Khanh Vốn Giai Nhân
Chương 49: Ngoại truyện 1: Tiếc nuối
Edit: salemsmall
Vân Quý phi là vị phi tử an phận thủ thường, ít gây sự chú ý nhất hậu cung. Thế nhưng bà lại sinh liền một lúc được hai nữ nhi. Giữa đám hoàng tử công chúa nhiều vô kể, hai vị công chúa Diễm Dương và Kiêu Dương lại được Hoàng đế yêu chiều như thể yêu đôi mắt của chính mình.
Nhưng từ nhỏ, tình cảm giữa hai vị công chúa này cực kỳ không tốt, càng lớn lên lại càng giống một đôi tỷ muội cùng cha khác mẹ. Nếu hôm nay Diễm Dương luyện được một điệu múa thì nhất định Kiêu Dương cũng phải học một bộ kiếm pháp phức tạp. Hai người biểu diễn trước mặt phụ hoàng, không tranh được cao thấp thì nhất quyết không chịu bỏ qua. Trái lại, nếu như Kiêu Dương kiếm được ở đâu đó một con ngựa tốt thì ngày hôm sau, nhất định Kiêu Dương cũng phải mua được châu báu có giá trị liên thành để mọi người càng hâm mộ mình hơn.
Nhiều năm về sau, Diễm Dương hồi tưởng lại những ký ức thời niên thiếu, ngoại trừ cảm giác thổn thức như thể chuyện đã qua mấy đời thì chỉ còn lại sự hối hận. Tranh đấu như vậy có cái gì hay đâu?
Đáng tiếc, thời gian không cho nàng có cơ hội để quay đầu, cho dù nàng có là đệ nhất trưởng công chúa Đại Dạ đi chăng nữa.
Ngày ấy, cũng vẫn là cuộc so tài nhàm chán giữa nàng và Kiêu Dương. Kiêu Dương bị thua nàng nên giận dữ, tự mình dẫn theo đội cấm vệ quân thân tín đi bắt nàng. Nàng ta ỷ vào khinh công tốt nên đã cùng đội cấm vệ quân thu hẹp vòng vây càng lúc càng nhỏ. Dưới tình hình cấp bách, nàng buộc phải trốn vào một chiếc xe ngựa trên đường cái.
Nghe thấy tiếng người xa dần, Diễm Dương mới đắc ý nhảy ra khỏi xe ngựa.
Chắc hẳn là do đắc ý quá nên nàng tung người hơi xa, chuẩn bị ngã nhào xuống đất thì may mắn thay lại lao vào lồng ngực của một người.
Đó chính là lần đầu tiên Diễm Dương và Kỷ Đình gặp gỡ.
Lúc đó, Kỷ Đình vừa mới đi lĩnh thưởng từ chỗ Hoàng đế, tới gần xe ngựa nhà mình thì đột nhiên có một thiếu nữ nho nhỏ lao ra. Hắn là người đã quen với việc né binh khí, nhưng chẳng biết tại sao, lúc đó lại không chút do dự mà đưa tay ra đón. Thiếu nữ ôn hương mềm mại nhào vào lồng lực, vầng trán trơn bóng mịn màng đập vào lồng ngực rắn rỏi của hắn khiến nàng không nhịn được mà kêu lên một tiếng yêu kiều.
Thừa dịp ánh nắng rực rỡ phản chiếu lên ao sen phía sau lưng, Kỷ Đình cúi đầu ngắm nhìn thiếu nữ trong ngực. Nàng có dung mạo tuyệt trần, so với nụ hoa sen chớm nở trong ao sen kia còn tươi tắn mềm mại hơn. Mùi hương của thiếu nữ từ tóc mai và quần áo tinh nghịch len lỏi vào chóp mũi hắn.
Trán Diễm Dương bị đụng đến đau đớn, nàng bất giác muốn đưa tay lên xoa xoa, nhưng cánh tay lại bị kìm kẹp bởi hai cánh tay như hai kìm sắt. Nàng tức giận ngẩng đầu lên, quát lớn: "To gan! Còn không buông bổn cung ra!"
Đó là lần cuối cùng nàng xưng "Bổn cung" với Kỷ Đình. Từ đó đến hơn mười năm về sau, cho dù là khi khắc khẩu kịch liệt nhất, thậm chí là động thủ, ở trước mặt hắn, nàng vẫn chỉ tự xưng là "Ta".
Người thiếu niên cao lớn mặc khôi giáp cứ nhìn chằm chằm nàng mà vẻ mặt như không có chút biểu tình. Hắn đứng ngược ánh mặt trời, vầng sáng xung quanh khảm lên người hắn một vòng kim quang chói lọi. Dưới hàng mi dài là đôi mắt sáng như sao trên trời.
Đệ nhất trưởng công chúa Đại Dạ lặng lẽ đỏ mặt.
"Ngươi..." Sau một lúc lâu thấy hắn vẫn bất động, sức lực trong tay lại không biết nặng nhẹ, Diễm Dương bị đau đến mức hai mắt ngấn lệ, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào, "Tay của ta... Sắp bị ngươi bóp nát rồi."
Lúc này Kỷ Đình mới như sực tỉnh cơn mơ, vội vàng buông lỏng tay, trong lòng cũng cảm thấy thật có lỗi, liền nhẹ nhàng xoa xoa tay nàng. Trưởng công chúa mỹ mạo vô song cắn đôi môi hồng nhuận, đôi mắt xinh đẹp nhìn Kỷ Đình. Hắn cảm thấy có chút không ổn, lập tức cứng ngắc thu tay về.
"Ta là Diễm Dương, " Nàng xoa chỗ hắn vừa đụng vào, nhẹ giọng hỏi, "Ngươi là ai?"
"Kỷ Đình."
Đôi mắt xinh đẹp của Diễm Dương bừng sáng, chớp chớp: "Là ngươi à!"
Thiếu niên anh dũng nhất và cũng kiệm lời nhất Thượng Kinh, thì ra lại người trẻ tuổi như thế, cũng... anh tuấn như thế...
Nụ cười này của nàng khiến cuộc đời của Kỷ Đình vốn dĩ chỉ có kỵ binh đơn độc lạnh lẽo chinh phạt thiên hạ, bỗng chốc đã trở nên tươi đẹp vô cùng.
***
Khi biết được đó chính là Diễm Dương công chúa mà đương kim Thánh thượng thương yêu nhất, trong nội tâm Kỷ Đình vừa mừng lại vừa cảm thấy nặng nề... Nàng có cái tên nghe thật là hay, cũng có thân thế thật là hiển hách, nhưng hắn lại không xứng với nàng.
Ngày hôm sau, hắn hạ quyết tâm tiến cung, định cầu Hoàng thượng phái hắn ra chiến trường đánh Tây Lý.
Cách điện còn một khoảng khá xa đã nghe thấy tiếng hô quát trong trẻo của thiếu nữ xen lẫn với tiếng đồ đạc bị đập vỡ, cung nhân dẫn đường lập tức cất giọng nịnh nọt giải thích với thiếu niên chiến tướng thân thuộc với vua: "Là Diễm Dương công chúa ạ... Vị tiểu tướng quân của Lý gia nhận được lệnh bài môn chủ Ám Dạ cốc, bèn cầm lệnh bài vào cung xin hoàng thượng ban hôn. Vốn dĩ là hướng vào Diễm Dương công chúa, ai ngờ Kiêu Dương công chúa... Chuyện này đã náo loạn suốt cả một buổi sáng rồi vậy mà Hoàng thượng vẫn không có biện pháp nào, ngài ấy đang rất đau đầu..."
Kỷ Đình nghe xong nghĩ thầm, Thánh thượng ngày thường sát phạt quyết đoán là thế, sao có thể không có biện pháp chỉnh đốn một công chúa chứ.
Nhưng mà nghĩ lại, đó là Diễm Dương công chúa, ai có thể... nỡ chỉnh đốn nàng đây?
Kỷ Đình vừa bước vào trong điện thì một cái chặn giấy bay đến trước mặt.
Hắn nghiêng đầu, đưa tay ra bắt lấy.
Diễm Dương vốn đang tức giận, thấy Kỷ Đình đến, không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy nhẹ nhõm. Nàng chợt thấy chuyện bị Kiêu Dương công chúa cướp mất tiểu tướng quân Lý gia, ngoại trừ có chút mất mặt, thì hoàn toàn không có gì là nghiêm trọng hết.
Hoàng đế thấy trưởng nữ ương ngạnh của mình vừa thấy ái tướng bước vào thì hơi thu liễm lại, trong lòng mừng rỡ, liền cao giọng gọi Kỷ Đình vào. Kỷ Đình nắm lấy cái chặn giấy còn vương lại chút hơi ấm, cúi đầu hành lễ với Diễm Dương công chúa rồi đi vào trong.
"Diễm Dương, Diễm Dương, " Hoàng đế thương yêu gọi ái nữ, "Mau tới đây gặp ái tướng của trẫm... Kỷ Đình mới từ chiến trường miền Nam trở về, lập được công không hề nhỏ. Trẫm đang định phong cho hắn làm đại tướng quân!"
Diễm Dương tóc mai hơi tán loạn, trâm vàng cài trên đầu bị lệch sang hẳn một bên, diện mạo không mấy đoan trang nhưng lại có vẻ tươi tắn đến kinh diễm. Nàng buông làn váy dài hoa lệ, bước từng bước tới gần, dáng vẻ xinh đẹp đến mức Kỷ Đình không dám nhìn thẳng.
"Kỷ tướng quân, quý phủ đời đời anh kiệt, nhiều thế hệ được sở hữu lệnh bài Bạch Hổ, có chuyện này hay không?" Nàng hỏi thẳng, tiếng nói lanh lảnh như ngọc châu rơi trên nền gạch vàng.
Kỷ Đình giật mình, cất giọng buồn bực: "Đúng vậy."
Hoàng đế thu tất cả vào trong mắt, trong lòng biết đại nữ nhi vẫn bực tức Kiêu Dương. Kiêu Dương được hứa hôn với một môn chủ của Ám Dạ cốc, thì nàng cũng nhất định phải bắt Kỷ Đình đi lấy được lệnh bài Bạch Hổ.
"Kỷ Đình, ngươi tới tìm trẫm, có chuyện gì không?"
Kỷ Đình hơi dừng lại một chút rồi ngẩng đầu, nói rõ ràng từng chữ một: "Bẩm Hoàng thượng, Thần tới xin phép... Gia phụ mệnh cho thần vào Ám Dạ cốc học nghệ."
Hoàng đế lập tức cười to.
Quả nhiên, anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Thiếu niên tướng quân này xưa nay luôn trầm mặc, thiết diện vô tình, hôm nay trước mặt nữ nhi xinh đẹp của ông lại cũng tỏ ra thấu hiểu tình cảm như vậy.
Diễm Dương nhìn phụ hoàng, lại nhìn Kỷ Đình, cũng hơi nở nụ cười.
***
Ám Dạ cốc, Kỷ Đình đã đợi ở nơi này suốt hai năm ròng.
Từng đêm, hắn cứ đứng trên đỉnh núi Dạ Lan nhìn ra thế giới bên ngoài. Dù không nhìn thấy chút bóng dáng của Thượng Kinh xa xôi, nhưng hắn vừa nhắm mắt lại đã có thể mường tượng ra hình ảnh của thiếu nữ xinh đẹp tên là Diễm Dương kia.
Chờ ta, hắn khẽ nói rồi mỉm cười.
Vào đêm Phá Dạ năm thứ ba ấy, có kẻ gian nhân lúc tình hình trong cốc đang rối ren đã đột nhập vào cốc để trả thù. Nam Điệp môn chủ phi thân lên đỡ cho Kỷ Đình một mũi tên độc, nữ nhi của Nam Điệp môn chủ cũng bị một mũi tên bắn trúng bụng. Hai môn chủ tinh thông dùng độc và tinh thông y thuật là Huyền Phong và Bạch Li đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không kịp cứu chữa. Kỷ Đình cả người thấm đẫm mồ hôi và máu đứng trong nội viện Nam Điệp chờ tin tức.
Bạch Li môn chủ, người xưa nay vẫn có mối quan hệ rất tốt với hắn đi ra, nhẹ nhàng nói: "Lão gia tử có lẽ là hết thuốc chữa rồi... Đáng tiếc cho Tiểu Điệp cô nương... sợ là cả đời này không thể nào sinh con đẻ cái được nữa."
Kỷ Đình nghe xong như bị sét đánh.
"Kỷ Đình!" Huyền Phong môn chủ ở trong viện lớn tiếng gọi: "Lão gia tử gọi ngươi vào trong!"
Kỷ Đình vội bước vào, hắn đã mơ hồ đoán được lão gia tử muốn phó thác chuyện gì. Đêm đó, hắn lên núi Dạ Lan thì gặp Tiểu Điệp luyện thị lực dưới ánh trắng, lúc hai người cùng xuống núi đã bất ngờ gặp lão gia tử. Sau đó, lão gia tử liền nở nụ cười rất là ý vị sâu xa.
Quả nhiên, hắn đã đoán đúng.
"Kỷ Đình... Ta có thể giao phó Tiểu Điệp cho ngươi được không?" Nam Điệp môn chủ cũng không biết tình hình của nữ nhi mình lúc này như thế nào, " Ta biết rõ gia thế của ngươi hiển hách, nhưng mà Tiểu Điệp của ta, Tiểu Điệp là đứa bé ngoan. Ngươi, đừng phụ nàng!"
Bạch Li môn chủ há to miệng, còn chưa kịp cất lời đã nghe thấy giọng nói trầm trầm của Kỷ Đình vang lên: "Ngài hãy yên tâm."
Huyền Phong môn chủ cũng là người thường xuyên nâng ly bồi bạn với Kỷ Đình, biết rõ hắn đã có người thương ở Thượng Kinh, lúc này cũng kinh hãi. Hai vị môn chủ yên lặng liếc nhìn nhau một cái, trong lòng đều nặng trĩu ưu tư.
Hơi thở của lão nhân đã vô cùng yếu ớt nhưng vẫn gắng nắm chặt lấy tay Kỷ Đình, như thể muốn nắm chặt lấy hạnh phúc sau này của nữ nhi. Đáy mắt Kỷ Đình đã đỏ như máu, đáy lòng lại càng cảm thấy nặng nề.
Nhưng con cháu Kỷ gia, có chết cũng không nuốt lời.
Chỉ là... Từ nay về sau, không thể tiếp tục là bầu trời của Diễm Dương nữa rồi.
***
Phu phụ Trấn Nam Vương đều là người thông tình đạt lý, nghe nói vị cô nương mà nhi tử đưa về là ân nhân cứu mạng hắn thì không hỏi thêm gì nữa mà lập tức đồng ý hôn sự này.
Ngay ngày hôm sau khi họ trở lại Thượng Kinh, Hoàng đế đã vội vàng sai người tuyên Kỷ Đình vào cung.
Vừa vào trong điện, người đang chờ hắn không phải là Hoàng đế mà là trưởng công chúa Diễm Dương đã ba năm không gặp.
Dung mạo của nàng ngày càng nở rộ, tư thái cũng càng thêm thướt tha, so với ba năm trước đây còn đẹp hơn rất nhiều. Chỉ có điều, mặt mày nàng lúc này đỏ bừng bừng, biểu hiện của lửa giận đang bùng lên vạn trượng.
"Nghe người ta nói, chàng dẫn theo một nữ nhân từ Ám Dạ cốc về." Nàng cố kìm chế cơn tức trong lòng, lạnh lùng hỏi.
Kỷ Đình gật đầu.
Diễm Dương đợi thật lâu, nhưng hắn cũng chỉ yên lặng đứng đó, một chữ giải thích cũng không có, thậm chí ngay cả liếc nhìn nàng một cái cũng không. Diễm Dương chợt thấy tủi thân, hai mắt thoáng cái đã trào lệ, nhưng vẫn quật cường nhìn hắn.
Kỷ Đình ngẩng đầu, nhìn thấy nước mắt của nàng thì gian nan mở miệng nói: "Công chúa hãy bảo trọng!"
Diễm Dương chảy nước mắt, nghẹn ngào: "Ta không so đo, ta sẽ làm như không biết! Kỷ Đình, chàng hãy đưa nàng ấy đi đi!"
"Thứ cho khó tòng mệnh, " Hắn cất giọng chậm rãi mà nặng nề, "Hôn sự đã chuẩn bị rồi... Ta muốn lấy nàng ấy!"
"Chàng... dám!" Diễm Dương nghiến răng, hận đến mức muốn nhào tới xé nát hắn, nhưng lại cũng muốn sà vào lồng ngực hắn, ôm chặt lấy hắn. Hai thứ tình cảm trái ngược mãnh liệt giày vò nàng khiến nàng lạnh run: "Kỷ Đình, nếu chàng dám lấy nàng ấy, ta sẽ khiến cho chàng phải hối hận cả đời!"
Kỷ Đình trầm mặc.
Hối hận cả đời... Có là cái gì đâu? Hắn thầm nghĩ trong lòng, so với việc cuộc đời này không thể có được Diễm Dương, thì có là cái gì đâu?
Nhưng những lời này hắn vĩnh viễn cũng sẽ không nói với nàng. Hắn thà để nàng hận hắn cả đời còn hơn để nàng hiểu được lòng hắn, rồi sau đó lại tiếc nuối cả đời.
Hận và yêu đều sâu đậm, oanh oanh liệt liệt đến, oanh oanh liệt liệt đi, khiến cho người ta tiếc nuối như thể một làn khói mỏng manh, không thể nắm giữ, cũng vĩnh viễn không tiêu tán, tra tấn người ta phải đau khổ cả một đời.
Nếu như cuộc đời này nhất định không có cách nào có thể cùng nàng "nhất sinh nhất thế nhất song nhân", vậy thì hắn nguyện để nàng rời đi, quên hắn, quên những lời ước định chưa kịp nói thành lời, để nàng không phải tiếc nuối, để nàng được cả đời vô ưu.
Chỉ cần một mình hắn ở lại đây tiếc nuối là được rồi.
______________________
Tác giả có lời muốn nói: Kỷ Đình là nam nhân cực kỳ sạch sẽ trong chuyện tình cảm, thậm chí còn hơn cả Tiểu Bạch và Tần Uẩn. Cả đời hắn chỉ yêu mình Diễm Dương nhưng hắn không thể cho nàng một "hắn" trọn vẹn, nên nhất quyết không chịu nói ra.
Đoạn Diễm Dương bức Hoàng đế chỉ hôn tôi không viết ra, bởi vì cảnh tượng đó, đối với tự tôn của một nữ hài tử mà nói thì quả thực là quá mức thảm thiết. Tôi không chịu đựng nổi, cho nên không thể viết.
Có bạn đọc từng hỏi tôi rằng, tại sao trong lòng Kỷ Đình có Diễm Dương mà vẫn một mực lạnh nhạt với nàng. Cái này, có lẽ đại khái là bởi vì hắn hiểu Diễm Dương, nếu Diễm Dương chỉ cần hiểu rõ lòng hắn một chút thì chắc chắn sẽ không cảm thấy áy náy với Vương phi. Dựa vào tính tình của Diễm Dương thì nàng tuyệt đối sẽ không tha cho Vương phi. Hơn nữa, ở sâu trong nội tâm Kỷ Đình luôn tồn tại cảm giác áy náy, hắn biết mình không thương Vương phi, cho nên theo bản năng muốn bù đắp cho nàng nhiều hơn một chút.
Vân Quý phi là vị phi tử an phận thủ thường, ít gây sự chú ý nhất hậu cung. Thế nhưng bà lại sinh liền một lúc được hai nữ nhi. Giữa đám hoàng tử công chúa nhiều vô kể, hai vị công chúa Diễm Dương và Kiêu Dương lại được Hoàng đế yêu chiều như thể yêu đôi mắt của chính mình.
Nhưng từ nhỏ, tình cảm giữa hai vị công chúa này cực kỳ không tốt, càng lớn lên lại càng giống một đôi tỷ muội cùng cha khác mẹ. Nếu hôm nay Diễm Dương luyện được một điệu múa thì nhất định Kiêu Dương cũng phải học một bộ kiếm pháp phức tạp. Hai người biểu diễn trước mặt phụ hoàng, không tranh được cao thấp thì nhất quyết không chịu bỏ qua. Trái lại, nếu như Kiêu Dương kiếm được ở đâu đó một con ngựa tốt thì ngày hôm sau, nhất định Kiêu Dương cũng phải mua được châu báu có giá trị liên thành để mọi người càng hâm mộ mình hơn.
Nhiều năm về sau, Diễm Dương hồi tưởng lại những ký ức thời niên thiếu, ngoại trừ cảm giác thổn thức như thể chuyện đã qua mấy đời thì chỉ còn lại sự hối hận. Tranh đấu như vậy có cái gì hay đâu?
Đáng tiếc, thời gian không cho nàng có cơ hội để quay đầu, cho dù nàng có là đệ nhất trưởng công chúa Đại Dạ đi chăng nữa.
Ngày ấy, cũng vẫn là cuộc so tài nhàm chán giữa nàng và Kiêu Dương. Kiêu Dương bị thua nàng nên giận dữ, tự mình dẫn theo đội cấm vệ quân thân tín đi bắt nàng. Nàng ta ỷ vào khinh công tốt nên đã cùng đội cấm vệ quân thu hẹp vòng vây càng lúc càng nhỏ. Dưới tình hình cấp bách, nàng buộc phải trốn vào một chiếc xe ngựa trên đường cái.
Nghe thấy tiếng người xa dần, Diễm Dương mới đắc ý nhảy ra khỏi xe ngựa.
Chắc hẳn là do đắc ý quá nên nàng tung người hơi xa, chuẩn bị ngã nhào xuống đất thì may mắn thay lại lao vào lồng ngực của một người.
Đó chính là lần đầu tiên Diễm Dương và Kỷ Đình gặp gỡ.
Lúc đó, Kỷ Đình vừa mới đi lĩnh thưởng từ chỗ Hoàng đế, tới gần xe ngựa nhà mình thì đột nhiên có một thiếu nữ nho nhỏ lao ra. Hắn là người đã quen với việc né binh khí, nhưng chẳng biết tại sao, lúc đó lại không chút do dự mà đưa tay ra đón. Thiếu nữ ôn hương mềm mại nhào vào lồng lực, vầng trán trơn bóng mịn màng đập vào lồng ngực rắn rỏi của hắn khiến nàng không nhịn được mà kêu lên một tiếng yêu kiều.
Thừa dịp ánh nắng rực rỡ phản chiếu lên ao sen phía sau lưng, Kỷ Đình cúi đầu ngắm nhìn thiếu nữ trong ngực. Nàng có dung mạo tuyệt trần, so với nụ hoa sen chớm nở trong ao sen kia còn tươi tắn mềm mại hơn. Mùi hương của thiếu nữ từ tóc mai và quần áo tinh nghịch len lỏi vào chóp mũi hắn.
Trán Diễm Dương bị đụng đến đau đớn, nàng bất giác muốn đưa tay lên xoa xoa, nhưng cánh tay lại bị kìm kẹp bởi hai cánh tay như hai kìm sắt. Nàng tức giận ngẩng đầu lên, quát lớn: "To gan! Còn không buông bổn cung ra!"
Đó là lần cuối cùng nàng xưng "Bổn cung" với Kỷ Đình. Từ đó đến hơn mười năm về sau, cho dù là khi khắc khẩu kịch liệt nhất, thậm chí là động thủ, ở trước mặt hắn, nàng vẫn chỉ tự xưng là "Ta".
Người thiếu niên cao lớn mặc khôi giáp cứ nhìn chằm chằm nàng mà vẻ mặt như không có chút biểu tình. Hắn đứng ngược ánh mặt trời, vầng sáng xung quanh khảm lên người hắn một vòng kim quang chói lọi. Dưới hàng mi dài là đôi mắt sáng như sao trên trời.
Đệ nhất trưởng công chúa Đại Dạ lặng lẽ đỏ mặt.
"Ngươi..." Sau một lúc lâu thấy hắn vẫn bất động, sức lực trong tay lại không biết nặng nhẹ, Diễm Dương bị đau đến mức hai mắt ngấn lệ, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào, "Tay của ta... Sắp bị ngươi bóp nát rồi."
Lúc này Kỷ Đình mới như sực tỉnh cơn mơ, vội vàng buông lỏng tay, trong lòng cũng cảm thấy thật có lỗi, liền nhẹ nhàng xoa xoa tay nàng. Trưởng công chúa mỹ mạo vô song cắn đôi môi hồng nhuận, đôi mắt xinh đẹp nhìn Kỷ Đình. Hắn cảm thấy có chút không ổn, lập tức cứng ngắc thu tay về.
"Ta là Diễm Dương, " Nàng xoa chỗ hắn vừa đụng vào, nhẹ giọng hỏi, "Ngươi là ai?"
"Kỷ Đình."
Đôi mắt xinh đẹp của Diễm Dương bừng sáng, chớp chớp: "Là ngươi à!"
Thiếu niên anh dũng nhất và cũng kiệm lời nhất Thượng Kinh, thì ra lại người trẻ tuổi như thế, cũng... anh tuấn như thế...
Nụ cười này của nàng khiến cuộc đời của Kỷ Đình vốn dĩ chỉ có kỵ binh đơn độc lạnh lẽo chinh phạt thiên hạ, bỗng chốc đã trở nên tươi đẹp vô cùng.
***
Khi biết được đó chính là Diễm Dương công chúa mà đương kim Thánh thượng thương yêu nhất, trong nội tâm Kỷ Đình vừa mừng lại vừa cảm thấy nặng nề... Nàng có cái tên nghe thật là hay, cũng có thân thế thật là hiển hách, nhưng hắn lại không xứng với nàng.
Ngày hôm sau, hắn hạ quyết tâm tiến cung, định cầu Hoàng thượng phái hắn ra chiến trường đánh Tây Lý.
Cách điện còn một khoảng khá xa đã nghe thấy tiếng hô quát trong trẻo của thiếu nữ xen lẫn với tiếng đồ đạc bị đập vỡ, cung nhân dẫn đường lập tức cất giọng nịnh nọt giải thích với thiếu niên chiến tướng thân thuộc với vua: "Là Diễm Dương công chúa ạ... Vị tiểu tướng quân của Lý gia nhận được lệnh bài môn chủ Ám Dạ cốc, bèn cầm lệnh bài vào cung xin hoàng thượng ban hôn. Vốn dĩ là hướng vào Diễm Dương công chúa, ai ngờ Kiêu Dương công chúa... Chuyện này đã náo loạn suốt cả một buổi sáng rồi vậy mà Hoàng thượng vẫn không có biện pháp nào, ngài ấy đang rất đau đầu..."
Kỷ Đình nghe xong nghĩ thầm, Thánh thượng ngày thường sát phạt quyết đoán là thế, sao có thể không có biện pháp chỉnh đốn một công chúa chứ.
Nhưng mà nghĩ lại, đó là Diễm Dương công chúa, ai có thể... nỡ chỉnh đốn nàng đây?
Kỷ Đình vừa bước vào trong điện thì một cái chặn giấy bay đến trước mặt.
Hắn nghiêng đầu, đưa tay ra bắt lấy.
Diễm Dương vốn đang tức giận, thấy Kỷ Đình đến, không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy nhẹ nhõm. Nàng chợt thấy chuyện bị Kiêu Dương công chúa cướp mất tiểu tướng quân Lý gia, ngoại trừ có chút mất mặt, thì hoàn toàn không có gì là nghiêm trọng hết.
Hoàng đế thấy trưởng nữ ương ngạnh của mình vừa thấy ái tướng bước vào thì hơi thu liễm lại, trong lòng mừng rỡ, liền cao giọng gọi Kỷ Đình vào. Kỷ Đình nắm lấy cái chặn giấy còn vương lại chút hơi ấm, cúi đầu hành lễ với Diễm Dương công chúa rồi đi vào trong.
"Diễm Dương, Diễm Dương, " Hoàng đế thương yêu gọi ái nữ, "Mau tới đây gặp ái tướng của trẫm... Kỷ Đình mới từ chiến trường miền Nam trở về, lập được công không hề nhỏ. Trẫm đang định phong cho hắn làm đại tướng quân!"
Diễm Dương tóc mai hơi tán loạn, trâm vàng cài trên đầu bị lệch sang hẳn một bên, diện mạo không mấy đoan trang nhưng lại có vẻ tươi tắn đến kinh diễm. Nàng buông làn váy dài hoa lệ, bước từng bước tới gần, dáng vẻ xinh đẹp đến mức Kỷ Đình không dám nhìn thẳng.
"Kỷ tướng quân, quý phủ đời đời anh kiệt, nhiều thế hệ được sở hữu lệnh bài Bạch Hổ, có chuyện này hay không?" Nàng hỏi thẳng, tiếng nói lanh lảnh như ngọc châu rơi trên nền gạch vàng.
Kỷ Đình giật mình, cất giọng buồn bực: "Đúng vậy."
Hoàng đế thu tất cả vào trong mắt, trong lòng biết đại nữ nhi vẫn bực tức Kiêu Dương. Kiêu Dương được hứa hôn với một môn chủ của Ám Dạ cốc, thì nàng cũng nhất định phải bắt Kỷ Đình đi lấy được lệnh bài Bạch Hổ.
"Kỷ Đình, ngươi tới tìm trẫm, có chuyện gì không?"
Kỷ Đình hơi dừng lại một chút rồi ngẩng đầu, nói rõ ràng từng chữ một: "Bẩm Hoàng thượng, Thần tới xin phép... Gia phụ mệnh cho thần vào Ám Dạ cốc học nghệ."
Hoàng đế lập tức cười to.
Quả nhiên, anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Thiếu niên tướng quân này xưa nay luôn trầm mặc, thiết diện vô tình, hôm nay trước mặt nữ nhi xinh đẹp của ông lại cũng tỏ ra thấu hiểu tình cảm như vậy.
Diễm Dương nhìn phụ hoàng, lại nhìn Kỷ Đình, cũng hơi nở nụ cười.
***
Ám Dạ cốc, Kỷ Đình đã đợi ở nơi này suốt hai năm ròng.
Từng đêm, hắn cứ đứng trên đỉnh núi Dạ Lan nhìn ra thế giới bên ngoài. Dù không nhìn thấy chút bóng dáng của Thượng Kinh xa xôi, nhưng hắn vừa nhắm mắt lại đã có thể mường tượng ra hình ảnh của thiếu nữ xinh đẹp tên là Diễm Dương kia.
Chờ ta, hắn khẽ nói rồi mỉm cười.
Vào đêm Phá Dạ năm thứ ba ấy, có kẻ gian nhân lúc tình hình trong cốc đang rối ren đã đột nhập vào cốc để trả thù. Nam Điệp môn chủ phi thân lên đỡ cho Kỷ Đình một mũi tên độc, nữ nhi của Nam Điệp môn chủ cũng bị một mũi tên bắn trúng bụng. Hai môn chủ tinh thông dùng độc và tinh thông y thuật là Huyền Phong và Bạch Li đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không kịp cứu chữa. Kỷ Đình cả người thấm đẫm mồ hôi và máu đứng trong nội viện Nam Điệp chờ tin tức.
Bạch Li môn chủ, người xưa nay vẫn có mối quan hệ rất tốt với hắn đi ra, nhẹ nhàng nói: "Lão gia tử có lẽ là hết thuốc chữa rồi... Đáng tiếc cho Tiểu Điệp cô nương... sợ là cả đời này không thể nào sinh con đẻ cái được nữa."
Kỷ Đình nghe xong như bị sét đánh.
"Kỷ Đình!" Huyền Phong môn chủ ở trong viện lớn tiếng gọi: "Lão gia tử gọi ngươi vào trong!"
Kỷ Đình vội bước vào, hắn đã mơ hồ đoán được lão gia tử muốn phó thác chuyện gì. Đêm đó, hắn lên núi Dạ Lan thì gặp Tiểu Điệp luyện thị lực dưới ánh trắng, lúc hai người cùng xuống núi đã bất ngờ gặp lão gia tử. Sau đó, lão gia tử liền nở nụ cười rất là ý vị sâu xa.
Quả nhiên, hắn đã đoán đúng.
"Kỷ Đình... Ta có thể giao phó Tiểu Điệp cho ngươi được không?" Nam Điệp môn chủ cũng không biết tình hình của nữ nhi mình lúc này như thế nào, " Ta biết rõ gia thế của ngươi hiển hách, nhưng mà Tiểu Điệp của ta, Tiểu Điệp là đứa bé ngoan. Ngươi, đừng phụ nàng!"
Bạch Li môn chủ há to miệng, còn chưa kịp cất lời đã nghe thấy giọng nói trầm trầm của Kỷ Đình vang lên: "Ngài hãy yên tâm."
Huyền Phong môn chủ cũng là người thường xuyên nâng ly bồi bạn với Kỷ Đình, biết rõ hắn đã có người thương ở Thượng Kinh, lúc này cũng kinh hãi. Hai vị môn chủ yên lặng liếc nhìn nhau một cái, trong lòng đều nặng trĩu ưu tư.
Hơi thở của lão nhân đã vô cùng yếu ớt nhưng vẫn gắng nắm chặt lấy tay Kỷ Đình, như thể muốn nắm chặt lấy hạnh phúc sau này của nữ nhi. Đáy mắt Kỷ Đình đã đỏ như máu, đáy lòng lại càng cảm thấy nặng nề.
Nhưng con cháu Kỷ gia, có chết cũng không nuốt lời.
Chỉ là... Từ nay về sau, không thể tiếp tục là bầu trời của Diễm Dương nữa rồi.
***
Phu phụ Trấn Nam Vương đều là người thông tình đạt lý, nghe nói vị cô nương mà nhi tử đưa về là ân nhân cứu mạng hắn thì không hỏi thêm gì nữa mà lập tức đồng ý hôn sự này.
Ngay ngày hôm sau khi họ trở lại Thượng Kinh, Hoàng đế đã vội vàng sai người tuyên Kỷ Đình vào cung.
Vừa vào trong điện, người đang chờ hắn không phải là Hoàng đế mà là trưởng công chúa Diễm Dương đã ba năm không gặp.
Dung mạo của nàng ngày càng nở rộ, tư thái cũng càng thêm thướt tha, so với ba năm trước đây còn đẹp hơn rất nhiều. Chỉ có điều, mặt mày nàng lúc này đỏ bừng bừng, biểu hiện của lửa giận đang bùng lên vạn trượng.
"Nghe người ta nói, chàng dẫn theo một nữ nhân từ Ám Dạ cốc về." Nàng cố kìm chế cơn tức trong lòng, lạnh lùng hỏi.
Kỷ Đình gật đầu.
Diễm Dương đợi thật lâu, nhưng hắn cũng chỉ yên lặng đứng đó, một chữ giải thích cũng không có, thậm chí ngay cả liếc nhìn nàng một cái cũng không. Diễm Dương chợt thấy tủi thân, hai mắt thoáng cái đã trào lệ, nhưng vẫn quật cường nhìn hắn.
Kỷ Đình ngẩng đầu, nhìn thấy nước mắt của nàng thì gian nan mở miệng nói: "Công chúa hãy bảo trọng!"
Diễm Dương chảy nước mắt, nghẹn ngào: "Ta không so đo, ta sẽ làm như không biết! Kỷ Đình, chàng hãy đưa nàng ấy đi đi!"
"Thứ cho khó tòng mệnh, " Hắn cất giọng chậm rãi mà nặng nề, "Hôn sự đã chuẩn bị rồi... Ta muốn lấy nàng ấy!"
"Chàng... dám!" Diễm Dương nghiến răng, hận đến mức muốn nhào tới xé nát hắn, nhưng lại cũng muốn sà vào lồng ngực hắn, ôm chặt lấy hắn. Hai thứ tình cảm trái ngược mãnh liệt giày vò nàng khiến nàng lạnh run: "Kỷ Đình, nếu chàng dám lấy nàng ấy, ta sẽ khiến cho chàng phải hối hận cả đời!"
Kỷ Đình trầm mặc.
Hối hận cả đời... Có là cái gì đâu? Hắn thầm nghĩ trong lòng, so với việc cuộc đời này không thể có được Diễm Dương, thì có là cái gì đâu?
Nhưng những lời này hắn vĩnh viễn cũng sẽ không nói với nàng. Hắn thà để nàng hận hắn cả đời còn hơn để nàng hiểu được lòng hắn, rồi sau đó lại tiếc nuối cả đời.
Hận và yêu đều sâu đậm, oanh oanh liệt liệt đến, oanh oanh liệt liệt đi, khiến cho người ta tiếc nuối như thể một làn khói mỏng manh, không thể nắm giữ, cũng vĩnh viễn không tiêu tán, tra tấn người ta phải đau khổ cả một đời.
Nếu như cuộc đời này nhất định không có cách nào có thể cùng nàng "nhất sinh nhất thế nhất song nhân", vậy thì hắn nguyện để nàng rời đi, quên hắn, quên những lời ước định chưa kịp nói thành lời, để nàng không phải tiếc nuối, để nàng được cả đời vô ưu.
Chỉ cần một mình hắn ở lại đây tiếc nuối là được rồi.
______________________
Tác giả có lời muốn nói: Kỷ Đình là nam nhân cực kỳ sạch sẽ trong chuyện tình cảm, thậm chí còn hơn cả Tiểu Bạch và Tần Uẩn. Cả đời hắn chỉ yêu mình Diễm Dương nhưng hắn không thể cho nàng một "hắn" trọn vẹn, nên nhất quyết không chịu nói ra.
Đoạn Diễm Dương bức Hoàng đế chỉ hôn tôi không viết ra, bởi vì cảnh tượng đó, đối với tự tôn của một nữ hài tử mà nói thì quả thực là quá mức thảm thiết. Tôi không chịu đựng nổi, cho nên không thể viết.
Có bạn đọc từng hỏi tôi rằng, tại sao trong lòng Kỷ Đình có Diễm Dương mà vẫn một mực lạnh nhạt với nàng. Cái này, có lẽ đại khái là bởi vì hắn hiểu Diễm Dương, nếu Diễm Dương chỉ cần hiểu rõ lòng hắn một chút thì chắc chắn sẽ không cảm thấy áy náy với Vương phi. Dựa vào tính tình của Diễm Dương thì nàng tuyệt đối sẽ không tha cho Vương phi. Hơn nữa, ở sâu trong nội tâm Kỷ Đình luôn tồn tại cảm giác áy náy, hắn biết mình không thương Vương phi, cho nên theo bản năng muốn bù đắp cho nàng nhiều hơn một chút.
Tác giả :
Sói Xám Mọc Cánh