Khánh Dư Niên
Quyển 3 - Chương 7: Gió thổi lên lớp bụi
Trong phòng, các quan viên đang túm tụm một chỗ đọc báo, mặt trên viết rõ ràng mồn một những chuyện xảy ra ở phương Bắc, luôn luôn cập nhật kịp thời và chính xác các tin tức, báo của Hoàng cung xuất bản luôn hấp dẫn mọi người, huống chi ngay trên trang nhất đã đăng tin Khánh quốc thắng lợi. Phạm Nhàn thầm cười khổ, từ trong bụng móc ra một đống báo nhăn nhúm, thầm xin lỗi biên tập Phan Linh lão tiên sinh, lại đặt mông ngồi xuống trước bàn bắt đầu uống trà.
Người bên ngoài đang cao hứng bừng bừng bình giảng chuyện chiến sự, không ai chú ý tới hắn đang ngồi yên lặng một góc. Trái lại một vị Thiếu Khanh đại nhân lại mỉm cười với hắn, ý bảo hắn đi ra một chuyến, hơi thấp thỏm hắn đi ra ngoài cửa tới một nơi tĩnh lặng. Đây là một góc tít sâu trong vườn sau, có bàn đá cùng hai ghế đá dài, vị Thiếu Khanh đại nhân ý bảo hắn ngồi xuống, mỉm cười hỏi:
-Mọi người đều đang cao hứng, người lại ngồi lặng lẽ, vì sao vậy?
Vị Thiếu Khanh đại nhân này họ Nhâm tên Thiếu An, năm đó cũng là người phong lưu, sau lại cưới quận chúa, vẫn an an ổn ổn ngồi ở Thái Thường tự mà leo lên, so ra cũng khá giống Phạm Nhàn. Hắn đoán chắc Nhâm đại nhân có hơi đau lòng, nên muốn tìm hắn để tâm sự thổn thức, chưa biết đáp lời thế nào, đành lựa lựa dò ý:
-Triều đình thắng trận này là chuyện tất nhiên, cũng chẳng cần kinh hỉ đến vậy.
-Vì sao lại là chuyện tất nhiên?
Nhâm Thiếu Thiếu Khanh hiếu kỳ hỏi.
Phạm Nhàn đối với những việc quốc gia đại sự không có kiến giải độc đáo gì, đành phải nói bừa:
-Bệ hạ anh minh, tướng sĩ anh dũng quên mình, Bắc Tề sợ hãi, tất nhiên đánh một trận mà thắng.
Nhâm Thiếu Thiếu Khanh mỉm cười nhìn hắn:
-Giờ ta mới nhớ lại, lần này hai nước lại chiến tranh, nhưng thật ra Phạm đại nhân bị dính vào một chuyện không thoát được can hệ.
Phạm Nhàn ngẩn người, cũng cố nhớ lại, lần này Khánh quốc xuất binh kháng tề viên triệu, trong đó có một cái cớ là có thích khách Bắc Tề lẻn vào kinh đô Khánh quốc ý đồ mưu sát đại thần. Nghĩ lại Bắc cương lúc này vạn cốt phơi sương, các châu quận nơi nơi le lói ánh đèn khuê phụ chờ chồng, Phạm Nhàn bất giác đau lòng thở dài:
-Binh giả là giết người, thánh nhân bất đắc dĩ mà dùng!
Hắn biết Khánh quốc tuy rằng thái bình hơn mười năm nhưng bên trong tinh thần thượng võ không mất đi, cho nên hàng ngày vẫn chú ý che giấu, nhưng giờ trước mặt là Nhâm Thiếu Thiếu Khanh, chỉ là nói chuyện phiếm, nên mới thuận miệng tỏ lòng.
Nhâm Thiếu Thiếu Khanh dường như rất thưởng thức câu nói này, gật đầu:
-Tuy là vậy, lần này lấy được không ít đất, Khánh quốc lại có mấy năm an bình, nghĩ cũng đáng.
Phạm Nhàn không phải người hoàn toàn cổ hủ ôm lây chủ nghĩa hòa bình, mỉm cười thừa nhận, Nhâm Thiếu Thiếu Khanh lại nói:
-Tuy chiến công vẫn thuộc về tướng sĩ bệ hạ, nhưng trong triều vì thế cũng âm thầm lo lắng mất hai tháng chỉ cố lo cho hết lòng.
Phạm Nhàn lập tức hiểu ra được ý trong những lời này, biết được Thiếu Khanh đại nhân đang nói, trong triều đình, văn quan cũng bỏ khá nhiều công lao cho chiến sự. Dù sao hắn cũng có kinh nghiệm đến hai kiếp, biết rõ chiến tranh luôn đi đôi với hậu cần, nên thành khẩn đáp lời:
-Công lao của chư vị đại nhân trong triều cũng rất lớn lao.
Nhâm Thiếu Thiếu Khanh thỏa mãn cười:
-Tể tướng đại nhân sắp trở thành cha vợ của người, người nếu có nhàn rỗi, có lẽ nên tới phủ bái vấn một chút, vậy mới hợp tình.
-Đây là lẽ tự nhiên, đa tạ Thiếu Thiếu Khanh đại nhân nhắc nhở.
Sau lưng Phạm Nhàn mồ hôi lạnh đã chảy thành giọt, sắp tới hắn sẽ lấy Uyển nhi, nhưng còn chưa tới bái phỏng nhạc phụ lần nào, thật là hết nói. Có điều… Lâm phủ và Phạm phủ có thể quang minh chính đại mà gặp gỡ, sao Nhâm Thiếu Khanh lại muốn lén lút nói với mình?
Quả không phải tự nhiên, Nhâm Thiếu Thiếu Khanh nhẹ giọng:
-Sư phụ muốn người một mình tới phủ, không muốn kinh động nhiều người.
Phạm Nhàn đương nhiên lĩnh mệnh.
…
Ngày thứ hai, trong triều đầy ắp du mỹ chi từ, quân đội được thưởng không ít, công lao tình báo của Giám Sát viện cũng rất đắc lực, được ngợi khen. Bất quá, ngoài mong dự liệu của mọi người là hộ bộ Thị lang Ti Nam bá tước Phạm Kiến bước lên đưa ý kiến, lần này đắc thắng, tất cả đều nhờ tể tướng đại nhân hết lòng lo lằng tận tụy, trước việc nước sau mới đến việc nhà, cẩn thận chăm lo hậu cần, lương thảo sung túc, thật là đại công. Quần thần xôn xao, không ai biết rõ nguyên nhân vì sao kẻ thù chính trị hôm nay lại hài hòa như vậy, nhưng vừa nhớ tới hôn sự của hai nhà, tất cả đều bừng tỉnh đại ngộ.
Lại càng ngoài sức tưởng tượng của mọi người hơn, ở phía sau, trước kia vẫn là tể tướng phái Lễ bộ thượng thư Quách Du Chi đứng lên phản đối, rằng này rằng nọ, nhưng ai mà ngờ, Trần Bình Bình vào triều, khi được Bệ hạ hỏi, lại ngòi trên xe đầy nhẹ nhàng nhả ra bốn tiếng “Tể tướng khổ cực".
Cho tới tận bây giờ, kẻ thù chính trị công kích tể tướng về việc Ngô Bá An cùng Bắc Tề cấu kết thoáng đã yên tĩnh lại, hoàng đế bệ hạ hạ chỉ thoải mái. Lâm Nhược Phủ một lần nữa vững vàng gót chân, mà quân dân trên dưới một lòng bàn tán, tể tướng bởi vì hôn sự với Phạm gia, đã hướng về phía nhị hoàng tử. Vốn nhị hoàng tử không chút thế lực trong triều, nhất thời lại trở thành nhân vật nóng bỏng tay.
Không ai biết, đằng sau tất cả đại sự này, thật ra chỉ là sự thất bại bóng bẩy của Thái Thường tự Nhâm Thiếu Thiếu Khanh cũng Thái thường tự Bát phẩm Hiệp luật lang một lần nói chuyện phiếm.
Bái phỏng cha vợ một lần tốt một lần hảo, Phạm Phàn bắt đầu cảm thấy hơi an toàn. Tuy hắn rất sợ tể tướng đại nhân điều tra ra Lâm nhị công tử chính là mình giết nhưng cũng không đến nỗi ẩn ẩn trốn trốn như hai tháng trước.
Chức sự ở Thái Thường tự không cần thiết ngày nào cũng phải đến, chỉ cần một lần một tuần là tốt lắm rồi. Chiều nay Phạm Nhàn ngồi trên xe ngựa tới biệt viện của Hoàng thất.
Bây giờ hôn sự của hắn với cô nương trong biệt viện cả Khánh quốc đều biết, hơn nữa Phạm phủ rất thành thạo, nên lính trông cửa đều mắt anh liếc mắt tôi, Phạm Nhàn và muội muội cùng đi vào trong, không thèm nhìn đến hoa dại cỏ dại trong vườn, cứ dọc theo đường đá Tử Lộ tới tiểu lâu, Nhược Nhược kinh ngạc:
-Ca ca làm sao nhớ được đường vậy?
Hắn mỉm cười:
-Trí nhớ của ta rất tốt, muội không phải không biết.
Trong lòng cũng cười thầm, chính mình đã quay về đây đến hai ba buổi đêm mà lượn ra lượn vào, không quen đường mới lạ.
Đáng tiếc, theo quy củ, thời gian này Phò mã của quận chúa vẫn chưa thể tới biệt viện mà gặp Lâm Uyển Nhi, không thể làm gì khác hơn là ngồi ngoan dưới lầu uống trà, chỉ một mình Nhược Nhược đi lên. Hắn cũng không vội, dù sao hàng đêm vẫn có thể tới gặp vị hôn thê, không cần quá vội vàng. Qua một lát cũng thấy có hai người bước xuống, Nhược Nhược đi phía sau theo một vị tiểu thư, hai mắt Phạm Nhàn sáng lên, vị cô nương này có đôi mắt trong vắt, lông mi cong cong như ngọn núi, nhưng lại không hề thô, ngược lại rất cá tính, chính là con gái duy nhất của Thủ bị đại nhân Kinh đô Diệp Trọng đại nhân – Diệp Linh Nhi.
Linh Nhi thấy xa xa có một nam nhân đang ngồi chờ dưới lầu, hơi kỳ quái, Phạm Nhàn mỉm cười đứng dậy chắp tay chào:
-Diệp cô nương, đã lâu không gặp.
Lời vừa ra khỏi miệng, Phạm Nhàn chỉ kịp nhận ra hình như có gì không đúng, lúc đầu gặp Linh Nhi là hắn đã hóa trang với thân phận đại phu. Hôm nay cũng đã nói rõ thân phận tới biệt viện thăm hỏi, mở miệng đã một câu đã lâu không gặp, chỉ sợ cô nàng sẽ nghi ngờ.
Ngoài dự đoán của hắn, Diệp Linh Nhi chỉ nhàn nhạt nhìn hắn một cái, nhẹ nhàng nhún thân làm lễ vạn phúc:
-Ra mắt Phạm công tử.
Thấy nàng đã biết thân phận của mình, hắn không kinh ngạc lắm, hắn biết nhất định Uyển nhi đã kể với tỷ muội khuê phòng này, mỉm cười đáp lời:
-Uyển nhi may nhờ có cô nương chăm sóc, trên giường bệnh hẳn rất buồn chán, Phạm Nhàn tạ ơn vô cùng.
Nàng chỉ lạnh lùng:
-Phạm công tử đã quá khách khí.
Đối với cô gái này Phạm Nhàn không thích cũng chẳng ghét, hắn không cho rằng chỉ với hai má hồng hồng mà có thể câu dẫn thiện cảm của tất cả nữ nhi trong thiên hạ, nên cũng chỉ mỉm cười. Cung tay thi lễ, xoay người hỏi Nhược Nhược:
-Hỏi thăm thế nào rồi?
Nàng cười cười:
-Ca thật vội quá đi. Lâm tỷ tỷ nói…
Phạm Nhàn bỗng khoát tay:
-Ta còn có chút việc, về nhà rồi nói.
Diệp Linh Nhi nghe lời này giận đến tím mặt, nghĩ thầm gã Phạm Nhàn này quả nhiên là kẻ hẹp hòi! Ý tứ lời này đã quá rõ mà! Hắn muốn ám chỉ chuyện hai nhà Phạm Lâm không cần họ Diệp nàng lắm chuyện xen vào, nàng nổi giận đùng đùng:
-Phạm công tử, lời nói việc làm không nên khinh người quá đáng!
Phạm Nhàn ngẩn ra không hiểu đầu đuôi, sao vị Diệp cô nương này lại nóng tính như thế, trong lòng vẫn còn mơ hồ bực bội, mặc kệ nàng nắm tay muội muội rời phủ.
Ra tới bên ngoài biệt viện, Diệp Linh Nhi và bọn nha hoàn hạ nhân cũng ra khỏi phủ, nhìn Phạm Nhàn kéo Nhược Nhược đi, nhẹ nhàng cười nhạt.
Chỉ có Phạm Nhàn không biết gì cứ nắm chặt bàn tay nhỏ bé mát lạnh của muội muội chờ xe, Nhược Nhược hơi xấu hổ, quả thực, ở thế giới này huynh muội thân như bọn họ cũng không gặp nhiều, mà Phạm Nhàn bình thường cũng chẳng chú ý đến những điều này. Nhìn mặt muội muội, hắn cũng suy nghĩ được cẩn thận hơn, nghĩ thầm cô nàng kia thế nào cũng bám lấy mình không tha, hắn và Nhược Nhược hiển nhiên ra trong sáng vô cùng, nên trái lại phá lệ tức giận quay đầu nhìn Diệp Linh Nhi nhíu mày:
- Có phải trong nhà Diệp cô nương không có ai quản giáo, nên mỗi ngày đều chạy loạn khắp Kinh đô?
Diệp Linh Nhi thật không ngờ chỉ một nụ cười nhạt vô tình của mình mà hắn lại công kích ác độc như thế, đại nộ đùng đùng mắng trả:
-Ngươi nói ai không có giáo dưỡng?
- Ai nói vậy? – Phạm Nhàn lại dịu dàng cười.
- Ở đây hình như không có ai nói thế.
Thấy hắn chơi xấu, nàng càng tức, ầm ầm mắng to:
-Vậy ngươi ngày nào cũng chạy như điên khắp kinh đô, là người sắp thành thân, không còn là một đứa nhỏ, cũng chẳng mấy khi thấy ngươi tới Thái Thường tự vài lần. Chẳng lẽ nhà ngươi cũng không có ai quản giáo?
Sự dịu dàng của Phạm Nhàn cũng đã mang theo vài tia lệ sát, nhưng cũng chẳng lộ ra, hắn biết hắn không tức giận đội phương lại càng tức khí, nên lại càng nhẹ nhàng:
-Ta tới thăm hôn thê của ta, cả tình cả lý đều hợp. Diệp cô nương cùng Uyển Nhi của ta giao hảo, thường xuyên tới thăm, ta cũng rất cám ơn. Chỉ là mong cô nương chú ý ngôn từ của mình, không nên thêu dệt mối quan hệ không có về người nhà ta.
Diệp Linh Nhi tức giận đến môi phát run, nghe mấy lời này, oàn hận nói:
-Xem cái giá áo nhà ngươi, cũng không biết Uyển nhi xem trọng ngươi ở điểm gì.
Phạm Nhàn thở dài:
-Ta đâu có phải giá áo?
-Ngươi văn không phải võ không phải, chẳng phải phường giá áo túi cơm thì sao? Chẳng lẽ nói oan cho ngươi?
Phạm Nhàn hơi xấu hổ cười cười:
-Ta thực chất cực ghét khoe khoang, có điều trong kinh có truyền tai nhau tại hạ văn võ song toàn, văn thì bảy bước thành thơ, võ thì bảy bước giết người. Khen quá cũng làm tại hạ lâng lâng, hôm nay mới được những lời này của cô nương đánh thức, thật sự là cảm tạ vô cùng.
Thấy hắn làm ra vẻ ta đây, Linh Nhi lại nghĩ đến tài danh của hắn, chỉ đành tức giận dậm chân không biết nói gì cho phải. Bỗng nhiên cắn đôi môi đỏ mọng hồng nhuận vô cùng một cái, tay cầm lấy tiểu đao ở thắt lưng, sau khi suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng rút đao ra, nhưng lại ném xuống trước mặt Phạm Nhàn, phát ra một tiêng kêu giòn vang.
Người bên ngoài đang cao hứng bừng bừng bình giảng chuyện chiến sự, không ai chú ý tới hắn đang ngồi yên lặng một góc. Trái lại một vị Thiếu Khanh đại nhân lại mỉm cười với hắn, ý bảo hắn đi ra một chuyến, hơi thấp thỏm hắn đi ra ngoài cửa tới một nơi tĩnh lặng. Đây là một góc tít sâu trong vườn sau, có bàn đá cùng hai ghế đá dài, vị Thiếu Khanh đại nhân ý bảo hắn ngồi xuống, mỉm cười hỏi:
-Mọi người đều đang cao hứng, người lại ngồi lặng lẽ, vì sao vậy?
Vị Thiếu Khanh đại nhân này họ Nhâm tên Thiếu An, năm đó cũng là người phong lưu, sau lại cưới quận chúa, vẫn an an ổn ổn ngồi ở Thái Thường tự mà leo lên, so ra cũng khá giống Phạm Nhàn. Hắn đoán chắc Nhâm đại nhân có hơi đau lòng, nên muốn tìm hắn để tâm sự thổn thức, chưa biết đáp lời thế nào, đành lựa lựa dò ý:
-Triều đình thắng trận này là chuyện tất nhiên, cũng chẳng cần kinh hỉ đến vậy.
-Vì sao lại là chuyện tất nhiên?
Nhâm Thiếu Thiếu Khanh hiếu kỳ hỏi.
Phạm Nhàn đối với những việc quốc gia đại sự không có kiến giải độc đáo gì, đành phải nói bừa:
-Bệ hạ anh minh, tướng sĩ anh dũng quên mình, Bắc Tề sợ hãi, tất nhiên đánh một trận mà thắng.
Nhâm Thiếu Thiếu Khanh mỉm cười nhìn hắn:
-Giờ ta mới nhớ lại, lần này hai nước lại chiến tranh, nhưng thật ra Phạm đại nhân bị dính vào một chuyện không thoát được can hệ.
Phạm Nhàn ngẩn người, cũng cố nhớ lại, lần này Khánh quốc xuất binh kháng tề viên triệu, trong đó có một cái cớ là có thích khách Bắc Tề lẻn vào kinh đô Khánh quốc ý đồ mưu sát đại thần. Nghĩ lại Bắc cương lúc này vạn cốt phơi sương, các châu quận nơi nơi le lói ánh đèn khuê phụ chờ chồng, Phạm Nhàn bất giác đau lòng thở dài:
-Binh giả là giết người, thánh nhân bất đắc dĩ mà dùng!
Hắn biết Khánh quốc tuy rằng thái bình hơn mười năm nhưng bên trong tinh thần thượng võ không mất đi, cho nên hàng ngày vẫn chú ý che giấu, nhưng giờ trước mặt là Nhâm Thiếu Thiếu Khanh, chỉ là nói chuyện phiếm, nên mới thuận miệng tỏ lòng.
Nhâm Thiếu Thiếu Khanh dường như rất thưởng thức câu nói này, gật đầu:
-Tuy là vậy, lần này lấy được không ít đất, Khánh quốc lại có mấy năm an bình, nghĩ cũng đáng.
Phạm Nhàn không phải người hoàn toàn cổ hủ ôm lây chủ nghĩa hòa bình, mỉm cười thừa nhận, Nhâm Thiếu Thiếu Khanh lại nói:
-Tuy chiến công vẫn thuộc về tướng sĩ bệ hạ, nhưng trong triều vì thế cũng âm thầm lo lắng mất hai tháng chỉ cố lo cho hết lòng.
Phạm Nhàn lập tức hiểu ra được ý trong những lời này, biết được Thiếu Khanh đại nhân đang nói, trong triều đình, văn quan cũng bỏ khá nhiều công lao cho chiến sự. Dù sao hắn cũng có kinh nghiệm đến hai kiếp, biết rõ chiến tranh luôn đi đôi với hậu cần, nên thành khẩn đáp lời:
-Công lao của chư vị đại nhân trong triều cũng rất lớn lao.
Nhâm Thiếu Thiếu Khanh thỏa mãn cười:
-Tể tướng đại nhân sắp trở thành cha vợ của người, người nếu có nhàn rỗi, có lẽ nên tới phủ bái vấn một chút, vậy mới hợp tình.
-Đây là lẽ tự nhiên, đa tạ Thiếu Thiếu Khanh đại nhân nhắc nhở.
Sau lưng Phạm Nhàn mồ hôi lạnh đã chảy thành giọt, sắp tới hắn sẽ lấy Uyển nhi, nhưng còn chưa tới bái phỏng nhạc phụ lần nào, thật là hết nói. Có điều… Lâm phủ và Phạm phủ có thể quang minh chính đại mà gặp gỡ, sao Nhâm Thiếu Khanh lại muốn lén lút nói với mình?
Quả không phải tự nhiên, Nhâm Thiếu Thiếu Khanh nhẹ giọng:
-Sư phụ muốn người một mình tới phủ, không muốn kinh động nhiều người.
Phạm Nhàn đương nhiên lĩnh mệnh.
…
Ngày thứ hai, trong triều đầy ắp du mỹ chi từ, quân đội được thưởng không ít, công lao tình báo của Giám Sát viện cũng rất đắc lực, được ngợi khen. Bất quá, ngoài mong dự liệu của mọi người là hộ bộ Thị lang Ti Nam bá tước Phạm Kiến bước lên đưa ý kiến, lần này đắc thắng, tất cả đều nhờ tể tướng đại nhân hết lòng lo lằng tận tụy, trước việc nước sau mới đến việc nhà, cẩn thận chăm lo hậu cần, lương thảo sung túc, thật là đại công. Quần thần xôn xao, không ai biết rõ nguyên nhân vì sao kẻ thù chính trị hôm nay lại hài hòa như vậy, nhưng vừa nhớ tới hôn sự của hai nhà, tất cả đều bừng tỉnh đại ngộ.
Lại càng ngoài sức tưởng tượng của mọi người hơn, ở phía sau, trước kia vẫn là tể tướng phái Lễ bộ thượng thư Quách Du Chi đứng lên phản đối, rằng này rằng nọ, nhưng ai mà ngờ, Trần Bình Bình vào triều, khi được Bệ hạ hỏi, lại ngòi trên xe đầy nhẹ nhàng nhả ra bốn tiếng “Tể tướng khổ cực".
Cho tới tận bây giờ, kẻ thù chính trị công kích tể tướng về việc Ngô Bá An cùng Bắc Tề cấu kết thoáng đã yên tĩnh lại, hoàng đế bệ hạ hạ chỉ thoải mái. Lâm Nhược Phủ một lần nữa vững vàng gót chân, mà quân dân trên dưới một lòng bàn tán, tể tướng bởi vì hôn sự với Phạm gia, đã hướng về phía nhị hoàng tử. Vốn nhị hoàng tử không chút thế lực trong triều, nhất thời lại trở thành nhân vật nóng bỏng tay.
Không ai biết, đằng sau tất cả đại sự này, thật ra chỉ là sự thất bại bóng bẩy của Thái Thường tự Nhâm Thiếu Thiếu Khanh cũng Thái thường tự Bát phẩm Hiệp luật lang một lần nói chuyện phiếm.
Bái phỏng cha vợ một lần tốt một lần hảo, Phạm Phàn bắt đầu cảm thấy hơi an toàn. Tuy hắn rất sợ tể tướng đại nhân điều tra ra Lâm nhị công tử chính là mình giết nhưng cũng không đến nỗi ẩn ẩn trốn trốn như hai tháng trước.
Chức sự ở Thái Thường tự không cần thiết ngày nào cũng phải đến, chỉ cần một lần một tuần là tốt lắm rồi. Chiều nay Phạm Nhàn ngồi trên xe ngựa tới biệt viện của Hoàng thất.
Bây giờ hôn sự của hắn với cô nương trong biệt viện cả Khánh quốc đều biết, hơn nữa Phạm phủ rất thành thạo, nên lính trông cửa đều mắt anh liếc mắt tôi, Phạm Nhàn và muội muội cùng đi vào trong, không thèm nhìn đến hoa dại cỏ dại trong vườn, cứ dọc theo đường đá Tử Lộ tới tiểu lâu, Nhược Nhược kinh ngạc:
-Ca ca làm sao nhớ được đường vậy?
Hắn mỉm cười:
-Trí nhớ của ta rất tốt, muội không phải không biết.
Trong lòng cũng cười thầm, chính mình đã quay về đây đến hai ba buổi đêm mà lượn ra lượn vào, không quen đường mới lạ.
Đáng tiếc, theo quy củ, thời gian này Phò mã của quận chúa vẫn chưa thể tới biệt viện mà gặp Lâm Uyển Nhi, không thể làm gì khác hơn là ngồi ngoan dưới lầu uống trà, chỉ một mình Nhược Nhược đi lên. Hắn cũng không vội, dù sao hàng đêm vẫn có thể tới gặp vị hôn thê, không cần quá vội vàng. Qua một lát cũng thấy có hai người bước xuống, Nhược Nhược đi phía sau theo một vị tiểu thư, hai mắt Phạm Nhàn sáng lên, vị cô nương này có đôi mắt trong vắt, lông mi cong cong như ngọn núi, nhưng lại không hề thô, ngược lại rất cá tính, chính là con gái duy nhất của Thủ bị đại nhân Kinh đô Diệp Trọng đại nhân – Diệp Linh Nhi.
Linh Nhi thấy xa xa có một nam nhân đang ngồi chờ dưới lầu, hơi kỳ quái, Phạm Nhàn mỉm cười đứng dậy chắp tay chào:
-Diệp cô nương, đã lâu không gặp.
Lời vừa ra khỏi miệng, Phạm Nhàn chỉ kịp nhận ra hình như có gì không đúng, lúc đầu gặp Linh Nhi là hắn đã hóa trang với thân phận đại phu. Hôm nay cũng đã nói rõ thân phận tới biệt viện thăm hỏi, mở miệng đã một câu đã lâu không gặp, chỉ sợ cô nàng sẽ nghi ngờ.
Ngoài dự đoán của hắn, Diệp Linh Nhi chỉ nhàn nhạt nhìn hắn một cái, nhẹ nhàng nhún thân làm lễ vạn phúc:
-Ra mắt Phạm công tử.
Thấy nàng đã biết thân phận của mình, hắn không kinh ngạc lắm, hắn biết nhất định Uyển nhi đã kể với tỷ muội khuê phòng này, mỉm cười đáp lời:
-Uyển nhi may nhờ có cô nương chăm sóc, trên giường bệnh hẳn rất buồn chán, Phạm Nhàn tạ ơn vô cùng.
Nàng chỉ lạnh lùng:
-Phạm công tử đã quá khách khí.
Đối với cô gái này Phạm Nhàn không thích cũng chẳng ghét, hắn không cho rằng chỉ với hai má hồng hồng mà có thể câu dẫn thiện cảm của tất cả nữ nhi trong thiên hạ, nên cũng chỉ mỉm cười. Cung tay thi lễ, xoay người hỏi Nhược Nhược:
-Hỏi thăm thế nào rồi?
Nàng cười cười:
-Ca thật vội quá đi. Lâm tỷ tỷ nói…
Phạm Nhàn bỗng khoát tay:
-Ta còn có chút việc, về nhà rồi nói.
Diệp Linh Nhi nghe lời này giận đến tím mặt, nghĩ thầm gã Phạm Nhàn này quả nhiên là kẻ hẹp hòi! Ý tứ lời này đã quá rõ mà! Hắn muốn ám chỉ chuyện hai nhà Phạm Lâm không cần họ Diệp nàng lắm chuyện xen vào, nàng nổi giận đùng đùng:
-Phạm công tử, lời nói việc làm không nên khinh người quá đáng!
Phạm Nhàn ngẩn ra không hiểu đầu đuôi, sao vị Diệp cô nương này lại nóng tính như thế, trong lòng vẫn còn mơ hồ bực bội, mặc kệ nàng nắm tay muội muội rời phủ.
Ra tới bên ngoài biệt viện, Diệp Linh Nhi và bọn nha hoàn hạ nhân cũng ra khỏi phủ, nhìn Phạm Nhàn kéo Nhược Nhược đi, nhẹ nhàng cười nhạt.
Chỉ có Phạm Nhàn không biết gì cứ nắm chặt bàn tay nhỏ bé mát lạnh của muội muội chờ xe, Nhược Nhược hơi xấu hổ, quả thực, ở thế giới này huynh muội thân như bọn họ cũng không gặp nhiều, mà Phạm Nhàn bình thường cũng chẳng chú ý đến những điều này. Nhìn mặt muội muội, hắn cũng suy nghĩ được cẩn thận hơn, nghĩ thầm cô nàng kia thế nào cũng bám lấy mình không tha, hắn và Nhược Nhược hiển nhiên ra trong sáng vô cùng, nên trái lại phá lệ tức giận quay đầu nhìn Diệp Linh Nhi nhíu mày:
- Có phải trong nhà Diệp cô nương không có ai quản giáo, nên mỗi ngày đều chạy loạn khắp Kinh đô?
Diệp Linh Nhi thật không ngờ chỉ một nụ cười nhạt vô tình của mình mà hắn lại công kích ác độc như thế, đại nộ đùng đùng mắng trả:
-Ngươi nói ai không có giáo dưỡng?
- Ai nói vậy? – Phạm Nhàn lại dịu dàng cười.
- Ở đây hình như không có ai nói thế.
Thấy hắn chơi xấu, nàng càng tức, ầm ầm mắng to:
-Vậy ngươi ngày nào cũng chạy như điên khắp kinh đô, là người sắp thành thân, không còn là một đứa nhỏ, cũng chẳng mấy khi thấy ngươi tới Thái Thường tự vài lần. Chẳng lẽ nhà ngươi cũng không có ai quản giáo?
Sự dịu dàng của Phạm Nhàn cũng đã mang theo vài tia lệ sát, nhưng cũng chẳng lộ ra, hắn biết hắn không tức giận đội phương lại càng tức khí, nên lại càng nhẹ nhàng:
-Ta tới thăm hôn thê của ta, cả tình cả lý đều hợp. Diệp cô nương cùng Uyển Nhi của ta giao hảo, thường xuyên tới thăm, ta cũng rất cám ơn. Chỉ là mong cô nương chú ý ngôn từ của mình, không nên thêu dệt mối quan hệ không có về người nhà ta.
Diệp Linh Nhi tức giận đến môi phát run, nghe mấy lời này, oàn hận nói:
-Xem cái giá áo nhà ngươi, cũng không biết Uyển nhi xem trọng ngươi ở điểm gì.
Phạm Nhàn thở dài:
-Ta đâu có phải giá áo?
-Ngươi văn không phải võ không phải, chẳng phải phường giá áo túi cơm thì sao? Chẳng lẽ nói oan cho ngươi?
Phạm Nhàn hơi xấu hổ cười cười:
-Ta thực chất cực ghét khoe khoang, có điều trong kinh có truyền tai nhau tại hạ văn võ song toàn, văn thì bảy bước thành thơ, võ thì bảy bước giết người. Khen quá cũng làm tại hạ lâng lâng, hôm nay mới được những lời này của cô nương đánh thức, thật sự là cảm tạ vô cùng.
Thấy hắn làm ra vẻ ta đây, Linh Nhi lại nghĩ đến tài danh của hắn, chỉ đành tức giận dậm chân không biết nói gì cho phải. Bỗng nhiên cắn đôi môi đỏ mọng hồng nhuận vô cùng một cái, tay cầm lấy tiểu đao ở thắt lưng, sau khi suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng rút đao ra, nhưng lại ném xuống trước mặt Phạm Nhàn, phát ra một tiêng kêu giòn vang.
Tác giả :
Miêu Nị