Khanh Mỵ Thiên Hạ
Chương 60: Kề vai sát cánh (phần 2)
Liệt Phong tay giữ áo lông cừu, còn Hề Hề thì tay giữ bạch lăng, một đen một trắng phối hợp nhau đánh về phía bầy sói. Mỗi một lần đảo qua, đều có hơn mười con sói tru lên rồi ngã xuống, bầy sói trong chốc lát có chút dè dặt, không dám tấn công nữa mà hơi lùi về phía sau.
Cuối cùng cũng đi lên chỗ gò cao, mấy thị vệ bị thương không còn chịu nổi nữa, ngồi sụp xuống đất.
Mọi người tựa người vào gò núi, đứng tụm lại với nhau, Liệt Phong và Hề Hề đứng ở ngoài cùng, đối đầu với bầy sói.
Đôi mắt màu xanh lục của những con sói không ngừng lia qua bọn họ, khiến kẻ khác vô thức sinh ra sợ hãi.
Liệt Phong và Hề Hề dựa lưng nhau, đánh đuổi bầy sói, có thể nghe thấy cả nhịp tim của nhau. Hai người đều ý thức được, mạng sống của những người ở đây đều phụ thuộc vào bọn họ, nếu sơ xuất, tất cả bọn họ đều sẽ trở thành bữa ăn cho bầy sói này.
“Ngươi không phải muốn quyết đấu với ta sao, nhân hôm nay thử một lần xem, coi ai giết được nhiều sói hơn!" Liệt Phong hơi nhướng mày, khẽ cười nói. Đồng thời vung lên áo lông, đẩy lùi vài con sói.
“Được thôi, chẳng lẽ ta lại sợ ngươi?" Đuôi lông mày của Hề Hề hơi giương lên, không hề để ý đến sự khiêu khích của hắn. Bạch lăng tung ra, một con sói bi bạch lăng cuốn chặt, rồi ngã ra chết.
Liệt Phong chưa bao giờ nghĩ đến, có một ngày sẽ cùng một nữ tử đứng ngang hàng, kề vai sát cánh với nàng, mà kẻ địch lại là những con sói.
Càng không nghĩ đến có một nữ tử có thể sóng vai đứng cùng một chỗ với hắn. Trái tim hắn, chưa từng ở gần nữ tử nào như thế, tựa như nhịp tim hòa vào nhau, đập cùng một chỗ. Bởi vì khoảng cách rất gần, nên gần như nàng vui vẻ thì hắn cũng cảm thấy vui vẻ, nàng tức giận thì hắn cũng thấy tức giận.
Hai người chém giết một hồi, đều có chút mệt mỏi.
Nhưng bầy sói cũng không cho bọn họ nghỉ ngơi, đúng lúc này, có một con sói lẻn qua nhanh như chớp đớp lấy góc áo ló ra ngoài của Diệp Từ Dung, Diệp Từ Dung bị dọa sắc mặt chốc lát trắng bệch, ngay lập tức hốt hoảng kêu cứu mạng.
Thị vệ bên cạnh thấy thế, liền dùng dao găm đâm về phía con sói, không đoán được có một con khác đúng lúc xông đến, cắn vào cổ tay hắn, kéo hắn đi.
Tình huống khẩn cấp, Liệt Phong phải lách mình lùi về sau tiếp ứng, Hề Hề một mình chống đỡ bầy sói, chỉ còn một mình nàng, bầy sói thừa dịp tấn công, bả vai Hề Hề bị một con sói cắn trúng, nàng run rẩy đẩy con sói ra, song phát hiện đầu vai có máu thấm ướt.
Ánh trăng nhàn nhạt, không ai phát hiện nàng bị thương, nhưng đau đớn dữ dội mách nàng biết, vết thương kia thật sự tồn tại.
Liệt Phong dàn xếp cho Diệp Từ Dung xong xuôi mới quay lại giúp Hề Hề, bỗng nhiên có thứ gì đó ấm nóng thấm vào y phục hắn.
Liệt Phong sửng sốt quay đầu nhìn, đôi con ngươi đen liền nheo lại, đáy mắt thấp thoáng gợn sóng u ám.
Nàng thế nhưng bị thương, dù vậy cũng không nói tiếng nào, vẫn như cũ đọ sức với mấy con sói.
Liệt Phong nổi giận quát một tiếng, áo choàng trong tay mãnh liệt quét một vòng, chỉ thấy một bóng đen vút qua, như bão táp đánh về phía bầy sói, bầy sói sợ hãi tru lên, liên tục lùi về phía sau.
Động tác vô cùng càng gở, không kiểm soát!
“Ngươi! Lùi lại đi!" Liệt Phong thô lỗ ra lệnh cho Hề Hề, nơi này chỉ cần một mình hắn là đủ rồi.
Tuy nhiên, sắc mặt Hề Hề lại không chút động đậy, tựa như không hề nghe thấy mệnh lệnh của hắn, dùng tay phải không bị thương vung bạch lăng, tiếp tục vật lộn với bầy sói.
Váy áo màu xanh lay động trong gió, mặt ngọc trầm lặng như dòng nước, đôi mắt sáng thâm thúy linh động.
Liệt Phong bỗng nhiên phát hiện, nữ tử này hình như chưa từng nghe theo mệnh lệnh của hắn, hắn vĩnh viễn không thể nắm bắt được nàng. Mà bởi vì nàng, trái tim hắn dường như cũng đang vượt khỏi sự kiểm soát của bản thân.
Thêm một con sói nữa ngã xuống, nhưng số lượng sói vẫn không giảm đi là bao, cả bầy vẫn ngoan cố xông lên.
Bọn họ đang dần cảm thấy mệt mỏi, không biết còn kéo dài thêm được bao lâu, đúng lúc này, không trung vang lên tiếng chim ưng, một bóng trắng như sấm chớp lao đến. Ngay sau đó, thảo nguyên ngủ say như bừng tỉnh.
Từ xa xa có một đám mấy đen lướt trên đất, cuồn cuộn kéo đến, mang theo tiếng vó ngựa như tiếng gầm của trời.
Đó là binh lính của Liệt Phong, bọn họ cuối cùng cũng đến.
Mỗi người lòng đều nhẹ nhõm hẳn đi.
Bầy sói bị kinh động, con sói đầu đàn tru lên một tiếng, cả bầy dần tản đi.
Liệt Phong xé một mảnh vải từ góc áo, đi đến trước mặt Hề Hề, lạnh giọng nói, “Băng vết thương lại đi!" Giọng nói ngang ngược ẩn chứa vài tia lo lắng.
Hề Hề ngẩng đầu lên, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng.
“Đa tạ Tả Hiền Vương, Vân mỗ sợ là không nhận nổi!" Âm thanh của nàng trong trẻo nhưng lạnh nhạt.
Sự lạnh lùng nhàn nhạt này khiến cho Liệt Phong cảm thấy chua xót cùng cực, Vân Hề ngày trước quyết đấu với hắn tựa như không bao giờ có thể… nhìn thấy nữa. Hiện tại vẫn luôn xa cách, lúc nào cũng vạch rõ ranh giới với hắn.
Thế nhưng hắn lại tình nguyện để nàng hận hắn, hận hắn bắn nàng bị thương, hận hắn giam cầm nàng, hận hắn hạ độc nàng. Dù vậy sự lạnh nhạt xa cách này lại khiến hắn không chịu nổi.
Đúng lúc này, có vô số ngọn đuốc kéo đến.
Ánh sáng chiếu sáng khuôn mặt ảm đạm của Liệt Phong và mảnh vải trong tay hắn.
Mặc kệ trong lòng đang mất mát cỡ nào, ánh lửa vừa sáng lên, hắn liền trở lại là một vương giả uy phong như bão táp.
“Vân đệ, sao ngươi lại ở đây?" Tiếng hô kinh ngạc vang lên, là Hoàn Nhan Trầm Phong.
Trầm Phong tốc tốc xuống ngựa, nhanh chóng đi đến trước mặt Hề Hề, ánh mắt tràn đầy vui sương, hắn quả thật không thể tin vào mắt mình nữa, tìm Vân đệ lâu như vậy, bây giờ nàng lại bỗng dưng xuất hiện trước mặt mình.
Khóe môi Hề Hề dịu dàng cong lênh, khẽ cười nói: “Trầm Phong đại ca! Huynh đến rồi!"
Miệng vết thương trên đầu vai bị gió lạnh thổi qua, càng đau rát hơn, Hề Hề không nhịn được nhíu mày.
“Ngươi bị thương ư?" Trầm Phong sửng sốt hỏi, tươi cười ngay lập tức tan biến, khuôn mặt tuấn mỹ căng thẳng, chốc lát không khác gì băng sơn.
Hắn thuận tay xé xuống một mảnh vải trên áo, nhanh nhẹn băng bó vết thương cho Hề Hề.
Liệt Phong đứng bên cạnh, thấy Hề Hề không có cự tuyệt Trầm Phong giúp nàng băng bó như hắn, sắc mặt so với bóng đêm càng u ám hơn, đôi mắt sáng tràn ngập bức bách, nhìn thẳng bọn họ.
Tựa như nhìn đến chỗ sâu nhất trong lòng hai người. Diệp Từ Dung mang theo sợ hãi, đi đến bên cạnh Liệt Phong, dịu dàng hỏi: “Vương gia! Ngài không sao chứ?"
Liệt Phong bất mãn giương mắt lên, quay đầu sang Trầm Phong nói, “Đi thôi!"
“Trầm Phong đại ca, huynh cho ta mượn một con ngựa được không?" Hề Hề nâng mi nhìn Trầm Phong, nàng không muốn đi với bọn họ.
“Sao vậy, ngươi không muốn đi với chúng ta sao? Không được, vết thương của ngươi vẫn chưa bôi thuốc, ta không thể yên tâm, người phải đi theo ta!" Trầm Phong cố chấp nói.
“Đại ca, huynh không cần lo cho ta, ta còn có việc, thật sự không thể đi theo các ngươi!"
Liệt Phong lập tức nhảy lên ngựa, đôi mắt ưng thâm thúy nhìn về phía màn đêm vô cùng vô tận.
Giọng nói của hắn lạnh lẽo chậm rãi truyền ra, “Trầm Phong, ngựa của bản vương không phải để cho mượn! Trừ phi, cùng chúng ta quay trở về!"
Hề Hề cười lạnh, sớm biết Liệt Phong sẽ không từ bỏ ý đồ.
Nàng xoay người nhảy lên yên ngựa, nói: “Được thôi, ta sẽ đi theo các ngươi!" Nàng thật muốn nhìn, hiện tại Liệt Phong còn có thể dùng lý do gì để giam cầm nàng.
Cuối cùng cũng đi lên chỗ gò cao, mấy thị vệ bị thương không còn chịu nổi nữa, ngồi sụp xuống đất.
Mọi người tựa người vào gò núi, đứng tụm lại với nhau, Liệt Phong và Hề Hề đứng ở ngoài cùng, đối đầu với bầy sói.
Đôi mắt màu xanh lục của những con sói không ngừng lia qua bọn họ, khiến kẻ khác vô thức sinh ra sợ hãi.
Liệt Phong và Hề Hề dựa lưng nhau, đánh đuổi bầy sói, có thể nghe thấy cả nhịp tim của nhau. Hai người đều ý thức được, mạng sống của những người ở đây đều phụ thuộc vào bọn họ, nếu sơ xuất, tất cả bọn họ đều sẽ trở thành bữa ăn cho bầy sói này.
“Ngươi không phải muốn quyết đấu với ta sao, nhân hôm nay thử một lần xem, coi ai giết được nhiều sói hơn!" Liệt Phong hơi nhướng mày, khẽ cười nói. Đồng thời vung lên áo lông, đẩy lùi vài con sói.
“Được thôi, chẳng lẽ ta lại sợ ngươi?" Đuôi lông mày của Hề Hề hơi giương lên, không hề để ý đến sự khiêu khích của hắn. Bạch lăng tung ra, một con sói bi bạch lăng cuốn chặt, rồi ngã ra chết.
Liệt Phong chưa bao giờ nghĩ đến, có một ngày sẽ cùng một nữ tử đứng ngang hàng, kề vai sát cánh với nàng, mà kẻ địch lại là những con sói.
Càng không nghĩ đến có một nữ tử có thể sóng vai đứng cùng một chỗ với hắn. Trái tim hắn, chưa từng ở gần nữ tử nào như thế, tựa như nhịp tim hòa vào nhau, đập cùng một chỗ. Bởi vì khoảng cách rất gần, nên gần như nàng vui vẻ thì hắn cũng cảm thấy vui vẻ, nàng tức giận thì hắn cũng thấy tức giận.
Hai người chém giết một hồi, đều có chút mệt mỏi.
Nhưng bầy sói cũng không cho bọn họ nghỉ ngơi, đúng lúc này, có một con sói lẻn qua nhanh như chớp đớp lấy góc áo ló ra ngoài của Diệp Từ Dung, Diệp Từ Dung bị dọa sắc mặt chốc lát trắng bệch, ngay lập tức hốt hoảng kêu cứu mạng.
Thị vệ bên cạnh thấy thế, liền dùng dao găm đâm về phía con sói, không đoán được có một con khác đúng lúc xông đến, cắn vào cổ tay hắn, kéo hắn đi.
Tình huống khẩn cấp, Liệt Phong phải lách mình lùi về sau tiếp ứng, Hề Hề một mình chống đỡ bầy sói, chỉ còn một mình nàng, bầy sói thừa dịp tấn công, bả vai Hề Hề bị một con sói cắn trúng, nàng run rẩy đẩy con sói ra, song phát hiện đầu vai có máu thấm ướt.
Ánh trăng nhàn nhạt, không ai phát hiện nàng bị thương, nhưng đau đớn dữ dội mách nàng biết, vết thương kia thật sự tồn tại.
Liệt Phong dàn xếp cho Diệp Từ Dung xong xuôi mới quay lại giúp Hề Hề, bỗng nhiên có thứ gì đó ấm nóng thấm vào y phục hắn.
Liệt Phong sửng sốt quay đầu nhìn, đôi con ngươi đen liền nheo lại, đáy mắt thấp thoáng gợn sóng u ám.
Nàng thế nhưng bị thương, dù vậy cũng không nói tiếng nào, vẫn như cũ đọ sức với mấy con sói.
Liệt Phong nổi giận quát một tiếng, áo choàng trong tay mãnh liệt quét một vòng, chỉ thấy một bóng đen vút qua, như bão táp đánh về phía bầy sói, bầy sói sợ hãi tru lên, liên tục lùi về phía sau.
Động tác vô cùng càng gở, không kiểm soát!
“Ngươi! Lùi lại đi!" Liệt Phong thô lỗ ra lệnh cho Hề Hề, nơi này chỉ cần một mình hắn là đủ rồi.
Tuy nhiên, sắc mặt Hề Hề lại không chút động đậy, tựa như không hề nghe thấy mệnh lệnh của hắn, dùng tay phải không bị thương vung bạch lăng, tiếp tục vật lộn với bầy sói.
Váy áo màu xanh lay động trong gió, mặt ngọc trầm lặng như dòng nước, đôi mắt sáng thâm thúy linh động.
Liệt Phong bỗng nhiên phát hiện, nữ tử này hình như chưa từng nghe theo mệnh lệnh của hắn, hắn vĩnh viễn không thể nắm bắt được nàng. Mà bởi vì nàng, trái tim hắn dường như cũng đang vượt khỏi sự kiểm soát của bản thân.
Thêm một con sói nữa ngã xuống, nhưng số lượng sói vẫn không giảm đi là bao, cả bầy vẫn ngoan cố xông lên.
Bọn họ đang dần cảm thấy mệt mỏi, không biết còn kéo dài thêm được bao lâu, đúng lúc này, không trung vang lên tiếng chim ưng, một bóng trắng như sấm chớp lao đến. Ngay sau đó, thảo nguyên ngủ say như bừng tỉnh.
Từ xa xa có một đám mấy đen lướt trên đất, cuồn cuộn kéo đến, mang theo tiếng vó ngựa như tiếng gầm của trời.
Đó là binh lính của Liệt Phong, bọn họ cuối cùng cũng đến.
Mỗi người lòng đều nhẹ nhõm hẳn đi.
Bầy sói bị kinh động, con sói đầu đàn tru lên một tiếng, cả bầy dần tản đi.
Liệt Phong xé một mảnh vải từ góc áo, đi đến trước mặt Hề Hề, lạnh giọng nói, “Băng vết thương lại đi!" Giọng nói ngang ngược ẩn chứa vài tia lo lắng.
Hề Hề ngẩng đầu lên, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng.
“Đa tạ Tả Hiền Vương, Vân mỗ sợ là không nhận nổi!" Âm thanh của nàng trong trẻo nhưng lạnh nhạt.
Sự lạnh lùng nhàn nhạt này khiến cho Liệt Phong cảm thấy chua xót cùng cực, Vân Hề ngày trước quyết đấu với hắn tựa như không bao giờ có thể… nhìn thấy nữa. Hiện tại vẫn luôn xa cách, lúc nào cũng vạch rõ ranh giới với hắn.
Thế nhưng hắn lại tình nguyện để nàng hận hắn, hận hắn bắn nàng bị thương, hận hắn giam cầm nàng, hận hắn hạ độc nàng. Dù vậy sự lạnh nhạt xa cách này lại khiến hắn không chịu nổi.
Đúng lúc này, có vô số ngọn đuốc kéo đến.
Ánh sáng chiếu sáng khuôn mặt ảm đạm của Liệt Phong và mảnh vải trong tay hắn.
Mặc kệ trong lòng đang mất mát cỡ nào, ánh lửa vừa sáng lên, hắn liền trở lại là một vương giả uy phong như bão táp.
“Vân đệ, sao ngươi lại ở đây?" Tiếng hô kinh ngạc vang lên, là Hoàn Nhan Trầm Phong.
Trầm Phong tốc tốc xuống ngựa, nhanh chóng đi đến trước mặt Hề Hề, ánh mắt tràn đầy vui sương, hắn quả thật không thể tin vào mắt mình nữa, tìm Vân đệ lâu như vậy, bây giờ nàng lại bỗng dưng xuất hiện trước mặt mình.
Khóe môi Hề Hề dịu dàng cong lênh, khẽ cười nói: “Trầm Phong đại ca! Huynh đến rồi!"
Miệng vết thương trên đầu vai bị gió lạnh thổi qua, càng đau rát hơn, Hề Hề không nhịn được nhíu mày.
“Ngươi bị thương ư?" Trầm Phong sửng sốt hỏi, tươi cười ngay lập tức tan biến, khuôn mặt tuấn mỹ căng thẳng, chốc lát không khác gì băng sơn.
Hắn thuận tay xé xuống một mảnh vải trên áo, nhanh nhẹn băng bó vết thương cho Hề Hề.
Liệt Phong đứng bên cạnh, thấy Hề Hề không có cự tuyệt Trầm Phong giúp nàng băng bó như hắn, sắc mặt so với bóng đêm càng u ám hơn, đôi mắt sáng tràn ngập bức bách, nhìn thẳng bọn họ.
Tựa như nhìn đến chỗ sâu nhất trong lòng hai người. Diệp Từ Dung mang theo sợ hãi, đi đến bên cạnh Liệt Phong, dịu dàng hỏi: “Vương gia! Ngài không sao chứ?"
Liệt Phong bất mãn giương mắt lên, quay đầu sang Trầm Phong nói, “Đi thôi!"
“Trầm Phong đại ca, huynh cho ta mượn một con ngựa được không?" Hề Hề nâng mi nhìn Trầm Phong, nàng không muốn đi với bọn họ.
“Sao vậy, ngươi không muốn đi với chúng ta sao? Không được, vết thương của ngươi vẫn chưa bôi thuốc, ta không thể yên tâm, người phải đi theo ta!" Trầm Phong cố chấp nói.
“Đại ca, huynh không cần lo cho ta, ta còn có việc, thật sự không thể đi theo các ngươi!"
Liệt Phong lập tức nhảy lên ngựa, đôi mắt ưng thâm thúy nhìn về phía màn đêm vô cùng vô tận.
Giọng nói của hắn lạnh lẽo chậm rãi truyền ra, “Trầm Phong, ngựa của bản vương không phải để cho mượn! Trừ phi, cùng chúng ta quay trở về!"
Hề Hề cười lạnh, sớm biết Liệt Phong sẽ không từ bỏ ý đồ.
Nàng xoay người nhảy lên yên ngựa, nói: “Được thôi, ta sẽ đi theo các ngươi!" Nàng thật muốn nhìn, hiện tại Liệt Phong còn có thể dùng lý do gì để giam cầm nàng.
Tác giả :
Nguyệt Xuất Vân