Khánh Dư Niên
Quyển 4 - Chương 54: Sứ đoàn vào cung
Cô nhi được thu dưỡng?
Mọi người kinh hãi.
Phạm Nhàn bình tĩnh trả lời:
-Chỉ là đã lâu rồi. Lúc Tiếu Ân bị bắt, Bắc Ngụy bị diệt, thiên hạ đại loạn, Thượng Sam Hổ trùng hợp xuất hiện ngay lúc đó.
Giám Sát viện tự nhiên còn có chứng cứ khác, nếu không cũng không đưa ra cái kết luận này. Thế nhưng trong nhiệm vụ đi Bắc lần này, Phạm Nhàn còn có muốn xác nhận một chút sư môn của Thượng Sam Hổ.
-Thảo nào Thượng Sam Hổ vội vã muốn cứu Tiếu Ân ra.
-Đây là một vấn đề lớn của triều đình Bắc Tề.
Phạm Nhàn chỉ nói những lời này rồi im bặt, hơi nhíu mày. Hải Đường muốn Tiếu Ân chết, hoàng đế muốn nhốt Tiếu Ân bức ra chỗ của Thần Miếu. Thượng Sam Hổ thuần túy chỉ muốn cho lão đầu có thể hưởng hạnh phúc tuổi già. Ba thế lực lớn của Bắc Tề, bởi vì một người Tiếu Ân, liền biến thành những lực lượng không giống như nhau, thật là có thể náo nhiệt rồi.
Phạm Nhàn đương nhiên muốn biết bí mật của Thần Miếu, cho nên hắn chỉ có thể làm một người đi xem náo nhiệt mà thôi.
Sắc trời đã tối, mọi người hành trình mệt nhọc, cho nên bắt đầu tính chuyện đi nghỉ ngơi. Về phần an bài của ngày mai, tự nhiên quan viên có liên quan sẽ nghĩ ra chương trình thuận lợi. Lâm Văn chỉ lấy vài công việc trọng yếu trong đó ra bẩm báo cho Phạm Nhàn một chút. Ngày mai chuyện khẩn yếu nhất, đó là vào cung gặp mặt thánh thượng, sau đó đàm phán chuyện đổi người ở Hồng Lư Tự.
Phạm Nhàn suy nghĩ một chút rồi nói rằng:
-Buổi sáng mai vào cung, còn buổi chiều tới Hồng Lư Tự.
Hắn chuyển sang Lâm Tĩnh nói rằng:
-Phiền phó sứ đại nhân rồi.
-Đại nhân ngài?
Lâm Tĩnh nghi hoặc nhìn chính sứ, thầm nghĩ đổi người là chuyện trọng yếu, chính sứ không đi làm sao được.
Phạm Nhàn thùy mắt hơi hạ xuống, yếu ớt nói rằng:
-Bản quan còn có chuyện trọng yếu hơn muốn làm.
Hiệp nghị đổi người trên hai trang giấy, một trang trắng, một trang đen. Phạm Nhàn coi trọng trang giấy màu đen hơn, hắn đã để cho Ti Lý Lý cùng Tiếu Ân ra ngoài, tự nhiên lập tức cần phải xác nhận chỗ nhốt Ngôn Băng Vân.
…
Phạm Nhàn ngồi trên xe ngựa đi tới hoàng cung Bắc Tề, ngáp liền mấy cái, hắn vốn không phải là một nhân vật thích ngủ nướng trên giường. Nhưng đêm qua thật sự ngủ không được ngon lắm, nhìn Vương Khải Niên cùng Cao Đạt bên cạnh mình vẻ mặt cũng mệt mỏi, không khó tưởng tượng, tập thể nhân viên của sứ đoàn đêm qua đều mất ngủ.
Là do đêm qua lúc đang định đi nghỉ ngơi, vị Hồng Lư Tự thiếu khanh Vệ Hoa lại tới nữa, hắn tuy rằng không có tiến vào hậu viện, nhưng đã có vài ca kỹ xinh đẹp đi theo vào như một làn gió thơm tiến vào trong phòng những đại nhân Nam khánh, nhất thời mọi người kinh hô.
Phạm Nhàn đâu biết rằng, Bắc Tề không ngờ lại có quy cử bậc này, hù giật cả mình. Tuy rằng nhìn cô nương dưới chân dung mạo vô cùng tốt, đôi mắt to ngập nước mê hoặc cực kỳ, nhưng vừa mới ngày đầu tiên đặt chân lên thượng kinh, chuyện hoang đường như vậy, Phạm Nhàn không thể làm được. Hắn không thể làm gì khác đành phải mời nàng đi ra ngoài.
Bị mọi người làm ầm ĩ, tự nhiên không có mấy người ngủ ngon. Thật ra có một ca kỹ vào phòng của Lâm Tĩnh vẫn không đi ra.
Lúc ăn sáng, Phạm Nhàn nhìn sắc mặt Lâm Tĩnh không được tốt. Lâm Tĩnh có chút kinh ngạc, cười giải thích nói, dù là Bắc Tề sứ đoàn tới kinh đô, Hồng Lư Tự cũng an bài như vậy.
Phạm Nhàn lau khóe mắt, phát hiện rỉ mắt hơi nhiều, lại nhìn thoáng qua Vệ Hoa tinh thần sôi nổi trong đội ngũ, không nhịn được mà thầm mắng vài câu. Đoán được ý đồ của đối phương.
Đi sứ, kỳ thực cùng đi công tác không khác nhau là mấy. Phạm Nhàn nghĩ như thế, xe ngựa bình ổn đi tới. Hắn tham lam xốc tấm màn cửa sổ xe lên nhìn cảnh sắc trên đường, thật vất vả lắm mới tới thượng kinh Bắc Tề được một chuyến. Ngay cả cảnh trên đường cũng không được ngắm qua, vào cung lại phải dập đầu, thật sự là có chút khó chịu à.
Xuống ngựa, vào hoàng cung, đôi môi mỉm cười, khẽ vuốt hai tay, bước vào cánh cổng vòm thật lớn, đột nhiên sáng ngời, ánh sáng từ trùng trùng điệp điệp những mái ngói, hàng vạn gian đền. Kiến trúc trong cung đa số là màu đen, trang nghiêm vô cùng, còn có một chút tươi mát mới mẻ.
Phạm Nhàn nao nao, bỗng nhiên đứng tại chỗ, nhìn cung điện trước mắt, dường như nhà quê mới lên tỉnh vậy, có một chút thất thần. Bắc Tề hoàng cùng quả nhiên không giống như Khánh quốc, cũng không lấy quảng đại thủ thắng, mà là tầng tầng lớp lớp, nhìn qua u nhã yên tĩnh, dường như mỗi một mái ngói, cột trụ màu đen đều thể hiện lại những cố sự trong cung đã từng phát sinh. Mỗi một hành lang bằng gỗ chứng kiến bao người đi, có bao nhiêu nhân vật vĩ đại từ thời xa xưa đã từng nhẹ nhàng dạo bước đi trên nơi này.
Mọi người trong sứ đoàn trầm mặc, bảy tên Hổ Vệ bởi vì thân mang trường đao, tự nhiên không có khả năng tùy tiện đi vào trong cung, cho nên dừng lại ở bên ngoài. Đi theo bên người Phạm Nhàn ngoại trừ Lâm Văn, Lâm Tĩnh, Vương Khải Niên ra, còn có một số quan viên lễ bộ trong sứ đoàn.
Không biết đi mất bao lâu, qua một hành lang dài dằng dặc, đi ngang qua một hành lang bên cạnh một dòng suối nhỏ, rốt cuộc cũng tới được chính điện hoàng cung Bắc Tề.
Trước đại điện vệ binh nghiêm nghị đứng, thần sắc kiên nghị, vừa nhìn đã biết chí ít là thất phẩm cao thủ.
Ngoài cánh cửa gỗ rất nặng, có đầu lĩnh thái giám đang đứng yên chờ đợi.
Mọi người nhẹ nhàng bước lên trên tiền điện, đầu lĩnh thái giám mở hai mắt, hữu khí vô lực liếc mắt nhìn những tên mọi rợ phương nam này, phất trần vung lên, lớn tiếng hô:
-Nam Khánh sứ thần tới!
Thanh âm thái giám cũng không vang dội, mà từ phía sau cánh cửa gỗ có thanh âm lên tiếng trả lời rồi chậm rãi mở, mở ra bộ mặt thật sự của trung tâm quyền lực phương bắc trước mặt những người khách tới.
…
Chính điện hoàng cung Đại Tề cực kỳ rộng rãi, không gian bên trong rất lớn, trên mái ngói rủ xuống toàn bộ được trạm khắc bằng thủy tinh cực kỳ đẹp, cho nên ánh mặt trời không hề bị che lấp mà xuyên vào trong điện, làm cho cung điện vốn luôn có một vẻ gì đó âm trầm đã bị thổi tan đi, còn lại một mảnh sáng láng mát mẻ.
Hai bên cung điện không biết được làm bằng chất liệu gỗ gì, nó hình trụ chống đỡ mái. Phía trên hình trụ là nước sơn màu đen, mỗi một cột trụ là có hình bàn long trong mây, nhìn qua vô cùng tinh mỹ.
Trên cột trụ là tầng tầng vải màn, phía sau ẩn hiện có bóng người, không biết là cung nữ hay thái giám.
Vào điện, trước hết đập vào mắt Phạm Nhàn làm cho ký ức hắn bị khắc sâu, đó là con đường dài và thẳng sau cánh cửa, hai bên con đường này không ngờ là hai ao nước trong suốt.
Sứ đoàn được thái giám dẫn vào, chậm rãi đi thẳng theo con đường. Quan viên Khánh quốc lần đầu tiến vào trong cung điện này, đều giống như Phạm Nhàn, trong lòng khó tránh khỏi khiếp sợ --- đường thẳng dưới chân được tạo nên bằng ngọc xanh! Mặt trên là tấm thảm hoa mỹ, bàn chân bước lên trên đó cảm giác nhiệt độ rất vừa và ôn nhu.
Mà hai ao nước trong hai bên con đường này càng làm cho mọi người không thể tưởng tượng được, trong cung điện này lại lớn tới như vậy, có thể làm ra được hai ao nước! Nước ao trong suốt không gì sánh được, trong nước có vài con cá vàng khẽ bơi lội, nếu nhãn lực cao minh, giống như Phạm Nhàn, còn có thể thấy được nơi sâu nhất của ao, có hai con cá lớn một đen một trắng. Hai con cá này đang ung dung vẩy nhẹ cái đuôi mình, nằm sấp trên thảm cát trắng.
Phó sứ Lâm Tĩnh nhìn tất cả vào trong mắt, không khỏi than thở trong lòng: “Cung điện xa hoa như vậy, đủ nhìn ra được Bắc Tề kế thừa gia sản của Bắc Ngụy năm đó nhiều tới mức nào, tài lực của một nước lớn mạnh tới thế nào. Chỉ tiếc cũng bởi vì hoàng thất xa hoa, mới làm cho Bắc Tề như cành liễu trước gió, mềm yếu, mấy năm nay liên tiếp bại trước tay bổn quốc."
Phía sau con đường, đó là nơi chúng thần Bắc Tề họp triều, phía sau nước gợn nhẹ, trên điện gió mát thổi, trên mặt đất được làm bằng gỗ, một mảnh trang nghiêm.
Cao cao tại thượng ở phía trước, chính là long ỷ (ghế rồng của vua), Bắc Tề thiên tử lúc này đang hứng thú nhìn sứ thần dị quốc.
Sứ thần quỳ xuống dưới, lấy lễ thần tử mà bái lạy hoàng đế địch quốc, miệng nói vạn tuế.
-Hãy bình thân!~ Hoàng đế Bắc Tề mỉm cười, dường như có thể làm cho thần tử của nam khánh quỳ dưới chân, quả thực là chuyện tình rất thoải mái.
Phạm Nhàn ngầm thở ra một hơi, đứng lên, nhưng phát hiện một đôi mắt đang nhìn vào mặt hắn. Hắn có chút kinh ngạc, chăm chú nhìn lại, phát hiện ra vị hoàng đế trẻ tuổi ngồi trên long ỷ kia đang dùng ánh mắt có chút ám muội nhìn mình.
Vị hoàng đế trẻ tuổi của Bắc Tề này mới tự mình chấp chính được chưa tới hai năm, năm nay hắn mới mười bảy tuổi, cùng tuổi với mình, lão sư dạy văn cho hắn là con thứ hai của Trang Mặc Hàn. Trên phương diện võ đạo lão sư chính là đại đồ đệ của Khổ Hà quốc sư, kết quả là cho tới bây giờ, văn không thành, võ cũng không thông. Người này không thích nữ sắc, cùng khánh quốc hoàng đế bệ hạ có chút tương tự, có chút ham chơi, đối với Thái Hậu vừa cung kính vừa sợ lại vừa giận, đối với quần thần thưởng nhiều phạt ít.
Hắc hắc, vị hoàng đế trẻ tuổi này dường như còn tin vào loại tình cảm ái tình gì gì đó.
Đây là khi Phạm Nhàn nhìn thấy gương mặt có chút non nớt của thiên tử mà trong lòng hiện ra những tin tức như vậy. Nhưng hắn lập tức biết được mình thất lễ rồi, lúc người đứng đầu một quốc gia nhìn mình, mình thân là thân tử, không có đạo lý đối mặt nhìn đối phương.
Vì vậy hắn nhanh chóng hơi cúi đầu, trầm mặc đứng một bên, trong lòng nghi hoặc với ánh mắt ám muội vừa thấy kia.
Lâm Tĩnh bên cạnh thanh âm hùng hồn có lực vang lên, hắn thân là phó sử, trong tình huống chính sử Phạm Nhàn lười phát biểu đành phải không tình nguyện mà bắt đầu công việc lễ tiết vô cùng phiền phức này --- lúc này hắn đọc chính là quốc thư do chính tay hoàng đế bệ hạ Khánh quốc viết lên.
Phạm Nhàn ở bên cạnh tùy ý lắng nghe, biết lời nói không quá mức đường hoàng, nói tình hình hai nước nên hữu nghị vĩnh viễn, thời đại huynh đệ,… những lời nói dối này ngay cả Đông Nhi bán đậu hũ ở Đạm Châu cũng không lừa được, nhưng lại cố tình trịnh trọng nói ra.
Quả nhiên, vị hoàng đế bệ hạ trẻ tuổi của Bắc Tề, đang không ngừng gật đầu, biểu thị đối với vị ‘cùng nghề’ ở phía nam kia rất tán thành.
Phạm Nhàn cười nhạo trong lòng, trên mặt cũng kính cẩn giữ nụ cười, dường như đang say sưa trong bầu không khí tốt đẹp giữa hai nước. Ngay sau đó, quan viên lễ bộ Bắc Tề ra khỏi hàng, chiếu theo lệ mà ngâm nga ra khỏi miệng những từ ngữ tốt đẹp, chuyện này rốt cuộc cũng có được những kết quả sơ bộ.
Nhưng Phạm Nhàn vẫn cảm giác khó chịu như cũ, vì vậy hắn phát hiện, ngoại trừ vị hoàng đế trẻ tuổi ra, rất nhiều ánh mắt nhìn mình, cho dù là tâm thần hắn có ổn định tới mức nào, cũng bắt đầu cảm thấy buồn bực.
Kỳ thực buồn bực chính là quần thần của Bắc Tề, tất cả mọi người đều biết sứ thần của nam triều tới lần này, chính sứ chính là nhất đại thi tiên Phạm Nhàn. Cho nên mọi người đều cảm thấy rất hứng thú. Có thể làm cho nhất đại đại gia Trang Mặc Hàn của bổn quốc phải uất ức trở về nước, người thanh niên trẻ tuổi phong lưu này tột cùng có bộ dạng gì. Hôm nay trên diện, Phạm Nhàn lại thủy chung không nói từ nào. Hắn còn để cho phó sử liên tục để người khác đọc quốc thư đại sự.
Quần thần không khỏi đối với vị danh nhân tuổi trẻ dung mạo tuấn tú không gì sánh được này càng thêm hứng thú.
Mọi người kinh hãi.
Phạm Nhàn bình tĩnh trả lời:
-Chỉ là đã lâu rồi. Lúc Tiếu Ân bị bắt, Bắc Ngụy bị diệt, thiên hạ đại loạn, Thượng Sam Hổ trùng hợp xuất hiện ngay lúc đó.
Giám Sát viện tự nhiên còn có chứng cứ khác, nếu không cũng không đưa ra cái kết luận này. Thế nhưng trong nhiệm vụ đi Bắc lần này, Phạm Nhàn còn có muốn xác nhận một chút sư môn của Thượng Sam Hổ.
-Thảo nào Thượng Sam Hổ vội vã muốn cứu Tiếu Ân ra.
-Đây là một vấn đề lớn của triều đình Bắc Tề.
Phạm Nhàn chỉ nói những lời này rồi im bặt, hơi nhíu mày. Hải Đường muốn Tiếu Ân chết, hoàng đế muốn nhốt Tiếu Ân bức ra chỗ của Thần Miếu. Thượng Sam Hổ thuần túy chỉ muốn cho lão đầu có thể hưởng hạnh phúc tuổi già. Ba thế lực lớn của Bắc Tề, bởi vì một người Tiếu Ân, liền biến thành những lực lượng không giống như nhau, thật là có thể náo nhiệt rồi.
Phạm Nhàn đương nhiên muốn biết bí mật của Thần Miếu, cho nên hắn chỉ có thể làm một người đi xem náo nhiệt mà thôi.
Sắc trời đã tối, mọi người hành trình mệt nhọc, cho nên bắt đầu tính chuyện đi nghỉ ngơi. Về phần an bài của ngày mai, tự nhiên quan viên có liên quan sẽ nghĩ ra chương trình thuận lợi. Lâm Văn chỉ lấy vài công việc trọng yếu trong đó ra bẩm báo cho Phạm Nhàn một chút. Ngày mai chuyện khẩn yếu nhất, đó là vào cung gặp mặt thánh thượng, sau đó đàm phán chuyện đổi người ở Hồng Lư Tự.
Phạm Nhàn suy nghĩ một chút rồi nói rằng:
-Buổi sáng mai vào cung, còn buổi chiều tới Hồng Lư Tự.
Hắn chuyển sang Lâm Tĩnh nói rằng:
-Phiền phó sứ đại nhân rồi.
-Đại nhân ngài?
Lâm Tĩnh nghi hoặc nhìn chính sứ, thầm nghĩ đổi người là chuyện trọng yếu, chính sứ không đi làm sao được.
Phạm Nhàn thùy mắt hơi hạ xuống, yếu ớt nói rằng:
-Bản quan còn có chuyện trọng yếu hơn muốn làm.
Hiệp nghị đổi người trên hai trang giấy, một trang trắng, một trang đen. Phạm Nhàn coi trọng trang giấy màu đen hơn, hắn đã để cho Ti Lý Lý cùng Tiếu Ân ra ngoài, tự nhiên lập tức cần phải xác nhận chỗ nhốt Ngôn Băng Vân.
…
Phạm Nhàn ngồi trên xe ngựa đi tới hoàng cung Bắc Tề, ngáp liền mấy cái, hắn vốn không phải là một nhân vật thích ngủ nướng trên giường. Nhưng đêm qua thật sự ngủ không được ngon lắm, nhìn Vương Khải Niên cùng Cao Đạt bên cạnh mình vẻ mặt cũng mệt mỏi, không khó tưởng tượng, tập thể nhân viên của sứ đoàn đêm qua đều mất ngủ.
Là do đêm qua lúc đang định đi nghỉ ngơi, vị Hồng Lư Tự thiếu khanh Vệ Hoa lại tới nữa, hắn tuy rằng không có tiến vào hậu viện, nhưng đã có vài ca kỹ xinh đẹp đi theo vào như một làn gió thơm tiến vào trong phòng những đại nhân Nam khánh, nhất thời mọi người kinh hô.
Phạm Nhàn đâu biết rằng, Bắc Tề không ngờ lại có quy cử bậc này, hù giật cả mình. Tuy rằng nhìn cô nương dưới chân dung mạo vô cùng tốt, đôi mắt to ngập nước mê hoặc cực kỳ, nhưng vừa mới ngày đầu tiên đặt chân lên thượng kinh, chuyện hoang đường như vậy, Phạm Nhàn không thể làm được. Hắn không thể làm gì khác đành phải mời nàng đi ra ngoài.
Bị mọi người làm ầm ĩ, tự nhiên không có mấy người ngủ ngon. Thật ra có một ca kỹ vào phòng của Lâm Tĩnh vẫn không đi ra.
Lúc ăn sáng, Phạm Nhàn nhìn sắc mặt Lâm Tĩnh không được tốt. Lâm Tĩnh có chút kinh ngạc, cười giải thích nói, dù là Bắc Tề sứ đoàn tới kinh đô, Hồng Lư Tự cũng an bài như vậy.
Phạm Nhàn lau khóe mắt, phát hiện rỉ mắt hơi nhiều, lại nhìn thoáng qua Vệ Hoa tinh thần sôi nổi trong đội ngũ, không nhịn được mà thầm mắng vài câu. Đoán được ý đồ của đối phương.
Đi sứ, kỳ thực cùng đi công tác không khác nhau là mấy. Phạm Nhàn nghĩ như thế, xe ngựa bình ổn đi tới. Hắn tham lam xốc tấm màn cửa sổ xe lên nhìn cảnh sắc trên đường, thật vất vả lắm mới tới thượng kinh Bắc Tề được một chuyến. Ngay cả cảnh trên đường cũng không được ngắm qua, vào cung lại phải dập đầu, thật sự là có chút khó chịu à.
Xuống ngựa, vào hoàng cung, đôi môi mỉm cười, khẽ vuốt hai tay, bước vào cánh cổng vòm thật lớn, đột nhiên sáng ngời, ánh sáng từ trùng trùng điệp điệp những mái ngói, hàng vạn gian đền. Kiến trúc trong cung đa số là màu đen, trang nghiêm vô cùng, còn có một chút tươi mát mới mẻ.
Phạm Nhàn nao nao, bỗng nhiên đứng tại chỗ, nhìn cung điện trước mắt, dường như nhà quê mới lên tỉnh vậy, có một chút thất thần. Bắc Tề hoàng cùng quả nhiên không giống như Khánh quốc, cũng không lấy quảng đại thủ thắng, mà là tầng tầng lớp lớp, nhìn qua u nhã yên tĩnh, dường như mỗi một mái ngói, cột trụ màu đen đều thể hiện lại những cố sự trong cung đã từng phát sinh. Mỗi một hành lang bằng gỗ chứng kiến bao người đi, có bao nhiêu nhân vật vĩ đại từ thời xa xưa đã từng nhẹ nhàng dạo bước đi trên nơi này.
Mọi người trong sứ đoàn trầm mặc, bảy tên Hổ Vệ bởi vì thân mang trường đao, tự nhiên không có khả năng tùy tiện đi vào trong cung, cho nên dừng lại ở bên ngoài. Đi theo bên người Phạm Nhàn ngoại trừ Lâm Văn, Lâm Tĩnh, Vương Khải Niên ra, còn có một số quan viên lễ bộ trong sứ đoàn.
Không biết đi mất bao lâu, qua một hành lang dài dằng dặc, đi ngang qua một hành lang bên cạnh một dòng suối nhỏ, rốt cuộc cũng tới được chính điện hoàng cung Bắc Tề.
Trước đại điện vệ binh nghiêm nghị đứng, thần sắc kiên nghị, vừa nhìn đã biết chí ít là thất phẩm cao thủ.
Ngoài cánh cửa gỗ rất nặng, có đầu lĩnh thái giám đang đứng yên chờ đợi.
Mọi người nhẹ nhàng bước lên trên tiền điện, đầu lĩnh thái giám mở hai mắt, hữu khí vô lực liếc mắt nhìn những tên mọi rợ phương nam này, phất trần vung lên, lớn tiếng hô:
-Nam Khánh sứ thần tới!
Thanh âm thái giám cũng không vang dội, mà từ phía sau cánh cửa gỗ có thanh âm lên tiếng trả lời rồi chậm rãi mở, mở ra bộ mặt thật sự của trung tâm quyền lực phương bắc trước mặt những người khách tới.
…
Chính điện hoàng cung Đại Tề cực kỳ rộng rãi, không gian bên trong rất lớn, trên mái ngói rủ xuống toàn bộ được trạm khắc bằng thủy tinh cực kỳ đẹp, cho nên ánh mặt trời không hề bị che lấp mà xuyên vào trong điện, làm cho cung điện vốn luôn có một vẻ gì đó âm trầm đã bị thổi tan đi, còn lại một mảnh sáng láng mát mẻ.
Hai bên cung điện không biết được làm bằng chất liệu gỗ gì, nó hình trụ chống đỡ mái. Phía trên hình trụ là nước sơn màu đen, mỗi một cột trụ là có hình bàn long trong mây, nhìn qua vô cùng tinh mỹ.
Trên cột trụ là tầng tầng vải màn, phía sau ẩn hiện có bóng người, không biết là cung nữ hay thái giám.
Vào điện, trước hết đập vào mắt Phạm Nhàn làm cho ký ức hắn bị khắc sâu, đó là con đường dài và thẳng sau cánh cửa, hai bên con đường này không ngờ là hai ao nước trong suốt.
Sứ đoàn được thái giám dẫn vào, chậm rãi đi thẳng theo con đường. Quan viên Khánh quốc lần đầu tiến vào trong cung điện này, đều giống như Phạm Nhàn, trong lòng khó tránh khỏi khiếp sợ --- đường thẳng dưới chân được tạo nên bằng ngọc xanh! Mặt trên là tấm thảm hoa mỹ, bàn chân bước lên trên đó cảm giác nhiệt độ rất vừa và ôn nhu.
Mà hai ao nước trong hai bên con đường này càng làm cho mọi người không thể tưởng tượng được, trong cung điện này lại lớn tới như vậy, có thể làm ra được hai ao nước! Nước ao trong suốt không gì sánh được, trong nước có vài con cá vàng khẽ bơi lội, nếu nhãn lực cao minh, giống như Phạm Nhàn, còn có thể thấy được nơi sâu nhất của ao, có hai con cá lớn một đen một trắng. Hai con cá này đang ung dung vẩy nhẹ cái đuôi mình, nằm sấp trên thảm cát trắng.
Phó sứ Lâm Tĩnh nhìn tất cả vào trong mắt, không khỏi than thở trong lòng: “Cung điện xa hoa như vậy, đủ nhìn ra được Bắc Tề kế thừa gia sản của Bắc Ngụy năm đó nhiều tới mức nào, tài lực của một nước lớn mạnh tới thế nào. Chỉ tiếc cũng bởi vì hoàng thất xa hoa, mới làm cho Bắc Tề như cành liễu trước gió, mềm yếu, mấy năm nay liên tiếp bại trước tay bổn quốc."
Phía sau con đường, đó là nơi chúng thần Bắc Tề họp triều, phía sau nước gợn nhẹ, trên điện gió mát thổi, trên mặt đất được làm bằng gỗ, một mảnh trang nghiêm.
Cao cao tại thượng ở phía trước, chính là long ỷ (ghế rồng của vua), Bắc Tề thiên tử lúc này đang hứng thú nhìn sứ thần dị quốc.
Sứ thần quỳ xuống dưới, lấy lễ thần tử mà bái lạy hoàng đế địch quốc, miệng nói vạn tuế.
-Hãy bình thân!~ Hoàng đế Bắc Tề mỉm cười, dường như có thể làm cho thần tử của nam khánh quỳ dưới chân, quả thực là chuyện tình rất thoải mái.
Phạm Nhàn ngầm thở ra một hơi, đứng lên, nhưng phát hiện một đôi mắt đang nhìn vào mặt hắn. Hắn có chút kinh ngạc, chăm chú nhìn lại, phát hiện ra vị hoàng đế trẻ tuổi ngồi trên long ỷ kia đang dùng ánh mắt có chút ám muội nhìn mình.
Vị hoàng đế trẻ tuổi của Bắc Tề này mới tự mình chấp chính được chưa tới hai năm, năm nay hắn mới mười bảy tuổi, cùng tuổi với mình, lão sư dạy văn cho hắn là con thứ hai của Trang Mặc Hàn. Trên phương diện võ đạo lão sư chính là đại đồ đệ của Khổ Hà quốc sư, kết quả là cho tới bây giờ, văn không thành, võ cũng không thông. Người này không thích nữ sắc, cùng khánh quốc hoàng đế bệ hạ có chút tương tự, có chút ham chơi, đối với Thái Hậu vừa cung kính vừa sợ lại vừa giận, đối với quần thần thưởng nhiều phạt ít.
Hắc hắc, vị hoàng đế trẻ tuổi này dường như còn tin vào loại tình cảm ái tình gì gì đó.
Đây là khi Phạm Nhàn nhìn thấy gương mặt có chút non nớt của thiên tử mà trong lòng hiện ra những tin tức như vậy. Nhưng hắn lập tức biết được mình thất lễ rồi, lúc người đứng đầu một quốc gia nhìn mình, mình thân là thân tử, không có đạo lý đối mặt nhìn đối phương.
Vì vậy hắn nhanh chóng hơi cúi đầu, trầm mặc đứng một bên, trong lòng nghi hoặc với ánh mắt ám muội vừa thấy kia.
Lâm Tĩnh bên cạnh thanh âm hùng hồn có lực vang lên, hắn thân là phó sử, trong tình huống chính sử Phạm Nhàn lười phát biểu đành phải không tình nguyện mà bắt đầu công việc lễ tiết vô cùng phiền phức này --- lúc này hắn đọc chính là quốc thư do chính tay hoàng đế bệ hạ Khánh quốc viết lên.
Phạm Nhàn ở bên cạnh tùy ý lắng nghe, biết lời nói không quá mức đường hoàng, nói tình hình hai nước nên hữu nghị vĩnh viễn, thời đại huynh đệ,… những lời nói dối này ngay cả Đông Nhi bán đậu hũ ở Đạm Châu cũng không lừa được, nhưng lại cố tình trịnh trọng nói ra.
Quả nhiên, vị hoàng đế bệ hạ trẻ tuổi của Bắc Tề, đang không ngừng gật đầu, biểu thị đối với vị ‘cùng nghề’ ở phía nam kia rất tán thành.
Phạm Nhàn cười nhạo trong lòng, trên mặt cũng kính cẩn giữ nụ cười, dường như đang say sưa trong bầu không khí tốt đẹp giữa hai nước. Ngay sau đó, quan viên lễ bộ Bắc Tề ra khỏi hàng, chiếu theo lệ mà ngâm nga ra khỏi miệng những từ ngữ tốt đẹp, chuyện này rốt cuộc cũng có được những kết quả sơ bộ.
Nhưng Phạm Nhàn vẫn cảm giác khó chịu như cũ, vì vậy hắn phát hiện, ngoại trừ vị hoàng đế trẻ tuổi ra, rất nhiều ánh mắt nhìn mình, cho dù là tâm thần hắn có ổn định tới mức nào, cũng bắt đầu cảm thấy buồn bực.
Kỳ thực buồn bực chính là quần thần của Bắc Tề, tất cả mọi người đều biết sứ thần của nam triều tới lần này, chính sứ chính là nhất đại thi tiên Phạm Nhàn. Cho nên mọi người đều cảm thấy rất hứng thú. Có thể làm cho nhất đại đại gia Trang Mặc Hàn của bổn quốc phải uất ức trở về nước, người thanh niên trẻ tuổi phong lưu này tột cùng có bộ dạng gì. Hôm nay trên diện, Phạm Nhàn lại thủy chung không nói từ nào. Hắn còn để cho phó sử liên tục để người khác đọc quốc thư đại sự.
Quần thần không khỏi đối với vị danh nhân tuổi trẻ dung mạo tuấn tú không gì sánh được này càng thêm hứng thú.
Tác giả :
Miêu Nị