Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào
Chương 92: Hậu quả đi theo vận may khá thảm thiết!

Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 92: Hậu quả đi theo vận may khá thảm thiết!

Khách điếm bị nạn mối làm loạn, tất nhiên không thể tiếp tục ở nữa. Nhưng may là số lượng khách sạn trong Phong Tuyết Thành không ít, nên mọi người đã nhanh chóng tìm ra chỗ ở mới. Mà khách sạn Cẩm Lý cũng tạm thời bị khóa lại, Ngô lão bản phái người ra roi thúc ngựa suốt đêm chạy đến Vương Thành, định mời một vài công tượng giỏi đến xem xem nên tu sửa thế nào.

“Mũi tên trước đó, có phải là có người cố ý muốn nhắc nhở chúng ta không?" Sau khi thu xếp xong, Thẩm Thiên Lăng hỏi Tần Thiếu Vũ, “Bằng không bên ngoài cây cột có phủ sơn đỏ, chúng ta sẽ rất khó phát hiện."

“Không cần đoán nữa, đúng rồi đó." Diệp Cẩn đẩy cửa đi vào, “Mới nãy các ngươi đi hết, ta có trở về xem xét lại, thấy xung quanh cái lỗ kia có một vòng chất lỏng gì đó, nếu ta không đoán sai, thì chắc là mật ong."

“Vậy thì hắn đúng là tốt bụng." Thẩm Thiên Phong nói, “Nếu không nhờ một mũi tên của hắn, không chừng chúng ta sẽ gặp rắc rối lớn."

“Vậy sao hắn không trực tiếp bảo người đem thư tới, hoặc là đính thêm một tờ giấy lên mũi tên, như thế chẳng phải sẽ nhắc nhở chúng ta được nhiều hơn sao?" Thẩm Thiên Lăng vẫn có chút khó hiểu.

“Cái này chỉ sợ phải hỏi người bắn tên rồi." Tần Thiếu Vũ nói, “Nhưng cũng không cần sốt ruột, nói không chừng không lâu nữa, hắn sẽ tự mình xuất hiện."

“Chuyện này đúng là không nên sốt ruột." Diệp Cẩn nói, “Còn không bằng nghĩ xem, là kẻ nào không muốn Ngô lão bản mở khách sạn."

“Trên thương trường, khó tránh khỏi kết thù kết oán với nhau." Thẩm Thiên Lăng nhíu mày, “Việc làm ăn của Ngô lão bản rất lớn, mỗi một bước đều có thể sẽ đắc tội với người khác, vậy phải làm sao mới tìm ra kẻ đứng sau màn?"

“Ta lại cảm thấy không liên quan tới việc làm ăn." Diệp Cẩn nói, “Ám vệ đã tra ra ổ mối, là ở bốn gian phòng trên tầng giữa cao nhất của khách sạn, có người có ý khoét thủng cột trụ cao nhất, thả mối chúa và trứng mối vào, rồi để rễ cây tùng – thứ mà loài mối chán ghét nhất ở cửa, khiến chúng không thể bò ra ngoài. Vì các cây cột có liên thông với nhau, mà năng lực đục khoét của chúng lại lúc càng mạnh, cho nên cả tòa khách sạn mới chậm rãi bị đục rỗng, biến thành cái xác không như bây giờ. Ta có hỏi qua Ngô lão bản, biết được năm huynh đệ Mao gia buôn bán da lông kia, mỗi khi đến đây đều sẽ trụ trong những gian phòng đó."

“Cho nên là bọn hắn làm ?" Thẩm Thiên Lăng giật mình.

“Không hoàn toàn chắc chắn, nhưng có tám chín phần." Diệp Cẩn nói, “Tuy khắp nước đều có mối, nhưng chủng loại lại khác nhau, ta thu lại một ít, định đi tìm vài người già sống ở đây lâu năm hỏi một chút, các ngươi có muốn đi cùng không?"

“Được đó." Thẩm Thiên Lăng gật đầu, “Cứ ở trong khách điếm hoài cũng không có gì làm, xem như ra ngoài hít thở không khí đi."

“Chíp." Mao Cầu ngồi xổm một bên, cũng nghiêm túc gật gật đầu.

Bên ngoài thời tiết rất lạnh, còn có gió Bắc thổi đến ào ào, Tần Thiếu Vũ hết áo bông lại thêm áo choàng, bọc Thẩm Thiên Lăng lại kín mít, gần như ngay cả đi đường cũng gặp khó khăn.

“Giống cục bông." Thẩm Thiên Lăng kháng nghị.

“Ai nói, làm gì có cục bông nào mảnh khảnh như vậy." Tần Thiếu Vũ vừa bình tĩnh lại vừa cơ trí.

Thẩm Thiên Lăng: …

Vầy! Cũng! Gọi! Là! Mảnh! Khảnh!

“Con mới giống cục bông." Tần Thiếu Vũ đưa tay chỉ.

Mao Cầu đứng trên bàn, ngoan ngoãn để Diệp Cẩn mặc áo choàng cho nó, thật là uy phong.

Thẩm Thiên Lăng gần như muốn quỳ lạy tẩu tử y, loại chuyện tay nghề càng lúc càng tiến bộ này thật khiến người ta chịu không nổi, phía sau cư nhiên còn có thêm cái mũ để đội. (như kiểu áo khoác liền mũ thời nay đó a ^^~)

Ám vệ ghé vào cửa, ai nấy cũng tỏ vẻ đầu gối sắp nhũn ra, sắp quỳ sụp dưới cái áo choàng mới của thiếu cung chủ, không thể đứng dậy nổi.

“Chíp." Mao Cầu bừng bừng khí thế, thân thể tròn vo lại thêm áo choàng lông xù, càng giống cục bông hơn! Đặc biệt là lúc đội mũ lên, hai mắt đậu đen lấp lánh ánh sáng, đáng yêu hơn bất cứ thứ gì. Ám vệ bắt đầu siêng năng cào cửa, đồng thời vô cùng muốn hạ mê dược cung chủ, để giúp thiếu cung chủ được sớm ngày kế vị.

Chúng ta hoàn toàn không cần cung chủ biết không, sao hắn còn chưa chịu đi khắc hoa cà rốt chứ!

Thẩm Thiên Lăng 囧囧nhìn ám vệ, “Các ngươi vẫn khỏe chứ?"

Chúng ta rất tốt a! Ám vệ giang hai tay nhào qua, định cùng thiếu cung chủ nhiệt liệt ôm ấp một phen.

Sau đó liền bị Tần Thiếu Vũ nâng tay xuất ra một đạo chưởng phong, vô tình đánh ra ngoài cửa sổ.

“Chíp." Toàn thân chim của Mao Cầu đều bị dọa sợ, bởi vì nó đã mở ra hai cái cánh đáng yêu, chuẩn bị nghênh đón cái ôm đầy yêu thương.

Ám vệ thê thảm ngồi ngoài cửa, ánh mắt rất ai oán. Loại tình tiết giơ gậy đánh uyên ương này, cung chủ quả thực chính là ác bà bà (mẹ chồng hung ác) trong hí kịch, mỗi ngày đều bắt con dâu lau dọn nhà xí, còn luôn cầm quải trượng mà đánh đập vô tình.

Thật là tâm can tan nát.

Ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang và ảnh vệ Thất Tuyệt quốc đứng ở hành lang, vây xem toàn bộ diễn biến, sau đó sẽ xông lên trước cổ vũ cho vật biểu tượng giang hồ?

Tất nhiên là không có. Trên thực tế, tuy ám vệ Truy Ảnh Cung rất hy vọng có thể mượn cơ hội này để tố khổ, kể cho tiểu đồng bạn nghe áp lực trong lòng, nhưng hiện thực lại rất tàn khốc, tiểu đồng bọn hai nhà sau khi xem náo nhiệt xong, thì lập tức xoay người mặt than trở về phòng, tốc độ dưới chân không thể nhanh hơn được nữa, thậm chí ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang còn dúng tới khinh công —— nhiều nhất cũng chỉ có năm bước thôi a!

Thật là vô tình.

Loại này thời điểm nhất định phải ăn thật ngon một bữa.

Vì thế vật biểu tượng giang hồ sau khi thấy đoàn người cung chủ đã đi, thì lập tức kề vai sát cánh vui quên trời đất, vô cùng náo nhiệt đi trên đường, vừa húp nước sủi cảo vừa gặm xương đùi gà, hơn nữa còn định sau khi ăn xong thì làm bộ không có tiền, rồi gọi nhóm tiểu đồng bọn đến trả dùm, cũng nhằm tạo cơ hội cho bọn họ giải thích về hành vi lạnh lùng vừa rồi.

Thật là vô cùng cơ trí.

Mà ở trong khách sạn, Mộ Hàn Dạ đang đút Hoàng Đại Tiên ăn cháo, ánh mắt vô cùng thâm tình.

Hoàng Đại Tiên yên lặng nuốt xuống ngụm cháo cuối cùng, sau lưng run lên.

“Có còn muốn ăn không?" Mộ Hàn Dạ hỏi.

Hoàng Đại Tiên lắc đầu.

“Thật sự không cần?" Mộ Hàn Dạ xác nhận lần nữa.

Hoàng Đại Tiên vẫn lắc đầu.

Mộ Hàn Dạ tiếc nuối, “Nhưng ta còn chưa đút đủ, sau này A Hoàng phải học ăn nhiều một chút."

Hoàng Đại Tiên: …

Vì thỏa mãn nhu cầu đút cơm của ngươi? !

“Nhưng chúng ta còn có thể làm một việc khác!" Ngữ điệu của Mộ Hàn Dạ đầy đắc ý.

“Việc gì?" Hoàng Đại Tiên cảnh giác.

Mộ Hàn Dạ ngượng ngập nói, “Bôi thuốc cho ngươi."

Hoàng Đại Tiên nhất thời như bị năm đạo sét đánh xuống, theo bản năng rụt về phía sau.

Trên mặt Mộ Hàn Dạ nóng hôi hổi, thật giống như tiểu tức phụ vừa xuất giá.

Tâm tình Hoàng Đại Tiên vô cùng khó diễn tả, sao lại giống như hắn mới là người…chịu vậy?

“A Hoàng." Mộ Hàn Dạ lấy thuốc mỡ từ ngăn tủ ra, ngồi ở bên giường hắn.

“Ngươi dám!" Hoàng Đại Tiên kinh sợ.

Mộ Hàn Dạ ra tay nhanh như gió, nháy mắt đã điểm huyệt đạo của hắn.

Hoàng Đại Tiên: …

“Không phải có dám hay không, mà là cần phải làm." Mộ Hàn Dạ nghiêng qua hôn hôn hắn, “Chỗ đó của A Hoàng bị thương, nếu không xử lí cho tốt, sau này sẽ chịu khổ."

Ta đây cũng có thể tự mình bôi a! Nếu ánh mắt có thể giết người, Hoàng Đại Tiên cảm thấy mình đã sớm đem người đối diện này thiên đao vạn quả.

“Nghe lời." Mộ Hàn Dạ để hắn nắm sấp trên giường, “Nếu A Hoàng khẩn trương, thì cứ xem ta như đại phu là được."

Toàn thân Hoàng Đại Tiên không còn chút sức, đầu trống rỗng, mặt cũng trắng bệch.

Mà Mộ Hàn Dạ là cố ý làm vậy, nói thẳng ra, hắn chờ ngày này đã không biết bao lâu rồi. Bởi vì Hoàng Đại Tiên còn chưa thể xuống giường, nên chỉ mặc một lớp tiết ý, kéo nhẹ một cái là quần đã tuột đến đầu gối, lộ ra cánh mông đầy đặn trắng nõn, phía trên còn có hôn ngân và… dấu tay, chứng tỏ rằng lúc trước đã phát sinh loại chuyện dâm mỹ.

Quần bị lột một nửa, nơi xấu hổ nhất hoàn toàn phô bày trong không khí, mà người phía sau lại không có động tác nào. Thậm chí Hoàng Đại Tiên còn cảm thấy, ánh mắt hắn dừng trên da thịt xích lõa của mình còn mang theo nhiệt độ, vì thế cả người đều có chút phát run, nửa là khuất nhục nửa là khẩn trương, chỉ hận không thể cắn lưỡi tự sát.

“Đừng sợ." Mộ Hàn Dạ ôn nhu an ủi, “Chỉ bôi thuốc thôi, ta sẽ không chạm vào ngươi nữa."

Vậy thì nhanh chút đi! Hoàng Đại Tiên gần như nghiến răng.

Mộ Hàn Dạ lấy cái đệm ở bên đặt xuống bụng hắn, rồi mới cầm lấy thuốc mỡ, quệt lenn6 ngón tay một ít, “Cố thể sẽ đau, kiên nhẫn một chút."

Nơi vừa bị xâm phạm tất nhiên để lại thương tích, đừng nói là ngón tay, cho dù chỉ ngồi thôi cũng sẽ ẩn ẩn đau. Cảm nhận được mỗi một động tác của người phía sau, cảm thấy miệng vết thương như bị xé mở lần nữa, trên trán hắn bất giác toát ra mồ hôi lạnh.

“Lần đầu rất đau, có phải không?" Sau khi bôi thuốc xong, Mộ Hàn Dạ từ phía sau ôm lấy hắn, “Nơi đó bị thương, nhìn qua có chút nghiêm trọng."

“Câm miệng!" Huyệt đạo vừa được giải khai, Hoàng Đại Tiên liền giãy dụa muốn chạy.

“Không được lộn xộn." Mộ Hàn Dạ hắn ôm vào lòng, “Không thì sẽ không thoải mái."

Chạy lại chạy không thoát, Hoàng Đại Tiên nhắm mắt lại không muốn nhìn hắn nữa.

Tuy nói rất ngây thơ, nhưng cũng đã cho Mộ Hàn Dạ cơ hội. Hoàng Đại Tiên cảm thấy môi mình bị mở ra, tiếp sau đó chính là một trận duyện hôn triền miên, giống như mưa phùn ngày xuân.

“Lần sau sẽ không để ngươi đau ." Mộ Hàn Dạ lưu luyến không rời buông hắn ra, “Chúng ta cứ từ từ."

Hoàng Đại Tiên vốn muốn nói sẽ không có lần sau, lại cảm thấy hình như mình không nên để ý tới hắn mới đúng, vì thế kéo chăn che đầu, xem như ngồi bên cạnh không hề tồn tại.

Tất nhiên cũng đã bỏ lỡ nghiêm túc và ôn nhu khó có được trong mắt Mộ Hàn Dạ.

Cùng hắn đi hơn nửa Sở quốc, cuối cùng cũng có một ngày ôm ôm ấp ấp a…

So sánh với tiến độ của Thất Tuyệt vương mà nói, Tần cung chủ hiển nhiên tốt số hơn hắn nhiều, bởi vì làm người hiện đại, Thẩm tiểu thụ quả thực không làm mất mặt Đảng và nhân dân, khi ân ân vô cùng phóng khoáng, thậm chí còn chủ động đẩy ngã Tần cung chủ!

Cái từ “đẩy ngã" này vừa nghe liền thấy vô cùng mạnh mẽ, quả thực chính là phúc hắc khí phách thụ!

“Sao ngươi lại ra đây?" Thẩm Thiên Phong cưỡi ngựa bên ngoài, đột nhiên thấy Diệp Cẩn từ trong xe nhảy ra, cảm thấy có chút kỳ quái, “Bên ngoài rất lạnh, mau quay vào đi."

“Không." Diệp Cẩn đạp bàn đạp, thả người ngồi phía trước hắn, tâm tình phức tạp nhưng biểu tình kiên định, “Ta ngồi ở đây."

Thẩm Thiên Phong cũng không hỏi nguyên do, chỉ kéo chặt áo choàng, tránh để y bị gió thổi cảm lạnh.

“Đều tại ngươi!" Trong xe ngựa, Thẩm Thiên Lăng đang nổi giận chỉ trích nam nhân của y, “Dọa Diệp đại ca ra ngoài rồi kìa!"

“Có liên quan gì tới ta." Tần Thiếu Vũ buồn cười, “Rõ ràng là tại Lăng nhi đang yên lành, đột nhiên kêu ra tiếng mà."

“Còn dám nói!" Thẩm Thiên Lăng dùng sức kéo hai má hắn, rõ ràng là ngươi không biết xấu hổ biết không, đang yên lạnh đột nhiên nhéo mông ta, quả thật là đại lưu manh.

“Hết cách rồi." Tần Thiếu Vũ ôm y ngồi lên đùi mình, “Nhìn ngươi ở trên xe xóc lên xóc xuống, ta nhịn không được nên mới sờ."

Thẩm Thiên Lăng: …

Cầm thú!

“Đến." Mã phu dừng xe ở ven đường, “Chính là nơi này."

“Bách Tuế đường." Diệp Cẩn lập tức nhảy xuống, “Tuy rất trắng trợn, nhưng cũng là một cái tên may mắn."

“Lăng nhi." Thẩm Thiên Phong ở ngoài xe gọi, sao còn chưa ra nữa.

Sau đó hắn nghe thấy đệ đệ mình vì không kịp đề phòng mà kêu lên một tiếng.

Thẩm Thiên Phong: …

Diệp Cẩn: …

“Phiền!" Thẩm Thiên Lăng đẩy Tần Thiếu Vũ ra, vừa sửa sang lại y phục vừa lao ra xe ngựa.

Thẩm Thiên Phong và Diệp Cẩn cùng nhau nhìn vào dấu hôn rõ mồn một trên cổ hắn, nhất thời đều có xúc động muốn cào tường.

Hai người này còn biết xem thời gian và địa điểm không a!

“Chíp." Mao Cầu lăn lông lốc từ trong xe ra, vốn là muốn nhào vào lòng Diệp Cẩn, kết quả móng này vấp móng kia, thiếu chút nhào đầu xuống xe ngựa.

May nhờ Tần Thiếu Vũ chụp được, mới không có bi thảm rơi vào tuyết, biến thành Mao Cầu ướp lạnh.

“Chíp." Hai mắt Mao Cầu vô cùng suy yếu.

“Ngốc." Tần Thiếu Vũ kết luận ngắn gọn.

Thẩm Thiên Lăng: …

Là cha ruột sao, từ này cũng có thể nói lung tung hả?!

“Chư vị tìm ai?" Nghe thấy ngoài cửa có động tĩnh, cổng lớn Bách Tuế đường “chi nha" mở ra, một người trẻ tuổi mặc áo bông đi ra.

“Cũng không phải tìm ai, nhưng có vài thứ, muốn nhờ các cụ ở đây xem giúp." Diệp Cẩn nói, “Bọn họ kiến thức rộng rãi, có lẽ sẽ giúp được chúng ta."

“Vậy sao." Người trẻ tuổi lại nhìn lướt qua mọi người, cuối cùng dùng biểu tình chần chờ nhìn Thẩm Thiên Lăng, “Các hạ là Thẩm công tử sao?"

“Ừ." Thẩm Thiên Lăng thân thiện gật đầu.

“Thật vậy sao." Người trẻ tuổi rất kinh hỉ, vội vàng nghiêng người nhường đường, “Mau vào a, bên ngoài rất lạnh."

Mục đích dễ dàng đạt được, cho nên nói ra ngoài mang theo Thẩm công tử, quả thực là ngàn chuyện chẳng lo a…

“Công tử biết không, cả nhà chúng ta đều rất thích ngươi." Người trẻ tuổi vừa đi vừa nhiệt tình nói, “Không đúng, là người toàn thành đều rất thích công tử."

“Đa tạ." Thẩm Thiên Lăng trứng có chút 囧.

“Nhờ có công tử phù hộ a." Người trẻ tuổi vô cùng cảm khái, “Chúng ta mới có được mùa hè và mùa thu."

Thẩm Thiên Lăng thiếu chút nữa bị sặc nước miếng, thiếu niên ngươi suy nghĩ nhiều rồi, việc đó thật sự không liên quan tới ta.

“Nếu là người bình thường đến, chúng ta sẽ không cho phép bọn họ vào." Người trẻ tuổi nói, “Dù sao trước đây những người góp vốn xây nên tòa thiện đường này, mục đích cũng là vì để các cụ được an hưởng tuổi già, yên tĩnh thanh thản không bị quấy rầy."

Thẩm Thiên Lăng đành phải nói đa tạ thêm lần nữa, trên thực tế ngoại trừ nói đa tạ ra, y cũng không biết làm sào ứng phó với các fan nhiệt tình như lửa thế này.

“Không cần không cần." Người trẻ tuổi vội vàng xua tay, “Thẩm công tử đến, chúng ta tất nhiên phải ưu đãi."

“Ngoại trừ chúng ta, bình thường sẽ có người cố ý tới đây, chỉ vì gặp mặt mấy người già đó sao?" Tần Thiếu Vũ thản nhiên hỏi.

Người trẻ tuổi ngẹn một chút, sau đó ha ha cười gượng, thức thời câm miệng.

Người ở đây đều là các cụ già không nhà hoặc có con cái bất hiếu, bình thường quả thật không có ai tới đây, vừa rồi hắn nói vậy, chẳng qua vì muốn tìm cơ hội trò chuyện với Thẩm công tử nhiều chút thôi, nói không chừng còn có thể xin được tranh chữ bán kiếm tiền. Đáng tiếc bị một câu của Tần Thiếu Vũ phá hỏng, quả thật vô cùng thất vọng.

Thật là dữ a…

Bởi vì bên ngoài đang rơi tuyết lớn, nên các cụ đều đang ở trong nhà sưởi ấm tán chuyện, trên bàn bày vài món điểm tâm mềm và nước trà, nhìn qua cũng rất vui vẻ ấm áp.

Người trẻ tuổi vốn định vào giới thiệu, nhưng bị Diệp Cẩn ngăn lại, “Đừng quấy rầy lão nhân gia, tìm hai người cao tuổi tai thính mắt tinh, tốt nhất là có thể biết chút thi thư, đến cách vách gặp chúng ta là được."

“Được rồi." Người trẻ tuổi gật đầu, đầu tiên là đưa bọn họ vào phòng cách vách, sau đó thật sự mang theo hai lão nhân đến đây, tuy đều là tóc trắng như sương, nhưng tinh thần cũng rất khỏe khoắn.

“Lão nhân gia mời ngồi." Tất cả người trong phòng đều đứng lên. Thẩm Thiên Lăng tự tay rót trà cho lão giả, mỉm cười rất ôn hòa. Loại hành động này vô cùng khiến trưởng bối yêu thích biết không! Vì thế trong chớp mắt, hai vị lão nhân này tự động quy hắn thành tiểu đồng tử bên cạnh Bồ Tất, “Công tử tìm chúng ta có chuyện?"

“Vâng." Thẩm Thiên Lăng đặt nước trà trước mặt hơi người, “Chỗ Diệp đại ca có vài con mối, muốn nhờ hai vị nhìn xem có biết chúng hay không."

“Con mối?" Lão nhân nghe vậy có chút tò mò, Diệp Cẩn thả một mảnh vải đen vào trong đĩa, sau đó cẩn thận lấy ra cái lọ, trút xuống một con mối chúa cực lớn.

Mao Cầu đã đã ghé vào lòng cha nó ngủ, cho nên không có khẩn trương chíp chíp! Nhưng sau lưng Thẩm Thiên Lăng vẫn phát lạnh, yên lặng nhích người ngồi gần Tần Thiếu Vũ thêm một chút.

Đại ca hắn thật đáng thương, cư nhiên mang theo thứ này cả một đường một đường, buổi tối nhất định phải tắm mười tám lần.

“Ta biết." Một lão giả chỉ nhìn thoáng qua, liền nói với Diệp Cẩn, “Là đỉa trắng."

“Đỉa?" Diệp Cẩn khó hiểu.

“Chỉ là cái tên thôi, quê ta đều gọi nó như vậy." Lão giả nói, “Chúng chui loại khắp nơi giống như đĩa vậy, giết cũng giết không hết, nhìn thấy liền đau đầu."

“Quê lão bá ở đâu?" Diệp Cẩn hỏi.

“Ta tới từ Duyên Kim trấn." Lão bá thở dài, “Con cái bất hiếu, ta đành vừa xin cơm dọc đường vừa đi xuống phía nam, định tìm nơi ấm áp chút để kiếm sống, sau khi đến Phong Tuyết Thành này thì gặp được mấy lão bản làm ăn lớn, họ liền đưa ta tới đây."

Thẩm Thiên Lăng gật đầu, ấn tượng đối với Ngô lão bản, Kim lão bản và những người liên can khác đều tốt hơn một chút.

Giàu có lại nhân từ, nếu ai cũng như bọn họ, thiên hạ cũng sẽ bớt được rất nhiều chuyện.

“Duyên Kim trấn, là giao giới giữa Đông Bắc và cực bắc Tuyết Nguyên." Diệp Cẩn nói.

Nhắc tới bốn chữ “Cực bắc Tuyết Nguyên", tất cả mọi người không hẹn lại cùng nghĩ tới Chu Giác.

Sao giống oan hồn quá vậy, bay loạn khắp nơi.

Thật không thể đáng ghét hơn được nữa.

“Các vị công tử còn chuyện gì khác không?" Lão giả hỏi.

“Không còn, đa tạ lão bá." Diệp Cẩn thu con mối lại, rồi nói với người trẻ tuổi, “Lát nữa ta sẽ đưa chút ngân lượng đến đây, mua thêm cho các lão bá ít y phục và đồ dung hằng ngày đi."

“Được được, đa tạ công tử." Người trẻ tuổi nghe vậy rất cao hứng, sau khi đưa hai vị lão nhân về chỗ ở, liền theo nhóm người Thẩm Thiên Lăng đi ra ngoài, thuận tiện tiếp tục nắm chặt thời gian bắt chuyện, “Các cụ ở đây đều là người đáng thương, vị vừa rồi ngay cả tên cũng không chịu nói cho chúng ta biết, chỉ nói không dạy con tốt làm mất mặt tổ tông. Nghe nói thôn trấn ông ở giống như bị điên vậy, toàn thôn không có lấy một hiếu tử."

“Đó là chỗ nào vậy chứ." Thẩm Thiên Lăng chấn kinh, “Mỗi nơi đều có kẻ bất hiếu, điều này cũng xem như bình thường, nhưng cũng không thể toàn thôn đều bất hiếu hết chứ?"

“Đúng vậy, lúc trước bọn ta nghe thấy cũng rất ngạc nhiên." Người trẻ tuổi nói, “Sau này hỏi ra mới biết, thì ra Duyên Kim trấn lúc trước cũng không phải như vậy, cho đến năm năm trước trong trấn xuất hiện một đám có tiền, nói mình đang cùng Đông Bắc và Trung Nguyên làm ăn lớn, dụ dỗ tất cả các thanh niên trai tráng gia nhập, còn hứa hẹn rằng chỉ cần một năm là có thể phát tài lớn, dụ được không ít người lao động đi theo họ, nghe nói chỉ qua một đêm mà người trong thôn giảm hơn phân nửa, lưu lại toàn là nữ nhân, tiểu hài tử và các cụ già."

Mọi người nhìn nhau, miệng không nói, nhưng trong lòng đều xác định đây lại là Chu Giác giở trò quỷ.

“Nửa năm sau những người đó lục tục trở về, đúng là thật sự có phát tài, nhưng ai nấy đều như trở thành người khác, không chỉ tính tình bạo lực, mà thậm chí còn bắt đầu không nhận cha mẹ." Người trẻ tuổi nói, “Cứ như thế qua một năm, trong thôn trấn chỉ còn lại các cụ già, gió tuyết quá lớn sống không nổi, rất nhiều người không chịu nổi qua đầu xuân."

Thẩm Thiên Lăng nghe vậy tâm tình nặng nề, già rồi mà còn không có nơi dựa dẫm, con cái bất hiếu là chuyện lớn, Huyện lệnh cũng nên bị bắt vào ngục! Không màng tới sống chết của dân chúng như thế, còn có mặt mũi gì tiếp tục tự xưng quan phụ mẫu.

“Các vị đi thong thả." Khi nói chuyện, mọi người đã đến tận cửa, người trẻ tuổi cung kính nói, “Nếu sau này có cần, tùy thời hoan nghênh lại đến."

Nói không chừng thật sự phải đến lần nữa đó, trò chuyện về gió tuyết trong Duyên Kim trấn kia a. Thẩm Thiên Lăng mỉm cười với hắn, xoay người vào xe ngựa.

Người trẻ tuổi vô cùng vui vẻ, Thẩm công tử cười rộ lên thật là đẹp a…

Lúc trước tới nơi này giúp đỡ quả nhiên là chính xác .

Thật có lời.

“Trước phái người âm thầm điều tra Duyên Kim trấn đi." Diệp Cẩn nói với Thẩm Thiên Phong nói, “Xem thử ở đó rốt cục là tình trạng gì."

“Thanh niên trai tráng trong thôn mất tích trong một đêm, những người già đều đói chết trong nhà, chuyện thảm thiết như thế lại không báo cáo, hiển nhiên chỉ có một loại khả năng." Thẩm Thiên Phong thở dài, “Quan đại phương là người của Chu Giác."

“Đáng chết." Diệp Cẩn nghiến răng nghiến lợi.

“Ta phái người đi dò xét, chừng mười ngày là đủ." Thẩm Thiên Phong nói, “Sau đó phái người đến báo một tiếng cho Hoàng Thượng, để hắn sớm tìm tân quan tiếp nhận chức vị."

“Ừ." Diệp Cẩn gật đầu, thở dài nói, “Xảy ra chuyện lớn như vậy mà qua năm năm cũng không ai biết tới, thật đúng là trời cao Hoàng đế xa."

“Không chừng bọn buôn da lông kia cũng là người của Duyên Kim trấn." Thẩm Thiên Lăng nói, “Không nhà không cửa, còn có quê ở phương Bắc, không chừng còn có liên quan tới Chu Giác, nghe qua cũng rất đáng nghi."

“Hôm nay muộn rồi, ngày mai rồi nói sau." Tần Thiếu Vũ xoa xoa đầu y.

“Rất muộn sao?" Thẩm Thiên Lăng khó hiểu, “Mới giữa trưa."

“Hôm nay chúng ta còn phải đi rất nhiều nơi." Tần Thiếu Vũ nói.

“Còn phải đi đâu?" Thẩm Thiên Lăng hỏi, “Sao lúc trước ta không nghe nói."

“Đi đâu cũng được." Tần Thiếu Vũ trả lời.

Thẩm Thiên Lăng càng hồ đồ, đi đâu cũng được?

Nếu trong xe ngựa không có người ngoài, thì Tần cung chủ nhất định sẽ yêu cầu dùng mười cái hôn để đổi! Không chừng còn phải thêm khoản hôn lên bụng! Nhưng tiếc là Thẩm Thiên Phong và Diệp Cẩn đều đang ở đối diện, hắn cũng chỉ đành trưng ra vẻ mặt đứng đắn —— kỳ thật hắn cũng ngại làm trước mặt ca ca và tẩu tử, nhưng suy xét đến da mặt phu nhân nhà mình, vẫn không thể không đề cao điểm mấu chốt, giải thích nói, “Phong Tuyết Thành ở Đông Bắc, khó đảm bảo không có tai mắt của Chu Giác, nếu chỉ đến chỗ Bách Tuế đường, nhất định sẽ khiến đối phương hoài nghi."

“Như vậy a." Thẩm Thiên Lăng giật mình, “Cho nên chúng ta phải làm như không có việc gì, đi nhiều nơi khắc để che mắt hắn?"

“Không sai." Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Tóm lại Diệp Cẩn là Vương gia, chúng ta đi xung quanh xem phong thổ cũng không sai."

“Vậy nên đi đâu nữa đây?" Thẩm Thiên Lăng ghé vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

“Không thì đến đầu đường rồi rẽ trái đi." Tần Thiếu Vũ nói, “Dừng ở nhà đầu tiên."

Thẩm Thiên Lăng hưng trí bừng bừng, loại tình tiết mạo hiểm xông vào mê cung này a!

Đến ngã đường kế tiếp, xa phu rẽ trái sau kéo chặt cương ngựa, “Các vị, đến."

Thẩm Thiên Lăng là người đầu tiên chui ra, muốn thử xem đi theo vận may sẽ đi tới nơi nào.

“Ai nha." Không đợi y đứng vững, lập tức có năm sáu tỷ tỷ xinh đẹp như hoa như ngọc chạy đến, cười khanh khách nói, “Công tử vạn phúc a."

Nhìn bộ ngực lớn lộ ra một cách sinh động kia, Thẩm Thiên Lăng sợ đến ngây người.

Thanh! Lâu? !

Hết
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại