Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào
Chương 87: Khởi hành đến đông bắc!
Khỏi phải nói, Hoàng Đại Tiên bị bộ hỉ phục đỏ au này dọa sợ ngây người.
Nhưng chuyện càng làm cho hắn kinh ngốc hơn còn ở phía sau, bởi vì ngay sau đó, Mộ Hàn Dạ đã bắt đầu giúp hắn thay y phục.
Tuy rằng hai người cũng từng xích lõa đối diện, nhưng tốt xấu gì cũng là ở trên giường, hơn nữa ít nhiều gì cũng là bị người khác ép buộc, cho nên đành phải chiều theo, nhưng lần này là giữa ban ngày biết không, vì thế Hoàng Đại Tiên theo bản năng vung lên một quyền, muốn đánh lên mũi hắn.
Mộ Hàn Dạ dùng một tay dễ dàng chế trụ hắn, sau đó cởi sạch ngoại bào, rồi dùng bộ hỉ phục kia tùy tiện bao lấy, cuối cùng thì trực tiếp khiêng người lên chạy vào trong phòng, ầm ầm đặt lên giường.
Một loạt động tác mây trôi nước chảy, hệt như đã luyện tập qua mấy trăm lần, vô cùng có tư thế sét đánh không kịp bưng tai! Đợi đến khi Hoàng Đại Tiên phản ứng lại, Mộ Hàn Dạ đã ghé vào tai hắn hết hôn rồi cọ.
Bị hỉ phục đỏ rực trói gô như bánh cuốn, biểu tình Hoàng Đại Tiên rất phức tạp, tâm tình lại càng phức tạp hơn.
“A Hoàng." Sau một lúc lâu, Mộ Hàn Dạ rốt cục cũng buông tha vành tai đã đỏ bừng kia, cúi đầu đối diện với hắn.
“Ngươi… tìm được thứ này ở đây?" Hoàng Đại Tiên tối nghĩa mở miệng.
Mộ Hàn Dạ đắc chí nói, “Mua từ cửa hàng, không ngờ lại vừa vặn như vậy."
Hoàng Đại Tiên: …
Ngay cả một ống tay áo cũng chưa xỏ, hắn rốt cuộc làm sao ra được cái kết luận “vừa vặn" này? !
Hai mắt Mộ Hàn Dạ ngắm lại, vừa rồi hai người ở bên ngoài quá mức kịch liệt, khiến tiết y của Hoàng Đại Tiên cũng lột hơn phân nửa, lộ ra bả vai cùng lồng ngực trắng nõn, vô cùng mê người.
“Buông ta ra." Hoàng Đại Tiên hiện tại đã không còn tâm trạng phát cáu với hắn.
“Không." Mộ Hàn Dạ cúi người ôm lấy hắn, “Thất Tuyệt quốc còn có một phong tục, sau khi cướp nương tử xong, nhất định phải ôm nhau bảy tám canh giờ!"
Nếu nói lúc trước Hoàng Đại Tiên đối với loại phong tục kỳ lạ này còn nửa tin nửa ngờ, thì sau những lời này, hắn là triệt để khẳng định, đây-lại-là-Mộ-Hàn-Dạ-tự-mình-bịa-ra!
Mộ Hàn Dạ giống như thái sơn áp trên người hắn, biểu tình vô cùng thản nhiên.
Trong lòng Hoàng Đại Tiên tràn ngập bất đắc dĩ.
Không khí trong phòng rất quỷ dị, hai người cứ như vậy mà im lặng ôm nhau, ai cũng không nói chuyện.
Sau một lúc lâu sau, Hoàng Đại Tiên cảm giác nửa người run lên, vì thế có chút giật mình.
Mộ Hàn Dạ lập tức ôm hắn càng chặt.
Hoàng Đại Tiên thở dài thật sâu, “Chẳng lẽ ngươi không khó chịu?" Loại tư thế này mình không thoải mái, nhưng hiển nhiên hắn lại càng không thoải mái.
Mộ Hàn Dạ nói, “Ừm." Nghĩ nghĩ lại bổ sung, “Nhưng không nỡ buông tay."
Hoàng Đại Tiên đưa tay vỗ vỗ trên lưng hắn, “Không thì chúng ta đi dạo trong thành đi."
Hai mắt MHd lập tức sáng long lanh.
“Cách cơm chiều còn một khoảng thời gian." Hoàng Đại Tiên nói, “Ở lại trong cung cũng chẳng có gì làm."
Mộ Hàn Dạ nhanh chóng từ trên người hắn đánh dậy, “Được, A Hoàng muốn đi đâu?"
“Đâu cũng được." Hoàng Đại Tiên ngồi trên giường, cởi xuống bộ hỉ phục loạn thất bát tao này, hắn mới phát hiện trên ngực bị điểm lên vài dấu hôn.
Mộ Hàn Dạ: …
Hoàng Đại Tiên cũng không nói gì, xuống giường tự mình thay y phục.
“Vừa rồi quá kích động." Mộ Hàn Dạ ở phía sau hắn nói, “Không giữ đúng mực."
Hoàng Đại Tiên sửa lại đai lưng, cùng hắn xuất cung.
Đêm giao thừa, người một nhà tất nhiên phải đoàn viên cùng nhau đón giao thừa, vì vậy trên đường lớn vắng lặng hơn xưa không ít, đi thật xa cũng chẳng thấy một bóng người, chỉ ngẫu nhiên có tiểu hài tử chơi rượt đuổi nhau, khuôn mặt nhỏ nhắn bị lạnh đến đỏ bừng.
“Lúc trước có từng đến Vương đô chưa?" Hai người đi một hồi, Mộ Hàn Dạ mới quay đầu hỏi hắn.
Hoàng Đại Tiên lắc đầu, “Lần đến Thất Tuyệt quốc lừa ngươi, là ta lần đầu tiên ta rời khỏi cực bắc Tuyết Nguyên."
“Đó không gọi là lừa." Mộ Hàn Dạ nghiêm túc, “Là hữu duyên thiên lý nhất tuyến khiên, minh minh chi trung tự hữu thiên ý." (Nếu có duyên dù cách ngàn dặm vẫn có sợi dây nối lại, tất cả đều là do ý trời)
“Tuy chưa từng tới, nhưng lại nghe qua rất nhiều chuyện về kinh thành." Khi nói chuyện, hai người đi ngang qua một ngôi miếu, Hoàng Đại Tiên ngẩng đầu nhìn thoáng qua tấm biển, sau đó liền nghĩ phải nhanh chóng rời khỏi đây.
Mộ Hàn Dạ túm hắn lại.
Hoàng Đại Tiên: …
Hai mắt Mộ Hàn Dạ sáng long lanh.
Hoàng Đại Tiên: …
“Nói không chừng là do thượng thiên an bài đó." Mộ Hàn Dạ không thèm nói thêm, liền kéo hắn đi vào.
Ba chữ lớn “Miếu Nguyệt Lão" óng ánh sắc vàng, nhìn qua vô cùng có thập phần tiên khí lượn lờ.
Tiểu tăng nhân đang quét sân trong viện, nhìn thấy hai nam tử đang vội vàng đi tới, nhất thời cảm thấy có chút kỳ quái, vốn muốn bước tới hỏi vài câu, ai ngờ Mộ Hàn Dạ đã nói trước, “Ta là đến cầu nhân duyên ."
Tiểu tăng nhân thế này mới thả lỏng được, tự động đem Hoàng Đại Tiên hiểu thành tiểu cửu tử (em vợ) của hắn, tuy rằng đại nam nhân đi cầu nhân duyên còn cần người bồi chuyện này rất kỳ lạ, nhưng người xuất gia tất nhiên không nên quên tâm mấy thứ đó, vì thế tiểu tăng nhân lục căn chưa hoàn toàn thanh tịnh một bên buồn bực, một bên hòa nhã chỉ đường cho hai người, “Đằng trước là chính điện, đi qua cửa sau chính là cây Nhân Duyên."
Sau khi Mộ Hàn Dạ nói lời cảm tạ, liền kéo theo Hoàng Đại Tiên cùng vào đại điện.
Gương mặt Nguyệt Lão rất hiền tự, Mộ Hàn Dạ cười nói, “Lúc trước chỉ luôn xem trong sách, đây vẫn là lần đầu tiên ta nhìn thấy Nguyệt Lão, thì ra lớn như vậy."
“Không được làm loạn." Hoàng Đại Tiên khẽ nhíu mày.
“Ta tất nhiên sẽ không làm loạn." Mộ Hàn Dạ nói, “Ta còn muốn cầu ông ấy phù hộ ta cùng A Hoàng bạch đầu giai lão."
Hoàng Đại Tiên giật giật môi, vốn muốn nói Nguyệt Lão sẽ không quản chuyện của ngươi với ta đâu, nhưng Mộ Hàn Dạ đã cung kính đốt ba nén hương, nhìn qua rất thành kính. Vì thế đành phải câm miệng, đợi đến khi hắn thắp hương xong mới nói, “Đi thôi."
“Không đi." Mộ Hàn Dạ giữ chặt tay hắn.
“Còn muốn làm gì nữa?" Hoàng Đại Tiên nhíu mày nhìn hắn, “Hương cũng thắp rồi, trước mặt thần phật đừng làm loạn."
“Còn có cây Nhân Duyên." Mộ Hàn Dạ kéo hắn ra sau viện, quả nhiên thấy được trên một gốc cây xum xuê, treo đầy tơ hồng và bài trúc nhỏ.
“Hẳn là rất linh." Mộ Hàn Dạ sờ sờ cằm, “Bằng không sẽ không có nhiều người đến như vậy."
Hoàng Đại Tiên không nói gì, trên thực tế hắn cũng không biết bản thân mình nên mới gì, đành phải trơ mắt nhìn hắn treo thẻ bài lên cây Nhân Duyên.
“Được rồi." Mộ Hàn Dạ rất vừa lòng, “Đã nói Vương Thành là nơi tốt mà."
“Ngươi đang làm gì đó?" Hoàng Đại Tiên nhíu mày.
Mộ Hàn Dạ rút ra một sợi tơ hồng, sau đó tháo ngọc bội bên hông xuống, nắm ở trong tay hơi dùng lực, sau một lúc mới xòe bàn tay, gió lớn lập tức thổi đi một tầng bụi mỏng, lộ ra một viên ngọc nhỏ tròn vo.
Hoàng Đại Tiên thầm giật mình, lúc trước hắn chỉ biết Mộ Hàn Dạ có võ công cao, không nghĩ tới hắn cũng có nội lực thâm hậu như vậy.
Ngọc bội vốn đã có lỗ, vì vậy Mộ Hàn Dạ dễ dàng đem sợi tơ xuyên qua. Dây đỏ treo ngọc biếc, nhìn rất đẹp.
Hoàng Đại Tiên nhận mệnh đứng đó, chờ hắn cột lên tay, lên chân, hoặc là lên cổ mình.
Nhưng Thất Tuyệt vương là ai, là kẻ nhất định chỉ đi đường tắt không đi đường chính, mộc mực thích kỳ phong dị tục, không bao giờ đi con đường tầm thường.
Vì thế dây ngọc kia bị hắn treo giữa trán Hoàng Đại Tiên, vừa động còn có thể lắc lư.
Hoàng Đại Tiên: …
“Như vậy liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy." Mộ Hàn Dạ giải thích, “Giống như chúng ta rất ân ái."
“Mộ, Hàn, Dạ." Hoàng Đại Tiên cảm giác mình không lúc nào là không muốn đập hắn.
Thất Tuyệt vương đành phải tháo dây ngọc xuống, giúp hắn đeo lên cổ tay.
Hoàng Đại Tiên thật sự không muốn nhìn hắn nữa, vì thế nhìn không thèm liếc mắt liền đi ra ngoài.
Mộ Hàn Dạ tất nhiên đuổi kịp.
Tiểu tăng nhân vẫn lén lút đi theo xem náo nhiệt nhanh chóng trốn đi, núp sau cây cột nhìn hai người cùng nhau rời đi, mới xem như nhẹ nhàng thở ra, khó hiểu sờ sờ đầu, mấy thí chủ này thật sự là càng ngày càng kỳ quái.
Sắp đến đêm, khí tức đầu năm trong Hoàng cung cũng càng ngày càng đậm. Vào trưa, Sở Uyên đã thiết yến mời triều thần và Mộ Hàn Dạ, cho nên buổi gia yến bình thượng trong phạm vi nhỏ, chỉ có đám người Diệp Cẩn. Kỳ thật vốn cũng có mời Mộ Hàn Dạ, nhưng lại bị uyển chuyển cự tuyệt, lý do là buổi tối phải kiêng rượu kiêng đồ mặn, như vậy năm sau mới được Bích Tuyền đại thần tiếp tục phù hộ.
Lời này tất nhiên là lấy cớ, kỳ thật nguyên nhân chủ yếu là vì hắn muốn bồi Hoàng Đại Tiên, nhưng những người khác đã không phá đám, Sở Uyên cũng sẽ không nhàm chán để đi tra chuyện này, thậm chí còn đặc biệt phân phó Ngự Thiện phòng, chuẩn bị một bàn toàn tố yến đưa qua.
“Chíp!" Mao Cầu mặc y phục mới màu hồng, đứng trên bàn rất sốt ruột, bởi vì bụng rất đói a, nhưng tất cả mọi người đều đang nói chuyện, lại không thể tự mình ăn trước, vì thế đành phải liều mạng vươn cổ, hy vọng có thể hấp dẫn một ít lực chú ý.
Trong nháy mắt, bốn phương tám hướng đồng thời vươn ra bốn đôi tay, đều muốn ôm lấy nó.
“Chíp!" Mao Cầu chấn kinh, đầu tiên là nhìn nương nó, sau đó lại nhìn Diệp Cẩn, bắt đầu do dự xem nên đi đâu.
Thẩm Thiên Phong bình tĩnh thu tay lại —— hắn vốn là lấy cho Diệp Cẩn ôm.
Sở Uyên cầm lấy bầu rượu che giấu động tác.
“…" Đứng ở giao lộ chữ thập trong đời chim, Mao Cầu lâm vào do dự.
Ngay sau đó, nó liền bị Tần Thiếu Vũ xách cổ nhấc lên, quăng bẹp vào trong lòng Diệp Cẩn.
Thẩm Thiên Lăng: …
Thiếu hiệp ngươi còn là cha ruột sao.
“Chíp." Mao Cầu tuy rằng không rõ đã xảy ra chuyện gì, bất quá cũng là vui vẻ chấp nhận, uỵch uỵch đứng lên, dùng ánh mắt tràn ngập khát vọng nhìn Diệp Cẩn —— cho ăn miếng thịt bò đi!
Diệp Cẩn cười ra tiếng, dùng cái đĩa nhỏ giúp nó gắp chút đồ ăn.
Mao Cầu lập tức cúi đầu thành thật ăn, hoàn toàn không ồn cũng không nháo, thật là không thể hiểu chuyện hơn được nữa.
Tần Thiếu Vũ múc một chén canh cho Thẩm Thiên Lăng, dụng ý rất rõ ràng —— có người giữ con là chuyện tốt, ngươi ăn cơm cho tốt đi.
Thẩm Thiên Lăng ở trong lòng oán thầm, đây nhất định là người cha vô trách nhiệm nhất thế giới.
Tuy nói phía Đông Bắc còn có chút chuyện, nhưng cũng không vì vậy mà ảnh hưởng đến tâm tình mọi người. Sau bữa cơm tất nhiên vui vẻ ấm áp này, tất cả mọi người đều có chút say. Trong ngự hoa viên có đốt pháo hoa và gánh hát, Thẩm Thiên Lăng xem một hồi liền buồn ngủ, “Trở về đi."
“Mệt sao?" Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Ừ." Thẩm Thiên Lăng lười biếng, bị hắn nắm tay dắt về chỗ ở.
Pháo hoa không ngừng tản ra trên bầu trời, Diệp Cẩn khó được nhu thuận, tựa trong lòng hắn xem đến say mê.
“Thích xem sao?" Thẩm Thiên Phong hỏi.
“Ai nói." Diệp Cẩn hừ một tiếng, “Ta cũng không phải tiểu hài tử."
Thẩm Thiên Phong cười cười, siết lấy y càng chặt.
Mà một phía khác trong Thiên Điện, Mộ Hàn Dạ đã sớm ôm Hoàng Đại Tiên lên giường, lý do là “Muốn bổ sung chuyện sau khi cướp nương tử về phải ôm nhau bày tám canh giờ", cho nên bây giờ hai người đều đã ngủ, cũng là tường an vô sự.
Đối với việc này Hoàng Đại Tiên cũng không có bao nhiều ý kiến, bởi vì mặc kệ thế nào, đều so với việc hắn rượu sau loạn tính tốt hơn nhiều.
Bóng đêm như nước, sau tiếng pháo náo nhiệt, cả tòa Hoàng cung liền chậm rãi trở về yên lặng.
Mà năm mới, cũng lặng yên cùng mặt trời bước đến.
Qua năm sau, mọi người ở trong cung thêm mấy ngày, rồi mới khởi hành đến Đông Bắc —— vì tránh gặp quá nhiều phiền toái, cho nên cố ý chọn xuất phát vào nửa đêm, đợi đến khi dân chúng biết được, đoàn người sớm rời đi ba bốn ngày.
Còn chưa thông báo, sao đã đi mất rồi.
Dân chúng cảm giác rất thất vọng.
Chúng ta làm sao trình diễn mười tám tiết mục đưa tiễn đầy cảm động đây hả.
Thậm chí ngay cả trứng chim và lạp xưởng đều đã chuẩn bị tốt rồi đó.
Không tặng được thật đau lòng a.
Vì thế mọi người ai nấy đều đem oán niệm chuyển hướng về phía thủ vệ cửa thành, cư nhiên không thông tri cho mọi người trước.
Thủ vệ vô tội rơi lệ, “Chúng ta cũng không biết a, Thẩm công tử nhất định là bay ra ngoài."
Một lời đánh thức người trong mộng, dân chúng nhất thời đều bừng tỉnh, Thẩm công tử là biến hóa đó biết không, đến vô ảnh đi vô hình, không hề có áp lực!
Một đợt cố sự mới lại lan truyền trong thành, không chỉ ghi lại tỉ mỉ chi tiết Thẩm công tử đằng vân giá vũ, thậm chí còn kết hợp với lối vẽ tinh tế, quả thực có lương tâm a.
Tuy rằng gía hơi cao, nhưng hoàn toàn có thể chấp nhận được!
Có thể nhìn thấy Thẩm công tử cưỡi vân, năm sau nhất định sẽ phú quý cát tường!
Mà hết thảy chuyện sau này, đương sự tất nhiên sẽ không biết. Trên thực tế y gần đây cũng không nhàn rỗi bận tâm cái khác, càng đến gần Đông Bắc thời tiết càng lạnh, cho nên Thẩm tiểu thụ hơn phân nửa thời gian đều phải lau mũi.
Tuy rằng loại chuyện này không đẹp mắt, nhưng cũng không có cách nào, Thẩm Thiên Lăng chỉ vào cái mũi hồng hồng ai oán, “Đau."
“Hết cách rồi." Tần Thiếu Vũ ngồi bên cạnh y, “Phu nhân thật nộn." (nộn trong phấn nộn á)
Lúc nào rồi còn có tâm tình tán tỉnh! Thẩm Thiên Lăng vỗ lên một bàn tay của hắn.
“Đã dùng cả Vân Cẩm (*) để cho ngươi lau mũi rồi." Tần Thiếu Vũ điểm điểm mũi y, “Không thể tìm thấy thứ nào mềm hơn nữa đâu."
(*) Vân Cẩm là gấm ở Vân Nam, rất tốt, rất mềm nhưng cũng rất mắc. Cung chủ của chúng ta thật sang a~
“Vì sao tất cả mọi người đều không bị gì cả chứ!" Thẩm tiểu thụ thật ai oán, bản thân thì cứ hắt xì không ngừng.
“Ngươi hay bị lạnh, lại không có võ công làm trụ cột, tất nhiên sẽ sợ rét." Tần Thiếu Vũ thử bắt mạch cho y, sau đó kéo người vào lòng mình, “Còn nhớ đoạn khẩu quyết tâm pháp ta dạy cho ngươi không?"
“Ngươi dạy ta rất nhiều đoạn." Thẩm Thiên Lăng 囧囧.
“Đoạn ngắn nhất." Tần Thiếu Vũ nói.
“Cái đó thì còn nhớ." Thẩm Thiên Lăng gật đầu.
“Thử thả lỏng bản thân đi." Tần Thiếu Vũ nói, “Ta truyền chút nội lực cho ngươi."
“Không cần." Thẩm Thiên Lăng chấn kinh, “Cho ta cũng là lãng phí."
“Sao có thể lãng phí." Tần Thiếu Vũ bật cười, “Đây mới là chính sự."
“Nói lung tung." Thẩm Thiên Lăng lắc đầu cự tuyệt, “Ngươi không cần làm bậy."
Vừa dứt lời, Tần Thiếu Vũ liền nâng tay đặt lên lưng y, “Tĩnh tâm."
Thẩm Thiên Lăng nhanh chóng nói, “Khẩu phục dịch." (Tĩnh tâm khẩu phục dịch là tên một loại thuốc bên TQ, Lăng nhi là bị lậm quảng cáo =]]~)
Tần Thiếu Vũ: …
Thẩm Thiên Lăng: …
Di chứng xem TV kiếp trước đó, thiếu hiệp ta không phải cố ý đâu.
Tần Thiếu Vũ lắc đầu, chậm rãi truyền cho y một ít chân khí.
Thẩm Thiên Lăng chỉ cảm thấy sau lưng vừa ấm áp vừa dễ chịu, vì thế một chút cũng không dám động —— vạn nhất mình không phối hợp, khiến hắn tẩu hỏa nhập ma thì làm sao đây, vậy thì vô cùng nghiêm trọng rồi.
Sau một lúc lâu, Tần Thiếu Vũ thu lại nội lực, vỗ vỗ sau lưng y vài cái, “Thế nào?"
“Tay ấm lên rồi." Thẩm Thiên Lăng bất ngờ.
“Tất nhiên." Tần Thiếu Vũ bị vẻ mặt của y chọc cười, “Không thì sao ta lại làm."
“Lần sau không cho như vậy nữa." Thẩm Thiên Lăng rất nghiêm túc, “Ngươi luyện nội lực không dễ, hơn nữa nếu tẩu hỏa nhập ma thì làm sao đây." Trong tiểu thuyết võ hiệp liên hệ nội lực đều phải tìm một hầm băng u tĩnh, hắn thì hay rồi, trực tiếp tiến hành trong xe ngựa luôn.
Tuy rằng chung quanh đều là người một nhà, nhưng cũng không thể tùy tiện như vậy a!
Nghe được bốn chữ “tẩu hỏa nhập ma", Tần Thiếu Vũ đầu tiên là có chút buồn cười, nhưng sau đó đã nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, nghiêm túc nói, “Ta đây cũng cam tâm tình nguyện."
Thẩm Thiên Lăng đo độ ấm trên trán hắn, cam tâm tình nguyện tẩu hỏa nhập ma cái gì hả, thiếu hiệp ngươi có khỏe không?
“Chỉ cần Lăng nhi không lạnh, tẩu hỏa nhập ma thì là cái gì." Tần cung chủ nói ra một lời kịch cảm động trời đất, hơn nữa còn ngại không đủ, tiếp tục bổ sung nói, “Về phần nội lực thì càng không quan trọng, thiếu một chút hay nhiều một chút cũng không sao cả."
Thẩm Thiên Lăng: …
Tuy rằng tình thoại không tệ, nhưng như vậy có phải hơi não tàn rồi không.
“Khụ khụ." Tần Thiếu Vũ che ngực.
“Làm sao vậy?" Thẩm Thiên Lăng bị dọa sợ.
“Không sao." Tần cung chủ suy yếu lắc đầu, “Vừa rồi không điều tức tốt, có chút khí huyết nghịch hành mà thôi."
“Vậy ngươi mau tiếp tục điều tức đi." Khí huyết nghịch hành nghe qua rất tàn bạo biết không, Thẩm Thiên Lăng sợ nam nhân của y sẽ bị nghịch hành đến mức phun máu, vì thế vội vàng đỡ hắn, “Có cần bảo mọi người dừng lại trước không, cho ngươi tìm một ngươi yên tĩnh?"
“Cũng không cần." Tần Thiếu Vũ giữ chặt tay hắn, nhẹ nhàng đặt lên ngực mình, “Lăng nhi xoa cho ta một chút là được."
Thẩm Thiên Lăng liền nhẹ nhàng giúp hắn xoa ngực.
Tần Thiếu Vũ âm thầm thúc dục nội lực, khiến nhiệt độ cơ thể lại đi một chút.
Thẩm Thiên Lăng cách lớp tiết y cảm thấy có chút không đúng, vì thế liền cho tay vào áp lên ngực hắn, sau đó khiếp sợ phát hiện ngực nam nhân của y một mảnh lạnh lẽo, thậm chí ngay cả nhịp tim cũng sắp không còn.
“Ta đi tìm Diệp đại ca!" Thẩm Thiên Lăng vắt chân muốn chạy ra ngoài.
“Ta thật sự không sao cả." Tần Thiếu Vũ kéo hắn vào trong lòng, “Không cần làm phiền người khác, Lăng nhi giúp ta làm ấm đi."
Thẩm Thiên Lăng đặt cả hai tay lên ngực hắn.
Tần Thiếu Vũ lấy ra một chiếc áo lông chồn bao lấy y, sau đó để y ngồi khóa lên người mình, “Lăng nhi dùng thân thể làm ấm cho ta đi."
Thẩm Thiên Lăng nghe vậy sửng sốt, nhưng không đợi hắn kịp hoài nghi, Tần cung chủ đã bắt đầu ho khan, thậm chí ngay cả thần sắc cũng trắng bệch.
Vì thế không thể làm gì khác hơn là đầu óc mù mờ tùy hắn cởi vạt áo, để lồng ngực hai người dán sát với nhau.
“Thật sự không cần đi tìm Diệp đại ca sao?" Thẩm Thiên Lăng ôm lấy cổ hắn, còn đang lo lắng hỏi.
“Không cần." Tần Thiếu Vũ ôm chặt thắt lưng y, “Như vậy tốt rồi." Tốt đến không thể tốt hơn.
Da thịt trước ngực so với tay càng thêm mẫn cảm, bởi vậy cũng bắt đầu lạnh đến run rẩy, nhưng may là sau một lát, rốt cục cũng thấy thân thể đối phương dần ấm áp hơn, nhìn kỹ, sắc mặt cũng tốt hơn không ít, cuối cùng mới nhẹ nhàng thở ra, “Lần sau không được tùy tùy tiện tiện vận công."
“Được." Tần Thiếu Vũ hôn lên trước ngực hắn một cái.
“Lăng ——" Thẩm Thiên Phong cầm một bao trái cây xốc màn lên, lập tức thấy được đệ cùng đệ phu hắn đang quần áo bất chỉnh quấn lấy nhau, tư thế cực kỳ bất thường, vì thế trong nháy mắt, biểu tình trở nên cực kỳ phức tạp.
Tần Thiếu Vũ lại không quan tâm, da mặt vô cùng dày.
Thẩm Thiên Lăng tất nhiên bị dọa sợ, vội vàng đưa tay thắt nút lại, kết quả vì quá khẩn trương mà thắt sai, khiến vạt áo chỗ ngắn chỗ dài, nhìn qua rất buồn cười.
Tần Thiếu Vũ bật cười, tỉ mỉ giúp y thắt lại.
Thẩm Thiên Lăng cảm thấy mình quả thật quá mất mặt, vì thế quay đầu giải thích với ca hắn, “Vừa rồi chúng ta đang chữa thương."
Thẩm Thiên Phong: …
“Là thật ." Thẩm Thiên Lăng còn đang cường điệu.
Thẩm Thiên Phong yên lặng buông bức màn, giục ngựa đi về phía trước.
“Làm sao vậy?" Diệp Cẩn buồn bực nhìn hắn, “Sao sắc mặt lại khó coi như thế."
Thẩm Thiên Phong lắc đầu, trong lòng rất muốn đập Tần Thiếu Vũ.
Xế chiều, mọi người rốt cục đến được một thành trấn, sau khi sắp xếp xong trong khách sạn thì đã là đêm khuya, không muốn làm phiền đầu bếp, nên ám vệ đơn giản tự mình nấu ăn trong trù phòng. Sau khi Thẩm Thiên Lăng dỗ Mao Cầu ngủ xong, liền đi ra ngoài tìm Tần Thiếu Vũ, đẩy cửa lại gặp phải tẩu tử của mình.
“Ngươi vào phòng nghỉ ngơi trước đi." Diệp Cẩn nói, “Thiếu Vũ đang cùng bọn Thiên Phong bàn chuyện, ngươi sẽ không cảm thấy hứng thú đâu."
“Ừ." Thẩm Thiên Lăng nghe vậy gật đầu, xoay người muốn trở về, nghĩ nghĩ lại dừng bước, “Diệp đại ca."
“Làm sao vậy?" Diệp Cẩn hỏi y.
“Khí huyết nghịch hành có tính là chuyện lớn không?" Thẩm Thiên Lăng còn đang nhớ thương chuyện ban ngày.
“Khí huyết nghịch hành?" Diệp Cẩn gật đầu, “Tất nhiên là đại sự, người tập võ phải tránh khí huyết nghịch hành, bằng không có thể bị toi mạng."
“Nghiêm trọng như vậy?" Thẩm Thiên Lăng giật mình.
Diệp Cẩn nhíu mày, “Ai bị khí huyết nghịch hành?"
Thẩm Thiên Lăng kể lại chuyện ban ngày, sau đó lại hỏi, “Hắn còn đem nội lực truyền cho ta, không sao chứ?"
Diệp Cẩn: …
“Diệp đại ca?" Thẩm Thiên Lăng quơ quơ tay trước mặt y, “Nói chuyện đi."
Trong mắt Diệp Cẩn tràn ngập đồng tình.
Thẩm Thiên Lăng chợt giật mình, cả giận nói, “Ta lại bị lừa có phải không?"
“Nhìn ngươi bình thường rất thông minh, cư nhiên lại đi vào mấy lời vô căn cứ này." Diệp Cẩn vỗ vỗ vai của y, “Nhưng cũng không sao, ngựa có lúc mất móng mà (*)."
(*) Trích từ câu Mã hữu thất đề, nhân hữu thất thủ: Ngựa có lúc mất móng, người có lúc hỏng việc.
“Ta vốn cũng nghi ngờ." Thẩm Thiên Lăng nắm chặt quyền đầu, “Nhưng sau đó hắn lại nhanh chóng bày ra bộ dáng sắp hộc máu!" Bản thân rất khó không lo lắng biết không! Cái này gọi là quan tâm quá sẽ bị loạn.
“Mà thôi, cùng lắm thì buổi tối bảo hắn quỳ lên tấm giặt đồ là được." Diệp Cẩn ngáp dài đi về, “Ta đi ngủ trước."
Thẩm tiểu thụ ở hành lang tiếp tục giận dỗi, quả thực không thể quá đáng hơn nữa, cư nhiên dám lợi dụng trái tim đồng tình của người khác.
“Công tử." Ám vệ từ cầu thang chạy lên, “Có muốn ăn khoai lang nướng không? Cơm còn chưa xong, lấp bụng chút đi."
“Ừ." Thẩm Thiên Lăng thở phì phì cùng hắn đi xuống lầu.
“Công tử làm sao vậy?" Ám vệ giật mình.
“Không sao cả." Thẩm Thiên Lăng xoa xoa mũi, vô cùng khí phách.
Vì thế cảm xúc sùng bái mù quáng của ám vệ lại gia tăng một bậc.
Trong trù phòng rất náo nhiệt, ám vệ Truy Ảnh Cung chiên xào nấu hấp, còn có tiểu đồng bọn ở một bên mặt than chờ cơm —— kỳ thật không phải bọn họ không muốn tự làm, mà là khi mọi người vừa tới trù phòng, ám vệ Truy Ảnh Cung đã nhanh chóng chiếm lấy tất cả nồi nia xoong chảo, bếp nấu đài nước trong bếp, cường liệt yêu cầu phải triển lãm trù nghệ, rất có khí khái đại hiệp “người còn nồi còn".
Vì thế nhóm tiểu đồng bọn còn lại đành phải thỏa hiệp, hoặc nói đúng hơn là không thể không thỏa hiệp.
“Công tử." Ám vệ đem khoai lang nướng xong đưa qua.
Hương thơm ngào ngạt lan tỏa trên nền trời đêm, tâm tình Thẩm Thiên Lăng tốt hơn một chút, ngồi ở trên ghế vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.
“Đi kiếm chút củi đi." Ám vệ Truy Ảnh Cung tiếp tục một bên lau mồ hôi một bên nói, “Hồi nãy thấy trong viện có."
Ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang buông khoai lang xuất môn, một lúc lâu sau tay không vào nhà.
“Củi đâu?" Ám vệ Truy Ảnh Cung buồn bực.
Ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang mở lòng bàn tay ra, một thỏi vàng đang lập lòe sáng lên.
Ám vệ Truy Ảnh Cung quả thực muốn quỳ lại tiểu đồng bọn của mình, giờ phút nào rồi mà còn có tâm tình khoe của, dầu cũng sắp nguội cả rồi biết không!
“Quên đi, bọn ta tự mình đi." Ám vệ Truy Ảnh Cung chạy ra bên ngoài.
Sau đó liền nghe ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trangnói, “Nhặt được trong đống củi."
Hết
Nhưng chuyện càng làm cho hắn kinh ngốc hơn còn ở phía sau, bởi vì ngay sau đó, Mộ Hàn Dạ đã bắt đầu giúp hắn thay y phục.
Tuy rằng hai người cũng từng xích lõa đối diện, nhưng tốt xấu gì cũng là ở trên giường, hơn nữa ít nhiều gì cũng là bị người khác ép buộc, cho nên đành phải chiều theo, nhưng lần này là giữa ban ngày biết không, vì thế Hoàng Đại Tiên theo bản năng vung lên một quyền, muốn đánh lên mũi hắn.
Mộ Hàn Dạ dùng một tay dễ dàng chế trụ hắn, sau đó cởi sạch ngoại bào, rồi dùng bộ hỉ phục kia tùy tiện bao lấy, cuối cùng thì trực tiếp khiêng người lên chạy vào trong phòng, ầm ầm đặt lên giường.
Một loạt động tác mây trôi nước chảy, hệt như đã luyện tập qua mấy trăm lần, vô cùng có tư thế sét đánh không kịp bưng tai! Đợi đến khi Hoàng Đại Tiên phản ứng lại, Mộ Hàn Dạ đã ghé vào tai hắn hết hôn rồi cọ.
Bị hỉ phục đỏ rực trói gô như bánh cuốn, biểu tình Hoàng Đại Tiên rất phức tạp, tâm tình lại càng phức tạp hơn.
“A Hoàng." Sau một lúc lâu, Mộ Hàn Dạ rốt cục cũng buông tha vành tai đã đỏ bừng kia, cúi đầu đối diện với hắn.
“Ngươi… tìm được thứ này ở đây?" Hoàng Đại Tiên tối nghĩa mở miệng.
Mộ Hàn Dạ đắc chí nói, “Mua từ cửa hàng, không ngờ lại vừa vặn như vậy."
Hoàng Đại Tiên: …
Ngay cả một ống tay áo cũng chưa xỏ, hắn rốt cuộc làm sao ra được cái kết luận “vừa vặn" này? !
Hai mắt Mộ Hàn Dạ ngắm lại, vừa rồi hai người ở bên ngoài quá mức kịch liệt, khiến tiết y của Hoàng Đại Tiên cũng lột hơn phân nửa, lộ ra bả vai cùng lồng ngực trắng nõn, vô cùng mê người.
“Buông ta ra." Hoàng Đại Tiên hiện tại đã không còn tâm trạng phát cáu với hắn.
“Không." Mộ Hàn Dạ cúi người ôm lấy hắn, “Thất Tuyệt quốc còn có một phong tục, sau khi cướp nương tử xong, nhất định phải ôm nhau bảy tám canh giờ!"
Nếu nói lúc trước Hoàng Đại Tiên đối với loại phong tục kỳ lạ này còn nửa tin nửa ngờ, thì sau những lời này, hắn là triệt để khẳng định, đây-lại-là-Mộ-Hàn-Dạ-tự-mình-bịa-ra!
Mộ Hàn Dạ giống như thái sơn áp trên người hắn, biểu tình vô cùng thản nhiên.
Trong lòng Hoàng Đại Tiên tràn ngập bất đắc dĩ.
Không khí trong phòng rất quỷ dị, hai người cứ như vậy mà im lặng ôm nhau, ai cũng không nói chuyện.
Sau một lúc lâu sau, Hoàng Đại Tiên cảm giác nửa người run lên, vì thế có chút giật mình.
Mộ Hàn Dạ lập tức ôm hắn càng chặt.
Hoàng Đại Tiên thở dài thật sâu, “Chẳng lẽ ngươi không khó chịu?" Loại tư thế này mình không thoải mái, nhưng hiển nhiên hắn lại càng không thoải mái.
Mộ Hàn Dạ nói, “Ừm." Nghĩ nghĩ lại bổ sung, “Nhưng không nỡ buông tay."
Hoàng Đại Tiên đưa tay vỗ vỗ trên lưng hắn, “Không thì chúng ta đi dạo trong thành đi."
Hai mắt MHd lập tức sáng long lanh.
“Cách cơm chiều còn một khoảng thời gian." Hoàng Đại Tiên nói, “Ở lại trong cung cũng chẳng có gì làm."
Mộ Hàn Dạ nhanh chóng từ trên người hắn đánh dậy, “Được, A Hoàng muốn đi đâu?"
“Đâu cũng được." Hoàng Đại Tiên ngồi trên giường, cởi xuống bộ hỉ phục loạn thất bát tao này, hắn mới phát hiện trên ngực bị điểm lên vài dấu hôn.
Mộ Hàn Dạ: …
Hoàng Đại Tiên cũng không nói gì, xuống giường tự mình thay y phục.
“Vừa rồi quá kích động." Mộ Hàn Dạ ở phía sau hắn nói, “Không giữ đúng mực."
Hoàng Đại Tiên sửa lại đai lưng, cùng hắn xuất cung.
Đêm giao thừa, người một nhà tất nhiên phải đoàn viên cùng nhau đón giao thừa, vì vậy trên đường lớn vắng lặng hơn xưa không ít, đi thật xa cũng chẳng thấy một bóng người, chỉ ngẫu nhiên có tiểu hài tử chơi rượt đuổi nhau, khuôn mặt nhỏ nhắn bị lạnh đến đỏ bừng.
“Lúc trước có từng đến Vương đô chưa?" Hai người đi một hồi, Mộ Hàn Dạ mới quay đầu hỏi hắn.
Hoàng Đại Tiên lắc đầu, “Lần đến Thất Tuyệt quốc lừa ngươi, là ta lần đầu tiên ta rời khỏi cực bắc Tuyết Nguyên."
“Đó không gọi là lừa." Mộ Hàn Dạ nghiêm túc, “Là hữu duyên thiên lý nhất tuyến khiên, minh minh chi trung tự hữu thiên ý." (Nếu có duyên dù cách ngàn dặm vẫn có sợi dây nối lại, tất cả đều là do ý trời)
“Tuy chưa từng tới, nhưng lại nghe qua rất nhiều chuyện về kinh thành." Khi nói chuyện, hai người đi ngang qua một ngôi miếu, Hoàng Đại Tiên ngẩng đầu nhìn thoáng qua tấm biển, sau đó liền nghĩ phải nhanh chóng rời khỏi đây.
Mộ Hàn Dạ túm hắn lại.
Hoàng Đại Tiên: …
Hai mắt Mộ Hàn Dạ sáng long lanh.
Hoàng Đại Tiên: …
“Nói không chừng là do thượng thiên an bài đó." Mộ Hàn Dạ không thèm nói thêm, liền kéo hắn đi vào.
Ba chữ lớn “Miếu Nguyệt Lão" óng ánh sắc vàng, nhìn qua vô cùng có thập phần tiên khí lượn lờ.
Tiểu tăng nhân đang quét sân trong viện, nhìn thấy hai nam tử đang vội vàng đi tới, nhất thời cảm thấy có chút kỳ quái, vốn muốn bước tới hỏi vài câu, ai ngờ Mộ Hàn Dạ đã nói trước, “Ta là đến cầu nhân duyên ."
Tiểu tăng nhân thế này mới thả lỏng được, tự động đem Hoàng Đại Tiên hiểu thành tiểu cửu tử (em vợ) của hắn, tuy rằng đại nam nhân đi cầu nhân duyên còn cần người bồi chuyện này rất kỳ lạ, nhưng người xuất gia tất nhiên không nên quên tâm mấy thứ đó, vì thế tiểu tăng nhân lục căn chưa hoàn toàn thanh tịnh một bên buồn bực, một bên hòa nhã chỉ đường cho hai người, “Đằng trước là chính điện, đi qua cửa sau chính là cây Nhân Duyên."
Sau khi Mộ Hàn Dạ nói lời cảm tạ, liền kéo theo Hoàng Đại Tiên cùng vào đại điện.
Gương mặt Nguyệt Lão rất hiền tự, Mộ Hàn Dạ cười nói, “Lúc trước chỉ luôn xem trong sách, đây vẫn là lần đầu tiên ta nhìn thấy Nguyệt Lão, thì ra lớn như vậy."
“Không được làm loạn." Hoàng Đại Tiên khẽ nhíu mày.
“Ta tất nhiên sẽ không làm loạn." Mộ Hàn Dạ nói, “Ta còn muốn cầu ông ấy phù hộ ta cùng A Hoàng bạch đầu giai lão."
Hoàng Đại Tiên giật giật môi, vốn muốn nói Nguyệt Lão sẽ không quản chuyện của ngươi với ta đâu, nhưng Mộ Hàn Dạ đã cung kính đốt ba nén hương, nhìn qua rất thành kính. Vì thế đành phải câm miệng, đợi đến khi hắn thắp hương xong mới nói, “Đi thôi."
“Không đi." Mộ Hàn Dạ giữ chặt tay hắn.
“Còn muốn làm gì nữa?" Hoàng Đại Tiên nhíu mày nhìn hắn, “Hương cũng thắp rồi, trước mặt thần phật đừng làm loạn."
“Còn có cây Nhân Duyên." Mộ Hàn Dạ kéo hắn ra sau viện, quả nhiên thấy được trên một gốc cây xum xuê, treo đầy tơ hồng và bài trúc nhỏ.
“Hẳn là rất linh." Mộ Hàn Dạ sờ sờ cằm, “Bằng không sẽ không có nhiều người đến như vậy."
Hoàng Đại Tiên không nói gì, trên thực tế hắn cũng không biết bản thân mình nên mới gì, đành phải trơ mắt nhìn hắn treo thẻ bài lên cây Nhân Duyên.
“Được rồi." Mộ Hàn Dạ rất vừa lòng, “Đã nói Vương Thành là nơi tốt mà."
“Ngươi đang làm gì đó?" Hoàng Đại Tiên nhíu mày.
Mộ Hàn Dạ rút ra một sợi tơ hồng, sau đó tháo ngọc bội bên hông xuống, nắm ở trong tay hơi dùng lực, sau một lúc mới xòe bàn tay, gió lớn lập tức thổi đi một tầng bụi mỏng, lộ ra một viên ngọc nhỏ tròn vo.
Hoàng Đại Tiên thầm giật mình, lúc trước hắn chỉ biết Mộ Hàn Dạ có võ công cao, không nghĩ tới hắn cũng có nội lực thâm hậu như vậy.
Ngọc bội vốn đã có lỗ, vì vậy Mộ Hàn Dạ dễ dàng đem sợi tơ xuyên qua. Dây đỏ treo ngọc biếc, nhìn rất đẹp.
Hoàng Đại Tiên nhận mệnh đứng đó, chờ hắn cột lên tay, lên chân, hoặc là lên cổ mình.
Nhưng Thất Tuyệt vương là ai, là kẻ nhất định chỉ đi đường tắt không đi đường chính, mộc mực thích kỳ phong dị tục, không bao giờ đi con đường tầm thường.
Vì thế dây ngọc kia bị hắn treo giữa trán Hoàng Đại Tiên, vừa động còn có thể lắc lư.
Hoàng Đại Tiên: …
“Như vậy liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy." Mộ Hàn Dạ giải thích, “Giống như chúng ta rất ân ái."
“Mộ, Hàn, Dạ." Hoàng Đại Tiên cảm giác mình không lúc nào là không muốn đập hắn.
Thất Tuyệt vương đành phải tháo dây ngọc xuống, giúp hắn đeo lên cổ tay.
Hoàng Đại Tiên thật sự không muốn nhìn hắn nữa, vì thế nhìn không thèm liếc mắt liền đi ra ngoài.
Mộ Hàn Dạ tất nhiên đuổi kịp.
Tiểu tăng nhân vẫn lén lút đi theo xem náo nhiệt nhanh chóng trốn đi, núp sau cây cột nhìn hai người cùng nhau rời đi, mới xem như nhẹ nhàng thở ra, khó hiểu sờ sờ đầu, mấy thí chủ này thật sự là càng ngày càng kỳ quái.
Sắp đến đêm, khí tức đầu năm trong Hoàng cung cũng càng ngày càng đậm. Vào trưa, Sở Uyên đã thiết yến mời triều thần và Mộ Hàn Dạ, cho nên buổi gia yến bình thượng trong phạm vi nhỏ, chỉ có đám người Diệp Cẩn. Kỳ thật vốn cũng có mời Mộ Hàn Dạ, nhưng lại bị uyển chuyển cự tuyệt, lý do là buổi tối phải kiêng rượu kiêng đồ mặn, như vậy năm sau mới được Bích Tuyền đại thần tiếp tục phù hộ.
Lời này tất nhiên là lấy cớ, kỳ thật nguyên nhân chủ yếu là vì hắn muốn bồi Hoàng Đại Tiên, nhưng những người khác đã không phá đám, Sở Uyên cũng sẽ không nhàm chán để đi tra chuyện này, thậm chí còn đặc biệt phân phó Ngự Thiện phòng, chuẩn bị một bàn toàn tố yến đưa qua.
“Chíp!" Mao Cầu mặc y phục mới màu hồng, đứng trên bàn rất sốt ruột, bởi vì bụng rất đói a, nhưng tất cả mọi người đều đang nói chuyện, lại không thể tự mình ăn trước, vì thế đành phải liều mạng vươn cổ, hy vọng có thể hấp dẫn một ít lực chú ý.
Trong nháy mắt, bốn phương tám hướng đồng thời vươn ra bốn đôi tay, đều muốn ôm lấy nó.
“Chíp!" Mao Cầu chấn kinh, đầu tiên là nhìn nương nó, sau đó lại nhìn Diệp Cẩn, bắt đầu do dự xem nên đi đâu.
Thẩm Thiên Phong bình tĩnh thu tay lại —— hắn vốn là lấy cho Diệp Cẩn ôm.
Sở Uyên cầm lấy bầu rượu che giấu động tác.
“…" Đứng ở giao lộ chữ thập trong đời chim, Mao Cầu lâm vào do dự.
Ngay sau đó, nó liền bị Tần Thiếu Vũ xách cổ nhấc lên, quăng bẹp vào trong lòng Diệp Cẩn.
Thẩm Thiên Lăng: …
Thiếu hiệp ngươi còn là cha ruột sao.
“Chíp." Mao Cầu tuy rằng không rõ đã xảy ra chuyện gì, bất quá cũng là vui vẻ chấp nhận, uỵch uỵch đứng lên, dùng ánh mắt tràn ngập khát vọng nhìn Diệp Cẩn —— cho ăn miếng thịt bò đi!
Diệp Cẩn cười ra tiếng, dùng cái đĩa nhỏ giúp nó gắp chút đồ ăn.
Mao Cầu lập tức cúi đầu thành thật ăn, hoàn toàn không ồn cũng không nháo, thật là không thể hiểu chuyện hơn được nữa.
Tần Thiếu Vũ múc một chén canh cho Thẩm Thiên Lăng, dụng ý rất rõ ràng —— có người giữ con là chuyện tốt, ngươi ăn cơm cho tốt đi.
Thẩm Thiên Lăng ở trong lòng oán thầm, đây nhất định là người cha vô trách nhiệm nhất thế giới.
Tuy nói phía Đông Bắc còn có chút chuyện, nhưng cũng không vì vậy mà ảnh hưởng đến tâm tình mọi người. Sau bữa cơm tất nhiên vui vẻ ấm áp này, tất cả mọi người đều có chút say. Trong ngự hoa viên có đốt pháo hoa và gánh hát, Thẩm Thiên Lăng xem một hồi liền buồn ngủ, “Trở về đi."
“Mệt sao?" Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Ừ." Thẩm Thiên Lăng lười biếng, bị hắn nắm tay dắt về chỗ ở.
Pháo hoa không ngừng tản ra trên bầu trời, Diệp Cẩn khó được nhu thuận, tựa trong lòng hắn xem đến say mê.
“Thích xem sao?" Thẩm Thiên Phong hỏi.
“Ai nói." Diệp Cẩn hừ một tiếng, “Ta cũng không phải tiểu hài tử."
Thẩm Thiên Phong cười cười, siết lấy y càng chặt.
Mà một phía khác trong Thiên Điện, Mộ Hàn Dạ đã sớm ôm Hoàng Đại Tiên lên giường, lý do là “Muốn bổ sung chuyện sau khi cướp nương tử về phải ôm nhau bày tám canh giờ", cho nên bây giờ hai người đều đã ngủ, cũng là tường an vô sự.
Đối với việc này Hoàng Đại Tiên cũng không có bao nhiều ý kiến, bởi vì mặc kệ thế nào, đều so với việc hắn rượu sau loạn tính tốt hơn nhiều.
Bóng đêm như nước, sau tiếng pháo náo nhiệt, cả tòa Hoàng cung liền chậm rãi trở về yên lặng.
Mà năm mới, cũng lặng yên cùng mặt trời bước đến.
Qua năm sau, mọi người ở trong cung thêm mấy ngày, rồi mới khởi hành đến Đông Bắc —— vì tránh gặp quá nhiều phiền toái, cho nên cố ý chọn xuất phát vào nửa đêm, đợi đến khi dân chúng biết được, đoàn người sớm rời đi ba bốn ngày.
Còn chưa thông báo, sao đã đi mất rồi.
Dân chúng cảm giác rất thất vọng.
Chúng ta làm sao trình diễn mười tám tiết mục đưa tiễn đầy cảm động đây hả.
Thậm chí ngay cả trứng chim và lạp xưởng đều đã chuẩn bị tốt rồi đó.
Không tặng được thật đau lòng a.
Vì thế mọi người ai nấy đều đem oán niệm chuyển hướng về phía thủ vệ cửa thành, cư nhiên không thông tri cho mọi người trước.
Thủ vệ vô tội rơi lệ, “Chúng ta cũng không biết a, Thẩm công tử nhất định là bay ra ngoài."
Một lời đánh thức người trong mộng, dân chúng nhất thời đều bừng tỉnh, Thẩm công tử là biến hóa đó biết không, đến vô ảnh đi vô hình, không hề có áp lực!
Một đợt cố sự mới lại lan truyền trong thành, không chỉ ghi lại tỉ mỉ chi tiết Thẩm công tử đằng vân giá vũ, thậm chí còn kết hợp với lối vẽ tinh tế, quả thực có lương tâm a.
Tuy rằng gía hơi cao, nhưng hoàn toàn có thể chấp nhận được!
Có thể nhìn thấy Thẩm công tử cưỡi vân, năm sau nhất định sẽ phú quý cát tường!
Mà hết thảy chuyện sau này, đương sự tất nhiên sẽ không biết. Trên thực tế y gần đây cũng không nhàn rỗi bận tâm cái khác, càng đến gần Đông Bắc thời tiết càng lạnh, cho nên Thẩm tiểu thụ hơn phân nửa thời gian đều phải lau mũi.
Tuy rằng loại chuyện này không đẹp mắt, nhưng cũng không có cách nào, Thẩm Thiên Lăng chỉ vào cái mũi hồng hồng ai oán, “Đau."
“Hết cách rồi." Tần Thiếu Vũ ngồi bên cạnh y, “Phu nhân thật nộn." (nộn trong phấn nộn á)
Lúc nào rồi còn có tâm tình tán tỉnh! Thẩm Thiên Lăng vỗ lên một bàn tay của hắn.
“Đã dùng cả Vân Cẩm (*) để cho ngươi lau mũi rồi." Tần Thiếu Vũ điểm điểm mũi y, “Không thể tìm thấy thứ nào mềm hơn nữa đâu."
(*) Vân Cẩm là gấm ở Vân Nam, rất tốt, rất mềm nhưng cũng rất mắc. Cung chủ của chúng ta thật sang a~
“Vì sao tất cả mọi người đều không bị gì cả chứ!" Thẩm tiểu thụ thật ai oán, bản thân thì cứ hắt xì không ngừng.
“Ngươi hay bị lạnh, lại không có võ công làm trụ cột, tất nhiên sẽ sợ rét." Tần Thiếu Vũ thử bắt mạch cho y, sau đó kéo người vào lòng mình, “Còn nhớ đoạn khẩu quyết tâm pháp ta dạy cho ngươi không?"
“Ngươi dạy ta rất nhiều đoạn." Thẩm Thiên Lăng 囧囧.
“Đoạn ngắn nhất." Tần Thiếu Vũ nói.
“Cái đó thì còn nhớ." Thẩm Thiên Lăng gật đầu.
“Thử thả lỏng bản thân đi." Tần Thiếu Vũ nói, “Ta truyền chút nội lực cho ngươi."
“Không cần." Thẩm Thiên Lăng chấn kinh, “Cho ta cũng là lãng phí."
“Sao có thể lãng phí." Tần Thiếu Vũ bật cười, “Đây mới là chính sự."
“Nói lung tung." Thẩm Thiên Lăng lắc đầu cự tuyệt, “Ngươi không cần làm bậy."
Vừa dứt lời, Tần Thiếu Vũ liền nâng tay đặt lên lưng y, “Tĩnh tâm."
Thẩm Thiên Lăng nhanh chóng nói, “Khẩu phục dịch." (Tĩnh tâm khẩu phục dịch là tên một loại thuốc bên TQ, Lăng nhi là bị lậm quảng cáo =]]~)
Tần Thiếu Vũ: …
Thẩm Thiên Lăng: …
Di chứng xem TV kiếp trước đó, thiếu hiệp ta không phải cố ý đâu.
Tần Thiếu Vũ lắc đầu, chậm rãi truyền cho y một ít chân khí.
Thẩm Thiên Lăng chỉ cảm thấy sau lưng vừa ấm áp vừa dễ chịu, vì thế một chút cũng không dám động —— vạn nhất mình không phối hợp, khiến hắn tẩu hỏa nhập ma thì làm sao đây, vậy thì vô cùng nghiêm trọng rồi.
Sau một lúc lâu, Tần Thiếu Vũ thu lại nội lực, vỗ vỗ sau lưng y vài cái, “Thế nào?"
“Tay ấm lên rồi." Thẩm Thiên Lăng bất ngờ.
“Tất nhiên." Tần Thiếu Vũ bị vẻ mặt của y chọc cười, “Không thì sao ta lại làm."
“Lần sau không cho như vậy nữa." Thẩm Thiên Lăng rất nghiêm túc, “Ngươi luyện nội lực không dễ, hơn nữa nếu tẩu hỏa nhập ma thì làm sao đây." Trong tiểu thuyết võ hiệp liên hệ nội lực đều phải tìm một hầm băng u tĩnh, hắn thì hay rồi, trực tiếp tiến hành trong xe ngựa luôn.
Tuy rằng chung quanh đều là người một nhà, nhưng cũng không thể tùy tiện như vậy a!
Nghe được bốn chữ “tẩu hỏa nhập ma", Tần Thiếu Vũ đầu tiên là có chút buồn cười, nhưng sau đó đã nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, nghiêm túc nói, “Ta đây cũng cam tâm tình nguyện."
Thẩm Thiên Lăng đo độ ấm trên trán hắn, cam tâm tình nguyện tẩu hỏa nhập ma cái gì hả, thiếu hiệp ngươi có khỏe không?
“Chỉ cần Lăng nhi không lạnh, tẩu hỏa nhập ma thì là cái gì." Tần cung chủ nói ra một lời kịch cảm động trời đất, hơn nữa còn ngại không đủ, tiếp tục bổ sung nói, “Về phần nội lực thì càng không quan trọng, thiếu một chút hay nhiều một chút cũng không sao cả."
Thẩm Thiên Lăng: …
Tuy rằng tình thoại không tệ, nhưng như vậy có phải hơi não tàn rồi không.
“Khụ khụ." Tần Thiếu Vũ che ngực.
“Làm sao vậy?" Thẩm Thiên Lăng bị dọa sợ.
“Không sao." Tần cung chủ suy yếu lắc đầu, “Vừa rồi không điều tức tốt, có chút khí huyết nghịch hành mà thôi."
“Vậy ngươi mau tiếp tục điều tức đi." Khí huyết nghịch hành nghe qua rất tàn bạo biết không, Thẩm Thiên Lăng sợ nam nhân của y sẽ bị nghịch hành đến mức phun máu, vì thế vội vàng đỡ hắn, “Có cần bảo mọi người dừng lại trước không, cho ngươi tìm một ngươi yên tĩnh?"
“Cũng không cần." Tần Thiếu Vũ giữ chặt tay hắn, nhẹ nhàng đặt lên ngực mình, “Lăng nhi xoa cho ta một chút là được."
Thẩm Thiên Lăng liền nhẹ nhàng giúp hắn xoa ngực.
Tần Thiếu Vũ âm thầm thúc dục nội lực, khiến nhiệt độ cơ thể lại đi một chút.
Thẩm Thiên Lăng cách lớp tiết y cảm thấy có chút không đúng, vì thế liền cho tay vào áp lên ngực hắn, sau đó khiếp sợ phát hiện ngực nam nhân của y một mảnh lạnh lẽo, thậm chí ngay cả nhịp tim cũng sắp không còn.
“Ta đi tìm Diệp đại ca!" Thẩm Thiên Lăng vắt chân muốn chạy ra ngoài.
“Ta thật sự không sao cả." Tần Thiếu Vũ kéo hắn vào trong lòng, “Không cần làm phiền người khác, Lăng nhi giúp ta làm ấm đi."
Thẩm Thiên Lăng đặt cả hai tay lên ngực hắn.
Tần Thiếu Vũ lấy ra một chiếc áo lông chồn bao lấy y, sau đó để y ngồi khóa lên người mình, “Lăng nhi dùng thân thể làm ấm cho ta đi."
Thẩm Thiên Lăng nghe vậy sửng sốt, nhưng không đợi hắn kịp hoài nghi, Tần cung chủ đã bắt đầu ho khan, thậm chí ngay cả thần sắc cũng trắng bệch.
Vì thế không thể làm gì khác hơn là đầu óc mù mờ tùy hắn cởi vạt áo, để lồng ngực hai người dán sát với nhau.
“Thật sự không cần đi tìm Diệp đại ca sao?" Thẩm Thiên Lăng ôm lấy cổ hắn, còn đang lo lắng hỏi.
“Không cần." Tần Thiếu Vũ ôm chặt thắt lưng y, “Như vậy tốt rồi." Tốt đến không thể tốt hơn.
Da thịt trước ngực so với tay càng thêm mẫn cảm, bởi vậy cũng bắt đầu lạnh đến run rẩy, nhưng may là sau một lát, rốt cục cũng thấy thân thể đối phương dần ấm áp hơn, nhìn kỹ, sắc mặt cũng tốt hơn không ít, cuối cùng mới nhẹ nhàng thở ra, “Lần sau không được tùy tùy tiện tiện vận công."
“Được." Tần Thiếu Vũ hôn lên trước ngực hắn một cái.
“Lăng ——" Thẩm Thiên Phong cầm một bao trái cây xốc màn lên, lập tức thấy được đệ cùng đệ phu hắn đang quần áo bất chỉnh quấn lấy nhau, tư thế cực kỳ bất thường, vì thế trong nháy mắt, biểu tình trở nên cực kỳ phức tạp.
Tần Thiếu Vũ lại không quan tâm, da mặt vô cùng dày.
Thẩm Thiên Lăng tất nhiên bị dọa sợ, vội vàng đưa tay thắt nút lại, kết quả vì quá khẩn trương mà thắt sai, khiến vạt áo chỗ ngắn chỗ dài, nhìn qua rất buồn cười.
Tần Thiếu Vũ bật cười, tỉ mỉ giúp y thắt lại.
Thẩm Thiên Lăng cảm thấy mình quả thật quá mất mặt, vì thế quay đầu giải thích với ca hắn, “Vừa rồi chúng ta đang chữa thương."
Thẩm Thiên Phong: …
“Là thật ." Thẩm Thiên Lăng còn đang cường điệu.
Thẩm Thiên Phong yên lặng buông bức màn, giục ngựa đi về phía trước.
“Làm sao vậy?" Diệp Cẩn buồn bực nhìn hắn, “Sao sắc mặt lại khó coi như thế."
Thẩm Thiên Phong lắc đầu, trong lòng rất muốn đập Tần Thiếu Vũ.
Xế chiều, mọi người rốt cục đến được một thành trấn, sau khi sắp xếp xong trong khách sạn thì đã là đêm khuya, không muốn làm phiền đầu bếp, nên ám vệ đơn giản tự mình nấu ăn trong trù phòng. Sau khi Thẩm Thiên Lăng dỗ Mao Cầu ngủ xong, liền đi ra ngoài tìm Tần Thiếu Vũ, đẩy cửa lại gặp phải tẩu tử của mình.
“Ngươi vào phòng nghỉ ngơi trước đi." Diệp Cẩn nói, “Thiếu Vũ đang cùng bọn Thiên Phong bàn chuyện, ngươi sẽ không cảm thấy hứng thú đâu."
“Ừ." Thẩm Thiên Lăng nghe vậy gật đầu, xoay người muốn trở về, nghĩ nghĩ lại dừng bước, “Diệp đại ca."
“Làm sao vậy?" Diệp Cẩn hỏi y.
“Khí huyết nghịch hành có tính là chuyện lớn không?" Thẩm Thiên Lăng còn đang nhớ thương chuyện ban ngày.
“Khí huyết nghịch hành?" Diệp Cẩn gật đầu, “Tất nhiên là đại sự, người tập võ phải tránh khí huyết nghịch hành, bằng không có thể bị toi mạng."
“Nghiêm trọng như vậy?" Thẩm Thiên Lăng giật mình.
Diệp Cẩn nhíu mày, “Ai bị khí huyết nghịch hành?"
Thẩm Thiên Lăng kể lại chuyện ban ngày, sau đó lại hỏi, “Hắn còn đem nội lực truyền cho ta, không sao chứ?"
Diệp Cẩn: …
“Diệp đại ca?" Thẩm Thiên Lăng quơ quơ tay trước mặt y, “Nói chuyện đi."
Trong mắt Diệp Cẩn tràn ngập đồng tình.
Thẩm Thiên Lăng chợt giật mình, cả giận nói, “Ta lại bị lừa có phải không?"
“Nhìn ngươi bình thường rất thông minh, cư nhiên lại đi vào mấy lời vô căn cứ này." Diệp Cẩn vỗ vỗ vai của y, “Nhưng cũng không sao, ngựa có lúc mất móng mà (*)."
(*) Trích từ câu Mã hữu thất đề, nhân hữu thất thủ: Ngựa có lúc mất móng, người có lúc hỏng việc.
“Ta vốn cũng nghi ngờ." Thẩm Thiên Lăng nắm chặt quyền đầu, “Nhưng sau đó hắn lại nhanh chóng bày ra bộ dáng sắp hộc máu!" Bản thân rất khó không lo lắng biết không! Cái này gọi là quan tâm quá sẽ bị loạn.
“Mà thôi, cùng lắm thì buổi tối bảo hắn quỳ lên tấm giặt đồ là được." Diệp Cẩn ngáp dài đi về, “Ta đi ngủ trước."
Thẩm tiểu thụ ở hành lang tiếp tục giận dỗi, quả thực không thể quá đáng hơn nữa, cư nhiên dám lợi dụng trái tim đồng tình của người khác.
“Công tử." Ám vệ từ cầu thang chạy lên, “Có muốn ăn khoai lang nướng không? Cơm còn chưa xong, lấp bụng chút đi."
“Ừ." Thẩm Thiên Lăng thở phì phì cùng hắn đi xuống lầu.
“Công tử làm sao vậy?" Ám vệ giật mình.
“Không sao cả." Thẩm Thiên Lăng xoa xoa mũi, vô cùng khí phách.
Vì thế cảm xúc sùng bái mù quáng của ám vệ lại gia tăng một bậc.
Trong trù phòng rất náo nhiệt, ám vệ Truy Ảnh Cung chiên xào nấu hấp, còn có tiểu đồng bọn ở một bên mặt than chờ cơm —— kỳ thật không phải bọn họ không muốn tự làm, mà là khi mọi người vừa tới trù phòng, ám vệ Truy Ảnh Cung đã nhanh chóng chiếm lấy tất cả nồi nia xoong chảo, bếp nấu đài nước trong bếp, cường liệt yêu cầu phải triển lãm trù nghệ, rất có khí khái đại hiệp “người còn nồi còn".
Vì thế nhóm tiểu đồng bọn còn lại đành phải thỏa hiệp, hoặc nói đúng hơn là không thể không thỏa hiệp.
“Công tử." Ám vệ đem khoai lang nướng xong đưa qua.
Hương thơm ngào ngạt lan tỏa trên nền trời đêm, tâm tình Thẩm Thiên Lăng tốt hơn một chút, ngồi ở trên ghế vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.
“Đi kiếm chút củi đi." Ám vệ Truy Ảnh Cung tiếp tục một bên lau mồ hôi một bên nói, “Hồi nãy thấy trong viện có."
Ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang buông khoai lang xuất môn, một lúc lâu sau tay không vào nhà.
“Củi đâu?" Ám vệ Truy Ảnh Cung buồn bực.
Ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang mở lòng bàn tay ra, một thỏi vàng đang lập lòe sáng lên.
Ám vệ Truy Ảnh Cung quả thực muốn quỳ lại tiểu đồng bọn của mình, giờ phút nào rồi mà còn có tâm tình khoe của, dầu cũng sắp nguội cả rồi biết không!
“Quên đi, bọn ta tự mình đi." Ám vệ Truy Ảnh Cung chạy ra bên ngoài.
Sau đó liền nghe ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trangnói, “Nhặt được trong đống củi."
Hết
Tác giả :
Ngữ Tiếu Lan San