Khế Ước Hào Môn
Chương 226: Hãy cho anh một cơ hội nói rõ ràng với em 1
Cả người mặc quần áo bệnh nhân trắng xanh đan xen khiến cho khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng lộ ra sự quyến rũ. Thượng Quan Hạo siết chặt nắm tay, áp lên môi, không để cho sự đau đớn ở vết thương làm ảnh hưởng đến suy nghĩ của mình.
Nói cách khác, cộng thêm thời gian anh làm phẫu thuật, đã gần một ngày một đêm.
Cuộc điện thoại tối hôm qua, giống như là sấm sét giữa trời quang.
—— Hắn ta nói, cô ấy và tiểu Mặc đều đang ở chỗ của tôi, rất tốt, rất ấm áp, anh không cần quan tâm.
—— Hắn ta còn nói, tôi là ngự phong trì. Thượng quan hạo, đã lâu không gặp.
Đúng thật là đã lâu không gặp.
Xe chậm rãi chạy đi, Thượng Quan Hạo bỏ máy, khóe miệng nổi lên một nụ cười lãnh đạm.
“Anh sợ cô ấy đến gây sự, cho nên không mang theo cô ấy trở về đây." Cánh tay Thượng Quan Hạo duỗi ra, đem Tần Cẩn Lan ôm vào ngực, ánh mắt sâu xa ôn nhu mà nhìn cô “Cô ấy ngày hôm qua vừa mới tỉnh lại, đã nói với anh một chuyện, em đoán xem cô ấy nói cái gì?"
Nụ cười của Tần Cẩn Lan liền cứng đờ, trong tim phảng phất như bị kim đâm vào, rõ ràng cảm nhận được mối nguy hiểm.
“Cô ta nói... Cô ta nói cái gì hả? Đầu của cô ta không phải đã bị thương nghiêm trọng sao? Có thể là nói lời xằng bậy..."
“Anh cũng hiểu được là cô ấy nói hồ ngôn loạn ngữ..." Thượng Quan Hạo thản nhiên nói ra, từ phía sau cô ta ôm trọn qua, ngón tay khẽ chạm đến khuôn mặt cô ta, ánh mắt ủ dột “Cô ấy lại có thể nói chuyện này là do em làm, là em tìm người đến bắt cóc cô ấy, đến nỗi..."
“A!" Sắc mặt Tần Cẩn Lan tái nhợt, khẽ hô lên một tiếng.
Ánh mắt Thượng Quan Hạo run lên, thấy cô mang theo một đôi bao tay màu trắng, bị một mũi kim nhỏ ở thắt lưng đâm vào, găng tay trắng liền tỏa ra một điểm đỏ bừng mùi máu tanh.
“Làm sao không cẩn thận như thế?" Thượng Quan Hạo nắm tay cô ta, trong đôi mắt sâu càng không thấy đáy.
Tần Cẩn Lan thở dốc, trong lồng ngực trái tim càng đập mạnh, xấu hổ tìm cách nở một nụ cười: “Em bị hù dọa rồi... cô ta thật đúng là không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, ngày hôm nay chúng ta kết hôn, cô ta lại có thể đem cái chuyện này vu khống cho em? Em chính là chị gái cô ta, cô ta làm như vậy có nghĩ em sẽ thất vọng không? Có chứng cứ nào nói là em hại cô ta!"
Mắt Thượng Quan Hạo nhìn lên, nhìn sắc mặt cô đang thay đổi.
“Em có muốn trang điểm thêm không? Mặt rất tái." Hắn nhàn nhạt nói ra.
“Em, em không cần." Trong lòng của Tần Cẩn Lan đã rối hết cả lên, hoàn toàn đã không còn hứng thú chuyện kết hôn, nắm lấy tay hắn nói “Hạo, anh có tin tưởng em không? Ngay cả cảnh sát cũng không có điều tra ra, lẽ nào một câu nói của cô ta là có thể đem tội lỗi đổ lên người em sao? Cái con tiện nhân này thật là có ý đồ phá tan bình yên của chúng ta, cô ta muốn phá hỏng hôn lễ của chúng ta, Hạo anh không nên mắc lừa..." Cô run rẩy nói, nước mắt cũng trào lên không biết là vì sợ hãi hay là oan khuất. Thượng Quan Hạo mím môi, nhìn khuôn mặt tinh tế của cô, trong lòng tựa như dời sông lấp biển.
“Đám cưới ngày hôm này, không có lấy một người thân của em, em vẫn còn vui vẻ sao?" Thượng Quan Hạo nắm lấy cằm cô, giọng nói khản đi nghiêm túc hỏi “Cha em vì bị sốc mà đổ bệnh còn chưa tỉnh, em gái em đột nhiên bị bắt cóc suýt nữa bị giết chết... Cẩn Lan, em có không vui không?"
Trong ngực Tần Cẩn Lan càng lúc càng rộn lên.
Cô cố gắng cười cười, ghé vào trong ngực hắn, vịn trên vai hắn nói: “Em rất vui, Hạo, chỉ cần có thể ở bên anh, bất luận xảy ra vấn đề gì em đều vui vẻ, anh đừng bận tâm đến ba em cùng Tiểu Ngữ, là em muốn gả cho anh, không phải bọn họ!"
Thượng Quan Hạo nhận ra, cho dù có bị đốt thành tro cũng nhận ra, đó chính là cô.
Khuôn mặt tái nhợt càng thêm căng thẳng, anh tắt TV đi, vén chăn lên, chống đỡ thân thể vừa mới làm phẫu thuật xong xuống giường, nhưng còn chân còn chưa chạm đất đã đau đến nỗi cả người đổ mồ hôi, tay nắm chặt tay vịn trên đầy giường, xương ngón tay nắm chặt đến mức trắng bệch, kịch liệt run rẩy, tim đập nhanh một cách đáng sợ.
Anh ôm bụng, điều chỉnh hơi thở, đôi môi mỏng quyến rũ không có chút huyết sắc, nhắm mắt, ngay cả phía trên hàng lông mi dày đậm cũng toát ra mồ hôi vì cơn đau nhức dữ dội.
Tần Mộc Ngữ, hãy cho anh cơ hội... cho anh cơ hội để nói rõ ràng với em...
Nói cách khác, cộng thêm thời gian anh làm phẫu thuật, đã gần một ngày một đêm.
Cuộc điện thoại tối hôm qua, giống như là sấm sét giữa trời quang.
—— Hắn ta nói, cô ấy và tiểu Mặc đều đang ở chỗ của tôi, rất tốt, rất ấm áp, anh không cần quan tâm.
—— Hắn ta còn nói, tôi là ngự phong trì. Thượng quan hạo, đã lâu không gặp.
Đúng thật là đã lâu không gặp.
Xe chậm rãi chạy đi, Thượng Quan Hạo bỏ máy, khóe miệng nổi lên một nụ cười lãnh đạm.
“Anh sợ cô ấy đến gây sự, cho nên không mang theo cô ấy trở về đây." Cánh tay Thượng Quan Hạo duỗi ra, đem Tần Cẩn Lan ôm vào ngực, ánh mắt sâu xa ôn nhu mà nhìn cô “Cô ấy ngày hôm qua vừa mới tỉnh lại, đã nói với anh một chuyện, em đoán xem cô ấy nói cái gì?"
Nụ cười của Tần Cẩn Lan liền cứng đờ, trong tim phảng phất như bị kim đâm vào, rõ ràng cảm nhận được mối nguy hiểm.
“Cô ta nói... Cô ta nói cái gì hả? Đầu của cô ta không phải đã bị thương nghiêm trọng sao? Có thể là nói lời xằng bậy..."
“Anh cũng hiểu được là cô ấy nói hồ ngôn loạn ngữ..." Thượng Quan Hạo thản nhiên nói ra, từ phía sau cô ta ôm trọn qua, ngón tay khẽ chạm đến khuôn mặt cô ta, ánh mắt ủ dột “Cô ấy lại có thể nói chuyện này là do em làm, là em tìm người đến bắt cóc cô ấy, đến nỗi..."
“A!" Sắc mặt Tần Cẩn Lan tái nhợt, khẽ hô lên một tiếng.
Ánh mắt Thượng Quan Hạo run lên, thấy cô mang theo một đôi bao tay màu trắng, bị một mũi kim nhỏ ở thắt lưng đâm vào, găng tay trắng liền tỏa ra một điểm đỏ bừng mùi máu tanh.
“Làm sao không cẩn thận như thế?" Thượng Quan Hạo nắm tay cô ta, trong đôi mắt sâu càng không thấy đáy.
Tần Cẩn Lan thở dốc, trong lồng ngực trái tim càng đập mạnh, xấu hổ tìm cách nở một nụ cười: “Em bị hù dọa rồi... cô ta thật đúng là không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, ngày hôm nay chúng ta kết hôn, cô ta lại có thể đem cái chuyện này vu khống cho em? Em chính là chị gái cô ta, cô ta làm như vậy có nghĩ em sẽ thất vọng không? Có chứng cứ nào nói là em hại cô ta!"
Mắt Thượng Quan Hạo nhìn lên, nhìn sắc mặt cô đang thay đổi.
“Em có muốn trang điểm thêm không? Mặt rất tái." Hắn nhàn nhạt nói ra.
“Em, em không cần." Trong lòng của Tần Cẩn Lan đã rối hết cả lên, hoàn toàn đã không còn hứng thú chuyện kết hôn, nắm lấy tay hắn nói “Hạo, anh có tin tưởng em không? Ngay cả cảnh sát cũng không có điều tra ra, lẽ nào một câu nói của cô ta là có thể đem tội lỗi đổ lên người em sao? Cái con tiện nhân này thật là có ý đồ phá tan bình yên của chúng ta, cô ta muốn phá hỏng hôn lễ của chúng ta, Hạo anh không nên mắc lừa..." Cô run rẩy nói, nước mắt cũng trào lên không biết là vì sợ hãi hay là oan khuất. Thượng Quan Hạo mím môi, nhìn khuôn mặt tinh tế của cô, trong lòng tựa như dời sông lấp biển.
“Đám cưới ngày hôm này, không có lấy một người thân của em, em vẫn còn vui vẻ sao?" Thượng Quan Hạo nắm lấy cằm cô, giọng nói khản đi nghiêm túc hỏi “Cha em vì bị sốc mà đổ bệnh còn chưa tỉnh, em gái em đột nhiên bị bắt cóc suýt nữa bị giết chết... Cẩn Lan, em có không vui không?"
Trong ngực Tần Cẩn Lan càng lúc càng rộn lên.
Cô cố gắng cười cười, ghé vào trong ngực hắn, vịn trên vai hắn nói: “Em rất vui, Hạo, chỉ cần có thể ở bên anh, bất luận xảy ra vấn đề gì em đều vui vẻ, anh đừng bận tâm đến ba em cùng Tiểu Ngữ, là em muốn gả cho anh, không phải bọn họ!"
Thượng Quan Hạo nhận ra, cho dù có bị đốt thành tro cũng nhận ra, đó chính là cô.
Khuôn mặt tái nhợt càng thêm căng thẳng, anh tắt TV đi, vén chăn lên, chống đỡ thân thể vừa mới làm phẫu thuật xong xuống giường, nhưng còn chân còn chưa chạm đất đã đau đến nỗi cả người đổ mồ hôi, tay nắm chặt tay vịn trên đầy giường, xương ngón tay nắm chặt đến mức trắng bệch, kịch liệt run rẩy, tim đập nhanh một cách đáng sợ.
Anh ôm bụng, điều chỉnh hơi thở, đôi môi mỏng quyến rũ không có chút huyết sắc, nhắm mắt, ngay cả phía trên hàng lông mi dày đậm cũng toát ra mồ hôi vì cơn đau nhức dữ dội.
Tần Mộc Ngữ, hãy cho anh cơ hội... cho anh cơ hội để nói rõ ràng với em...
Tác giả :
Cận Niên