Khánh Dư Niên
Quyển 4 - Chương 47: Vô sỉ (3)
Vị cay vào mũi, Tiếu Ân chậm rãi tỉnh lại, dùng một loại thần sắc khó hiểu nhìn hắn, gian nan nói rằng:
-Ta tin tưởng, Trần Bình Bình nhất định rất thất vọng với ngươi. Muốn giết cứ giết, muốn thả cứ thả, lần nữa nhiều lần như ngươi, tương lai làm sao có thể thành đại sự?
Phạm Nhàn vẻ măt vô vị nói rằng:
-Ngươi khác đều đã cho rằng ta sẽ giết ngươi, ta không giết ngươi, ngược lại sợ cái gì? Chỉ cần cuối cùng ta có thể thu được một chút tin tức, ta rất hài lòng khi làm tiểu nhân nhiều lần.
Lời nói tuy vậy, nhưng hắn vẫn chậm rãi hạ thùy mi mắt xuống, biết đối phương lợi dụng lòng hiếu kỳ của mình, biết rõ trong lòng có một việc liên quan tới hoàng thất Bắc Tề, bí mật mà nhất đại tông sư đều cảm thấy hứng thú, nếu như thật sự giết chết đối phương, hắn có chút không cam lòng.
Kết hoạch tru sát Tiếu Ân lần này, không nghĩ tới thu được một bí mật khó hiểu, cùng một thôn cô cũng khó hiểu như vậy, Phạm Nhàn cũng không có nửa phần phiền muộn. Hắn từ nhỏ đã được học cách tiếp thu cùng phối hợp với biến hóa rồi.
Một lát sau, hắn bỗng nhiên vừa cười vừa nói rằng:
-Nếu như ta bắt Trang Mặc Hàn tới uy hiếp ngươi, ngươi có thể thổ lộ ra cái bí mật kia không?
Tiếu Ân chậm rãi ngẩng đầu, trong hai mắt đã mất đi thần thái lộ ra một chút khiếp sợ, dường như không ngờ thanh niên này biết được nhất đại văn học Trang Mặc Hàn là thân huynh đệ với mình.
-Cũng không chắc, lão độc xà như ngươi, trong lòng chỉ lo lắng tới sống chết của mình, phỏng chừng sẽ không để ý tới Trang Mặc Hàn, tuy rằng hắn đã làm cho ngươi rất nhiều chuyện.
Phạm Nhàn tiếp tục dùng cái nụ cười có cảm giác áp bách vô cùng này nhìn đối phương, đột nhiên trong lòng khẽ động, hắn lạnh lùng nói rằng:
-Cho nên ngày sau có cơ hội, at nhất định mong rằng ngươi có thể nói bí mật này cho ta biết. Nếu như ta không biết được rõ ràng… bí mật của Thần miếu này, ta sẽ tự tay giết chết Trang Mặc Hàn!
Thần miếu? Thần miếu!
Liên tiếp hai lần trùng kích, cổ họng Tiếu Ân phát ra một thanh âm khàn khàn, cánh tay suy yếu giơ lên chỉ vào Phạm Nhàn, mắt thấy khiếp sợ, dường như muốn biết vì sao đối phương lại biết bí mật mình giữ nhiều năm có liên can tới Thần miếu!
Phạm Nhàn làm cho lòng hiếu kỳ của Tiếu Ân được thỏa mãn nhẹ giọng nói rằng:
-Cái này suy luận dựa trên lòng tin của Trần Bình Bình. Ngươi nói ngay cả Trần Bình Bình cũng không biết bí mật ngươi giữ là gì, vậy đơn giản rồi, ta tin tưởng toàn bộ thiên hạ này không có việc gì Trần Bình Bình không rõ, trừ một điều đó là chuyện của Thần miếu mà thôi.
-Trong lòng ngươi có bí mật cực lớn này, ta đây sẽ bảo hộ ngươi không bị Hải Đường giết chết.
Phạm Nhàn mang chút trào ý nói rằng, không khỏi nhớ tới thúc thúc mang miếng vải đen che mắt, nghĩ thầm tương lai chỉ cần ký ức Ngũ Trúc thúc hồi phục lại, đi thần miếu không phải như đi về nhà sao?
Cho dù là tâm lý hắn nghĩ như vậy, nhưng lúc này vẫn không thể giết Tiếu Ân được. Cùng lúc đó là bởi vì Hải Đường ở gần đây, chuyện này rất khó mượn cớ trận đánh bất ngờ ở ngoài trấn. Về các phương diện khác, bởi vì mẫu thân, Phạm Nhàn thực sự muốn biết Thần miếu ở nơi nào, hơn nữa Ngũ Trúc thúc chết tiệt, dường như vĩnh viễn không có ngày nhớ lại quá khứ.
Lúc xuống xe ngựa, Phạm Nhàn có chút mệt mỏi thu thập chút hương mê dược còn sót lại, an bài y sự trong sứ đoàn lên xe ngựa chữa thương cho Tiếu Ân. Hắn nhắm mắt một lúc đâu, sau đso triệu Cao Đạt tới, làm một cái thủ thế, sau một lát, trong xe ngựa truyền tới hai tiếng kêu cùng mùi máu tươi nhàn nhạt bốc lên.
Phạm Nhàn lần thứ hai lên xe, quay mặt về phía Tiếu Ân lẳng lặng nói rằng:
-Ngươi đã dũng cảm muốn trốn, ta luyến tiếc không giết chết ngươi, không thể làm gì khác hơn là chặt đứt hai chân ngươi vậy. Ta không phải là Trần Bình Bình, bởi vì bí mật của ngươi đối với ta mà nói, cũng chỉ là miếng ớt trong bát cơm, có càng tốt mà thiếu cũng không chết gì. Nếu như ngươi muốn dùng tự sát để uy hiếp ta, cứ tự nhiên.
-Nhưng mà nghĩ tới ngươi cũng chẳng có dũng khí tự sát đâu.
Nói xong những lời này, hắn mỉm cười xuống xe.
Tiếu Ân nhìn hai đầu gối mình bị bẻ gãy, vẫn còn chảy máu, ánh mắt lộ ra vẻ ưu sắc nhàn nhạt, biết rằng vị đề ti Giám Sát viện trẻ tuổi này tương lai nhất định sẽ trở thành một người rất đáng sợ ở phía nam này.
…
Hắn nhìn ánh mắt trời chính ngọ qua doanh địa, nghĩ tới kế hoạch mình khóe tay sắp xếp vẫn không được trọn vẹn, hơn nữa còn mọc ra một vài tình tiết lung tung vào đó nữa. May mắn mà nhân lúc Tiêu Ân tâm thần chấn động, lại có mê hương trợ giúp, chứng thực được bí mật trong lòng đối phương cuối cùng có liên can tới Thần miếu. Nếu không phải bởi vì việc này mà có thù hận không thể giải được với Hải Đường, thì kế hoạch này cũng có chút có lợi.
Xa xa, nơi dừng chân của hắc kỵ liên tục truyền tới thanh âm ngựa kêu bất ổn, Phạm Nhàn híp mắt nhìn sang bên kia, biết độc trên cây cỏ mình hạ đã có tác dụng rồi, phất tay gọi một Hổ Vệ, bảo hắn đi tới bên kia Hắc kỵ truyền lệnh.
-Có ngựa mẹ là tốt rồi, nếu như thực sự không được, vậy chờ ta lấy nước trong, tẩy một lần là được.
Hổ vệ lĩnh mệnh, Phạm Nhàn mỉm cười xoay người đi tới xe ngựa của Ti Lý Lý. Hắn có chút vô lực ngã lên trên ghế, nói tới cũng kỳ quái, đối mặt với nữ nhân này, biết rõ năng ngoái đối phương chính là một trong những chủ mưu chính muốn ám sát mình, nhưng hắn vẫn như cũ thả lỏng vô cùng, dường như mùi hương nhàn nhạt trong xe ngựa, đã tạo thành thói quen cho hắn rồi, dường như đó là một loại dược liệu an thần tốt nhất vậy.
Ti Lý Lý thay hắn lấy hết quần áo tràn đầy máu dính vào trên người hắn xuống, dùng nước ấm lau mặt cho hắn, khăn mặt lướt nhẹ qua thân thể xích lõa của Phạm Nhàn, làm cho không khí càng nóng.
-Nàng đã gặp qua Hải Đường chưa?
Phạm Nhàn đột nhiên nhắm hai mắt, hỏi.
Ti Lý Lý hơi nhíu mày, dường như nghĩ lại những ngày tháng sinh hoạt trong hoàng cung Bắc Tề.
-Là nữ đồ đệ của Khổ Hà.
Ti Lý Lý bừng tĩnh đại ngộ:
-Ngài nói chính là Đóa Đóa?
Phạm Nhàn nhíu mày nói:
-Hôm nay ta gặp phải nàng ấy.
Nói lại chuyện xảy ra ngày hôm nay một lần, rồi hắn nhíu mày nói rằng:
-Nguyên tưởng sẽ là một nhân vật giống như tiên tử cơ, ai biết được đó là một thôn cô, vẻ mặt của nàng, động tác trống nạnh, thật không nhìn ra đó là một cao thủ mạnh mẽ cả.
-Đóa Đóa không phải là người bình thường.
Ti Lý Lý hơi cảm thấy lo lắng nhìn hắn nói:
-Nàng từ nhỏ đã si mê võ đạo, về phần cái gì là thi họa, căn bản không có chút hứng thú, nhưng thực ra trong trai viện của Khổ Hà quốc sư, mở một mảnh đất trồng rau, mỗi ngày ngoại trừ luyện võ ra, nàng hay trồng hoa.
Phạm Nhàn giật mình, nghĩ thầm diễn xuất bực này quả thực rất giống Tĩnh vương gia. Trong lòng đoán được vì sao Hải Đường cô nương phải sinh hoạt như vậy. Khổ Hà võ đạo tu hành, là đi theo trường phái thiên nhân hợp nhất, chú ý gần với tự nhiên. Hải Đường tự mình là thiên tài luyện võ, tự nhiên mỗi ngày sẽ chui vào trong vườn rau, xem ra thân xiêm y thôn cô này, không phải là vì nàng giả vờ mà ra.
-Ngài cẩn thận chút nàng rất lợi hại đó.
Ti Lý Lý trêu ghẹo Phạm Nhàn, dùng khăn mặt đưa tới trên người hắn lau khô nước nói rằng:
-Phỏng chừng hôm nay kém chút ngài không về được rồi.
Tình huống lúc đó đích xác là như vậy, nhưng Phạm Nhàn vẫn nhíu mày, mang theo nụ cười là lạ nói rằng:
-Tuy rằng tu vi võ đạo ta không bằng nàng ấy, nhưng chân chính chiến đấu… ta nghĩ, nàng lúc này, phỏng chừng còn khó chịu hơn ta nhiều.
Ti Lý Lý mỉm cười nhìn hắn nói rằng:
-Khi vào lãnh thổ nước Bắc Tề, nếu như Hải Đường muội muội tới giết ngài, thiếp cũng không nói thay cho ngài đâu.
Phạm Nhàn cười khổ lắc đầu:
-Vào lãnh thổ Bắc Tề rồi, nàng nếu như dũng cảm tới giết ta, ta sẽ cởi y phục cho nàng giết. Nếu như nàng không muốn làm cho hai nước chiến tranh.
Hắn bỗng nhiên nhìn thân thể non mềm của Ti Lý Lý, nghĩ tới đêm hôm đó trên thuyền hoa, nghĩ tới lần đầu tiên mình dùng dược không khỏi lại nghĩ tới Hải Đường ngày hôm nay. Dường như đối phương có thể dùng chuôi đoản kiếm hòa hợp một thể với thiên địa, còn dùng hàn khí bốn phía bức người.
Hắn rùng mình một cái, Ti Lý Lý tưởng hắn lạnh, liền phủ quần áo thêm lên người hắn.
Chỉ có Phạm Nhàn rõ ràng, mình có chút sợ hãi, có chút sợ chuôi kiếm trên tay nữ nhân kia. Ngày hôm nay nếu không có bảy vị Hổ Vệ cùng Hắc kỵ tới đúng lúc, chính mình chỉ sợ đã chết trên tay đối phương rồi. Tuyệt thế cường giả cửu phầm, quả nhiên không phải mình có thể chống được. Tuy rằng so với lúc Yến Tiểu Nghệ có thể bắn hạ mình trên đầu tường, tuy rằng hôm nay đã có tiến bộ nhưng vẫn như cũ còn kém xa xa so với Hải Đường.
Việc này bản thân cũng có chút kỳ quái, Phạm Nhàn trong suốt một đêm tới rạng sáng trải qua hai cuộc chiến đấu, dũng khí biểu hiện ra bên ngoài, vượt quá xa với phạm vi bản thân hắn có thể tiếp thu. Hắn là một người thà rằng dùng ám sát, cũng không muốn là người dùng võ đổi mệnh.
Hồi lâu sau, Phạm Nhàn thở dài một tiếng trong lòng, không nói gì, hỏi trời xanh: “Ngũ Trúc thúc chết tiệt, không theo ta, lẽ nào cũng không nói với ta một tiếng? Đưa cái rương lại cho ta, đưa cái rương lại cho ta!"
…
Bên một hồ đầy cỏ lau cách xa biên giới, trong một vũng nước cạn, bỗng nhiên có một người xuất hiện, mái tóc dài từ trên chảy xuống. Đây đúng là cao đồ của nhất đại tông sư, được người Bắc Tề tôn sùng là người có thiên mạch, Hải Đường cô nương, đang xích lõa nửa người trên, trên mặt hiện lên vẻ tức giận.
Nàng bức độc nửa canh giờ, thật không ngờ vẫn không có hoàn toàn thanh tỉnh. Trong cơ thể nàng giống như có lửa thiêu đốt vậy, ngay cả nước hồ lạnh lẽo như vậy cũng không có cách nào loại trừ được một chút xuân ý trong lòng nàng.
Hải Đường cắn môi dưới, chóp mũi hơi mất hồn, rốt cuộc hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, hận ý trong mắt vô cùng, nhỏ giọng chửi bới: “Phạm Nhàn vô sỉ!"
Phạm Nhàn dùng không phải độc dược, mà là xuân dược, loại xuân dược tốt nhất đối với thân thể con người, căn bản không tạo nên thương tổn gì. Hải Đường dùng chân khí bức độc, ngược lại làm cho dược vật vận hành trong cơ thể ngày một nhanh hơn. Thảo nào trong nước hồ xuân lạnh như thế này, trong lòng cô nương vẫn thấy nóng hôi hổi.
Hải Đường nhẹ giọng thở dài, nghĩ tới người thanh niên tên Phạm Nhàn kia đã từng nói qua, hắn là quan viên, nhưng dù sao cũng là người trong võ đạo, thân là cửu phẩm cao thủ, không ngờ lại sử dụng thủ đoạn hạ lưu như vậy.
Nhưng nàng vẫn như cũng có nhiều chỗ không hiểu được, rõ ràng lúc khói độc đi tới, nàng đã bế khí rồi cơ mà. Chẳng lẽ lúc tranh đấu về sau, nhất thời không chú ý, hút vào một chút tàn …dược? Nàng bỗng nhiên nâng tay phải, nhíu mày tinh tế kiểm tra, lúc này mới phát hiện ra ở giữa ngón trỏ cùng ngói cái mình có một đầu châm nho nhỏ, vết châm này không đau, chắc là độc do vết thương này tạo thành.
Hải Đường từ trước tới nay vẫn tự cho mình là cực cao, thiên hạ bất luận loại độc nào cũng không coi vào mắt, cho nên lúc đó mới lấy tay bắt, nhưng không nghĩ tới thủ pháp hạ độc của Phạm Nhàn lại phiền phức tới như vậy. Đúng là trước tiên dùng châm độc mở ra một miệng viết thương nhỏ, sau đó dùng sương độc đi qua thân thể hắn, trốn vào trong miệng vết thương nhỏ này.
Trước tiên dùng độc châm ngoài thân, sau đó tiếp tục dùng xuân dược hạ tâm chí, không giận Phạm Nhàn cũng không được.
-Ta tin tưởng, Trần Bình Bình nhất định rất thất vọng với ngươi. Muốn giết cứ giết, muốn thả cứ thả, lần nữa nhiều lần như ngươi, tương lai làm sao có thể thành đại sự?
Phạm Nhàn vẻ măt vô vị nói rằng:
-Ngươi khác đều đã cho rằng ta sẽ giết ngươi, ta không giết ngươi, ngược lại sợ cái gì? Chỉ cần cuối cùng ta có thể thu được một chút tin tức, ta rất hài lòng khi làm tiểu nhân nhiều lần.
Lời nói tuy vậy, nhưng hắn vẫn chậm rãi hạ thùy mi mắt xuống, biết đối phương lợi dụng lòng hiếu kỳ của mình, biết rõ trong lòng có một việc liên quan tới hoàng thất Bắc Tề, bí mật mà nhất đại tông sư đều cảm thấy hứng thú, nếu như thật sự giết chết đối phương, hắn có chút không cam lòng.
Kết hoạch tru sát Tiếu Ân lần này, không nghĩ tới thu được một bí mật khó hiểu, cùng một thôn cô cũng khó hiểu như vậy, Phạm Nhàn cũng không có nửa phần phiền muộn. Hắn từ nhỏ đã được học cách tiếp thu cùng phối hợp với biến hóa rồi.
Một lát sau, hắn bỗng nhiên vừa cười vừa nói rằng:
-Nếu như ta bắt Trang Mặc Hàn tới uy hiếp ngươi, ngươi có thể thổ lộ ra cái bí mật kia không?
Tiếu Ân chậm rãi ngẩng đầu, trong hai mắt đã mất đi thần thái lộ ra một chút khiếp sợ, dường như không ngờ thanh niên này biết được nhất đại văn học Trang Mặc Hàn là thân huynh đệ với mình.
-Cũng không chắc, lão độc xà như ngươi, trong lòng chỉ lo lắng tới sống chết của mình, phỏng chừng sẽ không để ý tới Trang Mặc Hàn, tuy rằng hắn đã làm cho ngươi rất nhiều chuyện.
Phạm Nhàn tiếp tục dùng cái nụ cười có cảm giác áp bách vô cùng này nhìn đối phương, đột nhiên trong lòng khẽ động, hắn lạnh lùng nói rằng:
-Cho nên ngày sau có cơ hội, at nhất định mong rằng ngươi có thể nói bí mật này cho ta biết. Nếu như ta không biết được rõ ràng… bí mật của Thần miếu này, ta sẽ tự tay giết chết Trang Mặc Hàn!
Thần miếu? Thần miếu!
Liên tiếp hai lần trùng kích, cổ họng Tiếu Ân phát ra một thanh âm khàn khàn, cánh tay suy yếu giơ lên chỉ vào Phạm Nhàn, mắt thấy khiếp sợ, dường như muốn biết vì sao đối phương lại biết bí mật mình giữ nhiều năm có liên can tới Thần miếu!
Phạm Nhàn làm cho lòng hiếu kỳ của Tiếu Ân được thỏa mãn nhẹ giọng nói rằng:
-Cái này suy luận dựa trên lòng tin của Trần Bình Bình. Ngươi nói ngay cả Trần Bình Bình cũng không biết bí mật ngươi giữ là gì, vậy đơn giản rồi, ta tin tưởng toàn bộ thiên hạ này không có việc gì Trần Bình Bình không rõ, trừ một điều đó là chuyện của Thần miếu mà thôi.
-Trong lòng ngươi có bí mật cực lớn này, ta đây sẽ bảo hộ ngươi không bị Hải Đường giết chết.
Phạm Nhàn mang chút trào ý nói rằng, không khỏi nhớ tới thúc thúc mang miếng vải đen che mắt, nghĩ thầm tương lai chỉ cần ký ức Ngũ Trúc thúc hồi phục lại, đi thần miếu không phải như đi về nhà sao?
Cho dù là tâm lý hắn nghĩ như vậy, nhưng lúc này vẫn không thể giết Tiếu Ân được. Cùng lúc đó là bởi vì Hải Đường ở gần đây, chuyện này rất khó mượn cớ trận đánh bất ngờ ở ngoài trấn. Về các phương diện khác, bởi vì mẫu thân, Phạm Nhàn thực sự muốn biết Thần miếu ở nơi nào, hơn nữa Ngũ Trúc thúc chết tiệt, dường như vĩnh viễn không có ngày nhớ lại quá khứ.
Lúc xuống xe ngựa, Phạm Nhàn có chút mệt mỏi thu thập chút hương mê dược còn sót lại, an bài y sự trong sứ đoàn lên xe ngựa chữa thương cho Tiếu Ân. Hắn nhắm mắt một lúc đâu, sau đso triệu Cao Đạt tới, làm một cái thủ thế, sau một lát, trong xe ngựa truyền tới hai tiếng kêu cùng mùi máu tươi nhàn nhạt bốc lên.
Phạm Nhàn lần thứ hai lên xe, quay mặt về phía Tiếu Ân lẳng lặng nói rằng:
-Ngươi đã dũng cảm muốn trốn, ta luyến tiếc không giết chết ngươi, không thể làm gì khác hơn là chặt đứt hai chân ngươi vậy. Ta không phải là Trần Bình Bình, bởi vì bí mật của ngươi đối với ta mà nói, cũng chỉ là miếng ớt trong bát cơm, có càng tốt mà thiếu cũng không chết gì. Nếu như ngươi muốn dùng tự sát để uy hiếp ta, cứ tự nhiên.
-Nhưng mà nghĩ tới ngươi cũng chẳng có dũng khí tự sát đâu.
Nói xong những lời này, hắn mỉm cười xuống xe.
Tiếu Ân nhìn hai đầu gối mình bị bẻ gãy, vẫn còn chảy máu, ánh mắt lộ ra vẻ ưu sắc nhàn nhạt, biết rằng vị đề ti Giám Sát viện trẻ tuổi này tương lai nhất định sẽ trở thành một người rất đáng sợ ở phía nam này.
…
Hắn nhìn ánh mắt trời chính ngọ qua doanh địa, nghĩ tới kế hoạch mình khóe tay sắp xếp vẫn không được trọn vẹn, hơn nữa còn mọc ra một vài tình tiết lung tung vào đó nữa. May mắn mà nhân lúc Tiêu Ân tâm thần chấn động, lại có mê hương trợ giúp, chứng thực được bí mật trong lòng đối phương cuối cùng có liên can tới Thần miếu. Nếu không phải bởi vì việc này mà có thù hận không thể giải được với Hải Đường, thì kế hoạch này cũng có chút có lợi.
Xa xa, nơi dừng chân của hắc kỵ liên tục truyền tới thanh âm ngựa kêu bất ổn, Phạm Nhàn híp mắt nhìn sang bên kia, biết độc trên cây cỏ mình hạ đã có tác dụng rồi, phất tay gọi một Hổ Vệ, bảo hắn đi tới bên kia Hắc kỵ truyền lệnh.
-Có ngựa mẹ là tốt rồi, nếu như thực sự không được, vậy chờ ta lấy nước trong, tẩy một lần là được.
Hổ vệ lĩnh mệnh, Phạm Nhàn mỉm cười xoay người đi tới xe ngựa của Ti Lý Lý. Hắn có chút vô lực ngã lên trên ghế, nói tới cũng kỳ quái, đối mặt với nữ nhân này, biết rõ năng ngoái đối phương chính là một trong những chủ mưu chính muốn ám sát mình, nhưng hắn vẫn như cũ thả lỏng vô cùng, dường như mùi hương nhàn nhạt trong xe ngựa, đã tạo thành thói quen cho hắn rồi, dường như đó là một loại dược liệu an thần tốt nhất vậy.
Ti Lý Lý thay hắn lấy hết quần áo tràn đầy máu dính vào trên người hắn xuống, dùng nước ấm lau mặt cho hắn, khăn mặt lướt nhẹ qua thân thể xích lõa của Phạm Nhàn, làm cho không khí càng nóng.
-Nàng đã gặp qua Hải Đường chưa?
Phạm Nhàn đột nhiên nhắm hai mắt, hỏi.
Ti Lý Lý hơi nhíu mày, dường như nghĩ lại những ngày tháng sinh hoạt trong hoàng cung Bắc Tề.
-Là nữ đồ đệ của Khổ Hà.
Ti Lý Lý bừng tĩnh đại ngộ:
-Ngài nói chính là Đóa Đóa?
Phạm Nhàn nhíu mày nói:
-Hôm nay ta gặp phải nàng ấy.
Nói lại chuyện xảy ra ngày hôm nay một lần, rồi hắn nhíu mày nói rằng:
-Nguyên tưởng sẽ là một nhân vật giống như tiên tử cơ, ai biết được đó là một thôn cô, vẻ mặt của nàng, động tác trống nạnh, thật không nhìn ra đó là một cao thủ mạnh mẽ cả.
-Đóa Đóa không phải là người bình thường.
Ti Lý Lý hơi cảm thấy lo lắng nhìn hắn nói:
-Nàng từ nhỏ đã si mê võ đạo, về phần cái gì là thi họa, căn bản không có chút hứng thú, nhưng thực ra trong trai viện của Khổ Hà quốc sư, mở một mảnh đất trồng rau, mỗi ngày ngoại trừ luyện võ ra, nàng hay trồng hoa.
Phạm Nhàn giật mình, nghĩ thầm diễn xuất bực này quả thực rất giống Tĩnh vương gia. Trong lòng đoán được vì sao Hải Đường cô nương phải sinh hoạt như vậy. Khổ Hà võ đạo tu hành, là đi theo trường phái thiên nhân hợp nhất, chú ý gần với tự nhiên. Hải Đường tự mình là thiên tài luyện võ, tự nhiên mỗi ngày sẽ chui vào trong vườn rau, xem ra thân xiêm y thôn cô này, không phải là vì nàng giả vờ mà ra.
-Ngài cẩn thận chút nàng rất lợi hại đó.
Ti Lý Lý trêu ghẹo Phạm Nhàn, dùng khăn mặt đưa tới trên người hắn lau khô nước nói rằng:
-Phỏng chừng hôm nay kém chút ngài không về được rồi.
Tình huống lúc đó đích xác là như vậy, nhưng Phạm Nhàn vẫn nhíu mày, mang theo nụ cười là lạ nói rằng:
-Tuy rằng tu vi võ đạo ta không bằng nàng ấy, nhưng chân chính chiến đấu… ta nghĩ, nàng lúc này, phỏng chừng còn khó chịu hơn ta nhiều.
Ti Lý Lý mỉm cười nhìn hắn nói rằng:
-Khi vào lãnh thổ nước Bắc Tề, nếu như Hải Đường muội muội tới giết ngài, thiếp cũng không nói thay cho ngài đâu.
Phạm Nhàn cười khổ lắc đầu:
-Vào lãnh thổ Bắc Tề rồi, nàng nếu như dũng cảm tới giết ta, ta sẽ cởi y phục cho nàng giết. Nếu như nàng không muốn làm cho hai nước chiến tranh.
Hắn bỗng nhiên nhìn thân thể non mềm của Ti Lý Lý, nghĩ tới đêm hôm đó trên thuyền hoa, nghĩ tới lần đầu tiên mình dùng dược không khỏi lại nghĩ tới Hải Đường ngày hôm nay. Dường như đối phương có thể dùng chuôi đoản kiếm hòa hợp một thể với thiên địa, còn dùng hàn khí bốn phía bức người.
Hắn rùng mình một cái, Ti Lý Lý tưởng hắn lạnh, liền phủ quần áo thêm lên người hắn.
Chỉ có Phạm Nhàn rõ ràng, mình có chút sợ hãi, có chút sợ chuôi kiếm trên tay nữ nhân kia. Ngày hôm nay nếu không có bảy vị Hổ Vệ cùng Hắc kỵ tới đúng lúc, chính mình chỉ sợ đã chết trên tay đối phương rồi. Tuyệt thế cường giả cửu phầm, quả nhiên không phải mình có thể chống được. Tuy rằng so với lúc Yến Tiểu Nghệ có thể bắn hạ mình trên đầu tường, tuy rằng hôm nay đã có tiến bộ nhưng vẫn như cũ còn kém xa xa so với Hải Đường.
Việc này bản thân cũng có chút kỳ quái, Phạm Nhàn trong suốt một đêm tới rạng sáng trải qua hai cuộc chiến đấu, dũng khí biểu hiện ra bên ngoài, vượt quá xa với phạm vi bản thân hắn có thể tiếp thu. Hắn là một người thà rằng dùng ám sát, cũng không muốn là người dùng võ đổi mệnh.
Hồi lâu sau, Phạm Nhàn thở dài một tiếng trong lòng, không nói gì, hỏi trời xanh: “Ngũ Trúc thúc chết tiệt, không theo ta, lẽ nào cũng không nói với ta một tiếng? Đưa cái rương lại cho ta, đưa cái rương lại cho ta!"
…
Bên một hồ đầy cỏ lau cách xa biên giới, trong một vũng nước cạn, bỗng nhiên có một người xuất hiện, mái tóc dài từ trên chảy xuống. Đây đúng là cao đồ của nhất đại tông sư, được người Bắc Tề tôn sùng là người có thiên mạch, Hải Đường cô nương, đang xích lõa nửa người trên, trên mặt hiện lên vẻ tức giận.
Nàng bức độc nửa canh giờ, thật không ngờ vẫn không có hoàn toàn thanh tỉnh. Trong cơ thể nàng giống như có lửa thiêu đốt vậy, ngay cả nước hồ lạnh lẽo như vậy cũng không có cách nào loại trừ được một chút xuân ý trong lòng nàng.
Hải Đường cắn môi dưới, chóp mũi hơi mất hồn, rốt cuộc hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, hận ý trong mắt vô cùng, nhỏ giọng chửi bới: “Phạm Nhàn vô sỉ!"
Phạm Nhàn dùng không phải độc dược, mà là xuân dược, loại xuân dược tốt nhất đối với thân thể con người, căn bản không tạo nên thương tổn gì. Hải Đường dùng chân khí bức độc, ngược lại làm cho dược vật vận hành trong cơ thể ngày một nhanh hơn. Thảo nào trong nước hồ xuân lạnh như thế này, trong lòng cô nương vẫn thấy nóng hôi hổi.
Hải Đường nhẹ giọng thở dài, nghĩ tới người thanh niên tên Phạm Nhàn kia đã từng nói qua, hắn là quan viên, nhưng dù sao cũng là người trong võ đạo, thân là cửu phẩm cao thủ, không ngờ lại sử dụng thủ đoạn hạ lưu như vậy.
Nhưng nàng vẫn như cũng có nhiều chỗ không hiểu được, rõ ràng lúc khói độc đi tới, nàng đã bế khí rồi cơ mà. Chẳng lẽ lúc tranh đấu về sau, nhất thời không chú ý, hút vào một chút tàn …dược? Nàng bỗng nhiên nâng tay phải, nhíu mày tinh tế kiểm tra, lúc này mới phát hiện ra ở giữa ngón trỏ cùng ngói cái mình có một đầu châm nho nhỏ, vết châm này không đau, chắc là độc do vết thương này tạo thành.
Hải Đường từ trước tới nay vẫn tự cho mình là cực cao, thiên hạ bất luận loại độc nào cũng không coi vào mắt, cho nên lúc đó mới lấy tay bắt, nhưng không nghĩ tới thủ pháp hạ độc của Phạm Nhàn lại phiền phức tới như vậy. Đúng là trước tiên dùng châm độc mở ra một miệng viết thương nhỏ, sau đó dùng sương độc đi qua thân thể hắn, trốn vào trong miệng vết thương nhỏ này.
Trước tiên dùng độc châm ngoài thân, sau đó tiếp tục dùng xuân dược hạ tâm chí, không giận Phạm Nhàn cũng không được.
Tác giả :
Miêu Nị