Khấp Huyết Trọng Sinh: Đại Giá Hạ Đường Khí Phi
Chương 67: Dữ dội (3)
Nếu như ả là người biết liêm sỉ, nếu như ả không phải là gian tế do An Khánh phái tới, hắn sẽ không keo kiệt mà cho nàng một người đàn ông thương yêu nàng! Nhưng đáng tiếc, tâm cơ ả bất trắc, là kẻ tàn hoa bại liễu không biết liêm sỉ! Cho dù ả có đẹp tới đâu, có giống Tuyết nhi của hắn thế nào, ở trong lòng hắn, ả vĩnh viễn không thể thay thế Tuyết nhi!
Nghĩ vậy, sắc mặt Hạ Vệ Thần bỗng lạnh hẳn, hắn ngẩng đầu, nhìn về phía Diệp Vân Sơ, phát hiện nàng giờ khắc này giống như một xác chết, đôi mắt giống hệt Tuyết nhi trống rỗng, đôi mắt xinh đẹp không có chút sức sống.
Nhìn Diệp Vân Sơ như vậy, không biết tại sao Hạ Vệ Thần lại cảm thấy khó chịu, tức giận dâng lên trong tâm hắn, nữ nhân đáng chết này đang chơi trò gì? Chẳng lẽ hắn không thỏa mãn được ả, ả đang nghĩ tới Diệp Bằng Yên sao?
Nghĩ tới việc nữ nhân trước mặt này và Diệp Bằng Yên làm chuyện chó lợn vô liêm sỉ, Hạ Vệ Thần cảm thấy lửa giận thiêu đốt bừng bừng, bỗng nhiên hắn bóp chặt cằm nàng, ép nàng nhìn thẳng hắn, nói châm chọc:
-Quả nhiên là dâm phụ! Sao? Chưa được thỏa mãn sao? Ngươi có lòng tham không đáy, muốn Bổn Vương muốn ngươi nữa à?
Tim như bị người ta dùng dao băm thành hàng ngàn hàng vạn mảnh nhỏ, rie máu, nước mắt đã khô, Diệp Vân Sơ trợn to mắt, nhìn chằm chằm gương mặt dữ tợn trước mặt, trong mắt lộ ra hận thù chưa có từ trước tới nay, nàng hận hắn! Nàng chưa từng hận người nào đến vậy, cả Hạ Vệ Lam nàng cũng không hận hắn như thế! Hạ Vệ Thần, nam nhân này không phải là người , mà là ma quỷ, ma quỷ tới từ địa ngục!
Hàm răng trắng cắn mạnh vào môi, vết máu xuất hiện, mùi máu ngập trong miệng nàng, nàng nhìn Hạ Vệ Thần chằm chằm đầy oán hận:
-Hạ Vệ Thần, tên ma quỷ này, ta hận ngươi, ta hận ngươi!
Giọng nói nàng khàn khàn, lời hận thù như dùng hết sức lực toàn thân gào thét ra.
-Hận sao? Diệp Vân Sơ, tất cả đều là do ngươi tự chuốc lấy! Chưa từng có người nào dám đùa bỡn Bổn Vương, đây là do ngươi tự làm tự chịu! Ngươi không xứng để hận Bổn Vương!
Lời nói lãnh khốc vô tình của Hạ Vệ Thần giống như lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào lòng Diệp Vân Sơ, giày xéo đầy tàn nhẫn, tinh thần nàng yếu ớt không thể chịu đựng được, từng lời nói khinh miệt của Diệp Vân Tuyết lại hiện về.
-Diệp Vân Sơ, ngươi đáng chết, ngươi vốn không xứng làm tỷ muội với Bổn công chúa, ngươi chỉ là một nghiệt chủng do nô tỳ sinh ra, ngươi không xứng! Ngươi muốn hận, vậy hãy hận tại sao mình lại là đứa con gái của một nô tỳ! Muốn hận, hãy hận mẫu thân vốn là một tiện tỳ đã sinh ra ngươi!
Diệp Vân Tuyết, Diệp Vân Tuyết, dung nhan độc ác hiện lên rõ ràng trong đầu nàng, lời nói chanh chua nguyền rủa như vọng tới từ địa ngục làm nàng thương tích đầy mình! Hận, hận thù từ sâu trong xương tủy làm nàng đau thấu tim. Nàng không khống chế được nữa, khàn giọng kêu lên:
-Hạ Vệ Thần, giết ta đi! Nếu hôm nay ngươi không giết ta, sau này Diệp Vân Sơ ta sẽ trả lại gấp bội!
Hận thù điên cuồng không cách nào đè nén gặm cắn lòng nàng, đau đớn từ trái tim tới xương tủy,Diệp Vân Sơ đã không còn bất cứ cảm giác nào. Không chấp nhận nổi hận thù, trần trí nàng bắt đầu rối loạn. Nàng nhìn Hạ Vệ Thần chằm chằm, thần thái điên cuồng. Chỉ hận không băm nam nhân trước mắt này ra ngàn mảnh, rút gân lột da, khoét tim uống máu!
Nhìn Diệp Vân Sơ điên cuồng mất khống chế, đôi mắt không che giấu hận ý, lòng Hạ Vệ Thần cười khẩy bỗng thấy nhói đau ở trong tim, nhưng hắn cười lạnh rất nhanh:
-Muốn chết sao? Không dễ dàng như vậy đâu! Ngươi thân là một con cờ, hôm nay ngươi vẫn còn giá trị lợi dụng, ngươi yên tâm, đợi ngày Bổn Vương thôn tính kinh thành An Khánh, đó cũng là lúc ngươi phải chết!
Nói tới đây, hắn dừng lại một chút, lạnh lùng thốt lên:
-Bổn Vương muốn ngươi trơ mắt nhìn tình nhân của minh chết đi, cho ngươi sống không bằng chết! Ngươi nhớ mãi không quên Diệp Bằng Yên, mối tình thắm thiết, vậy Bổn Vương sẽ giúp ngươi, biến các ngươi thành một đôi uyên ương số khổ!
Hận thù đã che mờ lý trí của Diệp Vân Sơ, nàng quên mất sợ hãi, quên hết tất cả, quên cái gọi là đại cục, giờ khắc này nàng chỉ muốn chết đi, cùng nam nhân như ác ma này đá ngọc cùng vỡ, cùng nhau xuống địa ngục!
Hận thù trong mắt nàng giảm bớt chút nào, thậm chí cả e ngại rối bời cũng không có, cắn răng, khàn giọng nói:
-Hạ Vệ Thần, ngươi không phải là người, ngươi là ác quỷ! Ngươi không có tim, ngươi là đồ máu lạnh! Sẽ có một ngày, ngươi không chết tử tế được!
Sống thì thế nào? Mà chết thì sao? Cái mạng nhỏ này của nàng đã nên mất từ ba năm trước rồi, bây giờ chỉ có chịu đựng hành hạ và nhục nhã mà thôi! Đúng vậy, nàng đáng chết, giờ nàng cũng chỉ cầu xin được chết! Diệp Vân Sơ nàng bây giờ hai bàn tay trắng, chỉ còn mỗi cái mạng còm này, trong mắt hắn cũng chỉ như sự tồn tại của một con kiến hôi thôi, nàng cũng chẳng sợ hãi!
-Hạ Vệ Thần, ngươi là ác quỷ, ngươi là ác quỷ, ngươi không có tim, đồ máu lạnh!
Chưa bao giờ có một thiếu nữ yếu đuối nhìn hắn hận thù như vậy, nói với hắn những lời đầy bi phẫn. Hắn máu lạnh, hắn không có tim! Không, Hạ Vệ Thần hắn sao lại không có tim? Hắn đầy những ý nghĩ yêu thương, nhưng đổi lại là được gì, lần nào cũng bị phản bội, là các nàng phản bội hắn, sao ả có thể hùng hồn hỏi hắn như vậy?
Diện mạo tuấn mỹ của Hạ Vệ Thần vì lời nói không chút kiêng nể của nàng mà trở nên dữ tợn, “bốp" một tiếng, tay hắn tát mạnh lên gương mặt mềm mại của nàng, bóp chặt cổ nàng, tức giận quát lên:
-Câm mồm!
Hạ Vệ Thần đang nổi giận nên ra tay rất nặng, mặt hắn tối lại, nhìn nàng tàn bạo, giống như muốn xé nàng thành từng mảnh nhỏ. Là các nàng phản bội hắn, các nàng vốn không có tư cách chỉ trích hắn, hắn không cần thiết phải mềm lòng với nữ nhân phản bội mình!
Gương mặt Diệp Vân Sơ sưng đỏ một mảng, đôi môi dập một bên, một vệt máu chậm rãi chảy xuống, nhưng đau đớn không ngăn được hận thù trong tim nàng, nàng bỗng nhiên cười, nụ cười như cũ, lạnh lùng nhìn hắn, trong mắt là bất khuất và châm chọc:
-Thế nào? Hạ Vệ Thần ngươi thẹn quá hóa giận sao? Ác quỷ máu lạnh như ngươi cũng có tim à? Coi mạng người như con kiến hôi, ngươi lãnh huyết vô tình, chẳng lẽ ta nói sai cho ngươi?
-Câm mồm! Ngươi câm mồm cho Bổn Vương!
Lời giễu cợt của Diệp Vân Sơ chọc tức Hạ Vệ Thần, trong lúc tức giận, hắn bỗng nhiên kéo Diệp Vân Sơ dậy, ném mạnh lên giường
Nghĩ vậy, sắc mặt Hạ Vệ Thần bỗng lạnh hẳn, hắn ngẩng đầu, nhìn về phía Diệp Vân Sơ, phát hiện nàng giờ khắc này giống như một xác chết, đôi mắt giống hệt Tuyết nhi trống rỗng, đôi mắt xinh đẹp không có chút sức sống.
Nhìn Diệp Vân Sơ như vậy, không biết tại sao Hạ Vệ Thần lại cảm thấy khó chịu, tức giận dâng lên trong tâm hắn, nữ nhân đáng chết này đang chơi trò gì? Chẳng lẽ hắn không thỏa mãn được ả, ả đang nghĩ tới Diệp Bằng Yên sao?
Nghĩ tới việc nữ nhân trước mặt này và Diệp Bằng Yên làm chuyện chó lợn vô liêm sỉ, Hạ Vệ Thần cảm thấy lửa giận thiêu đốt bừng bừng, bỗng nhiên hắn bóp chặt cằm nàng, ép nàng nhìn thẳng hắn, nói châm chọc:
-Quả nhiên là dâm phụ! Sao? Chưa được thỏa mãn sao? Ngươi có lòng tham không đáy, muốn Bổn Vương muốn ngươi nữa à?
Tim như bị người ta dùng dao băm thành hàng ngàn hàng vạn mảnh nhỏ, rie máu, nước mắt đã khô, Diệp Vân Sơ trợn to mắt, nhìn chằm chằm gương mặt dữ tợn trước mặt, trong mắt lộ ra hận thù chưa có từ trước tới nay, nàng hận hắn! Nàng chưa từng hận người nào đến vậy, cả Hạ Vệ Lam nàng cũng không hận hắn như thế! Hạ Vệ Thần, nam nhân này không phải là người , mà là ma quỷ, ma quỷ tới từ địa ngục!
Hàm răng trắng cắn mạnh vào môi, vết máu xuất hiện, mùi máu ngập trong miệng nàng, nàng nhìn Hạ Vệ Thần chằm chằm đầy oán hận:
-Hạ Vệ Thần, tên ma quỷ này, ta hận ngươi, ta hận ngươi!
Giọng nói nàng khàn khàn, lời hận thù như dùng hết sức lực toàn thân gào thét ra.
-Hận sao? Diệp Vân Sơ, tất cả đều là do ngươi tự chuốc lấy! Chưa từng có người nào dám đùa bỡn Bổn Vương, đây là do ngươi tự làm tự chịu! Ngươi không xứng để hận Bổn Vương!
Lời nói lãnh khốc vô tình của Hạ Vệ Thần giống như lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào lòng Diệp Vân Sơ, giày xéo đầy tàn nhẫn, tinh thần nàng yếu ớt không thể chịu đựng được, từng lời nói khinh miệt của Diệp Vân Tuyết lại hiện về.
-Diệp Vân Sơ, ngươi đáng chết, ngươi vốn không xứng làm tỷ muội với Bổn công chúa, ngươi chỉ là một nghiệt chủng do nô tỳ sinh ra, ngươi không xứng! Ngươi muốn hận, vậy hãy hận tại sao mình lại là đứa con gái của một nô tỳ! Muốn hận, hãy hận mẫu thân vốn là một tiện tỳ đã sinh ra ngươi!
Diệp Vân Tuyết, Diệp Vân Tuyết, dung nhan độc ác hiện lên rõ ràng trong đầu nàng, lời nói chanh chua nguyền rủa như vọng tới từ địa ngục làm nàng thương tích đầy mình! Hận, hận thù từ sâu trong xương tủy làm nàng đau thấu tim. Nàng không khống chế được nữa, khàn giọng kêu lên:
-Hạ Vệ Thần, giết ta đi! Nếu hôm nay ngươi không giết ta, sau này Diệp Vân Sơ ta sẽ trả lại gấp bội!
Hận thù điên cuồng không cách nào đè nén gặm cắn lòng nàng, đau đớn từ trái tim tới xương tủy,Diệp Vân Sơ đã không còn bất cứ cảm giác nào. Không chấp nhận nổi hận thù, trần trí nàng bắt đầu rối loạn. Nàng nhìn Hạ Vệ Thần chằm chằm, thần thái điên cuồng. Chỉ hận không băm nam nhân trước mắt này ra ngàn mảnh, rút gân lột da, khoét tim uống máu!
Nhìn Diệp Vân Sơ điên cuồng mất khống chế, đôi mắt không che giấu hận ý, lòng Hạ Vệ Thần cười khẩy bỗng thấy nhói đau ở trong tim, nhưng hắn cười lạnh rất nhanh:
-Muốn chết sao? Không dễ dàng như vậy đâu! Ngươi thân là một con cờ, hôm nay ngươi vẫn còn giá trị lợi dụng, ngươi yên tâm, đợi ngày Bổn Vương thôn tính kinh thành An Khánh, đó cũng là lúc ngươi phải chết!
Nói tới đây, hắn dừng lại một chút, lạnh lùng thốt lên:
-Bổn Vương muốn ngươi trơ mắt nhìn tình nhân của minh chết đi, cho ngươi sống không bằng chết! Ngươi nhớ mãi không quên Diệp Bằng Yên, mối tình thắm thiết, vậy Bổn Vương sẽ giúp ngươi, biến các ngươi thành một đôi uyên ương số khổ!
Hận thù đã che mờ lý trí của Diệp Vân Sơ, nàng quên mất sợ hãi, quên hết tất cả, quên cái gọi là đại cục, giờ khắc này nàng chỉ muốn chết đi, cùng nam nhân như ác ma này đá ngọc cùng vỡ, cùng nhau xuống địa ngục!
Hận thù trong mắt nàng giảm bớt chút nào, thậm chí cả e ngại rối bời cũng không có, cắn răng, khàn giọng nói:
-Hạ Vệ Thần, ngươi không phải là người, ngươi là ác quỷ! Ngươi không có tim, ngươi là đồ máu lạnh! Sẽ có một ngày, ngươi không chết tử tế được!
Sống thì thế nào? Mà chết thì sao? Cái mạng nhỏ này của nàng đã nên mất từ ba năm trước rồi, bây giờ chỉ có chịu đựng hành hạ và nhục nhã mà thôi! Đúng vậy, nàng đáng chết, giờ nàng cũng chỉ cầu xin được chết! Diệp Vân Sơ nàng bây giờ hai bàn tay trắng, chỉ còn mỗi cái mạng còm này, trong mắt hắn cũng chỉ như sự tồn tại của một con kiến hôi thôi, nàng cũng chẳng sợ hãi!
-Hạ Vệ Thần, ngươi là ác quỷ, ngươi là ác quỷ, ngươi không có tim, đồ máu lạnh!
Chưa bao giờ có một thiếu nữ yếu đuối nhìn hắn hận thù như vậy, nói với hắn những lời đầy bi phẫn. Hắn máu lạnh, hắn không có tim! Không, Hạ Vệ Thần hắn sao lại không có tim? Hắn đầy những ý nghĩ yêu thương, nhưng đổi lại là được gì, lần nào cũng bị phản bội, là các nàng phản bội hắn, sao ả có thể hùng hồn hỏi hắn như vậy?
Diện mạo tuấn mỹ của Hạ Vệ Thần vì lời nói không chút kiêng nể của nàng mà trở nên dữ tợn, “bốp" một tiếng, tay hắn tát mạnh lên gương mặt mềm mại của nàng, bóp chặt cổ nàng, tức giận quát lên:
-Câm mồm!
Hạ Vệ Thần đang nổi giận nên ra tay rất nặng, mặt hắn tối lại, nhìn nàng tàn bạo, giống như muốn xé nàng thành từng mảnh nhỏ. Là các nàng phản bội hắn, các nàng vốn không có tư cách chỉ trích hắn, hắn không cần thiết phải mềm lòng với nữ nhân phản bội mình!
Gương mặt Diệp Vân Sơ sưng đỏ một mảng, đôi môi dập một bên, một vệt máu chậm rãi chảy xuống, nhưng đau đớn không ngăn được hận thù trong tim nàng, nàng bỗng nhiên cười, nụ cười như cũ, lạnh lùng nhìn hắn, trong mắt là bất khuất và châm chọc:
-Thế nào? Hạ Vệ Thần ngươi thẹn quá hóa giận sao? Ác quỷ máu lạnh như ngươi cũng có tim à? Coi mạng người như con kiến hôi, ngươi lãnh huyết vô tình, chẳng lẽ ta nói sai cho ngươi?
-Câm mồm! Ngươi câm mồm cho Bổn Vương!
Lời giễu cợt của Diệp Vân Sơ chọc tức Hạ Vệ Thần, trong lúc tức giận, hắn bỗng nhiên kéo Diệp Vân Sơ dậy, ném mạnh lên giường
Tác giả :
Mặc Mặc Dạ Tử