Khấp Huyết Trọng Sinh: Đại Giá Hạ Đường Khí Phi
Chương 109: Mỵ dược (3)
Qua nửa ngày, Đông Phương Ngưng mới chậm rãi xoay người, tay chàng ôm Diệp Vân Sơ hơi chặt lại, dần dần nhìn vẻ mặt giận dữ của Hạ Vệ Thần, trong lúc nhất thời lại không biết nên nói gì.
Sắc mặt Hạ Vệ Thần tối sầm, hai tròng mắt nhìn chăm chú vào Diệp Vân Sơ bị Đông Phương Ngưng ôm trong ngực, chỉ thấy nàng nhắm chặt hai mắt, sắc mặt ửng đỏ, cắn chặt môi như đang che giấu gì đó, còn tay gắt gao ôm chặt cổ Đông Phương Ngưng. Đầu nàng dựa trên vai Đông Phương Ngưng vẫn không nhúc nhích, đối diện với ánh mắt của hắn vẫn không hề phản ứng.
Thấy một màn như vậy, đôi mắt đen của Hạ Vệ Thần phun ra một đóa hoa lửa, một cơn phẫn nộ từ sâu trong nội tâm trào ra mãnh liệt. Sắc mặt hắn xanh mét, gân xanh trên trán nổi rõ mồn một, tức giận quát:
-Đông Phương Ngưng! Bản Vương hỏi ngươi, ngươi muốn mang Vương phi của Bản Vương đi đâu!
Nghe thấy Hạ Vệ Thần gầm lên một tiếng, lúc này Đông Phương Ngưng mới phục hồi tinh thần, lúc này chàng mới hiểu hành động của mình đã vượt qua luân thường đạo lý tới mức nào. Chỉ là giờ chàng lo lắng cho Diệp Vân Sơ, bất chấp việc Hạ Vệ Thần có thể hiểu lầm, vội vàng nói:
-Điện hạ, nương nương trúng mỵ dược, cần phải lập tức chữa trị.
-Mỵ dược?
Nghe Đông Phương Ngưng nói vậy, Hạ Vệ Thần nao nao, nhưng sắc mặt lập tức trở nên khó coi. Hắn lạnh lùng nhìn Đông Phương Ngưng, đột nhiên cười lạnh, nói:
-Vương phi của Bản Vương trúng mỵ dược, không biết ngươi định làm như thế nào để cứu nàng? Đưa nàng rời khỏi điện phủ sao? Đông Phương Ngưng, ngươi thật to gan!
Nói đến câu cuối cùng, Hạ Vệ Thần gần như rống giọng gào thét.
Không biết sao, lúc này trong lòng Hạ Vệ Thần cực không thoải mái, dường như có vật gì nghẹn trong ngực khiến hắn phẫn nộ và phiền muộn dị thường.
-Điện hạ, người hiểu lầm rồi, tại hạ chỉ muốn đưa Vương phi nương nương đi gặp đại phu thôi….
Đông Phương Ngưng hơi kinh hãi, vội vàng giải thích. Hiện giờ phu quân của Diệp Vân Sơ đứng trước mặt mà chàng lại muốn đưa nàng ra ngoài cứu chữa, thật sự là có trái với luân thường, không thể nào nói nổi.
-Đại phu? Nàng là Vương phi của Bản Vương, trúng mỵ dược thì cần gì phải gọi đại phu? Đưa nàng cho ta!
Hạ Vệ Thần cắn răng nói.
Nghe Hạ Vệ Thần nói xong, Đông Phương Ngưng lại do dự không đi, chàng cũng không biết mình do dự cái gì. Hạ Vệ Thần là phu quân của nàng, nàng trúng mỵ dược thì để phu quân nàng giải độc là chuyện quá bình thường, đó là đạo lý hiển nhiên, là hợp tình hợp lý! Nhưng, lòng chàng vì sao lại đau như vậy, không đành lòng như vậy? Vừa nghĩ tới hai từ “Giải độc", chàng liền đau khổ, trái tim như bị người ta xé rách, đau đến tê tâm liệt phế, gan mật muốn rớt ra ngoài.
Đông Phương Ngưng kinh ngạc nhìn Hạ Vệ Thần, tay ôm chặt Diệp Vân Sơ mà đứng sững tại chỗ không thể nhúc nhích. Chàng đau lòng như muốn vỡ ra, nhưng rốt cuộc vẫn phải từng bước, từng bước đem Diệp Vân Sơ trao vào tay Hạ Vệ Thần. Mặc dù trong lòng ngàn lần không muốn, đau đớn giống như bị cả vạn mũi tên đâm xuyên trái tim, chàng vẫn phải trả nàng cho phu quân của nàng.
Bởi vì trong cơ thể có mỵ dược nên cả người Diệp Vân Sơ giờ phút này nóng bỏng như lửa. Hạ Vệ Thần cảm nhận được nhiệt độ nóng rực của cơ thể nàng, trong lòng cũng hơi kinh hãi, nhíu nhíu mày nhìn vào trong lòng, chỉ thấy Diệp Vân Sơ giờ này mặt mày đỏ bừng, đau đớn mặt nhăn mày nhó cựa quậy bất an trong ngực của hắn, dáng vẻ ấy, thoạt nhìn cũng đủ khiến người khác tan nát cõi lòng.
Một cảm giác trước nay chưa từng có trong nháy mắt nổi lên ở sâu trong nội tâm Hạ Vệ Thần, hắn khẽ nhíu mày, đột nhiên bế vội Diệp Vân Sơ mà bước nhanh rời đi.
Đông Phương Ngưng đứng tại chỗ, thất hồn lạc phách nhìn theo bóng dáng Hạ Vệ Thần đi xa. Chàng muốn đi theo sau nhưng lại không cất nổi một bước, hai chân như nặng tựa ngàn cân. Nỗi đau giống như thủy triều ập tới, lần đầu tiên chàng nếm trải cảm giác sống không bằng chết .
Trong đầu Diệp Vân Sơ chỉ toàn hỗn loạn, nàng đau đớn kìm hãm những cơn nóng ở trong cơ thể mình, nàng một mực liều mình cắn môi chịu đựng, mãi cho đến khi đôi môi mềm mại đã mơ hồ nhuốm máu.
Đột nhiên, một đôi môi lạnh lẽo dán vào môi nàng, có người đang hôn nàng và khẽ vuốt ve nàng, tay của hắn giống như là băng, êm ái giảm bớt cái nóng trong cơ thể của nàng, khiến nàng không kìm được mà rung động vì hắn.
Ngọn lửa nóng được giảm bớt, Diệp Vân Sơ không nhịn được đưa hai tay ôm lấy hắn, khẽ giọng rên:
-Ngưng yêu ta đi….
Khác với dự liệu, khi nàng vừa dứt lời, Diệp Vân Sơ trong mơ hồ chỉ cảm thấy từ đôi môi có một cơn đau nhức truyền đến, sau đó chính mình bị người ta hung hãn đẩy ra. Cảm giác thoải mái biến mất trong nháy mắt, cơn nóng khó chịu kia lại ập tới lần nữa, theo bản năng, nàng đưa tay với theo, đồng thời hoang mang hô lên:
-Đừng đi….
“Bốp" một tiếng, trả lời Diệp Vân Sơ là một cái tát nặng nề.
Diệp Vân Sơ chỉ cảm thấy trên gương mặt đau rát nóng bỏng, thần trí cũng thoáng tỉnh táo lại, nàng theo bản năng mở mắt ra, đập vào mắt là gương mặt phẫn nộ của Hạ Vệ Thần!
Tại sao lại là hắn? Sao có thể là hắn! Đông Phương Ngưng đâu? Chàng ở đâu? Trong lòng Diệp Vân Sơ sợ hãi, nàng muốn giãy giụa nhưng dược tính đã hút hết sức lực của nàng, cơ thể nàng lúc này giống như đang bị thiêu đốt, ngọn lửa kia lại rục rịch bùng lên.
Nàng tuyệt vọng nhìn Hạ Vệ Thần, cắn chặt môi dưới, hàm răng nghiến thật sâu vào thịt, máu tươi chậm rãi chảy xuống từ khóe môi, thoạt nhìn khiến người khác thấy ghê người.
Sắc mặt Hạ Vệ Thần tối sầm, lửa giận trong lòng đang hừng hực thiêu đốt, nữ nhân chết tiệt này! Không ngờ trong lúc hắn giải độc cho ả thì ả lại gọi tên của nam nhân khác! Lòng đố kỵ tràn đầy trong tim làm hắn gần như mất đi lý trí. Hắn đột nhiên túm mạnh tay Diệp Vân Sơ, tức giận không thể át hét lên:
-Ngưng? Tiện nhân chết tiệt! Đã như vậy, ngươi đi tìm Ngưng của ngươi mà giải độc đi!
Nói xong, hắn hung ác đẩy Diệp Vân Sơ ngã xuống giường, còn bản thân thì đứng ở trước giường nhìn nàng đau đớn giãy giụa.
Thật ra là hắn muốn nhìn, không có hắn thì nàng giải mỵ dược trong cơ thể như thế nào! Thật ra là hắn muốn nhìn, nữ nhân chết tiệt này có thể chịu đựng tới khi nào! Hắn đang đợi, chờ tới lúc nữ nhân này không chịu được mỵ dược hành hạ mà cầu xinhắn!
Chỉ là, lần này hắn lại sai nữa rồi, Diệp Vân Sơ cũng không làm như hắn nghĩ, càng giãy giụa đau đớn, nàng càng không cầu xin hắn mà chỉ co rúm ở góc giường, gắt gao cắn chặt môi dưới, cắn mãi cho đến khi máu chảy đầm đìa, cũng không hề phát ra một tiếng kêu nào.
Đợi nửa ngày mà không thấy được kết quả mình mong muốn, Hạ Vệ Thần càng thêm giận dữ, nữ nhân đê tiện này, không ngờ ả tình nguyện bị mỵ độc hành hạ đến chết cũng không tình nguyện xin hắn, cũng không muốn hắn giải độc cho nàng!
Nhớ ra cảnh khi nãy nàng ở trong lòng Đông Phương Ngưng, ngẫm lại lời nói vô ý thức vừa mới rồi của nàng, điều này quả thật vô cùng nhục nhã! Nữ nhân này, tình nguyện muốn nam nhân khác giải độc cho ả, cũng không muốn phu quân mình đụng tới ả, thật sự đáng chết!
Ngọn lửa đố kị hừng hực bao phủ lý trí của Hạ Vệ Thần, giờ này thoạt nhìn hắn giống như con mãnh thú đang trong cơn điên cuồng cực độ, đột nhiên hắn bước nhanh, vươn tay kéo Diệp Vân Sơ, xoay người đặt nàng ở dưới thân, hắn thô lỗ, gần như điên cuồng xé rách quần áo nàng, không hề tình cảm mà chiếm đoạt. Nàng không muốn cho hắn chạm vào, không muốn để hắn giải độc cho nàng, ngược lại hắn càng không cho nàng được như ý nguyện!
Sắc mặt Hạ Vệ Thần tối sầm, hai tròng mắt nhìn chăm chú vào Diệp Vân Sơ bị Đông Phương Ngưng ôm trong ngực, chỉ thấy nàng nhắm chặt hai mắt, sắc mặt ửng đỏ, cắn chặt môi như đang che giấu gì đó, còn tay gắt gao ôm chặt cổ Đông Phương Ngưng. Đầu nàng dựa trên vai Đông Phương Ngưng vẫn không nhúc nhích, đối diện với ánh mắt của hắn vẫn không hề phản ứng.
Thấy một màn như vậy, đôi mắt đen của Hạ Vệ Thần phun ra một đóa hoa lửa, một cơn phẫn nộ từ sâu trong nội tâm trào ra mãnh liệt. Sắc mặt hắn xanh mét, gân xanh trên trán nổi rõ mồn một, tức giận quát:
-Đông Phương Ngưng! Bản Vương hỏi ngươi, ngươi muốn mang Vương phi của Bản Vương đi đâu!
Nghe thấy Hạ Vệ Thần gầm lên một tiếng, lúc này Đông Phương Ngưng mới phục hồi tinh thần, lúc này chàng mới hiểu hành động của mình đã vượt qua luân thường đạo lý tới mức nào. Chỉ là giờ chàng lo lắng cho Diệp Vân Sơ, bất chấp việc Hạ Vệ Thần có thể hiểu lầm, vội vàng nói:
-Điện hạ, nương nương trúng mỵ dược, cần phải lập tức chữa trị.
-Mỵ dược?
Nghe Đông Phương Ngưng nói vậy, Hạ Vệ Thần nao nao, nhưng sắc mặt lập tức trở nên khó coi. Hắn lạnh lùng nhìn Đông Phương Ngưng, đột nhiên cười lạnh, nói:
-Vương phi của Bản Vương trúng mỵ dược, không biết ngươi định làm như thế nào để cứu nàng? Đưa nàng rời khỏi điện phủ sao? Đông Phương Ngưng, ngươi thật to gan!
Nói đến câu cuối cùng, Hạ Vệ Thần gần như rống giọng gào thét.
Không biết sao, lúc này trong lòng Hạ Vệ Thần cực không thoải mái, dường như có vật gì nghẹn trong ngực khiến hắn phẫn nộ và phiền muộn dị thường.
-Điện hạ, người hiểu lầm rồi, tại hạ chỉ muốn đưa Vương phi nương nương đi gặp đại phu thôi….
Đông Phương Ngưng hơi kinh hãi, vội vàng giải thích. Hiện giờ phu quân của Diệp Vân Sơ đứng trước mặt mà chàng lại muốn đưa nàng ra ngoài cứu chữa, thật sự là có trái với luân thường, không thể nào nói nổi.
-Đại phu? Nàng là Vương phi của Bản Vương, trúng mỵ dược thì cần gì phải gọi đại phu? Đưa nàng cho ta!
Hạ Vệ Thần cắn răng nói.
Nghe Hạ Vệ Thần nói xong, Đông Phương Ngưng lại do dự không đi, chàng cũng không biết mình do dự cái gì. Hạ Vệ Thần là phu quân của nàng, nàng trúng mỵ dược thì để phu quân nàng giải độc là chuyện quá bình thường, đó là đạo lý hiển nhiên, là hợp tình hợp lý! Nhưng, lòng chàng vì sao lại đau như vậy, không đành lòng như vậy? Vừa nghĩ tới hai từ “Giải độc", chàng liền đau khổ, trái tim như bị người ta xé rách, đau đến tê tâm liệt phế, gan mật muốn rớt ra ngoài.
Đông Phương Ngưng kinh ngạc nhìn Hạ Vệ Thần, tay ôm chặt Diệp Vân Sơ mà đứng sững tại chỗ không thể nhúc nhích. Chàng đau lòng như muốn vỡ ra, nhưng rốt cuộc vẫn phải từng bước, từng bước đem Diệp Vân Sơ trao vào tay Hạ Vệ Thần. Mặc dù trong lòng ngàn lần không muốn, đau đớn giống như bị cả vạn mũi tên đâm xuyên trái tim, chàng vẫn phải trả nàng cho phu quân của nàng.
Bởi vì trong cơ thể có mỵ dược nên cả người Diệp Vân Sơ giờ phút này nóng bỏng như lửa. Hạ Vệ Thần cảm nhận được nhiệt độ nóng rực của cơ thể nàng, trong lòng cũng hơi kinh hãi, nhíu nhíu mày nhìn vào trong lòng, chỉ thấy Diệp Vân Sơ giờ này mặt mày đỏ bừng, đau đớn mặt nhăn mày nhó cựa quậy bất an trong ngực của hắn, dáng vẻ ấy, thoạt nhìn cũng đủ khiến người khác tan nát cõi lòng.
Một cảm giác trước nay chưa từng có trong nháy mắt nổi lên ở sâu trong nội tâm Hạ Vệ Thần, hắn khẽ nhíu mày, đột nhiên bế vội Diệp Vân Sơ mà bước nhanh rời đi.
Đông Phương Ngưng đứng tại chỗ, thất hồn lạc phách nhìn theo bóng dáng Hạ Vệ Thần đi xa. Chàng muốn đi theo sau nhưng lại không cất nổi một bước, hai chân như nặng tựa ngàn cân. Nỗi đau giống như thủy triều ập tới, lần đầu tiên chàng nếm trải cảm giác sống không bằng chết .
Trong đầu Diệp Vân Sơ chỉ toàn hỗn loạn, nàng đau đớn kìm hãm những cơn nóng ở trong cơ thể mình, nàng một mực liều mình cắn môi chịu đựng, mãi cho đến khi đôi môi mềm mại đã mơ hồ nhuốm máu.
Đột nhiên, một đôi môi lạnh lẽo dán vào môi nàng, có người đang hôn nàng và khẽ vuốt ve nàng, tay của hắn giống như là băng, êm ái giảm bớt cái nóng trong cơ thể của nàng, khiến nàng không kìm được mà rung động vì hắn.
Ngọn lửa nóng được giảm bớt, Diệp Vân Sơ không nhịn được đưa hai tay ôm lấy hắn, khẽ giọng rên:
-Ngưng yêu ta đi….
Khác với dự liệu, khi nàng vừa dứt lời, Diệp Vân Sơ trong mơ hồ chỉ cảm thấy từ đôi môi có một cơn đau nhức truyền đến, sau đó chính mình bị người ta hung hãn đẩy ra. Cảm giác thoải mái biến mất trong nháy mắt, cơn nóng khó chịu kia lại ập tới lần nữa, theo bản năng, nàng đưa tay với theo, đồng thời hoang mang hô lên:
-Đừng đi….
“Bốp" một tiếng, trả lời Diệp Vân Sơ là một cái tát nặng nề.
Diệp Vân Sơ chỉ cảm thấy trên gương mặt đau rát nóng bỏng, thần trí cũng thoáng tỉnh táo lại, nàng theo bản năng mở mắt ra, đập vào mắt là gương mặt phẫn nộ của Hạ Vệ Thần!
Tại sao lại là hắn? Sao có thể là hắn! Đông Phương Ngưng đâu? Chàng ở đâu? Trong lòng Diệp Vân Sơ sợ hãi, nàng muốn giãy giụa nhưng dược tính đã hút hết sức lực của nàng, cơ thể nàng lúc này giống như đang bị thiêu đốt, ngọn lửa kia lại rục rịch bùng lên.
Nàng tuyệt vọng nhìn Hạ Vệ Thần, cắn chặt môi dưới, hàm răng nghiến thật sâu vào thịt, máu tươi chậm rãi chảy xuống từ khóe môi, thoạt nhìn khiến người khác thấy ghê người.
Sắc mặt Hạ Vệ Thần tối sầm, lửa giận trong lòng đang hừng hực thiêu đốt, nữ nhân chết tiệt này! Không ngờ trong lúc hắn giải độc cho ả thì ả lại gọi tên của nam nhân khác! Lòng đố kỵ tràn đầy trong tim làm hắn gần như mất đi lý trí. Hắn đột nhiên túm mạnh tay Diệp Vân Sơ, tức giận không thể át hét lên:
-Ngưng? Tiện nhân chết tiệt! Đã như vậy, ngươi đi tìm Ngưng của ngươi mà giải độc đi!
Nói xong, hắn hung ác đẩy Diệp Vân Sơ ngã xuống giường, còn bản thân thì đứng ở trước giường nhìn nàng đau đớn giãy giụa.
Thật ra là hắn muốn nhìn, không có hắn thì nàng giải mỵ dược trong cơ thể như thế nào! Thật ra là hắn muốn nhìn, nữ nhân chết tiệt này có thể chịu đựng tới khi nào! Hắn đang đợi, chờ tới lúc nữ nhân này không chịu được mỵ dược hành hạ mà cầu xinhắn!
Chỉ là, lần này hắn lại sai nữa rồi, Diệp Vân Sơ cũng không làm như hắn nghĩ, càng giãy giụa đau đớn, nàng càng không cầu xin hắn mà chỉ co rúm ở góc giường, gắt gao cắn chặt môi dưới, cắn mãi cho đến khi máu chảy đầm đìa, cũng không hề phát ra một tiếng kêu nào.
Đợi nửa ngày mà không thấy được kết quả mình mong muốn, Hạ Vệ Thần càng thêm giận dữ, nữ nhân đê tiện này, không ngờ ả tình nguyện bị mỵ độc hành hạ đến chết cũng không tình nguyện xin hắn, cũng không muốn hắn giải độc cho nàng!
Nhớ ra cảnh khi nãy nàng ở trong lòng Đông Phương Ngưng, ngẫm lại lời nói vô ý thức vừa mới rồi của nàng, điều này quả thật vô cùng nhục nhã! Nữ nhân này, tình nguyện muốn nam nhân khác giải độc cho ả, cũng không muốn phu quân mình đụng tới ả, thật sự đáng chết!
Ngọn lửa đố kị hừng hực bao phủ lý trí của Hạ Vệ Thần, giờ này thoạt nhìn hắn giống như con mãnh thú đang trong cơn điên cuồng cực độ, đột nhiên hắn bước nhanh, vươn tay kéo Diệp Vân Sơ, xoay người đặt nàng ở dưới thân, hắn thô lỗ, gần như điên cuồng xé rách quần áo nàng, không hề tình cảm mà chiếm đoạt. Nàng không muốn cho hắn chạm vào, không muốn để hắn giải độc cho nàng, ngược lại hắn càng không cho nàng được như ý nguyện!
Tác giả :
Mặc Mặc Dạ Tử