Khanh Mỵ Thiên Hạ
Chương 22: Hương dược tốt nhất
Đêm ở phương Bắc, trước sau như một đều là một vùng giá rét.
Lao phòng, ánh nến nhàn nhạt xua đuổi phần nào sự ảm đạm.
Hề Hề lấy ra bình dược mà Trầm Phong đã tặng, nàng khẽ mở cái nút đậy bằng gỗ ra, hương thơm thanh nhã liền tản mát, không ngừng lan tỏa trong lao phòng nhỏ hẹp.
Hề Hề cởi bỏ áo bông bên ngoài, lấy dược thoa lên những nơi bị thương. Thuốc này quả nhiên rất hiệu nghiệm, Hề Hề mới thoa khoảng bốn ngày, tổn thương do gió rét trên người gần như đã khỏi hẳn.
Những vết sưng đỏ trên mặt cũng đều đã biến mất, tuy nhiên Hề Hề lại không dám thoa quá nhiều thuốc này lên mặt. Nàng không nghĩ sẽ lấy dung mạo thật của mình để tham gia Dũng Sĩ đại hội.
Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng theo cửa sổ rơi vãi vào trong lao phòng, tối nay như thế nào lại là một ngày trăng rất đẹp. Nhưng chính mình, lại bị cầm chân trong u lao âm trầm này, nhìn ngắm trăng bên ngoài, rồi lại hòa cùng tịch mịch bên trong.
Đôi mắt trong suốt của Hề Hề dần dần bị lấp kính bởi một tấm lưới u buồn.
Rõ ràng là một cô gái như hoa, lại ngày ngày phải đóng vai một nam tử, cứ luôn mệt chết đi được.
Trước người khác, nhất là trước Hoàn Nhan Liệt Phong, lại luôn muốn duy trì là một nam tử cứng rắn, kiêu ngạo. Chỉ khi một mình một người thế này, nàng mới có thể thả lỏng một chút, nhưng lại luôn không tránh khỏi muộn phiền.
Cho tới nay, Hề Hề luôn là một người vô cầu, nàng mong muốn một cuộc sống tự do tự tại, chính là vì bà bà, nàng không thể không đến Tuyết Sơn.
Hiện giờ nàng lại không thể không tham gia Dũng Sĩ đại hội bằng thân phận nam tử này.
Ánh nên bùng lên một cái hoa đèn, hàng giọt nến chậm rãi chảy xuống dưới.
Trong bóng đêm, chợt có tiếng bước chân khe khẽ truyền đến, hình như là hướng về lao phòng này.
Sẽ không phải là Hoàn Nhan Liệt Phong chứ? Chẳng lẽ tối nay lại nhàn rỗi vô sự, nên đến đây lấy nàng ra làm trò tiêu khiển?
Bên môi Hề Hề vẽ nên một nụ cười thản nhiên có phần khổ sở, hơi hơi nghiêng người, nàng tựa vào cái gọi là giường.
Đột nhiên có gió mạnh thổi vào, làm cho ánh nến đang mãnh liệt cháy lóe lên một cái, suýt nữa thì tắt.
Hề Hề ngẩng đầu, Liệt Ảnh công chúa trừng lớn đôi mắt tò mò đánh giá nàng từ trên xuống dưới, giống hệt với ánh mắt ngày ấy Liệt Ảnh lần đầu nhìn thấy Hề Hề ở trong phòng của Hoàn Nhan Liệt Phong.
Đã biết Liệt Ảnh công chúa đối với tù binh như nàng rất hứng thú, nhưng đêm khuya thế này lại đến thăm, khiến cho Hề Hề có chút ngoài dự định.
“Ngươi chính là tên tiểu tặc kia đó ư? Sao lại bị đông rét thành bộ dạng này! Thật xấu xí!" Nói xong liền cười khanh khách, sự tươi cười dưới ánh nến của nàng ta hết sức giảo hoạt.
“Này, có gì buồn cười chứ, nếu là công chúa bị vùi trong tuyết mười canh giờ, không chừng còn có bộ dạng xấu xí tuyệt vời hơn!" Hề Hề làm sao có thể quên, tất cả những tổn thương do gió rét trên người nàng hiện tại đều là do vị công chúa này ban tặng cho, lời nói liền có chút lạnh lùng.
Hàng mi của Liệt Ảnh công chúa dựng thẳng, tức giận nói: “Tiểu tặc, ngươi dám trả treo với bản công chúa thế ư, ngươi tin hay không, bản cung sẽ khiến cho ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong."
Hề Hề mỉm cười, đôi mắt mang theo thứ ánh sáng lòe lòe: “Ta tin, nhưng như vậy thì sao chứ!"
Liệt Ảnh ngẩn ngơ, tựa hồ là bị ánh mắt xinh đẹp mang theo quang hoa của Hề Hề làm rung động, đôi mắt to lấp lánh của nàng nhanh chống vụt sáng rồi hạ xuống, gắt gao nhìn về phía gương mặt của Hề Hề, xem không xót chỗ nào: “Thật là hối hận khi không tháo mũ tuyết của ngươi xuống để nhìn qua bộ dạng của ngươi, ta đoán ngươi nhất định không xấu, bằng không hoàng huynh ta đã không đối tốt với ngươi như thế."
“Đối tốt?" Đây có lẽ là chuyện cười thú vị nhất Hề Hề từng nghe.
“Ta nghe nói, mấy ngày trước ngươi đã thắng đội binh nỏ tiễn của hoàng huynh phải không?"
Công chúa này, chắc đại khái cũng là không có việc gì làm, nên mới đến đây chất vấn nàng thế này.
Hề Hề cười lạnh, nhắm lại đôi mắt, thật sự không muốn tiếp tục cùng vị công chúa giảo hoạt này day dưa.
“Ta còn nghe nói ngươi sẽ tham gia Dũng Sĩ đại hội?" Liệt Ảnh tiếp tục hỏi.
Hề Hề nhắm nghiền mắt không đáp, Liệt Ảnh liền ngữ khí trở nên dữ tợn dựng thẳng lên. “Ngươi nếu còn không nói chuyện, liền có chăm sóc đặc biệt cho ngươi."
Sự uy hiếp của nàng ta nào có thể uy hiếp được Hề Hề. Hề Hề đoán, công chúa này đến nhà lao, tám phần là gạt Hoàn Nhan Liệt Phong, hắn sẽ không để cho muội muội của mình tới thăm một tù phạm nguy hiểm như nàng.
Còn tưởng rằng Liệt Ảnh sẽ nổi giận đùng đùng, nhưng sau một lúc lâu không nghe thấy tiếng vang nào nữa, Hề Hề có chút nghi hoặc mở mắt ra nhìn, liền thấy Liệt Ảnh đang cầm bình sứ ở đầu giường của Hề Hề, không ngừng xem xét.
“Xem ra hoàng huynh thật sự đối xử với ngươi không tệ, kỳ lạ thật, chẳng lẽ đoạn tụ chi phích là có thật? Tại sao lại đem thuốc tốt thế này cho tù binh như ngươi trị thương chứ." Liệt Ảnh trong giọng nói tràn đầy vẻ không thể tin những gì trước mắt mình.
“Ngươi nói gì chứ!" Liệt Ảnh này không phải một lần… và giờ lại tiếp tục cho rằng nàng là nam sủng, quả thật khiến cho nàng rất ảo não.
“Thuốc này chẳng lẽ không phải hoàng huynh đưa cho ngươi sao?"
Hề Hề cười lạnh: “Không phải, đây là thuốc của ta. Chẳng lẽ thuốc này chỉ có Hoàn Nhan Liệt Phong mới có thể có sao?"
“Thuốc của ngươi, ngươi cũng có thể có loại thuốc này sao? Ngươi có biết thuốc này quý báu cỡ nào không? Liền ngay cả bản công chúa, cũng cảm thấy tiếc khi sử dụng đấy!"
Chợt một trận những tiếng bước chân dồn dập truyền đến, lao phòng nhỏ hẹp bỗng nhiên có đến mấy thị vệ lao vào, đi đầu chính là La Cáp.
“Tham kiến công chúa."
“Miễn lễ." Liệt Ảnh nói: “Ta đi ngay." Âm thanh của nàng có chút run run nói.
Hề Hề cười thầm, Liệt Ảnh này quả nhiên là lén lút đến đây.
La Cáp nói: “Công chúa, ngươi cũng biết vương gia ra lệnh không ai được đến thăm kẻ này."
“À! Ra là vậy, nhưng bản công chúa không phải đến thăm hắn, bản công chúa sẽ đi ngay đây, các ngươi ngàn vạn lần không được nói cho hoàng huynh ta biết." Dứt lời, nàng liền mang theo bộ mặt xám xịt rời đi.
“Công chúa, chúng ta không có khả năng đó, chuyện này vương gia nhất định phải biết, mời công chúa cùng thuộc hạ đi gặp vương gia." Nói xong, liền lệnh hai hộ vệ dẫn Liệt Ảnh công chúa rời đi.
Tiểu nữ nhân gian xảo rốt cục cũng rời đi rồi, đôi tai Hề Hề cuối cùng cũng được thanh tịnh.
Hề Hề cầm lại bình dược, nhớ tới Trầm Phong, thuốc này theo lời Liệt Ảnh vốn rất quý báu, như vậy thân phận của Trầm Phong hẳn là không đơn giản.
Trước mắt bỗng hiện ra khuôn mặt tuấn lãng của Trầm Phong, trong tay giữ chặt bình dược, nhớ tới hắn đã nói, ta và ngươi sẽ là hảo huynh đệ! Trong đêm đông giá rét, chợt có vài luồn khí ấm áp dâng lên.
Chính là Trầm Phong ca ca, hắn tột cùng có thân phận như thế nào, cùng chính mình cũng không có can hệ, vì có lẽ vĩnh viễn cũng sẽ không gặp lại nữa.
Lao phòng, ánh nến nhàn nhạt xua đuổi phần nào sự ảm đạm.
Hề Hề lấy ra bình dược mà Trầm Phong đã tặng, nàng khẽ mở cái nút đậy bằng gỗ ra, hương thơm thanh nhã liền tản mát, không ngừng lan tỏa trong lao phòng nhỏ hẹp.
Hề Hề cởi bỏ áo bông bên ngoài, lấy dược thoa lên những nơi bị thương. Thuốc này quả nhiên rất hiệu nghiệm, Hề Hề mới thoa khoảng bốn ngày, tổn thương do gió rét trên người gần như đã khỏi hẳn.
Những vết sưng đỏ trên mặt cũng đều đã biến mất, tuy nhiên Hề Hề lại không dám thoa quá nhiều thuốc này lên mặt. Nàng không nghĩ sẽ lấy dung mạo thật của mình để tham gia Dũng Sĩ đại hội.
Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng theo cửa sổ rơi vãi vào trong lao phòng, tối nay như thế nào lại là một ngày trăng rất đẹp. Nhưng chính mình, lại bị cầm chân trong u lao âm trầm này, nhìn ngắm trăng bên ngoài, rồi lại hòa cùng tịch mịch bên trong.
Đôi mắt trong suốt của Hề Hề dần dần bị lấp kính bởi một tấm lưới u buồn.
Rõ ràng là một cô gái như hoa, lại ngày ngày phải đóng vai một nam tử, cứ luôn mệt chết đi được.
Trước người khác, nhất là trước Hoàn Nhan Liệt Phong, lại luôn muốn duy trì là một nam tử cứng rắn, kiêu ngạo. Chỉ khi một mình một người thế này, nàng mới có thể thả lỏng một chút, nhưng lại luôn không tránh khỏi muộn phiền.
Cho tới nay, Hề Hề luôn là một người vô cầu, nàng mong muốn một cuộc sống tự do tự tại, chính là vì bà bà, nàng không thể không đến Tuyết Sơn.
Hiện giờ nàng lại không thể không tham gia Dũng Sĩ đại hội bằng thân phận nam tử này.
Ánh nên bùng lên một cái hoa đèn, hàng giọt nến chậm rãi chảy xuống dưới.
Trong bóng đêm, chợt có tiếng bước chân khe khẽ truyền đến, hình như là hướng về lao phòng này.
Sẽ không phải là Hoàn Nhan Liệt Phong chứ? Chẳng lẽ tối nay lại nhàn rỗi vô sự, nên đến đây lấy nàng ra làm trò tiêu khiển?
Bên môi Hề Hề vẽ nên một nụ cười thản nhiên có phần khổ sở, hơi hơi nghiêng người, nàng tựa vào cái gọi là giường.
Đột nhiên có gió mạnh thổi vào, làm cho ánh nến đang mãnh liệt cháy lóe lên một cái, suýt nữa thì tắt.
Hề Hề ngẩng đầu, Liệt Ảnh công chúa trừng lớn đôi mắt tò mò đánh giá nàng từ trên xuống dưới, giống hệt với ánh mắt ngày ấy Liệt Ảnh lần đầu nhìn thấy Hề Hề ở trong phòng của Hoàn Nhan Liệt Phong.
Đã biết Liệt Ảnh công chúa đối với tù binh như nàng rất hứng thú, nhưng đêm khuya thế này lại đến thăm, khiến cho Hề Hề có chút ngoài dự định.
“Ngươi chính là tên tiểu tặc kia đó ư? Sao lại bị đông rét thành bộ dạng này! Thật xấu xí!" Nói xong liền cười khanh khách, sự tươi cười dưới ánh nến của nàng ta hết sức giảo hoạt.
“Này, có gì buồn cười chứ, nếu là công chúa bị vùi trong tuyết mười canh giờ, không chừng còn có bộ dạng xấu xí tuyệt vời hơn!" Hề Hề làm sao có thể quên, tất cả những tổn thương do gió rét trên người nàng hiện tại đều là do vị công chúa này ban tặng cho, lời nói liền có chút lạnh lùng.
Hàng mi của Liệt Ảnh công chúa dựng thẳng, tức giận nói: “Tiểu tặc, ngươi dám trả treo với bản công chúa thế ư, ngươi tin hay không, bản cung sẽ khiến cho ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong."
Hề Hề mỉm cười, đôi mắt mang theo thứ ánh sáng lòe lòe: “Ta tin, nhưng như vậy thì sao chứ!"
Liệt Ảnh ngẩn ngơ, tựa hồ là bị ánh mắt xinh đẹp mang theo quang hoa của Hề Hề làm rung động, đôi mắt to lấp lánh của nàng nhanh chống vụt sáng rồi hạ xuống, gắt gao nhìn về phía gương mặt của Hề Hề, xem không xót chỗ nào: “Thật là hối hận khi không tháo mũ tuyết của ngươi xuống để nhìn qua bộ dạng của ngươi, ta đoán ngươi nhất định không xấu, bằng không hoàng huynh ta đã không đối tốt với ngươi như thế."
“Đối tốt?" Đây có lẽ là chuyện cười thú vị nhất Hề Hề từng nghe.
“Ta nghe nói, mấy ngày trước ngươi đã thắng đội binh nỏ tiễn của hoàng huynh phải không?"
Công chúa này, chắc đại khái cũng là không có việc gì làm, nên mới đến đây chất vấn nàng thế này.
Hề Hề cười lạnh, nhắm lại đôi mắt, thật sự không muốn tiếp tục cùng vị công chúa giảo hoạt này day dưa.
“Ta còn nghe nói ngươi sẽ tham gia Dũng Sĩ đại hội?" Liệt Ảnh tiếp tục hỏi.
Hề Hề nhắm nghiền mắt không đáp, Liệt Ảnh liền ngữ khí trở nên dữ tợn dựng thẳng lên. “Ngươi nếu còn không nói chuyện, liền có chăm sóc đặc biệt cho ngươi."
Sự uy hiếp của nàng ta nào có thể uy hiếp được Hề Hề. Hề Hề đoán, công chúa này đến nhà lao, tám phần là gạt Hoàn Nhan Liệt Phong, hắn sẽ không để cho muội muội của mình tới thăm một tù phạm nguy hiểm như nàng.
Còn tưởng rằng Liệt Ảnh sẽ nổi giận đùng đùng, nhưng sau một lúc lâu không nghe thấy tiếng vang nào nữa, Hề Hề có chút nghi hoặc mở mắt ra nhìn, liền thấy Liệt Ảnh đang cầm bình sứ ở đầu giường của Hề Hề, không ngừng xem xét.
“Xem ra hoàng huynh thật sự đối xử với ngươi không tệ, kỳ lạ thật, chẳng lẽ đoạn tụ chi phích là có thật? Tại sao lại đem thuốc tốt thế này cho tù binh như ngươi trị thương chứ." Liệt Ảnh trong giọng nói tràn đầy vẻ không thể tin những gì trước mắt mình.
“Ngươi nói gì chứ!" Liệt Ảnh này không phải một lần… và giờ lại tiếp tục cho rằng nàng là nam sủng, quả thật khiến cho nàng rất ảo não.
“Thuốc này chẳng lẽ không phải hoàng huynh đưa cho ngươi sao?"
Hề Hề cười lạnh: “Không phải, đây là thuốc của ta. Chẳng lẽ thuốc này chỉ có Hoàn Nhan Liệt Phong mới có thể có sao?"
“Thuốc của ngươi, ngươi cũng có thể có loại thuốc này sao? Ngươi có biết thuốc này quý báu cỡ nào không? Liền ngay cả bản công chúa, cũng cảm thấy tiếc khi sử dụng đấy!"
Chợt một trận những tiếng bước chân dồn dập truyền đến, lao phòng nhỏ hẹp bỗng nhiên có đến mấy thị vệ lao vào, đi đầu chính là La Cáp.
“Tham kiến công chúa."
“Miễn lễ." Liệt Ảnh nói: “Ta đi ngay." Âm thanh của nàng có chút run run nói.
Hề Hề cười thầm, Liệt Ảnh này quả nhiên là lén lút đến đây.
La Cáp nói: “Công chúa, ngươi cũng biết vương gia ra lệnh không ai được đến thăm kẻ này."
“À! Ra là vậy, nhưng bản công chúa không phải đến thăm hắn, bản công chúa sẽ đi ngay đây, các ngươi ngàn vạn lần không được nói cho hoàng huynh ta biết." Dứt lời, nàng liền mang theo bộ mặt xám xịt rời đi.
“Công chúa, chúng ta không có khả năng đó, chuyện này vương gia nhất định phải biết, mời công chúa cùng thuộc hạ đi gặp vương gia." Nói xong, liền lệnh hai hộ vệ dẫn Liệt Ảnh công chúa rời đi.
Tiểu nữ nhân gian xảo rốt cục cũng rời đi rồi, đôi tai Hề Hề cuối cùng cũng được thanh tịnh.
Hề Hề cầm lại bình dược, nhớ tới Trầm Phong, thuốc này theo lời Liệt Ảnh vốn rất quý báu, như vậy thân phận của Trầm Phong hẳn là không đơn giản.
Trước mắt bỗng hiện ra khuôn mặt tuấn lãng của Trầm Phong, trong tay giữ chặt bình dược, nhớ tới hắn đã nói, ta và ngươi sẽ là hảo huynh đệ! Trong đêm đông giá rét, chợt có vài luồn khí ấm áp dâng lên.
Chính là Trầm Phong ca ca, hắn tột cùng có thân phận như thế nào, cùng chính mình cũng không có can hệ, vì có lẽ vĩnh viễn cũng sẽ không gặp lại nữa.
Tác giả :
Nguyệt Xuất Vân