Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào
Chương 119: Phát hiện mới ở nơi trời băng đất tuyết!
Edit: Spum-chan
Beta: Kaze
Trong tình cảnh trước mắt này, vấn đề lớn nhất không phải bão tuyết không ngừng, không phải mọi người phải mạo hiểm đi săn gấu, mà là. . . Tiểu Phượng Hoàng không chịu thả sói tuyết đi.
“Chíp!" Cục Bông đứng ở cửa, hai cánh ngắn ngủn ôm lấy chân Lang Vương, ngẩng đầu dùng hai mắt đậu đen nhìn nó.
Liên Thành Cô Nguyệt bật cười, Thẩm Thiên Lăng cũng không biết nên khóc hay nên cười.
Sói tuyết nằm sấp xuống, nghiêng qua cọ cọ nó.
“Chíp!" Cục Bông vô cùng có nguyên tắc.
“Ngoan, nghe lời." Thẩm Thiên Lăng đi qua định ôm con lại, ai ngờ không đợi y đưa tay, Tiểu Phượng Hoàng đã lắc lư chạy đến cạnh sói tuyết, giấu mình lại.
Thẩm Thiên Lăng: . . .
“Tiếc là bên ngoài gió quá lớn." Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Không thì đã mang theo vật nhỏ này đi cùng."
Sói tuyết ngậm lấy Cục Bông, xoay người đi vào động tuyết, đặt nó trên da gấy, rõ ràng không định mang nó đi cùng.
Cục Bông lập tức trở nên không vui, xoay người chừa cái mông cho nó.
Sói tuyết đi đến trước mặt y, đồng tử màu xanh đen vô cùng ôn hòa thuần hậu.
Cục Bông kiên quyết nhắm lại hai mắt đậu đen.
Sói tuyết vươn lưỡi, nhẹ nhàng liếm nó một cái.
Cục Bông cảm thấy đầu ướt sũng.
Sói tuyết lại dùng chân trước xoa xoa nó, Cục Bông một không đứng vững, bẹp một tiếng té lên trên thảm, trông rất ngốc.
“Đi." Liên Thành Cô Nguyệt ở một bên nói. Tuy nhìn hai linh thú này đùa với nhau rất thú vị, nhưng chính sự vẫn quan trọng hơn, bây giờ khó lắm mới đợi được bão tuyết nhỏ một chút, nếu tiếp tục kéo dài, nói không chừng tình huống sẽ càng lúc càng tệ.
Sói tuyết kêu nhỏ mấy tiếng, kéo da gấu ở một bên qua trùm Tiểu Phượng Hoàng lại, sau đó mới xoay người ra khỏi động tuyết
“Chíp!" Cục Bông chui khỏi tấm da gấu, nhào vào trong lòng mẹ của nó, rất uất ức.
Cũng muốn đi cùng a!
Thẩm Thiên Lăng trấn an vỗ vỗ nó, thở dài nói, “Gió tuyết lớn như vậy, cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì."
Tần Thiếu Vũ ôm y vào trong lòng, mắt hơi nheo lại, nhưng cũng chưa nói gì.
Một phía khác, Liên Thành Cô Nguyệt mang theo vài ám vệ, giữa trời tuyết rơi lớn như lông ngỗng, dưới sự dẫn dắt của sói tuyết gian nan đi về phía trước, không bao lâu, ngay cả lông mi cũng đọng đầy tuyết. Nhưng dù vậy, cũng không ai đưa ra nghi ngờ hoặc oán giận, dù sao ai cũng biết rõ, dưới loại tình huống này nếu tìm không thấy thức ăn, thì chỉ có một con đường chết.
Bản năng sinh tồn lớn hơn mọi thứ, hơn nữa khứu giác của sói tuyết rất linh mẫn, rốt cuộc mọi người cũng đến được một nơi khô ráo ngoài khu rừng. Khác với trời băng đất tuyết xung quanh, trong rừng mơ hồ có thể nhìn thấy bùn đất ngăm đen, không hoàn toàn bị băng tuyết che phủ.
“Bị dã thú lật ra sao?" Ám vệ tinh thần tỉnh táo.
“Không đơn giản là dã thú, mà là thú lớn." Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Lớp băng ít nhất cũng dày ba thước, quanh năm suốt tháng trải qua thời gian dài tích lũy, sớm đã cứng như đá tảng, cho dù là nam tử trưởng thành, muốn lật ra bùn đất cũng cũng không phải chuyện dễ, mọi người làm việc cẩn thận."
Ám vệ gật đầu, cùng hắn đi vào rừng cây.
Cánh rừng này rất lớn, nhưng bởi vì cây cối sớm khô héo, nên trước đó cũng không thấy có nhiều cản trở. Sau khi đi một hồi, mọi người quả nhiên phát hiện ra hai hàng dấu chân cực lớn trong rừng.
“Là gấu." Liên Thành Cô Nguyệt ngồi xổm xuống nhìn một lát, “Hơn nữa không phải nhỏ."
Sói tuyết dựng thẳng đuôi, vòng lông quanh cổ cũng xù lên.
Xa xa có tiếng bước chân loạt xoạt, ám vệ ăn ý dừng chân lại, tay phải nắm chặt chuôi kiếm, làm tốt chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Sói tuyết cũng cong người, nhẹ giọng gầm gừ.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, bóng trắng cực lớn vốn mơ hồ cũng ngày càng rõ ràng, đợi đến khi thấy rõ đó là thứ gì, ám vệ ai nấy hút một ngụm khí lạnh.
Trước đây mọi người chưa từng thấy gấu trắng bắc cực, chỉ khi mua áo choàng cho Thẩm Thiên Lăng tại thành Phong Tuyết, mới nghe ông chủ cửa hàng da lông nói qua vài câu, đều tưởng rằng chỉ là mấy con gấu trắng hơi lớn một chút, nhưng ai cũng không ngờ được, thứ này lại có bộ dạng dữ tợn như thế, răng nanh mọc dài ra ngoài miệng, hai mắt đỏ ngầu, giống như một tên Tu La dưới địa ngục.
Mọi người còn chưa kịp cảm khái “Sao lại xấu như vậy", thì gấu trắng bắc cực đã nổi giận gầm lên một tiếng nhào qua, ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang lắc mình tránh thoát, lớn tiếng nói, “Cẩn thận tay gấu!"
Ám vệ Truy Ảnh Cung nuốt nước miếng, nướng lên ngon nha!
Chân trước của gấu trắng bắc cực cực lớn, đầu móng tay lành lạnh, dễ dàng đánh gãy một gốc cây tám nhánh thô to.
Ám vệ Truy Ảnh Cung thật thà nói, “Mang về đốn củi không tệ." Có thể giảm được rất nhiều sức người.
Ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang giơ kiếm vọt qua, gió lạnh sắc bén đánh về bên sườn gấu lớn, vốn tưởng rằng dù không thể một kiếm lấy mạng, thì ít nhất cũng có thể chảy chút máu, ai ngờ tuy đã dùng cả mười thành khí lực, nhưng bảo kiếm lại như đâm phải kim ti giáp mềm dẻo nhất, không chỉ không làm bị thương gấu trắng bắc cực, mà còn khiến bản thân lảo đảo, suýt chút nữa đã té lên nền tuyết.
Gấu trắng thấy đã đến thời cơ, nhảy thẳng đến áp lên, thân thể cao lớn lúc này lại vô cùng linh hoạt, thời khắc mấu chốt may là ám vệ Truy Ảnh Cung thả người nhảy lên, kéo tiểu đồng bọn mang đến nơi an toàn.
Gấu trắng nặng nề té rạp trên mặt đất, chấn động đến mức khiền cả rừng cây đều run rẩy. Tuyết đọng trên cành khô loạt xoạt rơi xuống, khiến hàn ý trong không khí càng sâu thêm vài phần.
Lang Vương giống như tia sét màu trắng, đột nhiên nhảy lên, răng nhọn đâm chính xác vào mắt gấu trắng, một dòng máu đen sẫm phóng thẳng lên cao, nháy mắt lập tức bị đông lại thành băng.
Gấu trắng kêu thảm một tiếng, giống như phát điên mà đứng lên, chân trước cực lớn đá loạn không mục tiêu, trên mặt phủ đầy máu tươi, nhìn qua khiến người lạnh sống lưng. Sau khi cây cối bị nhổ tận gốc lại bị đạp mạnh vào tuyết, Lang Vương nhanh chóng thối lui, Liên Thành Cô Nguyệt chọn đúng thời cơ, thả người đâm nhanh một kiếm, chọc mù cả con mắt còn lại của gấu trắng.
“Grào!" Sau khi bị mù gấu trắng ngửa mặt lên trời gào thét, chấn đến tai mọi người đều rung lên.
“Phía trên!" Ám vệ đồng loạt nhảy lên, lợi kiếm từ bốn phương tám hướng đâm vào trong miệng gấu trắng, cắt đứt cả yết hầu.
Máu tươi nhiễm hồng nửa vùng tuyết, gấu trắng bắc cực giãy dụa một hồi, rốt cục tắc thở.
Ám vệ thở hồng hộc, cả tấm lưng đều bị mồ hôi thấm ướt.
“Mau cắt thịt gấu xuống, sau đó rời khỏi nơi này." Liên Thành Cô Nguyệt ra lệnh, “Rừng cây này quá lớn, không chừng nó còn có đồng bọn." Một hai con cũng không phải vấn đề lớn, nhưng nếu một lần đến cả đám, thì thật sự phải đau đầu.
Tay chân ám vệ rất nhanh nhẹn, qua một lát đã cắt thịt gấu thành mấy khối lớn, da gấu cũng lóc lên. Trong trời băng đất tuyết, gần như chỉ trong nháy mắt, khối thịt vốn còn hơi nóng đã đông lại cứng ngắc, sau khi dùng dây thừng trói lại, vừa vặn mỗi người cõng hai khối.
Tuy đã có chút sức cùng lực kiệt, nhưng mọi người cũng không dám nghỉ ngơi, dùng tốc độ nhanh nhất quay về, quăng mảnh rừng cây ở xa xa ra sau đầu.
Lúc trời đã hoàn toàn tối mịt, rốt cuộc mơ hồ nhìn thấy động tuyết đang ở tạm, vì thế đều thầm thở phào một hơi. Lần săn thú này tuy vất vả, nhưng cũng cuối cùng cũng có thu hoạch lớn, thậm chí còn được cho là thuận lợi. Có đồ ăn, thì có thể chống đỡ trong Tuyết Nguyên này thêm vài ngày, nghĩ đến điều này, mọi người đều tăng nhanh cước bộ.
“Bọn họ về rồi!" Thẩm Thiên Lăng đang đứng chờ ở cửa động.
“Công tử." Ám vệ nhất thời lệ nóng doanh tròng, phu nhân nhà ta thật là tri kỷ, cư nhiên luôn ngoan ngoãn chờ, đương nhiên nếu có thể nhân cơ hội sờ tay nhỏ một cái thì càng tốt, không biết cung chủ có ngủ chưa.
Kết luận tất nhiên là chưa rồi.
Tần Thiếu Vũ đi ra, trên đầu vai có một Cục Bông đang ngồi.
Gió tuyết hiếm khi tạm dừng lại, ám vệ đi lấy chút củi lửa, quét sạch một chỗ băng tuyết, đốt lên một đống lửa. Nhóm người đợi mấy ngày trong băng tuyết, rốt cục đã có cơ hội ra ngoài hít thở sưởi ấm, rồi lại uống một ngụm cháo nóng.
Hai mắt ám vệ sáng lên, vô cùng hưng phấn kể cho mọi người nghe chuyện lúc săn thú. Cục Bông dùng móng vuốt kéo bao bò khô cuối cùng qua, cố sức đặt ở trước mặt sói tuyết.
Mặt đất rất lạnh, sói tuyết nằm úp xuống, để nó nhảy lên người mình.
“Chíp!" Cục Bông giương cánh, mắt đậu đen sáng long lanh.
Thẩm Thiên Lăng buồn cười nói, “Cả ngày cứ tức giận, giờ thì tinh thần lại tỉnh táo rồi."
Tần Thiếu Vũ cũng cùng cười, “Có lạnh không?"
“Không lạnh." Thẩm Thiên Lăng tựa ngực hắn, ngẩng đầu nhìn lên trời.
“Khi nào có sao, chúng ta có thể lập tức xuất phát." Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Sao trên Tuyết Nguyên rất đẹp, là cảnh sắc mà trung thổ không thể thấy được."
“Ừ." Thẩm Thiên Lăng cười cười, “Chúng ta nhất định có thể nhìn thấy."
Đêm nay, mọi người đều có thể ngủ ngon hơn. Sáng ngày hôm sau, Thẩm Thiên Lăng còn đang nằm mơ trong ngực Tần Thiếu Vũ, đột nhiên bị một trận tiếng động đánh thức.
“Làm sao vậy?" Thẩm Thiên Lăng dụi dụi mắt, mơ mơ màng màng ngồi dậy.
“Ám vệ và Thiên Phong ở bên ngoài." Tần Thiếu Vũ nói, “Hình như có chuyện rồi."
“Gặp chuyện không may sao?" Thẩm Thiên Lăng giật mình.
“Đi thôi, ra ngoài xem thử." Tần Thiếu Vũ lấy áo choàng ở bên cạnh, bọc kín y lại, đầu cũng trùm mũ, nhìn qua hệt như một cục bông xù lông, chỉ chừa lại hai con mắt.
Nếu đổi thành bình thường, ám vệ nhìn thấy phu nhân ăn mặc thế này, nhất định đều sẽ bị moe đến tâm can đều tê liệt, nói không chừng còn rơi đầy lệ nóng! Nhưng lần này lại là ngoại lệ, đợi đến khi Tần Thiếu Vũ và Thẩm Thiên Lăng ra ngoài, tất cả mọi người đều đang vây quanh dưới vách núi, hình như đang xem thứ gì đó.
“Làm sao vậy?" Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Cung chủ, công tử." Ám vệ ai nấy đứng thẳng dậy.
“Thức rồi?" Thẩm Thiên Phong chỉnh lại áo cho Thẩm Thiên Lăng, sau đó nói, “Hình như từng có người đến."
“Cái gì gọi là từng có người đến?" Nghe một câu như thế, không chỉ Thẩm Thiên Lăng khiếp sợ, mà Tần Thiếu Vũ cũng hơi nhíu mày.
“Nồi và giá sắt đặt ở đây tối qua từng bị chạm vào." Thẩm Thiên Phong nói.
Thẩm Thiên Lăng nhìn lại, quả nhiên thấy được dụng cụ nhà bếp vốn được thu xếp ngay ngắn chỉnh tề bị rơi rớt khắp nơi, nằm hỗn loạn trên mặt đất. Vách núi để nghịch hướng gió, chắc chắn không thể bị gió thổi rơi.
“Có thể là do dã thú hay không?" Thẩm Thiên Lăng đoán, “Đồng bọn của gấu trắng bắc cực."
“Không thể." Thẩm Thiên Phong lắc đầu, “Khứu giác gấu trắng rất linh mẫn, nếu thật là vì đồng bọn, thì mấy khối thịt gấu kia không thể được bình yên chôn trong tuyết, thậm chí còn rất có thể bị tấn công vào động tuyết."
“Nhưng ở đây ngoại trừ chúng ta, sao có thể còn có người khác?" Thẩm Thiên Lăng thật sự không thể tưởng tượng.
Thẩm Thiên Phong thầm thở dài, cũng biết có chút khó giải thích —— nhưng ngoại trừ nó, hình như không thể tìm thấy lý do nào khác để giải thích tình hình dưới vách núi hiện tại.
“Đại thiếu gia." Ám vệ từ một phía chạy tới, “Phát hiện dấu chân cách đây không xa, thật sự là người, Liên Thành thiếu chủ đã dẫn người đuổi theo."
“Nơi băng tuyết ngập trời, rốt cuộc là quỷ hay người." Diệp Cẩn đau đầu.
Thẩm Thiên Lăng đã lạnh sống lưng.
Tần Thiếu Vũ trấn an vỗ vỗ y, kéo người vào trong lòng.
“Lần này may mắn có Liên Thành thiếu chủ." Thẩm Thiên Phong nói, “Nhân tình thiếu hắn, chỉ sợ nhất thời khó có thể trả đủ."
“Muốn trả nhân tình không phải quá dễ sao." Diệp Cẩn nói, “Chờ sau khi rời khỏi đây, ta phối chút thuốc mê là được."
Thẩm Thiên Lăng buồn bực, “Phối thuốc mê làm gì?" Báo ân chẳng lẽ không phải là đưa thuốc bổ sao, làm gì có đạo lý gây mê ân nhân chứ.
Lối suy nghĩ của tẩu tử y thật kỳ quái, cứ tiếp tục phát triển như thế, tương lai ca y nhất định sẽ có ngày bị hoạn.
Nghĩ chút thôi cũng đã thấy quá thê thảm.
“Ai nói ta muốn gây mê Liên Thành Cô Nguyệt." Diệp Cẩn nói, “Phối chút thuốc mê phóng vào Ngâm Vô Sương, nhét vào trong kiệu rồi thổi kèn đánh chiêng nâng lên Trường Bạch Sơn, nhân tình lớn bằng trời cũng nên trả đủ rồi."
Thẩm Thiên Lăng: . . .
Tần Thiếu Vũ nhịn cười.
Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười, “Loại chuyện này nói sau lưng là được, trăm ngàn lần đừng để bị Liên Thành thiếu chủ nghe được."
Diệp Cẩn ngạo kiều hừ hừ, ngồi xổm xuống sửa sang lại nồi chảo tán loạn.
Sau một lát, ám vệ đuổi theo bắt người rốt cục trở về, biểu tình đều có chút kinh ngốc.
“Làm sao vậy?" Thẩm Thiên Lăng lắc lắc tay trước mặt bọn họ, “Sẽ không phải thật sự gặp quỷ chứ?" Sao cả đám đều có bộ dạng này.
“Đáng sợ a!" Ám vệ Truy Ảnh Cung khóc lóc ôm lấy tiểu đồng bọn, “Đây rốt cuộc là cái nơi quỷ quái gì, má ơi, quả thực hù chết người."
Ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang chợt dùng lực, vô tình đẩy vật biểu tượng giang hồ té vào trong tuyết.
Giả bộ cái gì! Vừa rồi rõ ràng còn nhìn rất hăng say!
“Rốt cuộc có bắt được không?" Thẩm Thiên Lăng không hiểu ra sao, sốt ruột truy vấn.
“Bắt được." Cách đó không xa truyền đến thanh âm của Liên Thành Cô Nguyệt, mọi người ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy trong tay hắn mang theo một con gấu nhỏ, đang đi về phía này.
“Cái này có gì đáng sợ." Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười nhìn ám vệ, ta còn không sợ mà.
“Không phải a!" Vật biểu tượng giang hồ giàn giụa nước mắt, “Thứ này là người!"
“Người?" Thẩm Thiên Lăng khiếp sợ, lúc này Liên Thành Cô Nguyệt cũng đã đến gần, Diệp Cẩn thấy rõ đầu tiên, tức thì hít một ngụm khí lạnh.
“Người" trước mắt toàn thân mọc đầy lông trắng, trên mặt cũng có một lớp thật dày, ngũ quan lại mơ hồ là thuộc về con người, tứ chi cũng có thể nhìn ra là hình dạng tay chân.
Lúc trước chỉ nghe qua Tuyết Nguyên cực bắc có dã nhân, còn tưởng chỉ là truyền thuyết, không ngờ lại thật sự tìm được.
Thẩm Thiên Lăng lúc đầu cũng có chút sợ, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt của dã nhân kia, lại cảm thấy không còn sợ lắm. Nhìn chiều cao của đối phương, trong nhà bình thường thì đều khoảng chừng tiểu hài tử bảy tám tuổi, hai mắt rất to, rất sáng, bên trong có chút ủy khuất và sợ hãi, đang khẽ run rẩy.
“Bị thương?" Diệp Cẩn nhìn thấy cánh tay nó chảy máu .
“Tiểu gia hỏa này chạy trốn rất nhanh, lúc đầu không thấy rõ là thứ gì, không cẩn thận khiến nó bị thương." Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Tuổi không lớn, hình như bị hoảng hốt."
Diệp Cẩn xoay người trở vào động tuyết, lấy cái hòm thuốc ra băng bó cho nó. Lớp lông xung quanh miệng vết thương đã dính lại với vết máu bị đông cứng, ám vệ nấu nước ấm, lấy khăn tay giúp nó chùi sạch vết bẩn, Diệp Cẩn nhổ hết lớp lông xung quanh miệng vết thương, càng thêm xác định kẻ này thật sự là người.
“Chíp!" Cục Bông trốn phía sau sói tuyết, ló ra hai mắt nhìn nó.
Dã nhân ngồi ở trong tuyết, nhìn dáng điệu thơ ngây của tiểu Phượng Hoàng, ha ha bật cười.
Nó cười, ám vệ cũng chợt thấy có chút buồn cười, không khí trở nên hài hòa hơn rất nhiều.
“Chíp." Cục Bông nhào vào trong lòng mẹ của nó, mở to mắt đậu đen tiếp tục nhìn dã nhân.
“Xong rồi." Diệp Cẩn đã băng bó xong miệng vết thương cho nó, “Xem kích thước xương cốt, chắc là dã hài tử chừng mười tuổi, chỉ là không biết người nhà ở đâu."
“Ngươi có biết nói chuyện không?" Thẩm Thiên Lăng nhẹ giọng hỏi nó.
Dã hài tử miệng ô ô lên tiếng, mơ hồ chỉ có thể nghe ra vài chữ, lại không đoán được nó có ý gì.
“Giờ phải làm sao?" Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Để cho nó chạy đi." Diệp Cẩn nói, “Xem hình dạng xương cốt, chắc là mấy đời luôn ở trong tuyết, đã hoàn toàn thích ứng với hoàn cảnh nơi này, không chừng còn có người nhà ở gần đây, tìm không thấy tiểu hài tử sẽ sốt ruột."
Ám vệ gật gật đầu, ai nấy đứng dậy vào động tuyết, còn thân thiết phất tay với nó hẹn gặp lại.
Hai mắt dã hài tử rất mờ mịt, như là không rõ vì sao mọi người đều phải đi.
“Chíp!" Cục Bông dựa trên lưng sói tuyết, giơ hai cánh với nó.
Dã hài tử do dự một chút, cẩn thận đi qua.
Sói tuyết nhỏ giọng gầm gừ, như là đang cảnh cáo nó cách xa một chút.
Dã hài tử lui về phía sau mấy bước, rõ ràng có chút khẩn trương.
“Chíp!" Cục Bông dùng móng vuốt đá đá Lang Vương, không được hung dữ!
Sói tuyết: . . .
Thẩm Thiên Lăng nhìn mà tức cười, Diệp Cẩn cũng nói, “Tiểu hài tử này hình như không muốn đi."
“Vậy thì ở lại đi." Liên Thành Cô Nguyệt rất sảng khoái, “Thịt gấu tạm thời có rất nhiều, nó lại có thể chạy trốn rất nhanh trong tuyết, nói không chừng sẽ có thể giúp đỡ."
Thịt gấu nướng xong đêm qua còn dư một ít, Diệp Cẩn cầm một khối, đi qua đưa cho dã hài tử.
Tiểu hài tử cũng không do dự lấy một khắc, nhận lấy rồi như lang thôn hổ yết mà cắn ngụm lớn nuốt vào bụng, Diệp Cẩn nhân cơ hội nhìn nhìn răng nanh nó, phát hiện chúng bén nhọn hơn so với người bình thường, hiển nhiên cũng là kết quả do ở trong Tuyết Nguyên ăn thịt sống lâu ngày.
Sau khi ăn xong khối thịt gấu lớn, tiểu hài tử lau lau miệng, đột nhiên xoay người chạy vào trong tuyết, tốc độ nhanh như bay, gần như lập tức biến mất trong tầm mắt mọi người.
“Chạy nhanh như vậy?" Thẩm Thiên Lăng khiếp sợ.
“Chíp!" Cục Bông cũng cùng há to miệng giống như mẹ của nó, vừa thấy đã biết là ruột thịt.
“Tốc độ chạy ngang với sói tuyết." Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Thể trọng lại nhẹ, trách không được sáng nay lại gần như không thấy được dấu chân trên vách núi."
“Đầu tiên là gấu trắng bắc cực, giờ lại là dã nhân, không biết trong mảnh Tuyết Nguyên mênh mông này, còn có thứ gì mà chúng ta chưa từng thấy." Thẩm Thiên Lăng nói, “Luôn cảm thấy mọi chuyện không hề đơn giản như vậy, sớm hay muộn sẽ có phát hiện khác."
“Không sai!" Ánh mắt ám vệ rất kiên nghị.
“Các ngươi cũng nghĩ thế sao?" Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Tất nhiên." Ám vệ liều mạng gật đầu.
Làm một fan não tàn đủ tư cách, cho dù phu nhân có cảm thấy dưới tuyết phủ đầy hoàng kim, chúng ta cũng sẽ nhất định tin tưởng!
Vô cùng khiến người cảm động.
“Quay về thôi." Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Xem ra lại sẽ có bão tuyết, mọi người giữ lại thể lực."
Mọi người ai nấy gật đầu, tự mình quay về động tuyết, chỉ là không đợi bão tuyết đến, bên ngoài lại truyền đến một tiếng thét vang.
Đi ra nhìn, đúng là dã hài tử lúc trước chạy về, trong tay còn ôm một cái vại lớn.
Thẩm Thiên Lăng khiếp sợ, “Lớn như vậy, sao nó ôm tới được."
“Ngươi tất nhiên không thể so sánh nó với trẻ con nhà bình thường." Tần Thiếu Vũ dẫn y lên phía trước, những người khác cũng vây quanh tiểu hài tử, không chắc trong vại này là thứ gì.
Ánh mắt dã hài tử tràn ngập hưng phấn, mở nắp vại ra, đổ một đống bắp vàng ươm lên nền tuyết.
Diệp Cẩn bật cười, đưa tay xoa xoa đầu nó.
Ám vệ thấy thế cũng nhẹ nhàng thở ra, thì ra là đưa bắp cho mọi người, còn tưởng rằng sẽ xuất hiện một con mãnh thú nữa chứ!
Còn biết báo ân kìa. . . Vật biểu tượng giang hồ vô cùng tiếc nuối, tiếc là trong túi mình không có đường, bằng không tiểu hài tử này nhất định sẽ rất thích.
Tuy từ nhỏ lớn lên trên băng nguyên, nhưng ít nhất đều cùng là nhân loại, hỉ nộ ái ố cơ bản vẫn có thể nhận ra. Lúc này thấy mọi người hình như đều rất vui vẻ, dã hài tử cũng lập tức cùng cười ha ha, gom lại đống bắp vào trong vại, đặt ở trước mặt Diệp Cẩn.
“Cám ơn." Diệp Cẩn rất chân thành. Loại địa phương quỷ quái này tất nhiên không có khả năng tạo ra lương thực, vại bắp này không chừng là nó mạo hiểm trộm lấy từ thôn xóm ở biên cảnh, lúc này lại khiêng đến hết cho mọi người, cũng giống như đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Dã hài tử lắc đầu vẫy tay, miệng hàm hàm hồ hồ nói ba chữ, Thẩm Thiên Lăng giật mình nói, “Nó có thể nghe hiểu tiếng người, hắn nói không cần cảm ơn!"
Dã hài tử càng thêm ngượng ngùng, cúi đầu đá chân.
“Tổ tiên nó chắc là nhân loại, không chừng còn từng ở trong thôn tại biên cảnh." Diệp Cẩn nói, “Sau này xuất phát từ nguyên nhân nào đó buộc phải chạy tới tuyết nguyên, vì để tiếp tục sinh tồn, thân thể mới phát sinh những thay đổi đó. Mà ở cực bắc thì không thể giao tiếp với con người, cho nên dần dần quên mất cách nói chuyện."
Mọi người nghe vậy trong lòng đều có chút nặng nề, cảm thấy tiểu hài tử này có chút đáng thương.
“Lúc trước có đào dư một động tuyết, nếu nó muốn ở lại, vừa lúc có thể ở trong đó." Diệp Cẩn dẫn tiểu hài tử đến trước động, khoa tay múa chân nói chuyện, cuối cùng cũng khiến nó hiểu được.
“Có được không?" Diệp Cẩn hỏi.
Tiểu hài tử liên tục gật đầu, xẹt một cái liền chui vào trong động, gọi cũng gọi không ra.
Diệp Cẩn dở khóc dở cười, Thẩm Thiên Phong ôm vai y, “Trở về đi, gió tuyết sắp tới rồi."
Diệp Cẩn nhìn phía chân trời, thở dài nói, “Tối như mực, cũng không biết khi nào mới sáng lên."
“Cát nhân tự có thiên tướng, không cần lo lắng." Thẩm Thiên Phong dẫn y quay về, “Không chừng tiểu hài tử này là do ông trời phái tới giúp chúng ta, có tin không?"
“Không tin." Diệp Cẩn dứt khoát lắc đầu, không chừa chút mặt mũi nào cho nam nhân của y.
Ám vệ ở một bên sau khi nghe đều chậc chậc, Diệp cốc chủ thật là không dịu dàng gì cả, nếu đổi thành phu nhân nhà ta, nhất định sẽ vân vê góc áo, nghiêng đầu làm nũng nói mấy câu đáng yêu như “Đương nhiên tin tưởng nha".
Khiến người ta rất rất không chịu nổi.
Cái vại kia đựng đầy bắp, nấu thành cháo cũng có thể ăn được khá lâu, hơn nữa còn có thịt gấu săn được lúc trước, tuy không tính là mỹ vị, nhưng ít nhiều gì cũng không cần phải chịu đói nữa. Tiếp qua mấy ngày, dã hài tử đã quen thân với mọi người, hơn nữa chắc là vì cảm kích lúc trước Diệp Cẩn từng trị thương cho nó, nên rất thân cận với y.
Trong Tuyết Nguyên rãnh rỗi đến nhàm chán, Diệp Cẩn cũng rất thích nói chuyện phiếm với nó. Ám vệ thấy hai người khoa tay múa chân cả ngày, đều cảm thấy có chút buồn bực —— vậy mà cũng có thể nói chuyện phiếm sao?
“Ngươi có thể nghe hiểu những gì nó nói?" Thẩm Thiên Lăng cũng rất nghi hoặc.
“Không thì sao, ngươi nghĩ ta đang làm cái gì." Diệp Cẩn nói, “Nó đã không còn người nhà."
“Thật hay giả vậy." Thẩm Thiên Lăng không tin, “Vừa rồi ta cũng luôn ở đây." Nhưng đến một câu cũng nghe không hiểu.
Diệp Cẩn trắng trợn nói, “Bởi vì ngươi rất ngốc."
Thẩm Thiên Lăng: …
Còn là tẩu tử ruột sao.
“Ngày trước người thân của nó bị con gấu trắng kia ăn, hôm đó ở trong rừng nhìn thấy Liên Thành Cô Nguyệt giết gấu trắng, cho nên mới theo về đây." Diệp Cẩn đưa tay xoa xoa đầu dã hài tử, “May là gặp chúng ta, sau này mang ngươi về Trung Nguyên, sống cho yên ổn ha!"
Dã hài tử tuy nghe không hiểu, nhưng vẫn có thể nhìn hiểu thiện ý trong mắt mọi người, vì thế cũng cười ha ha, ánh mắt sáng long lanh.
Thẩm Thiên Lăng cũng cười nhìn nó.
Nếu sinh ra trong nhà bình thường, nhất định cũng là một tiểu hài tử khả ái
Beta: Kaze
Trong tình cảnh trước mắt này, vấn đề lớn nhất không phải bão tuyết không ngừng, không phải mọi người phải mạo hiểm đi săn gấu, mà là. . . Tiểu Phượng Hoàng không chịu thả sói tuyết đi.
“Chíp!" Cục Bông đứng ở cửa, hai cánh ngắn ngủn ôm lấy chân Lang Vương, ngẩng đầu dùng hai mắt đậu đen nhìn nó.
Liên Thành Cô Nguyệt bật cười, Thẩm Thiên Lăng cũng không biết nên khóc hay nên cười.
Sói tuyết nằm sấp xuống, nghiêng qua cọ cọ nó.
“Chíp!" Cục Bông vô cùng có nguyên tắc.
“Ngoan, nghe lời." Thẩm Thiên Lăng đi qua định ôm con lại, ai ngờ không đợi y đưa tay, Tiểu Phượng Hoàng đã lắc lư chạy đến cạnh sói tuyết, giấu mình lại.
Thẩm Thiên Lăng: . . .
“Tiếc là bên ngoài gió quá lớn." Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Không thì đã mang theo vật nhỏ này đi cùng."
Sói tuyết ngậm lấy Cục Bông, xoay người đi vào động tuyết, đặt nó trên da gấy, rõ ràng không định mang nó đi cùng.
Cục Bông lập tức trở nên không vui, xoay người chừa cái mông cho nó.
Sói tuyết đi đến trước mặt y, đồng tử màu xanh đen vô cùng ôn hòa thuần hậu.
Cục Bông kiên quyết nhắm lại hai mắt đậu đen.
Sói tuyết vươn lưỡi, nhẹ nhàng liếm nó một cái.
Cục Bông cảm thấy đầu ướt sũng.
Sói tuyết lại dùng chân trước xoa xoa nó, Cục Bông một không đứng vững, bẹp một tiếng té lên trên thảm, trông rất ngốc.
“Đi." Liên Thành Cô Nguyệt ở một bên nói. Tuy nhìn hai linh thú này đùa với nhau rất thú vị, nhưng chính sự vẫn quan trọng hơn, bây giờ khó lắm mới đợi được bão tuyết nhỏ một chút, nếu tiếp tục kéo dài, nói không chừng tình huống sẽ càng lúc càng tệ.
Sói tuyết kêu nhỏ mấy tiếng, kéo da gấu ở một bên qua trùm Tiểu Phượng Hoàng lại, sau đó mới xoay người ra khỏi động tuyết
“Chíp!" Cục Bông chui khỏi tấm da gấu, nhào vào trong lòng mẹ của nó, rất uất ức.
Cũng muốn đi cùng a!
Thẩm Thiên Lăng trấn an vỗ vỗ nó, thở dài nói, “Gió tuyết lớn như vậy, cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì."
Tần Thiếu Vũ ôm y vào trong lòng, mắt hơi nheo lại, nhưng cũng chưa nói gì.
Một phía khác, Liên Thành Cô Nguyệt mang theo vài ám vệ, giữa trời tuyết rơi lớn như lông ngỗng, dưới sự dẫn dắt của sói tuyết gian nan đi về phía trước, không bao lâu, ngay cả lông mi cũng đọng đầy tuyết. Nhưng dù vậy, cũng không ai đưa ra nghi ngờ hoặc oán giận, dù sao ai cũng biết rõ, dưới loại tình huống này nếu tìm không thấy thức ăn, thì chỉ có một con đường chết.
Bản năng sinh tồn lớn hơn mọi thứ, hơn nữa khứu giác của sói tuyết rất linh mẫn, rốt cuộc mọi người cũng đến được một nơi khô ráo ngoài khu rừng. Khác với trời băng đất tuyết xung quanh, trong rừng mơ hồ có thể nhìn thấy bùn đất ngăm đen, không hoàn toàn bị băng tuyết che phủ.
“Bị dã thú lật ra sao?" Ám vệ tinh thần tỉnh táo.
“Không đơn giản là dã thú, mà là thú lớn." Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Lớp băng ít nhất cũng dày ba thước, quanh năm suốt tháng trải qua thời gian dài tích lũy, sớm đã cứng như đá tảng, cho dù là nam tử trưởng thành, muốn lật ra bùn đất cũng cũng không phải chuyện dễ, mọi người làm việc cẩn thận."
Ám vệ gật đầu, cùng hắn đi vào rừng cây.
Cánh rừng này rất lớn, nhưng bởi vì cây cối sớm khô héo, nên trước đó cũng không thấy có nhiều cản trở. Sau khi đi một hồi, mọi người quả nhiên phát hiện ra hai hàng dấu chân cực lớn trong rừng.
“Là gấu." Liên Thành Cô Nguyệt ngồi xổm xuống nhìn một lát, “Hơn nữa không phải nhỏ."
Sói tuyết dựng thẳng đuôi, vòng lông quanh cổ cũng xù lên.
Xa xa có tiếng bước chân loạt xoạt, ám vệ ăn ý dừng chân lại, tay phải nắm chặt chuôi kiếm, làm tốt chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Sói tuyết cũng cong người, nhẹ giọng gầm gừ.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, bóng trắng cực lớn vốn mơ hồ cũng ngày càng rõ ràng, đợi đến khi thấy rõ đó là thứ gì, ám vệ ai nấy hút một ngụm khí lạnh.
Trước đây mọi người chưa từng thấy gấu trắng bắc cực, chỉ khi mua áo choàng cho Thẩm Thiên Lăng tại thành Phong Tuyết, mới nghe ông chủ cửa hàng da lông nói qua vài câu, đều tưởng rằng chỉ là mấy con gấu trắng hơi lớn một chút, nhưng ai cũng không ngờ được, thứ này lại có bộ dạng dữ tợn như thế, răng nanh mọc dài ra ngoài miệng, hai mắt đỏ ngầu, giống như một tên Tu La dưới địa ngục.
Mọi người còn chưa kịp cảm khái “Sao lại xấu như vậy", thì gấu trắng bắc cực đã nổi giận gầm lên một tiếng nhào qua, ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang lắc mình tránh thoát, lớn tiếng nói, “Cẩn thận tay gấu!"
Ám vệ Truy Ảnh Cung nuốt nước miếng, nướng lên ngon nha!
Chân trước của gấu trắng bắc cực cực lớn, đầu móng tay lành lạnh, dễ dàng đánh gãy một gốc cây tám nhánh thô to.
Ám vệ Truy Ảnh Cung thật thà nói, “Mang về đốn củi không tệ." Có thể giảm được rất nhiều sức người.
Ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang giơ kiếm vọt qua, gió lạnh sắc bén đánh về bên sườn gấu lớn, vốn tưởng rằng dù không thể một kiếm lấy mạng, thì ít nhất cũng có thể chảy chút máu, ai ngờ tuy đã dùng cả mười thành khí lực, nhưng bảo kiếm lại như đâm phải kim ti giáp mềm dẻo nhất, không chỉ không làm bị thương gấu trắng bắc cực, mà còn khiến bản thân lảo đảo, suýt chút nữa đã té lên nền tuyết.
Gấu trắng thấy đã đến thời cơ, nhảy thẳng đến áp lên, thân thể cao lớn lúc này lại vô cùng linh hoạt, thời khắc mấu chốt may là ám vệ Truy Ảnh Cung thả người nhảy lên, kéo tiểu đồng bọn mang đến nơi an toàn.
Gấu trắng nặng nề té rạp trên mặt đất, chấn động đến mức khiền cả rừng cây đều run rẩy. Tuyết đọng trên cành khô loạt xoạt rơi xuống, khiến hàn ý trong không khí càng sâu thêm vài phần.
Lang Vương giống như tia sét màu trắng, đột nhiên nhảy lên, răng nhọn đâm chính xác vào mắt gấu trắng, một dòng máu đen sẫm phóng thẳng lên cao, nháy mắt lập tức bị đông lại thành băng.
Gấu trắng kêu thảm một tiếng, giống như phát điên mà đứng lên, chân trước cực lớn đá loạn không mục tiêu, trên mặt phủ đầy máu tươi, nhìn qua khiến người lạnh sống lưng. Sau khi cây cối bị nhổ tận gốc lại bị đạp mạnh vào tuyết, Lang Vương nhanh chóng thối lui, Liên Thành Cô Nguyệt chọn đúng thời cơ, thả người đâm nhanh một kiếm, chọc mù cả con mắt còn lại của gấu trắng.
“Grào!" Sau khi bị mù gấu trắng ngửa mặt lên trời gào thét, chấn đến tai mọi người đều rung lên.
“Phía trên!" Ám vệ đồng loạt nhảy lên, lợi kiếm từ bốn phương tám hướng đâm vào trong miệng gấu trắng, cắt đứt cả yết hầu.
Máu tươi nhiễm hồng nửa vùng tuyết, gấu trắng bắc cực giãy dụa một hồi, rốt cục tắc thở.
Ám vệ thở hồng hộc, cả tấm lưng đều bị mồ hôi thấm ướt.
“Mau cắt thịt gấu xuống, sau đó rời khỏi nơi này." Liên Thành Cô Nguyệt ra lệnh, “Rừng cây này quá lớn, không chừng nó còn có đồng bọn." Một hai con cũng không phải vấn đề lớn, nhưng nếu một lần đến cả đám, thì thật sự phải đau đầu.
Tay chân ám vệ rất nhanh nhẹn, qua một lát đã cắt thịt gấu thành mấy khối lớn, da gấu cũng lóc lên. Trong trời băng đất tuyết, gần như chỉ trong nháy mắt, khối thịt vốn còn hơi nóng đã đông lại cứng ngắc, sau khi dùng dây thừng trói lại, vừa vặn mỗi người cõng hai khối.
Tuy đã có chút sức cùng lực kiệt, nhưng mọi người cũng không dám nghỉ ngơi, dùng tốc độ nhanh nhất quay về, quăng mảnh rừng cây ở xa xa ra sau đầu.
Lúc trời đã hoàn toàn tối mịt, rốt cuộc mơ hồ nhìn thấy động tuyết đang ở tạm, vì thế đều thầm thở phào một hơi. Lần săn thú này tuy vất vả, nhưng cũng cuối cùng cũng có thu hoạch lớn, thậm chí còn được cho là thuận lợi. Có đồ ăn, thì có thể chống đỡ trong Tuyết Nguyên này thêm vài ngày, nghĩ đến điều này, mọi người đều tăng nhanh cước bộ.
“Bọn họ về rồi!" Thẩm Thiên Lăng đang đứng chờ ở cửa động.
“Công tử." Ám vệ nhất thời lệ nóng doanh tròng, phu nhân nhà ta thật là tri kỷ, cư nhiên luôn ngoan ngoãn chờ, đương nhiên nếu có thể nhân cơ hội sờ tay nhỏ một cái thì càng tốt, không biết cung chủ có ngủ chưa.
Kết luận tất nhiên là chưa rồi.
Tần Thiếu Vũ đi ra, trên đầu vai có một Cục Bông đang ngồi.
Gió tuyết hiếm khi tạm dừng lại, ám vệ đi lấy chút củi lửa, quét sạch một chỗ băng tuyết, đốt lên một đống lửa. Nhóm người đợi mấy ngày trong băng tuyết, rốt cục đã có cơ hội ra ngoài hít thở sưởi ấm, rồi lại uống một ngụm cháo nóng.
Hai mắt ám vệ sáng lên, vô cùng hưng phấn kể cho mọi người nghe chuyện lúc săn thú. Cục Bông dùng móng vuốt kéo bao bò khô cuối cùng qua, cố sức đặt ở trước mặt sói tuyết.
Mặt đất rất lạnh, sói tuyết nằm úp xuống, để nó nhảy lên người mình.
“Chíp!" Cục Bông giương cánh, mắt đậu đen sáng long lanh.
Thẩm Thiên Lăng buồn cười nói, “Cả ngày cứ tức giận, giờ thì tinh thần lại tỉnh táo rồi."
Tần Thiếu Vũ cũng cùng cười, “Có lạnh không?"
“Không lạnh." Thẩm Thiên Lăng tựa ngực hắn, ngẩng đầu nhìn lên trời.
“Khi nào có sao, chúng ta có thể lập tức xuất phát." Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Sao trên Tuyết Nguyên rất đẹp, là cảnh sắc mà trung thổ không thể thấy được."
“Ừ." Thẩm Thiên Lăng cười cười, “Chúng ta nhất định có thể nhìn thấy."
Đêm nay, mọi người đều có thể ngủ ngon hơn. Sáng ngày hôm sau, Thẩm Thiên Lăng còn đang nằm mơ trong ngực Tần Thiếu Vũ, đột nhiên bị một trận tiếng động đánh thức.
“Làm sao vậy?" Thẩm Thiên Lăng dụi dụi mắt, mơ mơ màng màng ngồi dậy.
“Ám vệ và Thiên Phong ở bên ngoài." Tần Thiếu Vũ nói, “Hình như có chuyện rồi."
“Gặp chuyện không may sao?" Thẩm Thiên Lăng giật mình.
“Đi thôi, ra ngoài xem thử." Tần Thiếu Vũ lấy áo choàng ở bên cạnh, bọc kín y lại, đầu cũng trùm mũ, nhìn qua hệt như một cục bông xù lông, chỉ chừa lại hai con mắt.
Nếu đổi thành bình thường, ám vệ nhìn thấy phu nhân ăn mặc thế này, nhất định đều sẽ bị moe đến tâm can đều tê liệt, nói không chừng còn rơi đầy lệ nóng! Nhưng lần này lại là ngoại lệ, đợi đến khi Tần Thiếu Vũ và Thẩm Thiên Lăng ra ngoài, tất cả mọi người đều đang vây quanh dưới vách núi, hình như đang xem thứ gì đó.
“Làm sao vậy?" Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Cung chủ, công tử." Ám vệ ai nấy đứng thẳng dậy.
“Thức rồi?" Thẩm Thiên Phong chỉnh lại áo cho Thẩm Thiên Lăng, sau đó nói, “Hình như từng có người đến."
“Cái gì gọi là từng có người đến?" Nghe một câu như thế, không chỉ Thẩm Thiên Lăng khiếp sợ, mà Tần Thiếu Vũ cũng hơi nhíu mày.
“Nồi và giá sắt đặt ở đây tối qua từng bị chạm vào." Thẩm Thiên Phong nói.
Thẩm Thiên Lăng nhìn lại, quả nhiên thấy được dụng cụ nhà bếp vốn được thu xếp ngay ngắn chỉnh tề bị rơi rớt khắp nơi, nằm hỗn loạn trên mặt đất. Vách núi để nghịch hướng gió, chắc chắn không thể bị gió thổi rơi.
“Có thể là do dã thú hay không?" Thẩm Thiên Lăng đoán, “Đồng bọn của gấu trắng bắc cực."
“Không thể." Thẩm Thiên Phong lắc đầu, “Khứu giác gấu trắng rất linh mẫn, nếu thật là vì đồng bọn, thì mấy khối thịt gấu kia không thể được bình yên chôn trong tuyết, thậm chí còn rất có thể bị tấn công vào động tuyết."
“Nhưng ở đây ngoại trừ chúng ta, sao có thể còn có người khác?" Thẩm Thiên Lăng thật sự không thể tưởng tượng.
Thẩm Thiên Phong thầm thở dài, cũng biết có chút khó giải thích —— nhưng ngoại trừ nó, hình như không thể tìm thấy lý do nào khác để giải thích tình hình dưới vách núi hiện tại.
“Đại thiếu gia." Ám vệ từ một phía chạy tới, “Phát hiện dấu chân cách đây không xa, thật sự là người, Liên Thành thiếu chủ đã dẫn người đuổi theo."
“Nơi băng tuyết ngập trời, rốt cuộc là quỷ hay người." Diệp Cẩn đau đầu.
Thẩm Thiên Lăng đã lạnh sống lưng.
Tần Thiếu Vũ trấn an vỗ vỗ y, kéo người vào trong lòng.
“Lần này may mắn có Liên Thành thiếu chủ." Thẩm Thiên Phong nói, “Nhân tình thiếu hắn, chỉ sợ nhất thời khó có thể trả đủ."
“Muốn trả nhân tình không phải quá dễ sao." Diệp Cẩn nói, “Chờ sau khi rời khỏi đây, ta phối chút thuốc mê là được."
Thẩm Thiên Lăng buồn bực, “Phối thuốc mê làm gì?" Báo ân chẳng lẽ không phải là đưa thuốc bổ sao, làm gì có đạo lý gây mê ân nhân chứ.
Lối suy nghĩ của tẩu tử y thật kỳ quái, cứ tiếp tục phát triển như thế, tương lai ca y nhất định sẽ có ngày bị hoạn.
Nghĩ chút thôi cũng đã thấy quá thê thảm.
“Ai nói ta muốn gây mê Liên Thành Cô Nguyệt." Diệp Cẩn nói, “Phối chút thuốc mê phóng vào Ngâm Vô Sương, nhét vào trong kiệu rồi thổi kèn đánh chiêng nâng lên Trường Bạch Sơn, nhân tình lớn bằng trời cũng nên trả đủ rồi."
Thẩm Thiên Lăng: . . .
Tần Thiếu Vũ nhịn cười.
Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười, “Loại chuyện này nói sau lưng là được, trăm ngàn lần đừng để bị Liên Thành thiếu chủ nghe được."
Diệp Cẩn ngạo kiều hừ hừ, ngồi xổm xuống sửa sang lại nồi chảo tán loạn.
Sau một lát, ám vệ đuổi theo bắt người rốt cục trở về, biểu tình đều có chút kinh ngốc.
“Làm sao vậy?" Thẩm Thiên Lăng lắc lắc tay trước mặt bọn họ, “Sẽ không phải thật sự gặp quỷ chứ?" Sao cả đám đều có bộ dạng này.
“Đáng sợ a!" Ám vệ Truy Ảnh Cung khóc lóc ôm lấy tiểu đồng bọn, “Đây rốt cuộc là cái nơi quỷ quái gì, má ơi, quả thực hù chết người."
Ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang chợt dùng lực, vô tình đẩy vật biểu tượng giang hồ té vào trong tuyết.
Giả bộ cái gì! Vừa rồi rõ ràng còn nhìn rất hăng say!
“Rốt cuộc có bắt được không?" Thẩm Thiên Lăng không hiểu ra sao, sốt ruột truy vấn.
“Bắt được." Cách đó không xa truyền đến thanh âm của Liên Thành Cô Nguyệt, mọi người ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy trong tay hắn mang theo một con gấu nhỏ, đang đi về phía này.
“Cái này có gì đáng sợ." Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười nhìn ám vệ, ta còn không sợ mà.
“Không phải a!" Vật biểu tượng giang hồ giàn giụa nước mắt, “Thứ này là người!"
“Người?" Thẩm Thiên Lăng khiếp sợ, lúc này Liên Thành Cô Nguyệt cũng đã đến gần, Diệp Cẩn thấy rõ đầu tiên, tức thì hít một ngụm khí lạnh.
“Người" trước mắt toàn thân mọc đầy lông trắng, trên mặt cũng có một lớp thật dày, ngũ quan lại mơ hồ là thuộc về con người, tứ chi cũng có thể nhìn ra là hình dạng tay chân.
Lúc trước chỉ nghe qua Tuyết Nguyên cực bắc có dã nhân, còn tưởng chỉ là truyền thuyết, không ngờ lại thật sự tìm được.
Thẩm Thiên Lăng lúc đầu cũng có chút sợ, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt của dã nhân kia, lại cảm thấy không còn sợ lắm. Nhìn chiều cao của đối phương, trong nhà bình thường thì đều khoảng chừng tiểu hài tử bảy tám tuổi, hai mắt rất to, rất sáng, bên trong có chút ủy khuất và sợ hãi, đang khẽ run rẩy.
“Bị thương?" Diệp Cẩn nhìn thấy cánh tay nó chảy máu .
“Tiểu gia hỏa này chạy trốn rất nhanh, lúc đầu không thấy rõ là thứ gì, không cẩn thận khiến nó bị thương." Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Tuổi không lớn, hình như bị hoảng hốt."
Diệp Cẩn xoay người trở vào động tuyết, lấy cái hòm thuốc ra băng bó cho nó. Lớp lông xung quanh miệng vết thương đã dính lại với vết máu bị đông cứng, ám vệ nấu nước ấm, lấy khăn tay giúp nó chùi sạch vết bẩn, Diệp Cẩn nhổ hết lớp lông xung quanh miệng vết thương, càng thêm xác định kẻ này thật sự là người.
“Chíp!" Cục Bông trốn phía sau sói tuyết, ló ra hai mắt nhìn nó.
Dã nhân ngồi ở trong tuyết, nhìn dáng điệu thơ ngây của tiểu Phượng Hoàng, ha ha bật cười.
Nó cười, ám vệ cũng chợt thấy có chút buồn cười, không khí trở nên hài hòa hơn rất nhiều.
“Chíp." Cục Bông nhào vào trong lòng mẹ của nó, mở to mắt đậu đen tiếp tục nhìn dã nhân.
“Xong rồi." Diệp Cẩn đã băng bó xong miệng vết thương cho nó, “Xem kích thước xương cốt, chắc là dã hài tử chừng mười tuổi, chỉ là không biết người nhà ở đâu."
“Ngươi có biết nói chuyện không?" Thẩm Thiên Lăng nhẹ giọng hỏi nó.
Dã hài tử miệng ô ô lên tiếng, mơ hồ chỉ có thể nghe ra vài chữ, lại không đoán được nó có ý gì.
“Giờ phải làm sao?" Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Để cho nó chạy đi." Diệp Cẩn nói, “Xem hình dạng xương cốt, chắc là mấy đời luôn ở trong tuyết, đã hoàn toàn thích ứng với hoàn cảnh nơi này, không chừng còn có người nhà ở gần đây, tìm không thấy tiểu hài tử sẽ sốt ruột."
Ám vệ gật gật đầu, ai nấy đứng dậy vào động tuyết, còn thân thiết phất tay với nó hẹn gặp lại.
Hai mắt dã hài tử rất mờ mịt, như là không rõ vì sao mọi người đều phải đi.
“Chíp!" Cục Bông dựa trên lưng sói tuyết, giơ hai cánh với nó.
Dã hài tử do dự một chút, cẩn thận đi qua.
Sói tuyết nhỏ giọng gầm gừ, như là đang cảnh cáo nó cách xa một chút.
Dã hài tử lui về phía sau mấy bước, rõ ràng có chút khẩn trương.
“Chíp!" Cục Bông dùng móng vuốt đá đá Lang Vương, không được hung dữ!
Sói tuyết: . . .
Thẩm Thiên Lăng nhìn mà tức cười, Diệp Cẩn cũng nói, “Tiểu hài tử này hình như không muốn đi."
“Vậy thì ở lại đi." Liên Thành Cô Nguyệt rất sảng khoái, “Thịt gấu tạm thời có rất nhiều, nó lại có thể chạy trốn rất nhanh trong tuyết, nói không chừng sẽ có thể giúp đỡ."
Thịt gấu nướng xong đêm qua còn dư một ít, Diệp Cẩn cầm một khối, đi qua đưa cho dã hài tử.
Tiểu hài tử cũng không do dự lấy một khắc, nhận lấy rồi như lang thôn hổ yết mà cắn ngụm lớn nuốt vào bụng, Diệp Cẩn nhân cơ hội nhìn nhìn răng nanh nó, phát hiện chúng bén nhọn hơn so với người bình thường, hiển nhiên cũng là kết quả do ở trong Tuyết Nguyên ăn thịt sống lâu ngày.
Sau khi ăn xong khối thịt gấu lớn, tiểu hài tử lau lau miệng, đột nhiên xoay người chạy vào trong tuyết, tốc độ nhanh như bay, gần như lập tức biến mất trong tầm mắt mọi người.
“Chạy nhanh như vậy?" Thẩm Thiên Lăng khiếp sợ.
“Chíp!" Cục Bông cũng cùng há to miệng giống như mẹ của nó, vừa thấy đã biết là ruột thịt.
“Tốc độ chạy ngang với sói tuyết." Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Thể trọng lại nhẹ, trách không được sáng nay lại gần như không thấy được dấu chân trên vách núi."
“Đầu tiên là gấu trắng bắc cực, giờ lại là dã nhân, không biết trong mảnh Tuyết Nguyên mênh mông này, còn có thứ gì mà chúng ta chưa từng thấy." Thẩm Thiên Lăng nói, “Luôn cảm thấy mọi chuyện không hề đơn giản như vậy, sớm hay muộn sẽ có phát hiện khác."
“Không sai!" Ánh mắt ám vệ rất kiên nghị.
“Các ngươi cũng nghĩ thế sao?" Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Tất nhiên." Ám vệ liều mạng gật đầu.
Làm một fan não tàn đủ tư cách, cho dù phu nhân có cảm thấy dưới tuyết phủ đầy hoàng kim, chúng ta cũng sẽ nhất định tin tưởng!
Vô cùng khiến người cảm động.
“Quay về thôi." Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Xem ra lại sẽ có bão tuyết, mọi người giữ lại thể lực."
Mọi người ai nấy gật đầu, tự mình quay về động tuyết, chỉ là không đợi bão tuyết đến, bên ngoài lại truyền đến một tiếng thét vang.
Đi ra nhìn, đúng là dã hài tử lúc trước chạy về, trong tay còn ôm một cái vại lớn.
Thẩm Thiên Lăng khiếp sợ, “Lớn như vậy, sao nó ôm tới được."
“Ngươi tất nhiên không thể so sánh nó với trẻ con nhà bình thường." Tần Thiếu Vũ dẫn y lên phía trước, những người khác cũng vây quanh tiểu hài tử, không chắc trong vại này là thứ gì.
Ánh mắt dã hài tử tràn ngập hưng phấn, mở nắp vại ra, đổ một đống bắp vàng ươm lên nền tuyết.
Diệp Cẩn bật cười, đưa tay xoa xoa đầu nó.
Ám vệ thấy thế cũng nhẹ nhàng thở ra, thì ra là đưa bắp cho mọi người, còn tưởng rằng sẽ xuất hiện một con mãnh thú nữa chứ!
Còn biết báo ân kìa. . . Vật biểu tượng giang hồ vô cùng tiếc nuối, tiếc là trong túi mình không có đường, bằng không tiểu hài tử này nhất định sẽ rất thích.
Tuy từ nhỏ lớn lên trên băng nguyên, nhưng ít nhất đều cùng là nhân loại, hỉ nộ ái ố cơ bản vẫn có thể nhận ra. Lúc này thấy mọi người hình như đều rất vui vẻ, dã hài tử cũng lập tức cùng cười ha ha, gom lại đống bắp vào trong vại, đặt ở trước mặt Diệp Cẩn.
“Cám ơn." Diệp Cẩn rất chân thành. Loại địa phương quỷ quái này tất nhiên không có khả năng tạo ra lương thực, vại bắp này không chừng là nó mạo hiểm trộm lấy từ thôn xóm ở biên cảnh, lúc này lại khiêng đến hết cho mọi người, cũng giống như đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Dã hài tử lắc đầu vẫy tay, miệng hàm hàm hồ hồ nói ba chữ, Thẩm Thiên Lăng giật mình nói, “Nó có thể nghe hiểu tiếng người, hắn nói không cần cảm ơn!"
Dã hài tử càng thêm ngượng ngùng, cúi đầu đá chân.
“Tổ tiên nó chắc là nhân loại, không chừng còn từng ở trong thôn tại biên cảnh." Diệp Cẩn nói, “Sau này xuất phát từ nguyên nhân nào đó buộc phải chạy tới tuyết nguyên, vì để tiếp tục sinh tồn, thân thể mới phát sinh những thay đổi đó. Mà ở cực bắc thì không thể giao tiếp với con người, cho nên dần dần quên mất cách nói chuyện."
Mọi người nghe vậy trong lòng đều có chút nặng nề, cảm thấy tiểu hài tử này có chút đáng thương.
“Lúc trước có đào dư một động tuyết, nếu nó muốn ở lại, vừa lúc có thể ở trong đó." Diệp Cẩn dẫn tiểu hài tử đến trước động, khoa tay múa chân nói chuyện, cuối cùng cũng khiến nó hiểu được.
“Có được không?" Diệp Cẩn hỏi.
Tiểu hài tử liên tục gật đầu, xẹt một cái liền chui vào trong động, gọi cũng gọi không ra.
Diệp Cẩn dở khóc dở cười, Thẩm Thiên Phong ôm vai y, “Trở về đi, gió tuyết sắp tới rồi."
Diệp Cẩn nhìn phía chân trời, thở dài nói, “Tối như mực, cũng không biết khi nào mới sáng lên."
“Cát nhân tự có thiên tướng, không cần lo lắng." Thẩm Thiên Phong dẫn y quay về, “Không chừng tiểu hài tử này là do ông trời phái tới giúp chúng ta, có tin không?"
“Không tin." Diệp Cẩn dứt khoát lắc đầu, không chừa chút mặt mũi nào cho nam nhân của y.
Ám vệ ở một bên sau khi nghe đều chậc chậc, Diệp cốc chủ thật là không dịu dàng gì cả, nếu đổi thành phu nhân nhà ta, nhất định sẽ vân vê góc áo, nghiêng đầu làm nũng nói mấy câu đáng yêu như “Đương nhiên tin tưởng nha".
Khiến người ta rất rất không chịu nổi.
Cái vại kia đựng đầy bắp, nấu thành cháo cũng có thể ăn được khá lâu, hơn nữa còn có thịt gấu săn được lúc trước, tuy không tính là mỹ vị, nhưng ít nhiều gì cũng không cần phải chịu đói nữa. Tiếp qua mấy ngày, dã hài tử đã quen thân với mọi người, hơn nữa chắc là vì cảm kích lúc trước Diệp Cẩn từng trị thương cho nó, nên rất thân cận với y.
Trong Tuyết Nguyên rãnh rỗi đến nhàm chán, Diệp Cẩn cũng rất thích nói chuyện phiếm với nó. Ám vệ thấy hai người khoa tay múa chân cả ngày, đều cảm thấy có chút buồn bực —— vậy mà cũng có thể nói chuyện phiếm sao?
“Ngươi có thể nghe hiểu những gì nó nói?" Thẩm Thiên Lăng cũng rất nghi hoặc.
“Không thì sao, ngươi nghĩ ta đang làm cái gì." Diệp Cẩn nói, “Nó đã không còn người nhà."
“Thật hay giả vậy." Thẩm Thiên Lăng không tin, “Vừa rồi ta cũng luôn ở đây." Nhưng đến một câu cũng nghe không hiểu.
Diệp Cẩn trắng trợn nói, “Bởi vì ngươi rất ngốc."
Thẩm Thiên Lăng: …
Còn là tẩu tử ruột sao.
“Ngày trước người thân của nó bị con gấu trắng kia ăn, hôm đó ở trong rừng nhìn thấy Liên Thành Cô Nguyệt giết gấu trắng, cho nên mới theo về đây." Diệp Cẩn đưa tay xoa xoa đầu dã hài tử, “May là gặp chúng ta, sau này mang ngươi về Trung Nguyên, sống cho yên ổn ha!"
Dã hài tử tuy nghe không hiểu, nhưng vẫn có thể nhìn hiểu thiện ý trong mắt mọi người, vì thế cũng cười ha ha, ánh mắt sáng long lanh.
Thẩm Thiên Lăng cũng cười nhìn nó.
Nếu sinh ra trong nhà bình thường, nhất định cũng là một tiểu hài tử khả ái
Tác giả :
Ngữ Tiếu Lan San