Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào
Chương 91: Huyền cơ trong khách điếm!

Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 91: Huyền cơ trong khách điếm!

Sáng nay, mọi người trong khách sạn đều rất vui vẻ. Bởi vì tâm tình Thất Tuyệt Vương rất tốt, cho nên phát bạc cho mọi người, không chỉ có ám vệ, thậm chí còn có cả đầu bếp và tiểu nhị trong khách sạn, người gặp đều có phần, thật là không thể sảng khoái hơn biết không, mọi người ai nấy vui vẻ, không khỏi hỏi thăm xem đã xảy ra chuyện gì, mà lại có thể khiến Thất Tuyệt Vương cao hứng thành như vậy, tiền từ trên trời rớt xuống là thích nhất.

Đương nhiên, tuy Mộ Hàn Dạ rất muốn đứng giữa đường, vô tư chia sẻ vui sướng cùng mọi người, nhưng hắn và não tàn chân chính dù sao cũng có một khoảng cách, vì thế Thất Tuyệt Vương anh tuấn bảo trì trầm mặc, ánh mắt vô cùng có thâm ý.

Nhưng làm tiểu quần bông tri kỉ cơ trí, ám vệ tất nhiên phải đoán được nguyên do trước tiên. Vì thế mọi người tập thể cảm khái, vẫn là lão đại nhà khác tốt hơn a, phải biết vào lúc tân hôn của cung chủ, chẳng những không phát bạc, còn lãnh khốc phái mọi người đi chùi nhà xí —— chúng ta chỉ muốn nhân cơ hội sờ tay phu nhân một chút thôi biết không, nhắc tới thật là xót xa.

Là một chiến hữu giang hồ tốt, Diệp cốc chủ cũng nhận được một hồng bao thật dày, tâm tình vô cùng phức tạp. Thẩm Thiên Lăng ngược lại rất cao hứng, cười hì hì đem ngân phiếu giấu vào bao vải nhỏ.

“Tiền riêng." Tần Thiếu Vũ ở phía sau y sâu xa nói.

“Không sai." Thẩm Thiên Lăng rất phấn khích, “Về sau biểu hiện tốt một chút, bao ngươi ăn đã luôn!" (Khụ, câu này chém >.<~)

“Ừ." Tần Thiếu Vũ từ phía sau ôm lấy y, tiện tay xoa nắn bụng mỡ, “Về sau ta nhất định biểu hiện thật tốt."

Không cần tùy tiện sờ loạn a! Thẩm tiểu thụ rầm rì, sau đó nói, “Bên ngoài còn rơi tuyết lớn không?"

“Tuyết thì ngừng rồi, nhưng vẫn không thể ra ngoài." Tần Thiếu Vũ nói, “Mặt đường bị đóng băng hết rồi."

“Nhưng ở khách điếm rất chán." Thẩm Thiên Lăng quay đầu, “Không có gì để làm."

“Không thì chúng ta ân ân đi?" Tần Thiếu Vũ đề nghị.

“Nằm mơ!" Thẩm Thiên Lăng một ngụm cự tuyệt.

“Ngươi xem, có chuyện thú vị để làm thì ngươi không chịu làm." Tần Thiếu Vũ tiếc nuối.

Hoàn toàn không có chút thú vị a! Thẩm Thiên Lăng nói, “Ta đi tìm con."

“Diệp Cẩn may y phục cho nó." Tần Thiếu Vũ nói, “Ngươi cướp không thắng đâu."

Thẩm Thiên Lăng: …

“Không thì ta mang ngươi ra ngoài?" Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Ra ngoài?" Thẩm Thiên Lăng nhíu mày, “Nhưng ngươi vừa nói bên ngoài là tuyết lớn phủ thành mà."

“Có vài cảnh trí, chỉ có trong loại thời tiết này mới có thể nhìn thấy." Tần Thiếu Vũ lấy áo choàng từ bân cạnh, “Có nó hẳn là sẽ không quá lạnh, chúng ta đi lên núi."

“Được!" Thẩm Thiên Lăng một ngụm đáp ứng.

Mặc kệ thế nào, so với chán chết ở nhà vẫn tốt hơn nhiều a…

Mà trong phòng cách vách, Diệp Cẩn đang may cho Mao Cầu một cái tạp dề mới. Thân hình y không cao, cho nên có thể cắt xuống một mảnh từ khúc áo choàng thừa ra, hợp lại rồi may may vá vá, vừa vặn có thể làm cho Tiểu Phượng Hoàng một bộ y phục xù lông mới!

“Chíp!" Mao Cầu ghé vào tiểu oa, ánh mắt vô cùng nghiêm túc.

Thẩm Thiên Phong lấy ngón tay chọt chọt nó.

Mao Cầu lắc lư tránh né, nhào vào trong lòng Diệp Cẩn, tiếp tục nhìn y may y phục.

“Ngoan." Diệp Cẩn xoa xoa đầu nó, ngữ điệu rất là ôn nhu.

Thẩm đại hiệp vừa hâm mộ vừa ghen tị.

Đường đường là Võ Lâm Minh chủ lại đi tranh đoạt tình cảm với một con chim.

Truyền ra thật mất mặt.

Đạp Tuyết Bạch đang ăn cỏ trong chuồng, sau khi nhìn thấy hai người thì hí dài một tiếng, chạy đến mà thân thiết cọ cọ.

“Đi thôi." Tần Thiếu Vũ xoa xoa bờm nó, nói với Thẩm Thiên Lăng, “Lúc trước ở Trung Nguyên thì không có cơ hội, bây giờ vừa lúc có thể nhìn thấy, cái gì mới là đạp tuyết vô ngân chân chính."

“Lúc trước ở Trung Nguyên không cảm thấy." Thẩm Thiên Lăng nói, “Bây giờ Tiểu Bạch bị tuyết đọng phản chiếu, toàn thân giống như đều sáng lên." Uy phong hơn bất cứ thứ gì!

Tần Thiếu Vũ cởi bỏ cương ngựa, mang y thả người nhảy lên lưng ngựa.

Đạp Tuyết Bạch chậm rãi đi về phía trước, móng trước “phốc xuy" một tiếng giẫm vào trong tuyết, rồi lại “phốc xuy" một tiếng đạp vào trong tuyết.

Thẩm Thiên Lăng ánh mắt đồng tình.

Một đống lỗ, vậy mà cũng có thể gọi là đạp tuyết vô ngân…

Tần Thiếu Vũ lại không quan tâm, tùy ý nó một đường chơi trò xới tuyết, đến khi đi được một hồi trên đường lớn, mới chợt vung cương ngựa.

Thẩm Thiên Lăng hoảng sợ, còn chưa kịp quay đầu hỏi hắn, Đạp Tuyết Bạch đã muốn bốn vó đằng không phóng nhanh về phía trước, tiếng gió bên tai vang lên từng trận, ngay cả mắt cũng không mở ra được. Sau khi có dân chúng dựa vào cửa sổ bên đường nhìn thấy, ai nấy đều giật mình há to miệng, ló đầu ngưỡng cổ xem náo nhiệt, kích động đến đỏ cả mặt, đây là tình tiết trời cao sắp có biến hóa sao, chúng ta thật là có phúc khí.

Không biết qua bao lâu, Đạo Tuyết Bạch mới dừng lại cước bộ. Tần Thiếu Vũ ôm y nhảy xuống lưng ngựa, đặt trên một khối đá lớn sạch sẽ.

“Có chút choáng." Thẩm Thiên Lăng dụi dụi đầu vào ngực hắn.

“Chạy quá nhanh sao?" Tần Thiếu Vũ bật cười, vỗ nhè nhẹ sau lưng y, “Chậm lại, chậm lại."

Đạp Tuyết Bạch cũng dùng đầu củng củng y, ánh mắt rất là vô tội.

Thẩm Thiên Lăng hữu khí vô lực xoa xoa lỗ tai nó, “Ngươi không phải BMW, là Ferrari."(BMW và Ferrari là 2 hãng xe nổi tiếng đó a~)

Đạp Tuyết Bạch vẫy vẫy cái đuôi, há miệng muốn được ăn kẹo đậu phộng.

“Đó là đường chúng ta vừa đi qua." Tần Thiếu Vũ chỉ cho y xem.

Thẩm Thiên Lăng hiếu kì đi dọc theo vài bước, sau đó giật mình nói, “Thật sự không để lại dấu."

“Có thì có, nhưng rất nông, người bình thường không dễ phát hiện." Tần Thiếu Vũ nói, “Nếu là phóng qua trời tuyết lớn, thì mới thật sự là đạp tuyết vô ngân."

“Tiểu Bạch thật lợi hại." Thẩm Thiên Lăng ôm đầu nó xoa xoa.

Tần Thiếu Vũ ở một bên nói, “Ta cũng có thể đạp tuyết vô ngân."

“Ai quản ngươi có dấu hay không dấu." Thẩm tiểu thụ vô cùng bạc tình quả nghĩa, đứng dưới chân núi nhìn lên trên, “Chúng ta phải lên đỉnh núi sao?"

“Ừ." Tần Thiếu Vũ gật đầu.

Thẩm Thiên Lăng ngoan ngoãn gật đầu, sau đó chờ hắn đến ôm mình.

Tần Thiếu Vũ đứng bất động.

Thẩm tiểu thụ giận, “Chẳng lẽ ngươi muốn ân ân ở đây!" Không nên khiêu chiến cực hạn thân thể biết không, không chừng trứng sẽ bị đông lạnh mà biến thành thái giám đó!

“Lăng nhi muốn?" Tần Thiếu Vũ hỏi.

Ta muốn mới gặp quỷ ! Thẩm Thiên Lăng nắm mũi hắn, “Mau mang ta lên núi!"

“Vậy ít nhất cũng phải hôn một cái." Tần cung chủ kiên quyết không buông tha bất cứ cơ hội giở trò lưu manh nào.

Với lưu manh thì hoàn toàn không thể nói đạo lý, Thẩm Thiên Lăng tang quyền nhục quốc nhón lên hôn hắn.

Cánh môi có chút lạnh, Tần Thiếu Vũ nắm lấy gáy y mà ma xát, qua một lúc lâu mới buông ra, vừa lòng mà dùng ngón cái cọ cọ.

Môi Thẩm tiểu thụ chết lặng, ở trong lòng phẫn nộ dựng thẳng ngón giữa đáng yêu.

Thiếu hiệp ngươi ở bên ngoài cắn loạn người ta, người nhà ngươi có biết chuyện này không!

Đạp Tuyết Bạch hiển nhiên đối với hành vi thân thiết của hai người đã là thấy nhưng không thể trách, nó đã lâu ngày không chơi xúc tuyết, vì thế quay đầu chạy ra xa, muốn lăn lăn tắm tuyết.

“Có bị lạc đường không?" Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Tất nhiên là không, cho dù để nó một mình trong thâm sơn, nó cũng nhất định có thể chạy về Truy Ảnh Cung." Tần Thiếu Vũ ôm chặt eo y, “Điểm ấy tốt hơn ngươi nhiều."

Uy uy cái gì gọi là “tốt hơn ngươi nhiều" ! Thẩm tiểu thụ giận, ta cũng có thể nhớ đường biết không, tuy rằng đa số thời gian đều quên mất! Nhưng đó hoàn toàn không phải trọng điểm.

Tuy đường núi đã bị tuyết vùi lấp, nhưng đối với Tần Thiếu Vũ mà nói, hiển nhiên không phải vấn đề gì lớn. Hắn thậm chí ngay cả đường ở đâu cũng lười tìm, chỉ ôm Thẩm Thiên Lăng nhảy lên đỉnh núi, nếu có người ở chân núi nhìn lên, phỏng chừng cũng chỉ tới kịp nhìn thấy một điểm đen càng ngày càng nhỏ, cuối cùng thì biến mất trên đỉnh núi.

“Ta thu hồi lời nói vừa rồi, ngươi lợi hại hơn Đạp Tuyết Bạch." Sau khi tới đỉnh núi, Thẩm Thiên Lăng thật lòng khen ngợi.

“Đây xem như khích lệ?" Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Tất nhiên." Thẩm Thiên Lăng thoát khỏi ngực hắn, hiếu kì nhìn xung quanh, “Toàn là tuyết đọng, có gì đâu mà phải chạy lên đây?"

Tần Thiếu Vũ nâng tay xuất ra một đạo chưởng phong, phủi đi tuyết đọng trên đỉnh núi, lộ ra một tảng đá màu đen, “Tới đây đứng đi, đừng để chân bị đông đến hư mất."

“Nhìn lâu sẽ choáng đó." Thẩm Thiên Lăng oán giận, xung quanh đều là một mảnh trắng xóa.

“Đừng nhìn bốn phía." Tần Thiếu Vũ chỉ vào xa xa, “Nhìn bên kia."

“Hả?" Thẩm Thiên Lăng nhìn theo hướng hắn chỉ, sau đó giật mình mở to hai mắt.

Chỉ thấy trên vách núi đối diện huyền nhai, chỉnh chỉnh tề tệ kết thành từng mảnh hoa tuyết lục giác thật lớn, như một tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc tinh mỹ nhất. Vào đông, tuy ánh mặt trời không quá mạnh, nhưng đủ để rọi lên hoa tuyết một tầng ánh kim nhàn nhạt, tầng tầng vầng sáng ấm áp mà không chói mắt, đẹp đẽ đến không chân thật.

“Có thích không?" Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Ừm." Thẩm Thiên Lăng không nỡ chớp mắt.

“Còn có thứ đẹp hơn nữa." Tần Thiếu Vũ tiện tay nhặt lên một hòn đá, dùng nội lực ném qua nơi đối diện.

Trong khoảnh khắc, tất cả hoa tuyết vỡ vụn, đầu tiên là bay lên trời, sau đó lại rơi lả tả xuống vách núi, thật giống như trời cao hạ xuống một trận tuyết kim sắc.

“Hết rồi." Thẩm Thiên Lăng có chút tiếc nuối.

“Ngày mai sẽ kết cái mới." Tần Thiếu Vũ dắt tay hắn, “Nơi này gọi là Tuyết Lạc Nhai, nghe nói có thể mang đến may mắn."

“Chúng ta đã rất may mắn rồi." Thẩm Thiên Lăng xoa xoa hai má hắn, “Không thể tham lam."

“Còn chưa đủ." Tần Thiếu Vũ ôm y vào lòng, “Ta còn muốn đem tất cả may mắn trên thế gian cho ngươi hết."

“Không phải cho ta." Thẩm Thiên Lăng ngẩng đầu, “Là chúng ta."

“Ừ." Tần Thiếu Vũ gật đầu, đáy mắt tràn đầy sủng nịnh, “Chúng ta."

Loại thời khắc liếc mắt đưa tình này, nhất định phải lưỡi hôn một phen! Giữa lúc miệng lưỡi nóng bỏng dây dưa, Thẩm tiểu thụ thậm chí cảm thấy lưỡi hôn còn chưa đủ, còn phải ân ân!

Thật là vô cùng vô cùng sa đọa.

Thẩm Thiên Lăng vừa thầm khiển trách mình, vừa đem tất cả trách nhiệm gán cho Tần Thiếu Vũ! Hoàn toàn chính là điển hình của gần mực thì đen, kỳ thật trước kia ta vô cùng vô cùng thuần khiết, rất giống một đóa hoa trắng nhỏ xinh.

“Tiểu trư." Tần Thiếu Vũ ngậm lấy vành tai y, “Ngươi mau để ta ăn đi."

Thẩm Thiên Lăng: …

Cũng không có biết không, chỉ hơi nhiệt tình một chút mà thôi!

Quả thực mặt đỏ tai hồng.

“Ta thích ngươi như vậy." Tần Thiếu Vũ nói nhỏ.

Thẩm Thiên Lăng hừ hừ, cũng không phải rất cần ngươi thích a.

“Nhưng không nỡ." Tần Thiếu Vũ nói, “Ngươi sẽ bị lạnh đến hư thân."

Đầu Thẩm Thiên Lăng bắt đầu bốc khói.

Có cần vô sỉ nói toẹt ra vậy không, ta cũng chỉ suy nghĩ một chút thôi mà!

“Xuống núi?" Tần Thiếu Vũ hôn hôn tay y.

Thẩm tiểu thụ tin tưởng không chút hoài nghi rằng, chỉ cần vừa đến khách sạn, mình sẽ lập tức bị ôm lên giường ân ân, nói không chừng còn phải ân ân hai lần!

Sau đó y sẽ dung lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt sao?

Tất nhiên là không rồi.

Trên thực tế, Thẩm Thiên Lăng chỉ là hừ hừ một tiếng, liền bị Tần cung chủ ôm xuống núi, Đạp Tuyết Bạch phóng nhanh mà đi, mang hai người trở về khách sạn.

“Các ngươi trở lại rồi hả." Diệp Cẩn đang đứng chờ ở cửa, sau khi nhìn thấy hai người thì nhẹ nhàng thở ra.

“Xảy ra chuyện gì?" Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Thật đúng là xảy ra chuyện." Diệp Cẩn nói, “Mới vừa các ngươi không ở đây, Huyện lệnh vội vã chạy tới truyền tin tức, nói là ở Đông Bắc có người giả mạo là bằng hữu của … Lăng nhi."

“Giả mạo bằng hữu của ta?" Thẩm Thiên Lăng nghe vậy giật mình.

“Kỳ thật cũng không tính là bằng hữu." Diệp Cẩn tìm cách dùng từ thích hợp, “Nghe nói là hoa yêu cùng tu luyện trong núi với ngươi năm đó."

Thẩm Thiên Lăng bị chấn đến da đầu run lên, quả thực chính là trợn mắt há hốc mồm.

Sức tưởng tượng còn có thể phong phú hơn được nữa không, nếu ta thực sự có pháp lực, thì vừa rồi đã ân ân trong tuyết rồi biết không!

Diệp Cẩn tiếp tục nói, “Kỳ thật Huyện lệnh cũng không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ vừa nhận được tin tức liền chạy tới báo cáo, nhưng ta đã phái người đi điều tra rồi, chắc sẽ nhanh chóng tin tức."

“Muốn chết." Tần Thiếu Vũ sắc mặt âm trầm. Ai cũng biết trong giang hồ này, không thể chọc nhất chính là Thẩm Thiên Lăng, cũng không phải vì y lợi hại gì, mà là Truy Ảnh Cung chủ sẽ vì y mà liều mạng.

“Chọn thời gian ngay lúc này, chắc cũng có mục đích riêng." Diệp Cẩn nói, “Không chừng lại là Chu Giác đang làm trò quỷ."

“Tin tức từ đâu truyền tới?" Tần Thiếu Vũ hỏi.

Diệp Cẩn nhìn Thẩm Thiên Lăng, sau đó nói, “Hàn Tùng Thành."

Thẩm tiểu thụ vừa nghe ba chữ này, lập tức trở nên cảnh giác.

Bởi vì đó là địa bàn của hồ ly tinh.

Tần Thiếu Vũ cũng bị nghẹn một chút. Mỗi nơi đều có môn phái cố định quản hạt, nếu đổi thành nơi khác, hắn còn có thể hỏi một câu môn phái nơi đó sao không sớm báo lại, nhưng lần này đổi thành Vô Tuyết Môn, Tần cung chủ đành phải lãnh khốc nói sang chuyện khác, “Ngoại trừ giả mạo biết Lăng nhi, hắn có làm chuyện gì khác hay không?"

“Có." Diệp Cẩn nhíu mày, “Nhưng nghe qua đều là chuyện tốt. Tỷ như nói cho tiền người nghèo, lấy da hổ cho sản phụ làm đệm giường, thậm chí còn giúp một thôn trang đánh gấu chó."

Thẩm Thiên Lăng cảm thấy có chút hồ đồ.

Kỳ thật không chỉ là hắn, gần như tất cả mọi người đều có chút không hiểu làm sao.

“Đã như vậy, cũng chỉ có thể sau khi tra xong mới tiếp tục định đoạt." Diệp Cẩn nói, “Hi vọng chỉ là để lấy lòng mọi người, không có dị tâm gì thì tốt hơn."

Thẩm Thiên Lăng gật gật đầu, cùng Tần Thiếu Vũ đi vào phòng.

“Ngươi cảm thấy mục đích của người này là gì?" Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Chỉ có hai loại." Tần Thiếu Vũ nói, “Một là không có dị tâm gì cả, chỉ muốn hấp dẫn lực chú ý của chúng ta, nói cách khác, chính là muốn tìm cơ hội để kết giao bằng hữu. Nhưng loại khả năng này không lớn, dù sao mặc kệ mục đích của hắn là gì, chỉ cần ở bên ngoài rải rác tin đồn về người, thì chính là thập phần thiếu giáo huấn." Không bị đánh một trận đã là vạn hạnh rồi, huống chi còn là kết giao với nhau.

“Loại thứ hai thì sao?" Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Loại thứ hai không phải thiếu đánh, mà là chán sống ." Tần Thiếu Vũ nói, “Trước dùng tên tuổi của ngươi để dân chúng biết đến hắn, lại làm vài chuyện tốt để dân chúng tin tưởng hắn, sau khi gầy dựng trụ cột xong thì âm thầm mang theo hàng lậu, hoặc là kéo ngươi xuống nước, hoặc là hiệp trợ Chu Giác, tóm lại có tám chín phần là không phải chuyện tốt gì."

Thẩm Thiên Lăng thở dài, “Nghe thôi cũng đã nhức đầu."

“Vậy thì đừng nghĩ nữa ." Tần Thiếu Vũ nói, “Giao cho ta là được."

“Ừ." Thẩm Thiên Lăng xoa xoa mặt hắn, “Ngươi cũng không nên vì chuyện này tức giận, thiên hạ lớn như vậy, người kỳ kỳ quái quái gì cũng sẽ có."

Tần Thiếu Vũ gật gật đầu, cầm ngón tay y hôn hôn.

Xảy ra loại chuyện này, tất nhiên không còn hứng thú để ân ân, cho nên Thẩm Thiên Lăng đành phải nhìn theo bóng lưng nam nhân của y đi tìm đại ca của y, mình ngồi ở bên bàn uống trà, ánh mắt vô tình rơi vào cái lỗ hổng trên cây cột lúc trước bị mũi tên cắm vào, trên đó thế nhưng có hơn mười con kiến đang bò ra.

Da đầu Thẩm Thiên Lăng run lên, cầm nước sôi muốn rưới lên, trong lòng lại cảm thấy có chút không đúng, thời tiết rét đậm nước đóng thành băng, sao còn có kiến bò chứ?

“Lăng nhi." Diệp Cẩn ôm Mao Cầu đẩy cửa đi vào, “Có muốn ăn gì không?"

Thẩm Thiên Lăng chỉ cây cột cho y xem, Diệp Cẩn cũng có chút nhíu mày, quan sát thật kĩ rồi nói, “Hình như là con mối, nhưng cũng không thể xuất hiện vào thời điểm này, huống hồ cho dù chúng nó không sợ bị lạnh, nhưng với gió Bắc bên ngoài thì cũng không thể sống nổi."

(Nói 1 chút về mối nha, mối có hình dạng giống như kiến, nhưng có màu trắng gần như trong suốt, mối thường gây hại vì đục khoét những vật bằng gỗ, nó không chịu được lạnh, đến mùa đông phải tránh ở nơi kín gió nên không thể xuất hiện vào thời điểm này)

“Vậy nó vốn có sẵn trong phòng sao?" Thẩm Thiên Lăng nhìn xung quanh.

Diệp Cẩn tiện tay lấy ra một thanh ngân châm, đưa lên thân cột kiểm tra, sau đó nhíu mày nói, “Rỗng tuếch."

“Đây chính cột trụ." Thẩm Thiên Lăng chấn kinh, “Bị mối mọt đục rỗng, sau này sụp thì làm sao?"

“Có chủy thủ không?" Diệp Cẩn hỏi.

“Có." Thẩm Thiên Lăng đưa cho y.

Diệp Cẩn tiện tay chém xuống. Thân cột theo đó mà nứt ra, một mảnh gỗ lớn rớt xuống, càng nhiều mối bò ra.

Thẩm Thiên Lăng chỉ thấy toàn thân run lên, Mao Cầu cũng bị hoảng sợ, chíp chíp nhào vào lòng nương nó —— quả là mảnh mai.

“Khách sạn này không thể ở." Diệp Cẩn kéo Thẩm Thiên Lăng ra ngoài, nói chuyện này cho Thẩm Thiên Phong và Tần Thiếu Vũ biết —— về phần Mộ Hàn Dạ, bởi vì cả ngày hắn luôn túc trực bên giường Hoàng Đại Tiên để quan tâm săn sóc người yêu, cho nên tạm thời bị xem nhẹ.

Ám vệ kiểm tra những gian phòng còn lại, phát hiện nạn mối mỗi nơi mỗi khác, có cây cột thậm chí đã hoàn toàn biến thành mục rỗng, mọi lúc đều có nguy cơ sụp xuống.

Vừa nghĩ tới bên ngoài khách điếm là rường cột chạm trổ, bên trong lại toàn là kiến mọt, trong lòng mọi người đều cảm thấy hoảng sợ. Mao Cầu thậm chí đã cảm thấy toàn thân ngứa ngáy, cứ ngồi trong nước không chịu ra, hai mắt đậu đen rất kiên nghị.

Thế giới đầy rẫy bẫy rập và chông gai này, đối với một Tiểu Phượng Hoàng đáng yêu khả ái đơn thuần thật là quá mức nguy hiểm, nhất định phải bảo vệ bản thân cho thật tốt.

“Hiện tại phải làm sao?" Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Trước biết tra xem bọn mối đến từ đâu." Thẩm Thiên Phong nói, “Thời tiết rét lạnh đến mức này, chúng nhất định không thể xuất hiện."

“Có tám chín phần là cố ý." Diệp Cẩn nói, “Hình như không phải nhằm vào chúng ta, là nhằm vào Ngô lão bản."

“Mặc kệ là nhằm vào ai, loại thủ đoạn thật là quá hạ tiện." Thẩm Thiên Lăng nói, “May là chúng ta phát hiện sớm, nếu không, khách sạn mà sụp khi có người ở, vậy sẽ là chuyện của mấy chục mạng người."

“Đến mức này rồi, khách sạn cũng không chịu được bao lâu nữa." Diệp Cẩn nói, “Cho dù không có mối mọt, thì sau này gặp phải mấy trận gió tuyết lớn, khách sạn này cũng sẽ có nguy cơ bị tuyết đọng đè sập."

“Đem chuyện này nói cho Ngô Cẩm biết trước đi." Tần Thiếu Vũ nói, “Một nhà già trẻ của ông ta cũng thường xuyên qua đêm ở khách sạn, chắc là không biết chuyện này."

“Tuy không phải chuyện tốt, nhưng ông ấy cũng gặp may rồi." Diệp Cẩn nói, “Bằng không nếu sau này thật sự xảy ra án mạng, thì tất cả coi như xong."

Ngô Cẩm vốn đang bận việcbên ngoài, nghe được Tần Thiếu Vũ tìm mình thì vội vã chạy về, sau khi được kể lại mọi chuyện thì toàn thân chấn động, tỉ mỉ kiểm tra lại xong thì càng thêm luống cuống tay chân.

“Ngươi khoan hoảng hốt đã." Thẩm Thiên Lăng an ủi, sợ là ông ta ngất xỉu.

“Thời tiết thế này, sau còn có mối chứ." Ngô lão bản vô cùng lung túng.

“Nơi này trước đây có từng gặp nạn mối chưa?" Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Chưa từng có." Ngô lão bản lắc đầu, “Đừng nói là mùa đông khắc nghiệt, cho dù vào tiết xuân hạ thì cũng chưa từng thấy qua, dù là có, cũng chỉ cần một bình nước sôi là diệt được hết, nhất định không thể xuất hiện nhiều như vậy."

“Vậy là có người cố ý sao?" Thẩm Thiên Lăng nhíu mày.

Ngô lão bản nghe vậy thoạt đầu là sửng sốt, sau đó thì vỗ đùi nói, “Không chừng là vậy thật đó!"

“Sao?" Người ở hiện trường nghe thấy thế liền hồi phục tinh thần, ai nấy cũng bảo ông nói cho rõ ràng.

“Hồi đó, khoảng chừng nửa năm trước, có một đạo sĩ tha hương đến chỗ ta ăn cơm, sau đọ lại không trả tiền, nhất định đòi tính cho ta một quẻ." Ngô lão bản nói, “Lúc ấy ta đang bận, lại ngại tranh cãi ầm ĩ với hắn, vì thế muốn miễn phí bữa ăn đó để hắn đi nhanh cho, xem như làm công đức. Ai ngờ hắn lại cứ theo ta dây dưa mãi, ta thấy thế, cũng đành để hắn tính cho một quẻ."

“Tính ra một sao?" Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Vậy thì không có, hắn thao thao bất tuyệt niệm nửa ngày, cuối cùng cho ta một tờ giấy." Ngô lão bản nói, “Sau đó liền cười lớn nghênh ngang mà đi, nhìn qua giống như đầu óc có bệnh. Sau khi làm việc xong ta mở tờ giấy ra nhìn, suýt nữa giận đến méo mũi, ăn chùa uống chưa còn chưa tính, vậy mà còn dám nói khách sạn của ta phong thủy không tốt, sau này mọi chuyện bất lợi, đầu xuân năm sau không chừng còn dính vào tai ương lao ngục."

“Vậy cũng gần đúng rồi." Diệp Cẩn gật đầu.

“Lúc trước không cảm thấy, bây giờ ngẫm lại, từ sau khi đạo sĩ kia đi, tửu lâu này đúng là đã xảy ra không ít chuyện." Ngô lão bản nói, “Nhưng đều là mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, chẳng hạn như hôm nay có khách nhân tiêu chảy, ngày mai có khách nhân ngã cầu thang, mấy chuyện vặt vãnh như thế cũng không tính ít, bất quá mọi người đều không để bụng, ta cũng bồi thường, nên mọi chuyện cứ như vậy mà qua."

“Xem ra có người không muốn để ngươi tiếp tục mở khách sạn nữa." Diệp Cẩn đứng lên, “Mà thôi, trước đi xem mấy con mối kia là thế nào rồi hẵng nói tiếp."

“Đa tạ Diệp cốc chủ." Ngô lão bản thở dài nói cảm ơn, biểu tình vô cùng sầu mi khổ kiểm, thậm chí ngay cả hai mắt cũng sắp đỏ lên.

Tuy nói nam nhi không dễ rơi lệ, nhưng ai gặp phải loại chuyện này cũng sẽ không vui vẻ được.

“Có thể sửa thì sửa, nếu không sửa được, thì phá xây lại đi." Thẩm Thiên Lăng nói, “Truy Ảnh Cung ra tiền giúp ngươi."

Tần Thiếu Vũ nghe vậy chỉ cười, cũng không phản đối.

Ám vệ vô cùng muốn vỗ tay, khí phách như thế, thật không hổ là phu nhân nhà ta! Thật đúng là hào hùng khoái ý, nghĩa bạc vân thiên, bễ nghễ thương sinh, quang mang vạn trượng! (*)

(*) Làm việc hăng hái nhanh gọn, long chính nghĩa cao tận trời mây, đứng trên cả muôn dân, hào quang tỏa đi muôn trượng.

“Sao ta có thể không biết xấu hổ như thế chứ." Ngô lão bản giật mình.

“Có gì xấu hổ đâu, nếu gặp rồi, thì tất nhiên không thể mặc kệ, huống hồ chúng ta cũng xem như đồng hương mà." Thẩm Thiên Lăng tự động dời hộ khẩu của mình tới Truy Ảnh Cung, vô cùng tự giác.

Ý cười trong mắt Tần Thiếu Vũ càng sâu.

“Vậy thì vô cùng cảm ơn Thẩm công tử." Ngô lão bản thiên ân vạn tạ, “Công tử yên tâm, về sau mỗi tháng ta đều sẽ bố thí người nghèo, coi như thay công tử làm công đức."

Hết
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại