Khế Ước Hào Môn
Chương 56: Anh cứu chị tôi đi!
Sau khi chọn được nhẫn, đi ra khỏi cửa hàng thì trời đã chập tối.
“Tiểu Ngữ em để xe ở chỗ nào?" Tần Cẩn Lan nhìn xung quanh.
Tần Mộc Ngữ cũng lướt nhìn một vòng, trong mắt có chút nghi hoặc: “Vừa nãy còn ở chỗ này mà, tài xế Lưu đưa em đến... Ở đây không cho đậu xe sao?" Cho nên tài xế mới lái xe đi?
Ở tòa nhà thương mại này, từ trước đến nay xe đỗ ở đây đều động nghẹt, bãi đậu xe gần nhất cách nơi này hơi vắng vẻ.
“Như vậy đi, Tiều Ngữ em chờ chị một chút, chị sẽ đi tìm, ở chỗ này chờ chị đừng có đi đâu nha..." Tần Cẩn Lan vừa nói vừa mỉm cười, đi xung quanh tìm xe.
“Được ạ." Nàng nhìn cô ấy xa dần, dáng người mảnh khảnh ngoan ngoãn đừng chờ ở ven đường.
Tần Cẩn Lan xoay người, nụ cười càng trở nên âm lãnh, cô ta gửi đi một tin nhắn trong hộp tin phác thảo (draft box), bên trên là mấy chữ rất lưu loát “Động thủ đi!", bằng bất cứ giá nào cũng phải làm được, cô ta xóa toàn bộ tin nhắn đã lưu.
Gió lạnh xào xạc.
Tần Mộc Ngữ ở tại chỗ đợi ròng rã hơn mười phút, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Tần Cẩn Lan đâu, gió thổi khiến mấy sợi tóc mềm mại trở nên lộn xộn, nàng tìm kiếm xung quanh, lấy điện thoại di động ra gọi cho chị, lúc này mới phát hiện máy của mình tự tắt từ bao giờ.
Thật kỳ lạ.
Nàng khởi động máy, phát hiện pin điện thoại vẫn còn điện, vì sao máy lại tắt chứ?
Ngay sau đó một loạt tin nhận ùa đến, đều là tin báo cuộc gọi nhỡ của chị, nhiều như vậy... khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộc Ngữ biến sắc, không biết chuyện gì đã xảy ra, nhanh chóng cầm điện thoại gọi lại, tiếng tu tu khiến nàng kinh hồn bạt vía, nhưng có nhấn phím gọi lại thế nào cũng không bắt máy!
Nàng tin có điều kì lạ, tiếp tục lại tiếp tục gọi.
Gọi đến lần thứ sáu cuối cùng cũng liên lạc được, Tần Mộc Ngữ vui vẻ kêu một tiếng “Chị" còn chưa kịp nói hết câu, đã bị cắt ngang bởi tiếng la hét bên trong điện thoại, thanh âm từ chiếc di động truyền ra, là tiếng kêu khóc chói tai của Tần Cẩn Lan, tiếng giãy dụa, nói “Các ngươi cút ngay, không được đụng vào tôi!!", còn có tiếng đám đàn ông bỉ ổi đùa cợt cùng tiếng quần áo bị xé rách!
Tần Mộc Ngữ khiếp sợ sắc mặt trắng bệch, tay nắm chặt chiếc điện thoại!
“Chị... Chị ở đâu!! Ở nơi nào hả chị!" Trong ngực vẫn còn văng vẳng tiếng kêu la thảm thiết, Tần Mộc Ngữ lo lắng đến nỗi nước mắt cuộn trào mãnh liệt, lớn tiếng gào thét, không biết làm thế nào trước quảng trường rộng lớn của khu trung tâm thương mại.
Tín hiệu của điện thoại đột ngột bị ngắt kết nối, trước đây nàng chưa từng nghe âm thanh khiến nàng đau đớn thê thảm đến như vậy!
Toàn bộ thế giới thoáng chốc trở nên tĩnh lặng đến đáng sợ.
“Chị..." Tần Mộc Ngữ run giọng kêu lên, “... Chị, hãy trả lời đi chị!"
Điện thoại đã bị ngắt, giờ khắc này nàng đã biết được chị đã gặp phải chuyện gì, dòng lệ nóng hổi tuôn trào mãnh liệt!! Nàng cầm lấy điện thoại, chạy như điên đến cổng, kéo lấy tay áo của nhân viên an ninh, ngừng hô hấp mà nói: “Ngài cảnh sát, chị tôi đã xảy ra chuyện, làm ơn nhanh chóng đến cứu chị tôi! Nhanh lên!!"
Nhân viên an ninh kinh hãi, bị kéo một phát làm lảo đảo, vội vàng túm giữ lấy nàng: “Tiểu thư... Haizz! Vị tiểu thư này!"
“Các vị hãy nhanh lên!!" Tần Mộc Ngữ không khống chế được mà gào thét, dòng lệ theo gò má mà rơi xuống “Chị tôi gặp phải người xấu, chị đang bị kẻ xấu ức hiếp, anh có nghe không!! Anh làm ơn giúp tôi cứu chị ấy!"
Nhân viên an ninh cũng sợ không ít, tay hoảng loạn giữ lấy nón mình, lảo đảo chạy theo nàng “Ở đâu? Cô phải nói cho tôi rõ chỗ nào! Cô kéo tôi chạy đi đâu đây!""
“Tôi không biết... Các vị, bãi đỗ xe gần nhất ở chỗ nào? Chị tôi đi tìm xe... Tôi cũng không biết chị ấy gặp phải sự việc như thế! Tôi vừa mới gọi cho chị ấy, chị ấy khóc... Chị ấy bị kẻ xấu ức hiếp, anh làm ơn hãy cứu chị tôi!"
Nhân viên an ninh nhìn khuôn mặt đầy lệ của cô gái nhỏ này cũng cảm thấy mềm lòng, vừa định nói điều gì đó thì một chiếc xe xông tới, hít một hơi giữ nàng lại!!
Tần Mộc Ngữ thấp giọng thét lên, đột ngột bị kéo trở lại! Chiếc xe kia dừng sát đôi chân của nàng.
Nàng nhìn thấy rất rõ, trong chiếc xe màu trắng bạc kia, khuôn mặt tuấn lãng mà sắc bén của Thượng Quan Hạo, đã trở nên trắng bệch lạnh lẽo đến cực độ!
“Tiểu Ngữ em để xe ở chỗ nào?" Tần Cẩn Lan nhìn xung quanh.
Tần Mộc Ngữ cũng lướt nhìn một vòng, trong mắt có chút nghi hoặc: “Vừa nãy còn ở chỗ này mà, tài xế Lưu đưa em đến... Ở đây không cho đậu xe sao?" Cho nên tài xế mới lái xe đi?
Ở tòa nhà thương mại này, từ trước đến nay xe đỗ ở đây đều động nghẹt, bãi đậu xe gần nhất cách nơi này hơi vắng vẻ.
“Như vậy đi, Tiều Ngữ em chờ chị một chút, chị sẽ đi tìm, ở chỗ này chờ chị đừng có đi đâu nha..." Tần Cẩn Lan vừa nói vừa mỉm cười, đi xung quanh tìm xe.
“Được ạ." Nàng nhìn cô ấy xa dần, dáng người mảnh khảnh ngoan ngoãn đừng chờ ở ven đường.
Tần Cẩn Lan xoay người, nụ cười càng trở nên âm lãnh, cô ta gửi đi một tin nhắn trong hộp tin phác thảo (draft box), bên trên là mấy chữ rất lưu loát “Động thủ đi!", bằng bất cứ giá nào cũng phải làm được, cô ta xóa toàn bộ tin nhắn đã lưu.
Gió lạnh xào xạc.
Tần Mộc Ngữ ở tại chỗ đợi ròng rã hơn mười phút, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Tần Cẩn Lan đâu, gió thổi khiến mấy sợi tóc mềm mại trở nên lộn xộn, nàng tìm kiếm xung quanh, lấy điện thoại di động ra gọi cho chị, lúc này mới phát hiện máy của mình tự tắt từ bao giờ.
Thật kỳ lạ.
Nàng khởi động máy, phát hiện pin điện thoại vẫn còn điện, vì sao máy lại tắt chứ?
Ngay sau đó một loạt tin nhận ùa đến, đều là tin báo cuộc gọi nhỡ của chị, nhiều như vậy... khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộc Ngữ biến sắc, không biết chuyện gì đã xảy ra, nhanh chóng cầm điện thoại gọi lại, tiếng tu tu khiến nàng kinh hồn bạt vía, nhưng có nhấn phím gọi lại thế nào cũng không bắt máy!
Nàng tin có điều kì lạ, tiếp tục lại tiếp tục gọi.
Gọi đến lần thứ sáu cuối cùng cũng liên lạc được, Tần Mộc Ngữ vui vẻ kêu một tiếng “Chị" còn chưa kịp nói hết câu, đã bị cắt ngang bởi tiếng la hét bên trong điện thoại, thanh âm từ chiếc di động truyền ra, là tiếng kêu khóc chói tai của Tần Cẩn Lan, tiếng giãy dụa, nói “Các ngươi cút ngay, không được đụng vào tôi!!", còn có tiếng đám đàn ông bỉ ổi đùa cợt cùng tiếng quần áo bị xé rách!
Tần Mộc Ngữ khiếp sợ sắc mặt trắng bệch, tay nắm chặt chiếc điện thoại!
“Chị... Chị ở đâu!! Ở nơi nào hả chị!" Trong ngực vẫn còn văng vẳng tiếng kêu la thảm thiết, Tần Mộc Ngữ lo lắng đến nỗi nước mắt cuộn trào mãnh liệt, lớn tiếng gào thét, không biết làm thế nào trước quảng trường rộng lớn của khu trung tâm thương mại.
Tín hiệu của điện thoại đột ngột bị ngắt kết nối, trước đây nàng chưa từng nghe âm thanh khiến nàng đau đớn thê thảm đến như vậy!
Toàn bộ thế giới thoáng chốc trở nên tĩnh lặng đến đáng sợ.
“Chị..." Tần Mộc Ngữ run giọng kêu lên, “... Chị, hãy trả lời đi chị!"
Điện thoại đã bị ngắt, giờ khắc này nàng đã biết được chị đã gặp phải chuyện gì, dòng lệ nóng hổi tuôn trào mãnh liệt!! Nàng cầm lấy điện thoại, chạy như điên đến cổng, kéo lấy tay áo của nhân viên an ninh, ngừng hô hấp mà nói: “Ngài cảnh sát, chị tôi đã xảy ra chuyện, làm ơn nhanh chóng đến cứu chị tôi! Nhanh lên!!"
Nhân viên an ninh kinh hãi, bị kéo một phát làm lảo đảo, vội vàng túm giữ lấy nàng: “Tiểu thư... Haizz! Vị tiểu thư này!"
“Các vị hãy nhanh lên!!" Tần Mộc Ngữ không khống chế được mà gào thét, dòng lệ theo gò má mà rơi xuống “Chị tôi gặp phải người xấu, chị đang bị kẻ xấu ức hiếp, anh có nghe không!! Anh làm ơn giúp tôi cứu chị ấy!"
Nhân viên an ninh cũng sợ không ít, tay hoảng loạn giữ lấy nón mình, lảo đảo chạy theo nàng “Ở đâu? Cô phải nói cho tôi rõ chỗ nào! Cô kéo tôi chạy đi đâu đây!""
“Tôi không biết... Các vị, bãi đỗ xe gần nhất ở chỗ nào? Chị tôi đi tìm xe... Tôi cũng không biết chị ấy gặp phải sự việc như thế! Tôi vừa mới gọi cho chị ấy, chị ấy khóc... Chị ấy bị kẻ xấu ức hiếp, anh làm ơn hãy cứu chị tôi!"
Nhân viên an ninh nhìn khuôn mặt đầy lệ của cô gái nhỏ này cũng cảm thấy mềm lòng, vừa định nói điều gì đó thì một chiếc xe xông tới, hít một hơi giữ nàng lại!!
Tần Mộc Ngữ thấp giọng thét lên, đột ngột bị kéo trở lại! Chiếc xe kia dừng sát đôi chân của nàng.
Nàng nhìn thấy rất rõ, trong chiếc xe màu trắng bạc kia, khuôn mặt tuấn lãng mà sắc bén của Thượng Quan Hạo, đã trở nên trắng bệch lạnh lẽo đến cực độ!
Tác giả :
Cận Niên