Khế Ước Hôn Nhân Cưới Một Tặng Một
Chương 164: Thứ anh tặng chỉ toàn là lừa dối

Khế Ước Hôn Nhân Cưới Một Tặng Một

Chương 164: Thứ anh tặng chỉ toàn là lừa dối

Editor: Giả Bảo Ngọc 

" Cố Phong Thành, anh là đồ tồi tệ!" Tống Khinh Ca gào lên.

Anh cưới cô, từng cưng chiều cô hết mức nhưng hôm nay lại nói không yêu cô, thì ra thứ anh tặng cho cô chỉ toàn là lừa dối.

Làm sao cô có thể không buồn? Làm sao cô có thể không đau? Làm sao cô có thể không giận? Làm sao cô có thể không khóc? Làm sao cô có thể không đau lòng? Làm sao cô có thể không khổ sở?

Khi cô đem toàn bộ tình yêu của mình dành cho anh, dành trọn trái tim mình cho anh, nhưng chỉ đổi lại được 2 chữ " không yêu ", hung hăng đánh vào tim cô cho tim cô nát bấy, cô có thể quên được sao?

Cô thật sự tan nát cõi lòng, thương tích đầy mình rồi.

Chất lỏng ấm áp vẫn từ bắp chân cô chảy xuống, nhưng giờ phút này cô đắm chìm trong lửa giận, hoàn toàn không để ý.

Lời kêu gào của cô khiến cho tim Đại Boss như bị hàng ngàn mũi nhọn xuyên thủng, đau đến khó có thể hô hấp. Đối mặt với người phụ nữ mình yêu anh không thể ôm lấy cô vào lòng mà chỉ có thể đẩy ra xa. Trong lòng anh, thống khổ so với cô không thiếu một phân. Nhưng anh có thể làm gì được? Mẹ anh hiện tại đắm chìm trong hận thù, tâm trạng vô cùng kích động, nếu như bà làm hại đến cô, thì anh sẽ hối hận suốt đời. Nhưng nói gì đi nữa, thì Tất cả đều là lỗi của anh: " Là anh có lỗi với em."

" Một câu xin lỗi là xong sao?" Tống Khinh Ca cười khổ, cô đứng không vững, lảo đảo muốn ngã.

" Anh sẽ bù đáp cho em!" Đại Boss xoay người, đáy mắt ngập tràn tia đau xót.

Tống Khinh Ca đưa tay ôm bụng, tiếp tục cười khổ: " Bù đáp thế nào? Anh định dùng tiền sao?" Nước mắt tưởng chừng đã khô kiệt vậy mà lại trào ra hai khóe mắt: " Cố Phong Thành, anh cho rằng tiền có thể mua được tất cả sao?" Tình yêu của cô, đã bị chà đạp không thương tiếc rồi.

" Khinh Ca.." Nhìn tâm trạng cô mất khống chế, Đại Boss đi về phía cô.

Cô từ từ lùi về phía sau, theo từng bước cô đi, chất lỏng tiếp tục chảy ra. Hai tay cô ôm lấy bụng, vừa khóc vừa lẩm bẩm: " Con là của tôi, của riêng tôi." Sau đó, ngẩng đầu nhìn anh: " Cố Phong Thành, anh muốn ly hôn, có thể. Nhưng con là của tôi, anh không thể cướp đi.."

Khi Đại Boss nhìn thấy dưới sàn nhà ướt nhẹp một mảng lớn, chỗ bắp chân cô nước vẫn không ngừng chảy xuống thì kinh sợ: " Em.. em làm sao vậy?"

Sắc mặt Tống Khinh Ca trắng bệch, theo ánh mắt anh nhìn xuống, lòng bàn chân đã ướt thành một mảng lớn.

Cô bị vỡ nước ối rồi.

Cô hốt hoảng, tay vịn ở ghế so pha, run rẩy. Cơn đau lại ấp đến khiến cho tâm tình càng lúc càng tồi tệ. Mắt thấy anh muốn ôm lấy mình, cô giùng giằng, hai tay đánh anh: " Tránh ra! Tránh ra! Anh không được cướp bạn nhỏ Cố của tôi!"

Đại Boss không để ý đến sự phản kháng của cô, đem cô ôm vào trong ngực.

Tống Khinh Ca đánh anh, tâm tình mất khống chế, thét lên: " Buông tôi ra!"

" Anh đưa em đến bệnh viện!" Đại Boss không để ý đến cô giãy giụa, bế cô lên, sải bước ra khỏi phòng làm việc.

Đi ngang qua phòng làm việc, mọi người chỉ dám nhìn chứ không ai dám lên tiếng.

" Anh không được cướp bạn nhỏ Cố của tôi!" Cô vừa khóc vừa đánh anh.

Nhìn cô nóng nảy bất an, Sắc mặt Đại Boss căng thẳng, an ủi cô: " Khinh Ca, anh chỉ đưa em đến bệnh viện!"

Tâm trạng cô bất ổn, không ngừng giãy giụa.

Vào thang máy, Đại Boss vô cùng sốt ruột, cúi đầu nhìn sắc mặt tái nhợt của cô.

Tống Khinh Ca cảm thấy chất lỏng không ngừng chảy ra, bụng cô từng cơn co rút cũng không ngừng ập đến, đau đớn này cô chưa từng trải qua, phải cắt chặt răng mới qua được một cơn đau.

Thang máy đi xuống, số trên bảng hiệu đang đếm ngược, Đại Boss cảm thấy mỗi một giây giống như là một năm vậy, nhìn vẻ mặt tái nhợt của cô, anh cúi đầu hôn lên trán cô, miệng không ngừng an ủi: " Không sao, không có chuyện gì. Anh lập tức đưa em đến bệnh viện."

Tống Khinh Ca cười khổ, bụng đau không chịu nổi, thầm lẩm bẩm: " Đừng cướp bạn nhỏ Cố của tôi."

Rời khỏi thang máy, Đại Boss bế cô đến bãi đỗ xe, anh mở ghế lái phụ để cô ngồi xuống đó.

Anh khởi động xe, một đường lái ra khỏi bãi đỗ.

Những cơn đau càng lúc càng nhiều, không cho cô có thời gian nghỉ. Không thể cắn răng chịu được nữa, cô nhăn nhó kêu lên.

Đại Boss nghe tiếng kêu của cô, thấy cô không ngừng giãy giụa thì nắm lấy tay cô: " Không sao, rất nhanh sẽ đến bệnh viện."

" Con là của tôi." Cô khó khăn nói, trên mặt toàn là nước, không phân biệt được là nước mắt hay mồ hôi. Cơn đau lại ập đến, bạn nhỏ Cố không ngừng đạp trong bụng, cô vừa khóc vừa khẩn cầu: " Cố Phong Thành, anh đừng cướp con của tôi!"

Đại Boss nhíu nhíu mày, trong lòng nôn nóng, vượt cả đèn đỏ. Nhưng không ngừng an ủi: " Không đâu, anh sẽ không làm như vậy."

Cơn đau qua đi, Tống Khinh Ca thở hổn hển, nằm ở bên ghế phụ. Cô ngửa đầu nhìn anh, mi anh đang nhíu chặt, môi mỏng cũng mím chặt, giống như là vô cùng lo lắng.

Anh không yêu cô, sao lại vì cô mà lo lắng?

Cô cười khổ, hết thảy đều là cô đa tình.

" Em thấy đỡ hơn chưa?" Đại Boss lo lắng, nhíu nhíu mi, ánh mắt rơi trên người cô, đưa tay chạm vào trán cô.

Tống Khinh Ca mở to miệng, thở hổn hển. Ánh mắt anh sốt sắng thế kia, cũng là giả sao? Cô lạnh nhạt hỏi anh: " Anh thật sự không yêu tôi sao?"

Đại Boss hơi khựng tay lại, môi mỏng mím chặt, trầm mặc không nói gì.

Cô thất vọng, cười khổ. Tay mơn trớn bụng. Bạn nhỏ Cố hình như đã bớt đùa nghịch, Cô cười nhạo mình, rõ ràng anh đã nói với cô rồi, cô còn hỏi làm cái gì chứ?

Ngắn ngủi vài phút cơn đau lại ập đến, cơn sau so với cơn trước cường độ tăng cao, đau đớn khiến cô không thể nghĩ ngợi.

Xe vừa lái đến ngã tư đường, đột nhiên chiếc xe tải trở đầy cát ở đằng trước bị nổ lốp, phải vội vàng phanh gấp. Đại Boss phản ứng cực nhanh, gấp gáp đạp chân ga, xe lập tức dừng lại. Nhưng không ngờ ở đằng sau, một chiếc xe bus lao đến, không kịp phanh lại, tông vào đuôi xe Bentley khiến cho Bentley lao vào đuôi xe tải. Chiếc xe tải bị nổ lốp ở phía sau, sườn xe đã hơi nghiêng, bị Bentley lao đến khiến cho thùng xe đựng cát ở phía sau đổ ập xuống, trong nháy mắt Bentley bị phủ kín cát.

Tống Khinh Ca đang đau sắp không chịu nổi, thì nghe thấy một tiếng nổ lớn, đuôi xe bị đụng, theo quán tính cô sẽ lao về phía trước nhưng đột nhiên, cô cảm giác một thân thể chắn ở trước người mình, đem cả người cô đẩy về phía sau, sau đó thân thể ấy lại chắn ở kính trước xe, một trận cát lập tức dội xuống, làm vỡ tan kính chắn, cuối cùng thân thể ấy gục trên người cô.

Trong nháy mắt, xung quanh tối đen. Cô hôn mê bất tỉnh.

Xung quanh đột nhiên yên lặng.

Tống Khinh Ca bị cơn đau thức tỉnh, nhìn xung quanh một mảng tối đen. Ngực cô giống như bị một thứ gì đó đè lên, rất nặng khiến cho cô khó thở. Cô thử đẩy ra, thì sờ thấy một đôi cánh tay, sau đó cô sờ lên mặt anh, phía trên toàn là chất lỏng, ướt nhẹp, dính dính: " Phong Thành?"

Anh không lên tiếng.

Cô thử đẩy anh, nhưng anh vẫn không nhúc nhích.

Chất lỏng ấm áp ấy nhỏ xuống mặt cô, tràn đầy mùi máu tươi, lúc này cô mới biết là máu!

" Phong Thành?" Cô lo lắng vỗ lên mặt anh: " Phong Thành.."

Đại Boss không động đậy, đầu anh gục ở trên mặt cô, hơi thở vô cùng yếu. Cô cô gắng dùng môi mình chặn lại môi anh, khó khăn truyền cho anh chút dưỡng khí.

Qua một lúc lâu, anh ho lên vài tiếng. Sau đó, cô cảm thấy anh đã thở trở lại.

" Phong Thành?" Tống Khinh Ca nhíu mi, lo lắng kêu anh.

Anh không hề nhúc nhích.

Cô nóng nảy vỗ vỗ vào mặt anh, gào lên: " Anh tỉnh dậy đi!"

".. Khinh Ca …" Tiếng của anh, thì thào như hụt hơi.

Trong nháy mắt, Tống Khinh Ca òa khóc: " Phong Thành, anh có sao không?" Kính chắn trước vỡ nát, mảnh vụn và cát tràn vào trong xe, hai người chỉ có thể ôm lấy nhau, không nhúc nhích.

Hơi thở Đại Boss suy yếu, không lên tiếng.

Biết anh vẫn còn sống, cô cắn môi ức chế tiếng khóc. Tay ôm chặt lấy anh, bạn nhỏ Cố trong bụng lại bắt đầu ầm ĩ, cơn đau lại lập tức ập đến.

" Khinh Ca.." Tay Đại Boss run run, trong bóng tối tìm đến mặt cô, giúp cô lau đi dòng nước mắt.

Tống Khinh Ca lại òa khóc.

Giọng của anh rất nhẹ, nhẹ như từ một nơi xa truyền đến: " Khinh Ca." Anh cũng khóc, dứt lời anh môi anh áp xuống mặt cô.

Tống Khinh Ca cảm thấy hoảng hốt.

Giờ phút cái chết cận kề, giống như tất cả mọi tranh chấp, thống khổ, mâu thuẫn đều không tồn tại. Họ chỉ là một đôi vợ chồng đang gặp hoạn nạn, lặng lặng ôm lấy nhau. Cô quên đi cãi vã, anh quên đi thù hận. Giờ phút này, cho dù là địa ngục chỉ cần có nhau cũng vô cùng tốt đẹp.

Thời gian từng phút trôi đi.

Tống Khinh Ca nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát, kèm theo đó rất nhiều âm thanh khác. Cô vỗ nhẹ vào mặt Đại Boss: " Có người đến cứu chúng ta rồi."

Anh không hề động đậy.

Cảm giác sợ hãi lại tập kích cô, cô kêu lên: " Phong Thành, không được ngủ."

Anh vẫn không động đậy.

Cô ngẩng đầu, vừa khóc vừa hôn lên bờ môi lạnh như băng của anh: " Phong Thành! Anh mau tỉnh lại đi. Phong Thành, không được ngủ.." Bạn nhỏ Cố đã bớt ầm ĩ nữa nhưng chất lỏng trong người cô vẫn không ngừng chảy ra.

Bất kể cô kêu gào cỡ  nào, anh cũng không động đậy, thậm chí cô cảm giác anh đã ngừng thở.

" Phong Thành.." Cô ôm anh, khóc.

Bên ngoài, láng máng truyền đến vài thanh âm: " Thê thảm quá, xe tốt như vậy mà bị vỡ thành thế này.. không biết trong xe có ai còn sống không.. Trước tiên xúc hết cát này ra, sau đó cắt cửa xe.. Nhanh lên.."

Bên ngoài rối loạn, bạn nhỏ Cố trong bụng không còn ầm ĩ, Tống Khinh Ca ôm Đại Boss, nước mắt như mưa, cô hôn anh: " Phong Thành, em yêu anh.. em yêu anh.." Cho dù anh không yêu cô, thì cô vẫn yêu anh.

Vừa rồi, anh hoàn toàn có thể lái xe sang bên trái.. Như vậy, ghế lái phụ sẽ tông thẳng vào đuôi xe tải, cô mới hẳn là người phải chết. Nhưng anh lại không làm như vậy, mà lại dùng thân thể của mình che chắn cho cô.

" Phong Thành, anh thật là ngốc!" Cô ôm anh, nước mắt rơi lã chã, giờ phút này, cô tình nguyện người chết hãy là cô.

Cô nhớ lại lần đầu hai người gặp nhau, cô quyến rũ anh: " Chúng ta đi khách sạn." Lúc ấy, anh hài hước đáp rằng: " Dáng người cô như thế nào, đối với phụ nữ tôi rất kén chọn." Cảnh tượng đó cô mãi mãi không quên.

Còn có một buổi sáng sớm, anh ôm lấy cô từ phía sau, hôn cô: " Anh muốn trái tim, em nguyện ý cho không?"

Khi vừa đi đăng ký kết hôn về, đáy mắt anh mang đầy ý cười: " Cố phu nhân, sau này xin chỉ giáo."

Anh nhìn bụng cô, cưng chiều nói rằng: " Bạn nhỏ Cố, con phải ngoan ngoãn."

Những cảnh tượng đó, giọng nói trầm khàn đó, mùi thuốc lá nhàn nhạt đó vẫn còn phảng phất bên người cô. Tựa như mới chỉ là ngày hôm qua..

Tình yêu của cô, đã sớm trao cho anh, cho dù ngày thứ 2 sau khi kết hôn anh liền vứt bỏ cô, đối với cô không hề quan tâm. Thậm chí, Sang Lan Cầm còn nói ra những lời lẽ cay độc, anh còn dùng 2 từ " không yêu " để trả lời cô, muốn ly hôn với cô.. Nhưng cô vẫn rất yêu anh, yêu đến tận xương tủy.

Bất kể anh có tàn nhẫn với cô thế nào, nhưng giờ khắc này anh dùng thân thể để bảo vệ cô, cho dù anh có không yêu cô.. những điều này không còn quan trọng nữa.

Cô ôm lấy anh không ngừng khóc, nếu như anh không biết cô, nếu như cô không gả cho anh, nếu như hôm nay cô không đi tìm anh.. Thì mọi chuyện sẽ không như thế này.

Nói đến cùng, là cô hại anh!

Cô hôn lên gương mặt anh, khóc: " Nếu như chỉ định kết cục là như vậy, em tình nguyện chưa từng quen biết anh."

Giờ phút này, cô hi vọng thời gian có thể quay trở lại, có thể trở về cái đêm mưa phùn ấy, cô từ nhà La Thế Sâm đi ra, không có đón xe, chỉ đi thẳng một đường về nhà. Cô không đón xe, anh cũng không dừng xe, như vậy hai người sẽ không quen biết.

Như vậy, cô sẽ không phải giãy giụa trong cuộc hôn nhân thống khổ, mà anh sẽ không vì cô mà chết.

Cô cứ ngây ngốc như thế, ôm lấy anh cảm nhận nhiệt độ cơ thể anh từng chút từng chút lạnh như băng.

Không biết qua bao lâu, khi có tia sáng chiếu vào, có người vui mừng nói: " Mở được xe ra rồi." " Chảy máu nhiều thế này, người này đoán chừng không thể cứu." " Trời ạ, có phụ nữ mang thai, mau mau đến đây giúp một tay." Khi có người muốn kéo thân thể Đại Boss ra thì cô siết chặt, không buông tay.

" Tiểu thư, buông tay ra." Nhân viên cứu hộ trấn an cô.

Cô mở to mắt, hoảng loạn ôm chặt lấy anh, sợ anh bị bọn họ cướp đi.

Về sau, người cứu hộ kiên quyết đẩy tay cô ra, cô trơ mắt nhìn anh bị đưa lên xe cứu thương, cổ họng như bị mắc, không kêu lên được bất cứ âm thanh gì.

Rất nhanh cô cũng được đưa lên xe cứu thương, người y tá giúp cô đo huyết áp. Hỏi cô: " Cô mang thai mấy tháng?" Cô đột nhiên ý thức đến bụng mình đã yên tĩnh, sợ hãi ngập tràn, vừa khóc vừa khẩn cầu: " Cứu, làm ơn hãy cứu con của tôi."

Bạn nhỏ Cố không còn động đậy nữa.

Rồi sau đó, Tống Khinh Ca mất đi tri giác.

Đợi đến khi cô tỉnh lại, thì đã thấy mình nằm trên giường, đập vào mắt là một căn phòng trắng bệch, xộc lên mùi thuốc sát trùng. Trên cánh tay trái của cô, một chất lỏng truyền vào người qua một mũi kim lạnh buốt. Suy nghĩ của cô dừng lại ở lúc trước khi hôn mê, đột nhiên cô hoảng hốt, sờ xuống bụng, phía trên ngoại trừ một vết thương đang được quấn băng gạc, còn lại trống rỗng
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại