Khấp Huyết Trọng Sinh: Đại Giá Hạ Đường Khí Phi
Chương 99: Ác độc (2)
Túi hương này nàng ta nhận ra, cho dù có hóa thành tro, nàng ta cũng nhận ra! Đó là túi hương chính tay Diệp Vân Sơ tự thêu, đóa hoa sen tuyết tinh xảo kia chính là bằng chứng! Khi còn ở An Khánh, nàng ta không chỉ một lần muốn phá hỏng túi hương của Diệp Vân Sơ, nhưng nhiều lần, vào đúng lúc nàng ta xuống tay, Thất ca lại xuất hiện ngăn cản, sau đó Diệp Vân Sơ bị người ta làm nhục ở chùa An Quốc, trong lòng nàng ta cũng cảm thấy dễ chịu, không hề suy nghĩ đến những việc có liên quan tới túi hương này nữa, không thể ngờ, nàng ta lại nhìn thấy nó trong hoàn cảnh này, hơn nữa, túi hương này còn được Hạ Vệ Thần cất giữ bên người!
Nhìn túi hương trong tay, Diệp Vân Tuyết hận nghiến răng nghiến lợi, trong lòng thầm nguyền rủa ác độc:
-Diệp Vân Sơ! Hay cho một Diệp Vân Sơ! Ta tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi!
Hạ Vệ Thần tất nhiên không bỏ qua bất cứ nét mặt nào của Diệp Vân Tuyết, giờ khắc này thấy sắc mặt Diệp Vân Tuyết trắng bệch, trong mắt tràn ngập hận ý. Nhưng mà nét mặt ấy ở trong mắt hắn lại có cách giải thích khác. Lúc trước, ở sau núi chùa An Quốc, hắn từng hung hãn hủy sự trong sạch của nàng ta, trong mắt nàng, hắn là một tội nhân tội ác tày trời, giờ khắc nhìn thấy túi hương kia, nét mặt ấy là việc hoàn toàn bình thường.
Nhìn sắc mặt tái nhợt của Diệp Vân Tuyết, trong lòng Hạ Vệ Thần cảm thấy vô cùng áy náy, hắn hổ thẹn nhìn nàng ta, đang muốn xin lỗi, cầu xin nàng ta tha thứ, mà hắn mới mở miệng, ngoài cửa lại truyền đến tiếng nói thị vệ thông báo:
-Chủ nhân, Đông Phương công tử tới.
Lời thị vệ dứt, Đông Phương Ngưng liền đi vào, chàng thản nhiên đứng ở một bên, liếc mắt nhìn Diệp Vân Tuyết, trong mắt bỗng hiện lên chán ghét không dễ nhận thấy, sau đó mới dừng ánh mắt trên người Hạ Vệ Thần, nhẹ giọng hỏi:
-Điện hạ, mấy ngày gần đây tình trạng vết thương thế nào? Có chuyển biến gì tốt đẹp không?
Nhìn thấy người đến là Đông Phương Ngưng, sắc mặt Hạ Vệ Thần dần hòa hoãn trở lại, nói:
-Vết thương đã không còn gì đáng ngại. Ngưng huynh, trước đó vài ngày nghe nói trong người huynh không khỏe, sao hôm nay lại tới đây?
Đông Phương Ngưng cười cười, đang muốn nói chuyện, lúc này Diệp Vân Tuyết bỗng nhiên cắt ngang, nói:
-Có điều điện hạ không biết, lần này Đông Phương công tử tới đây, chỉ sợ là có việc muốn tìm Vân Sơ? Vân Sơ vừa mới rời đi, phỏng chừng là về phòng rồi.
Nghe Diệp Vân Tuyết nói xong, Đông Phương Ngưng nhíu nhíu mày, đang muốn giải thích, đã thấy Hạ Vệ Thần giận tái mặt, hỏi:
-Ngưng huynh, huynh đến tìm người đàn bà kia?
Đông Phương Ngưng nao nao, nói theo bản năng:
-Ngày ấy Lâm đại phu có nói khí sắc Vương phi nương nương không tốt, tại hạ tới thăm điện hạ, vừa tiện đưa cho Vương phi chút thảo dược mà thôi….
Lời Đông Phương Ngưng còn chưa dứt đã nghe thấy tiếng Diệp Vân Tuyết cười quái lạ, nói:
-Đông Phương công tử thật quan tâm tới Vân Sơ, chẳng trách ngày ấy khi công tử rời đi, Vân Sơ tự mình đuổi theo đưa tiễn.
Lời này vừa nói ra, bầu không khí trong phòng bỗng trở nên khẩn trương, sắc mặt Hạ Vệ Thần u ám, cả người như tỏa ra luồng không khí lạnh, hắn lạnh lùng nhìn Đông Phương Ngưng, trong mắt có hoài nghi, lại có phẫn nộ nhiều hơn. Không biết vì sao, khi hắn nghe thấy Đông Phương Ngưng đến đây vì Diệp Vân Sơ, trong lòng hắn bỗng giằng co, dâng lên tức giận, thậm chí còn có một chút đố kỵ, ghen tức.
Nhìn sắc mặt Hạ Vệ Thần không tốt, lòng Đông Phương Ngưng bỗng chùng xuống, chàng đang muốn giải thích rõ, lại nghe thấy Diệp Vân Tuyết thêm mắm dặm muối, vẻ mặt vô tội, nói:
-Có thể khiến Đông Phương công tử quan tâm nhiw thế, Vân Sơ thật sự là có phúc, điện hạ, chàng nói xem có phải không?
Lời nói Diệp Vân Tuyết như lơ đãng, nhưng thật ra ý vị thâm trường. Nàng ta muốn ám chỉ cho Hạ Vệ Thần, rằng Đông Phương Ngưng và Diệp Vân Sơ có mối quan hệ không minh bạch. Tâm tư nàng ta ác độc, ngày hôm trước lại tình cơ nhìn thấy Diệp Vân Sơ tiễn Đông Phương Ngưng ra phủ, thấy Diệp Vân Sơ và Đông Phương Ngưng cười cười nói nói, hờ hững không để ý gì tới nàng ta, lòng bỗng thấy không vui, giờ phút này vừa hay nói ra việc này trước mặt Hạ Vệ Thần, hắt mạnh nước bẩn lên người Diệp Vân Sơ, ướt từ đầu tới chân.
Trong lòng Đông Phương Ngưng khiếp sợ, chàng thật không ngờ, Diệp Vân Tuyết lại là nữ nhân ngoan độc đến thế. Tính cách chàng vốn lạnh nhạt, nhưng cực kỳ căm ghét nữ nhân bề ngoài hiền lành như Phật nhưng lại hay gây chuyện thị phi, lúc vừa mới vào, chàng thấy hốc mắt Diệp Vân Tuyết phiếm hồng, giống như bị ấm ức gì đó, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu. Lại không thể tưởng tượng được, một nữ tử nhìn yếu đuối như vậy lại là một độc phụ cực kỳ ác độc.
Nhớ lại ngày ấy, Diệp Vân Tuyết ở trong phòng ăn diễn cái vẻ chanh chua, khoa chân múa tay trước mặt Diệp Vân Sơ, còn có cả ánh mắt oán độc, giờ phút này, gương mặt ở trước mắt Hạ Vệ Thần lại nhẹ nhàng đáng yêu như thế, trước sau quả thật là hai người khác nhau.
Nghĩ đến đây, dù tính tình ngày thường của Đông Phương Ngưng có thế nào đi chăng nữa cũng không kìm được sự giận dữ trong lòng, lạnh giọng hừ một tiếng?:
-Tại hạ sao dám mạo phạm Vương phi nương nương? Chỉ trong sạch là đến đưa thuốc mà thôi! Công chúa Vân Tuyết, muốn nói, cũng không thể nói lung tung được!
-Thật không? Nàng Vương phi của Bản Vương, nếu nàng ấy không khỏe, sao lại không nói với Bản Vương?
Mặt Hạ Vệ Thần lạnh nghiêm, lạnh lùng hỏi, vốn bị thương nên sắc mặt càng thêm nhợt nhạt, vô cùng khó coi. Vương phi của hắn không khỏe mà lại lừa hắn, để nam nhân khác đưa thuốc cho nàng, nữ nhân không biết liêm sỉ ấy rốt cuộc đặt hắn ở chỗ nào?
Diệp Vân Tuyết thấy Hạ Vệ Thần tức giận, trong lòng mừng thầm, lại ra vẻ lo lắng, cầm tay Hạ Vệ Thần, nói:
-Điện hạ, chàng đừng tức giận, có lẽ là Vân Sơ sợ chàng lo lắng, nên mới làm phiền Đông Phương công tử, hơn nữa Đông Phương công tử cũng chỉ tới đưa thuốc mà thôi, chuyện này cũng không thể chứng minh được việc gì, ngày đó khi Vân Sơ tiễn Đông Phương công tử rời khỏi phủ cũng không nói gì cả, lúc ấy Tuyết nhi cũng nhìn thấy….
Diệp Vân Tuyết nói chuyện này, chẳng khác gì lửa đổ thêm dầu, nàng ta giống như đnag an ủi Hạ Vệ Thần, nói tốt cho Diệp Vân Sơ, thực chất cũng là châm ngòi khiến Hạ Vệ Thần tức giận. Nghe lời này xong, sắc mặt Hạ Vệ Thần càng thêm khó coi, vô cùng giận dữ.
Mà trong lòng Đông Phương Ngưng cũng tức giận, dù chàng có bình tĩnh đến mức nào, giờ phút nãy cũng không thể nhẫn nhịn được, phẫn nộ nói:
-Công chúa Vân Tuyết, người nói hươu nói vượn, đâm bị thóc chọc bị gạo, trái phải lẫn lộn là có ý gì? Vương phi có lòng tốt tiễn tại hạ ra phủ, lúc này người lại uốn lưỡi làm đủ trò, thật sự là rất mất thân phận!
-Ngươi, ngươi….
Diệp Vân Tuyết nghe Đông Phương Ngưng nói xong, hai mắt rưng rưgn, vẻ mặt tủi thân. Nàng ta yên lặng nhìn Đông Phương Ngưng, giống như không tin Đông Phương Ngưng dám nói với nàng ta như vậy. Nước mặt chậm rãi chảy xuống trên gương mặt, qua một lúc lâu, nàng ta mới nghẹn ngào nói:
-Đông Phương công tử sao lại ác khẩu với Tuyết nhi như vậy? Tuyết nhi ăn ngay nói thật, chưa từng nói Vân Sơ tiễn Đông Phương công tử có gì thị phi, Tuyết nhi nói ra chuyện này cũng chỉ là vô ý vô tâm, rốt cuộc Tuyết nhi đã làm sai chuyện gì, sao Đông Phương công tử phải giận chó đánh mèo như vậy với Tuyết nhi?
Đông Phương Ngưng quả thật không thể tin, chàng thật không ngờ Diệp Vân Tuyết lại mặt dày vô sỉ đến thế, nói khóc liền khóc, giống như bị người ta nói oan, vô cùng tủi thân, nói như thể nàng ta là người vô tội nhất, mà điều chàng nói về Diệp Vân Tuyết lại là việc ác hơn cả mười tội nặng nhất, làm chuyện đại nghịch bất đạo.
Nhìn túi hương trong tay, Diệp Vân Tuyết hận nghiến răng nghiến lợi, trong lòng thầm nguyền rủa ác độc:
-Diệp Vân Sơ! Hay cho một Diệp Vân Sơ! Ta tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi!
Hạ Vệ Thần tất nhiên không bỏ qua bất cứ nét mặt nào của Diệp Vân Tuyết, giờ khắc này thấy sắc mặt Diệp Vân Tuyết trắng bệch, trong mắt tràn ngập hận ý. Nhưng mà nét mặt ấy ở trong mắt hắn lại có cách giải thích khác. Lúc trước, ở sau núi chùa An Quốc, hắn từng hung hãn hủy sự trong sạch của nàng ta, trong mắt nàng, hắn là một tội nhân tội ác tày trời, giờ khắc nhìn thấy túi hương kia, nét mặt ấy là việc hoàn toàn bình thường.
Nhìn sắc mặt tái nhợt của Diệp Vân Tuyết, trong lòng Hạ Vệ Thần cảm thấy vô cùng áy náy, hắn hổ thẹn nhìn nàng ta, đang muốn xin lỗi, cầu xin nàng ta tha thứ, mà hắn mới mở miệng, ngoài cửa lại truyền đến tiếng nói thị vệ thông báo:
-Chủ nhân, Đông Phương công tử tới.
Lời thị vệ dứt, Đông Phương Ngưng liền đi vào, chàng thản nhiên đứng ở một bên, liếc mắt nhìn Diệp Vân Tuyết, trong mắt bỗng hiện lên chán ghét không dễ nhận thấy, sau đó mới dừng ánh mắt trên người Hạ Vệ Thần, nhẹ giọng hỏi:
-Điện hạ, mấy ngày gần đây tình trạng vết thương thế nào? Có chuyển biến gì tốt đẹp không?
Nhìn thấy người đến là Đông Phương Ngưng, sắc mặt Hạ Vệ Thần dần hòa hoãn trở lại, nói:
-Vết thương đã không còn gì đáng ngại. Ngưng huynh, trước đó vài ngày nghe nói trong người huynh không khỏe, sao hôm nay lại tới đây?
Đông Phương Ngưng cười cười, đang muốn nói chuyện, lúc này Diệp Vân Tuyết bỗng nhiên cắt ngang, nói:
-Có điều điện hạ không biết, lần này Đông Phương công tử tới đây, chỉ sợ là có việc muốn tìm Vân Sơ? Vân Sơ vừa mới rời đi, phỏng chừng là về phòng rồi.
Nghe Diệp Vân Tuyết nói xong, Đông Phương Ngưng nhíu nhíu mày, đang muốn giải thích, đã thấy Hạ Vệ Thần giận tái mặt, hỏi:
-Ngưng huynh, huynh đến tìm người đàn bà kia?
Đông Phương Ngưng nao nao, nói theo bản năng:
-Ngày ấy Lâm đại phu có nói khí sắc Vương phi nương nương không tốt, tại hạ tới thăm điện hạ, vừa tiện đưa cho Vương phi chút thảo dược mà thôi….
Lời Đông Phương Ngưng còn chưa dứt đã nghe thấy tiếng Diệp Vân Tuyết cười quái lạ, nói:
-Đông Phương công tử thật quan tâm tới Vân Sơ, chẳng trách ngày ấy khi công tử rời đi, Vân Sơ tự mình đuổi theo đưa tiễn.
Lời này vừa nói ra, bầu không khí trong phòng bỗng trở nên khẩn trương, sắc mặt Hạ Vệ Thần u ám, cả người như tỏa ra luồng không khí lạnh, hắn lạnh lùng nhìn Đông Phương Ngưng, trong mắt có hoài nghi, lại có phẫn nộ nhiều hơn. Không biết vì sao, khi hắn nghe thấy Đông Phương Ngưng đến đây vì Diệp Vân Sơ, trong lòng hắn bỗng giằng co, dâng lên tức giận, thậm chí còn có một chút đố kỵ, ghen tức.
Nhìn sắc mặt Hạ Vệ Thần không tốt, lòng Đông Phương Ngưng bỗng chùng xuống, chàng đang muốn giải thích rõ, lại nghe thấy Diệp Vân Tuyết thêm mắm dặm muối, vẻ mặt vô tội, nói:
-Có thể khiến Đông Phương công tử quan tâm nhiw thế, Vân Sơ thật sự là có phúc, điện hạ, chàng nói xem có phải không?
Lời nói Diệp Vân Tuyết như lơ đãng, nhưng thật ra ý vị thâm trường. Nàng ta muốn ám chỉ cho Hạ Vệ Thần, rằng Đông Phương Ngưng và Diệp Vân Sơ có mối quan hệ không minh bạch. Tâm tư nàng ta ác độc, ngày hôm trước lại tình cơ nhìn thấy Diệp Vân Sơ tiễn Đông Phương Ngưng ra phủ, thấy Diệp Vân Sơ và Đông Phương Ngưng cười cười nói nói, hờ hững không để ý gì tới nàng ta, lòng bỗng thấy không vui, giờ phút này vừa hay nói ra việc này trước mặt Hạ Vệ Thần, hắt mạnh nước bẩn lên người Diệp Vân Sơ, ướt từ đầu tới chân.
Trong lòng Đông Phương Ngưng khiếp sợ, chàng thật không ngờ, Diệp Vân Tuyết lại là nữ nhân ngoan độc đến thế. Tính cách chàng vốn lạnh nhạt, nhưng cực kỳ căm ghét nữ nhân bề ngoài hiền lành như Phật nhưng lại hay gây chuyện thị phi, lúc vừa mới vào, chàng thấy hốc mắt Diệp Vân Tuyết phiếm hồng, giống như bị ấm ức gì đó, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu. Lại không thể tưởng tượng được, một nữ tử nhìn yếu đuối như vậy lại là một độc phụ cực kỳ ác độc.
Nhớ lại ngày ấy, Diệp Vân Tuyết ở trong phòng ăn diễn cái vẻ chanh chua, khoa chân múa tay trước mặt Diệp Vân Sơ, còn có cả ánh mắt oán độc, giờ phút này, gương mặt ở trước mắt Hạ Vệ Thần lại nhẹ nhàng đáng yêu như thế, trước sau quả thật là hai người khác nhau.
Nghĩ đến đây, dù tính tình ngày thường của Đông Phương Ngưng có thế nào đi chăng nữa cũng không kìm được sự giận dữ trong lòng, lạnh giọng hừ một tiếng?:
-Tại hạ sao dám mạo phạm Vương phi nương nương? Chỉ trong sạch là đến đưa thuốc mà thôi! Công chúa Vân Tuyết, muốn nói, cũng không thể nói lung tung được!
-Thật không? Nàng Vương phi của Bản Vương, nếu nàng ấy không khỏe, sao lại không nói với Bản Vương?
Mặt Hạ Vệ Thần lạnh nghiêm, lạnh lùng hỏi, vốn bị thương nên sắc mặt càng thêm nhợt nhạt, vô cùng khó coi. Vương phi của hắn không khỏe mà lại lừa hắn, để nam nhân khác đưa thuốc cho nàng, nữ nhân không biết liêm sỉ ấy rốt cuộc đặt hắn ở chỗ nào?
Diệp Vân Tuyết thấy Hạ Vệ Thần tức giận, trong lòng mừng thầm, lại ra vẻ lo lắng, cầm tay Hạ Vệ Thần, nói:
-Điện hạ, chàng đừng tức giận, có lẽ là Vân Sơ sợ chàng lo lắng, nên mới làm phiền Đông Phương công tử, hơn nữa Đông Phương công tử cũng chỉ tới đưa thuốc mà thôi, chuyện này cũng không thể chứng minh được việc gì, ngày đó khi Vân Sơ tiễn Đông Phương công tử rời khỏi phủ cũng không nói gì cả, lúc ấy Tuyết nhi cũng nhìn thấy….
Diệp Vân Tuyết nói chuyện này, chẳng khác gì lửa đổ thêm dầu, nàng ta giống như đnag an ủi Hạ Vệ Thần, nói tốt cho Diệp Vân Sơ, thực chất cũng là châm ngòi khiến Hạ Vệ Thần tức giận. Nghe lời này xong, sắc mặt Hạ Vệ Thần càng thêm khó coi, vô cùng giận dữ.
Mà trong lòng Đông Phương Ngưng cũng tức giận, dù chàng có bình tĩnh đến mức nào, giờ phút nãy cũng không thể nhẫn nhịn được, phẫn nộ nói:
-Công chúa Vân Tuyết, người nói hươu nói vượn, đâm bị thóc chọc bị gạo, trái phải lẫn lộn là có ý gì? Vương phi có lòng tốt tiễn tại hạ ra phủ, lúc này người lại uốn lưỡi làm đủ trò, thật sự là rất mất thân phận!
-Ngươi, ngươi….
Diệp Vân Tuyết nghe Đông Phương Ngưng nói xong, hai mắt rưng rưgn, vẻ mặt tủi thân. Nàng ta yên lặng nhìn Đông Phương Ngưng, giống như không tin Đông Phương Ngưng dám nói với nàng ta như vậy. Nước mặt chậm rãi chảy xuống trên gương mặt, qua một lúc lâu, nàng ta mới nghẹn ngào nói:
-Đông Phương công tử sao lại ác khẩu với Tuyết nhi như vậy? Tuyết nhi ăn ngay nói thật, chưa từng nói Vân Sơ tiễn Đông Phương công tử có gì thị phi, Tuyết nhi nói ra chuyện này cũng chỉ là vô ý vô tâm, rốt cuộc Tuyết nhi đã làm sai chuyện gì, sao Đông Phương công tử phải giận chó đánh mèo như vậy với Tuyết nhi?
Đông Phương Ngưng quả thật không thể tin, chàng thật không ngờ Diệp Vân Tuyết lại mặt dày vô sỉ đến thế, nói khóc liền khóc, giống như bị người ta nói oan, vô cùng tủi thân, nói như thể nàng ta là người vô tội nhất, mà điều chàng nói về Diệp Vân Tuyết lại là việc ác hơn cả mười tội nặng nhất, làm chuyện đại nghịch bất đạo.
Tác giả :
Mặc Mặc Dạ Tử