Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào
Chương 208: Phiên ngoại : Cục bông mất tích ký
CỤC BÔNG MẤT TÍCH KÝ!
Edit: Spum-chan
Giữa tuần cuối tháng sáu, trên đường lớn Thành Vân Lam có thêm không ít quầy bán hoa sen, trong tửu lâu trà phường cũng có thêm không ít điểm tâm mang sắc thái tương đồng với hoa sen, tất cả đều là vì nghênh đón lễ hội ngắm sen.
Sở quốc nước giàu binh mạnh, dân chúng an cư lạc nghiệp, thương bẩm túc nhi tri lễ tiết(*), hoa sen thanh khiết không nhiễm bùn tất nhiên cũng trở thành vật lí tưởng tượng trưng cho nhân cách, bởi vậy tầng lớp nhân văn nhã sĩ rất coi trọng ngày hội này, mà với dân chúng mà nói, ngày hôm đó không chỉ được ngắm nhìn mĩ cảnh tiếp thiên liên diệp ánh nhật hà hoa (**), mà còn có thể thả đèn hoa xem hội đèn lồng, rồi đến chùa miếu xin bức hương đồ cầu may mắn, ăn một bữa cơm chay hoa sen mà thường ngày không hay dùng, xem như vui vẻ cát tường.
(*) Trong nhà đủ lương thực mới nghĩ tới chuyện coi trọng lễ tiết.
(**) Ánh nhật hà hoa là chỉ hiện tượng ánh mặt trời phản chiếu lên hoa sen tạo nên sắc hồng thẫm kì diệu, là 1 cảnh đẹp nổi tiếng của Tây Hồ. 2 câu trên nằm trong bài thơ Hiểu xuất Tĩnh Từ Tự tống Lâm Tử Phương của nhà thơ Dương Vạn Lý: “Tiếp thiên liên diệp vô cùng bích. Ánh nhật hà hoa biệt dạng hồng" được dịch bởi Tùng Văn như sau: “Liền trời sắc lá xanh xanh ngắt. Nắng chiếu màu hoa thẫm lạ lùng".
Trong Truy Ảnh Cung, một hồ hoa sen cũng nở rộ rực rỡ, giữa hồ có một chiếc thuyền nhỏ, Thẩm Thiên Lăng đang ngồi dựa trên đầu thuyền lật sách, Cục Bông nằm trong lòng y, trên đầu có một cánh hoa sen, mắt đậu đen sáng lấp lánh, cảm thấy mình thật là đẹp quá đi!
Tần Thiếu Vũ lướt qua mặt nước, vững vàng đáp xuống thuyền.
“Xong việc rồi sao?" Thẩm Thiên Lăng ngồi dậy.
“Ừ." Tần Thiếu Vũ nói, “Dẫn ngươi về thay quần áo, chúng ta xuống núi dùng cơm."
“Xuống núi?" Thẩm Thiên Lăng khó hiểu, “Hồi nãy Trương thẩm có nói, buổi tối sẽ nấu củ sen hầm xương sườn, còn cố ý dặn ta giữa trưa phải ăn ít một chút."
Tần Thiếu Vũ bật cười, “Củ sen hầm xương sườn để đó làm bữa khuya đi, đêm nay trong thành rất náo nhiệt, để lỡ thì rất đáng tiếc."
“Chíp!" Cục Bông cũng nghiêm túc gật đầu.
Thẩm tiểu thụ thật không biết nói gì nữa, biết cái gì không mà chíp hả? Vừa nghe thấy thịt bò xương sườn hạt dưa là lập tức gật đầu, còn nghe thấy rau xanh thì giả bộ ngủ ngay, sắp thành tinh rồi đó……
Giữa hè, Truy Ảnh Cung ở trong núi xem như mát mẻ, nhưng trong thành thì rất oi bức. Thẩm Thiên Lăng đứng ở trong phòng, chọn một bộ quần áo mỏng để thay, Cục Bông đứng trên cửa, xòa ra đôi cánh ngắn ngủn tỏ vẻ mình cũng muốn mặc quần áo.
Tần Thiếu Vũ hỏi, “Sao gần đây nó lại mập lên rồi?"
“Phải không?" Thẩm Thiên Lăng nói, “Ta thấy bình thường mà, chắc là vừa tắm xong nên lông hơi xù thôi!" Hao tổn tâm cơ tìm lí do cho con trai gì đó, vừa nhìn đã biết là ruột thịt.
Tần Thiếu Vũ lắc đầu, “Về sau cho nó ăn ít chút đi." Trên mặt đất có không ít châu ngọc lúc trước Tiểu Phượng Hoàng chơi còn dư lại, hắn không cẩn thận đạp phải một hạt dưới chân. Cục Bông thấy vậy lập tức nhảy xuống cửa lắc lư chạy tới vươn móng ra đạp thẳng lên chân cha nó, ngưỡng đầu tức giận nhìn hắn, mắt đậu đen đầy kiên nghị — mau nâng lên đi!
Tần Thiếu Vũ lại bị giật mình, “Nghe hiểu thật sao?"
Thẩm Thiên Lăng:……
Vị thiếu hiệp này ngươi nghĩ nhiều rồi.
“Cung chủ, công tử." Ám vệ ở bên ngoài nói, “Xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi."
“Đi thôi." Thẩm Thiên Lăng thuận tay cầm một cái áo choàng màu đỏ khoác lên người con trai – dù sao cũng là một con hỏa phượng hoàng mà, chắc không sợ nóng đâu nhỉ.
Vật biểu tượng giang hồ vui sướng đi theo phía sau, hơn nữa âm thầm tiếc nuối tiểu đồng bọn Nhật Nguyệt Sơn Trang và Thất Tuyệt quốc đều không ở đây, không thì có thể đi uống tiệc rượu rồi, cùng nhau đi uống tiệc rượu gì đó, nghĩ chút thôi đã thấy vô cùng tốt đẹp rồi, tình huynh đệ thật là khiến người ta cảm động.
Sau khi dân chúng dưới núi nhìn thấy người của Truy Ảnh Cung, vẫn luôn nhiệt tình chào hỏi, hơn nữa biểu đạt khát vọng muốn được sờ bàn tay nhỏ. Cục Bông ngồi xổm trên đầu vai Thẩm Thiên Lăng, dương dương tự đắc xòe cành ra, khoe áo choàng của mình với người xung quanh, thậm chí còn xoay vòng vòng, thật biết quan tâm cho người xem tại hiện trường, không hổ là do ảnh đế vất vả khổ sở sinh ra, quả nhiên rất có phong phạm siêu sao.
Ông chủ tửu lâu đã sớm chuẩn bị xong nhã gian bên cạnh cửa sổ, quay đầu là có thể thấy ngay sông Vân Lam uốn lượn, phong cảnh tuyệt đẹp còn có gió lạnh thổi vi vu, cũng không cảm thấy oi bức nhiều. Thức nhắm trên bàn là trà lá sen, gỏi ngó sen, bánh hoa sen và táo hạt sen, tuy đơn giản nhưng rất hợp với không khí, thanh đạm ngon miệng rất tốt để khai vị. Chỉ là đối với ám vệ anh tuấn tiêu sái mà nói, mấy món nhỏ nhoi đó hiển nhiên là rất không đủ ăn, gần như là tiểu nhị còn chưa buông xuống thì cái đĩa đã sạch, có thể nói là gió cuốn mây tan, ông chủ hết cách, đành phải đổi cái đĩa tinh xảo thành một cái thùng mới miễn cưỡng ứng phó nổi.
Vật biểu tượng giang hồ vừa ăn vừa cảm khái, sức ăn của chúng ta thật là tốt, vừa nhìn là biết rất khỏe mạnh rồi.
Cục Bông thì lại chẳng có hứng thú gì với mấy món chay này, chọt chọt mấy hạt sen xong liền nhảy khỏi ngực Thẩm Thiên Lăng, lắc lư chạy mấy vòng trong tửu lâu, thuận lợi được vô số người xoa đầu và chơi ném cao cao, cảm thấy vô cùng sảng khoái thậm chí còn từ chỗ di thái thái nhà Trương viên ngoại trong thành lấy được một chuỗi trân châu, đúng là thật biết cách làm giàu.
Bóng đêm dần đến, hai bên tửu lâu thắp đèn lồng đỏ, trên đường lớn cũng dần náo nhiệt hẳn lên. Thẩm Thiên Lăng nuốt xuống ngụm canh cuối cùng, sau đó thỏa mãn nói, “Ăn no rồi."
“Lại đây." Tần Thiếu Vũ vươn tay gọi y.
Thẩm tiểu thụ rất có nguyên tắc, “Không!"
Tần Thiếu Vũ nói, “Vậy thì lập tức xx, ngươi có thể tự mình lựa chọn."
Thẩm Thiên Lăng giận, “Ở đây là tửu lâu!" xx ở tửu lâu gì đó, chỉ có biến thái mới làm!
Tần Thiếu Vũ không để tâm, “Thì sao?"
Rất có sao đó biết không! Thẩm tiểu thụ nghẹn lời, nam nhân của y đúnglà không biết xấu hổ.
“Nhanh lên." Tần Thiếu Vũ thúc giục.
Thẩm Thiên Lăng tang quyền nhục quốc nói, “Chỉ được sờ một cái thôi đó."
Tần Thiếu Vũ nói, “Được."
Nhã gian đóng cửa, tất nhiên cũng không có ai nhìn thấy được, nhưng ngoài cửa sổ chính là đám đông rộn ràng nhốn nhá, ngoài cửa lại thường có người trò chuyện, tình hình này chẳng chút thích hợp để làm chuyện không thuần khiết đâu biết không, rất giống biến thái đó! Thân thể Thẩm tiểu thụ cứng đờ, cảm nhận bụng mỡ của mình bị sờ qua rờ lại, thật là sống không bằng chết.
Sao có thể như vậy chứ.
Tối nay nhất định bị khó tiêu cho coi.
Lễ hội ngắm sen ngoài để thưởng thức cảnh sông, buổi tối còn có thể thả đèn hoa hồi ức cố nhân. Việc buôn bán ở các quán nhỏ bên đường rất tốt, Tần Thiếu Vũ mua một chiếc đèn hoa sen, dẫn Thẩm Thiên Lăng đến một góc khuất yên tĩnh, viết xuống tên của sư huynh, sau đó nhẹ nhàng thả vào giữa sông.
Trên mặt sông tối đen, từng điểm sáng của ánh nến chớp sáng chớp tối, theo dòng nước trôi đi xa, chậm rãi tụ hội với quần ánh sáng đằng xa, Thẩm Thiên Lăng quay đầu, muốn xác định tâm tình của hắn hiện tại.
“Đã qua hết rồi." Tần Thiếu Vũ nói, “Yên tâm đi."
“Ừm." Thẩm Thiên Lăng chủ động nắm chặt tay hắn.
Tần Thiếu Vũ cười cười, hai người vừa định trở về, lại nhìn thấy đằng trước có một nữ tử đang thả đèn hoa, phía sau có một nam tử cao lớn đang đứng, trên lưng đeo một thanh trường đao hình trăng khuyết, trông có vẻ là người đến từ đại mạc.
“Lục Yêu." Thẩm Thiên Lăng nhận ra nàng.
“Tần cung chủ, Thẩm công tử." Nàng kia đứng thẳng dậy, “Sao trùng hợp vậy."
Đèn hoa sen tinh xảo uốn lượn trong nước trôi đi, tuy không thấy rõ chữ trên đó, nhưng cũng có thể đoán được là ai. Thẩm Thiên Lăng nói, “Ta có đi qua đi qua Lệ Xuân viện mấy lần, tạp dịch bên trong đều nói ngươi không có ở đó." Từ ngày từ biệt ở Bái Kiếm Sơn Trang, nàng liền không rõ tung tích, chỉ loáng thoáng nghe được chút tin đồn trên giang hồ, nói nàng một mình đi vào đại mạc, nhưng cũng không tìm hiểu thêm được gì.
“Hôm nay vừa trở về, vốn định mấy ngày nữa sẽ đến Truy Ảnh Cung bái phòng nguyên." Lục Yêu nói, “Trùng hợp hôm nay là hội ngắm hoa nên tới nơi này thả đèn hoa."
“Ngươi còn đi nữa không?" Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Tạm thời sẽ không." Lục Yêu cười cười, “Lệ Xuân viện cũng sẽ khai trương lại, Thẩm công tử có thể đến bất kỳ lúc nào."
“Ừ." Thẩm Thiên Lăng nhìn nam tử phía sau nàng hỏi, “Vị này là bằng hữu của ngươi?"
Lục Yêu gật đầu, “Xem là vậy."
Khi mọi người trò chuyện, nam tử vẫn tựa vào thân cây nhìn xa xa, như là chẳng hề liên quan đến cuộc đối thoại này, trên mặt có vài vết thương dữ tợn, ánh mắt lại rất lạnh nhạt.
“Chúng ta cũng không quấy rầy thêm nữa." Thẩm Thiên Lăng nói, “Nếu là rãnh rỗi, tùy thời đều có thể đến Truy Ảnh Cung làm khách."
Lục Yêu cười, “Ừm."
Sau khi cáo biệt, Thẩm Thiên Lăng và Tần Thiếu Vũ cùng nhau trở về, hỏi, “Ngươi thấy thế nào?"
“Cái gì thế nào?" Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Lục Yêu có vẻ nội liễm hơn lúc trước nhiều." Thẩm Thiên Lăng nói.
“Một nữ tử đơn độc đi vào đại mạc, nhất định sẽ gặp phải một vài người và một số chuyện, tính cách tất nhiên cũng biến đổi theo." Tần Thiếu Vũ nói, “Như bây giờ không hẳn là không tốt."
“Nam nhân phía sau đó, ngươi có biết là ai không?" Thẩm Thiên Lăng hỏi.
Tần Thiếu Vũ lắc đầu, “Lúc trước chưa bao giờ gặp qua."
“Nếu bọn họ có thể thành thân thì tốt rồi." Thẩm Thiên Lăng cảm khái.
Tần Thiếu Vũ bật cười, “Việc này mà cũng muốn quản sao?"
“Muốn nàng có chỗ nương thân tốt thôi mà." Thẩm Thiên Lăng nói, Bái Kiếm Sơn Trang đã vĩnh viễn bị khóa lại, người sống phải tiếp tục sống, tất nhiên là hi vọng nàng sẽ có một kết cục viên mãn.
“Việc này sợ là ngươi ta không quản được rồi." Tần Thiếu Vũ nắm tay y đi về phía trước, “Nhưng Lục Yêu quả thật là một cô nương tốt, ông trời chắc cũng không nỡ làm khó nàng, ít nhất là nam tử đêm nay, trông có vẻ là cao thủ, sau này chuyện đánh nhau không cần lo."
Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười đạp đạp hắn, phần tử bạo lực gì đó.
Người thả đèn đa số tập trung dưới chân cầu, trên thượng du thì rất yên tĩnh, xung quanh cũng không có nhiều đèn đuốc. Tần Thiếu Vũ trực tiếp bế y lên, vừa đi về phía trước vừa sờ nắn chiếm tiện nghi, hai người cãi nhau ầm ĩ, bầu không khí chỉ toàn ấm áp ngọt ngào, mắt thấy hai đôi môi sắp chạm vào nhau, một đội ám vệ lại đột nhiên ào ào lao tới, “Cung chủ!" Âm thành đúng là chấn điếc tai!
Thẩm Thiên Lăng giật mình, vội vàng nhảy khỏi ngực Tần Thiếu Vũ.
Tần Thiếu Vũ đen mặt, “Gặp quỷ sao?"
Nếu đổi thành bình thường, đối với loại chuyện “Cắt ngang cung chủ và công tử hôn nhau" này, ám vệ chắc chắn sẽ tranh nhau chối bỏ trách nhiệm, để tránh tình trạng bị bắt đi chùi nhà xí hoặc trực tiếp bán đi! Nhưng tình huống lần này là ngoại lệ, bởi vì…… thiếu cung chủ mất tích rồi!
“Cái gì?" Thẩm Thiên Lăng trợn mắt há mồm.
“Là thật đó." Ám vệ rơi lệ đầy mặt, “Lúc xem náo nhiệt ở bờ sông thì còn đó, nhưng chỉ chớp mắt đã không thấy tăm hơi, chúng ta tìm cả nửa ngày cũng chưa tìm được." Đây đúng là sét đánh giữa trời quang, rất đáng để tự tử tạ tội!
Thẩm tiểu thụ nhất thời đầu váng mắt hoa !
Mà cùng lúc đó, dân chúng ven sông cũng đã nhận được tin tức “Tiểu Phượng Hoàng mất tích" cực kỳ bi thảm này, nhất thời ai nấy đều cảm thấy cả người không thoải mái. Phải biết ở tại Thành Vân Lam, nhân duyên của Cục Bông rất tốt đó, thường xuyên được ám vệ mang xuống núi dạo chơi, rất thân quen với mọi người, chỉ cần nó chíp một cái thôi đã thấy cõi lòng mềm mại, mất tích gì đó hoàn toàn không thể chấp nhận được!
Vì thế trong khoảng thời gian ngắn, hai bên song Vân Lam dấy lên vô số ánh đuốc, quần chúng nhân dân đều tự nguyện gia nhập đội ngũ tìm kiếm Tiểu Phượng Hoàng, cảnh tượng vô cùng cảm động!
“Đừng có gấp." Tần Thiếu Vũ an ủi, “Nói không chừng chỉ là ham chơi trên quầy quán nào đó thôi, qua một lát sẽ tự mình chạy đến."
Thẩm Thiên Lăng lòng như đốt lửa, cùng ám vệ tìm kiếm trong biển người.
Nhưng trên thực tế, cảnh ngộ hiện tại của Tiểu Phượng Hoàng tương đối thảm, bởi vì nó bị bắt cóc!
Nó vốn đang ngồi xổm trên người ám vệ sung sướng chíp chíp, sau đó lại thấy một quán nhỏ bán kẹo hoa sen, vì thế liền xòe cánh ra nhảy xuống đất muốn chạy tới ném thử. Bởi vì trước kia nó cũng thường xuyên như vậy, cho nên ám vệ không để ý, kết quả liền xày ra bi kịch.
Giờ này khắc này, Cục Bông đang ngồi xổm trong một lồng sắt tạo ra từ huyền thiết, tức giận nhìn hai nam nhân trước mặt.
“Bé ngoan, thật là Phượng Hoàng sao." Tên đầu chốc trong đó thắp đèn lên, soi kỹ cái đuôi ngắn ngủn trên mông nó, “Có nó hai anh em ta xem như phát tài rồi."
“Cẩn thận chút đi, đây chính là Phượng Hoàng của Truy Ảnh Cung đó, Tần Thiếu Vũ không dễ chọc đâu." Tên mặt thẹo nói, “Phải mau chóng nghĩ cách mang nó ra khỏi thành, tới phía Nam rồi thì đem bán giá cao."
Hai người này là dân buôn đến từ Nam Dương, vốn là buôn bán hương liệt, kết quả bởi vì quá ham tài lại ngại nên, nên không chỉ gây tổn thất cho thuyền hàng mà còn đắc tội không ít người, cùng đường nên mới phải chạy trốn tới Thành Vân Lam này, vốn muốn xem thử có cơ hội phát tài nào hay không, lại trong lúc vô ý nhìn thấy Tiểu Phượng Hoàng theo ám vệ xuống núi là việc – dù là ở quốc gia nào, Phượng Hoàng đều là dấu hiệu cát tường, người bình thường đừng nói là có một con, cho dù gặp một lần thôi cũng đã hiếm, vương công quý tộc thì lại càng nâng niu hơn. Nếu đem vật nhỏ này bán đến Nam Dương thì sẽ có giá trị cực lớn, hơn nữa người nơi đó cũng không thường xuyên giao thiệp với Sở quốc, tất nhiên cũng sẽ không kiêng kị thế lực của Truy Ảnh Cung, rất dễ bán hàng. Chủ ý đã quyết, hai người này liền âm thầm làm không ít chuẩn bị, rồi thật sự đắc thủ.
Nơi này là hầm ngầm trong một gian nhà cũ, bọn họ không cần lo lắng tiếng kêu chíp chíp của Phượng Hoàng sẽ bị người khác nghe thấy, mà Thành Vân Lam lại là đường thủy bộ trọng yếu, mỗi ngày đều có không ít thương đội ra vào, không cần lo lắng vấn đề bị người khác nghi ngờ, cho nên hiện tại vấn đề cần quan tâm nhất, chính là làm cách nào để thần không biết quỷ không hay mang Tiểu Phượng Hoàng ra khỏi thành.
Thuốc mê là tuyệt đối không thể dùng, nếu không lỡ như bất cẩn giết chết nó, vậy thì lần này chính là toi công mất việc, nhưng hiện giờ phòng thủ ở cửa thành rất nghiêm mật, không phải thời cơ tốt để rời thành, chỉ đành chậm rãi chờ cơ hội. Tên đầu chốc thuận tay lấy từ bên cạnh qua một ít vụn bánh màn thầu chiên giòn, đẩy vào trong lồng sắt.
Cục Bông nâng móng vuốt lên, đá thẳng ra ngoài, hơn nữa còn tức giận chíp chíp – mau mang về!
“Phượng Hoàng phải ăn gì nhỉ?" Đầu chốc hỏi đồng lõa.
Mặt thẹo khổ sở nói, “Sao ta biết được."
Đầu chốc lại lấy một ít gà nướng bọn họ ăn thừa đưa tới.
Cục Bông càng thêm tức giận, hai cánh ngắn đập đến kêu vù vù, quạt luôn mấy thứ đó ra ngoài!
Làm ơn đừng để chết đói chứ…… Hai người có chút hoảng hốt, nhanh chóng tìm khắp phòng thứ có thể ăn được, đưa từng thứ lên rồi lại nhìn Tiểu Phượng Hoàng đá từng thứ ra, đều cảm thấy có chút tức ngực.
Xong rồi xong rồi, lúc trước chỉ nghĩ cách để bắt về, nhưng lại không nghĩ tới vấn đề bắt về rồi thì phải nuôi làm sao, còn tưởng là giống như nuôi gà chứ.
Nhìn Tiểu Phượng Hoàng cuộn thành một cục trong lồng, hai người đều có dự cảm “bạc sắp tới tay lại muốn bay"! Vắt vả lo lắng đề phòng qua hết một đêm, ngày hôm sau trời còn chưa sáng liền nhanh chóng ra ngoài dò la tin tức, một là định nghe ngóm xem rốt cuộc Phượng Hoàng ăn cái gì, hai là cũng để xem thử tình hình trong thành ra sao, tiện bề tìm cơ hội mang nó ra ngoài, bán sớm cũng an tâm hơn.
Cục Bông một mình một chim ngồi xổm trong lồng sắt, xung quanh tối như mực, cảm thấy vô cùng buồn bực. Vất vả lắm mới ló đầu ra ngoài được, cái thân tròn vo lại suýt bị kẹt, nó dùng móng đạp đạp mấy cái, lồng sắt huyền thiết vẫn chẳng thấy có gì biến hình, nhưng lại tự làm mình choáng váng, hơn nữa còn rất đói bụng!
Giờ này ngày thường, đã sớm được ăn cơm trộn thịt chiên bốc khói nghi ngút rồi!
Thật đáng để mắt bắt ra sét!
Trong thành tất nhiên đã náo loạn, nếu nói đêm qua mọi người còn ôm tâm tình cầu may, nghĩ không chừng Tiểu Phượng Hoàng nghịch ngợm chạy đi chơi rồi bị lạc, nhưng trải qua một đêm tìm kiếm, gần như ai nấy cũng đã nhận định rằng – nó bị người ta bắt đi rồi – nếu không Cục Bông thường ngày thích nhảy nhót không ngừng kia tuyệt đối không thể biến mất lâu như vậy.
Vậy! Mà! Có! Kẻ! Dám! Bắt! Cóc! Tiểu! Phượng! Hoàng!
Dân chúng lập tức nổi giận!
To gan lớn mật thật đó!
Mọi người xắn tay áo lên, ai nấy tỏ vẻ sau khi tìm được thủ phạm nhất định phải đánh chết cái tên mao tặc náy! Ám vệ thì dưới sự dẫn dắt của Triệu Ngũ liên hợp với quan phủ kiểm tra từng nhà một, mong rằng có thể tìm thấy chút dấu vết. Xung quanh cửa thành cũng tăng mạnh thủ vệ, cả một con ruồi cũng sợ bay không lọt. Nhưng dù vậy, sau một ngày qua đi, vẫn chẳng có tin tức hữu dụng gì.
“Đừng lo lắng." Trong phủ nha, Tần Thiếu Vũ ôm Thẩm Thiên Lăng vỗ vỗ, “Không sao đâu."
“Ừm." Thẩm Thiên Lăng lòng nóng như lửa đốt, cả hốc mắt cũng đỏ lên.
Tần Thiếu Vũ thầm thở dài, cúi đầu hôn hôn tóc y, đem người ôm chặt hơn nữa.
Hoàng hôn buông xuống, trong cửa hàng ven đường có một nhóm ngườ vừa ăn mì vừa trò chuyện, đề tài tất nhiên là về Tiểu Phượng Hoàng. Đầu chốc gọi một chén mì dầu hành, cũng làm bộ hóng hớt.
“Cũng không biết là ai lớn gan như vậy." Một người trong đó nói, “Nếu để Tần cung chủ tìm được thì không yên thân đâu."
“Đúng là điên mà." Người khác nói, “Đó là dấu hiệu của điềm lành do Sở hoàng tự mình sắc phong đó, vậy mà có người dám hạ độc thủ, không sợ báo ứng sao."
“Có khi nào là giang hồ môn phái nào đó có thù oán với Tần cung chủ không?" Có người suy đoán.
“Cái này thì khó nói rồi." Người khác nói, “Chuyệ trên giang hồ chúng ta cũng không biết rõ, chỉ mong có thể mau chóng tìm được Tiểu Phượng Hoàng là tốt rồi."
“Tần cung chủ có bản lĩnh thông thiên, muốn tìm được chắc không khó nhỉ?" Đầu chốc nhân cơ hội chen vào nói.
“Đó là tất nhiên." Trong Thành Vân Lam có nhiều thương buôn, không ai nghi ngờ những gương mặt xa lạ, vì thế mọi người tranh nhau nói, “Hiện giờ trong thành không chỉ có thủ vệ của Thành Vân Lam mà còn có quân đội Sở quốc điều đền từ bên ngoài, lần này cho dù có quật lên ba thước đất cũng nhất định phải tìm cho ra Tiểu Phượng Hoàng."
Đầu chốc có hơi sửng sốt, mấy năm nay hắn sống lâu ở Nam Dương, dù có nghe thấy chuyện về Sở quốc nhưng cũng không hiểu mấy, cho dù biết thế lực của Truy Ảnh Cung không nhỏ nhưng chỉ cho đó là một môn phái giang hồ có hơi lớn thôi, dù thế nào cũng không ngờ rằng sẽ có quân đội đến hỗ trợ, vì thế lập tức có chút chột dạ — nhưng mà cũng bình thường thôi, nếu hỏi thăm rõ ràng mọi chuyện thì hắn làm gì còn lá gan mà đi bắt cóc Tiểu Phượng Hoàng .
Lúc trước chỉ nghĩ là mình đi chân trần nên muốn trộm một đôi giày để mang, cho rằng dù có bị chủ nhân bắt được thì cũng chỉ trả giày về là xong., ai ngờ lần này lại trộm trên đầu Diêm La Vương cơ chứ, nghe ý của dân chúng xung quanh thì, nếu lần này bị bắt, chỉ sợ không những chả có giày mang mà cả chân cũng bị chặt mất. Vì thế hắn cũng chẳng có tâm tình ăn cơm nữa, bỏ lại bát mì đi về, nghĩ nên tìm một nơi kín đáo hơn để giấu Tiểu Phượng Hoàng. Mà tên đồng lõa còn lại cũng giống như hắn, ngồi trong một tiểu lâu nghe dân chúng xung quanh nói chuyện phiếm.
“Cũng không biết là tên nào bị hư não, cả Phượng Hoàng mà cũng dám trộm." Ông chủ tửu lâu đứng sau quầy chậc chậc, “Mà khoan nói hắn trộm không nổi, cho dù có thành công thì Thượng Cổ linh cầm há phải vật người thường có thể nuôi?"
“Vì sao?" Mặt thẹo nhanh chóng hỏi một câu.
Lão bản thao thao bất tuyệt nói, “Nước uống phải là sương sớm trên cánh hoa, thức ăn phải là thiên sơn tuyết liên, người bình thường đừng nói là tìm được, dù muốn nhìn một cái thôi cũng đã khó lắm rồi. Đừng nói chi tới tắm rửa phải dùng nước suối trong thanh sơn, ngủ phải nằm trên nhung thảm khổng tước, phía trên còn phải rải đầy trân châu mới được."
Mặt thẹo đầu váng mắt hoa.
“Nhưng rõ ràng lần trước Tiểu Phượng Hoàng có ăn bò kho mà." Có người đưa ra dị nghị.
Hai mắt mặt thẹo sáng lên, cái này hình như dễ tìm lắm nè!
“Đó cũng không phải thứ người thường có thể mua được." Ông chủ nói, “Thịt bò thái sợi trong tửu quán ở Thành tây là nhất tuyệt, không đến nói thịt bò là dùng loại tốt nhất, cả tiêu ớt gừng muối đều có yêu cầu rất cao, vậy mới làm ra được thịt bò thượng phẩm miễn cưỡng có thể lọt vào mắt Thượng Cổ linh cầm."
Mặt thẹo thầm thở phào một hơi, cho dù có hơi đắt một chút nhưng cũng dễ chịu hơn đi tìm cái thiên sơn tuyết liên và sương sớm quỷ quái gì đó, vì vậy sau khi cơm nước xong xuôi, hắn liền giả như đi bộ tiêu thực mà lủi qua Thành tây mua một bao thịt bò thái sợi về nhà.
“Sao giờ ngươi mới về." Tên đầu chốc đang ở trong phòng lo lắng không thôi, thấy đồng lõa trở về vội chạy tới.
“Ta đi thám thính tin tức mà, thuận tiện mua chút bò khô về cho Phượng Hoàng ăn." Mặt thẹo nói, “Hôm nay ngươi có thăm dò được tin tức gì không?"
“Nguy lắm rồi, hình như Truy Ảnh Cung xem con Phượng Hoàng này là sinh mệnh đó, nghe nói cả Sở hoàng cũng điều quân đội đến đây." Đầu chốc nói, “Cửa thành trông coi rất nghiêm mật, chúng ta sợ là không ra được."
“Sợ cái gì, cùng lắm thì toi công một lần, để vật nhỏ này ở lại rồi chúng ta trốn đi là được." Mặt thẹo lớn gan hơn một chút, “Bây giờ còn chưa có ai hoài nghi chúng ta, đừng nên tự làm loạn trận tuyến."
“Ngươi chắc chứ?" Đầu chốc vẫn không yên lòng.
“Không thì sao, lúc trước không phải cũng nói người của Truy Ảnh Cung có khả năng lên trời xuống đất đó sao, không phải vẫn bị chúng ta trộm mất Phượng Hoàng à." Mặt thẹo đi vào trong, “Đừng tự mình dọa mình, ta thấy tên Tần Thiếu Vũ kia cũng chỉ vậy mà thôi."
Đầu chốc nhanh chóng theo vào.
“Chíp!" Trong tầng hầm, Cục Bông dựa vào lồng sắt, mắt đậu đen tràn ngập bi phẫn!
Cả ngày rồi chưa có cơm ăn!
Kì thật dựa theo tập tính của Phượng Hoàng, mười ngày nửa tháng không ăn cơm cũng không sao cả, nhưng vấn đề là nó không phải Phượng Hoàng bình thường, mà là Phượng Hoàng do trên dưới Truy Ảnh Cung đồng lồng nuôi ra! Không chỉ mỗi ngày phải ăn ba bữa đúng giờ, còn phải có thêm hạt dưa bò khô làm điểm tâm, vậy mới khỏe mạnh mà lớn lên được! Cả ngày không có cơm ăn gì đó, tuyệt đối không thể chấp nhận!
Mặt thẹo nhanh chóng mở bò kho ra, ngắt một miếng đưa qua.
Tuy rằng bụng hơi đói, nhưng Cục Bông vẫn kiên quyết quay đầu, lui về phía sau hai bước, “Chíp!!!" Không được dùng tay ngắt.
Nhưng mặt thẹo hiển nhiên sẽ không hiểu được ý nó, còn tưởng nó không chịu ăn, vì thế lại có hơi tức ngực – rốt cuộc là phải nuôi bằng gì đây trời.
“Chíp chíp chíp!" Thấy hắn cầm bao bò khô không nhúc nhích, Cục Bông càng tức giận, dùng móng vuốt ra sức đá cửa.
“Mẹ ơi, không phải sắp biến hình đó chứ." Lá gan của đầu chốc rất nhỏ.
“Biến mẹ ngươi á, đừng có tự mình hù mình!" Mặt thẹo trừng mắt với lồng sắt, “Ngoan ngoãn chút đi!"
“Chíp chíp chíp!" Cục Bông tức giận trừng ngược lại, thân hình tròn vo!
“Đừng kêu đừng kêu nữa." Tuy ở dưới đất không có người nghe thấy, nhưng đầu chốc vẫn bị nó chíp cho kinh hồn táng đảm, thuận tay giật bao giấy trong tay mặt thẹo qua, mở ra đưa vào lồng hết, ý là nó thích miếng nào thì chọn miếng đó đi, đừng có ồn ào là được.
Không dùng tay ngắt gì đó, vậy còn được! Cục Bông giận dữ ngậm một miếng lên, xoay người chạy vào trong góc bắt đầu mổ — tuyệt đối không được để đói bụng!
“Cuối cùng cũng yên tĩnh rồi." Đầu chốc thở phào một hơi.
“Đi lấy chút nước sạch tới đây, tạm thời cứ nuôi thế này đi." Mặt thẹo nói, “Cho dù quan phủ có đến từng nhà điều tra thì cũng không dễ tìm tới tầng hầm này đâu, chỉ là một con Phượng Hoàng, ta không tin Truy Ảnh Cung tìm suốt một hai năm mà không có một ngày buông lỏng phòng thủ, đến lúc bán được qua Nam Dương, nửa đời sau của hai ta khỏi phải lo nữa."
Tiền tài khiến người ta to gan hơn, nghe qua cũng có chút đạo lý, đầu chốc quyết tâm gật đầu, “Cứ làm vậy đi!" Thuyền của giặc cũng đã lên rồi, không thể nào làm chuyện lỗ vốn, cược một lần cũng không sao.
“Chíp!" Sau khi ăn no, Cục Bông lười biếng dựa vào lồng sắt, bắt đầu nghiêm túc suy xét vấn đề làm thế nào để thoát ra ngoài.
Thiếu cung chủ của Truy Ảnh Cung tuyệt đối không ngốc đâu biết không, tuy rằng còn chưa trưởng thành để mắt bắn ra sét hô mưa gọi gió, nhưng vẫn rất có khí phách.
Vì thế sáng ngày hôm sau, khi mặt thẹo cùng đầu chốc xuống hầm kiểm tra, liền cực kỳ sợ hãi phát hiện – Tiểu Phượng Hoàng cố sức bắt về này, hình như bệnh mất rồi.
“Chíp……" Cục Bông suy yếu cuộn thành một quả cầu, mắt đậu đen nhắm chặt, cả người run nhè nhẹ, trông rất thật.
“Ông trời ơi." Đầu chốc quả nhiên lại bùng cháy, sao nhiều chuyện vậy hả!
“Ngươi bình tĩnh một chút cho ta!" Mặt thẹo dùng một tay đập lên đầu hắn, tự mình đến trước lồng sắt xem thử, sau đó xoay người cả giận nói, “Tôi hôm qua sao không lấy bò khô ra hả, nhất định là vì ăn quá no!"
Cục Bông lén lút ợ một cái — nó đúng là có hơi chướng bụng thiệt, không có cha mẹ quản thúc gì đó, ăn hơi nhiều a!
“Ta quên." Đầu chốc khóc không ra nước mắt, “Làm sao bây giờ, có cần dùng chút thuốc xổ không?"
“Ông đây làm sao mà biết." Mặt thẹo đi vòng vòng quanh bàn.
Đầu chốc dùng vẻ mặt thảm thiết nhìn hắn.
Cục Bông lười biếng nằm trong ổ, nhắm mắt lại định ngủ một hồi.
Cho dù là bị bắt cóc, cũng tuyệt đối không thể chịu thiệt, hơn nữa còn phải đem người xấu tra tấn đến sống không bằng chết, quả thật rất có phong thái của Thẩm tiểu thụ khi đối phó với giáo chủ Ma Giao năm xưa, không hề khiến Truy Ảnh Cung mất mặt.
Bởi vì ăn có hơi chướng bụng, rất cần được nghỉ ngơi tốt một phen, cho nên Cục Bông đã rất tự giác mà thiếp đi! Cái thân bé xíu cuộn thành một cục tròn vo gì đó, cực kỳ đàng yêu.
Nhưng hai tên buôn chim kia thì không có biết đâu! Thấy Tiểu Phượng Hoàng nằm sấp bất động, còn tưởng là bệnh nên ngất xỉu, vì thế lo tức lo đến sót vó cả lên. Lúc trước nghĩ thì hay lắm, trộm đến tay rồi thì lập tức mang ra khỏi thành, chạy thẳng tới Nam Dương bán giá cao, rồi lại ra hải đảo mua nhà mua nha hoàn, hưởng thụ cuộc sống kẻ có tiền, nhưng vấn đề là hiện thực không như mơ, không chỉ không có cách mang Tiểu Phượng Hoàng ra khỏi thành mà còn khiến cho nó bị bệnh, thật không thể nào thê thảm hơn được nữa.
“Chíp!" Sau khi thức dậy trời đã gần tối, Cục Bông ra sức lười biếng duỗi eo, cảm thấy bụng thật đói, rất cần được ăn thịt bò.
Thế nhưng xung quanh lại trống trơn, rấ im lặng, hiển nhiên không có ai cả.
Vì thế Cục Bông hít sâu một hơi, cố hết sức thu mình nhỏ một chút, định chui ra vượt ngục, nhưng kết quả rõ ràng chính là – nó lại bị kẹt lại rồi!
Dùng sức rút đầu lại, Cục Bông tiếc nuối thở dài, nằm bệch trên lồng sắt bắt đầu nghiêm túc tự hỏi đời chim.
Trong thành vẫn huyên náo như trước, phòng thủ chẳng những không buông lỏng mà còn chặt chẽ hơn. Một đợt lời đốn mới vọt thẳng lên cao, có người nói Thẩm công tử vì bi thương quá độ đã hôn mê bất tỉnh, cả cái đuôi xù tròn tròn cũng không còn lắc lư nữa! Có người nói Tần cung chủ giận tái mặt, đã liên hợp với các môn phái giang hồ trong toàn Sở quốc tiến hành điều tra, thậm chí còn có người nói cả triều đình cũng nhúng tay vào việc này, đang khẩn cấ bố trí quân đội khóa lại các quan ải trọng yếu…… Về phần Thành Vân Lam và Vương Thành cách xa nhau ngàn dặm, Sở hoàng làm sao chỉ trong một đêm đã biết được chút việc nhỏ này, nó vốn dĩ không quan trọng đâu biết không!
Mọi người trong Truy Ảnh Cung dẫn theo quan binh, vẫn vào từng nhà điều tra như trước. Đầu chốc và mặt thẹo đều đang ngồi trong tửu lâu, cả hai đều có chút nơm nớp lo sợ, xuất đạo nhiều năm như vậy, không phải chưa từng cảm nhận được núi khoai lang bỏng tay, nhưng giờ xem ra, đây không phải là núi khoai phỏng tay, mà là một khối than đỏ bừng đó!
“Không thì, chúng ta đi đi?" Sau khi trở về chỗ ở, đầu chốc rất kinh hoảng, “Cái Truy Ảnh Cung kia trông có vẻ không trêu vào được đâu, lấy không được bạc thì thôi, nhưng đừng có đem mạng bù vào đó."
“Sợ cái gì, quan phủ đã đến kiểm tra một lần rồi, không phải chẳng phát hiện gì hết đó sao." Mặt thẹo vẫn không cam lòng.
“Cho dù quan phủ không phát hiện ra nhưng cũng không đem nó đến Nam Dương được, chúng ta vẫn có phát tài được đâu chứ." Đầu chốc nói, “Tình hình ở cửa thành ngươi cũng thấy rồi đó, đừng nói là mang một con Phượng hoàng, dù chỉ mang con vịt theo cũng khó mà qua được, cứ lần lựa thế nào cũng không phải chuyện tốt."
Mặt thẹo trầm mặc không nói.
“Hơn nữa nếu vật nhỏ kia không ăn không uống không bị bệnh cũng thôi đi, để dưới đất cũng không tổn thất gì, nhưng cứ như bây giờ, lỡ thật sự bất cẩn làm chết nó, chúng ta phải làm sao đây." Chỉ nghĩ chút thôi đã thấy đau đầu rồi.
“Đi xuống dưới xem trước đã." Mặt thẹo cũng bị hắn nói cho có hơi sợ hãi.
Hai người đi xuống hầm, lúc mở cửa tạo ra chút tiếng vang, Tiểu Phượng Hoàng đang ngủ gật lập tức mở to mắt ra, rất hi vọng có thể nhìn thấy cha mình!
“Thắp đèn sáng lên đi." Mặt thẹo phân phó.
Cục Bông bỗng chốc nản lòng, thật thất vọng.
Đầu chốc thắp sáng ngọn nến, chỉ thấy Tiểu Phượng Hoàng vẫn dựa vào lồng sắt như trước, yếu ớt mở mắt ra.
“Không phải nói nó ăn quá no sao, qua một ngày cũng nên tiêu thực rồi chứ." Đầu chốc đi đến phía trước nhìn nhìn, lo lắng nói, “Sao vẫn thế này vậy."
Cục Bông yếu đuối há miệng, “Chíp chíp chíp chíp chíp chíp……" Mặc dù đang giả bệnh, nhưng vẫn rất cần ăn bò khô, không thì sẽ đói bụng.
Đầu chốc còn đang lo lắng, “Làm ơn đừng có chết đó."
Mặt thẹo đi tới, vói tay vào lồng sắt muốn sờ sờ nó, kết quả chỉ thấy Tiểu Phượng Hoàng mấy giây trước còn đang ốm đau bỗng chốc nhảy lên, lửa giận trong mắt đậu đen bốc cao vạn trượng, móng vuốt nho nhỏ hung hăng cào xuống, để lại ba vết máu sâu hoằm, hoặc nên dứt khoát nói là khe máu.
“Ai da!" Đầu chốc bị hoảng sợ.
Mặt thẹo bị đau rút tay lại, chỉ thấy máu tươi đang chảy ồ ồ ra ngoài, chỉ trong chớp mắt đã ướt đỏ cả tay.
Tuy rằng rất nhỏ, nhưng cũng là Thượng Cổ linh thú! Thường ngày giúp cha nó đánh bại hoại không ít, rất có kinh nghiệm đánh nhau biết không! Thứa dịp hai người chưa kịp đóng cửa lại, Tiểu Phượng Hoàng dứt khoát bày ra tư thế tiểu đạn pháo vọt ra ngoài!
“Mau bắt lấy nó!" Mặt thẹo kinh hãi.
Đầu chốc thuận tay chộp lấy một cây chổi đuổi theo, tuy trông Cục Bông có vẻ bay lên rất thông thả, nhưng thực chất là nó nhảy lên đó, cho nên phóng đi rất xa! Vì thí chỉ trong chớp mắt, nó đã đến được cửa hầm, ngẩng đầu nhìn ánh sao be bé trên đầu, nín thở nhảy bật một cái…… không nhảy ra ngoài, còn bị rớt trở lại!
Quá cao gì đó, thật sốt ruột mà.
Từ cửa vào đến tầng hầm chỉ có một sợi dây thừng, hiển nhiên không giúp ích được gì cho nó! Mắt thấy đám đầu chốc bên kia đã sắp vọt tới, Cục Bông dứt khoát lui về sau mấy bước, sau đó ra sức phòng tới, xông thẳng về phía hắn!
Đầu chốc ngờ vật nhỏ kia lại thông minh tới vậy, lúc trước giả bệnh lừa người còn chưa tính, giờ còn có thể tự mình chạy ra cửa hầm. Trong phút chốc hắn cũng không nghĩ được gì nhiều, chỉ nghĩ thà đánh chết cũng tốt hơn để nó thoát ra ngoài, bằng không lỡ như dẫn người của Truy Ảnh Cung tới, vậy thì mình chỉ có một con đường chết, hắn quyết tâm xong liền giơ chổi lên đánh.
Nhưng chổi cũng không phải xẻng, tuy đánh thì đánh trúng, nhưng tiểu Cục Bông vẫn dũng cảm xuyên qua đầu chổi, hung hăng cào lên mặt hắn một cái, còn thuận tiện dùng ngón út cừng như gai sắt túm được môi dưới cửa hắn, mượn lực cố sức nhảy lên trên!
Đầu chốc chỉ cảm thấy trước mắt tối đen, trên mặt đau rát, hình như cả mắt cũng bị cào trầy, vì thế liền quăng chổi nằm lăn lộn, làm gì còn lo được cái khác. Đợi đến khi mặt thẹo nghe được động tĩnh chạy tới, chỉ thấy đồng bọn của mình mặt chãy đầy máu nằm trên đất kêu la thảm thiết, mà Tiểu Phượng Hoàng đã sớm không còn tăm tích, cả một cọng lông cũng không còn.
Bóng đêm sâu dần, trên đường đã không có bao nhiêu dân chúng, tất cả đều là ám vệ tuần tra và quan binh. Tần Thiếu Vũ tự mình dẫn người đi kiểm tra hết các nhà còn lại, vừa rẽ qua một góc đường liền nghe trên đầu truyền đến tiếng xé gió, vừa ngẩng đầu, một cục tròn vo xù lông liền nhào xuống, “Chíp ! ! !"
Tần Thiếu Vũ nhìn vật nhỏ quen thuộc trong lòng bàn tay, hiếm khi có chút ngây người.
“Chíp chíp chíp!" Cục Bông vô cùng vui vẻ, ra sức ngưỡng đầu!
“Ngao ngao ngao!" Ám vệ hoàn hồn đầu tiên, ào ào xông tới, sắp lệ rơi đầy mặt.
Rốt cuộc cũng trở về rồi!
Thật muốn quỳ xuống!
Tần Thiếu Vũ bật cười, vươn tay xoa xoa nó.
Cục Bông dương dương tự đắc, nhảy nhót trên ống tay áo hắn, định giống như thường ngày ngồi xổm trên đầu vai cha nó!
Móng vuốt be bé để lại trên ống tay áo màu trắng một vết máu nhỏ, Tần Thiếu Vũ nhíu mày nhẹ nhàng xách nó lên, cẩn thận kiểm tra một lát, chỉ thấy ở kẽ hở móng vuốt có không ít vết máu, nhưng quả thật không có bị thương.
Ám vệ lập tức chấn động, ai nấy đều nghiêm túc hẳn lên!
Tần Thiếu Vũ dùng ngón tay điểm điểm móng vuốt của nó, dùng ánh mắt nghi vấn nhìn nó.
Cục Bông vươn cánh ra, “Chíp!"
Tần Thiếu Vũ dẫn người theo phương hướng nó chỉ tìm kiếm, cuối cùng đến được một trạch viện, trong phòng thắp đèn, nhưng không có ai cả, cẩn thận tìm kiếm thì phát hiện một tầng hầm trong phòng ngủ, bên dưới có vài vết máu và lồng sắt bằng huyền thiết, còn có một ít vụn thịt bò.
“Đuổi theo!" Tần Thiếu Vũ nói, “Xem ra chưa chạy được bao lâu đâu."
“Dạ!" Ám vệ thật sự thật sự hận đến mức nghiến răng, lại dám nhốt thiếu cung chủ của chúng ta vào lồng sắt, thực rất đáng giận!
Cục Bông nằm trong lòng cha nó, đã sớm ngủ say, Tần Thiếu Vũ dùng ngón tay nhẹ nhàng gãi gãi nó, xoay người lên ngựa trở về phủ nha.
Thẩm Thiên Lăng đang ở trong phòng ngẩn người, nghe thấy động tĩnh mới đi ra mở cửa, vội vàng hỏi, “Thế nào rồi?"
“Suỵt." Tần Thiếu Vũ ra dấu im lặng với y, sau khi đóng cửa lại liền cởi áo choàng xuống, để lộ Cục Bông bé nhỏ nằm trong khuỷu tay.
“Ngươi tìm được rồi sao!" Thẩm Thiên Lăng mừng rỡ như điên.
“Ừ." Tần Thiếu Vũ cười khẽ, nhẹ nhàng đặt Tiểu Phượng Hoàng vào trong ổ, “Chắc là mệt lắm rồi, để nó ngủ ngon một giấc đi."
“Ngươi tìm được ở đâu vậy?" Sầu lo suốt mấy ngày nay rốt cuộc tan đi, Thẩm Thiên Lăng vừa muốn khóc vừa muốn cười, cả hốc mắt cũng đỏ lên.
“Bị người xấu bắt đi, may mà con trai có bản lĩnh, tự mình chạy thoát." Tần Thiếu Vũ kéo y ngồi lại bên giường, kể sơ lược về chuyện đêm nay.
“Mục đích là gì chứ?" Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Tám chín phần là để kiếm tiền." Tần Thiếu Vũ nói, “Bằng không chính là trong nhà thiếu tổ tông."
Thẩm Thiên Lăng vẫn không yên lòng, đứng ở bên ổ kiểm tra một chút, “Hình như gầy đi rồi."
“Sao có thể, mới hai ngày thôi mà." Tần Thiếu Vũ nói, “Hơn nữa bên cạnh lồng sắt nhốt nó còn có thịt bò khô."
Thẩm Thiên Lăng:……
“Con đã về rồi, ngươi cũng không cần lo lắng nữa." Tần Thiếu Vũ nhéo nhéo mặt y, “Lần sau ta sẽ không để lạc mất nó nữa."
“Không liên quan đến ngươi." Thẩm Thiên Lăng ôm cổ hắn, “Đi nghỉ sớm đi, ngươi đã lâu không nghỉ ngơi rồi."
“Hôn một cái?" Tần Thiếu Vũ hỏi.
Thẩm Thiên Lăng ngoan ngoãn nghiêng qua, thậm chí còn chủ động phụng hiến ra bụng nhỏ.
Thật mềm!
Gió đêm nhẹ nhàng lướt qua, ánh sáng rọi vào song cửa, một nhà ba người đoàn tụ gì đó, thật là tốt đẹp !
Sáng sớm hôm sau, ánh nắng ấm áp chiếu lên người, Cục Bông ngủ đã giấc lười biếng duỗi người, nhảy khỏi ổ chăn.
Sau đó liền bị nương nó ôm vào trong lòng, hung hăng xoa nắn một hồi.
“Chíp chíp!" Mắt đậu đen của Cục Bông sáng long lanh, tuy rằng lông tơ rối tung, nhưng vẫn vô cùng khí phách.
Trong phủ nha đã chuẩn bị xong điểm tâm từ sớm – người tiếp nhận chức vụ huyện lệnh của Ôn Liễu Niên tên là Thành Cảnh Hiên, tuy cũng là thanh quan, nhưng vì trong nhà tài lực hùng hậu cho nên ra tay cũng rất hào phóng. Vì chúc mừng Tiểu Phượng Hoàng thuận lợi thoát hiểm, bữa cơm này không chỉ có hạt dưa bò khô là thứ thiết yếu, thậm chí còn có ốc khô và hải sâm, cùng vói một vò Nữ Nhi Hồng! Ám vệ cũng đã sớm chạy ra ngoài mua đồ, táo đỏ thịt xuyên bánh da điểm tâm bày đầy một bàn, giống như đang ăn tết.
Cục Bông hạnh phúc đến nheo mắt lại, úp người nằm bệch trên bàn.
Thật tuyệt vời!
Tần Thiếu Vũ từ bên ngoài đi vào, trong tay cũng cầm một chuỗi kẹo hồ lô thường ngày Tiểu Phượng Hoàng thích nhất. Ám vệ phút chốc nước mắt rưng rưng, hiếm khi nhìn thấy cung chủ có tình cha như vậy, chúng ta thật rất không quen, rất đáng được múa một đoạn ương ca chúc mừng.
“Chíp!" Cục Bông thân thiết cọ cọ, sau đó liền bắt đầu vùi đầu chuyên tâm mổ kẹo hồ lô, thậm chí còn không ăn thịt bò trước, quả nhiên rất nể mặt cha nó.
“Bắt được người rồi sao?" Thẩm Thiên Lăng đưa khăn cho hắn lau tay.
Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Ở trong bụi cỏ trong thành, tổng cộng có hai người, thân phận đều đã điều tra xong, là dân buôn đền từ Nam Dương."
“Đang ở trong nhà giam?" Thẩm Thiên Lăng nói, “Ta đi xem thử."
“Hai kẻ xấu, có gì hay mà xem." Tần Thiếu Vũ nói, “Hơn nữa một tên bị cào trầy tay, một tên bị cào rách mặt, mắt còn suýt nữa bị mù, thấy càng phiền lòng thôi."
Thẩm Thiên Lăng giật mình, “Lợi hại như vậy?"
Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Tất nhiên lợi hại rồi, nó là do Lăng nhi tự mình sinh ra mà."
Thẩm tiểu thụ 囧, những lúc này không cần chiếm tiện nghi đâu, rõ ràng đang nói nghiêm túc mà!
“Chíp!" Mặt Cục Bông bị kẹo đường dính chặt, thật sốt ruột mà đứng trên bàn liều mạng lắc đầu.
Ám vệ dứt khoát đỡ bàn, để tránh mình không chịu nổi quỳ xuống! Dù sao thiếu cung chủ cũng khí phách đến thế, chúng ta đây rất khó kiềm chế a.
Thẩm Thiên Lăng bật cười, đi tới giúp nó xử lí.
Cả đám ngươi vui vẻ ăn xong điểm tâm, Thẩm Thiên Lăng tiếp tục ôm Tiểu Phượng Hoàng xoa nắn, Tần Thiếu Vũ đứng ở bên cạnh y, còn ám vệ hả, đang vừa xỉa răng vừa đi tới nhà giam, trên mặt đầy vẻ thổ phỉ.
“Các vị định đi đâu vậy?" Trên đường trùng hợp gặp được Thành Cảnh Hiên.
Ám vệ ha ha ha ha cười nói, “Chúng ta tới địa lao giải sầu." Lý do này nghe có vẻ rất tốt, hoàn toàn không khiến người khác nghi ngờ đâu.
Thành đại nhân gật đầu, vui vẻ nói, “Các vị từ từ đi, nếu sợ nha dịch cản phong cảnh, tùy ý phái đi là được."
Ám vệ lập tức thầm tỏ vẻ nhiệt liệt tán dương hắn, người thức thời luôn là người được yêu thích, thì ra không phải tất cả huyện lệnh đều là mọt sách, người này cơ trí hơn rất nhiều a, thật đáng được nhận cờ khen thường!
“Hắt xì!" Ôn đại nhân đang ở Thương Nhĩ Châu buồn rầu không biết nên tiễu trừ thổ phỉ thế nào bỗng khụt khịt mũi, tiếp tục lật xem hồ sơ.
Mấy cái chuyện nằm cũng trúng đạn này, thật là vô tội quá đi.
Tuy đã trải qua chút khó khăn, nhưng lật qua được trang này, cuộc sống cũng sẽ như trước đây, xán lạn đầy ánh nắng.
“Chíp chíp!" Cục Bông nằm bệch trên một đống châu báu, nheo mắt ngủ trưa ngon lành.
Mà Tần Thiếu Vũ thì đang ở bên Thẩm Thiên Lăng, hạ lệnh bồi thường một chút do dân chúng Thành Vân Lam – lần này dẫn theo quan phủ đến nhà người ta điều tra hết hai người, cũng xem như đã nhiễu loạn cuộc sống yên ổn của mọi người, vẫn nên bày tỏ xin lỗi một chút. Sau khi làm xong chuyện này, Thẩm Thiên Lăng lười biếng duỗi lưng, định trở về nhìn con trai.
“Không được." Tần Thiếu Vũ kéo người về, “Ngủ thôi mà có gì đáng xem."
“Mau buông ta ra!" Thẩm tiểu thụ ngao ngao kháng nghị.
“Không buông." Tần Thiếu Vũ ỷ vào sức mình lớn, kéo người ta vào trong lòng, “Theo ta ra sau núi luyện kiếm."
“Ngươi đi luyện kiếm một mình là được rồi, có gì hay đâu!" Thẩm Thiên Lăng rất bạc tình quả nghĩa.
Tần Thiếu Vũ nhéo mặt y, trừng mắt, “Ta luyện kiếm còn không bằng con trai ngủ sao?"
“Đương nhiên không rồi." Thẩm Thiên Lăng nói, “Ngươi đâu có cái đuôi bảy màu, dưới ánh nắng cũng không phát sáng!"
Ám vệ trên nóc nhà vẻ mặt rất rối rắm.
Tần Thiếu Vũ trực tiếp khiêng người lên.
“Cứu mạng a!" Thẩm Thiên Lăng giãy dụa.
Tần Thiếu Vũ lập tức đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng hai người càng lúc càng xa, ám vệ đồng loạt thở dài, cung chủ gì đó, đúng là vẫn cầm thú như ngày nào.
Cũng không biết đến khi nào mới say mê điêu khắc hoa cà rốt đây.
Chúng ta đều vô cùng sốt ruột.
Sau buổi chiều ánh nắng ấm áp, Cục Bông nho nhỏ nằm trong ổ, há miệng ngủ khò khò, thậm chí còn mơ thấy mộng đẹp.
Trong mộng có bò khô mỹ vị, châu ngọc tròn vo, người yêu thương mình, ca ca cực kỳ bạo lực, còn có rất nhiều rất nhiều thứ sáng long lanh.
Đời chim tươi sáng gì đó, thật quá tốt đẹp……
Hết phiên ngoại 1
Edit: Spum-chan
Giữa tuần cuối tháng sáu, trên đường lớn Thành Vân Lam có thêm không ít quầy bán hoa sen, trong tửu lâu trà phường cũng có thêm không ít điểm tâm mang sắc thái tương đồng với hoa sen, tất cả đều là vì nghênh đón lễ hội ngắm sen.
Sở quốc nước giàu binh mạnh, dân chúng an cư lạc nghiệp, thương bẩm túc nhi tri lễ tiết(*), hoa sen thanh khiết không nhiễm bùn tất nhiên cũng trở thành vật lí tưởng tượng trưng cho nhân cách, bởi vậy tầng lớp nhân văn nhã sĩ rất coi trọng ngày hội này, mà với dân chúng mà nói, ngày hôm đó không chỉ được ngắm nhìn mĩ cảnh tiếp thiên liên diệp ánh nhật hà hoa (**), mà còn có thể thả đèn hoa xem hội đèn lồng, rồi đến chùa miếu xin bức hương đồ cầu may mắn, ăn một bữa cơm chay hoa sen mà thường ngày không hay dùng, xem như vui vẻ cát tường.
(*) Trong nhà đủ lương thực mới nghĩ tới chuyện coi trọng lễ tiết.
(**) Ánh nhật hà hoa là chỉ hiện tượng ánh mặt trời phản chiếu lên hoa sen tạo nên sắc hồng thẫm kì diệu, là 1 cảnh đẹp nổi tiếng của Tây Hồ. 2 câu trên nằm trong bài thơ Hiểu xuất Tĩnh Từ Tự tống Lâm Tử Phương của nhà thơ Dương Vạn Lý: “Tiếp thiên liên diệp vô cùng bích. Ánh nhật hà hoa biệt dạng hồng" được dịch bởi Tùng Văn như sau: “Liền trời sắc lá xanh xanh ngắt. Nắng chiếu màu hoa thẫm lạ lùng".
Trong Truy Ảnh Cung, một hồ hoa sen cũng nở rộ rực rỡ, giữa hồ có một chiếc thuyền nhỏ, Thẩm Thiên Lăng đang ngồi dựa trên đầu thuyền lật sách, Cục Bông nằm trong lòng y, trên đầu có một cánh hoa sen, mắt đậu đen sáng lấp lánh, cảm thấy mình thật là đẹp quá đi!
Tần Thiếu Vũ lướt qua mặt nước, vững vàng đáp xuống thuyền.
“Xong việc rồi sao?" Thẩm Thiên Lăng ngồi dậy.
“Ừ." Tần Thiếu Vũ nói, “Dẫn ngươi về thay quần áo, chúng ta xuống núi dùng cơm."
“Xuống núi?" Thẩm Thiên Lăng khó hiểu, “Hồi nãy Trương thẩm có nói, buổi tối sẽ nấu củ sen hầm xương sườn, còn cố ý dặn ta giữa trưa phải ăn ít một chút."
Tần Thiếu Vũ bật cười, “Củ sen hầm xương sườn để đó làm bữa khuya đi, đêm nay trong thành rất náo nhiệt, để lỡ thì rất đáng tiếc."
“Chíp!" Cục Bông cũng nghiêm túc gật đầu.
Thẩm tiểu thụ thật không biết nói gì nữa, biết cái gì không mà chíp hả? Vừa nghe thấy thịt bò xương sườn hạt dưa là lập tức gật đầu, còn nghe thấy rau xanh thì giả bộ ngủ ngay, sắp thành tinh rồi đó……
Giữa hè, Truy Ảnh Cung ở trong núi xem như mát mẻ, nhưng trong thành thì rất oi bức. Thẩm Thiên Lăng đứng ở trong phòng, chọn một bộ quần áo mỏng để thay, Cục Bông đứng trên cửa, xòa ra đôi cánh ngắn ngủn tỏ vẻ mình cũng muốn mặc quần áo.
Tần Thiếu Vũ hỏi, “Sao gần đây nó lại mập lên rồi?"
“Phải không?" Thẩm Thiên Lăng nói, “Ta thấy bình thường mà, chắc là vừa tắm xong nên lông hơi xù thôi!" Hao tổn tâm cơ tìm lí do cho con trai gì đó, vừa nhìn đã biết là ruột thịt.
Tần Thiếu Vũ lắc đầu, “Về sau cho nó ăn ít chút đi." Trên mặt đất có không ít châu ngọc lúc trước Tiểu Phượng Hoàng chơi còn dư lại, hắn không cẩn thận đạp phải một hạt dưới chân. Cục Bông thấy vậy lập tức nhảy xuống cửa lắc lư chạy tới vươn móng ra đạp thẳng lên chân cha nó, ngưỡng đầu tức giận nhìn hắn, mắt đậu đen đầy kiên nghị — mau nâng lên đi!
Tần Thiếu Vũ lại bị giật mình, “Nghe hiểu thật sao?"
Thẩm Thiên Lăng:……
Vị thiếu hiệp này ngươi nghĩ nhiều rồi.
“Cung chủ, công tử." Ám vệ ở bên ngoài nói, “Xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi."
“Đi thôi." Thẩm Thiên Lăng thuận tay cầm một cái áo choàng màu đỏ khoác lên người con trai – dù sao cũng là một con hỏa phượng hoàng mà, chắc không sợ nóng đâu nhỉ.
Vật biểu tượng giang hồ vui sướng đi theo phía sau, hơn nữa âm thầm tiếc nuối tiểu đồng bọn Nhật Nguyệt Sơn Trang và Thất Tuyệt quốc đều không ở đây, không thì có thể đi uống tiệc rượu rồi, cùng nhau đi uống tiệc rượu gì đó, nghĩ chút thôi đã thấy vô cùng tốt đẹp rồi, tình huynh đệ thật là khiến người ta cảm động.
Sau khi dân chúng dưới núi nhìn thấy người của Truy Ảnh Cung, vẫn luôn nhiệt tình chào hỏi, hơn nữa biểu đạt khát vọng muốn được sờ bàn tay nhỏ. Cục Bông ngồi xổm trên đầu vai Thẩm Thiên Lăng, dương dương tự đắc xòe cành ra, khoe áo choàng của mình với người xung quanh, thậm chí còn xoay vòng vòng, thật biết quan tâm cho người xem tại hiện trường, không hổ là do ảnh đế vất vả khổ sở sinh ra, quả nhiên rất có phong phạm siêu sao.
Ông chủ tửu lâu đã sớm chuẩn bị xong nhã gian bên cạnh cửa sổ, quay đầu là có thể thấy ngay sông Vân Lam uốn lượn, phong cảnh tuyệt đẹp còn có gió lạnh thổi vi vu, cũng không cảm thấy oi bức nhiều. Thức nhắm trên bàn là trà lá sen, gỏi ngó sen, bánh hoa sen và táo hạt sen, tuy đơn giản nhưng rất hợp với không khí, thanh đạm ngon miệng rất tốt để khai vị. Chỉ là đối với ám vệ anh tuấn tiêu sái mà nói, mấy món nhỏ nhoi đó hiển nhiên là rất không đủ ăn, gần như là tiểu nhị còn chưa buông xuống thì cái đĩa đã sạch, có thể nói là gió cuốn mây tan, ông chủ hết cách, đành phải đổi cái đĩa tinh xảo thành một cái thùng mới miễn cưỡng ứng phó nổi.
Vật biểu tượng giang hồ vừa ăn vừa cảm khái, sức ăn của chúng ta thật là tốt, vừa nhìn là biết rất khỏe mạnh rồi.
Cục Bông thì lại chẳng có hứng thú gì với mấy món chay này, chọt chọt mấy hạt sen xong liền nhảy khỏi ngực Thẩm Thiên Lăng, lắc lư chạy mấy vòng trong tửu lâu, thuận lợi được vô số người xoa đầu và chơi ném cao cao, cảm thấy vô cùng sảng khoái thậm chí còn từ chỗ di thái thái nhà Trương viên ngoại trong thành lấy được một chuỗi trân châu, đúng là thật biết cách làm giàu.
Bóng đêm dần đến, hai bên tửu lâu thắp đèn lồng đỏ, trên đường lớn cũng dần náo nhiệt hẳn lên. Thẩm Thiên Lăng nuốt xuống ngụm canh cuối cùng, sau đó thỏa mãn nói, “Ăn no rồi."
“Lại đây." Tần Thiếu Vũ vươn tay gọi y.
Thẩm tiểu thụ rất có nguyên tắc, “Không!"
Tần Thiếu Vũ nói, “Vậy thì lập tức xx, ngươi có thể tự mình lựa chọn."
Thẩm Thiên Lăng giận, “Ở đây là tửu lâu!" xx ở tửu lâu gì đó, chỉ có biến thái mới làm!
Tần Thiếu Vũ không để tâm, “Thì sao?"
Rất có sao đó biết không! Thẩm tiểu thụ nghẹn lời, nam nhân của y đúnglà không biết xấu hổ.
“Nhanh lên." Tần Thiếu Vũ thúc giục.
Thẩm Thiên Lăng tang quyền nhục quốc nói, “Chỉ được sờ một cái thôi đó."
Tần Thiếu Vũ nói, “Được."
Nhã gian đóng cửa, tất nhiên cũng không có ai nhìn thấy được, nhưng ngoài cửa sổ chính là đám đông rộn ràng nhốn nhá, ngoài cửa lại thường có người trò chuyện, tình hình này chẳng chút thích hợp để làm chuyện không thuần khiết đâu biết không, rất giống biến thái đó! Thân thể Thẩm tiểu thụ cứng đờ, cảm nhận bụng mỡ của mình bị sờ qua rờ lại, thật là sống không bằng chết.
Sao có thể như vậy chứ.
Tối nay nhất định bị khó tiêu cho coi.
Lễ hội ngắm sen ngoài để thưởng thức cảnh sông, buổi tối còn có thể thả đèn hoa hồi ức cố nhân. Việc buôn bán ở các quán nhỏ bên đường rất tốt, Tần Thiếu Vũ mua một chiếc đèn hoa sen, dẫn Thẩm Thiên Lăng đến một góc khuất yên tĩnh, viết xuống tên của sư huynh, sau đó nhẹ nhàng thả vào giữa sông.
Trên mặt sông tối đen, từng điểm sáng của ánh nến chớp sáng chớp tối, theo dòng nước trôi đi xa, chậm rãi tụ hội với quần ánh sáng đằng xa, Thẩm Thiên Lăng quay đầu, muốn xác định tâm tình của hắn hiện tại.
“Đã qua hết rồi." Tần Thiếu Vũ nói, “Yên tâm đi."
“Ừm." Thẩm Thiên Lăng chủ động nắm chặt tay hắn.
Tần Thiếu Vũ cười cười, hai người vừa định trở về, lại nhìn thấy đằng trước có một nữ tử đang thả đèn hoa, phía sau có một nam tử cao lớn đang đứng, trên lưng đeo một thanh trường đao hình trăng khuyết, trông có vẻ là người đến từ đại mạc.
“Lục Yêu." Thẩm Thiên Lăng nhận ra nàng.
“Tần cung chủ, Thẩm công tử." Nàng kia đứng thẳng dậy, “Sao trùng hợp vậy."
Đèn hoa sen tinh xảo uốn lượn trong nước trôi đi, tuy không thấy rõ chữ trên đó, nhưng cũng có thể đoán được là ai. Thẩm Thiên Lăng nói, “Ta có đi qua đi qua Lệ Xuân viện mấy lần, tạp dịch bên trong đều nói ngươi không có ở đó." Từ ngày từ biệt ở Bái Kiếm Sơn Trang, nàng liền không rõ tung tích, chỉ loáng thoáng nghe được chút tin đồn trên giang hồ, nói nàng một mình đi vào đại mạc, nhưng cũng không tìm hiểu thêm được gì.
“Hôm nay vừa trở về, vốn định mấy ngày nữa sẽ đến Truy Ảnh Cung bái phòng nguyên." Lục Yêu nói, “Trùng hợp hôm nay là hội ngắm hoa nên tới nơi này thả đèn hoa."
“Ngươi còn đi nữa không?" Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Tạm thời sẽ không." Lục Yêu cười cười, “Lệ Xuân viện cũng sẽ khai trương lại, Thẩm công tử có thể đến bất kỳ lúc nào."
“Ừ." Thẩm Thiên Lăng nhìn nam tử phía sau nàng hỏi, “Vị này là bằng hữu của ngươi?"
Lục Yêu gật đầu, “Xem là vậy."
Khi mọi người trò chuyện, nam tử vẫn tựa vào thân cây nhìn xa xa, như là chẳng hề liên quan đến cuộc đối thoại này, trên mặt có vài vết thương dữ tợn, ánh mắt lại rất lạnh nhạt.
“Chúng ta cũng không quấy rầy thêm nữa." Thẩm Thiên Lăng nói, “Nếu là rãnh rỗi, tùy thời đều có thể đến Truy Ảnh Cung làm khách."
Lục Yêu cười, “Ừm."
Sau khi cáo biệt, Thẩm Thiên Lăng và Tần Thiếu Vũ cùng nhau trở về, hỏi, “Ngươi thấy thế nào?"
“Cái gì thế nào?" Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Lục Yêu có vẻ nội liễm hơn lúc trước nhiều." Thẩm Thiên Lăng nói.
“Một nữ tử đơn độc đi vào đại mạc, nhất định sẽ gặp phải một vài người và một số chuyện, tính cách tất nhiên cũng biến đổi theo." Tần Thiếu Vũ nói, “Như bây giờ không hẳn là không tốt."
“Nam nhân phía sau đó, ngươi có biết là ai không?" Thẩm Thiên Lăng hỏi.
Tần Thiếu Vũ lắc đầu, “Lúc trước chưa bao giờ gặp qua."
“Nếu bọn họ có thể thành thân thì tốt rồi." Thẩm Thiên Lăng cảm khái.
Tần Thiếu Vũ bật cười, “Việc này mà cũng muốn quản sao?"
“Muốn nàng có chỗ nương thân tốt thôi mà." Thẩm Thiên Lăng nói, Bái Kiếm Sơn Trang đã vĩnh viễn bị khóa lại, người sống phải tiếp tục sống, tất nhiên là hi vọng nàng sẽ có một kết cục viên mãn.
“Việc này sợ là ngươi ta không quản được rồi." Tần Thiếu Vũ nắm tay y đi về phía trước, “Nhưng Lục Yêu quả thật là một cô nương tốt, ông trời chắc cũng không nỡ làm khó nàng, ít nhất là nam tử đêm nay, trông có vẻ là cao thủ, sau này chuyện đánh nhau không cần lo."
Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười đạp đạp hắn, phần tử bạo lực gì đó.
Người thả đèn đa số tập trung dưới chân cầu, trên thượng du thì rất yên tĩnh, xung quanh cũng không có nhiều đèn đuốc. Tần Thiếu Vũ trực tiếp bế y lên, vừa đi về phía trước vừa sờ nắn chiếm tiện nghi, hai người cãi nhau ầm ĩ, bầu không khí chỉ toàn ấm áp ngọt ngào, mắt thấy hai đôi môi sắp chạm vào nhau, một đội ám vệ lại đột nhiên ào ào lao tới, “Cung chủ!" Âm thành đúng là chấn điếc tai!
Thẩm Thiên Lăng giật mình, vội vàng nhảy khỏi ngực Tần Thiếu Vũ.
Tần Thiếu Vũ đen mặt, “Gặp quỷ sao?"
Nếu đổi thành bình thường, đối với loại chuyện “Cắt ngang cung chủ và công tử hôn nhau" này, ám vệ chắc chắn sẽ tranh nhau chối bỏ trách nhiệm, để tránh tình trạng bị bắt đi chùi nhà xí hoặc trực tiếp bán đi! Nhưng tình huống lần này là ngoại lệ, bởi vì…… thiếu cung chủ mất tích rồi!
“Cái gì?" Thẩm Thiên Lăng trợn mắt há mồm.
“Là thật đó." Ám vệ rơi lệ đầy mặt, “Lúc xem náo nhiệt ở bờ sông thì còn đó, nhưng chỉ chớp mắt đã không thấy tăm hơi, chúng ta tìm cả nửa ngày cũng chưa tìm được." Đây đúng là sét đánh giữa trời quang, rất đáng để tự tử tạ tội!
Thẩm tiểu thụ nhất thời đầu váng mắt hoa !
Mà cùng lúc đó, dân chúng ven sông cũng đã nhận được tin tức “Tiểu Phượng Hoàng mất tích" cực kỳ bi thảm này, nhất thời ai nấy đều cảm thấy cả người không thoải mái. Phải biết ở tại Thành Vân Lam, nhân duyên của Cục Bông rất tốt đó, thường xuyên được ám vệ mang xuống núi dạo chơi, rất thân quen với mọi người, chỉ cần nó chíp một cái thôi đã thấy cõi lòng mềm mại, mất tích gì đó hoàn toàn không thể chấp nhận được!
Vì thế trong khoảng thời gian ngắn, hai bên song Vân Lam dấy lên vô số ánh đuốc, quần chúng nhân dân đều tự nguyện gia nhập đội ngũ tìm kiếm Tiểu Phượng Hoàng, cảnh tượng vô cùng cảm động!
“Đừng có gấp." Tần Thiếu Vũ an ủi, “Nói không chừng chỉ là ham chơi trên quầy quán nào đó thôi, qua một lát sẽ tự mình chạy đến."
Thẩm Thiên Lăng lòng như đốt lửa, cùng ám vệ tìm kiếm trong biển người.
Nhưng trên thực tế, cảnh ngộ hiện tại của Tiểu Phượng Hoàng tương đối thảm, bởi vì nó bị bắt cóc!
Nó vốn đang ngồi xổm trên người ám vệ sung sướng chíp chíp, sau đó lại thấy một quán nhỏ bán kẹo hoa sen, vì thế liền xòe cánh ra nhảy xuống đất muốn chạy tới ném thử. Bởi vì trước kia nó cũng thường xuyên như vậy, cho nên ám vệ không để ý, kết quả liền xày ra bi kịch.
Giờ này khắc này, Cục Bông đang ngồi xổm trong một lồng sắt tạo ra từ huyền thiết, tức giận nhìn hai nam nhân trước mặt.
“Bé ngoan, thật là Phượng Hoàng sao." Tên đầu chốc trong đó thắp đèn lên, soi kỹ cái đuôi ngắn ngủn trên mông nó, “Có nó hai anh em ta xem như phát tài rồi."
“Cẩn thận chút đi, đây chính là Phượng Hoàng của Truy Ảnh Cung đó, Tần Thiếu Vũ không dễ chọc đâu." Tên mặt thẹo nói, “Phải mau chóng nghĩ cách mang nó ra khỏi thành, tới phía Nam rồi thì đem bán giá cao."
Hai người này là dân buôn đến từ Nam Dương, vốn là buôn bán hương liệt, kết quả bởi vì quá ham tài lại ngại nên, nên không chỉ gây tổn thất cho thuyền hàng mà còn đắc tội không ít người, cùng đường nên mới phải chạy trốn tới Thành Vân Lam này, vốn muốn xem thử có cơ hội phát tài nào hay không, lại trong lúc vô ý nhìn thấy Tiểu Phượng Hoàng theo ám vệ xuống núi là việc – dù là ở quốc gia nào, Phượng Hoàng đều là dấu hiệu cát tường, người bình thường đừng nói là có một con, cho dù gặp một lần thôi cũng đã hiếm, vương công quý tộc thì lại càng nâng niu hơn. Nếu đem vật nhỏ này bán đến Nam Dương thì sẽ có giá trị cực lớn, hơn nữa người nơi đó cũng không thường xuyên giao thiệp với Sở quốc, tất nhiên cũng sẽ không kiêng kị thế lực của Truy Ảnh Cung, rất dễ bán hàng. Chủ ý đã quyết, hai người này liền âm thầm làm không ít chuẩn bị, rồi thật sự đắc thủ.
Nơi này là hầm ngầm trong một gian nhà cũ, bọn họ không cần lo lắng tiếng kêu chíp chíp của Phượng Hoàng sẽ bị người khác nghe thấy, mà Thành Vân Lam lại là đường thủy bộ trọng yếu, mỗi ngày đều có không ít thương đội ra vào, không cần lo lắng vấn đề bị người khác nghi ngờ, cho nên hiện tại vấn đề cần quan tâm nhất, chính là làm cách nào để thần không biết quỷ không hay mang Tiểu Phượng Hoàng ra khỏi thành.
Thuốc mê là tuyệt đối không thể dùng, nếu không lỡ như bất cẩn giết chết nó, vậy thì lần này chính là toi công mất việc, nhưng hiện giờ phòng thủ ở cửa thành rất nghiêm mật, không phải thời cơ tốt để rời thành, chỉ đành chậm rãi chờ cơ hội. Tên đầu chốc thuận tay lấy từ bên cạnh qua một ít vụn bánh màn thầu chiên giòn, đẩy vào trong lồng sắt.
Cục Bông nâng móng vuốt lên, đá thẳng ra ngoài, hơn nữa còn tức giận chíp chíp – mau mang về!
“Phượng Hoàng phải ăn gì nhỉ?" Đầu chốc hỏi đồng lõa.
Mặt thẹo khổ sở nói, “Sao ta biết được."
Đầu chốc lại lấy một ít gà nướng bọn họ ăn thừa đưa tới.
Cục Bông càng thêm tức giận, hai cánh ngắn đập đến kêu vù vù, quạt luôn mấy thứ đó ra ngoài!
Làm ơn đừng để chết đói chứ…… Hai người có chút hoảng hốt, nhanh chóng tìm khắp phòng thứ có thể ăn được, đưa từng thứ lên rồi lại nhìn Tiểu Phượng Hoàng đá từng thứ ra, đều cảm thấy có chút tức ngực.
Xong rồi xong rồi, lúc trước chỉ nghĩ cách để bắt về, nhưng lại không nghĩ tới vấn đề bắt về rồi thì phải nuôi làm sao, còn tưởng là giống như nuôi gà chứ.
Nhìn Tiểu Phượng Hoàng cuộn thành một cục trong lồng, hai người đều có dự cảm “bạc sắp tới tay lại muốn bay"! Vắt vả lo lắng đề phòng qua hết một đêm, ngày hôm sau trời còn chưa sáng liền nhanh chóng ra ngoài dò la tin tức, một là định nghe ngóm xem rốt cuộc Phượng Hoàng ăn cái gì, hai là cũng để xem thử tình hình trong thành ra sao, tiện bề tìm cơ hội mang nó ra ngoài, bán sớm cũng an tâm hơn.
Cục Bông một mình một chim ngồi xổm trong lồng sắt, xung quanh tối như mực, cảm thấy vô cùng buồn bực. Vất vả lắm mới ló đầu ra ngoài được, cái thân tròn vo lại suýt bị kẹt, nó dùng móng đạp đạp mấy cái, lồng sắt huyền thiết vẫn chẳng thấy có gì biến hình, nhưng lại tự làm mình choáng váng, hơn nữa còn rất đói bụng!
Giờ này ngày thường, đã sớm được ăn cơm trộn thịt chiên bốc khói nghi ngút rồi!
Thật đáng để mắt bắt ra sét!
Trong thành tất nhiên đã náo loạn, nếu nói đêm qua mọi người còn ôm tâm tình cầu may, nghĩ không chừng Tiểu Phượng Hoàng nghịch ngợm chạy đi chơi rồi bị lạc, nhưng trải qua một đêm tìm kiếm, gần như ai nấy cũng đã nhận định rằng – nó bị người ta bắt đi rồi – nếu không Cục Bông thường ngày thích nhảy nhót không ngừng kia tuyệt đối không thể biến mất lâu như vậy.
Vậy! Mà! Có! Kẻ! Dám! Bắt! Cóc! Tiểu! Phượng! Hoàng!
Dân chúng lập tức nổi giận!
To gan lớn mật thật đó!
Mọi người xắn tay áo lên, ai nấy tỏ vẻ sau khi tìm được thủ phạm nhất định phải đánh chết cái tên mao tặc náy! Ám vệ thì dưới sự dẫn dắt của Triệu Ngũ liên hợp với quan phủ kiểm tra từng nhà một, mong rằng có thể tìm thấy chút dấu vết. Xung quanh cửa thành cũng tăng mạnh thủ vệ, cả một con ruồi cũng sợ bay không lọt. Nhưng dù vậy, sau một ngày qua đi, vẫn chẳng có tin tức hữu dụng gì.
“Đừng lo lắng." Trong phủ nha, Tần Thiếu Vũ ôm Thẩm Thiên Lăng vỗ vỗ, “Không sao đâu."
“Ừm." Thẩm Thiên Lăng lòng nóng như lửa đốt, cả hốc mắt cũng đỏ lên.
Tần Thiếu Vũ thầm thở dài, cúi đầu hôn hôn tóc y, đem người ôm chặt hơn nữa.
Hoàng hôn buông xuống, trong cửa hàng ven đường có một nhóm ngườ vừa ăn mì vừa trò chuyện, đề tài tất nhiên là về Tiểu Phượng Hoàng. Đầu chốc gọi một chén mì dầu hành, cũng làm bộ hóng hớt.
“Cũng không biết là ai lớn gan như vậy." Một người trong đó nói, “Nếu để Tần cung chủ tìm được thì không yên thân đâu."
“Đúng là điên mà." Người khác nói, “Đó là dấu hiệu của điềm lành do Sở hoàng tự mình sắc phong đó, vậy mà có người dám hạ độc thủ, không sợ báo ứng sao."
“Có khi nào là giang hồ môn phái nào đó có thù oán với Tần cung chủ không?" Có người suy đoán.
“Cái này thì khó nói rồi." Người khác nói, “Chuyệ trên giang hồ chúng ta cũng không biết rõ, chỉ mong có thể mau chóng tìm được Tiểu Phượng Hoàng là tốt rồi."
“Tần cung chủ có bản lĩnh thông thiên, muốn tìm được chắc không khó nhỉ?" Đầu chốc nhân cơ hội chen vào nói.
“Đó là tất nhiên." Trong Thành Vân Lam có nhiều thương buôn, không ai nghi ngờ những gương mặt xa lạ, vì thế mọi người tranh nhau nói, “Hiện giờ trong thành không chỉ có thủ vệ của Thành Vân Lam mà còn có quân đội Sở quốc điều đền từ bên ngoài, lần này cho dù có quật lên ba thước đất cũng nhất định phải tìm cho ra Tiểu Phượng Hoàng."
Đầu chốc có hơi sửng sốt, mấy năm nay hắn sống lâu ở Nam Dương, dù có nghe thấy chuyện về Sở quốc nhưng cũng không hiểu mấy, cho dù biết thế lực của Truy Ảnh Cung không nhỏ nhưng chỉ cho đó là một môn phái giang hồ có hơi lớn thôi, dù thế nào cũng không ngờ rằng sẽ có quân đội đến hỗ trợ, vì thế lập tức có chút chột dạ — nhưng mà cũng bình thường thôi, nếu hỏi thăm rõ ràng mọi chuyện thì hắn làm gì còn lá gan mà đi bắt cóc Tiểu Phượng Hoàng .
Lúc trước chỉ nghĩ là mình đi chân trần nên muốn trộm một đôi giày để mang, cho rằng dù có bị chủ nhân bắt được thì cũng chỉ trả giày về là xong., ai ngờ lần này lại trộm trên đầu Diêm La Vương cơ chứ, nghe ý của dân chúng xung quanh thì, nếu lần này bị bắt, chỉ sợ không những chả có giày mang mà cả chân cũng bị chặt mất. Vì thế hắn cũng chẳng có tâm tình ăn cơm nữa, bỏ lại bát mì đi về, nghĩ nên tìm một nơi kín đáo hơn để giấu Tiểu Phượng Hoàng. Mà tên đồng lõa còn lại cũng giống như hắn, ngồi trong một tiểu lâu nghe dân chúng xung quanh nói chuyện phiếm.
“Cũng không biết là tên nào bị hư não, cả Phượng Hoàng mà cũng dám trộm." Ông chủ tửu lâu đứng sau quầy chậc chậc, “Mà khoan nói hắn trộm không nổi, cho dù có thành công thì Thượng Cổ linh cầm há phải vật người thường có thể nuôi?"
“Vì sao?" Mặt thẹo nhanh chóng hỏi một câu.
Lão bản thao thao bất tuyệt nói, “Nước uống phải là sương sớm trên cánh hoa, thức ăn phải là thiên sơn tuyết liên, người bình thường đừng nói là tìm được, dù muốn nhìn một cái thôi cũng đã khó lắm rồi. Đừng nói chi tới tắm rửa phải dùng nước suối trong thanh sơn, ngủ phải nằm trên nhung thảm khổng tước, phía trên còn phải rải đầy trân châu mới được."
Mặt thẹo đầu váng mắt hoa.
“Nhưng rõ ràng lần trước Tiểu Phượng Hoàng có ăn bò kho mà." Có người đưa ra dị nghị.
Hai mắt mặt thẹo sáng lên, cái này hình như dễ tìm lắm nè!
“Đó cũng không phải thứ người thường có thể mua được." Ông chủ nói, “Thịt bò thái sợi trong tửu quán ở Thành tây là nhất tuyệt, không đến nói thịt bò là dùng loại tốt nhất, cả tiêu ớt gừng muối đều có yêu cầu rất cao, vậy mới làm ra được thịt bò thượng phẩm miễn cưỡng có thể lọt vào mắt Thượng Cổ linh cầm."
Mặt thẹo thầm thở phào một hơi, cho dù có hơi đắt một chút nhưng cũng dễ chịu hơn đi tìm cái thiên sơn tuyết liên và sương sớm quỷ quái gì đó, vì vậy sau khi cơm nước xong xuôi, hắn liền giả như đi bộ tiêu thực mà lủi qua Thành tây mua một bao thịt bò thái sợi về nhà.
“Sao giờ ngươi mới về." Tên đầu chốc đang ở trong phòng lo lắng không thôi, thấy đồng lõa trở về vội chạy tới.
“Ta đi thám thính tin tức mà, thuận tiện mua chút bò khô về cho Phượng Hoàng ăn." Mặt thẹo nói, “Hôm nay ngươi có thăm dò được tin tức gì không?"
“Nguy lắm rồi, hình như Truy Ảnh Cung xem con Phượng Hoàng này là sinh mệnh đó, nghe nói cả Sở hoàng cũng điều quân đội đến đây." Đầu chốc nói, “Cửa thành trông coi rất nghiêm mật, chúng ta sợ là không ra được."
“Sợ cái gì, cùng lắm thì toi công một lần, để vật nhỏ này ở lại rồi chúng ta trốn đi là được." Mặt thẹo lớn gan hơn một chút, “Bây giờ còn chưa có ai hoài nghi chúng ta, đừng nên tự làm loạn trận tuyến."
“Ngươi chắc chứ?" Đầu chốc vẫn không yên lòng.
“Không thì sao, lúc trước không phải cũng nói người của Truy Ảnh Cung có khả năng lên trời xuống đất đó sao, không phải vẫn bị chúng ta trộm mất Phượng Hoàng à." Mặt thẹo đi vào trong, “Đừng tự mình dọa mình, ta thấy tên Tần Thiếu Vũ kia cũng chỉ vậy mà thôi."
Đầu chốc nhanh chóng theo vào.
“Chíp!" Trong tầng hầm, Cục Bông dựa vào lồng sắt, mắt đậu đen tràn ngập bi phẫn!
Cả ngày rồi chưa có cơm ăn!
Kì thật dựa theo tập tính của Phượng Hoàng, mười ngày nửa tháng không ăn cơm cũng không sao cả, nhưng vấn đề là nó không phải Phượng Hoàng bình thường, mà là Phượng Hoàng do trên dưới Truy Ảnh Cung đồng lồng nuôi ra! Không chỉ mỗi ngày phải ăn ba bữa đúng giờ, còn phải có thêm hạt dưa bò khô làm điểm tâm, vậy mới khỏe mạnh mà lớn lên được! Cả ngày không có cơm ăn gì đó, tuyệt đối không thể chấp nhận!
Mặt thẹo nhanh chóng mở bò kho ra, ngắt một miếng đưa qua.
Tuy rằng bụng hơi đói, nhưng Cục Bông vẫn kiên quyết quay đầu, lui về phía sau hai bước, “Chíp!!!" Không được dùng tay ngắt.
Nhưng mặt thẹo hiển nhiên sẽ không hiểu được ý nó, còn tưởng nó không chịu ăn, vì thế lại có hơi tức ngực – rốt cuộc là phải nuôi bằng gì đây trời.
“Chíp chíp chíp!" Thấy hắn cầm bao bò khô không nhúc nhích, Cục Bông càng tức giận, dùng móng vuốt ra sức đá cửa.
“Mẹ ơi, không phải sắp biến hình đó chứ." Lá gan của đầu chốc rất nhỏ.
“Biến mẹ ngươi á, đừng có tự mình hù mình!" Mặt thẹo trừng mắt với lồng sắt, “Ngoan ngoãn chút đi!"
“Chíp chíp chíp!" Cục Bông tức giận trừng ngược lại, thân hình tròn vo!
“Đừng kêu đừng kêu nữa." Tuy ở dưới đất không có người nghe thấy, nhưng đầu chốc vẫn bị nó chíp cho kinh hồn táng đảm, thuận tay giật bao giấy trong tay mặt thẹo qua, mở ra đưa vào lồng hết, ý là nó thích miếng nào thì chọn miếng đó đi, đừng có ồn ào là được.
Không dùng tay ngắt gì đó, vậy còn được! Cục Bông giận dữ ngậm một miếng lên, xoay người chạy vào trong góc bắt đầu mổ — tuyệt đối không được để đói bụng!
“Cuối cùng cũng yên tĩnh rồi." Đầu chốc thở phào một hơi.
“Đi lấy chút nước sạch tới đây, tạm thời cứ nuôi thế này đi." Mặt thẹo nói, “Cho dù quan phủ có đến từng nhà điều tra thì cũng không dễ tìm tới tầng hầm này đâu, chỉ là một con Phượng Hoàng, ta không tin Truy Ảnh Cung tìm suốt một hai năm mà không có một ngày buông lỏng phòng thủ, đến lúc bán được qua Nam Dương, nửa đời sau của hai ta khỏi phải lo nữa."
Tiền tài khiến người ta to gan hơn, nghe qua cũng có chút đạo lý, đầu chốc quyết tâm gật đầu, “Cứ làm vậy đi!" Thuyền của giặc cũng đã lên rồi, không thể nào làm chuyện lỗ vốn, cược một lần cũng không sao.
“Chíp!" Sau khi ăn no, Cục Bông lười biếng dựa vào lồng sắt, bắt đầu nghiêm túc suy xét vấn đề làm thế nào để thoát ra ngoài.
Thiếu cung chủ của Truy Ảnh Cung tuyệt đối không ngốc đâu biết không, tuy rằng còn chưa trưởng thành để mắt bắn ra sét hô mưa gọi gió, nhưng vẫn rất có khí phách.
Vì thế sáng ngày hôm sau, khi mặt thẹo cùng đầu chốc xuống hầm kiểm tra, liền cực kỳ sợ hãi phát hiện – Tiểu Phượng Hoàng cố sức bắt về này, hình như bệnh mất rồi.
“Chíp……" Cục Bông suy yếu cuộn thành một quả cầu, mắt đậu đen nhắm chặt, cả người run nhè nhẹ, trông rất thật.
“Ông trời ơi." Đầu chốc quả nhiên lại bùng cháy, sao nhiều chuyện vậy hả!
“Ngươi bình tĩnh một chút cho ta!" Mặt thẹo dùng một tay đập lên đầu hắn, tự mình đến trước lồng sắt xem thử, sau đó xoay người cả giận nói, “Tôi hôm qua sao không lấy bò khô ra hả, nhất định là vì ăn quá no!"
Cục Bông lén lút ợ một cái — nó đúng là có hơi chướng bụng thiệt, không có cha mẹ quản thúc gì đó, ăn hơi nhiều a!
“Ta quên." Đầu chốc khóc không ra nước mắt, “Làm sao bây giờ, có cần dùng chút thuốc xổ không?"
“Ông đây làm sao mà biết." Mặt thẹo đi vòng vòng quanh bàn.
Đầu chốc dùng vẻ mặt thảm thiết nhìn hắn.
Cục Bông lười biếng nằm trong ổ, nhắm mắt lại định ngủ một hồi.
Cho dù là bị bắt cóc, cũng tuyệt đối không thể chịu thiệt, hơn nữa còn phải đem người xấu tra tấn đến sống không bằng chết, quả thật rất có phong thái của Thẩm tiểu thụ khi đối phó với giáo chủ Ma Giao năm xưa, không hề khiến Truy Ảnh Cung mất mặt.
Bởi vì ăn có hơi chướng bụng, rất cần được nghỉ ngơi tốt một phen, cho nên Cục Bông đã rất tự giác mà thiếp đi! Cái thân bé xíu cuộn thành một cục tròn vo gì đó, cực kỳ đàng yêu.
Nhưng hai tên buôn chim kia thì không có biết đâu! Thấy Tiểu Phượng Hoàng nằm sấp bất động, còn tưởng là bệnh nên ngất xỉu, vì thế lo tức lo đến sót vó cả lên. Lúc trước nghĩ thì hay lắm, trộm đến tay rồi thì lập tức mang ra khỏi thành, chạy thẳng tới Nam Dương bán giá cao, rồi lại ra hải đảo mua nhà mua nha hoàn, hưởng thụ cuộc sống kẻ có tiền, nhưng vấn đề là hiện thực không như mơ, không chỉ không có cách mang Tiểu Phượng Hoàng ra khỏi thành mà còn khiến cho nó bị bệnh, thật không thể nào thê thảm hơn được nữa.
“Chíp!" Sau khi thức dậy trời đã gần tối, Cục Bông ra sức lười biếng duỗi eo, cảm thấy bụng thật đói, rất cần được ăn thịt bò.
Thế nhưng xung quanh lại trống trơn, rấ im lặng, hiển nhiên không có ai cả.
Vì thế Cục Bông hít sâu một hơi, cố hết sức thu mình nhỏ một chút, định chui ra vượt ngục, nhưng kết quả rõ ràng chính là – nó lại bị kẹt lại rồi!
Dùng sức rút đầu lại, Cục Bông tiếc nuối thở dài, nằm bệch trên lồng sắt bắt đầu nghiêm túc tự hỏi đời chim.
Trong thành vẫn huyên náo như trước, phòng thủ chẳng những không buông lỏng mà còn chặt chẽ hơn. Một đợt lời đốn mới vọt thẳng lên cao, có người nói Thẩm công tử vì bi thương quá độ đã hôn mê bất tỉnh, cả cái đuôi xù tròn tròn cũng không còn lắc lư nữa! Có người nói Tần cung chủ giận tái mặt, đã liên hợp với các môn phái giang hồ trong toàn Sở quốc tiến hành điều tra, thậm chí còn có người nói cả triều đình cũng nhúng tay vào việc này, đang khẩn cấ bố trí quân đội khóa lại các quan ải trọng yếu…… Về phần Thành Vân Lam và Vương Thành cách xa nhau ngàn dặm, Sở hoàng làm sao chỉ trong một đêm đã biết được chút việc nhỏ này, nó vốn dĩ không quan trọng đâu biết không!
Mọi người trong Truy Ảnh Cung dẫn theo quan binh, vẫn vào từng nhà điều tra như trước. Đầu chốc và mặt thẹo đều đang ngồi trong tửu lâu, cả hai đều có chút nơm nớp lo sợ, xuất đạo nhiều năm như vậy, không phải chưa từng cảm nhận được núi khoai lang bỏng tay, nhưng giờ xem ra, đây không phải là núi khoai phỏng tay, mà là một khối than đỏ bừng đó!
“Không thì, chúng ta đi đi?" Sau khi trở về chỗ ở, đầu chốc rất kinh hoảng, “Cái Truy Ảnh Cung kia trông có vẻ không trêu vào được đâu, lấy không được bạc thì thôi, nhưng đừng có đem mạng bù vào đó."
“Sợ cái gì, quan phủ đã đến kiểm tra một lần rồi, không phải chẳng phát hiện gì hết đó sao." Mặt thẹo vẫn không cam lòng.
“Cho dù quan phủ không phát hiện ra nhưng cũng không đem nó đến Nam Dương được, chúng ta vẫn có phát tài được đâu chứ." Đầu chốc nói, “Tình hình ở cửa thành ngươi cũng thấy rồi đó, đừng nói là mang một con Phượng hoàng, dù chỉ mang con vịt theo cũng khó mà qua được, cứ lần lựa thế nào cũng không phải chuyện tốt."
Mặt thẹo trầm mặc không nói.
“Hơn nữa nếu vật nhỏ kia không ăn không uống không bị bệnh cũng thôi đi, để dưới đất cũng không tổn thất gì, nhưng cứ như bây giờ, lỡ thật sự bất cẩn làm chết nó, chúng ta phải làm sao đây." Chỉ nghĩ chút thôi đã thấy đau đầu rồi.
“Đi xuống dưới xem trước đã." Mặt thẹo cũng bị hắn nói cho có hơi sợ hãi.
Hai người đi xuống hầm, lúc mở cửa tạo ra chút tiếng vang, Tiểu Phượng Hoàng đang ngủ gật lập tức mở to mắt ra, rất hi vọng có thể nhìn thấy cha mình!
“Thắp đèn sáng lên đi." Mặt thẹo phân phó.
Cục Bông bỗng chốc nản lòng, thật thất vọng.
Đầu chốc thắp sáng ngọn nến, chỉ thấy Tiểu Phượng Hoàng vẫn dựa vào lồng sắt như trước, yếu ớt mở mắt ra.
“Không phải nói nó ăn quá no sao, qua một ngày cũng nên tiêu thực rồi chứ." Đầu chốc đi đến phía trước nhìn nhìn, lo lắng nói, “Sao vẫn thế này vậy."
Cục Bông yếu đuối há miệng, “Chíp chíp chíp chíp chíp chíp……" Mặc dù đang giả bệnh, nhưng vẫn rất cần ăn bò khô, không thì sẽ đói bụng.
Đầu chốc còn đang lo lắng, “Làm ơn đừng có chết đó."
Mặt thẹo đi tới, vói tay vào lồng sắt muốn sờ sờ nó, kết quả chỉ thấy Tiểu Phượng Hoàng mấy giây trước còn đang ốm đau bỗng chốc nhảy lên, lửa giận trong mắt đậu đen bốc cao vạn trượng, móng vuốt nho nhỏ hung hăng cào xuống, để lại ba vết máu sâu hoằm, hoặc nên dứt khoát nói là khe máu.
“Ai da!" Đầu chốc bị hoảng sợ.
Mặt thẹo bị đau rút tay lại, chỉ thấy máu tươi đang chảy ồ ồ ra ngoài, chỉ trong chớp mắt đã ướt đỏ cả tay.
Tuy rằng rất nhỏ, nhưng cũng là Thượng Cổ linh thú! Thường ngày giúp cha nó đánh bại hoại không ít, rất có kinh nghiệm đánh nhau biết không! Thứa dịp hai người chưa kịp đóng cửa lại, Tiểu Phượng Hoàng dứt khoát bày ra tư thế tiểu đạn pháo vọt ra ngoài!
“Mau bắt lấy nó!" Mặt thẹo kinh hãi.
Đầu chốc thuận tay chộp lấy một cây chổi đuổi theo, tuy trông Cục Bông có vẻ bay lên rất thông thả, nhưng thực chất là nó nhảy lên đó, cho nên phóng đi rất xa! Vì thí chỉ trong chớp mắt, nó đã đến được cửa hầm, ngẩng đầu nhìn ánh sao be bé trên đầu, nín thở nhảy bật một cái…… không nhảy ra ngoài, còn bị rớt trở lại!
Quá cao gì đó, thật sốt ruột mà.
Từ cửa vào đến tầng hầm chỉ có một sợi dây thừng, hiển nhiên không giúp ích được gì cho nó! Mắt thấy đám đầu chốc bên kia đã sắp vọt tới, Cục Bông dứt khoát lui về sau mấy bước, sau đó ra sức phòng tới, xông thẳng về phía hắn!
Đầu chốc ngờ vật nhỏ kia lại thông minh tới vậy, lúc trước giả bệnh lừa người còn chưa tính, giờ còn có thể tự mình chạy ra cửa hầm. Trong phút chốc hắn cũng không nghĩ được gì nhiều, chỉ nghĩ thà đánh chết cũng tốt hơn để nó thoát ra ngoài, bằng không lỡ như dẫn người của Truy Ảnh Cung tới, vậy thì mình chỉ có một con đường chết, hắn quyết tâm xong liền giơ chổi lên đánh.
Nhưng chổi cũng không phải xẻng, tuy đánh thì đánh trúng, nhưng tiểu Cục Bông vẫn dũng cảm xuyên qua đầu chổi, hung hăng cào lên mặt hắn một cái, còn thuận tiện dùng ngón út cừng như gai sắt túm được môi dưới cửa hắn, mượn lực cố sức nhảy lên trên!
Đầu chốc chỉ cảm thấy trước mắt tối đen, trên mặt đau rát, hình như cả mắt cũng bị cào trầy, vì thế liền quăng chổi nằm lăn lộn, làm gì còn lo được cái khác. Đợi đến khi mặt thẹo nghe được động tĩnh chạy tới, chỉ thấy đồng bọn của mình mặt chãy đầy máu nằm trên đất kêu la thảm thiết, mà Tiểu Phượng Hoàng đã sớm không còn tăm tích, cả một cọng lông cũng không còn.
Bóng đêm sâu dần, trên đường đã không có bao nhiêu dân chúng, tất cả đều là ám vệ tuần tra và quan binh. Tần Thiếu Vũ tự mình dẫn người đi kiểm tra hết các nhà còn lại, vừa rẽ qua một góc đường liền nghe trên đầu truyền đến tiếng xé gió, vừa ngẩng đầu, một cục tròn vo xù lông liền nhào xuống, “Chíp ! ! !"
Tần Thiếu Vũ nhìn vật nhỏ quen thuộc trong lòng bàn tay, hiếm khi có chút ngây người.
“Chíp chíp chíp!" Cục Bông vô cùng vui vẻ, ra sức ngưỡng đầu!
“Ngao ngao ngao!" Ám vệ hoàn hồn đầu tiên, ào ào xông tới, sắp lệ rơi đầy mặt.
Rốt cuộc cũng trở về rồi!
Thật muốn quỳ xuống!
Tần Thiếu Vũ bật cười, vươn tay xoa xoa nó.
Cục Bông dương dương tự đắc, nhảy nhót trên ống tay áo hắn, định giống như thường ngày ngồi xổm trên đầu vai cha nó!
Móng vuốt be bé để lại trên ống tay áo màu trắng một vết máu nhỏ, Tần Thiếu Vũ nhíu mày nhẹ nhàng xách nó lên, cẩn thận kiểm tra một lát, chỉ thấy ở kẽ hở móng vuốt có không ít vết máu, nhưng quả thật không có bị thương.
Ám vệ lập tức chấn động, ai nấy đều nghiêm túc hẳn lên!
Tần Thiếu Vũ dùng ngón tay điểm điểm móng vuốt của nó, dùng ánh mắt nghi vấn nhìn nó.
Cục Bông vươn cánh ra, “Chíp!"
Tần Thiếu Vũ dẫn người theo phương hướng nó chỉ tìm kiếm, cuối cùng đến được một trạch viện, trong phòng thắp đèn, nhưng không có ai cả, cẩn thận tìm kiếm thì phát hiện một tầng hầm trong phòng ngủ, bên dưới có vài vết máu và lồng sắt bằng huyền thiết, còn có một ít vụn thịt bò.
“Đuổi theo!" Tần Thiếu Vũ nói, “Xem ra chưa chạy được bao lâu đâu."
“Dạ!" Ám vệ thật sự thật sự hận đến mức nghiến răng, lại dám nhốt thiếu cung chủ của chúng ta vào lồng sắt, thực rất đáng giận!
Cục Bông nằm trong lòng cha nó, đã sớm ngủ say, Tần Thiếu Vũ dùng ngón tay nhẹ nhàng gãi gãi nó, xoay người lên ngựa trở về phủ nha.
Thẩm Thiên Lăng đang ở trong phòng ngẩn người, nghe thấy động tĩnh mới đi ra mở cửa, vội vàng hỏi, “Thế nào rồi?"
“Suỵt." Tần Thiếu Vũ ra dấu im lặng với y, sau khi đóng cửa lại liền cởi áo choàng xuống, để lộ Cục Bông bé nhỏ nằm trong khuỷu tay.
“Ngươi tìm được rồi sao!" Thẩm Thiên Lăng mừng rỡ như điên.
“Ừ." Tần Thiếu Vũ cười khẽ, nhẹ nhàng đặt Tiểu Phượng Hoàng vào trong ổ, “Chắc là mệt lắm rồi, để nó ngủ ngon một giấc đi."
“Ngươi tìm được ở đâu vậy?" Sầu lo suốt mấy ngày nay rốt cuộc tan đi, Thẩm Thiên Lăng vừa muốn khóc vừa muốn cười, cả hốc mắt cũng đỏ lên.
“Bị người xấu bắt đi, may mà con trai có bản lĩnh, tự mình chạy thoát." Tần Thiếu Vũ kéo y ngồi lại bên giường, kể sơ lược về chuyện đêm nay.
“Mục đích là gì chứ?" Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Tám chín phần là để kiếm tiền." Tần Thiếu Vũ nói, “Bằng không chính là trong nhà thiếu tổ tông."
Thẩm Thiên Lăng vẫn không yên lòng, đứng ở bên ổ kiểm tra một chút, “Hình như gầy đi rồi."
“Sao có thể, mới hai ngày thôi mà." Tần Thiếu Vũ nói, “Hơn nữa bên cạnh lồng sắt nhốt nó còn có thịt bò khô."
Thẩm Thiên Lăng:……
“Con đã về rồi, ngươi cũng không cần lo lắng nữa." Tần Thiếu Vũ nhéo nhéo mặt y, “Lần sau ta sẽ không để lạc mất nó nữa."
“Không liên quan đến ngươi." Thẩm Thiên Lăng ôm cổ hắn, “Đi nghỉ sớm đi, ngươi đã lâu không nghỉ ngơi rồi."
“Hôn một cái?" Tần Thiếu Vũ hỏi.
Thẩm Thiên Lăng ngoan ngoãn nghiêng qua, thậm chí còn chủ động phụng hiến ra bụng nhỏ.
Thật mềm!
Gió đêm nhẹ nhàng lướt qua, ánh sáng rọi vào song cửa, một nhà ba người đoàn tụ gì đó, thật là tốt đẹp !
Sáng sớm hôm sau, ánh nắng ấm áp chiếu lên người, Cục Bông ngủ đã giấc lười biếng duỗi người, nhảy khỏi ổ chăn.
Sau đó liền bị nương nó ôm vào trong lòng, hung hăng xoa nắn một hồi.
“Chíp chíp!" Mắt đậu đen của Cục Bông sáng long lanh, tuy rằng lông tơ rối tung, nhưng vẫn vô cùng khí phách.
Trong phủ nha đã chuẩn bị xong điểm tâm từ sớm – người tiếp nhận chức vụ huyện lệnh của Ôn Liễu Niên tên là Thành Cảnh Hiên, tuy cũng là thanh quan, nhưng vì trong nhà tài lực hùng hậu cho nên ra tay cũng rất hào phóng. Vì chúc mừng Tiểu Phượng Hoàng thuận lợi thoát hiểm, bữa cơm này không chỉ có hạt dưa bò khô là thứ thiết yếu, thậm chí còn có ốc khô và hải sâm, cùng vói một vò Nữ Nhi Hồng! Ám vệ cũng đã sớm chạy ra ngoài mua đồ, táo đỏ thịt xuyên bánh da điểm tâm bày đầy một bàn, giống như đang ăn tết.
Cục Bông hạnh phúc đến nheo mắt lại, úp người nằm bệch trên bàn.
Thật tuyệt vời!
Tần Thiếu Vũ từ bên ngoài đi vào, trong tay cũng cầm một chuỗi kẹo hồ lô thường ngày Tiểu Phượng Hoàng thích nhất. Ám vệ phút chốc nước mắt rưng rưng, hiếm khi nhìn thấy cung chủ có tình cha như vậy, chúng ta thật rất không quen, rất đáng được múa một đoạn ương ca chúc mừng.
“Chíp!" Cục Bông thân thiết cọ cọ, sau đó liền bắt đầu vùi đầu chuyên tâm mổ kẹo hồ lô, thậm chí còn không ăn thịt bò trước, quả nhiên rất nể mặt cha nó.
“Bắt được người rồi sao?" Thẩm Thiên Lăng đưa khăn cho hắn lau tay.
Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Ở trong bụi cỏ trong thành, tổng cộng có hai người, thân phận đều đã điều tra xong, là dân buôn đền từ Nam Dương."
“Đang ở trong nhà giam?" Thẩm Thiên Lăng nói, “Ta đi xem thử."
“Hai kẻ xấu, có gì hay mà xem." Tần Thiếu Vũ nói, “Hơn nữa một tên bị cào trầy tay, một tên bị cào rách mặt, mắt còn suýt nữa bị mù, thấy càng phiền lòng thôi."
Thẩm Thiên Lăng giật mình, “Lợi hại như vậy?"
Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Tất nhiên lợi hại rồi, nó là do Lăng nhi tự mình sinh ra mà."
Thẩm tiểu thụ 囧, những lúc này không cần chiếm tiện nghi đâu, rõ ràng đang nói nghiêm túc mà!
“Chíp!" Mặt Cục Bông bị kẹo đường dính chặt, thật sốt ruột mà đứng trên bàn liều mạng lắc đầu.
Ám vệ dứt khoát đỡ bàn, để tránh mình không chịu nổi quỳ xuống! Dù sao thiếu cung chủ cũng khí phách đến thế, chúng ta đây rất khó kiềm chế a.
Thẩm Thiên Lăng bật cười, đi tới giúp nó xử lí.
Cả đám ngươi vui vẻ ăn xong điểm tâm, Thẩm Thiên Lăng tiếp tục ôm Tiểu Phượng Hoàng xoa nắn, Tần Thiếu Vũ đứng ở bên cạnh y, còn ám vệ hả, đang vừa xỉa răng vừa đi tới nhà giam, trên mặt đầy vẻ thổ phỉ.
“Các vị định đi đâu vậy?" Trên đường trùng hợp gặp được Thành Cảnh Hiên.
Ám vệ ha ha ha ha cười nói, “Chúng ta tới địa lao giải sầu." Lý do này nghe có vẻ rất tốt, hoàn toàn không khiến người khác nghi ngờ đâu.
Thành đại nhân gật đầu, vui vẻ nói, “Các vị từ từ đi, nếu sợ nha dịch cản phong cảnh, tùy ý phái đi là được."
Ám vệ lập tức thầm tỏ vẻ nhiệt liệt tán dương hắn, người thức thời luôn là người được yêu thích, thì ra không phải tất cả huyện lệnh đều là mọt sách, người này cơ trí hơn rất nhiều a, thật đáng được nhận cờ khen thường!
“Hắt xì!" Ôn đại nhân đang ở Thương Nhĩ Châu buồn rầu không biết nên tiễu trừ thổ phỉ thế nào bỗng khụt khịt mũi, tiếp tục lật xem hồ sơ.
Mấy cái chuyện nằm cũng trúng đạn này, thật là vô tội quá đi.
Tuy đã trải qua chút khó khăn, nhưng lật qua được trang này, cuộc sống cũng sẽ như trước đây, xán lạn đầy ánh nắng.
“Chíp chíp!" Cục Bông nằm bệch trên một đống châu báu, nheo mắt ngủ trưa ngon lành.
Mà Tần Thiếu Vũ thì đang ở bên Thẩm Thiên Lăng, hạ lệnh bồi thường một chút do dân chúng Thành Vân Lam – lần này dẫn theo quan phủ đến nhà người ta điều tra hết hai người, cũng xem như đã nhiễu loạn cuộc sống yên ổn của mọi người, vẫn nên bày tỏ xin lỗi một chút. Sau khi làm xong chuyện này, Thẩm Thiên Lăng lười biếng duỗi lưng, định trở về nhìn con trai.
“Không được." Tần Thiếu Vũ kéo người về, “Ngủ thôi mà có gì đáng xem."
“Mau buông ta ra!" Thẩm tiểu thụ ngao ngao kháng nghị.
“Không buông." Tần Thiếu Vũ ỷ vào sức mình lớn, kéo người ta vào trong lòng, “Theo ta ra sau núi luyện kiếm."
“Ngươi đi luyện kiếm một mình là được rồi, có gì hay đâu!" Thẩm Thiên Lăng rất bạc tình quả nghĩa.
Tần Thiếu Vũ nhéo mặt y, trừng mắt, “Ta luyện kiếm còn không bằng con trai ngủ sao?"
“Đương nhiên không rồi." Thẩm Thiên Lăng nói, “Ngươi đâu có cái đuôi bảy màu, dưới ánh nắng cũng không phát sáng!"
Ám vệ trên nóc nhà vẻ mặt rất rối rắm.
Tần Thiếu Vũ trực tiếp khiêng người lên.
“Cứu mạng a!" Thẩm Thiên Lăng giãy dụa.
Tần Thiếu Vũ lập tức đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng hai người càng lúc càng xa, ám vệ đồng loạt thở dài, cung chủ gì đó, đúng là vẫn cầm thú như ngày nào.
Cũng không biết đến khi nào mới say mê điêu khắc hoa cà rốt đây.
Chúng ta đều vô cùng sốt ruột.
Sau buổi chiều ánh nắng ấm áp, Cục Bông nho nhỏ nằm trong ổ, há miệng ngủ khò khò, thậm chí còn mơ thấy mộng đẹp.
Trong mộng có bò khô mỹ vị, châu ngọc tròn vo, người yêu thương mình, ca ca cực kỳ bạo lực, còn có rất nhiều rất nhiều thứ sáng long lanh.
Đời chim tươi sáng gì đó, thật quá tốt đẹp……
Hết phiên ngoại 1
Tác giả :
Ngữ Tiếu Lan San