Khanh Mỵ Thiên Hạ
Chương 69: Hương thơm gần trong gang tấc
Liệt Phong vẫn không nhúc nhích, bạch lăng quấn quanh cổ hắn, nhìn qua không khác gì đang choàng một cái khăn màu trắng. Màu trắng của bạch lăng càng tôn lên đôi môi đỏ tươi của hắn, giống như đang nhắc nhở Hề Hề về chuyện vừa rồi.
Hề Hề cố gắng đè nén dao động trong lòng, nhưng hai má vẫn không khống chế được, đỏ bừng cả lên, may mà vẫn còn một cái khăn che mặt, nếu không, thật sự không biết dùng bộ dạng gì để đối mặt với Liệt Phong, có khi còn bị hắn cười nhạo.
“Hoàn Nhan Liệt Phong, ngươi lại một… lần nữa… Cợt nhã với ta, ngươi muốn gì chứ?" Bàn tay nắm bạch lăng của Hề Hề run nhè nhẹ, “Ngươi không sợ ta sẽ giết ngươi ư?"
“Giết ta!?" Khuôn mặt Hoàn Nhan Liệt Phong cứng đờ ra, hàng mi dài hơi nhíu lại, trong mắt có ánh sáng lóe lên, hắn thấp giọng nói: “Ngươi có thể giết ta sao?" Dứt lời, hai tay liền nắm lấy bạch lăng, dùng sức kéo một cái.
Khoảng cách giữa hai người vốn đang rất gần, mà sức của Hề Hề vốn không bằng Liệt Phong, bị Liệt Phong kéo một cái, Hề Hề đang giữ bạch lăng không kịp phòng, ngay lập tức bị kéo va vào ngực hắn, rồi bị Liệt Phong ấm áp thơm ngát ôm vào lòng.
Hai má nàng dán vào ngực áo hắn, lớp áo này vẫn còn lưu giữ hơi ấm vừa nãy của Hề Hề, trong nháy mắt, giận dữ và phận nộ vừa nén xuống của nàng lại trỗi dậy.
Mà Liệt Phong phía trên lại chậm rãi dùng cằm cọ vào đỉnh đầu nàng, hưởng thụ hương thơm nhàn nhạt phát ra từ nàng.
“Thật sự cam lòng giết chết ta sao? Thế nào?" Liệt Phong cúi đầu, giọng nói lượn lờ bên tai Hề Hề, bởi vì đang ở rất gần, nên giọng nói của hắn vô cùng lay động lòng ngươi, trong âm thanh ấy còn có cả sự xoa dịu và hơi thở ấm áp.
Hề Hề sửng sốt, khí phách ngang ngược ngông cuồng của Liệt Phong tựa như biến mất vô tung vô tích, ngược lại khiến cho lòng nàng cảm thấy ấm áp.
“Ta biết ngươi sẽ không giết ta, Thánh Nữ các ngươi không phải muốn giữ gìn an bình cho thảo nguyên sao? Giết ta rồi, thảo nguyên còn có thể bình yên ư? Hơn nữa, ngay cả Nam Triều hoàng đế ngươi cũng muốn cứu, thì làm sao có thể giết ta được chứ? Đây chẳng phải là trách nhiệm của Thánh Nữ Tuyết Sơn sao?" Giọng điệu của hắn giống như rất coi thường các Thánh Nữ, môi hơi hé ra, nhàn nhạt nói.
Thánh Nữ Tuyết Sơn!
Hề Hề bỗng nhiên tỉnh ngộ, nhớ ra thân phận Thánh Nữ hiện tại của mình, vậy nhưng Hoàn Nhan Liệt Phong lại có thể đùa giỡn với mình như thế. Cơ thể nàng liền cứng đờ, bàn tay nắm bạch lăng run rẩy, cái đầu dần tỉnh táo lại, có một sự thất vọng dâng tràn trong lòng.
Tuy nói hắn là một tên Đăng Đồ Tử, nhưng điều ấy cũng chẳng làm ảnh hưởng gì đến ngạo khí trên người hắn, tuy nhiên hắn lại hai lần đùa bỡn với Thánh Nữ, hơn nữa còn là một nữ tử che mặt không rõ dung mạo, hắn có phải đã quá tuy tiện không.
Hoàn Nhan Liệt Phong cũng không để ý đến tâm tư đầy khúc mắc của Hề Hề, chỉ cảm thấy người đang ôm trong lòng bỗng nhiên cứng đờ, quanh thân nàng hình như còn lan tỏa hàn ý lạnh như băng, tựa hồ sắp đóng băng luôn cả hắn.
“Ngươi mau buông ra!" Âm thanh của Hề Hề trong trẻo lạnh lùng, tựa như từ một nơi rất xa bay đến, rét lạnh đến nổi khiến trái tim người khác cũng hóa băng theo.
Liệt Phong chậm chạp buông Hề Hề ra, rồi khẽ nới bạch lăng trên cổ ra một chút, ý cười trên môi ngưng tụ thành từng giọt lạnh, hắn không biết mình đã làm gì để nàng chán ghét đến dường này, ánh mắt thâm thúy lóe u ám, cúi đầu nói: “Thư Mã Thánh Nữ chán ghét bản vương đến thế ư?"
Liệt Phong cúi đầu nói, âm thanh trầm hơn vài phần, nhưng vẫn không thể khiến trái tim Hề Hề rung động chút nào.
Hề Hề cười nhạt, lạnh như băng nói: “Không chán ghét, là hận!"
Đúng vậy, chính là hận, hận rất nhiều, thế nhưng lại không hiểu vì sao, trong hận lại còn có cả đau, một loại đau sâu lắng đầy sợ hãi.
Không khí bên trong giống như bị đóng băng, khiến người khác cảm thấy vô cùng căng thẳng. Mà giữa hai người đang đứng đó, cũng đồng thời xuất hiện một tòa tường thành rất cao, cao đến không cách nào vượt qua được.
Liệt Phong hơi mím môi, đáy mắt nổi trôi gợn sóng uể oải, thấp giọng nói: “Vậy thì tốt rồi, chứng minh trong lòng Thư Mã Thánh Nữ thật sự có ta, đối với ta như thế là quá đủ!"
Hắn không thể không thừa nhận mình bị nàng thu hút, không biết là xảy ra từ khi nào, hắn không rõ, có lẽ là khi mới gặp nàng, cũng có lẽ là lúc cùng nàng quyết đấu, cũng có lẽ là hắn đã nghiện nàng mất rồi, tóm lại hắn thật sự bị nàng thu hút, thu hút đến khắc sâu.
Kỳ thật hắn rất muốn cởi xuống cái khăn che mặt kia của nàng, kêu nàng một tiếng Vân Hề. Nhưng hắn lại bỗng dưng không có dũng khí ấy, giống như cái khăn che mặt kia là khăn che mặt của chính hắn vậy.
Hắn bỗng nhiên không dám đối mặt với dung mạo lạnh lùng trong trẻo phía sau cái khăn kia, hắn sợ lại một lần nữa nghe thấy những lời cự tuyệt của nàng. Bởi vì hắn phát hiện nàng không chỉ coi nhẹ hắn, mà còn rất khinh thường hắn nữa.
Điều này khiến hắn nghĩ mình thật thất bại, trong lòng trăm hương ngàn vị vô cùng phức tạp, chua xót đến cùng cực.
Đây có lẽ là báo ứng của hắn, báo ứng vì hắn trước đây đã tàn nhẫn tra tấn nàng.
Nghĩ đến ngày trước hắn đã tra tấn nàng thế nào, hắn lại đột nhiên đau xót.
Hắn xoay người đi đến một cái bàn dài, từ trên ấy lấy ra một chiếc hộp nhỏ rất tinh xảo. Hắn mở hộp ra, bên trong chính là thuốc giải toái tâm độc. Hắn cắn nhẹ vào đầu ngón tay mình, liền có vài giọt máu đỏ sậm chảy ra, so với đau đớn mỗi khi Hề Hề bị phát độc, vết thương nhỏ này kém xa.
Liệt Phong dùng máu thấm vào viên thuốc.
“Cầm đi!" Liệt Phong đem thuốc đưa đến trước mặt Hề Hề, “Lần kế tiếp, ta sẽ cho ngươi thuốc giải hoàn toàn, lúc đó ngươi có thể giải trừ triệt để độc trong người!"
Hề Hề không nghĩ đến Liệt Phong sẽ chủ động cho nàng thuốc giải, còn tưởng sẽ rất gian nan mới lấy được nó.
Hắn chắc là không có âm mưu gì khác chứ?
Đôi mắt Hề Hề xuyên qua lớp vải lụa, nhìn thẳng vào đôi mắt thăm thẳm như bầu trời đêm của Liệt Phong, ánh mắt ấy mấp máy ý cười ấm áp, giống như gợn sóng dịu dàng của mùa xuân, nhảy múa nhộn nhạo trước mặt nàng.
Hề Hề cẩn trọng vươn tay nhận lấy viên thuốc, ngón tay mảnh mai chạm vào ngón tay Liệt Phong, hai người trong lòng đều run lên.
“Có thể để ta mang Hàn Tuyên đi không?" Hề Hề dùng âm thanh không chút tình cảm hỏi.
Vì áp lực của nhịp tim, nàng phải chuyển sang đề tài khác để nói.
Đây cũng là mục đích chính nàng đến đây tìm hắn, vì Hoàn Nhan Liệt Phong, nàng chút nữa đã quên mất.
“Ngươi có thể gặp hắn, nếu hắn muốn đi theo ngươi, ta sẽ để hắn đi! Tuy nhiên, nếu hắn không muốn đi, hy vọng ngươi có thể cho hắn lựa chọn, không bức ép hắn!" Liệt Phong khôi phục lại vẻ thản nhiên, trầm giọng nói.
Thật ra Liệt Phong cũng mong Hàn Tuyên quay trở về làm hoàng đế Nam Triều, dù sao gì, một người như Hàn Tuyên làm hoàng đế, sẽ chẳng có uy hiếp gì lớn với Bắc Thương quốc. Dù vậy, ở một khía cạnh khác, Liệt Phong càng mong Hề Hề lần này làm nhiệm vụ thất bại, như thế nàng sẽ không thể làm Thánh Nữ Tuyết Sơn nữa, hắn sẽ càng thấy vui vẻ hơn.
Hề Hề đương nhiên không biết về tâm tư này của Liệt Phong, nàng chỉ biết, Hàn Tuyên nhất định sẽ chọn ở lại đây, ở lại bên cạnh Diệp Từ Dung. Nàng phải làm thế nào mới có thể làm hắn đồng ý đi với nàng đây?
Nếu không để hắn cam tâm rời đi, có khi hắn lại bỏ trốn nữa.
Điều này thật sự làm Hề Hề rất đau đầu!
Hề Hề cố gắng đè nén dao động trong lòng, nhưng hai má vẫn không khống chế được, đỏ bừng cả lên, may mà vẫn còn một cái khăn che mặt, nếu không, thật sự không biết dùng bộ dạng gì để đối mặt với Liệt Phong, có khi còn bị hắn cười nhạo.
“Hoàn Nhan Liệt Phong, ngươi lại một… lần nữa… Cợt nhã với ta, ngươi muốn gì chứ?" Bàn tay nắm bạch lăng của Hề Hề run nhè nhẹ, “Ngươi không sợ ta sẽ giết ngươi ư?"
“Giết ta!?" Khuôn mặt Hoàn Nhan Liệt Phong cứng đờ ra, hàng mi dài hơi nhíu lại, trong mắt có ánh sáng lóe lên, hắn thấp giọng nói: “Ngươi có thể giết ta sao?" Dứt lời, hai tay liền nắm lấy bạch lăng, dùng sức kéo một cái.
Khoảng cách giữa hai người vốn đang rất gần, mà sức của Hề Hề vốn không bằng Liệt Phong, bị Liệt Phong kéo một cái, Hề Hề đang giữ bạch lăng không kịp phòng, ngay lập tức bị kéo va vào ngực hắn, rồi bị Liệt Phong ấm áp thơm ngát ôm vào lòng.
Hai má nàng dán vào ngực áo hắn, lớp áo này vẫn còn lưu giữ hơi ấm vừa nãy của Hề Hề, trong nháy mắt, giận dữ và phận nộ vừa nén xuống của nàng lại trỗi dậy.
Mà Liệt Phong phía trên lại chậm rãi dùng cằm cọ vào đỉnh đầu nàng, hưởng thụ hương thơm nhàn nhạt phát ra từ nàng.
“Thật sự cam lòng giết chết ta sao? Thế nào?" Liệt Phong cúi đầu, giọng nói lượn lờ bên tai Hề Hề, bởi vì đang ở rất gần, nên giọng nói của hắn vô cùng lay động lòng ngươi, trong âm thanh ấy còn có cả sự xoa dịu và hơi thở ấm áp.
Hề Hề sửng sốt, khí phách ngang ngược ngông cuồng của Liệt Phong tựa như biến mất vô tung vô tích, ngược lại khiến cho lòng nàng cảm thấy ấm áp.
“Ta biết ngươi sẽ không giết ta, Thánh Nữ các ngươi không phải muốn giữ gìn an bình cho thảo nguyên sao? Giết ta rồi, thảo nguyên còn có thể bình yên ư? Hơn nữa, ngay cả Nam Triều hoàng đế ngươi cũng muốn cứu, thì làm sao có thể giết ta được chứ? Đây chẳng phải là trách nhiệm của Thánh Nữ Tuyết Sơn sao?" Giọng điệu của hắn giống như rất coi thường các Thánh Nữ, môi hơi hé ra, nhàn nhạt nói.
Thánh Nữ Tuyết Sơn!
Hề Hề bỗng nhiên tỉnh ngộ, nhớ ra thân phận Thánh Nữ hiện tại của mình, vậy nhưng Hoàn Nhan Liệt Phong lại có thể đùa giỡn với mình như thế. Cơ thể nàng liền cứng đờ, bàn tay nắm bạch lăng run rẩy, cái đầu dần tỉnh táo lại, có một sự thất vọng dâng tràn trong lòng.
Tuy nói hắn là một tên Đăng Đồ Tử, nhưng điều ấy cũng chẳng làm ảnh hưởng gì đến ngạo khí trên người hắn, tuy nhiên hắn lại hai lần đùa bỡn với Thánh Nữ, hơn nữa còn là một nữ tử che mặt không rõ dung mạo, hắn có phải đã quá tuy tiện không.
Hoàn Nhan Liệt Phong cũng không để ý đến tâm tư đầy khúc mắc của Hề Hề, chỉ cảm thấy người đang ôm trong lòng bỗng nhiên cứng đờ, quanh thân nàng hình như còn lan tỏa hàn ý lạnh như băng, tựa hồ sắp đóng băng luôn cả hắn.
“Ngươi mau buông ra!" Âm thanh của Hề Hề trong trẻo lạnh lùng, tựa như từ một nơi rất xa bay đến, rét lạnh đến nổi khiến trái tim người khác cũng hóa băng theo.
Liệt Phong chậm chạp buông Hề Hề ra, rồi khẽ nới bạch lăng trên cổ ra một chút, ý cười trên môi ngưng tụ thành từng giọt lạnh, hắn không biết mình đã làm gì để nàng chán ghét đến dường này, ánh mắt thâm thúy lóe u ám, cúi đầu nói: “Thư Mã Thánh Nữ chán ghét bản vương đến thế ư?"
Liệt Phong cúi đầu nói, âm thanh trầm hơn vài phần, nhưng vẫn không thể khiến trái tim Hề Hề rung động chút nào.
Hề Hề cười nhạt, lạnh như băng nói: “Không chán ghét, là hận!"
Đúng vậy, chính là hận, hận rất nhiều, thế nhưng lại không hiểu vì sao, trong hận lại còn có cả đau, một loại đau sâu lắng đầy sợ hãi.
Không khí bên trong giống như bị đóng băng, khiến người khác cảm thấy vô cùng căng thẳng. Mà giữa hai người đang đứng đó, cũng đồng thời xuất hiện một tòa tường thành rất cao, cao đến không cách nào vượt qua được.
Liệt Phong hơi mím môi, đáy mắt nổi trôi gợn sóng uể oải, thấp giọng nói: “Vậy thì tốt rồi, chứng minh trong lòng Thư Mã Thánh Nữ thật sự có ta, đối với ta như thế là quá đủ!"
Hắn không thể không thừa nhận mình bị nàng thu hút, không biết là xảy ra từ khi nào, hắn không rõ, có lẽ là khi mới gặp nàng, cũng có lẽ là lúc cùng nàng quyết đấu, cũng có lẽ là hắn đã nghiện nàng mất rồi, tóm lại hắn thật sự bị nàng thu hút, thu hút đến khắc sâu.
Kỳ thật hắn rất muốn cởi xuống cái khăn che mặt kia của nàng, kêu nàng một tiếng Vân Hề. Nhưng hắn lại bỗng dưng không có dũng khí ấy, giống như cái khăn che mặt kia là khăn che mặt của chính hắn vậy.
Hắn bỗng nhiên không dám đối mặt với dung mạo lạnh lùng trong trẻo phía sau cái khăn kia, hắn sợ lại một lần nữa nghe thấy những lời cự tuyệt của nàng. Bởi vì hắn phát hiện nàng không chỉ coi nhẹ hắn, mà còn rất khinh thường hắn nữa.
Điều này khiến hắn nghĩ mình thật thất bại, trong lòng trăm hương ngàn vị vô cùng phức tạp, chua xót đến cùng cực.
Đây có lẽ là báo ứng của hắn, báo ứng vì hắn trước đây đã tàn nhẫn tra tấn nàng.
Nghĩ đến ngày trước hắn đã tra tấn nàng thế nào, hắn lại đột nhiên đau xót.
Hắn xoay người đi đến một cái bàn dài, từ trên ấy lấy ra một chiếc hộp nhỏ rất tinh xảo. Hắn mở hộp ra, bên trong chính là thuốc giải toái tâm độc. Hắn cắn nhẹ vào đầu ngón tay mình, liền có vài giọt máu đỏ sậm chảy ra, so với đau đớn mỗi khi Hề Hề bị phát độc, vết thương nhỏ này kém xa.
Liệt Phong dùng máu thấm vào viên thuốc.
“Cầm đi!" Liệt Phong đem thuốc đưa đến trước mặt Hề Hề, “Lần kế tiếp, ta sẽ cho ngươi thuốc giải hoàn toàn, lúc đó ngươi có thể giải trừ triệt để độc trong người!"
Hề Hề không nghĩ đến Liệt Phong sẽ chủ động cho nàng thuốc giải, còn tưởng sẽ rất gian nan mới lấy được nó.
Hắn chắc là không có âm mưu gì khác chứ?
Đôi mắt Hề Hề xuyên qua lớp vải lụa, nhìn thẳng vào đôi mắt thăm thẳm như bầu trời đêm của Liệt Phong, ánh mắt ấy mấp máy ý cười ấm áp, giống như gợn sóng dịu dàng của mùa xuân, nhảy múa nhộn nhạo trước mặt nàng.
Hề Hề cẩn trọng vươn tay nhận lấy viên thuốc, ngón tay mảnh mai chạm vào ngón tay Liệt Phong, hai người trong lòng đều run lên.
“Có thể để ta mang Hàn Tuyên đi không?" Hề Hề dùng âm thanh không chút tình cảm hỏi.
Vì áp lực của nhịp tim, nàng phải chuyển sang đề tài khác để nói.
Đây cũng là mục đích chính nàng đến đây tìm hắn, vì Hoàn Nhan Liệt Phong, nàng chút nữa đã quên mất.
“Ngươi có thể gặp hắn, nếu hắn muốn đi theo ngươi, ta sẽ để hắn đi! Tuy nhiên, nếu hắn không muốn đi, hy vọng ngươi có thể cho hắn lựa chọn, không bức ép hắn!" Liệt Phong khôi phục lại vẻ thản nhiên, trầm giọng nói.
Thật ra Liệt Phong cũng mong Hàn Tuyên quay trở về làm hoàng đế Nam Triều, dù sao gì, một người như Hàn Tuyên làm hoàng đế, sẽ chẳng có uy hiếp gì lớn với Bắc Thương quốc. Dù vậy, ở một khía cạnh khác, Liệt Phong càng mong Hề Hề lần này làm nhiệm vụ thất bại, như thế nàng sẽ không thể làm Thánh Nữ Tuyết Sơn nữa, hắn sẽ càng thấy vui vẻ hơn.
Hề Hề đương nhiên không biết về tâm tư này của Liệt Phong, nàng chỉ biết, Hàn Tuyên nhất định sẽ chọn ở lại đây, ở lại bên cạnh Diệp Từ Dung. Nàng phải làm thế nào mới có thể làm hắn đồng ý đi với nàng đây?
Nếu không để hắn cam tâm rời đi, có khi hắn lại bỏ trốn nữa.
Điều này thật sự làm Hề Hề rất đau đầu!
Tác giả :
Nguyệt Xuất Vân