Khất Cái Hoàng Đế

Chương 8

Khi đến thời điểm may mắn, bầu trời cũng sẽ rớt xuống hương bánh trái… Khi không phải là thời điểm của ta chỉ sợ rớt xuống chính là thối áp đản. Phó Phong ngước lên nhìn đôi môi đỏ mọng ôn nhu đang không ngừng lải nhải kể lể “Nếu Lỗi gả cho ngươi … Ta là người của hắn, ta đây về sau đương nhiên cũng phải đi theo ngươi. Ngươi muốn kết hôn phải thú chúng ta một nhà, Phong, ngươi không thể cô phụ chúng ta…" Vân vân làm cho trái tim hắng hung hăng mà đập, thật là nghĩ muốn không rõ sáng sớm mới mở mắt ra liền thấy mặt mĩ nhân, không biết là là ông trời cho hắn hương bánh trái hay là thối áp đản, quay đầu lại nhìn tên Lý Nguyên Lỗi ở một bên sắc mặt như đèn kéo quân chuyển từ đỏ sang xanh rồi bắn qua màu tím mộng mơ, chỉ cảm thấy đầu mình như muốn chẻ đôi, thực tại cũng không rõ, trước mắt thế trận tình tay ba thế này không biết triển khai từ bao giờ? Mà chính mình vì cái gì lại trở thành một trong ba diễn viên chính?

“Nho Sinh… Khụ, Lại bộ thượng thư ở Tú Vân thuyền chắc là đang chờ đến sốt ruột … Chúng ta vẫn là trước đi ra ngoài đi!" Hỗn tiểu tử, bộ định muốn hại người khác tình lữ cãi nhau sao! Nếu không phải còn phải ta còn muốn mượn viện binh của ca ca hắn, hơn nữa vừa phải khéo léo không vạch trần thân phận của mình đồng thời lại phải lưu Phó Phong lại, ta mới phải ngay sáng sớm ở trong lại ở trong này nhìn hắn trình diễn khổ tình kế! Sau khi trở về nếu ta không hảo hảo mà “Báo đáp" hắn Lý Nguyên Lỗi ba chữ thật hổ thẹn để viết! Trên đầu dĩ nhiên bốc lên khói nhẹ Lý Nguyên Lỗi ngoài cười nhưng trong không cười nắm chặt nắm tay, hướng về tên diễn viên đang ra sức diễn kia mà kêu.

“Cho nên, ngươi tuyệt đối tuyệt đối không thể không phụ bỏ trách nhiệm vụng trộm trốn đi nga. Bằng không như vậy đi, chúng ta ngoéo tay, ngươi nếu chuồn êm chính là con chó nhỏ…". Trước khi bị tha đi ra ngoài, Liễu Nho Sinh không khỏi phân trần dùng sức nắm chặt tay Phó Phong đã sớm ngây người, ngón út liền giơ lên, dưới ánh mặt trời nhiễm thượng một mảng sáng.

“Ngươi vừa mới làm cái gì?" sống chết túm lấy cái tên lợi dụng cơ hội ở trên người Phó Phong ra tay sỗ sàng kéo ra cửa, Lý Nguyên Lỗi trầm giọng hỏi.

“Ba ngày phân Tô Cân Nhuyễn cốt tán mà thôi… Ngươi đã lo lắng như vậy, ta đương nhiên cũng muốn suy nghĩ giúp ngươi…" Ngụ ý tất nhiên là trong vòng ba ngày tới bọn họ chắc chắn không có khả năng có cơ hội gặp mặt, đồng tình vỗ vỗ vai cái kẻ vừa nghe xong thì sắc mặt chuyển sang màu đen kia, Liễu Nho Sinh dùng biểu tình miêu khóc chuột cười hì hì nói, “Bằng không ngươi như thế nào có thể ở Lại bộ ngây ngốc ba ngày ba đêm học giỏi quận huyện phân chế a? Ngươi nếu cảm thấy quá tịch mịch buồn chán, Tú Vân Thuyền Nhược Thủy cô nương còn đối với ngươi nhớ mãi không quên, bằng không Mẫu Đơn các hoa khôi cũng có thể giúp ngươi giải sầu a!"

Nhẫn nại, nhất định phải nhẫn nại… Bị Liễu Nho Sinh thân mật quàng tay, Lý Nguyên Lỗi hít một hơn thật sâu, nhanh trở về nhất quán thong dong cùng trấn định, quyết tâm trước cố gắng đem mọi chuyện ở Trung Nguyên lo liệu cho tốt, sau khi trở về mới từng chút từng chút hào hảo hối báo “Thịnh tình khoản đãi" của hắn.

Không nói tới hai người giương thương múa kiếm kia đã đi ra cửa, kẻ bị ở lại Liễu phủ: Phó Phong hơn nữa ngày mới tính miễn cưỡng phản ứng lại —— hôm nay mới sáng sớm, hắn thình lình cưới được thêm một “ nương tử “, nghe nói là lấy chồng theo chồng cùng nhau tới nương tựa hắn theo kiểu lấy một tặng kèm hai, hắn rốt cuộc là đang gặp trúng vận may hay bị sao quả tạ chiểu hở? Nơi này mọi người là lạ, bộ không phải là tiền nhiều như lá cây sao?

Càng nghĩ càng cảm thấy được nơi này quỷ dị, tả hữu chung quanh đều không người, Phó Phong lo lắng suy đi nghĩ lại vẫn thấy nhanh chân chuồn êm mới là thường sách a!! Đại trượng phu không sợ vô thê, tuy rằng chính mình dường như có điểm thích thượng tên Đại thạch đầu kì lạ khó hiểu kia, nhưng là… Hắn cũng còn có nương tử, hơn nữa ngay cả nói cũng không cùng mình đề cập qua, loại hành vi quá phận này mà lại bỏ qua cũng chứng tỏ hắn có xem ta như tướng công của hắn đâu. Mặt khác người “ nương tử “ của “ nương tử “ ta dường như cũng không phải loại dễ trêu chọc a……. Lại thêm một lần trộm ra ngoài len lén ngó mấy gia đinh gác cửa, Phó Phong hít một hơi thật sâu, nghĩ muốn hoàn mỹ giống như mặc vân độ yến tiêu sái bay qua đầu tường, không ngờ còn chưa kịp nhảy ra tới cửa sổ liền vấp ngã lộn nhào xuống dưới, một chân nhanh chóng bắt tại bệ cửa, còn lại cả thân người chúi nhũi xuống đất, hiện tại lại kinh động gia đinh bên ngoài tiến đến bắt người, ai, xuất sư chưa kịp làm gì mà thân đã chết trước, thường sử anh hùng lệ mãn khâm a!

※ ※

Tống lịch chế độ trung, kinh thành Thiết Trí trung Thư Tỉnh, Xu Mật Viện, Tam Ti Sử Ti cùng Ngự Sử Thai, phân chưởng hành chính, quân sự, tài chính cùng giám sát địa phương, thiết lập châu quận, hạ cũng đặt riêng quận thủ, Huyện lệnh chưởng quản địa phương chính pháp, sắp xếp điều chế như vậy dều có nguyên lý. Như có thể sau khi thu phục hoàng quyền, bước tiếp theo đó là phải chỉnh đốn cho tốt tinh nhuệ kỵ binh Tây Hạ, chờ thống trị hảo Tây Hạ nội cảnh hai mươi hai châu khu cùng đảng hạng, phun thiện, từ chối, tháp tháp, hán chờ tộc nhân dân… Mặt khác ở Kỳ Liên sơn to như vậy mở các công xưởng, lấy đà, mã, ngưu, dương, ngọc, chiên thảm, cam thảo, mật, sáp, xạ tề, mao hạt, linh sừng, nao sa, sài hồ, thung dong, hoa hồng của Tây Hạ trao đổi với Tống triều lấy tơ lụa, bạch, la, khỉ hàng dệt tơ cùng với hương dược, đồ sứ, đồ sơn, khương, quế đặc sản, vậy càng có thể tăng trưởng quốc nội kinh tế gấp mấy lần … Ân, hôm nào hắn cùng Nho Sinh phải cần thận theo sát phương diện này mà tính toán, gây dựng sự nghiệp dễ dàng nhưng giữ vững sự nghiệp nan, cho dù là chính mình đoạt lại giang sơn, nếu là không thể cải thiện cuộc sống dân chúng, vậy cùng tên kia có gì khác nhau … Như thế ám phó, ba ngày sau rốt cục có thể từ “Pháp trường" mà trở về, Lý Nguyên Lỗi một chút cũng không dám có chút đình trệ, bởi vì cuối cùng cũng đã thuyết phục được đại ca của Liễu Nho Sinh đồng ý cho mượn binh, trong tay cũng lấy được quân phù, ngày mốt bọn họ là có thể ấn kế xuất binh. Ngày hôm nay Liễu Nho Sinh lại phát sinh lòng từ bi trăm năm hiếm gặp cho phépta hắn trở về nhìn một cái tên tiểu khất cái mấy ngày nay làm cho hắn nóng ruột nóng gan. Nhưng theo kiểu nói ỡm ở của hắn, nhất định là có chuyện gì đã xảy ra hắn mới trốn qua một bên mà đep trách nhiệm đổ lên đầu mình.

Ai, quả nhiên nhân sinh chắc chắn không phải lúc nào mọi chuyện đều được đắc ý, “Chiến trường đắc ý, tình trường thất ý" những lời này thật là hằng cổ danh ngôn!

Trở lại trong phòng, nhìn Phó Phong đang bị trói ở trên giường, vẻ mặt thối thối, Lý Nguyên Lỗi cũng nhịn không được cười khổ chun chun cái mũi, hướng cái kẻ mà trong vòng 3 ngày chạy trốn bốn trăm năm mươi mốt lần chưa toại hỏi: “Phong, ở cùng một chỗ với ta không tốt sao? Vì cái gì ngươi hiện tại luôn muốn chạy? Ở trong này ăn ở so với ngươi hồi đó nguyên lai tốt hơn rất nhiều lần…"

“…", quật cường mà ngoảnh đầu đi, Phó Phong hiếm thấy lựa chọn trầm mặc đối kháng.

“Rốt cuộc làm sao vậy? Là đầy tớ nói gì khi dễ ngươi sao, vậy thì cứ làm như không nghe là được, nếu không ngươi ít nhất cũng phải nói cho ta biết xảy ra chuyện gì nha!" Thân thủ giải khai dây trói thật chặt trên người Phó Phong—— đương nhiên là do đám võ sư sợ làm không được phân phó của bọn họ, liền vì muốn lưu lại tên Tiểu Khất Cái hay chạy kia mà dùng đến hạ sách này —— là hắn sơ sót cái gì sao? Mấy ngày nay cùng Nho Sinh bàn bạc đầy đủ kế hoạch mượn binh, cũng như tình nguyện thông qua Liễu Thượng thư cha hắn mà tiến hành, bái phỏng đại thần có thể có ích cho giao bang hai nước, tự nhiên cũng không thể như xưa vậy cùng hắn ở cùng một chỗ, nhưng mà bọn hắn hai người ở chung thời gian lâu như vậy, hắn nếu muốn đi ít nhất cũng sẽ nói với ta một tiếng chứ! (tuy rằng sau khi ta biết được thì hắn cũng hết cửa đi.)

“Ngươi gạt ta…" Lửa giận trên người theo trói buộc bị giải khai liền bốc lên cao, Phó Phong bị trói hết nửa ngày, tay chân cũng vô lực, một phen nắm lấy vạt áo của kẻ mà bây giờ đã được xác định bộ mặt thật là siêu lừa đảo kia mà ra sức nhéo, phẫn hận lên án.

“A?!" Lừa hắn? Là chuyện lừa đảo nào của hắn bị vạch trần đây?! cố gắng vắt óc suy nghĩ xem tiểu khất cái kia bị mình lừa một đường đến kinh thành này rốt cuộc đã phát hiện ra chuyện gì, nhưng… Ai, việc xấu loang lổ a! Lừa hắn nhiều lần như vậy, có trời mới biết là chuyện nào bị lộ! Lý Nguyên Lỗi đành phải chột dạ địa cười quyết tâm phát huy tinh thần không ngại học hỏi kẻ dưới.

“Ngươi…" Lời nói chửi rủa sắp tràn tới miệng, Phó Phong trên mặt không khỏi đỏ lên —— bởi vì cái tên Đại Thạch đầu kia sau khi đến nơi đây đột nhiên trở nên phi thường chiếu cố ta. Ta tuy rằng muốn chạy, nhưng không biết là tại sao, chỉ cần muốn vận động kịch liệt một chút liền toàn thân vô lực, rơi vào đường cùng đành phải ngoan ngoãn trụ lại Liễu phủ, thiệt tình là phi thường nhàm chán, nhiều khi còn rãnh rỗi mộng thấy mấy tòa nhà sang trọng trong mơ cứ lắc lư, lắc lư. Ba ngày trước, ta một thanh âm kì quái phát ra từ nhà bếp hấp dẫn, tò mò tiến tới nhìn xung quanh, liền thấy một gã đầu bếp đang đè một nữ từ làm chuyện mây mưa thất thường, tuy rằng đã cùng cái tên Đại Thạch đầu kia có không ít kinh nghiệm thực chiến, nhưng đối với phương diện này cảm giác luôn luôn là đần độn, ta liền ngây ra như phỗng đứng tại hiện trường xem hết phim xong, mới bừng tỉnh đại ngộ ra một sự thật —— ta trên thực tế là bị cái tên nam nhân vẫn kêu mình “Tướng công" xem như nữ nhân mà làm! Nói cách khác, cái tên Thạch đầu suốt ngày luôn mồm gọi hắn là tướng công mới thật sự là “Tướng công"! Uổng cho ta lúc trước bị lừa còn tin tưởng hắn nói năng bậy bạ, nói cái gì hắn đem tinh hoa toàn bộ đặt ở trên người ta làm tổn thương nguyên khí của hắn và vân vân cái mặt thì làm như là hắn chịu ủy khuất rất lớn! Hơn nữa… Chiếu như vậy mà xem, ta chẳng phải cùng Liễu đại mỹ nhân là đồng dạng, tả ủng hữu ôm người kia là hắn mà không phải ta, ta đã nói trên đời này làm gì có chuyện tiện nghi như vậy … Càng giận hơn là bọn hắn cư nhiên còn liên hợp lại lừa mình!

“Ta làm sao?" Ân, tiểu khất cái này lúc đọ mặt thật là đáng yêu a! Lần sau hẳn là phải giáo huấn lại cái đám võ sư không có mỹ cảm này đem tinh túy của việc trói người thăng hoa chút mới được … Tính ra cũng đã vài ngày không cùng hắn làm mà!Tay Lý Nguyên Lỗi lại vụng trộm len lỏi trên người tiểu khất cái còn đang ngơ ngẩn kia mà ăn đậu hủ. (dê)

“Đừng đụng tới ta!" Nhảy ba bước rất lớn tránh ra xa, cái tên này bây giờ đối với sự việc này hết sức mẫn cảm liền hốt hoàng nhảy lên, lủi qua một góc.

“Làm sao vậy? Mỗi lần ngươi không phải đều thực thoải mái sao?" Lý Nguyên Lỗi nhíu nhíu mày nhìn cái tên tiểu khất cái kiên quyết không chịu cùng hắn cộng phó uyên minh, tiêu táo hỏi han —— đúng vậy, hắn thừa nhận hắn thật có điểm quá phận, từ lúc nhận thức hắn đến hiện tại luôn luôn lừa gạt Phó Phong, nhưng hắn ít nhất cũng tính toán đến tương lai sau này sẽ hảo hảo bồi thường Phong đó thôi! Chỉ là trước mắt thời cơ chưa tới thôi.

“Ta… Ta không cần làm nam sủng của loại phú gia công tử nhà ngươi!" Khó trách dạo này bọn hạ nhân trong phủ nhìn hắn ánh mắt luôn là lạ, sau lưng chỉ trỏ xầm xì bàn tán, hắn mất hơn nữa ngày mới biết được thêm danh từ mới.

“Ta có từng nói như vậy sao?" Nhìn tên kia hai chân bị trói nhưng vẫn ra sức giãy dụa, nhìn thấy hắn do vướng dây trói dưới chân mà ngã nhào, Lý Nguyên Lỗi liền nhanh chóng xông về phía trước ôm lấy hắn, hai người ngã xuống đất lăn hết mấy vòng rất hoành tráng.

“Buông tay!" Phó Phong theo thói quen liền giãy giụa, chính là sử dụng thứ vũ khí so sánh có tiềm năng công kích lớn nhất —— chân, nhưng phát hiện nó bị trói tới mức không thể nhúc nhích được, sau liền xài ngay chiêu rất là trực tiếp dùng tới vũ khí sắc nhọn nhất trên người—— răng nanh, hung hăng hướng lên vai Lý Nguyên Lỗi táp tới.

“Uy!" Thời điểm lúc làm chuyện đó, lúc tình ái bột phát bị hắn cắn một hai phát âu cũng là chuyện thường tình, nhưng lúc này nhìn bộ dáng tức đến đỏ mặt tía tai của hắn, vẫn là trước hết phải nghĩ biện pháp làm cho hắn mau chóng nhả ra mới được. Lý Nguyên Lỗi rất là đê tiện đưa tay sờ vào thắt lưng mẫn cảm nhất của Phó Phong, hai tay như đàn nhẹ nhàng ở trên xương sườn hắn khẽ vuốt, động tác phi thường thuần thục, quả nhiên rất nhanh liền khiến cho con người kia khi nãy còn hung hăng thà chết không nhả rên lên mấy tiếng.

“Ngươi… A… Đê tiện!" Đỏ mặt né qua một bên, nhưng như thế nào cũng không tránh được bàn tay sắc ma kia, Phó Phong oán hận nhìn về khuôn mặt mang ý cười dạt dào kia, gầm nhẹ.

“Phong, đừng nóng giận có được không?" Ăn nói khép nép dỗ dành tiểu khất cái còn đang giận dỗi kia, Lý Nguyên Lỗi phát hiện chính mình hiện tại đã không đơn giản là chỉ muốn thân thể hắn, mà còn cần tâm của hắn.

“Ta phải đi về!" Phó Phong bắt đầu hoài niệm cuộc sống của bọn họ ở cái thôn trang nhỏ kia … Ở tiểu thôn trang đó không có ánh nhìn kì quặc nào dõi theo hắn, tuy rằng cùng khổ một chút, nhưng lại tiêu dao khoái hoạt, không giống ở nơi này bị quản chế.

“Phong!" giỡn cái gì đây?, khiến cho hắn đi trở về, vậy những cố gắng của ta không phải uổng phí sao?! Lý Nguyên Lỗi sắc mặt cũng bắt đầu trở nên không tốt, đây là lần đầu tiên hắn có cảm giác thích một người tới như vậy nha! Mấy ngày nay đi bái phỏng một ít đương triều quyền quý, tự nhiên tránh không được đến hoan tràng (ta nghĩ là mấy chỗ mua vui = kĩ viện = tiểu quan quán = uke quán) xã giao, chính là hắn đối mấy ca kĩ, đào hát danh dương kinh thành lại không thể dậy nổi “Tính" thú, cho dù bị người khác sống chết túm lên giường cũng vô phương mà thể hiện … Bệnh trạng này, quả thực giống như là hưởng qua nhân gian cực phẩm sau đối những thứ bình thường cá muối yến sí đều khó có thể nuốt nổi! Lúc này mới phát hiện chính mình thật sự chìm vào mê luyến với tên tiểu khất nhi vốn chỉ là trò chơi cùng diễn viên trong vở kịch của hắn, nhưng bất quá người này bây giờ không thèm để mắt đến hắn, Lý Nguyên Lỗi hạ quyết định quyết tâm muốn hỏi cho rõ ràng, “Ngươi rốt cuộc còn có cái gì không hài lòng?!"

“Ta không thích nơi này!" Từ lúc y phục Lý Nguyên Lỗi đổi trở về nam trang, trên người hắn đã có một cỗ uy nghiêm cùng khí phách mờ ảo làm cho Phó Phong cảm giác hắn không còn là cái tên Đại Thạch đầu suốt ngày cười cười nháo nháo nhưng cũng dễ dàng tiếp cận của ngày xưa … Tuy rằng nơi này điều kiện ăn ở so với ngày xưa thật là tốt hơn rất nhiều, nhưng tự do mà hắn có được lại ở dưới sự theo dõi của người khác. Hơn nữa, lúc cùng những phú gia công tử xinh đẹp tuyệt trần, nhã nhặn đứng chung một chỗ, chính mình trông giống như một mạt đồ sứ bị làm ẩu bày ra giữa một đống đồ sứ tinh hoa thượng phẩm, nhìn vào thật phi thường gai mắt đi!

“Nếu ngươi không thích căn phòng này, ta lập tức tìm phòng khác cho ngươi ở! Phong, ở lại bên cạnh ta, có được không?" Cố ý giả ngu không thèm hiểu ý tứ lời nói của Phó Phong, Lý Nguyên Lỗi thuận tay điểm huyệt đạo Phó Phong, cởi bỏ dây thừng trói chân hắn, một mặt còn xoa xoa nhẹ hồng ngân còn lưu lại, “Kỳ thật ngày mốt ta phải rời khỏi Biện Kinh đi đến tái ngoại, ngươi theo ta cùng nhau đi được không?"

“Không cần, ngươi nếu có nhiều tiền như vậy, vậy chỗ tiền thiếu nợ kia chính ngươi cũng có thể trả rồi! Ta vì cái gì còn muốn đi theo ngươi?!"nói muốn mua một đống phòng ở, rồi trên đường đi còn mua rất nhiều đồ ăn bánh trái! Tám phần cái đống con số tiền nợ kia cũng là hắn lừa chính mình, hắn lừa chính mình nhiều như vậy…. Càng nghĩ càng không thoải mái, quyết tâm còn muốn chạy Phó Phong một hơi vận khí muốn giải khai huyệt đạo trên đùi.

Nguyên lai… Hắn còn nhớ rõ chuyện kia a?! Lý Nguyên Lỗi nhịn không được bật cười, một phen ôm lấy hắn đến bên giường, thấp giọng nói: “Cái chuyện đó không cần phải lo, ta chỉ muôn biết ngươi có đáp ứng ở lại bên cạnh ta hay không?"

“Không cần! Chúng ta cũng đã trưởng thành, ngươi lại không phải là nương từ của ta …" Hừ, hắn tuyệt đối tuyệt đối không cần để tiếp tục bị lừa!

“Lưu lại?" Lần này đi kém với câu hỏi chính là một cái hôn sâu, Lý Nguyên Lỗi lại sử xuất như một pháp bảo, muốn chờ đến lúc tiểu khất cái kia bị hôn đến mơ mơ hồ hồ là có thể ta cần ta cứ lấy, muốn làm gì thì làm.

“Không —— cần ——" vận hết sức mình cùng công lực, thật vất vả mới xem như giải khai huyệt đạo Phó Phong bắt đầu vận lực… Nhưng sự thật lại một lần nữa chứng minh thời điểm nằm trên “dao thớt" kiểu này, miếng “Thịt bò “ kia chỉ có chửa nằm mà chờ chém thôi.

Một bàn chân thon dài giơ lên, nhắm thằng vào cái mặt đang cười đắc ý kia mà đạp, nhưng lại bị người kia nhanh tay hơn chụp được, còn tiện tay lấy dây thừng mới mới cởi ra trói lại rồi đè lên giường, cái chân còn lại chưa kịp thi triển uyên ương cước, liền đã gặp đồng dạng vận mệnh, trở thành một đôi uyên ương mệnh khổ.

“Lưu lại!" Lần này là một cái bá đạo lang hôn, đồng thời ma trảo bắt đầu không kiêng dè mà trêu chọc hai điểm anh đào trước ngực.

“Ta… A… Không có lý do lưu lại …" Hắn, hắn, hắn… Vừa muốn xem mình là nữ nhân mà làm chuyện đó, nhưng là vì cái gì mình lại nhanh như vậy liền có phản ứng… Phó Phong cực lực giãy dụa chung quanh tránh né, nhưng động tác đó khơi mào dục vọng của hắn.

“Lý do? … Ân, ta thích ngươi… Chỉ có thể làm chuyện này với ngươi, lý do này có đủ hay không?" Từ lúc mười bốn tuổi là bắt đầu có thể có được thị tẩm, yêu nô nhân, hiện tại đối với ngang dọc ngọc thể không hề có phản ứng, không thể ngờ được mấy ngày này đành phải vì như vậy một cái thân hình khô quắt như vậy mà thủ thân như ngọc đến dục hỏa đốt người, nói ra chỉ sợ khiến người khác cười đến rớt quai hàm! Thấp dát nói xong, Lý Nguyên Lỗi nóng bỏng thủ thuần thục ở Phó Phong trên người sờ tới sờ lui, thích ý địa hưởng thụ khoái cảm cùng hắn da thịt thân cận —— ân, vẫn là loại cảm giác giống như sờ trên mặt gỗ bóng loáng này so sánh có điều thoải mái hơn, mặt khác bởi vì hắn sở trường luyện công chính là tập phần đùi nhiều, tư vị lúc tiến vào trong thân thể hắn lại tuyệt không thể tả, không người có thể so được. (– sắc ma!!!)

“Ngươi lại gạt người… Kia Liễu Nho Sinh làm sao bây giờ?" Thích? Dường như là cái lý do không tồi … Nhưng là ta có thể tin tưởng hắn sao?! Phó Phong bất mãn lầu bầu, nhưng lúc ma thủ của Lý Nguyên Lỗi sờ mó xuống dưới một hồi lại một phen cầm lấy dục vọng của hắn, khiến hắn giật mình kinh hô thành tiếng.

“Sẽ không a, Nho Sinh cùng ta không có quan hệ… Ta thích chính là ngươi, ngươi không tin, ta liền chứng minh cho ngươi xem…" Lời trêu đùa lời nói biến mất giữa khoảng cách giữa hai chân, Lý Nguyên Lỗi nhìn món đồ chơi đã bị thấm ướt ở trong tay, cúi đầu một hơi nuốt đi xuống. Linh hoạt đầu lưỡi tại chóp đỉnh nhẹ nhàng khinh chọn, từ ở trên đỉnh một đường liếm xuống phía dưới, ngay cả hai khỏa tiểu cầu tròn tròn ở phía dưới cũng không buông tha, phiến lưỡi cuồn cuộn nổi lên, ở nơi khắp nơi chạy loạn khiêu khích, tận tình đùa bỡn gốc rễ và mầm non nớt kia đã như ngọn nến trước gió không ngừng run rẩy. Phó Phong đã sớm bị kĩ thuật cao siêu kia làm cho đầu óc mờ mịt, đôi môi anh đào khẽ mở chỉ có thể phát ra tiếng thở dốc cùng ngọt nị rên rỉ. Vào thời điểm Lý Nguyên Lỗi đột nhiên tăng lớn độ mút vào, phân thân kia nhanh chóng sung huyết trướng đại run rẩy vài cái, rốt cục Phó Phong phát ra một tiếng giống như thở dài lại giống như khóc tiếng rên rỉ, đồng thời phóng thích ở trong miệng Lý Nguyên Lỗi.

“Thế nào?" Lý Nguyên Lỗi ngửa đầu nuốt hết chất lỏng kia vào cổ họng, cười nhẹ cười nhẹ khẽ dến gần lỗ tai của cái kẻ sau cao trào đang xụi lơ kia, trêu chọc hỏi han

“Lại… Lại ở gạt người…" Ngữ khí mong manh biểu hiện chủ thể bây giờ đã cực kì không xong, Phó Phong cả người mềm yếu nhưng vẫn cố gắng dùng bạc nhược lý trí kiên trì.

“Ta đây lại chứng minh một lần nữa?" Còn chưa tin a? Liễu Nho Sinh chết tiệt, Ta ngay có ngày ta cũng sẽ bị hắn hại chết mà! Lý Nguyên Lỗi nghĩ như thế, đồng thời bên dưới tăng thâm lực đạo vuốt ve phân thân đã có điểm nhuyễn hạ.

“A…", Tại sao cái thân mình này đối với hắn lại không thể kháng cự? Phó Phong đỏ mặt quay đầu đi chỗ khác, thật lâu sau, thấp giọng nói, “Ngươi cởi bỏ dây thừng của ta, ta đáp ứng ngươi không trốn là được…"

“Chính là, ta hiện tại cảm thấy được trói ngươi lại cảm giác thật là rất tốt…" Ngồi ở giữa hai chân không thể khép lại của Phó Phong, sau khi đem toàn bộ quần áo của hắn cởi ra, liền bĩ cười thưởng thức tuyệt đẹp phong cảnh kia: cúc hoa hồng phấn ở dưới cái nhìn chăm chú của hắn thì bất an mấp máy nhẹ, ngọc hành non nớt vừa mới phóng thích xong mềm yếu nằm trên tay hắn, ở phía trên đỉnh khẽ run rẩy rỉ ra chất dịch trong suốt, chảy xuống thấm ướt nơi đang co rút bên dưới.

“Hỗn đản… Nếu ngươi cao hứng muốn đùa như vậy thì đi tìm Liễu Nho Sinh của ngươi đi!" Mới vài ngày không gặp, lại học thêm được một kiểu đùa giỡn biến thái như vậy, chắc là cùng những người khác vận dụng thực tế mà ra, nói như vậy, Phó Phong trong lòng ê ẩm, lại bắt đầu nghĩ muốn đá người trước mặt.

“Ta cùng Nho Sinh thật sự không có gì, người hắn thích chính là người khác, bất quá lấy ta làm ngụy trang… Mấy ngày nay nếu ta thật sự đã có làm, sẽ không lại một hồi đến tìm ngươi!" Ai, tiểu khất cái này nếu có thật sự thích thượng đi nữa cũng là một chuyện đau đầu, trong tình ái nhân gian, ăn dấm chua tất nhiên cũng có lợi cho tình cảm phát triển, nhưng nếu là ăn dấm chua một hũ rồi không giải thích được rõ ràng thì lớn chuyện đó nga! Dưới đáy lòng đang gào thét đem cái tên Liễu Nho Sinh chết tiệt kia mắng một vạn biến, Lý Nguyên Lỗi tiếp tục chính sách du thuyết, “Ta thích ngươi nha!"

“Ai tin… A… Không cần sờ nơi đó…" Thượng một lần cũng nói thích, kết quả là mang mình tới gặp cái đại mỹ nhân có quan hệ phi thường mờ ám với hắn, còn có thể tái tin tưởng hắn mới là lạ… Phó Phong giãy dụa, nhưng như thế nào cũng trốn không cái ma trảo ở chỗ nhạy cảm của mình mà sờ mó.

“Bộ dáng của ta như là đang nói dối sao?" Dùng xay xoay khuôn mặt nhỏ nhắn đối diện với mình, Lý Nguyên Lỗi đối với cặp mắt hơi hơi ướt át kia liên tiếp phóng điện —— tiểu khất cái này đối với ánh mắt của tối không có sức chống cự, huống chi hiện tại bộ dáng của hắn là phi thường thành khẩn nha!

“A…" Chết tiệt…Loại trạng thái như thế này kêu ta làm sao tiếp tục đấu võ mồm đây! Phó Phong nhắm chặt mắt, đối với động tác của cái tay hạnh kiểm xấu kia nhẫn nại thật lâu, rốt cục nhịn không được theo trong lỗ mũi hừ nói: “Ta tin tưởng ngươi là được, buông tay …"

“Phong… Nói ngươi thích ta!" Xem ra nếu không phải hắn chủ động yêu cầu, cái tên tiểu khất cái ngu dốt này cả đời cũng đừng hòng hắn nói cho mình câu đó, thân thủ đem cặp mông của Phó Phong nâng lên đặt lên đầu gối của mình, Lý Nguyên Lỗi dùng một lóng tay khinh lạt nụ hoa của hắn, đợi cho nở rộ nương cánh hoa hoàn toàn tiếp nhận hắn, hấp dẫn nhẹ nhạng thì thầm vào chiếc lỗ tai mà mởi vì loại *** mỹ tư thế này nên đã nhuồm một màu đỏ rực.

“Thần kinh!" Ta chính là nam nhân da! Như thế nào cả ngày lại có thể đem cái chuyện thích này nọ mà nói ra miệng được chứ.

“Ngươi hiện tại không nói, chờ lát nữa ta cho ngươi nói một trăm lần!" Hắn trăm năm khó có được chân tình, tất nhiên nhất định phải có hồi báo xứng đáng, hiện tại không chịu nói sao? Không quan hệ! Đợi đến lúc ta làm cho hắn dục tiên dục tử chẳng những muốn cho hắn nói, còn muốn hắn viết xuống ấn dấu tay, xem hắn còn có dám hay không nghĩ muốn thoát khỏi ta.

“A…" Nhuyễn hạ phân thân lại lần nữa lọt vào tay giặc, ngón tay chui vào trong cơ thể nghịch ngợm dụng đến một chỗ khiến cho hắn không thể không phát ra thét chói tai, mấy động tác kích thích của Lý Nguyên Lỗi cố ý muốn cho hắn hoàn toàn thần phục, toàn bộ thân thể Phó Phong đều lưu lạc, bị thao túng ở trong tay người khác, cho dù không cần buộc chặt, tứ chi từ lâu đã mềm nhũn không thể nhúc nhích, tầm mắt là một mảng mờ mịt, đọng rõ ràng nhất vẫn là đôi đồng tử màu lam linh động.

“Nói thích ta?" phân thân cực nóng đã khẽ nàng đặt ở cửa động, ngữ khí lại chết tiệt bình tĩnh. Sớm đã bị một trận "Vợ chồng cuộc sống" dạy dỗ đến đã tự hành nhận, biết tham lam đòi lấy khoái cảm thân mình, khát vọng bị vật cực đại nóng rực kia xỏ xuyên qua. Phó Phong vặn vẹo thắt lưng nghĩ muốn đem khoái hoạt căn nguyên nóng rực kia nhét vào trong cơ thể, lại bị Lý Nguyên Lỗi nhanh hơn lui ra phía sau, như trước duy trì khoảng cách như có như không, nhẹ nhàng va chạm.

“Ô…" Thân mình ngày càng cảm thấy khó chịu, cảm giác trống rỗng làm cho Phó Phong khó chịu vặn vẹo, thấy vẻ mặt bỡn cợt cười trước mắt, lại làm cho hắn hận không thể tìm một cây gậy đập vào đầu mình để ngất đi cho rồi.

“Chỉ cần ngươi nói một câu thì tốt rồi thôi! Người ta đề có nói qua rất nhiều lần …" Ác ma cầm một viên kẹo danh viết “Tình dục" tại trước mặt chiến sĩ quật cường kia mà hươ qua hươ lại, hai tay càng không ngừng ở trên người hắn khẽ vuốt, nhưng lại tránh những bộ vị nhạy cảm, “Bằng không ta nói trước, ngươi nói theo ta? Ta, hảo, yêu, ngươi… Chỉ có bốn chữ mà thôi, tuyệt không nan a…"

“Ngươi…!"

“Đúng rồi, còn có ba chữ thôi, đến, cố lên!" Vì tỏ vẻ thưởng cho, Lý Nguyên Lỗi như hắn mong muốn đem chóp đỉnh màu hồng chìm vào cái miệng nhỏ khép mở mong chờ bên dưới.

“A…" Bị cảm giác phi thường thoải mái phong bế… Chính là còn muốn nhiều hơn nữa …nhìn ánh mắt màu lam ánh lên vẻ kiên trì muốn đấu tới cùng kia, Phó Phong rốt cục cam chịu hít sâu một hơi, dùng hết toàn thân khí lực hét lớn: “Ta thích ngươi! Hỗn đản, không được tái ngoạn nữa! Nhanh lên tiến vào…"

“Ha hả… Tuyệt diệu! Ngoan ngoãn! Ta thích!" Da! Da! Thắng rồi!Lý Nguyên Lỗi chính bản thân cũng đã nhịn tới cực điểm, đương nhiên làm như hắn mong muốn, mãnh liệt tấn công vào hậu huyệt mẫn cảm đang chờ mong, thật sâu trát nhập gắng gượng xâm chiếm lửa nóng nội bích nhiệt liệt hoan nghênh, thuận thế vung tay lên cắt đứt dây thừng đang cột chân Phó Phong, được một tấc lại muốn tiến một thước yêu cầu hắn đem cặp chân thon dài vòng qua lưng chính mình —— hôm nay cuối cùng cả hai người đều nói thích, có thể xem như “Lưỡng tình tương duyệt “, Lý Nguyên Lỗi lại “Tính" thú bừng bừng, suy nghĩ mấy ngày trước khổ cực cấm dục thật gian nan vất vả, tự nhiên là phải làm tới mức thiên hôn địa ám, phong vân biến sắc, thẳng đến làm cho người kia rốt cuộc không thể ly khai chính mình nữa.

“A… A… Chậm… Chậm một chút…" Lý Nguyên Lỗi mạnh mẽ trừu sáp cơ hồ mau làm cho hắn hít thở không thông, từng đợt khoái cảm bất khả tư nghị dọc theo tuỷ sống lan tràn đến toàn thân, Phó Phong cả người đều gắt gao giao triền trên Lý Nguyên Lỗi, khóc la đến mức tưởng chừng hôn mê đi lại bị khoái cảm mạnh liệt kéo trở về …

Trong phòng thân mình ngọt ngào say mê, cảnh xuân nồng đượm. Tình hình chiến đấu kịch liệt, Minh Nguyệt thẹn thùng giấu mình sau tầng mây, chỉ còn lại mông lung tinh quang chiếu rọi hai kẻ liều chết triền miên, nghịch ngợm ở trên trời nháy mắt.

※ ※ ※ ※ ※

Đêm xuân ngắn ngủi chóng qua, ngày mới lại bắt đầu. Chính ngọ dương quang nhiệt liệt theo cửa sổ tiến vào, Phó Phong hơi hơi động, toàn thân đau nhức bởi vì bị người nào đó gây sức ép cả một đêm, đôi mắt ảm đạm nhìn quanh, dập vào mắt chính là vẻ mặt đắc ý tươi cười của Lý Nguyên Lỗi.

“Hỗn đản…" Hữu khí vô lực lên án cơ hồ phải dùng hết toàn thân khí lực mới hô được, đáng tiếc sau khi tiến vào trong tai người khác thì chỉ như tiếng muỗi kêu, “Đem cái đó đưa cho ta…" Ngày hôm qua sau khi làm xong, dưới tình huống hoàn toàn bị Lý Nguyên Lỗi khống chế, hắn quả nhiên phải làm những gì hắn đã nói, không chỉ … mà còn bị ép nói gần một trăm lần, còn bị tên hỗn đãn cưỡng bức người khác kia ép viết một phong tình thư phi thường buồn nôn, còn lấy vạt áo dích dịch của ta mà viết xuống, điều nầy còn không khiến Phó Phong hôm nay vừa tỉnh đến liền thẹn quá giận nghĩ muốn tiêu hủy chứng cớ sao?!

“Ngươi còn muốn nữa a?!" Cố ý giả ngu đĩnh động phân thân đang nằm ngủ sâu trong mật động, liền thấy trên gương mặt mỏi mệt kia ửng lên một tầng ráng đỏ xấu hổ, Lý Nguyên Lỗi vội dừng động tác, đem phân thân rời khỏi, ôm cái người toàn thân bủn rủn vô lực kia vào lòng ngực. Thân thủ săn sóc giúp hắn vuốt ve phần eo —— ai, trời biết được hắn nói “Thích" đối với mình lại có ảnh hưởng lớn như vậy, chỉ cần vừa nghe thấy chữ này hạ thể hắn liền tự động sung huyết, nhịn không được một lần lại một lần muốn hắn, ngày hôm qua chính mình mệt mỏi, tất nhiên hắn càng mệt thảm! Cuối cùng mãi cho tới lúc hắn hôn mê qua đi, kêu như thế nào đều không tình mới tính đã xong tràng kích cuồng hoan ái kia. Bất quá, thường thường có thể làm một hồi thống khoái đầm đìa tình ái như thế không phải là không được, nhưng từ giờ trở đi, vẫn là phải tiếp tục điều dưỡng thân mình hắn thêm một đoạn thời gian nữa … Tuy rằng chính mình là rất muốn cứ như vậy ôm hắn ngủ hết một ngày, nhưng phỏng chừng hắn nhất định là rất đói bụng …Lý Nguyên Lỗi miễn cưỡng ngổi dậy, nhìn người năm kế bên không thể động đậy nổi liền hôn lên mặt hắn một cái, cười nói: “Ngoan ngoãn, nằm ở trong này đừng nhúc nhích, ta đi giúp ngươi lấy cái gì đó đến ăn. "

Ta còn có thể động được mới là lạ! Phó Phong tức giận mở to hai mắt nhìn, ngày hôm qua cái tên ngu ngốc kia cũng không biết là trúng tà gì, phát điên làm tới mức dường như không thể dừng lại, hại hắn đến bây giờ thắt lưng đau đến muốn rụng xuống, hai cái đùi căn bản không giống như là sinh trưởng ở trên người chính mình! Nghiến răng nghiến lợi nhìn bóng dáng cái tên thâu hương xong rồi cười lớn rời đi, đáy lòng âm thầm hối hận lại bị hắn dùng đồng dạng biện pháp đáng lạc hướng mà bỏ lỡ cơ hội chất vấn hắn, hắn vẫn nói hắn cùng Liễu Nho Sinh không quan hệ, chính là mấy ngày nay hai người hắn vẫn ở chung một chỗ, không có lửa làm sao có khói chứ … Lý Nguyên Lỗi, người này dường như chôn dấu rất nhiều bí mật, lời hắn nói mình có thể tín mấy phần? Hắn ngày hôm qua luôn miệng nói thích mình, cũng bức chính mình phải nói là thích hắn… Thích? Hắn chỉ nghe sư phó nói qua, thích một người cảm giác liền giống như nhặt được tiền đồng, nếu yêu thượng một người cảm giác thì phải là tìm được rồi Kim Sơn (núi vàng =))). Bởi vì trước đây chưa từng thích qua người nào khác, cho nên không có cách nào có cái để mà so sánh, nhưng là ngày hôm qua ta nói một trăm lần thích có tính là nhặt được một trăm tiền đồng không a? Ân, ngày hôm qua lúc nói ra những lời này dường như cũng có cảm nhận được một loại sung sướng như nhặt được tiền đồng vậy, đáy lòng không hiểu sao lại dâng lên một cỗ cảm giác ngọt ngào, nếu thân thể này đã bị hắn thay đổi, hai người mặc kệ ai là phu ai là thê đều không có vấn đề gì đi? Khoái hoạt ở cùng một chỗ mới là là tối trọng yếu… Như vậy, muốn hay không thực hiện hứa hẹn là ở bên người hắn mà hôm qua ta đã nói? Hắn nói chỉ cần một tháng sau là có thể chứng minh hắn cùng Liễu Nho Sinh là tuyệt đối trong sạch, đến lúc đó còn có thể cho ta một phần lễ vật, vậy lưu đến lúc có thể lấy lễ vật đi! Dù sao đến lúc mình không muốn ở cùng một chỗ với hắn nữa, chính mình nếu muốn đi, ai cũng đuổi không kịp! Sư phó quả nhiên là có dự kiến trước, sợ nếu mình cùng người khác đánh không lại thì ít nhất có thể mau mau đào tẩu bảo mệnh… Nghĩ như vậy, Phó Phong quyết định dứt khoát, buồn ngủ ngáp một cái, mơ mơ màng màng lại khép lại mắt…

Gắn hẳn là sẽ không nói xong lại rời khỏi ta mà đi ha? còn dám nói như đinh đóng cột rằng sau này mỗi ngày sẽ không cho hắn xuống giường được đi! Hồi tưởng đến biểu tình ngọt ngào cùng kiều mị trên giường của người kia, Lý Nguyên Lỗi tà ác cười, nhẹ nhàng chạy vội về phía phòng bếp —— bằng không trời biết bảo bối đang đói khát của hắn có thể hay không lại lấy hắn làm thịt xương mà cắn! Hoàn toàn đắm chìm trong sung sướng của lưỡng tình quyện quyện, Lý Nguyên Lỗi không coi ai ra gì bê một đống đồ ăn trở về. Trong phòng khách, Liễu Nho Sinh vốn muốn há mồm gọi lại hắn, lại thấy vẻ mặt sáng lạn mỉm cười của hắn, thức thời che miệng, lắc lắc đầu quyết định bỏ lại cái tên mà con mắt đã bị hạnh phúc nhiễm thượng đến cười ngây ngốc kia, tự hành đến thư phòng Hoa đại ca Liễu Thanh Vân xác định việc ngày mai xuất chinh.
Tác giả : Đọa Thiên
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại