Khế Ước Hào Môn
Chương 227: Nếu như có thể nắm bắt thời gian
“Nếu nói đến chuyện này thì đúng là tôi có tội, nhưng nếu như thời gian quay lại một lần nữa, lựa chọn của tôi vẫn sẽ như vậy..." Ngự Phong Trì giữ chặt bải vai của Thượng Quan Hạo, ánh sáng cuồn cuộn trong đôi mắt, giọng nói trầm thấp, “...Là tôi giết chết Tần Cẩn Lan."
Giống như một tiếng sấm rèn vang, cơ thể cao lớn của Thượng Quan Hạo đột nhiên run lên!!
Anh chống vào tường, sắc mặt trắng bệch giống như trong giây tiếp theo sẽ đổ rầm xuống đất, nhìn chằm chằm Ngự Phong Trì—
Đôi mắt sâu thẳm sáng chói loá như sao trời trong đêm tối, có một chút khát máu, “Anh không nghĩ tới phải không? Anh nhất định chưa từng nghĩ tới, không thể tưởng tượng nổi vào ngày đó của bốn năm trước, vị hôn thê mà anh yêu nhất trong cái kho hàng nhỏ tối tăm, đã dùng phương thức dữ tợn và khát máu nhất để giết người... Anh nhất định chưa từng nhìn thấy, nếu lúc đó tôi đến chậm một bước, thứ anh nhìn thấy không phải là thi thể của Tần Cẩn Lan, mà anh sẽ thấy người phụ nữ của anh và đứa bé ngã trong vũng máu, bụng của cô ấy sẽ bị cái móc sắt đó rạch ra, để anh có thể tận mắt nhìn thấy đứa bé mới bốn tháng tuổi trông như thế nào!!"
Mặt Ngự Phong Trì cũng trở nên tái nhợt như tờ giấy, bởi vì cảm xúc quá kích động, tơ máu trong mắt hắn dày đặc, nhuộm đỏ cả đôi mắt.
“...Thế nhưng mọi chuyện sau đó cũng không tốt hơn là bao, đứa bé đó vẫn không may mắn như vậy, bị anh đạp một cái mạnh mẽ hung ác còn có thể sống sót, thật là kỳ tích, đúng không?" Đôi môi tái nhợt của hắn hỏi một cách trào phúng.
“Ngày đó là tôi đặt máy theo dõi trên xe cô ta... Tôi đi theo cô ta suốt quãng đường đến nhà kho, Mộc Ngữ đã bất tỉnh... Tôi chỉ muốn ngăn cô ta giết người, không muốn làm bất cứ việc gì khác!" Đôi mắt lạnh lẽo của Ngự Phong Trì càng thêm đỏ ngầu, run giọng nói, “Thế nhưng là cô ta không biết phân biệt đúng sai, cô ta đã bị điên từ lâu rồi, tôi lỡ tay mới móc vào cổ cô ta!"
Buông bả vai Thượng Quan Hạo ra, Ngự Phong Trì hít sâu một hơi, trầm thấp nói: “Tôi không muốn biện giải cho bản thân, cho nên nếu như muốn tôi chịu trách nhiệm về việc đó, tôi sẽ không có bất kỳ sự oán trách nào!" Nói xong tay hắn liền nắm chặt cổ áo của Thượng Quan Hạo, ánh mắt lãnh lẽo nhìn Thượng Quan Hạo, nghiến răng nói, “Nhưng tất cả những báo ứng này không nên do cô ấy và thằng bé gánh chịu... Anh nghe rõ chưa? Cô ấy, không, nên!!"
Toàn bộ thần trí của Thượng Quan Hạo đều trở nên kinh sợ, sắc mặt trắng bệch như sương, chỉ cảm thấy tất cả các sự kiện điên cuồng suốt bốn năm qua biến mất khỏi đầu óc... Chỉ còn sót lại một giọng nói...
Không phải do cô làm.
Tựa như lúc cô tỉnh lại, cả người đầy vết dao cứa, tuyệt vọng giải thích với mọi người.
Cho tới bây giờ cô chưa từng nói dối.
Đôi môi mỏng tái nhợt khô nứt, trong đôi mắt run rẩy dâng lên một tầng hơi nước, khàn giọng nói: “Không thể... Vì sao hiện trường..."
“Anh muốn hỏi vì sao ở hiện trường không có chứng cứ có đúng không?" Ngự Phong Trì ngừng một chút, ánh mắt lạnh như băng, tiếp tục nói, “Tôi có thể nói cho anh biết, lúc ấy tôi đã định ở lại báo cảnh sát, nhưng tôi không ngờ rằng ông nội đuổi theo nhanh như vậy, lại có thể tìm thấy tôi ở nơi xa xôi như vậy. Anh sẽ không bao giờ biết cảm giác của tôi khi tận mắt chứng kiến bọn họ huỷ tất cả chứng cứ, đem cái móc sắt đó nhét vào trong tay cô là như thế nào!!... Lúc đó cô ấy đã hôn mê, cô ấy không biết gì cả, anh còn mong đợi cô ấy sẽ gánh vác cái gì?!"
“Thượng Quan Hạo, tôi không biết cô ấy đã nói gì với anh, nhưng tôi xin anh đừng tin điều đó... Bởi vì khi một ai đó lấy sinh mệnh của con ra uy hiếp cô ấy, cô ấy sẽ nói bất cứ điều gì."
Giống như trong lòng có một dây cung thật lớn, đột nhiên đứt làm đôi! Đau đớn vô cùng, giống như là bàn tay vận mệnh từ trên trời giáng xuống một cái tát thật mạnh! Liên tiếp đánh vào mặt anh!
Sự đau đớn gần như tê liệt từ bụng truyền đến, cơn chóng mặt bất ngờ đánh úp anh! Thượng Quan Hạo chống vào vách tường, cố gắng không để mình ngất đi, sắc mặt tái nhợt đến cực điểm, từng giọt máu đỏ tươi từ phần bụng nhỏ xuống, rơi đầy trên mặt đất.
Giống như một tiếng sấm rèn vang, cơ thể cao lớn của Thượng Quan Hạo đột nhiên run lên!!
Anh chống vào tường, sắc mặt trắng bệch giống như trong giây tiếp theo sẽ đổ rầm xuống đất, nhìn chằm chằm Ngự Phong Trì—
Đôi mắt sâu thẳm sáng chói loá như sao trời trong đêm tối, có một chút khát máu, “Anh không nghĩ tới phải không? Anh nhất định chưa từng nghĩ tới, không thể tưởng tượng nổi vào ngày đó của bốn năm trước, vị hôn thê mà anh yêu nhất trong cái kho hàng nhỏ tối tăm, đã dùng phương thức dữ tợn và khát máu nhất để giết người... Anh nhất định chưa từng nhìn thấy, nếu lúc đó tôi đến chậm một bước, thứ anh nhìn thấy không phải là thi thể của Tần Cẩn Lan, mà anh sẽ thấy người phụ nữ của anh và đứa bé ngã trong vũng máu, bụng của cô ấy sẽ bị cái móc sắt đó rạch ra, để anh có thể tận mắt nhìn thấy đứa bé mới bốn tháng tuổi trông như thế nào!!"
Mặt Ngự Phong Trì cũng trở nên tái nhợt như tờ giấy, bởi vì cảm xúc quá kích động, tơ máu trong mắt hắn dày đặc, nhuộm đỏ cả đôi mắt.
“...Thế nhưng mọi chuyện sau đó cũng không tốt hơn là bao, đứa bé đó vẫn không may mắn như vậy, bị anh đạp một cái mạnh mẽ hung ác còn có thể sống sót, thật là kỳ tích, đúng không?" Đôi môi tái nhợt của hắn hỏi một cách trào phúng.
“Ngày đó là tôi đặt máy theo dõi trên xe cô ta... Tôi đi theo cô ta suốt quãng đường đến nhà kho, Mộc Ngữ đã bất tỉnh... Tôi chỉ muốn ngăn cô ta giết người, không muốn làm bất cứ việc gì khác!" Đôi mắt lạnh lẽo của Ngự Phong Trì càng thêm đỏ ngầu, run giọng nói, “Thế nhưng là cô ta không biết phân biệt đúng sai, cô ta đã bị điên từ lâu rồi, tôi lỡ tay mới móc vào cổ cô ta!"
Buông bả vai Thượng Quan Hạo ra, Ngự Phong Trì hít sâu một hơi, trầm thấp nói: “Tôi không muốn biện giải cho bản thân, cho nên nếu như muốn tôi chịu trách nhiệm về việc đó, tôi sẽ không có bất kỳ sự oán trách nào!" Nói xong tay hắn liền nắm chặt cổ áo của Thượng Quan Hạo, ánh mắt lãnh lẽo nhìn Thượng Quan Hạo, nghiến răng nói, “Nhưng tất cả những báo ứng này không nên do cô ấy và thằng bé gánh chịu... Anh nghe rõ chưa? Cô ấy, không, nên!!"
Toàn bộ thần trí của Thượng Quan Hạo đều trở nên kinh sợ, sắc mặt trắng bệch như sương, chỉ cảm thấy tất cả các sự kiện điên cuồng suốt bốn năm qua biến mất khỏi đầu óc... Chỉ còn sót lại một giọng nói...
Không phải do cô làm.
Tựa như lúc cô tỉnh lại, cả người đầy vết dao cứa, tuyệt vọng giải thích với mọi người.
Cho tới bây giờ cô chưa từng nói dối.
Đôi môi mỏng tái nhợt khô nứt, trong đôi mắt run rẩy dâng lên một tầng hơi nước, khàn giọng nói: “Không thể... Vì sao hiện trường..."
“Anh muốn hỏi vì sao ở hiện trường không có chứng cứ có đúng không?" Ngự Phong Trì ngừng một chút, ánh mắt lạnh như băng, tiếp tục nói, “Tôi có thể nói cho anh biết, lúc ấy tôi đã định ở lại báo cảnh sát, nhưng tôi không ngờ rằng ông nội đuổi theo nhanh như vậy, lại có thể tìm thấy tôi ở nơi xa xôi như vậy. Anh sẽ không bao giờ biết cảm giác của tôi khi tận mắt chứng kiến bọn họ huỷ tất cả chứng cứ, đem cái móc sắt đó nhét vào trong tay cô là như thế nào!!... Lúc đó cô ấy đã hôn mê, cô ấy không biết gì cả, anh còn mong đợi cô ấy sẽ gánh vác cái gì?!"
“Thượng Quan Hạo, tôi không biết cô ấy đã nói gì với anh, nhưng tôi xin anh đừng tin điều đó... Bởi vì khi một ai đó lấy sinh mệnh của con ra uy hiếp cô ấy, cô ấy sẽ nói bất cứ điều gì."
Giống như trong lòng có một dây cung thật lớn, đột nhiên đứt làm đôi! Đau đớn vô cùng, giống như là bàn tay vận mệnh từ trên trời giáng xuống một cái tát thật mạnh! Liên tiếp đánh vào mặt anh!
Sự đau đớn gần như tê liệt từ bụng truyền đến, cơn chóng mặt bất ngờ đánh úp anh! Thượng Quan Hạo chống vào vách tường, cố gắng không để mình ngất đi, sắc mặt tái nhợt đến cực điểm, từng giọt máu đỏ tươi từ phần bụng nhỏ xuống, rơi đầy trên mặt đất.
Tác giả :
Cận Niên