng anh tản ra.
" Thế Sâm.."
Ách! Trong nháy mắt mây đen đầy trời, sấm chớp đùng đoàng. Đại Boss đầu đầy vạch đen, nghiên răng quát khẽ: " Tống Khinh Ca!" Anh lắc lắc vai cô, muốn cô tỉnh lại để nhìn cho kỹ xem người đang đỡ cô là ai.
" Cậu là ai? Đang làm cái gì vậy?"
Một người đàn ông khoảng 50 tuổi chạy tới, đẩy Cố Phong Thành ra, sau đó đỡ lấy Tống Khinh Ca, giọng ân cần: " Đại tiểu thư, cô mau tỉnh lại đi."
Tống Khinh Ca say ngất ngư, mơ màng.
" Cậu vừa làm gì tiểu thư?" Lão Chung không khách khí hỏi, ông đã ở phục vụ ở Tống gia hơn 10 năm, nhìn Khinh Ca từng ngày lớn lên, tối nay đã quá thời gian quy định, ông vẫn chưa nhận được điện thoại của tiểu thư, càng nghĩ càng không yên tâm cho nên đi vào tìm cô. Nhưng không ngờ lại nhìn thấy Cố Phong Thành ôm cô, hình như còn quát cô.
Tâm tình Đại Boss cực kỳ khó chịu, không khách khí: " Chỗ này người qua người lại, tôi có thể làm gì?"
Lão Chung nhìn Tống Khinh Ca, thấy y phục của cô còn chỉnh tề, mới bớt lo lắng. Ông chuyển hướng nhìn đến người đàn ông trước mặt, phong thái anh ta hiên ngang, khiến cho người đối diện có cảm giác vô cùng áp bức, ông cũng không muốn đôi co với anh ta, vì thế liền dìu cô đi: " Đại tiểu thư, tôi đưa cô về nhà."
" Lão Chung." Tống Khinh Ca chóng mặt, say ngất ngơ nhưng cố gắng làm vẻ tỉnh táo: " An Ny.. còn đang ở bên trong phòng.."
--
Hậu quả của việc say rượu vô cùng bi đát, bệnh cảm cúm nhanh chóng ghé thăm. Tống Khinh Ca cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra. Cô ngồi trước bàn làm việc, sắc mặt ửng hồng.
An Ny cầm thuốc cảm cúm đưa cho cô, khuyên cô về nhà nghỉ ngơi: " Phía bên Tạ tổng, có thể từ từ bàn bạc sau." Tối hôm qua An Ny say rượu, gục trước nên mấy chuyện sau đó không hay biết gì.
Tống Khinh Ca xoa xoa trán, nhắm hai mắt, giọng điềm tĩnh: " Tạ tổng không có ý định đầu tư, chúng ta sẽ liên hệ công ty khác." Đầu cô rất đau, cảm giác như muốn nổ tung.
An Ny cầm sổ ghi việc, cùng cô đối chiếu lại lịch làm việc: " Bên cô nhi viện gửi lời cảm ơn đến cô vì đã tặng quần áo mùa đông và một số trang thiết bị phục vụ cho việc sưởi ấm. Họ gửi giấy mời cô đến tham gia vào buổi tiệc cuối năm."
Đầu óc Tống Khinh Ca choáng váng, cả người tựa vào ghế: " Tối hôm đó tôi có lịch gì không?"
" Tối hôm đó có buổi tiệc của hội liên hiệp công thương thành phố Z."
" À." Cô nói: " Vậy cô giúp tôi từ chối phía bên cô nhi viện." Trong hội liên hiệp công thương của thành phố Z, có rất nhiều công ty lớn, muốn tìm nhà đầu tư, đây là cơ hội tốt nhất.
An Ny đứng cạnh sửa lại lịch làm việc: " Hôm nay phía bệnh viện gọi đến, nói rằng bệnh tình của đổng sự Tống đã ổn định, họ nói ngày mai có thể chuyển từ phòng hồi sức sang phòng bệnh thường."
Tống Khinh Ca thở phào nhẹ nhõm, dì cô bệnh nặng, đã phải đấu tranh vô cùng vất vả, may sao mọi chuyện tốt đẹp, đây cũng là tin tức tốt nhất trong những ngày gần đây.
" Tiểu thư Hứa Uyển gọi điện, nói cô ấy tối mai trở về thành phố Z, muốn hẹn trước với cô đi ăn cơm."
Hẹn trước? Tống Khinh Ca thấy buồn cười, bất đắc dĩ lắc đầu: " sao cô ấy lại gọi cho cô?" Người này, có chuyện gì xảy ra sao? " Chuyện này cô đừng ghi vào lịch, tôi sẽ gọi cho cô ấy."
An Ny nói: " Còn có.."
" Chuyện gì vậy?" Nhìn cô ấy ấp úng, Tống Khinh Ca hỏi.
" Tống tổng, lần trước cô lái xe đụng vào đuôi xe Bentley, chủ xe yêu cầu cô và ngài ấy gặp mặt để giải quyết." An Ny nói.
Ngày thường, Đại Boss mồm mép vô cùng lanh lợi, đặc biệt rất giỏi trêu trọc cô. Nhưng hôm nay, nhìn bộ dạng cô đang bù lu bù loa khóc, khiến cho Đại Boss không thể nào chịu được, để mặc cho cô ôm mình, giọng anh trầm thấp, khàn khàn: " Sao thế?"
Cô dựa vào trong ngực anh, ngoan ngoãn đến lạ, tủi thân khóc.
" Ai bắt nạt cô?"
Cô nức nở, vừa khóc vừa kể: " Lão ta bắt tôi uống nhiều rượu.. Ánh mắt đắm đuối nhìn tôi.. Còn muốn tôi phải "qua đêm".." Càng nói, càng nghẹn ngào: "Tống thị là mạng sống của dì tôi.. tôi không thể trơ mắt nhìn nó phá sản.." Cô túm chặt áo anh: " Anh nói tôi phải làm gì bây giờ?"
Ánh mắt Cố tiên sinh u ám một mảng, tâm tình khó chịu đến cực điểm. Cô vốn là người con gái vô cùng xinh đẹp, trang điểm vào nhìn lại thêm phần sắc xảo, quyến rũ. Cô như vậy, bị trêu chọc là chuyện đương nhiên. Huống chi, cô lại đang cần người khác giúp đỡ, vì thế những kẻ háo sắc sao lại không nhân cơ hội này ra điều kiện.
Nhìn cô đã say mèm, anh chỉ biết thở dài. Thật là ngốc mà. Tìm nhà đầu tư có nhiều cách, không nhất thiết phải đi uống rượu. Nhưng cô say thành ra thế này rồi, anh sao nỡ nhẫn tâm trách cứ?
" Đàn ông không có ai là người tốt." Cô say quá hóa liều.
Ách! Đại Boss bị trúng đạn.
" Rõ ràng tôi đã quên anh." Cô nhìn anh: " Sao anh lại xuất hiện.. tôi chán ghét anh!."
Hừ! Tâm tình Đại Boss bay lơ lửng trên trời, lời nói trong lúc say mới là lời nói thật. Cô gái này, thực sự là một tiểu yêu tinh rắc rối. Cô nói muốn cùng anh vạch rõ danh giới, khiến cho nửa tháng qua trong lòng anh khó chịu. Lúc này, cô mượn say để nói ra sự thật, ngắn ngủi mộtcâu, nhưng cái bộ dạng say rượu này có chút đáng yêu, làm cho mây đen trong lòng anh tản ra.
" Thế Sâm.."
Ách! Trong nháy mắt mây đen đầy trời, sấm chớp đùng đoàng. Đại Boss đầu đầy vạch đen, nghiên răng quát khẽ: " Tống Khinh Ca!" Anh lắc lắc vai cô, muốn cô tỉnh lại để nhìn cho kỹ xem người đang đỡ cô là ai.
" Cậu là ai? Đang làm cái gì vậy?"
Một người đàn ông khoảng 50 tuổi chạy tới, đẩy Cố Phong Thành ra, sau đó đỡ lấy Tống Khinh Ca, giọng ân cần: " Đại tiểu thư, cô mau tỉnh lại đi."
Tống Khinh Ca say ngất ngư, mơ màng.
" Cậu vừa làm gì tiểu thư?" Lão Chung không khách khí hỏi, ông đã ở phục vụ ở Tống gia hơn 10 năm, nhìn Khinh Ca từng ngày lớn lên, tối nay đã quá thời gian quy định, ông vẫn chưa nhận được điện thoại của tiểu thư, càng nghĩ càng không yên tâm cho nên đi vào tìm cô. Nhưng không ngờ lại nhìn thấy Cố Phong Thành ôm cô, hình như còn quát cô.
Tâm tình Đại Boss cực kỳ khó chịu, không khách khí: " Chỗ này người qua người lại, tôi có thể làm gì?"
Lão Chung nhìn Tống Khinh Ca, thấy y phục của cô còn chỉnh tề, mới bớt lo lắng. Ông chuyển hướng nhìn đến người đàn ông trước mặt, phong thái anh ta hiên ngang, khiến cho người đối diện có cảm giác vô cùng áp bức, ông cũng không muốn đôi co với anh ta, vì thế liền dìu cô đi: " Đại tiểu thư, tôi đưa cô về nhà."
" Lão Chung." Tống Khinh Ca chóng mặt, say ngất ngơ nhưng cố gắng làm vẻ tỉnh táo: " An Ny.. còn đang ở bên trong phòng.."
--
Hậu quả của việc say rượu vô cùng bi đát, bệnh cảm cúm nhanh chóng ghé thăm. Tống Khinh Ca cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra. Cô ngồi trước bàn làm việc, sắc mặt ửng hồng.
An Ny cầm thuốc cảm cúm đưa cho cô, khuyên cô về nhà nghỉ ngơi: " Phía bên Tạ tổng, có thể từ từ bàn bạc sau." Tối hôm qua An Ny say rượu, gục trước nên mấy chuyện sau đó không hay biết gì.
Tống Khinh Ca xoa xoa trán, nhắm hai mắt, giọng điềm tĩnh: " Tạ tổng không có ý định đầu tư, chúng ta sẽ liên hệ công ty khác." Đầu cô rất đau, cảm giác như muốn nổ tung.
An Ny cầm sổ ghi việc, cùng cô đối chiếu lại lịch làm việc: " Bên cô nhi viện gửi lời cảm ơn đến cô vì đã tặng quần áo mùa đông và một số trang thiết bị phục vụ cho việc sưởi ấm. Họ gửi giấy mời cô đến tham gia vào buổi tiệc cuối năm."
Đầu óc Tống Khinh Ca choáng váng, cả người tựa vào ghế: " Tối hôm đó tôi có lịch gì không?"
" Tối hôm đó có buổi tiệc của hội liên hiệp công thương thành phố Z."
" À." Cô nói: " Vậy cô giúp tôi từ chối phía bên cô nhi viện." Trong hội liên hiệp công thương của thành phố Z, có rất nhiều công ty lớn, muốn tìm nhà đầu tư, đây là cơ hội tốt nhất.
An Ny đứng cạnh sửa lại lịch làm việc: " Hôm nay phía bệnh viện gọi đến, nói rằng bệnh tình của đổng sự Tống đã ổn định, họ nói ngày mai có thể chuyển từ phòng hồi sức sang phòng bệnh thường."
Tống Khinh Ca thở phào nhẹ nhõm, dì cô bệnh nặng, đã phải đấu tranh vô cùng vất vả, may sao mọi chuyện tốt đẹp, đây cũng là tin tức tốt nhất trong những ngày gần đây.
" Tiểu thư Hứa Uyển gọi điện, nói cô ấy tối mai trở về thành phố Z, muốn hẹn trước với cô đi ăn cơm."
Hẹn trước? Tống Khinh Ca thấy buồn cười, bất đắc dĩ lắc đầu: " sao cô ấy lại gọi cho cô?" Người này, có chuyện gì xảy ra sao? " Chuyện này cô đừng ghi vào lịch, tôi sẽ gọi cho cô ấy."
An Ny nói: " Còn có.."
" Chuyện gì vậy?" Nhìn cô ấy ấp úng, Tống Khinh Ca hỏi.
" Tống tổng, lần trước cô lái xe đụng vào đuôi xe Bentley, chủ xe yêu cầu cô và ngài ấy gặp mặt để giải quyết." An Ny nói.
Tác giả :
Du Vịnh Đích Ngư