Khế Tử
Quyển 2 - Chương 85: Truyền thừa
Không thể tưởng được ở một tinh cầu khác lại gặp một gương mặt quen thuộc, dù vốn không quen biết, vẫn cảm thấy thân thiết.
Lăng Tiêu nhẹ xoa tay lên người trong ảnh chụp, “Rõ ràng chưa từng gặp qua anh, lại giống như đã gặp trăm ngàn lần vậy."
Cậu ngẩng đầu, “Cũng thật không ngờ lại nhìn thấy các anh ở chỗ này." Bộ dạng Cô tinh cậu cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng cảm giác quen thuộc lại lái đi không được.
“Trước khi Thiên Túc Lang Vương đến, chúng tôi vì vấn đề chủ quyền, cùng những bộ lạc xung quanh mỗi năm đều phát sinh mâu thuẫn, là Thiên Túc Lang Vương bằng sức chính mình giải quyết những người có ý đồ muốn thâu tóm chúng tôi, đây chính là lý do người trong bộ tộc đối với ngài ấy tâm phục khẩu phục. Hiện tại, đừng thấy chúng tôi chỉ là một bộ lạc nhỏ chỉ có một ngàn dân, nhưng cũng là một quốc gia được liên hiệp chính phủ cho phép, thân phận của các cậu cũng là Vương và Hậu danh xứng với thực, trên tinh cầu này, vô luận đi đến nơi nào, đều cũng được thừa nhận."
Lực chú ý của Lăng Tiêu đều đặt trong hình, rất giống với Cô Tinh trong tưởng tượng của cậu, Kinh Vũ sắc mặt lạnh lùng, thần sắc xa cách, giống như một hành tinh không có quỹ đạo. Xung quanh hắn cũng có những hành tinh khác, nhưng hắn lại không thuộc một thiên hà nào, không quay quanh hằng tinh nào, cũng không có một vệ tinh nào quay quanh hắn, hắn là tĩnh tại trong mọi vận động.
“Anh có thấy người này có chút quen mắt không, hình như đã gặp ở chỗ nào rồi." Lăng Tiêu không kìm được hỏi.
"Không có."
"Cảm giác hắn giống một người..." Lăng Tiêu cố gắng hồi tưởng lại, đột nhiên a một tiếng.
“Anh không thấy hắn với anh có điểm giống nhau sao?"
Doanh phong và lão Lang Vương không hẹn mà cùng ngẩng đầu, tìm kiếm chỗ tương tự giữa hai người.
Sau khi nghiêm túc so sánh một phen, Doanh Phong xác nhận chứng mù mặt của Lăng Tiêu lại tái phát.
“Giống chỗ nào?"
“Em không phải nói diện mạo, là thần thái, khí chất... Không, cũng không phải, em cũng không nói rõ được, nhưng tóm lại là có loại tương tự nào đó trong linh hồn, loại cảm giác này, trước đây em cũng từng có," cậu cố tìm tòi trong trí nhớ, “Hình như là ở bảo tàng lịch sử, lúc thấy tượng của khai quốc Nguyên soái."
Lão Lang Vương chần chừ, “Nếu như nói tạo cảm giác cho người ta, thì hai người bọn họ quả thật có vài phần tương tự, chẳng qua Thiên Túc Lang Vương bề ngoài là thiếu niên, rất khó đặt trên cùng một bình diện mà so sánh với đương nhiệm Lang Vương."
"Có thể chỉ là lỗi giác của tôi," Lăng Tiêu lắc lắc đầu, cái loại cảm giác này lướt qua trong giây lát, không đợi cậu nắm bắt liền biến mất.
“Chỗ chúng tôi có tẩm cung tu kiến cho Lang vương, muốn đi xem không?"
Hai chữ ‘tẩm cung’ này nghe thật xa hoa, Lăng Tiêu đương nhiên muốn qua thăm thú.
“Phong cách kiến trúc phổ biến nơi này thiên về nguyên thủy, vừa vặn lúc ấy tẩm cung cũ cần sửa chữa, chúng tôi liền trưng cầu ý kiến Thiên Túc Lang Vương, dựa theo tư liệu ngài đưa sửa lại tường bao ngoại thất, hẳn là phù hợp thẩm mỹ của người Thiên Túc đi."
Trong lúc nói chuyện họ đã đến cửa chính tẩm cung, Lăng Tiêu lại một lần nữa cảm thấy giật mình.
Lời lão Lang Vương thật không sai, kiến trúc trước mắt đích thật là phong cách Thiên Túc, nhưng vô luận nhìn từ góc độ nào, nó cũng cực kỳ giống giáo đường mà họ từng đến. Nói nghiêm khắc, nó phù hợp chính là quan điểm thẩm mỹ của tôn giáo Thiên Túc.
Dù sao họ chỉ là một bộ lạc nhỏ, cái gọi là tẩm cung cũng chỉ là hoa lệ hơn một chút so với những nơi khác, bất quá đủ để nhìn ra dụng tâm của họ, cơ hồ đã đem thứ tốt nhất mà họ có, hiến cho Vương của mình.
Tiến vào bên trong ‘cung điện’, nơi này cũng không phải giáo đường, bất quá nơi chốn có thể thấy bóng dáng Thiên Túc —— bản đồ của bọn họ, huy hiệu, phù điêu cây linh hồn cùng hải đăng… Đây căn bản là đem văn hóa Thiên Túc trưng bày trọn vẹn trên một tinh cầu khác.
“Nơi này là phòng ngủ chính, thiết kế cho Lang Vương cùng Lang Hậu nghỉ ngơi, nhưng vì Lang Hậu chưa từng tới, phòng này luôn luôn để trống. Tôi thì có nhà mình, cũng không ở nơi này."
Gian phòng ngủ này rất rộng rãi, có một chiếc giường đôi rất lớn, bài trí thực hoa lệ.
“Thế lúc Lang Vương tới thì ở đâu?"
“Ngài ở trong phòng ngủ nhỏ cách vách, tôi mang các cậu đi."
Đẩy ra cửa bên kia, Lăng Tiêu giống như xuyên đến một không gian khác, phòng ngủ nhỏ hẹp, trước bàn đặt hai cái ghế song song, trông có vẻ hơi chật chội, cùng với sách đặt chỉnh tề trên kệ, này rõ ràng chính là một phiên bản của căn phòng nhỏ kia trong giáo đường.
“Tất cả ở đây đều là Thiên Túc Lang Vương chính mình bố trí, đồ dùng trong nhà là chúng tôi dựa theo hình ngài đưa đóng ra, sách cũng là ngài mang đến từ Thiên Túc, tôi chính là bởi vì đọc những sách này, mới hiểu biết Thiên Túc nhiều hơn."
Lăng Tiêu không biết nên dùng biểu cảm gì đối mặt, tựa như có thứ gì đó mãnh liệt chặn ngay yết hầu. Cô Tinh ở Lang Túc, sao chép tạo ra một ngôi nhà của hắn và Lăng Tinh. Có lẽ mục đích của hắn là một ngày kia, khi Lăng Tinh có thể vượt qua lực dẫn linh hồn, hắn có thể dẫn anh ấy đến thăm các hành tinh, ngắm phong cảnh hắn từng ngắm, chung hưởng lãnh địa của hắn, để cho anh ở một hành tinh khác cũng sẽ không cảm thấy xa lạ... Nhưng ngày ấy vĩnh viễn không đến.
“Phía sau tẩm cung còn có một hoa viên, mời theo tôi qua bên này."
Họ xuyên qua hành lang khúc chiết, một hoa viên phong cách khác hẳn với vẻ cuồng dã của tinh cầu này xuất hiện trước mặt bọn họ, trăm hoa đua nở, ong bay bướm lượn, trong không khí tràn ngập hương thơm mê người.
"Thiên Túc Lang Vương thích mang hạt giống ở các nơi lại đây, có một vài loại cây đến từ những tinh cầu rất xa xôi, chúng tôi ngay cả tên của chúng đều chưa từng nghe qua. Mỗi lần ngài đến lại mang rất nhiều hạt giống, có đôi khi người chưa tới được, cũng dùng chuyển phát nhanh vũ trụ đưa hạt giống lại." Lão Lang Vương tự hào nói, "Tuy rằng quốc gia của chúng tôi rất nhỏ, nhưng tôi dám cam đoan, chủng loại thực vật chúng tôi có được, là phong phú nhất trên toàn bộ tinh cầu."
Lăng Tiêu đi vào khóm hoa, bị muôn hồng nghìn tía vây trong đó, cảm xúc che giấu lúc trước, rốt cục giữa biển hoa này tràn ra cuồn cuộn không dứt.
Tựa như một lọ nước, bỏ đá cuội vào trong, mặt nước liền không thể ức chế mà dâng lên, đến khi tràn ra ngoài.
Đây là một loại tình tự tên là cảm động, theo phấn hoa bị hít vào phổi, lúc này cắm rễ nảy mầm, nở rộ thành nước mắt.
Bất tri bất giác, Lăng Tiêu đã lệ nóng doanh tròng.
Doanh Phong đi tới, theo bản năng lau lau khóe mắt cậu, nhưng nước mắt đã lau đi lập tức được càng nhiều đồng bạn thay vào.
“Em làm sao vậy?"
“Em không biết nữa," Lăng Tiêu liều mạng lau nước mắt, vọng nhìn bốn phía, "Em chỉ là cảm thấy rất cảm động, ai nói Cô Tinh không có cảm tình, ở một nơi Lăng Tinh nhìn không thấy, hắn đã vì anh ấy sáng lập một quốc gia."
Quốc gia này thuộc về anh, tên anh được ghi chép trong sử sách của họ, nơi anh nhìn đến cũng là lãnh thổ của anh, con dân nơi đây sẽ vì anh mà thần phục, bọn họ hiểu sâu sắc thần trong tín ngưỡng của anh, khắc nó lên da, đời đời vĩnh viễn truyền thừa.
Thấy lão Lang Vương nghi hoặc đánh giá mình, Lăng Tiêu cảm thấy ngượng ngùng vì mình có phản ứng mất mặt như thế, "Thật có lỗi, chỉ là tôi cảm thấy, nếu Lăng Tinh chứng kiến tất cả chuyện này, cũng sẽ phản ứng giống như tôi."
Lòng cậu chùng xuống, “Không biết vì sao, tôi có trực giác Lăng Tinh không biết chuyện này, Cô Tinh hẳn không phải là một người sẽ đem hành vi của mình đặt bên miệng. Nhưng tôi vẫn không rõ, hắn vì đối phương làm nhiều chuyện như vậy, lại không cho anh ấy biết, đến tột cùng là vì cái gì?"
“Anh ngược lại cảm thấy có thể hiểu," Doanh Phong tiếp lời, “Hắn chỉ đơn thuần muốn vì đối phương làm chuyện này mà thôi, hắn đã đạt tới mục đích của mình, về phần đối phương có biết hay không, với hắn mà nói căn bản không trọng yếu."
Anh cùng quay nhìn bốn phía, "Nhưng nếu một ngày kia, đối phương vô ý biết được, chỉ sợ cũng cảm động giống như em."
Mặt trời ngả về Tây, sắc trời dần tối, trên không trung bộ lạc nổ vang một tiếng pháo hoa.
"Lễ mừng bắt đầu rồi, " lão Lang Vương ngẩng đầu trông lên.
"Lễ mừng gì?"
“Điển lễ chúc mừng tân vương tân hậu ra đời."
"Không phải vừa rồi đã cử hành rồi sao?"
“Đó chỉ là nghi thức đăng cơ, lễ mừng sau khi mặt trời lặn, mới là lúc người Lang Túc chân chính cuồng hoan."
Từ đằng xa truyền đến một tiếng sói tru thật dài, ngay sau đó tiếng thứ hai, tiếng thứ ba, thanh thanh tương liên, từ điểm thành phiến, cuối cùng tạo thành một khúc ca thanh đặc thù của vùng đất này.
Nhóm Lăng Tiêu từ tẩm cung quay lại quảng trường, nơi này đã vô cùng náo nhiệt, mọi người thân mặc trang phục lộng lẫy, trang điểm tỉ mỉ, quây quanh lửa trại vừa múa vừa hát.
Dân chúng bộ lạc chứng kiến tân vương cùng vương hậu có mặt, một loạt xông lên tranh nhau mời rượu hai người, rượu của người Lang Túc lấy chất cay mà xưng danh, uống vào cổ họng nóng rát như thiêu đốt.
"Vì Lang Vương!" Đầu lĩnh nâng chén.
"Vì Lang Vương!" Mọi người cùng hô to.
Lăng Tiêu một hơi trút xuống không biết là ly rượu mạnh thứ mấy, ấm áp từ dạ dày theo thực quản dâng lên.
Sa Sất Bột thừa cơ đến mời rượu, Lăng Tiêu hưng phấn ôm cổ đối phương.
“Lôi Lang của anh có thể uống rượu không? Có thể không?"
Sa Sất Bột đã uống đến say ngất từ lâu, cười ngu lắc đầu.
"Không thể, cơ giáp sao, sao có thể uống, uống rượu chớ?"
"Nhưng mà tui có thể," cậu cà lăm nói với Sa Sất Bột lúc ẩn lúc hiện trước mặt, "Cho nên tui là người, là người a."
“Cậu không phải," Sa Sất Bột cười hì hì phản bác, "Cậu ngay cả cơ giáp cũng không phát động được."
“Tui phải! Tui quá phải!"
Sa Sất Bột phe phẩy ngón trỏ, người cũng nghiêng ngả loạng choạng theo.
“Anh biết không? Tui từng bị một cái bộ não trí năng cười nhạo, cổ nói ‘ngươi có hỉ nộ ái ố, nhưng làm sao ngươi biết hỉ nộ ái ố của ngươi không phải do một sinh vật trí năng rất cao khác thiết định ra’?"
Sa Sất Bột rất không nể tình cười ha hả, "Cậu là được thiết định ra, ha ha ha ha."
“Nhưng mà tui biết tui không phải, bởi vì tui tin tưởng tâm tình của tui giờ phút này là chân thật, cao hứng của tui là chân thật, đau khổ của tui là chân thật, tâm tình thích một người, cũng giống như mấy anh vậy thôi."
Sa Sất Bột híp mắt nhìn sao trời, tầng mây tán đi, lộ ra một vầng trăng tròn rất sáng.
Lăng Tiêu nhảy lên một khối đá nhô lên, giang hai cánh tay, làm ra tư thế ôm vạn vật, “Ta là người!"
"Ngao —— ô —— "
Quần lang dưới trăng tròn sôi nổi biến thân, tiếng tru hết đợt này đến đợt khác, thanh âm vang xa ngàn dặm.
Lăng Tiêu đưa tay lên miệng, cũng hưng phấn bắt chước lang tru lên, thanh âm của cậu lẫn trong những tiếng sói tru chân chính, nghe chỏi vô cùng.
Doanh Phong xụ mặt xách cậu từ trên tảng đá xuống, “Em uống ít thôi."
Lăng Tiêu mơ hồ nhận ra là Doanh Phong, giống như một thứ trang sức cỡ lớn đeo lấy anh không động đậy, miệng lầm bầm lầu bầu không rõ đang nói cái gì.
"Lang Vương," lão Lang Vương đi tới, "Cậu có ở đây lâu không?"
"Không," Doanh Phong kéo rồi kéo Lăng Tiêu vướng víu xuống, Lăng Tiêu lại bất mãn cọ lên, "Chúng tôi đến đây thực tập, kỳ thực tập kết thúc chúng tôi sẽ đi."
“Nếu nói vậy, cậu cần chọn ra một vị đại diện cho Lang Vương, lúc cậu đi vắng, sẽ thay vị trí của cậu, giống như Thiên Túc Lang Vương đời trước vậy."
Doanh Phong gật đầu, phất tay gọi vị tiền nhiệm Lang Vương đắc thắng lúc trước.
“Anh muốn làm Lang Vương?"
Nam nhân tóc đen cố thẳng người, “Cha tôi từng là Lang Vương bộ lạc này, nhưng vì chiến tranh bộ lạc mà hy sinh, sẽ có một ngày tôi kế thừa di chí của cha."
“Tôi không hiểu huyết mạch truyền thừa của các anh, nhưng nếu tôi không xuất hiện, anh đã trở thành Vương của bộ lạc." Doanh Phong cầm quyền trượng tượng trưng cho thân phận Lang Vương trong tay giao phó cho anh ta, "Cho nên tôi chọn anh làm Lang Vương đại diện, anh sẽ quản hạt bộ lạc này."
Đối phương ngẩn ra, lập tức trịnh trọng nhận lấy, mím chặt môi không nói một lời.
Lăng Tiêu đột nhiên tỉnh táo lại, nhìn thấy tóc đen, thô bạo khua tay, "Phải chịu trách nhiệm a, phải chịu trách nhiệm!"
Nói xong, lại gục đầu xuống ngủ, đại diện Lang Vương biểu tình nhất thời có chút xấu hổ.
“Tôi không biết phong tục các anh, cho nên cũng không nhúng tay vào chuyện riêng của các anh," Doanh Phong nói xong, xoay chuyển ý tứ, "Nhưng lần sau khi tôi tới, muốn nhìn thấy anh được đối phương tha thứ, đây là mệnh lệnh đầu tiên của Lang Vương tôi."
Ánh mắt đối phương bất định, cuối cùng bất đắc dĩ nói, "Đã rõ."
Lão Lang Vương tiến lên một bước, "Lang hậu hình như có chút chịu không nổi tửu lực, phòng ngủ chính trong tẩm cung để trống nhiều năm như vậy, các cậu có thể đến đó nghỉ ngơi."
“Tôi biết rồi," Doanh Phong kéo Lăng Tiêu đi một bước, lại nghĩ tới cái gì, quay đầu lại dặn dò, "Sau này đừng gọi cậu ấy là Lang hậu."
“Vậy…"
“Cậu ấy tên Lăng Tiêu."
***
Phòng chính dù nhiều năm không có người ở, nhưng lại được thu dọn rất sạch sẽ, nệm mềm đủ khiến người ta chìm vào đó.
Doanh Phong đặt Lăng Tiêu lên giường, nướt bọt khế chủ khiến Lăng Tiêu dần dần tỉnh rượu.
"Đây là đâu?" Khi ý thức cậu thanh tỉnh một ít, phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường mềm mại, xung quanh là trang sức vàng và đỏ sẫm hoa quý.
“Phòng chính tẩm cung."
“Là gian phòng chuẩn bị cho Cô Tinh cùng Lăng Tinh?" Lăng Tiêu có điểm nghĩ ngợi, nụ hôn của Doanh Phong lại áp xuống, cậu cùng đối phương triền miên chốc lát mới lại có thể mở miệng, "Bọn họ dù chỉ một lần cũng chưa từng hưởng thụ, lại để chúng ta chiếm tiện nghi, cảm giác có chút có lỗi với họ."
"Truyền thừa." Từ miệng Doanh Phong đột nhiên truyền ra hai chữ này.
“Gì?"
"Có người vừa mới nói cho anh, anh ta muốn kế thừa di chí phụ thân, đây là huyết mạch truyền thừa của họ."
Anh nâng tay Lăng Tiêu, từ đầu ngón tay tỉ mỉ hôn xuống.
"Chúng ta không có thân nhân, nhưng chúng ta có linh hồn, linh hồn chuyển kiếp cũng như huyết mạch kéo dài, kiếp sau của họ có thể là bất luận kẻ nào, cũng có thể là em và anh."
"Chúng ta mỗi người đều là cổ nhân của mình, cũng là hậu nhân của mình, việc cổ nhân chưa làm xong, liền do hậu nhân tiếp tục.
—— đây chính là truyền thừa của chúng ta.
Năm ngón tay Doanh Phong chen vào kẽ hở trên tay Lăng Tiêu, hai người mười ngón đan xen, gắt gao nắm tay, tại hành cung nơi Cô Tinh chuẩn bị cho Lăng Tinh, tiếp tục nguyện vọng mà họ chưa thể hoàn thành.
Họ đã rời khỏi cõi đời
Tâm ý của Cô tinh
Vĩnh viễn ẩn giấu nơi mà Lăng Tinh không biết
Nhưng ít ra còn có chúng ta, lấy thân phận hậu nhân
Đem câu chuyện của họ
Trên thân thể chúng ta
Tiếp tục truyền thừa.
Lăng Tiêu nhẹ xoa tay lên người trong ảnh chụp, “Rõ ràng chưa từng gặp qua anh, lại giống như đã gặp trăm ngàn lần vậy."
Cậu ngẩng đầu, “Cũng thật không ngờ lại nhìn thấy các anh ở chỗ này." Bộ dạng Cô tinh cậu cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng cảm giác quen thuộc lại lái đi không được.
“Trước khi Thiên Túc Lang Vương đến, chúng tôi vì vấn đề chủ quyền, cùng những bộ lạc xung quanh mỗi năm đều phát sinh mâu thuẫn, là Thiên Túc Lang Vương bằng sức chính mình giải quyết những người có ý đồ muốn thâu tóm chúng tôi, đây chính là lý do người trong bộ tộc đối với ngài ấy tâm phục khẩu phục. Hiện tại, đừng thấy chúng tôi chỉ là một bộ lạc nhỏ chỉ có một ngàn dân, nhưng cũng là một quốc gia được liên hiệp chính phủ cho phép, thân phận của các cậu cũng là Vương và Hậu danh xứng với thực, trên tinh cầu này, vô luận đi đến nơi nào, đều cũng được thừa nhận."
Lực chú ý của Lăng Tiêu đều đặt trong hình, rất giống với Cô Tinh trong tưởng tượng của cậu, Kinh Vũ sắc mặt lạnh lùng, thần sắc xa cách, giống như một hành tinh không có quỹ đạo. Xung quanh hắn cũng có những hành tinh khác, nhưng hắn lại không thuộc một thiên hà nào, không quay quanh hằng tinh nào, cũng không có một vệ tinh nào quay quanh hắn, hắn là tĩnh tại trong mọi vận động.
“Anh có thấy người này có chút quen mắt không, hình như đã gặp ở chỗ nào rồi." Lăng Tiêu không kìm được hỏi.
"Không có."
"Cảm giác hắn giống một người..." Lăng Tiêu cố gắng hồi tưởng lại, đột nhiên a một tiếng.
“Anh không thấy hắn với anh có điểm giống nhau sao?"
Doanh phong và lão Lang Vương không hẹn mà cùng ngẩng đầu, tìm kiếm chỗ tương tự giữa hai người.
Sau khi nghiêm túc so sánh một phen, Doanh Phong xác nhận chứng mù mặt của Lăng Tiêu lại tái phát.
“Giống chỗ nào?"
“Em không phải nói diện mạo, là thần thái, khí chất... Không, cũng không phải, em cũng không nói rõ được, nhưng tóm lại là có loại tương tự nào đó trong linh hồn, loại cảm giác này, trước đây em cũng từng có," cậu cố tìm tòi trong trí nhớ, “Hình như là ở bảo tàng lịch sử, lúc thấy tượng của khai quốc Nguyên soái."
Lão Lang Vương chần chừ, “Nếu như nói tạo cảm giác cho người ta, thì hai người bọn họ quả thật có vài phần tương tự, chẳng qua Thiên Túc Lang Vương bề ngoài là thiếu niên, rất khó đặt trên cùng một bình diện mà so sánh với đương nhiệm Lang Vương."
"Có thể chỉ là lỗi giác của tôi," Lăng Tiêu lắc lắc đầu, cái loại cảm giác này lướt qua trong giây lát, không đợi cậu nắm bắt liền biến mất.
“Chỗ chúng tôi có tẩm cung tu kiến cho Lang vương, muốn đi xem không?"
Hai chữ ‘tẩm cung’ này nghe thật xa hoa, Lăng Tiêu đương nhiên muốn qua thăm thú.
“Phong cách kiến trúc phổ biến nơi này thiên về nguyên thủy, vừa vặn lúc ấy tẩm cung cũ cần sửa chữa, chúng tôi liền trưng cầu ý kiến Thiên Túc Lang Vương, dựa theo tư liệu ngài đưa sửa lại tường bao ngoại thất, hẳn là phù hợp thẩm mỹ của người Thiên Túc đi."
Trong lúc nói chuyện họ đã đến cửa chính tẩm cung, Lăng Tiêu lại một lần nữa cảm thấy giật mình.
Lời lão Lang Vương thật không sai, kiến trúc trước mắt đích thật là phong cách Thiên Túc, nhưng vô luận nhìn từ góc độ nào, nó cũng cực kỳ giống giáo đường mà họ từng đến. Nói nghiêm khắc, nó phù hợp chính là quan điểm thẩm mỹ của tôn giáo Thiên Túc.
Dù sao họ chỉ là một bộ lạc nhỏ, cái gọi là tẩm cung cũng chỉ là hoa lệ hơn một chút so với những nơi khác, bất quá đủ để nhìn ra dụng tâm của họ, cơ hồ đã đem thứ tốt nhất mà họ có, hiến cho Vương của mình.
Tiến vào bên trong ‘cung điện’, nơi này cũng không phải giáo đường, bất quá nơi chốn có thể thấy bóng dáng Thiên Túc —— bản đồ của bọn họ, huy hiệu, phù điêu cây linh hồn cùng hải đăng… Đây căn bản là đem văn hóa Thiên Túc trưng bày trọn vẹn trên một tinh cầu khác.
“Nơi này là phòng ngủ chính, thiết kế cho Lang Vương cùng Lang Hậu nghỉ ngơi, nhưng vì Lang Hậu chưa từng tới, phòng này luôn luôn để trống. Tôi thì có nhà mình, cũng không ở nơi này."
Gian phòng ngủ này rất rộng rãi, có một chiếc giường đôi rất lớn, bài trí thực hoa lệ.
“Thế lúc Lang Vương tới thì ở đâu?"
“Ngài ở trong phòng ngủ nhỏ cách vách, tôi mang các cậu đi."
Đẩy ra cửa bên kia, Lăng Tiêu giống như xuyên đến một không gian khác, phòng ngủ nhỏ hẹp, trước bàn đặt hai cái ghế song song, trông có vẻ hơi chật chội, cùng với sách đặt chỉnh tề trên kệ, này rõ ràng chính là một phiên bản của căn phòng nhỏ kia trong giáo đường.
“Tất cả ở đây đều là Thiên Túc Lang Vương chính mình bố trí, đồ dùng trong nhà là chúng tôi dựa theo hình ngài đưa đóng ra, sách cũng là ngài mang đến từ Thiên Túc, tôi chính là bởi vì đọc những sách này, mới hiểu biết Thiên Túc nhiều hơn."
Lăng Tiêu không biết nên dùng biểu cảm gì đối mặt, tựa như có thứ gì đó mãnh liệt chặn ngay yết hầu. Cô Tinh ở Lang Túc, sao chép tạo ra một ngôi nhà của hắn và Lăng Tinh. Có lẽ mục đích của hắn là một ngày kia, khi Lăng Tinh có thể vượt qua lực dẫn linh hồn, hắn có thể dẫn anh ấy đến thăm các hành tinh, ngắm phong cảnh hắn từng ngắm, chung hưởng lãnh địa của hắn, để cho anh ở một hành tinh khác cũng sẽ không cảm thấy xa lạ... Nhưng ngày ấy vĩnh viễn không đến.
“Phía sau tẩm cung còn có một hoa viên, mời theo tôi qua bên này."
Họ xuyên qua hành lang khúc chiết, một hoa viên phong cách khác hẳn với vẻ cuồng dã của tinh cầu này xuất hiện trước mặt bọn họ, trăm hoa đua nở, ong bay bướm lượn, trong không khí tràn ngập hương thơm mê người.
"Thiên Túc Lang Vương thích mang hạt giống ở các nơi lại đây, có một vài loại cây đến từ những tinh cầu rất xa xôi, chúng tôi ngay cả tên của chúng đều chưa từng nghe qua. Mỗi lần ngài đến lại mang rất nhiều hạt giống, có đôi khi người chưa tới được, cũng dùng chuyển phát nhanh vũ trụ đưa hạt giống lại." Lão Lang Vương tự hào nói, "Tuy rằng quốc gia của chúng tôi rất nhỏ, nhưng tôi dám cam đoan, chủng loại thực vật chúng tôi có được, là phong phú nhất trên toàn bộ tinh cầu."
Lăng Tiêu đi vào khóm hoa, bị muôn hồng nghìn tía vây trong đó, cảm xúc che giấu lúc trước, rốt cục giữa biển hoa này tràn ra cuồn cuộn không dứt.
Tựa như một lọ nước, bỏ đá cuội vào trong, mặt nước liền không thể ức chế mà dâng lên, đến khi tràn ra ngoài.
Đây là một loại tình tự tên là cảm động, theo phấn hoa bị hít vào phổi, lúc này cắm rễ nảy mầm, nở rộ thành nước mắt.
Bất tri bất giác, Lăng Tiêu đã lệ nóng doanh tròng.
Doanh Phong đi tới, theo bản năng lau lau khóe mắt cậu, nhưng nước mắt đã lau đi lập tức được càng nhiều đồng bạn thay vào.
“Em làm sao vậy?"
“Em không biết nữa," Lăng Tiêu liều mạng lau nước mắt, vọng nhìn bốn phía, "Em chỉ là cảm thấy rất cảm động, ai nói Cô Tinh không có cảm tình, ở một nơi Lăng Tinh nhìn không thấy, hắn đã vì anh ấy sáng lập một quốc gia."
Quốc gia này thuộc về anh, tên anh được ghi chép trong sử sách của họ, nơi anh nhìn đến cũng là lãnh thổ của anh, con dân nơi đây sẽ vì anh mà thần phục, bọn họ hiểu sâu sắc thần trong tín ngưỡng của anh, khắc nó lên da, đời đời vĩnh viễn truyền thừa.
Thấy lão Lang Vương nghi hoặc đánh giá mình, Lăng Tiêu cảm thấy ngượng ngùng vì mình có phản ứng mất mặt như thế, "Thật có lỗi, chỉ là tôi cảm thấy, nếu Lăng Tinh chứng kiến tất cả chuyện này, cũng sẽ phản ứng giống như tôi."
Lòng cậu chùng xuống, “Không biết vì sao, tôi có trực giác Lăng Tinh không biết chuyện này, Cô Tinh hẳn không phải là một người sẽ đem hành vi của mình đặt bên miệng. Nhưng tôi vẫn không rõ, hắn vì đối phương làm nhiều chuyện như vậy, lại không cho anh ấy biết, đến tột cùng là vì cái gì?"
“Anh ngược lại cảm thấy có thể hiểu," Doanh Phong tiếp lời, “Hắn chỉ đơn thuần muốn vì đối phương làm chuyện này mà thôi, hắn đã đạt tới mục đích của mình, về phần đối phương có biết hay không, với hắn mà nói căn bản không trọng yếu."
Anh cùng quay nhìn bốn phía, "Nhưng nếu một ngày kia, đối phương vô ý biết được, chỉ sợ cũng cảm động giống như em."
Mặt trời ngả về Tây, sắc trời dần tối, trên không trung bộ lạc nổ vang một tiếng pháo hoa.
"Lễ mừng bắt đầu rồi, " lão Lang Vương ngẩng đầu trông lên.
"Lễ mừng gì?"
“Điển lễ chúc mừng tân vương tân hậu ra đời."
"Không phải vừa rồi đã cử hành rồi sao?"
“Đó chỉ là nghi thức đăng cơ, lễ mừng sau khi mặt trời lặn, mới là lúc người Lang Túc chân chính cuồng hoan."
Từ đằng xa truyền đến một tiếng sói tru thật dài, ngay sau đó tiếng thứ hai, tiếng thứ ba, thanh thanh tương liên, từ điểm thành phiến, cuối cùng tạo thành một khúc ca thanh đặc thù của vùng đất này.
Nhóm Lăng Tiêu từ tẩm cung quay lại quảng trường, nơi này đã vô cùng náo nhiệt, mọi người thân mặc trang phục lộng lẫy, trang điểm tỉ mỉ, quây quanh lửa trại vừa múa vừa hát.
Dân chúng bộ lạc chứng kiến tân vương cùng vương hậu có mặt, một loạt xông lên tranh nhau mời rượu hai người, rượu của người Lang Túc lấy chất cay mà xưng danh, uống vào cổ họng nóng rát như thiêu đốt.
"Vì Lang Vương!" Đầu lĩnh nâng chén.
"Vì Lang Vương!" Mọi người cùng hô to.
Lăng Tiêu một hơi trút xuống không biết là ly rượu mạnh thứ mấy, ấm áp từ dạ dày theo thực quản dâng lên.
Sa Sất Bột thừa cơ đến mời rượu, Lăng Tiêu hưng phấn ôm cổ đối phương.
“Lôi Lang của anh có thể uống rượu không? Có thể không?"
Sa Sất Bột đã uống đến say ngất từ lâu, cười ngu lắc đầu.
"Không thể, cơ giáp sao, sao có thể uống, uống rượu chớ?"
"Nhưng mà tui có thể," cậu cà lăm nói với Sa Sất Bột lúc ẩn lúc hiện trước mặt, "Cho nên tui là người, là người a."
“Cậu không phải," Sa Sất Bột cười hì hì phản bác, "Cậu ngay cả cơ giáp cũng không phát động được."
“Tui phải! Tui quá phải!"
Sa Sất Bột phe phẩy ngón trỏ, người cũng nghiêng ngả loạng choạng theo.
“Anh biết không? Tui từng bị một cái bộ não trí năng cười nhạo, cổ nói ‘ngươi có hỉ nộ ái ố, nhưng làm sao ngươi biết hỉ nộ ái ố của ngươi không phải do một sinh vật trí năng rất cao khác thiết định ra’?"
Sa Sất Bột rất không nể tình cười ha hả, "Cậu là được thiết định ra, ha ha ha ha."
“Nhưng mà tui biết tui không phải, bởi vì tui tin tưởng tâm tình của tui giờ phút này là chân thật, cao hứng của tui là chân thật, đau khổ của tui là chân thật, tâm tình thích một người, cũng giống như mấy anh vậy thôi."
Sa Sất Bột híp mắt nhìn sao trời, tầng mây tán đi, lộ ra một vầng trăng tròn rất sáng.
Lăng Tiêu nhảy lên một khối đá nhô lên, giang hai cánh tay, làm ra tư thế ôm vạn vật, “Ta là người!"
"Ngao —— ô —— "
Quần lang dưới trăng tròn sôi nổi biến thân, tiếng tru hết đợt này đến đợt khác, thanh âm vang xa ngàn dặm.
Lăng Tiêu đưa tay lên miệng, cũng hưng phấn bắt chước lang tru lên, thanh âm của cậu lẫn trong những tiếng sói tru chân chính, nghe chỏi vô cùng.
Doanh Phong xụ mặt xách cậu từ trên tảng đá xuống, “Em uống ít thôi."
Lăng Tiêu mơ hồ nhận ra là Doanh Phong, giống như một thứ trang sức cỡ lớn đeo lấy anh không động đậy, miệng lầm bầm lầu bầu không rõ đang nói cái gì.
"Lang Vương," lão Lang Vương đi tới, "Cậu có ở đây lâu không?"
"Không," Doanh Phong kéo rồi kéo Lăng Tiêu vướng víu xuống, Lăng Tiêu lại bất mãn cọ lên, "Chúng tôi đến đây thực tập, kỳ thực tập kết thúc chúng tôi sẽ đi."
“Nếu nói vậy, cậu cần chọn ra một vị đại diện cho Lang Vương, lúc cậu đi vắng, sẽ thay vị trí của cậu, giống như Thiên Túc Lang Vương đời trước vậy."
Doanh Phong gật đầu, phất tay gọi vị tiền nhiệm Lang Vương đắc thắng lúc trước.
“Anh muốn làm Lang Vương?"
Nam nhân tóc đen cố thẳng người, “Cha tôi từng là Lang Vương bộ lạc này, nhưng vì chiến tranh bộ lạc mà hy sinh, sẽ có một ngày tôi kế thừa di chí của cha."
“Tôi không hiểu huyết mạch truyền thừa của các anh, nhưng nếu tôi không xuất hiện, anh đã trở thành Vương của bộ lạc." Doanh Phong cầm quyền trượng tượng trưng cho thân phận Lang Vương trong tay giao phó cho anh ta, "Cho nên tôi chọn anh làm Lang Vương đại diện, anh sẽ quản hạt bộ lạc này."
Đối phương ngẩn ra, lập tức trịnh trọng nhận lấy, mím chặt môi không nói một lời.
Lăng Tiêu đột nhiên tỉnh táo lại, nhìn thấy tóc đen, thô bạo khua tay, "Phải chịu trách nhiệm a, phải chịu trách nhiệm!"
Nói xong, lại gục đầu xuống ngủ, đại diện Lang Vương biểu tình nhất thời có chút xấu hổ.
“Tôi không biết phong tục các anh, cho nên cũng không nhúng tay vào chuyện riêng của các anh," Doanh Phong nói xong, xoay chuyển ý tứ, "Nhưng lần sau khi tôi tới, muốn nhìn thấy anh được đối phương tha thứ, đây là mệnh lệnh đầu tiên của Lang Vương tôi."
Ánh mắt đối phương bất định, cuối cùng bất đắc dĩ nói, "Đã rõ."
Lão Lang Vương tiến lên một bước, "Lang hậu hình như có chút chịu không nổi tửu lực, phòng ngủ chính trong tẩm cung để trống nhiều năm như vậy, các cậu có thể đến đó nghỉ ngơi."
“Tôi biết rồi," Doanh Phong kéo Lăng Tiêu đi một bước, lại nghĩ tới cái gì, quay đầu lại dặn dò, "Sau này đừng gọi cậu ấy là Lang hậu."
“Vậy…"
“Cậu ấy tên Lăng Tiêu."
***
Phòng chính dù nhiều năm không có người ở, nhưng lại được thu dọn rất sạch sẽ, nệm mềm đủ khiến người ta chìm vào đó.
Doanh Phong đặt Lăng Tiêu lên giường, nướt bọt khế chủ khiến Lăng Tiêu dần dần tỉnh rượu.
"Đây là đâu?" Khi ý thức cậu thanh tỉnh một ít, phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường mềm mại, xung quanh là trang sức vàng và đỏ sẫm hoa quý.
“Phòng chính tẩm cung."
“Là gian phòng chuẩn bị cho Cô Tinh cùng Lăng Tinh?" Lăng Tiêu có điểm nghĩ ngợi, nụ hôn của Doanh Phong lại áp xuống, cậu cùng đối phương triền miên chốc lát mới lại có thể mở miệng, "Bọn họ dù chỉ một lần cũng chưa từng hưởng thụ, lại để chúng ta chiếm tiện nghi, cảm giác có chút có lỗi với họ."
"Truyền thừa." Từ miệng Doanh Phong đột nhiên truyền ra hai chữ này.
“Gì?"
"Có người vừa mới nói cho anh, anh ta muốn kế thừa di chí phụ thân, đây là huyết mạch truyền thừa của họ."
Anh nâng tay Lăng Tiêu, từ đầu ngón tay tỉ mỉ hôn xuống.
"Chúng ta không có thân nhân, nhưng chúng ta có linh hồn, linh hồn chuyển kiếp cũng như huyết mạch kéo dài, kiếp sau của họ có thể là bất luận kẻ nào, cũng có thể là em và anh."
"Chúng ta mỗi người đều là cổ nhân của mình, cũng là hậu nhân của mình, việc cổ nhân chưa làm xong, liền do hậu nhân tiếp tục.
—— đây chính là truyền thừa của chúng ta.
Năm ngón tay Doanh Phong chen vào kẽ hở trên tay Lăng Tiêu, hai người mười ngón đan xen, gắt gao nắm tay, tại hành cung nơi Cô Tinh chuẩn bị cho Lăng Tinh, tiếp tục nguyện vọng mà họ chưa thể hoàn thành.
Họ đã rời khỏi cõi đời
Tâm ý của Cô tinh
Vĩnh viễn ẩn giấu nơi mà Lăng Tinh không biết
Nhưng ít ra còn có chúng ta, lấy thân phận hậu nhân
Đem câu chuyện của họ
Trên thân thể chúng ta
Tiếp tục truyền thừa.
Tác giả :
Dịch Tu La