Khẩu AK Ta Bá Chủ Thế Giới Song Song Cổ Đại
Chương 20 20 Cuộc Chiến Bắt Đầu Rồi

Khẩu AK Ta Bá Chủ Thế Giới Song Song Cổ Đại

Chương 20 20 Cuộc Chiến Bắt Đầu Rồi


Ngay hôm thứ 6 khi tốp lính phục kích đánh chiếm trại cướp gặp 2 người trinh sát dưới chân đường nơi di vào trại cướp, 1 người trinh sát này đã chỉ dẫn cho họ vị trí chỗ đám cướp và vị trí có thể ẩn núp 1 ngày trước khi xông vào trại cướp.

Đám lính 40 người này có 1 đội trưởng tên Hợi là 1 trong 4 người con của lão Lương, tính bộc trực thẳng thắn, cáo tài chỉ huy quân đội, năm nay đã 25 tuổi rồi.

Vì học theo mọi người nên trên cằm đã có râu mọc rậm, về thời hiện đại chắc ối thanh niên 30 gọi là anh.

Khi Bân ra lện mới là tóc tai, râu tóc gọn gàng , cắt tỉa hết thì hắn cũng tạm biệt bộ râu quý giá của mình nhưng hắn là là người ủng hộ quyết định này nhất.

Hơn ai hết hắn hiểu độ ngứa ngáy khi bị ghẻ lở hắc lào và chấy rận.

Bộ râu quý thật đấy nhưng đã ngứa vẫn hơn, cạo xong bộ râu, cắt ngắn tóc, tắm trong cái xà phòng thơm của chúa công làm hắn yêu đời hơn bao giờ hết, nhẹ nhàng, thoải mái, người như trút được mấy cân.

Tối về vợ và con cứ mân mê tóc và người hắn, đêm ngủ vợ cứ ôm sau lưng hít hà ngửi hơi khiến hắn lại phải cỳ bừa đến gần sáng.
Hợi biết về đám lính đặc công này vì toàn người quen cả, võ vẽ chỉ có thêm 2-3 chiêu thức khá là đơn giản và cũng gọi là nguy hiểm.

Tuy nhiên theo nhận xét của Hợi thì chúa công có vẻ cho đám này bộ quần áo và đôi giày rốt quá.

Hắn đã thử xem bộ này rồi, trong balo còn nhiều cái tốt hơn, đồ rất tốt, bền ấm, không sợ cây cỏ trong rừng cào xước người, hắn hấy đám này đi qua bụi cây xấu hổ như không ý, không đau hay xót gì.

Đám này có quần áo không biết bằng vải gì hay nhuộm màu gì mà nó cứ như hòa lẫn vào cây cỏ vậy, Hợi phải đến gần rồi thấy bụi cỏ động đậy mới nhận ra.Hắn còn đang tính sau trận này xin 1 bộ về đi săn, bộ này đi săn thì tuyệt.

Giày đám này được dùng vải gì bền chắc lắm, hắn có dùng dao khứa qua nhưng không rách, đã thế đôi giày đi lại khá êm chân, đi đường rất bám đất đường không sợ trơn trượt, mỗi tội đi lại nhiều đau chân phết, dưới đế còn khắc nhiều hoa văn kì lạ nữa.
Nhưng vũ khí của đám này thì chúa công ki bo quá, cả lũ thấy có mấy con dao nhìn sắc bén và cứng lắm đâm thấy máu không cầm được luôn.

Cái dao này dùng để gắn vào cái cây gậy sắt dùng làm giáo, mà cái gậy này có cò nên chắc là nỏ.

1 cái nỏ có thẻ gắn dao làm giáo luôn, vậy là đám cung thủ không sợ đồ sát khi lên chiến trường rồi.

Mà khoan đã tên đâu, cái nỏ không có tên thì dùng làm gì, bọn này khi đi toàn để chúi đầu nỏ xuống dưới , có thằng còn chọc cái que sắt vào nòn xong rút ra.

Đúng vậy không có tên, đã thế cái nỏ này còn có hình dạng kì quái không dễ sử dụng đâm chọc đánh như giáo,hết sức vướng víu khó xoay xở.

Thằng cầm cái gậy sắt dài nhất , hình dáng kì lạ nhất thì bảo rằng súng của nó không gắn dao được, vũ khí bảo vệ có thêm 1 cái búa sắt.

Hắn có thấy mấy viên đồng hình dáng kì lạ mà đám này gọi là đạn lắp vào cái hộp sắt mỏng sau dó bảo bắn cái viên này đi.

Hợi cười nhạt vì nghĩ chắc vũ khí bọn này bán như bắn nỏ nhưng sẽ gần hơn còn không bằng cung tre vì sợ kẻ địch đến quá gần do bọn này đi trinh sát.

Mũi tên tụi nó tuị bằng đồng nhưng bé và ngắn thế kia cơ mà.
Câu chuyện coi thường vũ khí và chỉ khen quần áo đã ở khắp các nhóm lính, do hạn chế vì tri thức nên mọi người nên không ai biết sự nguy hiểm của nó ngoài trừ bân và các dặc công.

Hắn cũng cấm nhóm này thử đồ biểu diễn cho đám lính xem khi chưa vào trận chiến vì sợ lộ hoặc đám này máu lên đổi sang súng hết khi chưa được huấn luyện bài bản.

Nhưng thứ đồ hiện đại duy nhất mà Bân cho tất cả lính của mình dùng là cái Mũ sắt M1 của Mĩ và cái khiên chống bạo động của cảnh sát tùy theo tình hình của từng dơn vị như cung thủ hay giáo mác, gươm đao, mà chiếc khiên có hình cầu lồi hay vuông.

Bân thì đang ngồi trong chiếc xe trâu kiểu thời Tùy đường ngồi bên trong với lão Lâm Và Tùng , hắn ngồi để trả lời điện đàm cho các vị trí báo cáo và đánh gía tình hình bàn chiến lược với 2 lão trên cái bản đồ đầy tính trừu tượng nhưng đơn giản thời cổ đại với nhiều nét vẽ đại khái.


Hắn thề 1 câu rằng mấy cái bản đồ trong SGK về các trận đánh trong lịch sử còn dễ nhìn hơn cái này.

Bân muốn thay cái bản đồ nhưng anh ko muốn mang thứ mà chỉ có mình hiểu được và có thể địa hình có nhiều thay đổi.
Bân nói :
-Theo như các nhóm báo về thì trại nạn dân dạo này phòng thủ có nhiều lỏng lẻo vì tập trung mấy hôm có nắng ấm này làm đất, cả dân lẫn lính.

Trại cướp thì chỉ có tăng cường huấn luyện cũng như chuẩn bị nhiều cung tên, cuốc, quân đội không có sự di chuyển.

thám báo của địch chạy về hướng làng Đoài và Hến liên tục.

Bọn chúng còn đặt 5 kẻ trinh sát đoạn đường mà chúng ta đi qua chúng, chỉ ngồi đấy không đi đâu.

Hai vị có ý kiến gì không.
Lão Tùng nói :
-Chúa công, bọn chúng chắc chắn nhắm vào đoàn buôn lão Phần rồi.

theo kinh nghiệm của tôi khi còn làm lính.

Tôi có đi tiễu trừ cướp thì tôi có tham gia chục lần.

Bọn cướp thường hay lăn đá, cây để chặn đường thương buôn lúc về.

vì lúc này đoàn thương buôn chở rất nhiều hàng, nhiều xe nên lực lượng bị dàn mỏng.
-Khi đoàn thương buôn phải phân người đi dọn dẹp thì lực lượng mỏng nữa, lúc này bọn chúng mới nhảy vào cướp bằng phục kích.

Việc này giúp cho bọn chúng có thể tiêu diệt lượng ngươi nhiều nhất có thể mà không bị thiệt hạn nhân mạng bằng ưu thé bất ngờ và số đông.

Những người sau đoàn xe sẽ bị đánh đầu tiên, sau đó đi lên, đoàn thương buôn có lẽ lúc này đã dồn quân tụm lại 1 chỗ thì bọn chúng sẽ cho đội phục kích phía sau tấn công.

Đoàn buôn loạn sẽ bị 2 đầu công kích nên khả năng cao bị tiêu diệt.
Cả 3 người trầm ngâm suy tư 1 lúc, lão Lâm nói:
-Nhưng bọn chúng sẽ phải tấn công cả trại nạn dân, phân binh tấn công thì không ổn.

Chưa kể bọn chúng phải phái người phục kích đằng sau nữa.
-Tấn công đoàn xe lão Phần ít nhất cũng phải 100 - 150 người, còn 50 người chưa đủ sức uy hiếp trại nạn dân.

Chưa kể trại nạn dân này cũng không ít kẻ là tàn binh Lí Phật Tử hoặc hộ vệ các gia tộc lớn triều cũ.

Chiến lực cũng không tệ.
Bân nói:
-Cũng có thể chúng muốn ăn cả nhưng nếu chúng tấn công trại nạn dân trước sau đó mới tấn công chúng ta.
-Ukm ! Hay là chúng tấn công trại nạn dân buổi sáng.Nhất là sáng sớm, tờ mờ sáng, lúc này người dân vẫn ngủ lấy sức cho buổi sáng làm đồng, lính canh gác lúc này mệt mỏi nhất người ngủ, người không tỉnh táo.

Chúng tập kích giờ này là tuyệt nhất, lúc xông được vào trại lùng sục cũng là lúc sáng rõ, khả năng cao không có cá lọt lưới.
Lão Tùng:
-Thưa chúa công, tôi thì nghĩ khác.

Sau bao kinh nghiệm tiễu phỉ của tôi thì tôi nhận thấy là bọn cướp không có khái niệm đốt phá.


Chúng chỉ đốt phá để cầm chân người khác chứ không bao giờ đốt phá thứ sẽ là tài sản của mình.
-Ngoài ra chúng cướp làm sao trong thời gian nhanh nhất nhưng thu được nhiều lợi nhất và ít bị phát hiện nhất.

Vì chúng rất máu chiến nhưng cũng rất sợ chết và cũng rất tham lam.

Chúng sẽ không tấn công buổi sáng hay buổi chiều với những kế hoạch lên chi tiết kĩ càng mà chúng chọn thời điểm thích hợp nhất để tấn công..
-Chính vì thế mà khả năng cao chúng tấn công 2 nơi cùng lúc.

Tôi nghĩ chúng sẽ đánh trại nạn dân trước vì ở đây lực yếu chúng sẽ ít bị thiệt hại sau đó chúng vòng đánh chúng ta kết hợp với đám phục kích phía trước 2 mặt giáp công.
Lão Lâm nói :
-Lão Tùng lời ông có khả thi không đấy
-Chúng ta về buổi chiều đến chỗ bọn chúng là lúc nhập nhoạng tối, bọn chúng sẽ phải tấn công cả 2 nơi thì chúng không đủ thời gian tấn công cũng như kiểm kê , chở tài sản và người về sau đó vòng về đánh chúng ta.

Lúc đấy chúng ta đã rời đi rồi , bọn chúng sao mà đuổi kịp, cho dù chúng có đá gỗ chặn đường thì cũng không giám tập kích chúng ta phía trước.

Khi chúng quay lại thì ta cũng chạy rồi.
Lão Tùng cười :
-Bọn cướp sẽ không làm thế đâu.

Tôi nghĩ thế này
-Ông nên nhớ chúng còn đống dân ở trại chúng nữa chứ không phải chỉ có hơn 200 quân.

Việc kiểm kê hay khuân đồ có đám dân đấy và dân trại nạn dân sau khi chiếm được mang đi chúng chỉ cần cho 50 thằng canh còn lại tấn công tổng lực chúng ta là xong.

Chưa kể còn mấy chục thằng chặn trước
Bân nói:
-Cả 2 ông nói đều có lý.

Các ông quên là còn 2 cánh quân và trinh sát chúng ta ở 2 cái trại này sao.

Diễn biến thế nào thì chúng ta có mấy người họ báo về qua bộ đàm.

Giờ cứ theo kế hoạch mua đồ đã.

Kế hoạch khôi phục đất nươc chúng ta sớm hay không thì phải nhờ trận lần này cả.

khởi nghĩa sớm ngày nào thì đồng bào bớt đổ xương máu ngày đấy mà chúng ta có thêm thời gian chuẩn bị lực lượng chống trả nguoiừ Hán và đứng vững gót chân.
Cả 2 vâng dạ đồng ý.

Lão Tùng vẫn thấy kinh sợ chúa công mình khi mang ra cái bộ đàm gì đó là thiên lí truyền tin, có thể truyền giọng nói xa cả chục, cả trăm dặm.

Chúa công bảo có loại cả ngàn dặm, sư phụ ngài còn dùng loại vạn dặm, ngàn vạn dặm.

Lão mới đầu thấy tưởng yêu quái, nhưng nghĩ sư phụ ngài là thần nen cũng nghĩ là đồ vật của thần.

Lão xin xỏ chúa công của mình cho quân đội dùng vì lão là lính nên biết rõ thông tin quan trọng thế nào trong quân đội.

Cứ dùng người hoặc chim đưa tin thì nói thật thông tin hên xui lắm, nhiều trận chiến thất bại cũng vì thông tin không lưu thông.

Lí Phật Tử mà nhận được tin các lộ quân phía nam đang kéo về cùng tập kích 2 mặt quân Tùy thì chưa chắc đã hàng.

Triệu Việt Vương mà nhận được tin tức nội gián sớm hơn về việc Lí Phật Tử đánh úp thì có khả năng nhà Triệu vẫn còn.
Tất cả mọi việc vẫn diễn ra suôn sẻ, mua bán của thương đoàn vẫn bình thường.

Lần này thương đoàn mua được khá nhiều lương thực và 20 con trâu (do đang vào mùa vỡ đất chuẩn bị cho gieo trồng vụ xuân) giá khá chát + 50 con trâu mua trên trấn giá cò cắt cổ hơn vì các thương lái biết mùa này đang rất cần trâu cày cấy nên thoải mái tăng giá nhưng lại mua được 200 con bò vàng để lấy sức kéo.

Vì Bò vàng Việt Nam là một nhóm giống bò thuộc nhóm giống bò vàng phương Nam (giống bò hình thành do lai tạo giữa nhóm Bos taurus và nhóm Bos indicus).

Giống bò vàng của Việt Nam có nguồn gốc từ nhiều giống bò của các nước lân cận như Lào, Campuchia, Mianma, Ấn Độ và Trung Quốc nhưng chủ yếu được hình thành từ hai giống bò Trung Quốc và Ấn Độ.

Qua nhiều đời tạp giao giữa các giống bò trên đã hình thành nên giống bò vàng Việt Nam.

Đó là kết quả của quá trình chọn lọc và thích nghi tự nhiên.

Bò vàng Việt Nam thuộc nhóm bò thịt, dùng để lấy thịt bò và dùng lấy sức kéo.
Bân nhìn cái mặt ngu ngu mấy con bò này bỗng dưng hắn nhớ những con bò chạy loạn ở đường ngoại tỉnh ngày rước.

Nhưng hán cũng nhớ là trong viên đá không gian vật sống có 300 con loại này, 300 con này là hàng tuyển cả , tuy không kéo cày như trâu nhưng kéo xe, làm thịt thì tuyệt.

Hắn tính sau khi chiếm 2 cái trại này thì 300 con bò này cho ra ngoài nhân giống hết, không cho bò thời này lai giống với đám bò 300 con này.
Tuy nhiên vì lấy giống tốt và qua ngàn đời lai tạp nên 300 con của hắn là tốt nhất.

Bọn bò thời này không biết lai được nhiều không nhưng chắc chắn 1 điều về mặt ADN thì 300 con bò của hắn hơn đứt đám bò trông ngu ngu kia.

Nhìn đám bò này cho về thịt, còn bò của anh sẽ là 300 chiến binh Bò SPATA thay đổi nền giống và nền chăn nuôi và vận chuyển nước nhà.

Sau này bò của các nước khi sang đây sẽ phải rụng trứng khi thấy các anh Bò Vàng Việt Nam men lỳ và tốt giống.

Có khí ối nước còn quỳ xuống dưới chân mình xin giống bò tốt, nhất là đám đông nam á nơi đầy laoif bò này.
Sáng hôm thứ 7, Lão Tùng, Lâm và hắn đã dạy từ sớm đợi các bộ phận trinh sát báo cáo.

Sau đó các thông tin đồng loạt bay về:
Đội trại nạn dân nói :
-Đội A Báo cáo không thấy có cuộc tấn công nào cả, không có bất kì cuộc tấn công nào cả, chỉ thây 5 tên thám báo của địch, cả 5 tên đều chạy ngựa.

Chúng thăm dò lính canh và ngoài đồng khi mọi người làm việc.
Đội dưới đường trại nạn dân:
-Đội B báo cáo không thấy có dấu vết quân địch
Đội trên núi trại cướp :
-Đội C báo cáo.

Có thấy tốp lính quân địch 55 người chia 2 hướng.

1 hướng về phía trại nạn dân có 5 tên đi ngựa, hướng còn lại là về đường lớn 50 tên trong đó có 20 nên mang vũ khí và 30 tên mang cuốc và rìu, sọt, gùi.
Đội dưới đường cái đi về trại cướp
-Đội D báo cáo, có tốp lính khá đông khoảng 50 tên đang tập trung trên mấy khu rừng gần đây.

Qua ống nhòm thì chúng đang hạ cây và đào đá, đất.
Bân và 2 lão ngồi xuống,họ đã hiểu bọn này quyết định ăn cả 2.


Giờ chỉ là phân quân và đợi bao giờ chúng đánh thôi.

Buổi trưa, đoàn buôn bắt đầu khởi hành đi.

Đám cướp cũng đã cho người báo về, lão Phần lúc này mang bò gửi lại mấy gia tộc mới mua bò bảo mai sẽ đến lấy vì mang nhiều đồ quá lại neo người nên không mang về hết được.

Họ cũng nhiệt tình đáp ứng, còn trâu thì Lão mang đi 70 con này để phân phát cho các làng nghèo như lời đã hứa cũng vừa phát lương thực luôn để giảm nhẹ bớt tải trọng cũng như số lượng hàng hóa.

40 con mang của làng đi thì dùng để chở đồ về làng và chúa công còn bảo bọn này cần cho ngụy trang và sử dụng cho trận chiến sắp tới, chuyển trâu và đồ đều là lệnh chúa công cả.
Bân muốn dùng súng đạn trong trận này nhưng mà khổ cái trâu thời này chưa quen tiếng súng tiếng boom nên hắn cho gửi và tặng hết.

Còn 40 con trâu cũ của làng thì hắn suốt cả tháng nay cho tụi nay nghe tiếng ồn lớn hết từ tiếng đe, búa rèn sắt đén tiếng súng, lựu đạn.

Bọn này nghe chán rồi, có nổ súng cạnh chúng nó hay ném lựu đạn bên cạnh mà bọn này dưới hố chúng cũng không sợ mà chạy loạn hay hoảng loạn, đối với chúng tiếng súng chỉ là thứ tiếng hàng ngày bình tường hay nghe mà không hại đến chúng.

3H chiều tiếng báo cáo vang lên lần nữa.
-Đội C báo cáo, đã phát hiện địch bắt đầu di chuyển từ trại cướp đi về hướng trại nạn dân, quân số gần 200 tên
-Đội D báo cáo, bọn cướp đã bắt đầu vận chuyển cây và đá xuống đường
4h chiều
-Đội A báo cáo , dã thấy địch gần khu vực trại nạn dân.

Chúng phân tách làm 2 ,1 đội 50 tên hướng cánh đồng, còn lại ở yên vị trí.
-Đội A báo cáo, chung tán công người dân ở cánh đông, họ đang chạy toán loạn.
-Chúng bắt được người dân rồi, có khoảng 30 người đã chết, 80 người bị bắt.
-Trại nạn dân đánh trống tập trung binh lực cổng trại rồi, quân số khá nhiều, ít binh khí, đa phần cầm nông cụ và gậy gộc.
Bân ngồi trong xe trâu nói với 3 người:
-Vậy là chúng tấn công trại nạn dân trước xong tấn công chúng ta.

Các vị có ý kiến gì thì nói đi.

Lão Phần, bao lâu nữa thì dén chỗ phục kích.
Lão Phần:
-Thưa chúa công khoảng 2 khắc nữa ( 1 khắc = 15p)
Bân :
-Ukm cứ giữ tốc độ này đi, Lão Tùng, với kinh nghiệm của lão thì lão có ý kiến gì về trận này
Lão Tùng :
-Thưa chúa công, Nếu như chúng bắt con tin thì chắc chắn chúng sẽ ép dụ trại kia đầu hàng.

Nếu không được thì chúng sẽ giết con tin để chọc tức đám kia phải mở cửa trại xông ra để đánh tay đôi với chúng, lúc đó chúng sẽ chiếm lợi thế và tiêu diệt cái trại này.
Bân xem ra chúng có kế hoạch khá rõ ràng tỷ mỉ để cướp cả 2 trong thời gian ngắn nhất nên mới dùng cách tuy tàn nhẫn nhưng lại nhanh chóng được việc này.

Hắn và 3 đại lão quyết dịnh nhanh chóng và ra lệnh:
-Chia quân 2 ngả, 100 người và 10 đặc công cùng lão Phần và lão Lâm tiếp tục đi, còn lại đi theo ta về trại nạn dân.
Sau đó quay sang nói với 2 lão già:
- Trận chiến bắt đầu rồi.

Lão Lâm , phía kia ông toàn quyền chỉ huy, có gì thì cứ dùng bộ đàm thông báo ta.

Mấy xe này chỉ có ít xe chở lương thôi, còn lại toàn chở lính đi cho nhanh.

ông cho lính ngồi trong chùm vải lên vừa làm giảm số lính , vừa làm tăng số xe chở đồ mà bọn cướp đỡ nghi ngờ.
- Lão Tùng ông theo ta, nhưng ông phải cho ta mở màn trước, ta sẽ cho ông biết uy lực của vũ khí của thần, nó so với nỏ Liên châu chỉ hơn chứ không kém.
- Cuộc chiến thế là bắt đầu rồi
Bân thở dài 1 hơi rồi cùng đoàn quân 70 người đi dưới ánh chiều tà.

Tác giả : chantroikyluc1994
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại